Thuần dưỡng epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 11B
Tần Thiệu bĩu môi không nói. Anh ta muốn phản bác, nhưng có lẽ bận tâm đến vấn đề chưa sửa được giọng mũi mà tôi chê bai nên không dám mở miệng. Vẻ mặt ngạc nhiên này của anh ta tạm thời bị tôi hiểu thành cảm giác thất bại.
Đúng là xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt!
Hai tay tôi không thể che miệng cười trộm nên thẳng thắn nằm lăn trên giường lớn tiếng cười, cười đến rung động tâm can, quỷ kiến sầu.
Bỗng chốc tôi cảm thấy thế giới ngập trong một màu hồng phấn, không khí mang đầy i-on âm, mấy diễn viên nam trong phim truyền hình CCTV cũng đẹp trai chết người. Tôi cứ thế ôm lòng cảm ơn cuộc sống mà dần dần đi vào mộng đẹp.
Trong khi nửa tình nửa mơ, tôi nghe có người vẫn còn nghiền ngẫm từng chữ “tâm tâm tương ấn”, “tâm tâm tương ấn”, “tâm tâm tương ấn”, tôi thỏa mãn nở nụ cười, trở mình tiếp tục đi gặp Chu Công.
Ngày hôm sau, khi tôi vừa mở mắt, ghèn mắt còn chưa lau, Tần Thiệu đã quay sang nói với tôi: “Tâm tâm tương ấn”.
Tiếng phổ thông chuẩn mực. Tôi phải bội phục lòng tự trọng của đàn ông. Người ta nói ngọng n l phải nhiều năm mới sửa được, Tần Thiệu chỉ dùng một đêm đã chữa được căn bệnh hơn ba mươi năm của mình, đúng là không phải người bình thường.
Tôi nói: “Tinh tinh tương ánh mới đúng. Anh nói sai rồi.”
Anh ta ngờ vực nhìn tôi.
Tôi thẳng thắn nhìn anh ta. Anh ta lại bắt đầu dao động.
Thật ra lỗi giọng mũi của Tần Thiệu vốn không quá rõ ràng, chỉ đôi khi lẫn lộn âm in và ing một chút mà thôi, không nghe kĩ và đã ở chung cùng anh ta trong một thời gian dài thì tuyệt đối không phát hiện ra vấn đề này. Nhưng bị tôi nói quá lên thành như thế, nhất thời Tần Thiệu không còn lòng tin vào bản thân, tôi còn khiêu chiến anh ta không biết mệt: “Sinh thân thân mẫu thân, cẩn thỉnh nâm tựu tẩm, thỉnh nâm tâm trữ tĩnh, thân tâm ngận yếu khẩn, tân tinh bạn minh nguyệt, ngân quang rừng thanh thanh. Tẫn thị thanh tĩnh kính, cảnh linh bất yếu kinh.”
(Nói chung là đoạn này có rất nhiều từ có phiên âm cuối là in, Sâu để nguyên Hán Việt thôi nhé, giống như câu “lúa nếp là lúa nếp làng…” để đùa những người nói ngọng n l ở Việt Nam đấy mà)
Tần Thiệu tức giận nghe hết đoạn vè khiến người ta níu lưỡi này rồi ném cho tôi một ánh mắt bất khuất.
Tay tôi bị thương, không thể vỗ tay, tôi vô cùng tiếc nuối vì việc này.
Thế nhưng thế sự thay đổi luân hồi, rất nhanh đã đổi đến lượt tôi.
Hai tay tôi đều đã bị thương, vấn đề đầu tiên phải đối mặt mang tính chất sinh lý, chính là buồn đi tiểu. Nếu bị tai nạn giao thông cấp độ nặng phải cắm ống thông tiểu thì không nói làm gì, nay ngoại trừ hai tay, những bộ phận khác của tôi đều vô cùng khỏe mạnh. Tôi có thể tự do ra vào phòng vệ sinh, có điều không cách nào tụt quần được.
Tôi dùng chân bấm chuông, y tá có mặt ngay tức thì.
