Chương 25 - Ta, Marcellus
rích nhật ký của Marcellus Pye:
Ngày Mặt Trời. Xuân Phân(1).
(1) Là 1 trong 24 tiết khí trong Nông Lịch (diễn ra vào khoảng 19-3 hoặc 21-3 dương lịch). Đây là ngày mặt trời gần xích đạo nhất trong năm- ND.
Hôm nay là một ngày tuyệt vời nhưng cũng là ngày kinh khủng nhất.
Mặc dù ta đã tiên đoán trong Biên Niên Sử (thuộc phần cuối cùng của bộ Ta,Marcellus) của ta rằng việc này sẽ xảy ra, vậy mà ta vẫn không sao tin nổi nó lại xảy đến.
Vào Giờ Hẹn hôm nay, tức bảy giờ bảy phút sáng nay, Đệ Tử mới của ta đã xuyên thời gian đến. Mặc dù sáng nay ta đã đến đúng giờ để chắc chắn có mặt ở Đại Môn, tức là Cổng chính, chờ nó Mở Ra, nhưng ta vẫn vô cùng ngạc nhiên khi cánh cổng rẽ ra và để lộ Tấm Kính của ta. Phía bên kia Tấm Kính, ta thấy lờ mờ một thằng bé mang vẻ sợ hãi trong mắt. Trang phục trên người nó là áo chẽn lạ lùng, màu xanh lá cây, thắt lưng bạc, chân không giày, và tóc rối bù, nhưng nó có gương mặt dễ chịu và ta thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng điều mà ta không thích, đúng ra ta căm ghét và sợ hãi, là hình thù của sinh vật đằng sau nó. Bởi vì ta biết sinh vật đó không phải ai khác mà chính là Bản Ngã đáng thương của ta… trong năm trăm năm nữa.
Thằng bé đã xuyên qua lòng giếng của Tấm Kính, và giờ nó đang ở đây, trong ngôi nhà của ta. Ta mong cho nỗi tuyệt vọng của nó mau dịu đi, khi nó thấy những kỳ quan mà định mệnh đã ấn định cho nó dự phần vào và những điều tốt đẹp mà nó sẽ làm.
Ngày thần Woden.
Đã khoảng chừng ba ngày kể từ khi Đệ Tử mới của ta xuyên thời gian tới. Nó là một thằng bé đầy hứa hẹn, và khi đến ngày Hợp Nhất Các Hành Tinh, ngày mà ta chờ đợi bấy lâu, thì ta bắt đầu kỳ vọng vào Linh Đan(2) mới của mình.
(2) Giả Kim thuật của người Trung Quốc cổ được gọi là Luyện Đan (bào chế Linh Đan, loại tiên dược được cho là thuốc trường sinh bất lão)- ND
Ta mong cho việc luyện đan tiến triển tốt, bởi vì hôm qua ta đã ngớ ngẩn hỏi Đệ Tử của ta rằng “Con thấy cái nhớt nhầy xửa xưa, tức Bản Ngã đáng thương của ta, kẻ đã lôi con ra khỏi Thời của con, thế nào hả? Lão… à, tức là ta… có ghê tởm không?” Đệ Tử của ta gật đầu nhưng không nói gì. Ta ép buộc nó nói. Thấy vẻ âu sầu của ta nên nó đã mủi lòng. Ta ước gì nó đừng nói ra. Nó có cách nói chuyện rất quái lạ, tuy nhiên ta nghĩ rằng ta hiểu nó rất rõ.
Nó nói với ta rất chit tiết rằng ta bốc mùi hôi thối đến mức không thể chịu được như thế nào, rằng ta bò lết như con cua, và rên xiết đau đớn theo từng bước chân ra sao- ôi cái số mệnh đáng nguyền rủa của ta. Nó nói mũi ta u gồ và to như có giấu một con voi trong đó (mặc dù ta không biết voi là sinh vật gì, nhưng ta nghi nó là một con cóc gớm guốc nhất) và tai ta giống như cái bắp cải lớn, lúc nhúc đầy ốc sên. Ốc sên ư- sao lại vậy? Móng tay ta dài và vàng khè như móng vuốt, lại cóc cáy hàng trăm năm ghét bẩn thỉu. Ta vốn chúa ghét móng tay bẩn- có chắc chắn là ta sẽ trở nên như thế không? Nhưng dường như đúng là phải vậy. Ta sẽ phải chịu đựng năm trăm năm lụi tàn và mùn nát. Chỉ nghĩ tới đó thôi mà ta đã không sao chịu nổi rồi.
