Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tình Đầu Hay Tình Cuối
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 26
C
ô khóa cửa lại với anh. Anh cảm giác như da mình vừa bị lột ra, cái vỏ bề ngoài đẹp đẽ mà anh đã lẩn trốn phía sau vừa bị xé toạc đi để lộ những thứ xấu xí bên dưới. Anh loạng choạng quay lại bờ biển, cởi chiếc áo phông ướt sũng ra và ép nó vào khuỷu tay đang chảy máu. Anh thấy chìa khóa ô tô của mình trên cát, nhưng chìa khóa nhà Trev nằm ở một chùm riêng và chẳng thấy đâu cả. Sau một nỗ lực vô ích cuối cùng để bắt Georgie ra mở cửa, anh từ bỏ.
Các tay săn ảnh đã biến mất. Run rẩy và chảy máu, anh đi tới ô tô và bắt đầu chuyến đi dài trở về nhà trong cơn bão. Anh không thể hình dung nổi làm thế nào để mình có thể khiến cô hiểu được những gì vừa xảy ra. Cô sẽ không bao giờ tin anh. Mà sao cô lại phải tin chứ? Anh thậm chí còn biến ước muốn có con của cô thành một điều khoản thương lượng.
Toàn bộ thảm họa mà anh vừa tự rước vào mình này khiến việc hít thở cũng trở nên thật khó khăn. Anh đã làm cái quái gì vậy, và làm sao anh có thể sửa được nó đây? Không phải với một tin nhắn di động khác, đó là chắc chắn.
Nhưng sau khi về nhà, anh không thể ngăn mình lại, và khi tiếng thư thoại của cô vang lên, anh để tất cả tràn ra. “Georgie, anh yêu em. Không phải như cái cách anh đã nói lúc nãy, mà là thật lòng. Anh biết chuyện không có vẻ giống thế, nhưng lúc đấy anh không hiểu được như bây giờ...” Anh nói lan man, câu cú và ý nghĩ lẫn lộn, cố bày tỏ tất cả nhưng lại thất bại một cách đáng thương, biết rằng mình chỉ làm cho mọi chuyện tệ hơn.
Georgie lắng nghe từng từ một trong tin nhắn của anh, từng lời dối trá. Những từ ấy cháy rừng rực ăn sâu vào da thịt cô, bỏ lại những vết sém rỉ máu phía sau. Sự tức giận của cô là vô bờ bến. Anh đã mang đi thứ cô muốn nhất, và giờ cô sẽ làm y như vậy đối với anh.
Tối hôm đó, sau khi tắm rửa xong và đầu óc đã sáng suốt hơn, anh lái xe quay lại Malibu. Cánh thợ săn hẳn vẫn tin anh còn ở bãi biển bởi vì không có chiếc SUV nào lảng vảng cuối đường lái xe nhà anh. Anh đã quyết định sẽ phá sập cửa nếu cô không để anh vào nhà, mặc dù anh nghi ngờ chuyện ấy có thể làm tim cô mềm xuống. Dọc đường đi, anh mua hoa cho cô, cứ như thể mấy đóa hoa hồng sẽ tạo nên sự khác biệt, rồi dừng lại để mua vài quả xoài vì anh nhớ cô thích nó. Anh cũng mua cho cô một chú gấu bông trắng như tuyết đang ôm một trái tim đỏ trong tay, nhưng khi rời cửa hàng, anh nhận ra đó là kiểu cách mà lũ nhóc trung học hay làm, và anh nhét nó vào thùng rác.
Nhưng không ngờ ngôi nhà tối om và xe cô không có trong ga ra. Anh chờ quanh đó một lát, hy vọng cô sẽ quay lại, nhưng cũng ngờ ngợ rằng cô sẽ không làm thế. Cuối cùng anh hướng đến Santa Monica, xe ô tô của anh vẫn đầy hoa và xoài.
Khi đến nhà Paul, anh xem xét khắp đường để tìm ô tô của Georgie một cách vô ích. Người cuối cùng trên đời mà anh muốn đối mặt là bố vợ, và anh đã nghĩ đến việc quay xe, nhưng Paul là cơ hội tốt nhất để anh tác động tới Georgrie.
Anh đã không gặp ông từ hôm tiệc cưới, và vẻ thù địch hiện rõ trên mặt ông khi ông ra mở cửa tiêu diệt mọi hy vọng mà Bram đang chất chứa về việc Paul sẽ giúp đỡ anh. Môi Paul mím lại khi ông lướt nhìn Bram. “Cậu bé vàng trông hơi ốm yếu đấy nhỉ.”
“À, vâng, trời đã mưa suốt cả ngày mà. Suốt cả tháng.”
Anh chờ cửa đóng sập lại trước mặt anh và ngạc nhiên khi Paul để anh vào. “Muốn làm một chầu không?”
Bram vô cùng muốn làm một chầu, một dấu hiệu chắc chắn cho thấy rằng anh không thể mạo hiểm uống một giọt nào. “Bố có cà phê không?”
“Tôi sẽ tìm một ít.”
Khi Bram theo Paul vào bếp, anh không thể nghĩ ra phải làm gì với đôi tay mình. Chúng mang lại cảm giác quá lớn với cơ thể anh, như thể chúng không thuộc về anh. “Bố đã gặp Georgie chưa?” cuối cùng anh cũng xoay xở thốt ra lời.
“Anh là chồng nó. Anh mới là người đáng ra phải dõi theo nó.”
“Vâng, chà...”
Paul bật vòi nước lên. “Anh đang làm gì ở đây?”
“Con đoán là bố đã biết rồi.”
“Cứ kể cho tôi xem.”