Tôi len lén liếc nhìn Tần Thiệu, dùng vẻ mắt thấy chết không sờn nói với y tá: “Tôi muốn đi vệ sinh.”
Tần Thiệu ở bên cạnh xem kịch thật là vui. Tôi hận không thể ném thẳng bình dịch vào mặt anh ta.
Vốn đang truyền nước nên phải đi vệ sinh rất nhiều lần, hơn nữa trình tự vào WC của con gái cũng rất phiền phức. Tuy tôi đã được Tần Thiệu rèn luyện ột bộ da mặt rất dày nhưng cũng ngượng ngùng khi phải trợn trừng mắt nhìn người ta tụt quần mình, tôi xấu hổ đến mức sắc mặt như màu gan heo, còn Tần Thiệu lại càng vui vẻ ra mặt.
Anh ta tặng tôi hai chữ: “Đáng đời!”
Thật muốn bậy luôn lên mặt anh ta.
Tôi thà khát chết cũng không muốn người ta theo tôi vào WC nữa. Nhưng sao Tần Thiệu có thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời như vậy, anh ta dùng máy tính bật đủ loại tiếng nước chảy, còn tận dụng dàn âm thanh chất lượng kém mà tôi mua trên Jingdong, cả căn phòng khi thì tràn ngập tiếng suối chảy róc rách, khi lại rào rào tiếng thác đổ, khi còn tách tách tiếng nước nhỏ xuống tảng đá.
Tôi càng thêm buồn bực, khi tôi hát y tá lập tức cuống cuồng chạy tới. Nay Tần Thiệu giở trò như vậy vì sao bọn họ không ném cái máy tính ấy đi.
Tôi nói: “Tần Thiệu, anh bao nhiêu tuổi rồi? Có vui không? Chớp mắt ba cái là bốn mươi rồi đấy. Tôi thấy mức độ ngây thơ của anh mới dừng ở mức bốn tuổi thôi.”
Tần Thiệu nói: “Tôi thích thế. Cô cũng không tự nhìn xem cô đã viết thứ vớ vẩn gì về tôi trên mạng.”
A, quên mất, Tần Thiệu còn là một kẻ lòng dạ hẹp hòi đặc biệt thù dai nữa. Chính vì như vậy, Trịnh Ngôn Kỳ mới chỉ bày một mê hồn trận, chính anh ta mắt mờ trúng chiêu lại đòi trả thù đến mức người ta không vào được giới giải trí; còn bố tôi mua phải cổ trạch nhà anh ta, anh ta mới muốn chúng tôi tan cửa nát nhà, bây giờ còn kéo tôi chơi cùng anh ta nữa chứ. Tôi lên mạng viết có tí tẹo về anh ta, anh ta đã ác độc hành hạ tôi đến chết mới bỏ qua.
Tôi nói: “Nhưng tôi nghĩ đoạn giới thiệu trên mạng là tả thực đấy thôi, thể hiện hoàn toàn cấp độ của anh đấy nha. Người bình thường sao xứng.”
Tần Thiệu vắt chéo chân nói với tôi: “Nói một cách công bàng, cô còn khá hơn mấy tiến sĩ ở công ty của tôi nhiều. Ít nhất cô còn có con mắt đánh giá, mở rộng thị trường, nắm bắt nhu cầu khách hàng…”
Tôi nói: “Mấu chốt nhất là tôi biết đánh giá đặc tính của sản phẩm, có thể phản ánh trung thực nhu cầu sản phẩm, đúng không?”
Tần Thiệu trừng mắt với tôi, đang muốn nói gì nữa thì cơm sáng được đưa đến.
Tần Thiệu nhận lấy đồ ăn, liếc mắt một cái, y tá lập tức ra ngoài.
Tôi nhìn bàn ăn chằm chằm, nói với Tần Thiệu: “Sao anh lại bảo y tá ra ngoài? Cô ấy đi rồi tôi ăn thế nào được? Không phải anh muốn bắt tôi tuyệt thực đấy chứ? Tần Thiệu, anh cũng ác độc đấy nhỉ, chuyện ngược đãi bệnh nhân như vậy cũng làm được. Vì sao sách kỷ lục Guinness không có mục so sánh hành vi mất nhân tính nhất nhỉ, nếu không anh đăng kí nhất định bọn họ sẽ ghi tên anh. Đối với những người khác đều là ngoài tầm tay với, chỉ có anh là độc cô cầu bại.”
