Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tình Yêu Thứ Ba
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 24
Cô hạ thấp cả phong thái vì anh. Cô nghe theo sự sắp đặt của anh. Không sao, đã là hạnh phúc vụng trộm thì giáo điều, sự ngu xuẩn, tự cho mình thanh cao trước đây, hết thảy đều từ bỏ. Bây giờ chỉ cần mỗi sáng thức giấc nhìn thấy đối phương ở bên là đã nở gan nở ruột rồi.
Hôm sau là ngày lễ Quốc khánh, vốn định cùng Trâu Nguyệt, Trâu Thiên về nhà với mẹ vài ngày, nhưng Lâm Khải Chính nói: "Em đi Bắc Kinh với anh nhé?" Tim tôi lại mềm đi, theo anh lên máy bay.
Lần đi du lịch này, tâm tình khác rất nhiều, một là anh còn gánh vác trọng trách, không thể sơ suất, hai là trải qua những dây dưa đó, giữa chúng tôi dường như tìm được con đường chung sống mới.
Tôi tự giác chia tay với anh khi đến sân bay, đổi vé, tôi ngồi trong phòng đợi của khoang VIP xem tạp chí, anh ngồi trong phòng lớn chơi game vi tính. Lên máy bay hai người chúng tôi nhìn nhau cười, thân mật như lần đầu. Tới Bắc Kinh lại ai ngồi xe người đó, ai đi đường người đó, chia ra đến khách sạn, đến phòng ở. Kéo rèm, khóa cửa xong mới ôm ấp cười đùa. Ăn cơm cũng vậy, vào phòng ăn, nhân viên phục vụ hỏi: "Vị trí gần cửa sổ có được không ạ?" Tôi mỉm cười xua tay, có phòng riêng không? Có lô riêng không? Hoặc ở góc nào đó cũng rất tốt.
Không sao, hạnh phúc này đã là trộm lấy thì để chúng tôi hoàn toàn thống nhất từ hình thức đến nội dung. Trước đây là tôi quá giáo điều, là tôi quá ngu ngốc, là tôi quá tự cho mình thanh cao. Bây giờ tôi chỉ muốn mỗi sáng tỉnh dậy, thấy anh ngay bên cạnh tôi thì đã nở gan nở ruột rồi.
Anh thường hẹn bạn bè, hẹn gặp mặt, hẹn ăn cơm, hẹn uống trà, tôi tự mình dạo chơi trong thành phố Bắc Kinh, có một hôm trước khi anh rời cửa, tôi giơ tay cho anh: "Đưa thẻ cho em, em muốn đi mua đồ."
Anh lấy ví tiền, nói: "Em chọn một cái, dùng thoải mái nhé!"
Tôi uy hiếp anh: "Dùng thoải mái? Vậy em có thể quẹt tóe lửa!"
Anh cười: "Được! Nếu tóe lửa thật thì gọi điện cho anh, anh tới cứu em!"
Sau đó đi vào trung tâm thương mại bên cạnh khách sạn, tôi hoang mang lo sợ, vốn không phải tín đồ mua sắm, lúc này chỉ có mua đồ, lại mua đồ, mọi thứ đều không hợp mắt.
Đi tới cửa hàng trang sức, nhân viên lười biếng giới thiệu cho tôi một cách máy móc, tôi tiện tay chỉ vài mẫu, xem ra là trang sức đá lớn nhất, cô ta lập tức thay đổi một cách cung kính, kích động tới mức nói năng lộn xộn.
Kỳ thực, tôi chẳng có niềm yêu thích đặc biệt với trang sức, đeo trên người nhìn trái nhìn phải cũng chẳng có cảm giác, nhưng để tiêu tiền thì cũng phải mua gì mới có thể thực hiện lời thề của tôi. Thế là, tôi chỉ vòng cổ đắt nhất, tùy tiện nói: "Viết hóa đơn." Vẻ mặt cô gái vui như hoa nở, quay người nhẹ nhàng giơ ngón tay hình chữ V với đồng nghiệp, tôi chỉ vờ như không thấy.
