Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tiên Giới Tẩu Tư Phạm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 26: Nguy Cơ
C
ó lẽ ông trời thấy ngày đầu tiên Tiêu Dật ở Vô Vọng chi hải gặp phải nguy hiểm kích thích quá mức, hai ngày sau, xuyên vân thoa tuy mấy lần gặp phải yêu thú cỡ lớn, còn có một lần gặp phải bão từ trường, nhưng dưới sự điều khiển của Sở Mặc trên cơ bản đều trôi qua không có nguy hiểm, không giống như ngày đầu tiên xém chút tiêu đời tại đây. Chỉ là biển đen mênh mông, hai người đi mãi, vẫn không tìm thấy phương hướng, Tiêu Dật thậm chí lo lắng hai người liệu có bị nhốt tại nơi này, vĩnh viễn không ra được không.
Từ ngày đầu tiên khi hai người hiểu và bỏ qua cho nhau, Tiêu Dật từ miệng Sở Mặc biết được hiện tại biển đen này là Vô Vọng chi hải, cũng biết Vô Vọng chi hải không thuộc về bất cứ giới nào, mà là tên gọi chung của khu vực liên kết giữa những thế giới bất đồng.
Khác với trước kia Tiêu Dật chỉ biết tiên giới và nhân giới, trừ hai giới này ra, Vô Vọng chi hải còn liên kết ma pháp thế giới và thú nhân thế giới. Tại nơi này, mười mấy vạn năm trước từng có thần giới tồn tại, chỉ là sau đó thần giới sụp đổ, chỉ còn lại bốn giới khác.
Tiêu Dật nghe ra ý trong lời Sở Mặc, rất lâu về trước giữa bốn giới tựa hồ có qua lại với nhau, nhưng thời gian dần trôi, giữa các bên đều đóng thông đạo biên giới. Tiêu Dật vô cùng hiếu kỳ đối với những thứ Sở Mặc nói, nhưng lại không định hỏi Sở Mặc quá nhiều, mà muốn sau khi về tiên giới, đến Mặc Hương Các tìm tư liệu có liên quan.
Giữa hai người tuy đã giải tỏa được hiểu lầm trước đó, nhưng trừ khi tất yếu, giữa bọn họ không có bao nhiêu giao lưu. Tiêu Dật nghĩ tới sự nghiệp vừa ở bước đầu của mình tại tiên giới, tuân theo sự bài xích dành cho nhân viên cơ cấu chấp pháp, chỉ hận không thể mau chóng quên tuốt Sở Mặc, hai người từ nay về sau không còn vướng mắc.
Đối với thái độ xa cách của Tiêu Dật, Sở Mặc không có biểu hiện gì, trải qua mấy ngày quan sát, hắn đã xác định trước kia hơn phân nửa là hiểu lầm Tiêu Dật. Hắn có thể lý giải tâm tình của Tiêu Dật hiện tại, bất cứ ai bị oan uổn bị dính líu đến thế, cũng đều không có cách nào cười bỏ qua cho chuyện trước đó. Nếu Tiêu Dật không muốn nhìn thấy hắn, Sở Mặc cũng vô cùng tự giác tránh khỏi phạm vi hoạt động của Tiêu Dật. Hai người ăn ý mỗi bên chiếm lĩnh một nửa xuyên vân thoa, cùng nhau trải qua an nhiên vô sự.
Hôm nay, Tiêu Dật theo thói quen ngồi ở đầu thuyền, nhìn mặt biển thâm đen phát ngốc. Một là, cuộc sống trên xuyên vân thoa bình đạm tới vô vị, trừ phát ngốc ra Tiêu Dật cũng tìm không ra chuyện khác để làm, hai là, thông qua quan sát mặt biển, cũng là một phương thức dự báo trước được nguy hiểm.
Phần lớn thời gian, Vô Vọng chi hải đều giống như lần đầu tiên Tiêu Dật nhìn thấy, giống như ngủ say, xuyên vân thoa đi trên nó giống như trên lục địa, chỉ có khi yêu thú thông qua, Vô Vọng chi hải mới tỉnh lại, mỗi lúc này đều là lúc sẽ có nguy hiểm. Ai cũng không biết giây tiếp theo từ đáy biển chui ra yêu thú gì, mà bọn chúng ra khỏi mặt biển là muốn làm gì.
Bên cạnh Tiêu Dật, Vượng Tài đang nằm sấp trên sàn, nghiêm túc một lượt đếm tinh ngọc yêu thương của nó, hai sợi thừng trên miệng túi múa may linh hoạt, đem những tinh ngọc này lần lượt từ bên trái chuyển sang bên phải, lại từ bên phải chuyển sang bên trái.