Tần Thiệu đẩy bàn ăn ra, sau khi đặt đồ ăn xuống mới nói với tôi: “Lảm nhảm không dứt miệng. Đánh răng chưa?”
Tôi nghĩ đến mình vừa mới đi vệ sinh xong đã nghe thấy một đống tiếng nước phát ra từ máy vi tính, bây giờ làm sao dám chạm vào nước đánh răng, nhìn vòi nước thôi đã thấy nhộn nhạo.
Tần Thiệu từ trong phòng rửa mặt đi ra, tay trái cầm một cốc nước, tay phải cầm một cái bàn chải đã bôi sẵn kem đánh răng, nói: “Lát nữa sẽ mua cho cô nước súc miệng, dùng bàn chải đánh qua trước đã.”
Tôi hết hồn nhìn anh ta, cơ thể mất tự chủ ngửa về sau: “Bàn chải đánh răng cũng coi như vũ khí có tính sát thương đấy nha.”
Tần Thiệu liếc nhìn tôi một cách nhàm chán: “Coi cái tướng của cô kia. Há miệng.”
Tôi dùng dũng khí của Lưu Hồ Lan mà nhìn anh ta.
Tần Thiệu nói: “Nếu tôi thật sự muồn hành hạ cô, tôi sẽ trực tiếp rút kim tiêm bên tay phải của cô chọc vào vết thương bên tay trái. Cần gì phải phiền phức thế này?”
Những lời này thật có sức gợi hình gợi cảm, tôi không khỏi nổi da gà.
“Há miệng.”
Tôi lập tức chào tạm biệt Lưu Hồ Lan, ngoan ngoãn há miệng ra.
Tần Thiệu nhét bàn chải vào miệng tôi, chậm rãi giúp tôi đánh răng.
Tôi vẫn không thể tin được chuyện này, ánh mắt nhìn thẳng vào anh ta, ý đồ tìm ra trên mặt anh ta một nét âm mưu quỷ kế nham hiểm, đáng tiếc Tần Thiệu vẫn duy trì bản mặt đẹp trai tuấn tú như N diễn viên trên kênh truyền hình CCTV. Và chủ nhân của gương mặt này đang cẩn thận giúp tôi đánh răng.
Tôi hít sâu một hơi, nhắm mắt vào rồi mở ra, gương mặt Tần Thiệu vẫn ở ngay trước mắt tôi, chỉ cách tôi có mười phân.
Khi còn học đại học tôi từng đọc không ít tiểu thuyết tình cảm, trong nhiều đoạn văn buồn nồn như vậy, hình ảnh khiến tôi rung động nhất là nam chính ngồi trước bồn rửa mặt, nữ chính giúp anh ta bôi bọt cạo râu, sau đó tỉ mỉ cạo râu cho nam chính, từng đường dao vạch đi từng đường bọt trắng, chậm rãi lộ ra toàn bộ gương mặt đẹp trai. Còn vẻ mặt nam chính tất nhiên là vừa thâm tình vừa dịu dàng, nữ chính thì vừa ngọt ngào vừa chăm chú. Chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh như vậy tôi đều sẽ cảm thấy đặc biệt đồng cảm, hạnh phúc đến mức không cách nào tự kìm chế.
Đáng tiếc trước đây khi tôi cầm dao cạo râu định ra tay với gương mặt Ôn Khiếu Thiên đã bị Ôn Khiếu Thiên dùng lý do “cấm hủy dung” để tịch thu đạo cụ. Giấc mộng của tôi đã tan vỡ từ lúc đó.