Và Bram kể. Trong khi cà phê được chuẩn bị, anh bắt đầu bằng việc kể cho Paul về Las Vegas, chỉ để phát hiện ra rằng Georgie đã kể hết cho ông rồi.
“Tôi cũng biết Georgie đã tới Mexico vì con bé nghĩ nó đang trở nên quá gắn bó với anh.” Paul rút một chiếc cốc màu vàng cam ra khỏi tủ bát.
“Tin con đi,” Bram nói đầy cay đắng, “giờ điều ấy không thành vấn đề nữa rồi. Cô ấy còn kể gì cho bố nữa?”
“Tôi biết về đoạn băng diễn thử, và tôi biết con bé đã từ chối vai đó.”
“Chuyện ấy thật điên rồ, Paul. Cô ấy vô cùng đáng kinh ngạc.” Anh xoa mắt. “Chúng ta đều đánh giá thấp cô ấy. Chúng ta đã rơi vào cùng một cái bẫy như công chúng, chỉ muốn cô ấy đóng các biến thể của Scooter. Con sẽ gửi cho bố một bản sao của đoạn băng để bố có thể tự mình xem.”
“Nếu Georgie muốn tôi xem, con bé sẽ cho tôi biết.”
“Được tỏ ra cao quý hẳn là tuyệt lắm.”
“Thỉnh thoảng anh nên thử làm thế.” Paul đổ đầy cốc và đưa cho anh. “Kể nốt cho tôi đi.”
Bram miêu tả chuyến thăm của Rory và phản ứng của tất cả mọi người trước sự rút lui của Georgie. “Họ biết con phải chịu trách nhiệm, họ muốn có cô ấy trong bộ phim, và họ mong con thay đổi điều ấy.”
“Không phải một tình cảnh hay ho đối với một nhà sản xuất mới.”
Anh không thể kìm mình lại. Anh bắt đầu đi qua đi lại khắp bếp, tạo thành những vết chân hình bầu dục kỳ quặc, khi kể nốt cho Paul - chuyến đi của anh tới Mexico, lời nói dối về Jade, và rồi điều tệ nhất, những gì anh đã nói với cô ngày hôm nay. Anh để mọi thứ trào hết ra, chỉ bỏ sót chi tiết về đứa bé, không phải vì anh đang cố bảo vệ bản thân mình - anh đã bỏ qua việc đó lâu rồi - mà vì khao khát có con của Georgie là bí mật riêng mà chỉ cô có quyền tiết lộ.
“Thế hãy để tôi làm rõ chuyện này nhé,” Paul nói, có một dấu hiệu đáng ngại trong giọng ông. “Anh đã nói dối con gái tôi về chuyện Jade. Rồi anh cố thao túng nó bằng cách giả vờ rằng anh đang yêu nó. Sau khi nó ném anh ra ngoài thì kỳ diệu làm sao anh lại nhận ra mình thực sự yêu nó, và giờ anh muốn tôi giúp anh thuyết phục nó tin điều ấy.”
Bram ngồi sụp xuống một chiếc ghế đẩu ở quầy bếp. “Con thật đáng chết.”
“Tôi cũng sẽ nói thế.”
“Bố có biết cô ấy ở đâu không?”
“Có, và tôi sẽ không kể cho anh đâu.”
Anh thực sự cũng không mong điều ấy. “Liệu bố có thể nói với cô ấy...? Khỉ thật. Nói với cô ấy là con xin lỗi. Nói với cô ấy... Hãy bảo cô ấy nói chuyện với con.”
“Tôi sẽ không bảo con bé một điều chết tiệt nào hết. Anh đã gây ra mớ bòng bong này. Anh nhất định có thể tự xử lý nó.”
Nhưng bằng cách nào? Đây không phải là một hiểu nhầm có thể làm lành bằng hoa hồng, xoài, hay dây chuyền kim cương. Nó không phải một trận cãi cọ đơn giản của các cặp đôi mà chỉ vài lời xin lỗi là có thể hàn gắn được. Nếu anh muốn vợ mình quay lại, anh sẽ phải làm việc gì đó thuyết phục hơn nhiều, mà anh chẳng hề biết đó có thể là gì nữa.
Georgie đi xuống gác sau khi anh lái xe đi. Cô đã không thể ở lại Malibu khi Bram cứ liên tục nện cửa, nên cô đã lái xe tới đây. “Con đã nghe hết rồi.” Giọng cô nghe thật lạ lẫm ngay cả với chính cô, quá lạnh lùng, quá tách biệt.
“Bố xin lỗi, mèo con.”
Ông đã không gọi cô như thế kể từ khi cô còn bé xíu, và khi ông vòng tay quanh người cô, cô vùi mặt vào ngực ông. Nhưng cơn tức giận của cô rừng rực dữ dội đến mức cô sợ mình sẽ đốt cháy ông, thế nên cô lùi ra.
“Bố nghĩ có thể Bram đang nói thật đấy,” ông nói.
“Không đâu. Ngôi nhà cây là mọi thứ với anh ta, và con đang khiến anh ta ra bộ dạng tệ hại. Anh ta sẽ làm mọi chuyện để đưa được tên con lên bản hợp đồng đó.”
“Cách đây không lâu, đó chính xác là những gì con muốn.”
“Không phải bây giờ.”
Bố cô trông vô cùng bối rối, cô siết tay ông - chỉ một lát, đủ lâu để trấn an ông nhưng không đủ làm rộp da ông. “Con yêu bố,” cô nói. “Con đi ngủ đây.” Cô tạm thời đẩy cơn cuồng nộ của mình sang bên. “Đi gặp Laura đi. Con biết bố muốn thế mà.”
