Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trên Chuyến Bay Đêm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 26 - Từ Shediac Đến Vịnh Fundy
M
argaret lo sợ ray rứt, trong khi chiếc Clipper lượn trên bầu trời vùng New Brunswick hướng mũi đến New York. Harry ở đâu nhỉ?
Cảnh sát đã phát hiện ra anh mang hộ chiếu giả để đi máy bay. Cô không hiểu “làm sao” mà họ biết được nhưng cô hỏi là hỏi cho có lệ vậy thôi chứ điều cô thấy quan trọng nhất là nếu họ bắt được Harry, họ sẽ làm gì anh. Có lẽ họ sẽ đưa anh về Anh, và ở đấy, hoặc là anh bị bỏ tù về tội ăn trộm cặp nút tay áo chết tiệt ấy hay là họ sẽ đưa anh vào quân đội; và như thế làm sao cô gặp lại anh?
Theo chỗ,cô biết thì người ta chưa bắt được Harry. Lần sau cùng cô gặp anh là lúc máy bay hạ xuống Shediac, khi anh vào phòng vệ sinh. Có phải lúc ấy là lúc anh bắt đầu kế hoạch đào thoát không? Vậy thì anh đã biết anh sắp gặp nguy hiểm?
Cảnh sát đã tìm khắp máy bay mà không tìm ra Harry, thì chắc anh đã trốn thoát được vào thời điểm trước khi họ lục soát. Nhưng anh đi đâu? Phải chăng khi họ đi tìm, thì anh dã man theo con đường nhỏ qua rừng để chận xe xin quá giang? Hay là anh đã xin được một chủ thuyền đánh cá nào đó chở anh đi.
Nhưng cách nào thì cách, việc anh trốn đi đã làm cho cô quá đau khổ biết bao giờ cô mới gặp lại được anh?
Thế nhưng cô nghĩ cô chưa hết hy vọng. Mất Harry quả đau đớn thật đấy, nhưng cô vẫn còn có Nancy Lenehan giúp đỡ cô.
Từ rày về sau, bố sẽ không chống cô nữa. Ông hết thời rồi, bị lưu đày, không thể ép buộc cô được nữa. Tuy nhiên, cô vẫn còn sợ ông chống đối lần cuối, như con thú bị thương đến hồi tuyệt vọng, sẽ có những phản ứng rất kinh khủng.
Khi máy bay đạt tốc dộ đường trường, cô tháo dây an toàn, đi ra phía sau để gặp bà Lenehan.
Trong phòng ăn, các tiếp viên đang chuẩn bị bàn để ăn trưa. Xa hơn nữa, ở buồng số 4, Ollis Field và Frank Gordino ngồi bên cạnh nhau, cặp còng khóa anh ta vào chân ghế. Margaret gõ cửa ở phòng vợ chồng. Không có ai trả lời. Cô gõ cửa, rồi mở cửa. Phòng trống vắng.Tim cô đau nhói vì lo sợ.
Có lẽ Nancy vào phòng vệ sinh? Nhưng nếu vậy thì ông Lovesey ở đâu? Nếu ông ta đến phòng máy hay vào phòng vệ sinh, thế nào ông cũng đi quạ phòng số hai, và Margaret hẳn đã thấy. Đứng nơi ngưỡng cửa, cô nhìn kỹ căn buồng để xem có người nào ngồi khuất ở đâu không, nhưng cô vẫn không thấy họ ở đâu hết.
Em trai của Nancy, Peter, cùng người đồng hành ngồi gần phòng vợ chồng ngay trước phòng vệ sinh. Margaret hỏi họ:
– Bà Lenehan đâu rồi?
– Bà ta ở lại Shediac với ông Lovesey, - Peter đáp.
Margaret giật mình, hỏi lớn:
– Sao? Làm sao ông biết bà ấy ở lại đấy.
– Bà ấy nói với tôi như thế.
– Mà tại sao? - Margaret hỏi, giọng rên rĩ. – Bà ta ở lại đấy để làm gì?
Peter có vẻ giận. Anh ta lạnh lùng đáp:
Tôi chẳng biết gì hết. Bà ấy không nói cho tôi hay bà ở lại đấy làm gì. Bà chỉ nhờ tôi báo cho ông Cơ trưởng máy bay là bà không lên máy bay trong chặng đường cuối cùng.
Margaret rất ghét tính hỏi dai, nhưng cô vẫn hỏi:
– Bà Nancy đi đâu?