Dù đã ba mươi tuổi nhưng tôi vẫn ôm mong chờ với hình ảnh như vậy. Thế nhưng nếu đổi nam chính thành Tần Thiệu, tôi thật sự không chịu nổi. Nay, anh ta ngồi trước mặt tôi, đánh răng cho tôi mà không có ý đồ gì. Tôi thà bị anh ta đánh cho răng rơi đầy đất còn hơn nhìn một chuyện ly kỳ thế này xảy ra.
Tôi phun bọt kem đánh răng, nói: “Tần Thiệu, anh có âm mưu gì thì nói thẳng ra. Tôi không chịu nổi. Thứ anh cho tôi dùng không phải kem đánh răng đúng không? Có phải thuốc nhuộm hay không?”
Tần Thiệu nói: “Tôi ấu trĩ như thế à?”
Tôi nói: “Không phải anh vừa bật tiếng nước cho tôi nghe đấy sao? Anh còn dám nói anh không ấu trĩ?”
Tần Thiệu nói: “Tôi bật tiếng đấy vì sợ cô xấu hổ không dám đi vệ sinh, nhỡ may viêm bàng quang lại phải nằm viện. Có lòng tốt còn bị coi là lòng lang dạ thú.”
Làm chuyện xấu còn gắn mác tốt đẹp, chuyện này tôi quen rồi, trước đây khi ở chung với Tần Thiệu tôi cũng thường xuyên dùng chiêu này. Vì vậy khi anh ta nói “có lòng tốt còn bị coi là lòng lang dạ thú”, tôi tự động lọc bỏ câu này.
Tôi nhìn Tần Thiệu chằm chằm, cuối cùng không còn gì để soi mói nữa, đành phải ngậm đầy miệng bọt nói: “Tần Thiệu, thì ra bên thái dương của anh có một nốt ruồi.”
Tần Thiệu nói: “Giờ cô mới biết à, tốt xấu gì cô cũng đã nằm bên cạnh tôi bốn tháng, nốt ruồi rõ ràng như thế mà giờ mới nhìn thấy.”
Tôi nói: “Chẳng phải anh cũng không nhận ra tôi bị thương đấy sao?”
Tần Thiệu đột nhiên rút bàn chải đánh răng ra, nhìn tôi lớn tiếng nói: “Hai chuyện này giống nhau à? Nốt ruồi của tôi mọc trên mặt, sẹo của cô nằm trên cánh tay.”
Tôi cũng phun bọt hô lên: “Ý anh là tôi đen quá nên sẹo màu nâu cũng không lộ ra chứ gì. Hay anh chê vết sẹo còn chưa đủ to đủ dài?”
Tần Thiệu đột nhiên cầm lấy cốc nước đổ vào miệng tôi, tôi bị sặc đến mức nuốt phải một ngụm.
Tôi đã nói mà, anh ta có lòng tốt gì đâu.
Đánh răng xong, Tần Thiệu cầm một chiếc khăn ướt đi ra, hỏi tôi: “Trình tự rửa mặt của cô thế nào?”
Tôi nói: “Trước đây dùng sữa rửa mặt, hiện giờ chấp nhận dùng khăn mặt lau qua cũng được.”
Anh ta lại hỏi tôi: “Không dùng kem dưỡng mắt, dưỡng da, tinh dầu gì đó?”
Tôi nói: “Những thứ đó anh giữ lại ình dùng đi. Tôi thấy anh nên dùng nhiều một chút, nghe nói gần đây người ta đang chuộng đàn ông trang điểm lắm đấy.”
“A, khóe mắt cô có nếp nhăn từ bao giờ vậy?”
“Đâu? Đâu?” Tôi cuống cuồng đứng lên soi gương.
Tần Thiệu nhếch khóe môi, đắc ý nhìn tôi.
Anh được lắm.
Lau mặt xong, Tần Thiệu cầm thìa thử một ngụm cháo rồi nói: “Mùi vị không tệ, cô nếm thử xem.” Nói xong tự động đưa thìa cháo ra đút cho tôi.
Tôi bĩu môi nói: “Anh Tần, phiền anh đổi một cái thìa khác đi.”
Tần Thiệu giơ cái thìa nói: “Cô còn ghét bỏ? Hai chúng ta chuyện gì cũng làm rồi giờ còn phải phân chia cái thìa?”