Ông đã gọi cho Georgie khi cô còn ở Mexico để bảo cô là ông đã yêu đại diện cũ của cô. Cô đã sững sờ mãi cho đến khi cô xem xét lại tất cả những phụ nữ mà ông đã không hề yêu.
“Con đang quen dần với chuyện Laura và bố bên nhau rồi chứ?” ông hỏi.
“Vâng, nhưng cô ấy thì sao?”
“Chỉ mới bốn ngày kể từ hôm bố nói với cô ấy về cảm giác của bố, và bố đang có tiến triển.”
“Con mừng cho bố. Mừng cả cho Laura nữa.”
Cô chờ tới khi ông lái đi rồi mới gọi Mel Duffy. Lũ chó săn là những sinh vật sống về đêm, và Mel nghe điện ngay lập tức. “Duffy đây.”
Giọng anh ta ngái ngủ, nhưng cô sẽ làm anh ta tỉnh táo nhanh thôi. “Mel, Georgie York đây. Tôi có một câu chuyện cho anh.”
“Georgie ư?”
“Một câu chuyện lớn đấy. Về Bram và tôi. Nếu anh có hứng thú, hãy gặp tôi ở Santa Monica trong một tiếng nữa. Lối đi từ đường số Mười Bốn vào Nghĩa địa Woodland.”
“Chúa ơi, Georgie, đừng làm thế này với tôi! Tôi đang ở Ý! Positano. Diddy đang có một bữa tiệc lớn như điên trên du thuyền của anh ta.” Anh ta bắt đầu ho, giọng sặc thuốc lá. “Tôi sẽ bay về. Chúa ơi, ở đây thậm chí còn chưa đến tám giờ sáng, mà lại có một cuộc bãi công phải gió khác nữa. Hãy cho tôi thời gian để bay về L.A. Hãy hứa với tôi là cô sẽ không nói chuyện với một ai khác cho tới khi tôi về đó.”
Cô có thể gọi một phóng viên chân chính, nhưng cô muốn một tay chó săn có được câu chuyện này. Cô muốn đưa nó cho Mel, kẻ đủ phàm ăn để khai thác mọi khía cạnh khốn kiếp. “Được thôi. Tối thứ Hai. Nửa đêm. Nếu anh không ở đó, tôi sẽ không đợi.”
Cô gác máy, tim cô đập thình thịch, nỗi tức giận của cô sục sôi. Bram đã mang đi thứ cô muốn nhất. Giờ cô sẽ làm cùng điều ấy với anh. Tiếc nuối duy nhất của cô là phải đợi tận bốn tám tiếng mới được ra tay trả thù.
Bram không thể ngủ, không thể ăn, và anh thực sự sẽ giết Chaz nếu cô không ngừng lảng vảng xung quanh. Ở tuổi ba mươi ba, anh đã kiếm được một bà mẹ hai mươi tuổi, và anh không thích chuyện ấy. Nhưng mà dạo này anh cũng chẳng thích gì hay thích ai hết, đặc biệt là bản thân anh. Cùng lúc ấy, một cảm giác quyết tâm kiên định đã chiếm giữ anh.
“Georgie sẽ không đóng Helene,” anh bảo Hank Peters vào chiều thứ Hai, hai ngày sau cảnh tượng xấu xí ở Malibu. “Tôi không thể bảo cô ấy đổi ý được. Cứ làm những gì ông muốn đi.”
Anh không ngạc nhiên khi chưa đầy nửa tiếng sau, anh nhận được một lệnh triệu tập tới gặp Rory Keene. Anh mạnh bước đi qua phi đội trợ lý đầy cảnh giác vào văn phòng của cô ta mà không chờ được thông báo. Cô ta ngồi sau chiếc bàn gỗ, dưới bức tranh Diebenkorn, và thống trị thế giới.
Anh đá một chiếc ghế sắt tạo hình chữ S sang bên. “Georgie sẽ không nhận vai Helene. Và cô nói đúng. Tôi đã làm loạn cuộc hôn nhân của mình lên. Nhưng tôi yêu vợ mình nhiều hơn tôi từng yêu bất kỳ ai, và dù hiện tại cô ấy đang ghét cay ghét đắng tôi, tôi mong cô hãy tránh thật xa chuyện này trong khi tôi cô gắng giành cô ấy lại. Rõ chứ?”
Vài giây dài đằng đẵng trôi qua trước khi Rory đặt bút xuống. “Vậy tôi đoán buổi họp của chúng ta đã kết thúc rồi.”
“Tôi cũng nghĩ thế.” Khi Bram sải bước rời khỏi văn phòng của Rory, anh biết được một vài trong số những điều mà anh phải làm. Anh chỉ ước gì mình cũng có thể khám phá ra số còn lại.
Georgie đỗ chiếc xe Corolla đi thuê của cô trước một căn hộ hai tầng ngay phía Bắc của lối vào Nghĩa địa Woodland, đủ gần để cô có thể thấy Mel đến, nhưng đủ xa để giữ cho anh ta khỏi định vị thấy cô cho đến khi cô muốn. Giờ đã gần nửa đêm, và luồng xe cộ trên đường Mười Bốn chỉ còn thưa thớt. Khi ngồi trong bóng tối, cô thấy mình nhớ lại tất cả - kể từ khoảnh khắc Bram tình cờ nghe thấy cô cầu hôn Trev cho tới buổi chiều dông bão trên cùng bãi biển ấy khi Bram tuyên bố tình yêu bất diệt.
