Chương 25
a cô rờn rợn, bỏng rát. Đầu cô đập mạnh. Philip xé băng keo bịt miệng cô. Cảm giác đau trên má không sánh bằng cơn đau vì súng điện. Cô không hét mà quan sát hắn. Tay hắn quá vững vàng, ánh mắt hắn quá thoải mái.
“Tại sao?”, giọng cô nghẹn trong cổ.
“Tôi khinh bỉ những đứa nói dối. Bất cứ thứ gì cũng có thể chịu đựng được ngoài một con ả dối trá.”
Làm sao hắn biết cô nói dối? Và hắn đề cập đến lời nói dối nào? “Làm ơn, Philip, hãy thả tôi đi. Anh không muốn làm vậy đâu.”
Hắn gí sát bề mặt kim loại lạnh ngắt của cây súng điện vào da thịt bên má cô và miết nó chạy xuống cằm.
Cô chuẩn bị tinh thần cho một cú sốc mới nhưng nó không đến.
“Tôi không muốn. Nhưng cô không cho tôi lựa chọn.
Giờ tôi sắp hết thời gian rồi và tôi cần phải biết thứ này hoạt động thế nào.”
Hắn gõ súng điện lên mặt đá trên cổ cô. Hắn không thể biết sức mạnh của viên đá, nhưng hắn nhìn chằm chằm vào nó bằng sự mê hoặc bệnh hoạn.
“Anh đang nói c… chuyện gì vậy?”
“Tôi tin là cô hiểu”, hắn nói khi nâng mặt đá khỏi cổ cô và chà xát nó bằng ngón tay cái của mình. Mùi tỏi trong hơi thở hắn trộn lẫn với hơi thở của cô khi nhìn gần hơn.
“Tôi không hiểu.”
Philip bao những ngón tay của mình vòng quanh mặt đá và giật lấy sợi dây. Lực kéo cần cổ và mẩu kim loại nghiến vào da cô. Cơn đau lan xuống tấm lưng.
Nghe cô rên rỉ, Philip mỉm cười. Helen có thể cảm nhận được sự rạn nứt của hắn. Cô không chắc làm thế nào mình biết tâm lý hắn đang sụp đổ nhưng cô biết. Mỗi lần hắn chạm vào cô với nụ cười trông nham hiểm nhiều hơn là mỉa mai, ánh mắt hắn lại mất tập trung.
“Làm ơn.”
“Làm ơn, làm ơn”, hắn bắt chước giọng cô. “Chỉ cần cho tôi biết thứ này hoạt động thế nào, Helen, và tôi sẽ vui vẻ thả cô đi.” Nói cứ như nhện biết bay ấy. Như thế cô có thể chạy đến chỗ cảnh sát và đá đít hắn vào tù à? Không lẽ nào.
“Tôi không biết chuyện gì…”
Hắn tát văng lời lẽ khỏi miệng cô. Cô nếm thấy vị máu. “Cô đã bay đến Scotland, đăng ký khách sạn, và trở về Mỹ chỉ trong vài tiếng đồng hồ, gọi đến văn phòng từ căn hộ của cô. Cô làm điều đó như thế nào hả Helen?”
Đầu óc cô vùng vẫy khỏi sự kìm hãm của hắn. Chết tiệt, cô nên học cách đốt mông một gã đàn ông bằng lửa, thế thì cô đã có thể bỏ chạy. Simon! Anh ấy sẽ biết phải làm gì. Mấy người phụ nữ với phép thuật huyền bí của họ sẽ biết làm cách nào thoát khỏi tình huống quái quỷ bất khả kháng này.
“Điều đó không thể nào. Tôi đã ở Scotland.” “Một thời gian ngắn.”
“Thả tôi ra”, cô nài nỉ.
“Chỉ đến khi cô nói cho chúng tôi biết thứ này hoạt động thế nào.”
Chúng tôi? Chúng tôi là những tên khốn kiếp nào?
“Nó hoạt động ra sao?”
Hắn cầm súng điện di chuyển trên người cô một vài tấc và siết lấy cò.
Cơn buồn nôn thiêu đốt cổ họng cô. Cô vùng vẫy đôi tay bị trói. Nếu tay cô mà tự do…
“Đó là một tai nạn. Nó chỉ có tác dụng với tôi”, cuối cùng cô nói.
Hắn ấn môi vào tai cô và bao phủ cả người cô.
Mỗi thớ cơ trên người cô cố giữ mình bình tĩnh. “Giờ chúng ta hãy đến đâu đó.”
Hắn hít một hơi thật sâu, như thể hấp thụ hết mùi của cô lên cơ thể hắn trước khi rời ra.
Một hơi thở dài chịu đựng thoát khỏi buồng phổi khi thân hình nóng hổi của hắn không còn bám lấy cô nữa. Với khoảng cách có được, tâm trí cô đấu tranh lần nữa. Phía sau hắn, một hành lang mờ mờ. Giọng cô vang vọng xung quanh, tạo cảm giác rằng ngôi nhà trống không. Cô di chuyển bàn chân mình ra trước mặt, khôi phục tuần hoàn máu.
“Tôi không biết mình có thể khiến nó hoạt động lần nữa không”, cô nói dối.
“Nỗi đau là phương pháp giúp trí nhớ tuyệt vời.”
Cô có thể bắt viên đá hoạt động. Với một chút máu, một bài ca đơn giản. Sau đó, hấp, cô sẽ trở lại Scotland.
Cô nhắm mắt và sự thư giãn căng lên trong lồng ngực. Cô sẽ quay lại Scotland, thoát khỏi Philip.
“Nếu nó chỉ có tác dụng với tôi, tại sao anh phải phạm tội để tìm hiểu bí mật về nó?”
