Thiên Đường epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 26
gày thứ ba, khi đứng trước gương trong phòng tắm riêng nối tiếp với văn phòng cô, Meredith đã cố tự thuyết phục bản thân là chắc chắn cô có thể gặp gỡ nói chuyện với Matt một cách lịch sự, không cảm xúc, cũng như thuyết phục anh đồng ý một vụ ly hôn không phức tạp và nhanh chóng.
Cô tô thêm son, chải mái tóc ngang vai theo một một kiểu thổi phồng trông rất nghệ thuật, sau đó cô bước lùi lại ngắm hiệu quả sự kết hợp giữa cái áo len jersey đen rũ nhẹ cổ cao, hai tay áo dài với cái váy xà rông. Một cái kiềng đeo cổ rộng, vàng bóng ở cổ của cô toả sáng rực rỡ tương phản với nền áo đen, và ở cổ tay cô là một chiếc vòng đeo tay phù hợp. Sự kiêu hãnh và lý trí bảo cô rằng cô phải thật đẹp; Matt đã từng cặp bồ với những ngôi sao điện ảnh hấp dẫn và các cô người mẫu quyến rũ, và cô biết cô có thể đối phó anh tốt hơn nếu cô cảm thấy tự tin chứ không chỉ đúng mốt. Cảm thấy hài lòng, cô bỏ tất cả mỹ phẩm vào ví, nhặt găng tay và áo choàng của cô, và quyết định lấy taxi đến văn phòng của anh để không phải chiến đấu với giao thông hay tìm kiếm chỗ đậu xe dưới mưa.
Trong xe tắc xi cô nhìn ra cửa sổ, xem người đi bộ chớp nhoáng qua đại lộ Michigan, tay giữ những cái dù và tờ báo trên đầu của họ. Mưa rơi lộp độp như những tiếng búa nhỏ trên nóc taxi, và cô rúc người sâu hơn vào cái áo khoác lông thú sang trọng mà cha cô đã tặng cho cô vào ngày sinh nhật thứ hai mươi lăm của cô. Trong suốt năm ngày đêm cô đã lập kế hoạch cho chiến lược của cô, tập dượt những gì cô sẽ nói và nói chúng như thế nào. Bình tĩnh, tế nhị, thực tế... đó là cách cô sẽ hành động. Cô sẽ không hạ mình phê phán những hành động trong quá khứ của anh. Thứ nhất là vì anh không có lương tâm;mặt khác, cô nhất quyết không muốn mang lại cho anh sự thoả mãn thật sự khi biết sự phản bội của anh đã làm cho cô đau đớn như thế nào. Không được buộc tội lẫn nhau, cô nhắc nhở mình... bình tĩnh, thực tế, và tế nhị. Giọng nói của cô sẽ tương ứng với cách cư xử đó và, hy vọng, là mẫu để anh làm theo. Và cô sẽ không đột ngột đề cập ngay vấn đề của họ... cô sẽ tư từ đi vào chuyện đó.
Bàn tay của cô đang bắt đầu run rẩy, và cô nhét chúng vào sâu trong túi áo choàng, những ngón tay cô nắm chặt lại với thần kinh căng thẳng. Mưa trút xuống kính chắn gió của taxi như thác đổ, làm mờ đi tín hiệu giao thông ở phía trước, chuyển nó thành những đốm sáng nhiều sắc xanh, vàng, và đỏ, một đốm sáng gợi cho cô nhớ lại màn bắn pháo bông vào đêm ngày bốn tháng bảy đó đã thay đổi toàn bộ cuộc đời cô.
Giọng của tài xế tắcxi vang lên kéo cô ra khỏi sự mơ màng. "Chúng ta đến nơi rồi."
Meredith mò mẫm trong ví tiền của cô, trả tiền cho anh ta, và chạy băng qua làn mưa đang trút xuống để vào toà nhà cao chót vót bằng kính và thép mà Matt mới mua.
Khi cô bước ra khỏi thang máy trên tầng sáu mươi, cô thấy mình ở trong một khu vực tiếp tân rộng lớn trải thảm bạc. Cô đi đến gần nhân viên tiếp tân, một cô gái với mái tóc nâu sậm ngồi ở cái bàn tròn, nhìn Meredith bước lại gần với vẻ thích thú không che dấu. "Ông Farrell đang đợi cô, cô Bancroft," cô ta nói, rõ ràng đã nhận ra Meredith từ những tấm ảnh của cô. "Bây giờ ông ấy đang họp, nhưng nó sẽ kết thúc trong vài phút. Xin mời ngồi"
Bực tức vì Matt cố ý để cô chờ như một kẻ thường dân đang cố xin gặp được vua, Meredith đăm đăm nhìn cái đồng hồ trên tường. Cô đến sớm mười phút.