Nỗi đau không hề nguôi ngoai. Cô sẽ kể hết cho tay thợ săn. Câu chuyện về lời tuyên bố yêu thương dối trá của Bram sẽ choán hết các tờ lá cải, rồi tìm đường tới báo chí chính tông. Thứ danh dự mà anh đã vô cùng vất vả để đánh bóng sẽ lại một lần nữa bị lem luốc. Cứ để Bram cố đóng vai anh hùng sau khi cô xong chuyện với anh. Cô sẽ tự làm tổn thương bản thân trong giai đoạn ấy, nhưng cô không còn quan tâm nữa. Cô tức giận dữ dội hơn bất kỳ lần nào cô từng tức giận trong đời, nhưng cô cũng thấy tự do hơn. Những ngày để các dòng tít lá cải điều khiển sự tồn tại của cô đã qua rồi. Không còn mỉm cười với các tay thợ ảnh khi lòng cô đang tan nát nữa. Không còn làm dáng cho báo chí để bảo toàn lòng kiêu hãnh của cô thêm nữa. Không còn để hình ảnh trước công chúng của cô đánh cắp linh hồn cô nữa.
Một chiếc SUV đen đỗ lại ngay trước lối vào nghĩa trang. Cô ngồi lún xuống trên ghế và nhìn vào gương bên khi đèn pha chiếc SUV tắt đi. Duffy đi ra, châm một điếu thuốc lá, và nhìn xung quanh, nhưng anh ta không chú ý thấy chiếc Corolla. Những lời nói dối sẽ kết thúc ngay bây giờ. Cô sẽ làm Bram đau như anh ta đã làm cô đau. Đó là sự trả thù hoàn hảo.
Tay chó săn châm một điếu thuốc. Cô bắt đầu đổ mồ hôi, và dạ dày cô không ổn lắm. Anh ta bắt đầu đi đi lại lại. Đến lúc rồi. Sau tối nay, sẽ không còn chuyện lẩn tránh nữa. Cô có thể sống một cách trung thực, đầu ngẩng cao, biết rằng cô đã tranh đấu, rằng cô đã không để mình trở thành một nạn nhân khác bị cánh đàn ông ngược đãi về cảm xúc. Đây là người phụ nữ mà cô đã trưởng thành nên. Một người phụ nữ nắm quyền kiểm soát cuộc đời và sự trả thù của cô ta.
Tay chó săn vứt điếu thuốc vào máng nước và hướng về phía lối vào nghĩa trang. Cô đã không tính đến điều ấy. Cô muốn kể câu chuyện của cô gần ánh đèn đường an toàn. Một tay chó săn trong một nghĩa trang vắng vẻ là quá nguy hiểm, và cô với lấy tay nắm cửa trước khi anh ta kịp đi xa hơn. Nhưng khi tay cô khép lại quanh thanh kim loại lạnh lẽo, có thứ gì đó răng rắc mở ra trong lòng cô. Ngay lúc ấy, cô thấy rằng con chó săn ở bên trong ô tô còn nguy hiểm hơn cái tên đang tiến đến gần cổng nghĩa trang.
Con chó săn trong ô tô là cô. Người phụ nữ đầy căm thù, đầy giận dữ này.
Cô nắm chặt tay nắm cửa. Bram đã phản bội cô, và anh đáng bị trừng phạt. Cô cần làm đau anh, phá hủy anh, phản bội anh như anh đã phản bội cô. Nhưng tàn phá kiểu ấy không nằm trong bản chất của cô.
Cô ngồi lún xuống ghế và nhìn xem cô là ai - người mà cô đã trở thành. Không khí bên trong ô tô trở nên nặng nề và ngai ngái. Một bàn chân cô mềm rũ. Nhưng cô ở yên nơi cô đang ở, và từ từ, cô bắt đầu hiểu được bản chất của chính mình. Với sự thông suốt điên cuồng mới, cô biết mình thà sống với cơn phẫn nộ đầy ứ, với sự đau khổ đè nặng, còn hơn là biến mình thành một sinh vật báo thù.
Tay thợ ảnh cuối cùng cũng rời khỏi lối vào nghĩa trang, di động áp vào tai. Anh ta hút một điếu thuốc lá khác, nhìn xung quanh lần cuối, rồi trèo vào ô tô và lái đi.
Cô lái xe không mục đích, cảm thấy trống rỗng, vẫn tức giận, không chút yên ổn, nhưng đã thấy rõ mình là ai. Đến cuối, cô dừng lại ở một khu vực tiêu điều trên đại lộ Lincoln đầy những quán massage và cửa hàng bán đồ tình dục. Cô đỗ xe trước một cửa hàng sửa xe đã đóng cửa nghỉ 3681, nhấc túi đựng máy quay khỏi xe, và bắt đầu đi dọc vỉa hè. Cô chưa từng ở một mình trong một khu vực dân cư nguy hiểm vào buổi đêm, nhưng cô không nảy ý nghĩ phải thấy sợ hãi.
Không lâu sau, cô thấy thứ mình đang tìm kiếm, một cô gái vị thành niên với mái tóc tẩy trắng và đôi mắt mệt mỏi. Cô tiếp cận cô gái ấy một cách thận trọng.
“Tên tôi là Georgie,” cô nói dịu dàng. “Tôi là một nhà làm phim. Tôi có thể nói chuyện với cô không?”
Hai ngày sau Chaz xuất hiện ở ngôi nhà bên bờ biển. Georgie đang ngồi trước máy tính, xử lý phim suốt cả buổi sáng, và cô thậm chí còn chưa tắm. Ngay khi Aaron ra mở cửa, một cuộc cãi cọ nổ ra.