Sau dó ta thăm dò thì thấy có sự nguôi dịu trong nỗi u uẩn của Đệ Tử ta, nhưng lại gia tăng nỗi u uẩn trong ta.
Ngày nữ thần Freya. Ngày Hợp nhất các Hành Tinh.
Ngày của Hy vọng tới rồi. Septimus và ta sẽ cùng nhau bào chế Linh Đan vào Giờ Hẹn. Bây giờ nó đã lên men và được Chưng Cất ở trong tủ của Đại Thất và chỉ có Septimus mới biết khi nào thì ta có thể thêm Thành Phần Cuối Cùng vào. Chỉ có con trai thứ bảy của người con trai thứ bảy mới có thể thực hiện được khoảnh khắc này, bây giờ ta mới hiểu điều đó. Đau đớn làm sao cho ta, bởi ta đã uống liều Linh Đan đầu tiên của mình trước khi Septimus xuyên thời gian tới đây. Chẳng phải mẹ đã đúng khi bà luôn nói “Sự hấp tấp và ngạo mạn của ngươi sẽ làm hại ngươi đấy, Marcellus” đó sao? Quả thực, ta đã quá hấp tấp và quá ngạo mạn nên nghĩ rằng tự mình ta có thể vào chế thuốc trường sinh mà không cần con trai thứ bảy của người con trai thứ bảy. Trời đất, đúng vậy (như mẹ cũng thường nói), ta chỉ là một thằng ngu.
Ta cầu cho Linh Đan này sẽ công hiệu, để ta không chỉ bất tử mà còn có tuổi xuân vĩnh cửu nữa. Ta đặt niềm tin vào Đệ Tử cùa ta- nó là thằng bé thông minh và cẩn thận nhất ta từng gặp, lại có lòng say mê Y thuật nữa, hệt như ta ngày xưa vào tuổi nó, mặc dù ta không chán nản và câm nín như nó.
Ngày Đế chế Tir.
Đến giờ đã vài tháng trôi qua kể từ khi bọn ta hòa trộn mẻ Linh Đan mới vậy mà Septimus vẫn chưa nói là Linh Đan đã sẵn sàng. Ta đang dần mất kiên nhẫn và ta e sợ là sẽ có bất trắc xảy ra trong khi bọn ta chờ đợi. Đây là cơ hội cuối cùng của ta. Ta không thể luyện thêm được Linh Đan nào nữa, vì ngày hợp nhất của bảy hành tinh sẽ không xảy đến trong vòng hàng mấy trăm năm nữa kể từ đây, và ta biết rằng ở Trạng Thái Tương Lai của mình ta sẽ không thích hợp để luyện thêm gì nữa. Mỗi ngày mẹ đều hối thúc ta hoàn tất Linh Đan cho mẹ. Bà vòi vĩnh theo sát tất cả những gì ta đang làm, và ta không thể giấu giếm được bà bất cứ cái gì.
Ngày thần Loki khổng lồ.
Ta viết với niềm phấn khích, bởi vì hôm nay bọn ta Niêm Kín quyển sàch quý nhất của ta- Ta, Marcellus. Đệ Tử trẻ của ta, hiện giờ đã ở đây một trăm sáu mươi chín ngày và đã làm việc rất tốt, đang hoàn tất những bước kiểm tra cuối cùng đối với những trang sách cuối cùng. Chẳng bao lâu nữa ta sẽ di chuyển tới Đại Thất bởi vì tất cả mọi thứ đang sẵn sàng chờ ta ở đó. Sau khi ta Niêm Kín tác phẩm vĩ đại của mình, ta sẽ lại yêu cầu thằng bé Septimus thăm xem Linh Đan mới của ta sẵn sàng chưa. Ta mong cho nó mau sẵn sàng để ta còn uống nó. Mẹ cũng hết kiên nhẫn vì bà nghĩ nó là dành cho bà. Ha! Ta mà khao khát mẹ cũng sống vĩnh cữu á? Ta thà chết còn hơn. Trừ phi ta không thể… Ối, than ôi.
À, chuông đã điểm mười giờ. Ta không thể chậm trễ nữa mà phải nhanh chóng hoàn tất quyển sách của ta.
Thoáng trông thấy Marcellus Pye tới, Septimus vội vàng viết nốt lá thư nó gởi cho bà Marcia và nhét vào túi quần. Nó dự tính sẽ lén kẹp lá thư vào Ta, Marcellus càng nhanh càng tốt, trước khi quyển sách bị Niêm Kín vào buổi chiếu, giờ điềm lành 1:33.