Tiêu Dật buồn cười nhìn động tác của nó, nghĩ tới lai lịch của những tinh ngọc này, lại càng cảm thấy giở khóc giở cười.
Mấy ngày trước, Tiêu Dật trong lúc nguy cấp đã đem toàn bộ tinh ngọc tích lũy của mình bỏ hết vào trong lò cấm chế, Vượng Tài đối với việc này vẫn tâm niệm không quên, mấy lần thúc giục Tiêu Dật đòi Sở Mặc bồi thường. Đáng tiếc Tiêu Dật đối với đề nghị này của nó làm như không nghe thấy, Vượng Tài tức giận, rất nhanh nghĩ được một phương pháp khác.
Bất kể là lái xuyên vân thoa hay là mở cấm chế, đều không tách khỏi tinh ngọc được, Vượng Tài không dám đến phòng điều khiển, chỉ lén lút thủ ở cạnh lò cấm chế, mỗi lần sau khi Sở Mặc bỏ tinh ngọc vào lò cấm chế, Vượng Tài đều sẽ cẩn thận cất giữ một hai khối, như thế mấy lần, cũng đã tích lũy được sáu khối tinh ngọc.
Tiêu Dật cảm thấy Sở Mặc khẳng định biết hành động của Vượng Tài, lò cấm chế tiêu hao bao nhiêu, Sở Mặc không thể không biết. Nếu Sở Mặc đã không nói gì, Tiêu Dật cũng sẽ để Vượng Tài vui vẻ, không ngăn cản hành động của nó.
“Một khối tinh ngọc, hai khối tinh ngọc, ba khối tinh ngọc…” Vượng Tài vẫn còn đang đếm, Tiêu Dật nhìn một hồi, liền bật cười di chuyển ánh mắt, giây tiếp theo, Tiêu Dật đứng bật dậy, kinh nghi nhìn phương xa.
“Sở Mặc!”
Sở Mặc đang ở phòng điều khiển nghe tiếng kêu kinh nghi của Tiêu Dật, lập tức giật mình chạy qua. Đợi khi hắn nhìn theo hướng Tiêu Dật, thần sắc lập tức đại biến.
Chỉ thấy trên mặt biển xa xa vốn bình lặng dường như bị cái gì quấy nhiễu thoáng chốc cuộn trào lên, từng đợt sóng lớn màu đen chọc trời lao tới, trong sóng lớn có vô số gương mặt dữ tợn như ẩn như hiện, chen lấn nhau trôi về hướng xuyên vân thoa, giống như phía sau có thứ gì đang truy đuổi.
Sở Mặc lập tức phản ứng, thân hình lóe cái đã xuất hiện trong phòng điều khiển, hai tay nhanh chóng đánh ra mười mấy thế tay. Phù chú màu bạc lưu chuyển trên màn sáng màu lam nhạt, xuyên vân thoa vốn dùng tốc độ cực nhanh giờ càng như gió lao về phía trước.
Tốc độ của xuyên vân thoa đã là cực nhanh, nhưng tốc độ của yêu thú càng nhanh hơn, rất nhanh sau lưng đã có mấy con yêu thú đuổi tới và còn vượt qua xuyên vân thoa. Mặt biển bình lặng bị đánh vỡ, từng đợt từng đợt sóng lớn trào lên, những yêu thú này ngay cả nhìn cũng không nhìn xuyên vân thoa một cái, liều mạng bơi về phía trước, Tiêu Dật thậm chí có thể nhìn thấy rõ trong mắt chúng là sợ hãi và hoảng loạn, dường như sau lưng chúng có thứ gì cực kỳ đáng sợ.
Sau lưng những yêu thú này, vô số yêu thú hoặc to hoặc nhỏ, hoặc dữ tợn hoặc cổ quái đều liều mạng bơi, trừ nó ra, còn có rất nhiều hắc ảnh cực lớn cũng xuyên đi dưới đáy biển, chỉ nhìn độ dài của hắc ảnh trong biển, Tiêu Dật đã không cách nào tưởng tượng bọn chúng sẽ lớn như thế nào, nhưng chính là ngay cả yêu thú dường như đã đứng trên đỉnh của Vô Vọng chi hải cũng sợ hãi đến vậy, Tiêu Dật nghĩ không ra đang đuổi theo phía sau chúng rốt cuộc có thể là gì.
Dưới bầu không khí khẩn trương này, tựa hồ ngay cả Vượng Tài cũng cảm nhận được bất an, ngừng hoạt động đếm tinh ngọc nó thích nhất, ngoan ngoãn nằm trên đầu Tiêu Dật.