Hóa đơn viết 26 vạn, tôi cầm nó tới quầy thu tiền, trong lòng có chút thấp thỏm, nhỡ may không đủ thì xấu hổ quá. Thế là, giữa đường rẽ hướng, tìm một ATM, xem số dư. Trên màn hình nhảy ra dãy dố lớn khiến tôi hoa mắt, đếm kĩ, có hơn 1 triệu.
Chẳng trách biểu hiện của Lâm Khải Chính thoải mái thế, với sức chiến đấu và sức chịu đựng của tôi, có quẹt thế nào cũng không thể quẹt tóe lửa được. Tôi nhất thời nhụt chí, cũng không có hứng thú, trong lòng nói xin lỗi với cô nhân viên của quầy thu ngân, quay người rời cửa hàng.
Bước đến cửa, điện thoại của anh: "Quẹt tóe lửa chưa? Phải cứu em không?"
"Tóe rồi tóe rồi, nhanh nhanh đến."
"Ở đâu? Anh sẽ đến. Mua gì rồi? Nhanh thế đã tóe lửa cơ à?"
"Trang sức, đồng hồ, quần áo, túi xách... nói chung hết tiền rồi, nhanh đến đi." Tôi bịa chuyện.
Anh đồng ý, quả nhiên nhanh chóng đã tới, thấy tôi hai tay trống không đứng trước cửa hàng, vẻ mặt ngạc nhiên. Tôi trả thẻ cho anh, anh kỳ lạ hỏi: "Sao? Không ưng à? Hay chúng ta đổi chỗ?"
Tôi cười, lắc đầu: "Em vẫn chưa quen dùng tiền, sau này học dần."
Anh nhét thẻ vào tay tôi: "Giữ lấy, khi nào học được thì dùng khi đó."
Tôi nắm chặt chiếc thẻ đó, chỉ cảm thấy bỏng tay, nhưng trong lòng thầm nói với bản thân, cầm đi, đây là nghi thức nhất định phải hoàn thành, để anh mua tôi đi, chỉ có như vậy, anh mới an lòng.
Quả nhiên, vẻ mặt anh mãn nguyện, hai người, người trước người sau, đi tới khách sạn, anh ở trước tôi không xa, thỉnh thoảng quay đầu nhìn tôi mỉm cười.
Buổi chiều, anh đi bơi như thường lệ, lại bao cả bể bơi như thường lệ.
Tôi ngồi bên bể bơi, nhìn anh ngụp lặn trong nước. Không gian rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng nước ào ào, chỉ thấy bóng dáng lúc ẩn lúc hiện của anh. Anh bơi rất cừ, tư thế đẹp đẽ, tốc độ cũng rất nhanh. Nhưng, lần đầu tôi cảm thấy, đây là một loại vận động cô đơn đến thế.
Anh bơi một hơi mấy chục vòng mới thở hổn hển lên bờ ngồi xuống cạnh tôi. Tôi theo phản xạ quay người nhìn ngó đằng sau, may quá, tầng này rất cao, xung quanh không có kiến trúc kề vai, sẽ không cho người ta cơ hội dòm ngó.
Anh uống ngụm lớn coca- cola, tóc ướt đẫm ép về đằng sau, nước trên mặt vẫn không ngừng chảy xuống, có lẽ là do nền áo khoác trắng nên da anh trông càng đen, bình thường sơ mi cà vạt, nho nhã có thừa, hôm nay lại càng đẹp trai thêm mấy phần khi chơi thể thao.
"Vì sao phải bao cả bể? Em vừa mới nghe thấy khách bên ngoài đang kêu ca." Tôi hỏi.
"Không thích bơi cùng người khác." Anh trả lời ngắn gọn.
Buổi tối, Lâm Khải Chính lại phải đi gặp khách hàng lần nữa, tôi nằm trên ghế sô fa trong phòng xem ti vi, xem rồi ngủ mất.