“Cô đã đi theo tôi!” cô nghe tiếng cậu kêu lên. “Cô thậm chí còn không thích lái xe tới cửa hàng tạp hóa, thế mà cô theo chân tôi suốt quãng đường tới Malibu sao?”
“Cho tôi vào.”
“Không đời nào,” cậu nói. “Về nhà đi.”
“Tôi sẽ không đi đâu hết cho tới khi nói chuyện được với cô ấy.”
“Cô sẽ phải vượt qua tôi trước.”
“Úi trời, cứ làm như anh có thể chặn được tôi vậy.” Chaz lao qua anh và sớm tìm thấy phòng ngủ phụ nơi Georgie lắp đặt các thiết bị. Chaz mặc nguyên cả cây màu đen báo thù cho đến tận đôi dép tông. “Cô biết vấn đề của cô là gì không?” cô ta nói, tấn công Georgie mà không cần mào đầu. “Cô không quan tâm đến mọi người.”
Georgie hầu như không ngủ được, và cô quá kiệt sức để xử lý chuyện này.
“Bram đã ở lại xưởng phim không về nhà suốt hai đêm qua.” Chaz tiếp tục tấn công. “Anh ấy thật khổ sở, và tất cả là vì cô. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu anh ấy bắt đầu hít thuốc trở lại.” Khi Georgie không đáp lại, vài ngọn lửa giận trong Chaz nhường đường cảm giác nao núng. “Tôi biết cô yêu anh ấy. Không phải sao, Aaron? Sao cô không quay lại với anh ấy đi? Rồi mọi thứ sẽ ổn.”
“Chaz, đừng làm phiền chị ấy nữa,” Aaron nói một cách bình tĩnh khi cậu đi tới sau cô ta.
Georgie chưa từng tưởng tượng ra Aaron sẽ biến thành một người canh gác kiên định như vậy. Số cân nặng mất đi của cậu dường như đã trao cho cậu một sự tự tin mới. Hôm thứ Ba, khi câu chuyện của Mel Duffy về cuộc điện thoại của Georgie xuất hiện, Aaron đã ngay lập tức tấn công bằng cách phát ra lời chối bỏ công khai rất hùng hồn mà thậm chí còn không hỏi ý kiến cô. Cô đã bảo cậu rằng chuyện Mel kể là đúng và cô không còn quan tâm nữa, nhưng cậu từ chối nghe theo.
Tấn công sự yếu đuối của Chaz dễ hơn là nghĩ đến sự yếu đuối của chính cô. “Có một vấn đề về những người luôn luôn nhúng mũi vào đời sống của người khác. Thường là vì họ không muốn giải quyết những rắc rối của chính mình.”
Chaz ngay lập tức xù lông. “Tất cả mọi thứ trong đời tôi đều ổn!”
“Vậy thì tại sao lúc này cô lại không ở trường dạy nấu ăn? Theo những gì tôi biết, cô thậm chí còn chưa liếc vào mấy quyển bài tập GED nữa.”
“Chaz quá bận để học hành,” Aaron nói. “Cứ hỏi cô ấy thì biết.”
“Tôi nghĩ cô sợ rằng nếu mình bước khỏi vòng an toàn của những gì cô đang có lúc này, bằng cách nào đó cô sẽ quay lại trên đường.” Ngay khi câu ấy rời khỏi miệng Georgie, cô nhận ra mình vừa phản bội lòng tin của Chaz. Cô cảm thấy thật tệ hại. “Tôi xin lỗi, tôi...”
Chaz cau có. “À, đừng có làm cái bộ mặt đấy. Aaron biết rồi.”
Cậu ấy biết sao? Georgie vốn không dự kiến điều ấy.
“Nếu Chaz không học,” Aaron nói, “cô ấy sẽ không phải lo bị trượt. Cô ấy sợ thôi.”
“Vớ vẩn.”
Georgie từ bỏ. “Tôi quá mệt để xử lý chuyện này ngay bây giờ. Đi đi.”
Như lệ thường, Chaz không di chuyển. Thay vào đó, cô ta đánh giá Georgie với vẻ không hài lòng. “Cô trông có vẻ như lại đang gầy đi.”
“Lúc này chẳng món gì có vị ngon lành hết.”
“Chúng ta sẽ xem xét chuyện ấy.” Chaz lao vào bếp, nơi cô ta nện bình bịch khắp xung quanh một lúc, sập cửa tủ bát, đóng mở tủ lạnh. Không lâu sau, cô ta đã làm ra một món xa lát giòn tan và một bát mì trộn pho mát. Đó là thứ thức ăn đầy tính an ủi, nhưng không dễ chịu bằng việc Chaz quan tâm đến cô.
Georgie ép Chaz mượn một bộ đồ bơi của cô và đi xuống bãi biển. “Trừ phi cô sợ nước.” Georgie đã nói câu ấy cùng một cái gần như là nhếch mép, như thể cô đang thách Chaz mặc đồ bơi. Cô biết Chaz ghét phô bày cơ thể, và cô hẳn đã quyết định đây là liệu pháp chữa trị. Nhưng vì Georgie gần như đã ra lời thách thức, nên Chaz đã mặc đồ bơi, rồi lục lọi đồ đạc của Georgie cho đến khi tìm thấy một cái váy cotton để mặc bên ngoài.
Aaron nằm trên một cái khăn tắm, đọc một tờ tạp chí trò chơi vớ vẩn nào đó. Khi cô mới biết cậu, cậu không chịu đến gần nước chút nào. Giờ cậu mặc một chiếc quần bơi màu trắng mới có gạch ngang màu xanh biển. Cậu vẫn còn cần giảm bớt vài cân nữa, vậy đáng ra trông cậu không thể nóng bỏng tí nào mới phải, nhưng cậu đã bắt đầu tập luyện để giảm cân và điều đó hiện thấy rõ. Cậu cũng tiêu tiền cho mái tóc cắt tử tế, cộng thêm cặp kính áp tròng nữa.