Timus biết rất rõ quyển sách của Marcelus Pye; nó đã đọc đi đọc lại quyển sách trong những ngày dường như vô tận nó trải qua ở Thời của Marcellus. Quyển sách được chia làm ba phần: phần đầu là Giả Kim thuật, mà theo như Septimus kết luận thì hoàn toàn không thể hiểu nổi- mặc dầu Marcellus một hai quả quyết rằng nó cung cấp những hướng dẩn đơn giản và rõ ràng cho việc chuyển hóa thành vàng và tìm ra chìa khóa của sự bất tử(3).
(3) Giả Kim thuật của Marcellus kết hợp thuật Giả Kim của người Hy lạp lẫn người Trung Quốc, tức là vừa luyện vàng đồng thời vừa luyện thuốc trường sinh bất lão- ND.
Phần thứ hai, Y thuật thì khác hẳn, Septimus hiểu một cách dẽ dàng. Phần này bao gồm những công thức phức tạp để bào chế thuốc sắc, xi-rô, thuốc viên, thuốc độc. Y thuật cũng gồm cả những chú giải có lập luận vững chắc về nguồn gốc các loại bệnh tật, cùng nhiều hình vẽ tuyệt vời, chi tiết về giải phẫu cơ thể người, toàn những điều Septimus chưa bao giờ được đọc ở đâu cả. Tóm lại, quyển sách chứa tất cả mọi thứ cần thiết cho bất cứ ai muốn trở thành một thầy lang kỳ tài. Và Septimus đã đọc tới đọc lui, đọc xuôi đọc ngược, và đọc đi đọc lại đến khi nó biết mình đã thuộc nằm lòng phần lớn. Giờ nó đã biết tất cả về i-ốt và ký ninh, về thảo dược chiết xuất từ nhựa cây và thuốc an thần, về các loại rễ cây và các loại hạt, về nhiều loại nguyên liệu có tính bào chế kháng độc tố và thuốc giảm đau, thuốc mê, thuốc sắc, thuốc bôi ngoài da và thuốc luyện đan (tiên dược, thuốc bổ). Marcellus để ý thấy thằng bé say mê quá liền tặng cho nó quyển sách Y thuật của riêng mình- một món đồ cực quý hiếm Thời đó bởi vì giấy rất mắc.
Phần thứ ba của Ta, Marcellus là Biên Niên Sử, niên giám từng ngày cho suốt một ngàn lẻ một năm tới. Đây là phần Septimus định sẽ giấu là thư của nó- ở đúng trang viết cho ngày nó mất tích.
Septimus mặc áo thụng đen và đỏ của Đệ Tử nhà giả kim, viền vàng, ống tay áo thêu những biểu tượng bằng vàng của Giả Kim thuật. Quanh eo nó thắt sợi dây da dày, gài khóa vàng to nặng, và dưới chân, thay cho đôi ủng nâu bị mất- và nó rất yêu quý- nó mang một đôi giày hợp thời trang, mũi cong độc đáo nhưng khiến nó thấy mình ngố ác. Septimus đã cắt xoẹt phần mũi cong đi, nhưng thế đã không cải thiện được hình dáng cảu đôi giày thì chớ mà lại làm cho những ngón chân của nó lạnh cóng. Nó ngồi co ro trong chiếc áo choàng mùa đông bằng len. Đại Thất Giả Kim thuật và Y thuật sáng đó thật lạnh nhạt, vì lò luyện kim đã nguội sau nhiều ngày nổi lửa.
Đại Thất là một căn hầm lớn, hình tròn tọa lạc dưới lòng đất ngay chình giữa Lâu Đài. Ở trên mặt đất người ta không thấy gì ngoài một ống khói lớn vươn thẳng lên từ lò luyện kim khổng lồ, ngày đêm thải ra khí độc- thường dưới dạng khói mang nhiều màu sắc rực rỡ. Quanh mé hầm kê kín những chiếc bàn gỗ mun, được cắt gọt vừa khít với đường cong của tường, trên bàn lủ khủ những chai lọ, bình thót cổ bằng thủy tinh lớn, chứa không thiếu loại nguyên liệu và sinh vật nào, cả sống lẫn chết- và cả nửa sống nửa chết- xếp hàng ngay ngắn, có dán nhãn rõ ràng. Dù Đại Thất ở xa mặt đất và không có ánh sáng tự nhiên rọi tới, nhưng nó luôn sáng rực rỡ, vàng chói. Khắp nơi nơi những cây nến to bự cháy hừng hực, và ánh nến phản chiếu biển vàng ròng càng khiến căn hầm rực chóa hơn.