Tiêu Dật lo lắng nhìn phòng điều khiển một cái, lúc này y căn bản không giúp ích được gì, chỉ có thể tránh không gây loạn thêm cho Sở Mặc.
“Ọ!” “Chít chít!” “Gào!”
Đủ tiếng kêu của yêu thú vang lên phía sau, trong tiếng gầm sắc bén không cái nào không lộ ra tuyệt vọng sâu sắc. Trong tiếng kêu gào nhấp nhô, một hư ảnh màu đen cao có tới trăm mét, dài cũng tới vạn mét xuất hiện ở chân trời, dùng tốc độ cực nhanh mà hướng về xuyên vân thoa.
Những nơi hắc ảnh đi qua, vô số yêu thú ngay cả kêu thảm cũng không kịp phát ra đã bị hắc ảnh nuốt chửng, thoáng chốc hóa thành hư vô.
Tiêu Dật kinh ngạc nhìn một màn sau lưng, nhanh chóng chạy tới phòng điều khiển.
“Anh thấy rồi chứ?”
Cho dù Tiêu Dật nói không đầu không đuôi, Sở Mặc vẫn hiểu y đang nói gì. Gật đầu, Sở Mặc trầm giọng nói: “Là bão hư vô.”
Ngay từ mới đầu khi thấy yêu thú lũ lượt chạy trốn, Sở Mặc đã đoán được bọn chúng có thể gặp phải sự tồn tại đáng sợ nhất của Vô Vọng chi hải, bão hư vô.
Khác với những nguy hiểm khác của Vô Vọng chi hải, bão hư vô xuất hiện không có bát cứ quy luật đáng nói nào, cũng không có bất cứ phương pháp nào né tránh được, chỉ có một đối sách duy nhất, đó chính là chạy, nhưng ai cũng không biết chạy bao xa mới có thể trốn được bão hư vô. Tiên giới ghi chép, trước kia biên giới tứ giới còn chưa bị đóng, mỗi lần thông hành tới Vô Vọng chi hải gặp phải bão hư vô, người có thể thoát được nó đều là người thắng được tốc độ hoặc có sức mạnh to lớn của các giới, người bình thường gặp phải bảo hư vô chỉ có thể đợi vận mệnh bị nuốt chửng.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Dật nghe nói tới tên bão hư vô, nhưng cho dù y có ngốc, cũng nghe ra được sự thận trọng trong lời Sở Mặc, càng khỏi nhắc tới, những hành động chen chúc nhau mà chạy trốn của yêu thú đại biểu cho điều gì.
Tim Tiêu Dật bị treo lên, khẩn trương nhìn Sở Mặc thao túng xuyên vân thoa, thỉnh thoảng quay đầu nhìn hắc ảnh sau lưng. Không biết có phải là ảo giác của y không, y luôn cảm thấy hắc ảnh tựa hồ cách họ càng gần.
Tốc độ của xuyên vân thoa đã tới cực hạn, Sở Mặc rũ mắt nhanh chóng tính toán một phen, với tốc độ trước mắt, bọn họ rất nhanh sẽ bị hắc ảnh nuốt chửng, trừ khi…
Sở Mặc rất nhanh hạ quyết tâm, lập tức quyết đoán đánh một thế tay, vừa nói với Tiêu Dật: “Bám lấy ta, ta sẽ tắt cấm chế của xuyên vân thoa.”
Cái gì? Tắt cấm chế vào lúc này?
Tiêu Dật kinh ngạc nhìn Sở Mặc, nghĩ không thông dụng ý của hắn, không đợi y mở miệng, màn sáng màu lam bao quanh thân thuyền thoáng chốc tắt ngúm, gió mạnh kịch liệt thổi lên người, mang theo năng lượng loạn lưu bạo ngược. Tiêu Dật gấp rút kéo tay Sở Mặc, nhưng vẫn bị thổi đứng không vững, nếu không phải Sở Mặc phản ứng cực nhanh kéo y vào lòng, Tiêu Dật sớm đã bị năng lượng loạn lưu cuốn lên không trung.
Không có cấm chế, xuyên vân thoa liền giống như một chiếc thuyền nhỏ bình thường nhất lướt trên biển lớn hoành hành bạo ngược, điên cuồng nhấp nhô không ngừng trên mặt biển, yêu thú cực lớn bơi qua bên cạnh, mang tới sóng biển màu đen sẫm, hai người rất nhanh bị tưới ướt đẫm.