Sự tức giận của cô đột ngột tan biến như khi nó đến, và cô ngồi vào cái ghế da và crom. khi cô vừa nhặt lên một cuốn tạp chí và mở nó ra, một người đàn ông vội vã rời khỏi căn phòng ở trong góc, để cánh cửa hé mở. Qua cuốn tạp chí Meredith nhìn rõ người đàn ông là chồng cô, và cô quan sát anh với vẻ thích thú miễn cưỡng.
Matt ngồi ở phía sau bàn của anh, cặp lông mày đen nhíu lại cau mày suy nghĩ khi anh ngả người trên ghế của anh, lắng nghe những người đàn ông đang nói chuyện với anh. Mặc dù với tư thế thả lỏng, quai hàm của anh toát lên vẻ uy quyền, cằm của anh thể hiện sự tự tin, và ngay cả cánh tay áo sơ mi của anh dường như cũng toát ra quyền lực làm Meredith thấy hơi bất ngờ và buồn bực một cách kỳ lạ. Đêm đó, tại buổi opera, cô đã quá căng thẳng đến nỗi không nhìn rõ anh, nói chi đến chuyện nghiên cứu anh. Nhưng bây giờ, khi cô có thời gian và cơ hội, cô lưu ý là nét mặt của anh vẫn giống như những gì mà cô đã nhớ cách đây mười một năm... nhưng hơi khác. Ở tuổi ba mươi bảy, anh đã mất đi tuổi trẻ, và thay vào đó là khuôn mặt cứng cỏi già dặn làm cho anh trông còn hấp dẫn hơn... và quyết đoán hơn. Tóc của anh sẫm hơn là cô nhớ, mắt của anh nhạt màu hơn, nhưng cũng cái miệng như tạc quyến rũ.. Một trong những người đàn ông đã nói cái gì đó buồn cười, và sự hấp dẫn của nụ cười với hàm răng trắng bóng đột ngột của Matt làm cho trái tim cô lỗi nhịp. Cứng rắn lờ đi phản ứng không thể giải thích đó, cô tập trung vào cuộc thảo luận đang diễn ra trong văn phòng của anh. Rõ ràng Matt đang dự định sát nhập hai bộ phận của Intercorp vào một, và mục đích của cuộc cuộc họp đang diễn ra là để thảo luận cách xử lý nó tốt nhất.
Với vẻ thích thú của người lãnh đạo, Meredith nhận thấy phương thức tiến hành cuộc họp với những người điều hành của anh rất khác với cha cô. Bố cô gọi cuộc họp là để ra lệnh, và ông sẽ phẫn nộ nếu bất kỳ ai dám phủ nhận ông ấy. Matt, mặt khác, rõ ràng thích một sự trao đổi sôi nổi, tự do về những quan điểm khác nhau và những đề xuất đối lập. Anh lắng nghe, lặng lẽ đo lường giá trị của mỗi ý tưởng, mỗi sự phản đối khi nó được trình bày. Thay vì bắt nạt, làm bẽ mặt nhân viên với những ý kiến của họ, như cha cô, Matt đang sử dụng tài năng của mỗi người đàn ông, thu lợi từ chuyên môn đặc biệt của mỗi người. Theo Meredith, cách của Matt có vẻ hợp lý và hiệu quả hơn.
Cô ngồi, bây giờ công khai nghe lén, trong khi một hạt mầm nhỏ xíu của sự thán phục đã bén rễ và bắt đầu phát triển. Cô xếp cánh tay và đặt cuốn tạp chí nằm bên cạnh, và như thể cử động đó thu hút sự chú ý của anh, Matt đột ngột quay đầu lại và nhìn thẳng vào cô.
Meredith cứng đơ người, cuốn tạp chí vẫn còn trong tay cô khi đôi mắt xám dán chặt vào cô. Đột ngột anh kéo tia nhìn của anh sang những người đàn ông đang ngồi quanh bàn. "Đã trễ hơn tôi nghĩ," anh nói "Chúng ta sẽ tiếp tục cuộc thảo luận này sau bữa ăn trưa"
Trong khoảnh khắc những người đàn ông uà ra, cổ họng của Meredith chuyển sang khô khốc khi Matt đi xăm xăm về phía của cô. Bình tĩnh, tế nhị, thực tế, cô nhắc nhở mình như một câu kinh trong đầu khi cô buộc mình nhìn lên, qua khỏi cái quần xám ôm đôi chân và cái hông săn chắc của anh, và nhìn vào đôi mắt sáng rực của anh. Không buộc tội lẫn nhau... từ từ đi vào vấn đề, không buột miệng thốt ra.