Gã lấy tờ báo ở trên ghế dài bên cạnh.
– Tôi không biết bà ấy đi đâu, - gã đáp rồi cúi xuống đọc báo.
Margaret bàng hoàng sửng sót. Làm sao Nancy có thể làm như thế được. Bà ta biết Margaret trông mong vào sự giúp đỡ của bà. Chắc chắn bà không rời khỏi máy bay mà không báo cho cô biết, hay gởi lời nhắn cho cô hay.
Margaret nhìn vào mặt Peter. Cô thấy gã có vẻ xảo trá. Gã có vẻ hết sức khó chịu khi nghe cô đặt nhiều câu hỏi như thế. Bỗng cô sinh nghi, nên cô nói lớn:
– Tôi không tin ông đã nói thật. - Câu nói của cô như lời sỉ nhục nặng nề. Cô nín thở để đợi phản úng của gã.
Gã nhìn cô, cặp mắt đỏ kè vì tức giận.
– Này cô, - gã nói - cô đã thừa hưởng tính xấu của bố cô. Tôi yêu cầu cô đi đi.
Gã đã đánh trúng điểm yếu của cô. Không có gì làm cho cô thấy mình đáng ghê tởm bằng chuyện nghe người ta nói cô giống bố. Không nói được lời nào nữa, cô quay phắt bỏ đi, nước mắt chực trào ra.
Khi đi qua buồng số 4, cô thấy Diana Lovesey, bà vợ xinh đẹp của Mervyn.
Tất cả mọi người trên máy bay đều say sưa theo dõi thiên tình sử về người vợ bỏ trốn theo trai bị chồng đuổi theo, và họ say sưa nghe chuyện Nancy cùng Mervyn ngủ chung trong buồng vợ chồng Margaret phân vân không biết Diana có biết gì về chuyện của ông chồng mình không. Dĩ nhiên cô rất khó hỏi chuyện này, nhưng vì quá thất vọng nên cô không thể cho qua được. Cô ngồi xuống bên cạnh Diana, hỏi cô ta:
– Xin bà tha lỗi, bà có biết chuyện gì xảy đến cho õng Lovesey và bà Lenehan không/ Diana có vẻ ngạc nhiên.
– Chuyện gì xảy đến à? Họ không có trong phòng vợ chồng sao?
– Không... họ không có trên máy bay.
– Thực à - Diana hỏi, cô sửng sốt và kinh ngạc vô cùng - Làm sao như thế được? Họ lỡ máy bay à?
– Người em trai của bà Nancy nới rằng họ không đi chặng bay cuối cùng này, nhưng tôi không tin ông ta.
Diana có vẻ miễn cưỡng.
– Cả hai người không ai nói với tôi hết.
Margaret đưa mắt nhìn người đồng hành với Diana, Mark, ánh mắt dò hỏi.
Anh ta lên tiếng đáp:
– Họ có nói gì với tôi đâu.
Diana nói tiếp, giọng lãnh đạm:
Tôi hy vọng họ bình yên thôi.
– Em muốn nói gì, em yêu! - Mark hỏi.
– Em không biết em muốn nói gì, em chỉ hy vọng họ bình yên vô sự.
Margaret gật đầu.
– Tôi không tin tưởng người em trai của bà ấy. Tôi thấy ông ta có vẻ bất lương.
Có lẽ cô nói đúng, - Mark đáp, - nhưng theo tôi thì chúng ta dù muốn dù không cũng không thể làm gì được trong lúc chúng ta đang bay. Vả lại...
– Chuyện này không phải là chuyện khó khăn của tôi - Diana bực bội nói. - Nhưng vì anh ta là chồng tôi suốt 5 năm, nên tôi lo có chuyện gì xảy ra cho ảnh.
Có lẽ khi ta đến cảng Washington, thế nào cũng có tin nhắn của ảnh, - Mark nói thêm, giọng nhẹ nhàng.
– Em hy vọng thế, - Diana đáp.
Davy, người tiếp viên, để bàn tay lên tay Margaret.
– Cô Margaret, bữa ăn trưa dọn rồi, gia đình cô đã ngồi vào bàn rồi.
– Cám ơn anh. - Cô cóc cần việc ăn uống, nhưng hai người này không muốn nói chuyện thêm với cô nữa.
Khi Margaret đứng dậy để đi, Diana hỏi:
– Cô là bạn của bà Lenehan à?