Philip ngước nhìn trần nhà. “Tội ác? Huh, tôi đoán cô nói đúng. Dòng máu gia đình.”
Helen kéo chân lại và bắt đầu nhích về phía tường.
Súng điện vẫn gí sát vào người cô. Cô cần đôi tay mình tự do để chạm vào viên đá và dịch chuyển thời gian. Bị bất tỉnh sẽ ảnh hưởng đến cuộc trốn chạy của cô.
“Đó không phải anh, Philip. Anh không phải anh trai mình.”
Ánh mắt hắn chầm chậm chuyển về phía cô và tròng đen giận dữ đảo qua lại.
“Cô biết gì về anh trai tôi?”
Chúa ơi, sao cô lại nói điều đó? “Tôi... Anh đã nhắc đến một lần… Tôi nghĩ vậy.”
Hắn lắc đầu. “Thử tiếp đi, Helen, lời nói dối đó không hiệu quả.”
“Tôi không chắc mình đã nghe ở đâu.”
“Tôi chưa bao giờ nói đến Malcolm. Không có ảnh gia đình xung quanh để bất cứ ai nhìn thấy.”
Malcolm? Trước đây cô đã nghe cái tên này ở đâu? “Anh không phải anh ta”, cô nhấn mạnh. “Anh không muốn làm hại tôi.”
Hắn bước hai bước đến chỗ cô và kéo cô đứng dậy. Cả cơ thể hắn ép cô vào tường. Cơ bắp cứng rắn trên hạ bộ của hắn ấn vào bụng cô, một nỗi sợ tràn khắp người cô. Kí ức về những lão già trong nhà nuôi dưỡng lướt qua tâm trí cô. Cô luôn cố gắng thoát khỏi họ. Cô muốn thoát khỏi Philip.
“Tôi không biết. Làn da run rẩy của cô và mùi khiếp hãi toát ra từ mỗi lỗ chân lông…” Hắn ép hông mình về phía cô.
“Không”, cô thì thầm. Simon. Cứu em.
Hắn vươn một tay tóm lấy cần cổ cô bằng những ngón tay dài. “Nói tôi biết nó hoạt động thế nào.”
Cô gật đầu. “Tôi sẽ chỉ anh.” Những ngón tay hắn siết chặt.
“Tôi cần đôi tay mình được tự do.”
Cô ho lên và cố tránh khỏi gọng kìm của hắn. “Nếu cô nói dối…”
“Tôi không nói dối.”
Bàn tay hắn rời khỏi cổ cô, lần vào phía trước cổ áo và viền quanh gò ngực. Cô nhắm mắt, khóa chặt cảm giác của mình. Hắn tiếp tục di chuyển cho đến khi bàn tay vòng quanh eo và kéo cô rời khỏi vách tường.
Chóp mũi hắn rúc vào cổ cô khi hắn chạm vào tấm lưng. “Không.”
Hắn cười rộ. Nhanh như chớp, hắn xoay người cô lại và xô cô vào tường, giật băng keo dán quanh cổ tay cô.
Da cô nóng rát như thể bị xé toác đến rỉ máu.
“Cử động chậm thôi, Helen.”
Đó là một lời cảnh báo. Không phải hắn quan tâm việc cô cần cử động chậm rãi.
Hắn mất chút thời gian để rời khỏi cô, khiến cô tự hỏi có phải động cơ bắt cóc của hắn đã thay đổi.
Tránh xa hắn một chút, cô mất thời gian xoa xát cổ tay rướm máu vào lòng bàn tay. Cô nắm lấy mặt dây chuyền và cảm nhận hơi ấm. Chỉ mình tôi. Cô van nài trong đầu.
“Quay người lại”, Philip quát nạt.
Cô nhận ra hắn đứng cách không đủ xa. Cơ hội hắn sẽ du hành với cô rất cao. “Anh phải cho tôi chút không gian.”
Lùi một bước là tất cả những gì hắn đồng ý. “Chỉ tôi xem.”
“Nó sẽ không phát huy.” “Làm đi.” Hắn nghiến hàm.
“Được rồi.” Cô liếc từ đầu đến chân hắn. “Anh đứng quá gần, nhưng là anh tự tìm quan tài nếu hiện tại nó làm tổn hại anh.
Nó không làm tôi đau, nhưng nó sẽ thiêu cháy bất cứ gì xung quanh tôi.”
Hắn lùi thêm hai bước, cho cô tự do. Nó phải hiệu quả.
Cô bắt đầu thì thầm lặng lẽ. “Trong ngày hôm nay và trong thời khắc này…”
“Cái gì? Cô đang nói gì vậy?”
“Con triệu hồi quyền năng thần thánh”, dù cô nói lớn tiếng hơn, cô không nghĩ là Philip sẽ nhặt lấy từng chữ.
Mái tóc Helen bắt đầu bị xoắn lại với sức mạnh của cơn gió lùa qua căn phòng. Lửa bắt đầu bùng cháy xung quanh cô.
Philip xoay người nhìn quanh, rồi nhìn chằm chằm vào cô. “Cái quái gì vậy?”
“Đưa tôi băng qua biển cả”, cô nói lớn hơn tiếng ồn trong phòng.
Philip bước lên phía trước và Helen giơ tay nỗ lực ngăn hắn đến gần. Một luồng điện chập chờn trong lốc xoáy bắt đầu nhấn chìm cơ thể cô và đánh văng kẻ thù của cô vào bức tường đằng xa.
“Trở lại với gia đình Simon.”
Khi thế giới lắng lại, gương mặt Philip đực ra.
Helen giơ ngón tay giữa của mình lên như một lời tạm biệt tĩnh lặng.
Tình Yêu Vượt Thời Gian Tình Yêu Vượt Thời Gian - Catherine Bybee Tình Yêu Vượt Thời Gian