Matt nhìn cô đứng lên, và khi anh nói giọng của anh hoàn toàn lạnh lùng như tình cảm của anh đối với cô. "Đã rất lâu rồi," anh nói, cố tình quên cuộc gặp gỡ ngắn khó chịu của họ ở buổi diễn opera. Cô đã xin lỗi về chuyện đó trên điện thoại; cô đã chứng minh thành ý của cô về thoả thuận ngừng bắn bằng cách đến đây, và anh muốn gặp cô để thoả hiệp. Suy cho cùng, anh cũng đã chia tay cô cách đây nhiều năm, và nó thật dại dột khi nung nấu sự hận thù về một chuyện... và một người... đã không còn quan trọng đối với anh chút nào.
Khuyến khích bởi thái độ ít thù địch của anh, Meredith đưa bàn tay đang đeo găng đen ra và cố gắng giữ sự lo sợ của mình không toát ra trong giọng nói. "Chào, Matt, " cô đã cố nói với vẻ bình tĩnh mà cô không cảm thấy chút nào.
Cái siết tay của anh ngắn, như một thương nhân. "Vào văn phòng của tôi một lát; tôi phải gọi một cuộc điện thoại trước khi chúng ta rời khỏi đây."
"Rời khỏi à?" cô nói khi cô sánh bước với anh vào một văn phòng rộng trải thảm bạc với toàn khung cảnh của chân trời Chicago. "Anh có ý gì khi nói rời khỏi đây?"
Matt nhặt lên điện thoại trên bàn làm việc của anh. "Có vài tác phẩm nghệ thuật vừa mới đến văn phòng của tôi, và họ sẽ treo chúng lên trong một vài phút nữa. Hơn nữa, tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện tốt hơn trong bữa ăn trưa"
"Ăn trưa ư?" Meredith lặp lại, điên cuồng suy nghĩ cách để từ chối.
"Đừng có nói với tôi là em đã ăn rồi nhé, vì tôi sẽ không tin em," anh nói, nhấn nút trên điện thoại. "Em thường hay nghĩ thật là không văn minh khi ăn trưa trước hai giờ chiều"
Meredith nhớ là đã từng nói như thế với anh trong những ngày cô ở trang trại. Cô đúng là một đứa trẻ ngốc khó gần lúc 18 tuổi, cô nghĩ. Trong những ngày này, cô thường ăn trưa tại bàn làm việc của cô... mỗi khi và nếu cô có thời gian để ăn. Thật ra, ăn trưa ở nhà hàng không phải là một ý kiến tồi, cô nhận thấy, vì anh không thể bỏ đi hay to tiếng hoặc gây náo loạn khi cô nói cho anh nghe chuyện của họ. Thay vì đứng ở đó trong khi anh chờ người trả lời điện thoại, Meredith thơ thẩn đi xem qua bộ sưu tập những tác phẩm hiện đại của anh. Ở đầu kia của căn phòng, cô nhận ra và nghĩ nó là bức duy nhất mà cô thích... một thiết bị di động Calder.. Trên bức tường bên cạnh là một bức vẽ khổng lồ với đốm vàng, xanh, và đỏ sẫm, và cô đứng lùi lại, cố gắng hình dung bất kỳ người nào thấy thích những thứ này là vì lý do gì. Đối với cô, bức tranh sơn màu trông giống như đôi mắt của một con cá bơi trong mứt nho. Bên cạnh đó là một bức tranh khác có vẻ mô tả một con hẻm ở New York... cô nghiêng đầu qua một bên, quan sát nó một cách chăm chú. Không phải là con hẻm... có lẽ là một tu viện... hoặc có lẽ là một ngọn núi bị đảo ngược với một ngôi làng và một con suối chảy ngang theo đường chéo qua những túp lều, và những sọt rác.
Đứng phía sau bàn của anh, Matt nhìn cô trong khi anh chờ cuộc gọi của anh được thông. Với sự thích thú khách quan của một người sành sõi, anh quan sát người phụ nữ đang đứng trong văn phòng anh. Quấn trong cái áo choàng lông chồn, kiềng đeo cổ vàng lấp lánh ở cổ, cô trông có vẻ sang trọng, đắt tiền, và được nuông chiều... một ấn tượng nổi bật tương phản với nét mặt nhìn nghiêng trong trắng như bức tranh Thánh mẫu khi cô nhìn chằm chằm vào bức tranh, tóc của cô lấp lánh như vàng đúc dưới những ngọn đèn trên đầu. Ở gần tuổi ba mươi, Meredith vẫn còn toả ra vẻ ngây thơ tinh tế và sức quyến rũ tình dục một cách vô thức. Hiển nhiên, đó từng là những nét đã quyến rũ anh, anh nghĩ một cách chua chát.... sắc đẹp của cô đi cùng với sự hời hợt nhưng toát ra vẻ cách biệt vương giả và cái vẻ ngoài duyên dáng và tử tế của cô chỉ là giả tạo. Ngay cả trong lúc này, sau một thập niên già dặn hơn và khôn ngoan hơn, anh vẫn thấy cô thanh nhã hấp dẫn nếu anh không biết cô thật sự vô tâm và ích kỷ đến mức nào.