– Bà ấy hứa cho tôi việc làm, - Margaret đáp, giọng cay đắng.
Cô bỏ đi, cắn lấy môi mình.
Khi cô đến phòng ăn, người ta đã dọn món khai vị, tôm hùm ở Shedlac.
Margaret ngồi xuống, cô nói một hơi:
– Con xin lỗi đến trễ. - Bố nhìn cô trừng trừng.
Cô ăn nhón nhén, cố để khỏi gục đầu xuống bàn mà khóc nức nở. Harry và Nancy đã bỏ rơi cô mà không báo trước. Cô phải quay về khởi điểm, không có phương tiện để sống và không có ai giúp đỡ. Số phận thật quá bất công. Cô đã cố làm như Ehzabeth, đã tính toán kỹ càng, thế mà hỏng bét.
Tiếp theo món tôm hùm khai vị là canh ba ba. Margaret chỉ ăn một muỗng rồi thôi. Cô thấy nhức đầu, và chiếc Clipper sang trọng bắt đầu cho cô cảm giác là một nhà tù. Đến nay thế là đã 27 giờ ngồi trên máy bay, cô cảm thấy quá ngán. Cô muốn nằm trên chiếc giường thật, có nệm êm ái, với nhiều gối, cô muốn ngủ suốt một tuần liền.
Những người khác cũng cảm thấy chuyến bay lâu quá làm cho họ căng thẳng. Bố nhức đầu khản giọng vì uống rượu nhiều, hai mắt nổi đường gân máu, hơi thở nặng nề. Percy dao động, nóng nảy, như người uống cà phê đêm quá nhiều, cậu sừng sộ nhìn bố với ánh mắt hằn học. Margaret có cảm giác cậu ta sắp sửa làm công việc gì đấy không quang minh chính đại.
Món ăn chính, khách có thể chọn:
cá bơn nướng ăn với nước xốt hay thịt thăn bò. Cô không muốn ăn món nào hết, nhưng cô chọn món cá. Cá được dọn với khoai tây và su su. Cô gọi Davy mang cho cô một ly vang trắng.
Cô nghĩ đến những ngày thảm hại sắp đến. Cô sẽ ở tại khách sạn Waldorf với bố và mẹ, và sẽ không có Harry đến lẻn vào phòng cô. Cô phải đi mua hang cùng mẹ, rồi sẽ cùng gia đình đi Counecticut. Không cần hỏi ý kiến của cô, bố mẹ cô sẽ ghi danh cho cô vào câu lạc bộ cưỡi ngựa và câu lạc bộ quần vợt, và cô sẽ được mời đến dự các buổi dạ hội. Mẹ sẽ liên miên tham gia vào các hoạt động của giới thượng lưu và rồi các chàng thanh niên “môn đăng hộ đối” sẽ đến uống trà, uống cốc tai hay dẫn Margaret đi chơi xa bằng xe đạp. Làm sao cô chịu đựng được cái trò xiếc này, trong khi ở nước Anh đang xảy ra chiến tranh.Càng nghĩ đến chuyện này bao nhiêu, cô càng thấy chán nản bấy nhiêu.
Món tráng miệng là mứt táo với sô cô la ướp lạnh, Margaret ăn hết món này.
Bố gọi cô nhắc với cà phê, rồi đằng hắng giọng. Ông sắp nói cái gì rồi đây.
– Mẹ mày và tao dã bàn thảo về trường hợp của mày rồi, - ông nói.
– Bố làm như thể con là đồ tôi tớ không biết vâng lời - Margaret nói. - Con đã 19 tuổi và sống đúng khuôn phép 6 năm... làm sao con còn là đứa bé được?
– Con im đi! - Mẹ nói, bà có vẻ bị kích động. - Nội cái việc con dùng lời lẽ như thế để nói trước mặt bố con, là con đã tỏ ra con chưa trưởng thành.
– Con chịu thua, - Margaret thở dài. - Con không thể thuyết phục được bố mẹ.
– Thái độ kỳ cục của con đã xác định điều bố mẹ nói về con là đúng. Con không thể sống bình thường với những người thuộc giai cấp của con.
– Lạy Chúal Percy phá ra cười, bố nhìn cậu trừng trừng, nhưng ông lại nói với Margaret:
– Chúng tao đã nghĩ đến chỗ mà chúng tao sẽ tống cổ mày đến đấy, ở đấy mày ít có cơ hội để gây phiền phức cho người khác.