Cô ngồi ở mép khăn tắm, lưng quay về phía cậu. Chiếc váy mặc ngoài còn chưa chạm tới giữa đùi cô, và cô gần như rúc chân vào dưới người.
Cậu đặt tờ tạp chí của mình sang bên. “Trời nóng quá. Đi bơi đi.”
“Tôi không thấy thích.”
“Sao lại không? Cô đã bảo tôi cô thường đi bơi suốt ngày mà.”
“Chỉ là ngay lúc này tôi không muốn bơi, thế thôi.”
Cậu ngồi lên cạnh cô. “Tôi sẽ không chọc cô chỉ vì cô đang mặc đồ bơi đâu.”
“Tôi biết điều ấy.”
“Chaz, cô phải thoát khỏi những chuyện đã xảy ra đi.”
Cô chọc một cái que vào cát. “Có lẽ tôi không muốn thoát khỏi nó. Có lẽ tôi cần bảo đảm rằng mình không bao giờ quên để tôi không bị mắc vào một chuyện gì như thế lần nữa.”
“Không phải đâu.”
“Sao anh biết?”
“Logic đơn giản thôi. Cứ giả dụ cô lại bị gãy tay, hay thậm chí gãy chân. Cô có thực sự nghĩ Bram sẽ ném cô ra ngoài đường không? Hay Georgie sẽ không can thiệp, hay tôi sẽ không để cô ở nhà tôi? Giờ cô có bạn bè rồi, mặc dù cô sẽ không bao giờ biết được điều ấy theo cái cách cô xử sự với họ.”
“Tôi đã bắt Georgie ăn, không phải sao? Và anh đáng lẽ không nên nói với cô ấy chuyện tôi sợ bị trượt đến thế nào.”
“Cô thông minh, Chaz. Tất cả mọi người đều biết điều ấy trừ cô.”
Cô nhặt một vỏ sò vỡ lên và rê đầu nhọn trên ngón tay cái. “Tôi có thể thông minh, nhưng tôi đã hổng nhiều kiến thức rồi.”
“Vậy thì sao? Đó là lý do có GED. Tôi đã bảo cô là tôi sẽ giúp cô học mà.”
“Tôi không cần giúp.” Nếu cậu giúp cô, cậu sẽ biết chính xác cô biết ít ỏi đến thế nào, và cậu sẽ ngừng tôn trọng cô.
Nhưng cậu dường như hiểu được những gì cô đang nghĩ. “Nếu cô không giúp tôi, tôi sẽ vẫn béo. Mỗi người giỏi một việc khác nhau. Tôi vốn luôn giỏi việc học, nên giờ đến lượt tôi giúp đỡ cô. Tin tôi đi. Tôi sẽ không xấu tính gần bằng cô đối xử với tôi đâu.”
Cô đã xấu tính với anh. Cả với Georgie nữa. Cô duỗi chân ra. Da cô trắng bệch như ma cà rồng, và cô thấy một chỗ nhỏ xíu cô đã bỏ qua khi cạo lông. “Xin lỗi.”
Nghe giọng cô hẳn phải thành thực lắm bởi vì anh không bỏ qua chuyện này. “Cô phải ngừng tỏ ra quá cục cằn với mọi người. Cô nghĩ làm thế khiến cô trông thật dữ dằn, nhưng nó chỉ khiến cô có vẻ đáng thương mà thôi.”
Cô bật dậy khỏi khăn tắm. “Đừng có nói thế!”
Cậu ngước lên nhìn cô. Cô trừng trừng nhìn lại, tay cô thẳng đờ hai bên người và bàn tay nắm chặt lại.
“Ngừng làm trò vớ vẩn đi, Chaz.” Giọng cậu có vẻ mệt mỏi, như thể cậu đã phát ngấy cô. “Đến lúc cô phải trưởng thành và bắt đầu hành xử như một con người tử tế rồi.” Cậu từ tốn nhỏm dậy. “Cô và tôi là bạn thân, nhưng phân nửa thời gian tôi xấu hổ về cô. Như cái trò nhảm nhí với Georgie chẳng hạn. Bất kỳ ai có mắt cũng có thể thấy chị ấy đang cảm thấy đau khổ thế nào. Cô không cần phải làm điều ấy tệ hơn.”
“Cảm giác của Bram cũng tệ như thế thôi,” cô bắt bẻ.
“Điều đó chẳng biện minh được cho cái cách cô nói chuyện với chị ấy.”
Cậu trông như thể cậu sẵn sàng bỏ cuộc với cô. Cô muốn khóc, nhưng cô sẽ tự tử trước, nên cô mở toạc cái váy khoác ngoài ra và ném xuống cát. Cô cảm giác thật trần trụi, nhưng Aaron chỉ nhìn mặt cô. Khi cô ở trên đường, đàn ông hầu như chẳng mấy khi nhìn mặt cô. “Anh hài lòng chưa?” cô khóc.
“Cô thì sao?” cậu hỏi.
Cô không hài lòng được mấy thứ ở bản thân, và cô phát ốm việc tỏ ra e sợ rồi. Rời khỏi nhà khiến cô run rẩy. Cô sợ lấy bằng GED. Sợ hãi quá nhiều thứ. “Nếu tôi tử tế với mọi người, họ sẽ bắt đầu lợi dụng tôi,” cô khóc.