Hai má có cảm giác nhồn nhột, dần dần khiến tôi tỉnh khỏi giấc mộng, tôi vô thức dùng tay gạt ra, chạm phải một gương mặt, mở mắt, anh đang ở trước mặt tôi, dùng những sợi râu trên cằm cọ vào mũi tôi, mang theo mùi nồng đậm của rượu và khói thuốc, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ vui vẻ.
"Nói cho em biết một tin tốt, việc đó anh xử lý được rồi." Thấy tôi tỉnh dậy, anh hưng phấn nói.
Nghe thấy tin này, tôi cũng vui mừng, vội hỏi: "Thật không? Hoàn toàn giải quyết rồi ư?"
Anh vừa gật đầu vừa tiến sát lại gần hôn lên mặt tôi.
"Sao có thể giải quyết được? Bộ phận hình sự cũng không truy cứu nữa?" Tôi đẩy anh ra, nghiêm túc truy hỏi đến cùng.
Anh tỏ ra biếng nhác lại áp tới: "Nói cho em biết đã xử lý rồi thì đừng hỏi nữa. Bây giờ...... anh lại chẳng phải đương sự của em."
"Khoản thuế phải bù chứ? Việc làm sổ sách giả có thể không quan tâm nữa ư?......" Tôi còn đang hỏi thì anh dùng lực ôm tôi lên bước vào phòng ngủ.
Hai người cùng ngã nhào xuống giường simmons* (thương hiệu Mỹ), tinh thần nghề nghiệp của tôi bị ngã tới mức bặt vô âm tín. Rất lâu không thấy vẻ mặt nhẹ nhõm như vậy của anh rồi, tôi giơ tay ra cù anh, anh cười như một đứa trẻ, lộ ra hàm răng trắng và núm đồng tiền đáng yêu đó.
Đột nhiên tôi muốn náo động, dùng sức, lật người đè lên anh. Anh rất kinh ngạc, tròn mắt nhìn tôi. Tôi cười giả tạo, gian xảo: "Thành thực khai báo, tối nay gặp khách hàng là nam hay nữ? Dùng tiền hay sắc?"
"Báo cáo, tối nay nửa đầu gặp là nam, dùng tiền." Anh cười cười đáp, hai tay hơi siết chặt lại, ôm tôi vào lòng: "Bây giờ nửa sau, bắt đầu dùng sắc..."
Chúng tôi kết thúc một đêm cuối cùng ở Bắc Kinh trong niềm vui gấp bội.
Ngày hôm sau, ngày cuối cùng của lễ Quốc khánh, hai người chúng tôi ngồi máy bay về. Trên đường, chuyện trò vui vẻ, anh nói tới tôi về những chuyện thú vị khi học ở nước ngoài, chọc tôi cười ngả nghiêng.
"Em chưa bao giờ biết anh còn có thể kể chuyện cười." Tôi vỗ tay khen ngợi.
"Anh ngoài có tiền ra, ưu điểm cũng rất nhiều đấy, em từ từ khám phá." Anh trả lời một cách đắc ý.
Máy bay hạ cánh, hai chúng tôi đứng lên, anh thuận tay mở máy, lập tức có chuông.
Anh đi trước tôi mấy bước, nhận điện, thấp giọng nói chuyện với người ta, vừa nói bước chân vừa chậm lại, cuối cùng, dứt khoát dừng trên hành lang.
"Xảy ra chuyện gì?" Tôi mẫn cảm hỏi.
Anh nhíu mày, có phần khó xử, do dự hồi lâu mới nói: "Tâm Dao tối qua đã tới đây, bây giờ đang ở cửa đón sân bay."
Tim tôi trĩu xuống, trống rỗng, chỉ cảm thấy hoang mang. Anh nhìn tôi, vẻ mặt cũng tràn ngập áy náy khó xử.
Nhưng tôi lập tức lấy trở lại bình thường, trấn tĩnh nói với anh: "Vậy anh đi trước đi, em đợi bọn anh đi rồi qua đó."