Sở Mặc một tay ôm chặt Tiêu Dật, một tay bình tĩnh khống chế xuyên vân thoa chạy giữa các yêu thú. Trước đó hắn chỉ tắt cấm chế phòng hộ của xuyên vân thoa, là để cho năng lượng trong lò cấm chế toàn bộ chuyển lên phù chú phi hành khắc trên thân thuyền. Có lẽ là cách này có hiệu quả, tốc độ của xuyên vân thoa lại nhanh lên mấy lần, rất nhanh vượt qua mấy con đại yêu thú bên cạnh.
Tiêu Dật vẫn luôn lo lắng hơi yên tâm một chút, cho dù tư thế hiện tại khiến y cảm thấy lúng túng, nhưng giờ phút sinh tử cũng không bận tâm quá nhiều.
“Ọ!” “Chít chít!”
Bên cạnh lại lần nữa vang lên tiếng kêu thảm của yêu thú, trái tim vừa mới buông xuống của Tiêu Dật lại treo lên, nhìn qua vai Sở Mặc, hắc ảnh ở phía xa tựa hồ trở nên càng lớn.
“Gào!”
Lần này, tiếng gầm của yêu thú truyền tới từ phía trước hai người, chỉ thấy một con yêu thú lớn ngang ngửa xuyên vân thoa đột nhiên nhảy khỏi mặt biển, lao tới chui vào một khe nứt hư không nứt ra ở giữa không trung.
Hành động của yêu thú này có vẻ đã nhắc nhở những yêu thú khác, rất nhanh trong biển đã có rất nhiều yêu thú nhảy ra, không bận tâm gì chui vào trong khe nứt đó.
Những khe nứt hư không có cái đã hình thành rất lâu, có cái vừa mới bị năng lượng loạn lưu làm nứt, ai cũng không biết nó sẽ thông tới nơi nào. Có lẽ là thông tới phía bên kia của Vô Vọng chi hải, có lẽ là bất cứ giới nào trong bốn giới, có lẽ bên trong căn bản là một không gian chết, có lẽ xui xẻo sẽ vĩnh viễn lạc trong hư không vô biên đó. Tiêu Dật tận mắt nhìn thấy một con yêu thú chui vào trong khe nứt không bao lâu rất nhanh lại rớt ra từ một khe nứt khác, lại rớt ngay ở phía trước bão hư vô, thoáng chốc bị nuốt chửng.
Hắc ảnh sau lưng càng lúc càng gần, trong mắt Sở Mặc lóe lên do dự, tiếp theo trở nên kiên định. Cúi đầu nhìn thiếu niên trong ngực một cái, thiếu niên tuy sắc mặt tái nhợt nhưng cũng không có quá nhiều sợ hãi, nghĩ tới những chuyện tình cờ chồng chéo giữa hắn và thiếu niên, Sở Mặc lần đầu tiên nhìn thẳng thiếu niên, “Xin lỗi!”
Hắn còn chưa thể chết tại đây, cho nên bất luận thế nào hắn cũng phải đánh cược, tiếng xin lỗi này vừa là xin lỗi vì trước đó hắn đã liên lụy thiếu niên vô tội này, cũng là xin lỗi vì mạo hiểm sắp tới.
Tiêu Dật còn đang nghĩ làm sao chạy thoát, nhất thời không phản ứng lại.
“Ôm chặt ta.” Sở Mặc trầm giọng nói, rất nhanh một thanh kiếm quang màu đen ngưng tụ ở lòng bàn tay hắn, Sở Mặc thần sắc ngưng trọng, đâm về hướng một khe nứt không gian gần nhất.
Năng lượng loạn lưu bạo ngược quét qua, khe nứt vốn chỉ dài mấy thước lại triển khai thành mấy mét, Sở Mặc không chút do dự ôm Tiêu Dật trong ánh mắt kinh ngạc của y nhảy vào trong đó. Đau đớn xé rách từ trên người truyền tới, Tiêu Dật trước khi hôn mê chỉ muốn chửi, khốn kiếp, nói trước một tiếng sẽ chết hả.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Dật mơ mơ hồ hồ nghe thấy một giọng nói kinh ngạc của thiếu niên, “Mau nhìn, ở đây có một á thú bị thương.”
“Á thú? Đó là cái gì?” Tiêu Dật mơ màng nghĩ, rồi lại ngất đi lần nữa.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tiên Giới Tẩu Tư Phạm
Lý Tùng Nho
Tiên Giới Tẩu Tư Phạm - Lý Tùng Nho
https://isach.info/story.php?story=tien_gioi_tau_tu_pham__ly_tung_nho