“Nếu họ bắt đầu lợi dụng cô,” cậu nói bình tĩnh, “đừng tử tế với họ nữa.”
Da cô gai lên. Liệu có nhất định phải là tất cả hoặc không gì cả không? Cô nghĩ đến những gì cậu nói lúc trước, rằng cô có những người bạn sẵn sàng chăm lo cho cô. Cô ghét dựa dẫm vào người khác, nhưng có lẽ đó là vì cô chưa bao giờ có thể làm điều ấy. Aaron đúng. Giờ cô có bạn bè, nhưng cô vẫn cư xử như thể cô đơn độc trong trận chiến chống lại thế giới. Cô không thích khi biết rằng cậu nghĩ cô là một đứa khó chịu. Tỏ ra khó chịu sẽ không cứu được cô. Cô nhìn chân mình. “Đừng bỏ cuộc với tôi, được chứ?”
“Tôi không thể bỏ cuộc được,” cậu nói. “Tôi quá tò mò muốn xem cô sẽ trở nên thế nào khi cô trưởng thành.”
Cô ngước lên nhìn cậu và thấy vẻ hài hước trên mặt cậu. Cậu không hề nhìn cơ thể cô hay thậm chí là rời mắt khỏi mắt cô, nhưng cô vẫn nhận thức về cậu theo một cách khiến cô cảm thấy... râm ran hay đói khát. Thứ gì đó. “Anh sẵn sàng bơi chưa?” cô nói. “Hay anh muốn đứng đây cả ngày phân tích tâm lý tôi?”
“Bơi.”
“Đó cũng là điều tôi đã nghĩ.”
Cô lao tới mặt nước, cảm thấy gần như tự do. Có lẽ điều ấy sẽ không kéo dài, nhưng vào lúc này cảm giác ấy thật tuyệt.
Georgie chỉnh phim suốt cả ngày và đi lang thang quanh những con đường bẩn thỉu của Hollywood và Tây Hollywood mỗi tối, chỉ có máy quay và khuôn mặt nổi tiếng của cô làm bảo vệ. Phần lớn các cô gái cô tiếp cận đều nhận ra cô và vô cùng sẵn sàng nói chuyện vào ống kính máy quay của cô.
Cô khám phá ra một trạm y tế di động chuyên chăm sóc lũ trẻ đường phố. Một lần nữa, sự nổi tiếng của cô lại mang lại kết quả tốt, và những nhân viên y tế để cô đi cùng họ mỗi đêm khi họ thực hiện các xét nghiệm HIV và STD, tư vấn khủng hoảng tâm lý, phát bao cao su, và giáo dục ngăn ngừa bệnh. Những gì cô nhìn và nghe thấy trong những đêm ấy khiến cô đau đớn. Cô cứ mãi hình dung Chaz ở giữa những cô gái ấy và nghĩ đến nơi cô bé đang ở nếu không có sự can thiệp của Bram.
Hai tuần trôi qua, và anh không hề cố gắng tìm gặp cô. Cô đã kiệt quệ tới mức đờ đẫn, nhưng cô không thể ngủ nhiều hơn vài tiếng trước khi choàng tỉnh, bộ áo ngủ ướt đẫm mồ hôi, tấm men xoắn xít quanh người. Cô nhớ người đàn ông mà cô đã tin là Bram đến đau đớn, người đàn ông ẩn chứa một trái tim dịu dàng bên dưới vỏ bọc mỉa mai. Chỉ có công việc và việc biết rằng cô đã đúng khi không từ bỏ linh hồn mình để trả thù mới giữ cho cô khỏi tuyệt vọng.
Vì cánh nhà báo không có khả năng ẩn núp trong khu dân cư mà cô đến thăm, không có bức ảnh nào của cô rò rỉ. Dù cô đã lệnh cho Aaron ngừng việc cung cấp cho lũ báo lá cải những câu chuyện hôn nhân hạnh phúc, cậu vẫn tiếp tục làm thế. Cô không còn quan tâm nữa. Cứ để Bram xử lý nó.
Vào một ngày thứ Sáu ba tuần sau khi cô chia tay Bram, Aaron gọi và bảo cô đọc tờ Variety. Khi làm vậy, cô thấy thông báo:
Đã hoàn tất việc tuyển diễn viên cho Ngôi nhà cây, bộ phim được Bram Shepard phóng tác dựa trên quyển tiểu thuyết nổi tiếng của Sarah Carter. Thật ngạc nhiên, Anna Chalmers, một nữ diễn viên gần như vô danh, đã được nhận vai Helene, vai nữ chính khó nhằn.
Georgie nhìn màn hình. Xong rồi. Giờ Bram không còn cần phải thuyết phục cô tin vào tình yêu bất tử của anh nữa, điều đó giải thích lý do anh không hề nói chuyện lại với cô. Cô ép mình xỏ chân vào đôi giày vải và đi dạo dọc bãi biển. Hàng rào phòng thủ của cô đã sập đổ, và cô kiệt sức, nếu không cô đã chẳng để mình dạt vào thế giới ảo tưởng nơi Bram xuất hiện ở ngưỡng cửa nhà cô, quỳ gối xuống van xin tình yêu cùng sự tha thứ của cô.
Phẫn nộ với bản thân, cô quay về nhà.
Sáng hôm sau điện thoại của cô réo lên trong lúc cô đang ngồi trước máy tính. Cô kéo mình ra khỏi trạng thái ngẩn ngơ và nheo mắt nhìn màn hình di động. Là Aaron. Cậu đã bay tới Kansas nhân dịp cuối tuần để chúc mừng lễ sinh nhật thứ sáu mươi của cha cậu. Cô hắng giọng rũ bỏ tiếng khàn khàn. “Buổi tụ họp gia đình thế nào?”