Anh ôm lấy vai tôi: "Xin lỗi, anh không biết cô ấy sẽ tới, anh cũng không thông báo cho cô ấy."
"Không sao, dù sao ra khỏi sân bay cũng là ai đi đường nấy." Tôi mỉm cười.
"Xe của anh Phó sẽ đợi em ở bãi đỗ xe."
"Không cần, em sẽ tự đi xe bus."
"Nghe lời anh, được không?" Anh kiên trì nói một cách dịu dàng.
Tôi đành gật đầu.
Anh ôm tôi, khẽ vỗ vỗ, tựa như an ủi, sau đó quay người đi về phía thang cuốn tự động.
Tôi đứng sau cột thẳng đứng trong góc, nhìn chăm chú bóng dáng anh, chỉ thấy anh ra khỏi cửa đón, liền lập tức có một đoàn người ùa lên, trong đó một hình dáng xinh đẹp đứng gần nhất, thân mật nhất, Lâm Khải Chính cúi đầu nói vài câu với cô ấy rồi sánh vai nhau rời khỏi sân bay, đi khuất tầm mắt tôi.
Một đôi vợ chồng xứng đôi biết bao, biển người mênh mông, cũng chỉ có cô ấy có thể quang minh chính đại xuất hiện bên cạnh anh bất cứ lúc nào ở đâu mà không cần hỏi lý do và địa điểm.
Bây giờ dường như có hai con người trong tôi, một đang đứng đờ ra nhìn người con gái bé nhỏ đáng yêu kia, trong mắt đầy ánh lửa của sự ghen tị, một người khác lại đứng một bên, lạnh lẽo tự cười bản thân, thật đáng đời, làm thiếp đúng là làm thiếp, là tự con đường tự mình chọn, cuối cùng cũng chỉ có thể trốn trốn tránh tránh......
Kéo va li hành lí, ra khỏi sân bay, xa xa nhìn thấy xe anh Phó đang đỗ bên đường, tôi vội tránh đi, chạy tới bến xe bus bên cạnh, lên xe bus của sân bay.
Tuy đã bất chấp tất cả để chấp nhận làm một người phụ nữ trong bóng tối, nhưng không có nghĩa tôi bắt buộc phải tiếp nhận tất cả sắp xếp của anh: anh ở đằng trước bày trận giả, đằng sau sẽ tới lượt tôi tung hoả mù, tôi không cần làm như vậy! Chỉ cần không ở bên cạnh anh, tôi là người tự do.
Xe bus lên tới đường cao tốc, tôi muốn gọi cho anh Phó, cho dù thế nào, chắc không cần để anh ấy ngốc nghếch chờ đợi, giơ tay vào túi xách da tìm di động, đang mò mẫm thì đột nhiên chạm phải một vật lạ trong đống tạp nham lớn nhỏ, lấy ra nhìn, là vòng cổ kim cương đã viết hóa đơn nhưng chưa trả tiền ở Bắc Kinh.
Tôi nắm sợi dây trong tay, nhất thời sửng sốt, ánh mặt trời chói chang xuyên qua cửa xe phản chiếu lên nó, khiến nó trở nên rực rỡ lóa mắt, cô gái ngồi cạnh không nén được lên tiếng khen ngợi: "Trời ơi! Thật đẹp!"
Tôi hơi lúng túng, vội cười gượng hai tiếng: "Là đồ giả đấy, rất giống thật nhỉ."
"Đây là giả ư?" Người phụ nữ nghe tôi nói liền rút sợi dây khỏi tay tôi, nhìn tỉ mỉ: "Giống y như thật, mua ở đâu vậy? Tôi cũng đi mua một sợi."
"Bạn tặng." Tôi vội cầm sợi dây về, đặt trong túi, mắt nhìn ra cửa số, không thảo luận của cô ấy nữa.
Cô ta vẫn còn tự nói: "Đồ trang sức giả bây giờ làm tốt thật......"