Khi anh gác máy điện thoại, anh đi đến nơi cô đang ngắm bức tranh và và im lặng đợi những lời nhận xét của cô.
"Tôi... tôi nghĩ nó rất tuyệt," Meredith nói dối.
"Thật sao" Matt trả lời "Em thích điểm gì ở nó?"
"Ồ, mọi thứ. Màu... sự phấn khích mà nó thể hiện... hình tượng."
"Hình tượng," anh lặp lại, giọng của anh hoài nghi "Khi em nhìn nó thì em thấy điều gì?"
"Ờ, những gì em nhìn thấy là có thể đó là những ngọn núi... hoặc lối kiến trúc gôtic (vòm có đầu nhọn) lật ngược... hoặc..." giọng nói của cô nhỏ lại trong vẻ khó chịu. "Anh nhìn thấy những gì khi anh nhìn nó?" cô hỏi với vẻ nhiệt tình giả tạo.
"Tôi thấy một sự đầu tư đáng giá một phần tư triệu đô la," anh trả lời bằng giọng chua chát, "mà bây giờ trị giá nửa triệu"
Cô thất kinh, và nó lộ rõ trước khi cô có thể giấu nó. "Cho bức tranh đó à?"
"Cho bức tranh đó," anh trả lời, và cô hầu như nghĩ là cô nhìn thấy ánh mắt hài hước với câu trả lời trong mắt anh.
"Tôi không có ý đó như cái cách tôi nói," cô nói một cách hối lỗi, nhắc nhở mình nhớ lại kế hoạch của cô: bình tĩnh, tế nhị..."thật ra tôi biết rất ít về nghệ thuật hiện đại "
Anh bỏ qua đề này với cái nhún vai nhẹ. "Chúng ta đi được rồi chứ?"
Khi anh đi đến lấy áo choàng của anh từ tủ áo, Meredith nhìn thấy trên bàn làm việc của anh tấm hình của một cô gái trẻ đẹp ngồi trên một khúc cây gãy với đầu gối của cô ấy co lại gần ngực của cô ấy, tóc của cô ấy tung bay trong gió, nụ cười của cô ấy rạng rỡ. Hoặc là cô ấy là một người mẫu chuyên nghiệp, Meredith quyết định, hoặc phán đoán từ nụ cười đó, cô ấy yêu người chụp ảnh.
"Ai chụp tấm hình này thế?"cô hỏi khi Matt quay về phía cô.
"Là tôi, tại sao?"
"Không có gì." Cô gái trẻ không phải là một trong những ngôi sao hay một người nổi tiếng mà Matt đã chụp ảnh chung. Có cái gì đó tươi tắn, một vẻ đẹp ngây thơ của cô gái trong tấm hình. "Tôi không nhận ra cô ấy"
"Cô ta không di chuyển trong quỹ đạo của em, "anh nói một cách chua chát, khoác áo vét và áo choàng của anh vào. "Cô ấy chỉ là một cô gái làm việc như một nhà nghiên cứu dược ở Indiana"
"Và cô ấy yêu anh," Meredith kết luận, quay đầu lại ngạc nhiên với sự chế nhạo trong giọng nói của anh.
Matt nhìn lướt qua tấm ảnh của em gái anh. "Cô ấy yêu tôi"
Theo bản năng Meredith cảm thấy cô gái này rất quan trọng đối với anh, và nếu chuyện đó là đúng... nếu anh có nghĩ đến chuyện kết hôn với cô ấy... sau đó anh sẽ thiết tha như cô muốn có một cuộc ly hôn nhanh chóng, và đơn giản. Điều này sẽ làm cho nhiệm vụ cô trưa nay dễ dàng hơn nhiều.
Khi họ bước ngang qua văn phòng thư ký của anh, Matt dừng lại để nói với một người phụ nữ có mái tóc xám. "Tom Anderson đang ở hội đồng ủy ban quy hoạch Southville," anh nói với bà ta. "Nếu ông ấy quay về trong khi tôi đang ăn trưa, đưa cho ông ấy số điện thoại ở nhà hàng và yêu cầu ông ấy gọi cho tôi ở đó."
Thiên Đường Thiên Đường - Judith Mcnaught Thiên Đường