“Ổn, nhưng Chaz đang ốm. Em vừa gác máy, nghe cô ấy tệ lắm.”
“Có gì không ổn với cô ấy vậy?”
“Cô ấy không nói với em, nhưng cô ấy nghe như đang khóc vậy. Em đã bảo cô ấy tìm Bram, nhưng cô ấy không biết anh ấy ở đâu.”
Không phải ở Malibu, Georgie nghĩ, cố trấn tĩnh lại.
“Em lo cho cô ấy,” Aaron tiếp tục. “Chị có nghĩ...”
“Chị sẽ lái xe qua đấy,” cô nói.
Khi cô đi vào đường cao tốc, vở kịch tưởng tượng lại bắt đầu diễn ra trong đầu cô. Cô thấy mình đi vào căn hộ của Bram và phát hiện ra bóng bay ở khắp nơi. Hàng tá bóng bay trên trần nhà với dây ruy băng phất phơ trong không trung. Và cô thấy Bram đang đứng ở giữa đó, nét mặt anh mềm mại, lo lắng, dịu dàng.
“Ngạc nhiên chưa!”
Cô giậm chân ga và kéo mình quay lại thực tại.
Không một quả bóng lẻ loi nào lượn lờ trong ngôi nhà im lặng, trống rỗng, và người đàn ông đã phản bội cô chẳng ở đâu trong tầm mắt. Với lũ thợ săn ảnh lại đang cắm cọc ở cuối đường lái xe, cô bỏ xe cô ở nhà Rory và lẻn qua cổng sau. Cô đặt ví xuống và gọi tên Chaz. Không có lời đáp lại.
Cô đi hết căn bếp trống không vào hành lang sau nhà và lên cầu thang tới căn hộ của Chaz trên ga ra. Cô không ngạc nhiên khi thấy nó được trang trí đơn giản và gọn gàng chỉn chu. “Chaz? Cô ổn chứ?”
Một tiếng rên phát ra từ nơi có vẻ là phòng ngủ duy nhất. Cô thấy Chaz đang nằm trên một đống chăn nệm xám nhàu nhĩ, đầu gối kéo áp vào ngực, mặt trắng bệch. Cô rên rỉ khi thấy Georgie. “Aaron đã gọi cô.”
Georgie đi vội tới bên giường. “Có gì không ổn vậy?”
Cô ôm chặt hai đầu gối. “Tôi không thể tin nổi là anh ấy đã gọi cô.”
“Cậu ấy rất lo. Cậu ấy nói cô bị ốm, và rõ ràng là cậu ấy đã đúng.”
“Tôi bị chuột rút.”
“Chuột rút sao?”
“Chuột rút. Chỉ thế thôi. Thỉnh thoảng tôi bị thế này. Giờ thì đi đi.”
“Cô đã uống gì chưa?”
“Tôi hết sạch thuốc.” Lời nói của cô ta gần như là một tiếng rên. “Để tôi một mình đi.” Cô quay mặt vào gối và nói, nhẹ nhàng hơn, “Làm ơn đi.”
Làm ơn đi? Chaz hẳn phải ốm thực rồi. Georgie lấy ra vài viên Tylenol từ bếp của Bram, làm một cốc trà, và mang nó quay vào căn hộ. Trên đường tới phòng ngủ, cô thấy một quyển sách bài tập GED mở ra trên bàn cà phê cùng với vài tập giấy nhớ vàng đã dùng và bút chì. Cô mỉm cười, nụ cười đầu tiên của cô trong tuần.
“Tôi không thể tin là Aaron đã gọi cô,” Chaz nói lại lần nữa sau khi đã uống thuốc. “Cô đã lái cả quãng đường từ Malibu về để cho tôi uống vài viên Tylenol sao?”
“Aaron đã rất lo lắng.” Georgie đặt chai nước xuống cái bàn cạnh giường. “Và cô hẳn cũng sẽ làm chuyện tương tự với tôi thôi.”
Điều đó kéo Chaz ra khỏi cảnh đau đớn. “Anh ấy lo lắng sao?”
Georgie gật đầu và giơ cốc trà pha đường nóng hổi ra. “Giờ tôi sẽ để cô lại một mình.”
Chaz vươn người dậy đủ xa để nhận lấy cốc trà. “Cảm ơn,” cô lẩm bẩm. “Tôi nói thật lòng đấy.”
“Tôi biết,” Georgie nói khi cô rời phòng.
Cô nhặt vài thứ mà cô đã bỏ lại, cẩn thận không liếc dù chỉ một lần vào phòng ngủ. Khi cô quay xuống gác, một dải nắng chiều vàng rực ùa vào qua các ô cửa sổ. Cô đã yêu ngôi nhà này. Các ngóc ngách và không gian của nó. Cô đã yêu những cây chanh trồng trong chậu và những chiếc khăn Tây Tạng, lò sưởi đá kiểu Aztec và sàn gỗ ấm áp. Cô đã yêu căn phòng ăn đầy giá sách và những chiếc chuông gió bằng đồng. Làm sao một người đàn ông đã thiết kế nên một ngôi nhà ấm cúng thế này lại có thể có một trái tim trống rỗng, thù địch đến vậy chứ?
Và đó là lúc anh bước vào.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tình Đầu Hay Tình Cuối
Susan Elizabeth Phillips
Tình Đầu Hay Tình Cuối - Susan Elizabeth Phillips
https://isach.info/story.php?story=tinh_dau_hay_tinh_cuoi__susan_elizabeth_phillips