Trang sức tốt nhất mà cả đời tôi từng đeo là nhẫn bạch kim, khi kết hôn cùng Tả Huy đã bỏ ra hơn 1000 tệ để mua, sau khi ly hôn thì cất trong ngăn tủ. Hôm nay, lại có một sợi dây chuyền 26 vạn, khảm đầy kim cương lớn nhỏ, lặng lẽ nằm trong túi tôi, khi đó viết hóa đơn, chỉ là muốn giận hờn tiêu tiền, chứ thực không muốn có, anh lặng lẽ mua, nhất định cho rằng có thể đổi lấy sự ngạc nhiên vui mừng của tôi.
Có điều, rất đáng tiếc, tôi hoàn toàn không hề có cảm giác vui vẻ, ngược lại chỉ cảm thấy hoang đường đáng cười. Sợi dây kim cương này hợp với vị tiểu thư giàu có, ăn mặc xinh đẹp khiêu vũ trong bộ dạ tiệc khiêu gợi khoét sâu hở khe ngực, có ý khoe khoang, liên quan gì tới tôi? Tôi cầm thì có tác dụng gì?
Nghĩ đến thật khiến người ta chán nản, quà tặng như vậy đối với tôi mà nói đã là trèo cao, càng không dám nói đến người tặng quà.
Xuống xe bus, xách túi, tôi kinh hồn bạt vía, nhìn mỗi người trên đường đều như tội phạm cướp giật, vội vàng tìm một ngân hàng gần đó, thuê một hộp bảo hiểm, gửi dây chuyền cùng với thẻ tín dụng, như thế mới an tâm.
Điện thoại của anh gọi tới, trong điện thoại vẫn cực kỳ im lặng: "Em vẫn ở sân bay à?"
Tôi kinh ngạc phát hiện ra bản thân bị sợi dây chuyền đó quấy rầy, hoàn toàn quên đi phải gọi điện cho anh Phó: "Xin lỗi, em quên không nói cho anh Phó biết, em đã lên xe bus trở về rồi."
"Sao em lại như vậy, chẳng phải đã nói rồi ư?" Ngữ khí anh có phần không vui.
"Tự em có thể đi, không cần đón." Tôi cũng không thể hiện sự yếu mềm.
Có lẽ là trong lòng áy này, ngữ khí của anh lập tức dịu lại: "Vậy anh gọi điện bảo anh Phó về, anh ấy vẫn còn ở sân bay đợi em. Vừa nghe anh ấy nói vẫn chưa đón được em, anh rất lo."
"Có gì đáng lo chứ? Em chẳng phải trẻ con."
"Xin lỗi, ngày mai Tâm Dao sẽ đi, cô ấy nghe nói anh gặp phiền phức nên qua xem thế nào." Anh bắt đầu giải thích.
"Thế à? Xem ra cô ấy rất quan tâm đến anh." Tôi thực ghét khi nghe anh gọi tên người đó một cách thân mật như thế, nhưng tôi cố gắng khiến bản thân tỏ ra rộng rãi tùy ý.
Anh nhất thời không nói được gì để trả lời, lúc sau mới nói: "Anh sẽ liên lạc với em sau."
"Vâng." Tôi gật mạnh đầu, nói tiếp: "Sợi dây chuyền đó, cảm ơn anh."
"Không có gì, em thích là được." Anh không hề khoe công lao, chỉ nhàn nhạt trả lời.
Nói tạm biệt với anh xong, tôi gập điện thoại, đứng bên lề đường, muốn chặn một chiếc taxi về nhà. Nhưng thật không may, trên xe đều có khách, từng chiếc chạy qua tôi. Tôi nhẫn nại chờ, nhìn hướng xe đi, thầm nói với mình: Đừng vội, sẽ có, sẽ tới lượt mày, đợi nữa đi, đợi nữa đi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tình Yêu Thứ Ba
Tự Do Hành Tẩu
Tình Yêu Thứ Ba - Tự Do Hành Tẩu
https://isach.info/story.php?story=tinh_yeu_thu_ba__tu_do_hanh_tau