Tôi thầm chửi bới anh ta một câu rồi mới nói: “Không phải anh mắc bệnh cuồng sạch à? Tôi sợ sau khi dùng xong anh phải chạy đi nôn.”
Tần Thiệu gật đầu, nói: “Tôi hiểu rồi.” Nói xong, anh ta nhét cả thìa cháo vào miệng mình.
Tôi vừa định nói người này vì sao lại hẹp hòi như vậy, dù có sạch sẽ quá mức cũng không thể cắt nguồn lương thực của tôi thì cái miệng Tần Thiệu đã đưa đến gần. Khi tôi còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy trong miệng ngoại trừ cháo trắng mặn mặn còn có cả đầu lưỡi của Tần Thiệu.
Đương nhiên phản ứng đầu tiên của tôi không phải quăng ra một cái tát, bởi vì hiện tại tôi không có khả năng để thực hiện hành vi này. Chuyện đầu tiên tôi muốn làm là cắn đầu lưỡi của anh ta không buông. Đáng tiếc Tần Thiệu lùi lại vô cùng đúng lúc, trưng ra vẻ mặt vô tội rồi ngồi xuống.
Nếu là mười năm trước, có lẽ tôi còn có thể đỏ mặt ôm hai má nóng bừng vì hành động như vậy, sau đó cúi đầu mắng một câu “đáng ghét”, trong lòng dậy sóng. Nhưng tôi là tình nhân Lô Hân Nhiên, anh ta là cầm thú Tần Thiệu, giống như anh ta nói, chuyện gì hai chúng tôi cũng làm rồi, còn để ý cái này làm gì? Vì vậy, tôi chỉ tiếc là chưa cắn được vào lưỡi anh ta, những suy nghĩ khác hoàn toàn không có.
Tần Thiệu hỏi tôi: “Cảm giác vừa đánh răng xong uống cháo có phải hay lắm không?”
Tôi nói: “Hay chỗ nào, đánh răng xong ăn kem mới là sướng nhất.”
“Mùa đông còn ăn kem cái gì?”
“Anh là người già hay thổ dân vậy? Theo anh nói thì cứ mùa đông là Haagen-Dazs phải đóng cửa, chuyển tới Nam bán cầu buôn bán tập thể hay sao? Yêu cô ấy hãy mời cô ấy ăn Haagen-Dazs, biết bao nhiêu chàng trai phải xếp hàng để mua Haagen-Dazs trong lễ tình nhân đấy. Lễ tình nhân, ngày 14 tháng 2, gió Bắc vù vù thổi, bông tuyết rơi lả tả, lạnh thấu xương, nhưng các cô gái vẫn thích nhìn các chàng trai rụt cổ mạo hiểm xếp hàng chờ trong tuyết rơi gió lạnh. Anh không hiểu được đâu.”
“Vì sao?”
“Còn vì sao cái gì, niềm vui của phụ nữ chính là nhìn đàn ông chịu khổ vì họ. Thành công của phụ nữ cũng chính là xem có bao nhiêu đàn ông chịu khổ vì họ.”
“Vậy còn cô?”
“Tôi? Bản thân tôi đã khổ lắm rồi, niềm vui của tôi đã không thể chỉ dựa vào một việc nhỏ nhoi này để thỏa mãn nữa.”
“Vậy phải là chuyện thế nào?” Tần Thiệu ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi suy nghĩ một chút, nhìn trần nhà nói: “Ví dụ như trong đêm đông anh rơi vào hố băng, giữa trưa mùa hè anh đi bộ trên sa mạc Sahara, ra ngoài gặp quỷ về nhà gặp ma. Ừ, kiểu kiểu như thế.”
Tần Thiệu nhíu mày, cắm cái thìa vào bát nói với tôi: “Tự cô ăn đi.”
Tôi nói: “Từ nhỏ chị Trương Hải Địch đã dạy chúng tôi phải thân tàn mà chí không tàn, quán quân cuộc thi Got Talent không có tay còn có thể dùng chân chơi đàn dương cầm, tự ăn thì tự ăn.”