– Các người định đưa tôi vào tu viện à?
Câu nói hỗn xược làm cho ông ta có phần nao núng, nhưng cố hết sức dằn cơn giận xuống, ông nói tiếp:
– Vào tu viện cũng chắng giải quyết được gì!
– Giải quyết cái gì thế? Bố mẹ tôi thương tôi thì định đoạt tương lai cho tôi, sao cho tôi có lợi chứ. Tôi đòi hỏi gì nhiều hơn?
Cô kinh ngạc khi thấy mẹ cô khóc, Bà vừa lau nước mắt vừa nói:
– Margaret, con quá độc ác.
Margaret cảm thấy xúc động. Cảnh tượng mẹ cô khóc đã làm tiêu tan sự phản kháng của cô. Cô trở lại ngoan ngoãn và dịu dàng hỏi mẹ:
– Mẹ, mẹ muốn con làm gì?
Chỉnh bố cô đáp:
Mày sẽ đến ở với dì Claừe. Dì ấy có nông trại ở vùng Vemlont. Đấy là một vùng núi non hoang vắng, mày sẽ không có cách gì để làm phiền người khác.
– Bà chị Claire của mẹ, - Mẹ nói tiếp - là người rất đáng mến phục. Bà ấy không lấy chồng. Bà là trụ cột của Giáo hội Tân giáo ở Brattlchoro.
Margaret giận điên người lên, nhưng cô giữ được vẻ bình tĩnh. Cô hỏi:
– Dì Claire bao nhiêu tuổi?
– Khoảng năm mươi tuổi.
– Dì sống một mình à?
– Ngoài tôi tớ ra, dì không có ai hết.
Margaret run lên vì tức giận.
– Đấy là hình phạt dành cho tôi vì tôi muốn sống tự lập,- cô nói, giọng thiểu não. - Người ta đày tôi vào trong núi với một bà già ngoan đạo. Các người định đày tôi đến đấy bao lâu?
– Cho đến khi nào mày tỉnh ngộ, - bố đáp. Có lẽ một năm.
– Một năm! - Thế là hết cả một đời rồi. Nhưng người ta không thể bắt buộc cô phải giam mình như thế được. - Bố đừng ngốc. Tôi sẽ nổi điên lên, tôi sẽ tự sát hay tôi sẽ trốn đi.
– Mày không đi khỏi đấy được nếu không có sự bằng lòng của tao, - bố nói tiếp. - Còn nếu mày bỏ đi ông ta ngần ngại một lát.
Margaret nhìn ống. Lạy Chúa, - cô nghĩ ngay cả ông mà cũng thấy hổ thẹn về những gì ông sẽ nói. Chuyện gì mà ghê gớm thế nhỉ?
Ông mím môi, rồi nhếch mép gượng cười và nói:
– Nếu mày trốn, chúng ta sẽ nói mày điên và người ta sẽ nhốt mày vào nhà thương điên.
Margaret giật nảy mình. Cô quá khủng khiếp đến nỗi nói không được nên lời. Cô không ngờ ông có thể tàn bạo đến như thế. Cô quay lại nhìn mẹ, nhưng mẹ cô quay mắt nhìn chỗ khác.
Percy đứng dậy, ném cái khăn ăn lên bàn.
– Lão già điên! Bố đã mất trí rồi, - cậu ta nói lờn rồi bỏ ra ngoài.
Nếu trước đây một tuần mà Percy nói năng như thế hậu quả xảy đến sẽ rất khủng khiếp, nhưng bây giờ người ta tảng lờ không để ý đến cậu.
– Margaret lại nhìn đăm đăm vào mặt bố. Ông có vẻ vừa thấy mình có lỗi vừa khiêu khích, gây hấn. Ông biết ông có lỗi nhưng không có gì làm cho ông thay đổi ý kiến.
Cuối cùng cô thốt ra được đôi lời ấm ức tận đáy lòng:
– Các người đã lên án tử hình tôi đấy.
Mẹ:
lặng lẽ khóc.
Bỗng động cơ máy bay đột ngột thay đổi nhịp nổ. Mọi người đều nhận ra sự thay đổi này, họ bèn ngưng nói chuyện. Máy bay lắc mạnh rồi bắt đầu hạ xuống.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trên Chuyến Bay Đêm
Ken Follett
Trên Chuyến Bay Đêm - Ken Follett
https://isach.info/story.php?story=tren_chuyen_bay_dem__tieu_thuyet