Tôi giơ chân lên, run run kẹp lấy cái chuôi thìa, vừa dùng sức một chút, cái bát đã bị tôi đánh nghiêng, cháo nóng chảy vào mu bàn chân, đỏ lên một mảng.
Tôi đau đến mức mắng Tần Thiệu là miệng quạ đen, lẽ nào tôi thật sự phải tứ chi tàn phế mới được?
Tần Thiệu vội vàng đẩy bàn ăn ra, bấm chuông, lấy một chiếc khăn mặt ra từ phòng tắm, giúp tôi lau chân: “Cô có thể ngồi yên một ngày không? Hả? Không gây chuyện sẽ chết sao?”
Tôi giương cổ nói: “Đương nhiên sẽ chết. Tôi gây chuyện chỗ nào, đây là nguyện vọng chân chính của tôi. Tôi còn chưa nói khó nghe hơn nữa đâu. Trước khi chưa sắp xếp xong cho kiếp sau của anh, tôi chết không nhắm mắt.”
Y tá vào phòng, có lẽ cô ấy đã chịu đủ tần suất gây chuyện của tôi rồi, khi tới đây đều gọi theo bác sĩ.
Ông bác sĩ già vẻ mặt hiền hòa nhìn chân tôi nói: “Cô gái, không có tay vẫn còn tự ngược được à, trẻ tuổi mà ý chí muốn chết đã mạnh mẽ vậy sao? Có sức để chết như vậy vì sao không dùng để sống cho tốt?”
Cứ như thế, tôi và Tần Thiệu đấu trí đấu dũng trong bệnh viện vài ngày, tay phải của tôi đã hồi phục đại khái, cơ bản là có thể cầm thứ gì đó ném về phía Tần Thiệu. Nhưng có thể là có thể, tôi vẫn chưa có cơ hội để hành động hóa cái có thể đấy, chưa hoàn thành được chí lớn đã phải vừa căm tức vừa tiếc nuối mà xuất viện.
Khi xe Bentley chạy băng băng trên đường cái, tôi cảm thấy trán mình khắc một chữ “tù” to đùng, trên người quấn đầy gồng cùm xiềng xích, như một tội phạm quần áo rách rưới bị đày đến nơi không một cọng cỏ, đang lê bước chân về phía tòa tháp cổ. Ở nơi đó, tôi chịu đủ cực hình roi vọt, gió táp mưa sa, ăn không đủ no, cuối cùng ngày ngày lo sợ mà già đi.
Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự phong cách châu Âu quen thuộc. Tôi đưa lưng về phía thảm cỏ xanh mượt, ký ức nhục nhã trước đây ào tới như sóng biển. Tôi nhớ sự bi thảm của mình khi vì ba vạn tệ mà tôi đã phải dùng tư thế hèn hạ hơn bao giờ hết, cố gắng lấy lòng anh ta. Vừa nghĩ tới bản thân mình như vậy, tôi lại hận không thể dìm cái đầu của Tần Thiệu vào trong hồ nước lớn trong phòng khách nhà anh ta, khiến anh ta cả đời không thể ra ngoài gây họa được nữa.
Giữa lúc tôi đang cảm thán như vậy, Nhiên Nhiên khập khiễng từ trong nhà chạy ra, bật người lên vồ lấy tôi, vẫy đuôi gâu gâu sủa to.
Nuôi Nhiên Nhiên là sản phẩm phụ của những năm tháng cực khổ vừa qua, là chuyện duy nhất đáng để tôi vui vẻ và không hối hận. Tôi dùng tay phải cố gắng ôm lấy Nhiên Nhiên đã béo lên không ít, hôn lên mặt nó, nói: “Nhiên Nhiên, mama không ở đây hơn mười ngày, con không buồn bã bỏ ăn mà gầy đi mất mấy cân mà còn béo lên không ít đấy nhỉ. Gần mực thì đen, gần cái người vô lương tâm kia lâu ngay cả con cũng học được cách vô tâm rồi.”
Thuần dưỡng Thuần dưỡng - Phá Đầu