Xây chìm hẳn vào tường gần lối vào Đại Thất là lò luyện kim Marcellus Pye đã lần đầu chuyển hóa kim loại Bazơ thành vàng. Marcellus mê cái cảm giác sướng ngây khi chiêm ngưỡng chì đen xì chán ngắt và thủy ngân xám xịt từ từ biến thành chất lỏng màu đỏ tươi, khi nguội sẽ biến thành màu vàng óng tinh khiết của vàng, đến nỗi hầu như không ngày nào, kể tử khi thành công, ông lại không luyện một ít vàng, chỉ nhằm cho thoả chí. Kết quả, Marcellus tích lũy hàng núi vàng, đến độ tất cả mọi đồ vật trong Đại Thất đều được làm bằng vàng- từ bản lề các cách cửa tủ, tay cầm ngăn kéo, đến chìa khóa, dao, giá ba chân, giá cắm nến, tay nắm cửa, vòi nước- tất tật. Thế nhưng những món đồ trang trí lặt vặt đó chẳng thấm vào đâu so với hai khối vàng đặc đồ sộ nhất mà Septimus từng thấy- và ao ước mình đừng bao giờ thấy- cửa Cổng Thời Gian uy hùng.
Chính cánh cửa đôi này là nơi Septimus đã bị đẩy đi qua cách đây một trăm sáu mươi chín ngày. Nó ăn luôn vào bức tường đối diện với lò luyện kim, hai khối vàng đặc cao ba mét khắc cồm cộm những dòng chữ biểu tượng dài, mà Marcellus bảo với nó là những Phép Tính Thời Gian. Cánh cổng đôi có hai bức tượng vung gươm sắc bénle6n đứng gác, cả hai đều được Khóa và Chặn- Septimus nhận ra thế ngay tức khắc- và chỉ có Marcellus mới có chìa khóa.
Sáng hôm ấy, Septimus được đặt vào ngồi ở chỗ thường lệ của nó trên bệ Hoa Hồng, ngay sát đầu một chiếc bàn dài kê giữa Đại Thất, đấu lưng lại cánh cử đôi mà nó ghét cay ghét đắng. Chiếc bàn thắp một hàng nến sáng rực ở gần giữa. Ngay trước mặt Septimus là một chồng giấy dày cộp, xếp ngay ngắn, kết quả của công việc nó làm sáng nay, liên quan đến việc kiểm tra tỉ mỉ lại lần sau cùng những tính toán chiêm tinh học của Marcellus, thuộc phần chi tiết cuối cùng cho cái mà ông gọi là tác phẩm vĩ đại.
Đằng cuối bàn có bảy người thợ chép, do Marcellus đặc biệt ưu ái con số 7, chứ tốp thợ chép này có rất ít việc để làm, thường thì suốt ngày chỉ nhìn trừng trừng vào khảong không, ngoáy mũi và ngâm nga những khúc hát buồn tẻ quái lạ. Những bài hát đó luôn khiến Septimus cảm thấy cô đơn kinh khủng, bởi vì những giai điệu của chúng gắn kết với nhau một cách quái đản, chẳng giống cái gì Septimus đã từng nghe thấy. Tuy nhiên, hôm nay tất cả bảy thợ chép đều tất bật. Họ nôn nóng ngoáy bút, nắn nót chép bằng thứ chữ đẹp nhất của mình bảy trang cuối cùng của tác phẩm vĩ đại, ráo riết thời hạn chót. Thỉnh thoảng một người cố nén ngáp- như Septimus, tốp thợ chép đã làm việc cật lực từ sáu giờ sáng. Bây giờ là khoảng chừng 10 giờ, theo như Marcellus nhắc nhở tất cả mọi người khi ông sải bước vào Đại Thất.
Marcellus pye là một người đàn ông trẻ, tuấn tú, kiêu ngạo, tóc đen dày, rủ lọn xuống che kín chân mày theo đúng mốt thời đó. Tấm áo thụng dài màu đen và đỏ của nhà giả kim dát nhiều vàng hơn áo Đệ Tử của ông. Sáng hôm đó thậm chí còn có cả vụn vàng dính vào móng tay ông. Ông mỉm cười khi nhìn quanh hầm. Tác phẩm vĩ đại của ông- Ta, Marcellus mà ông tin chắc sẽ là nguồn tham khảo trong nhiều thế kỷ tới và sẽ làm tên tuổi ông trở thành bất diệt- đã gần xong.
“Thợ đóng sách!” Marcellus nóng nảy bật ngón tay trong khi đảo mắt khắp căn hầm tìm người thợ thủ công vắng mặt. “Đồ ngu si đần độn, ngươi trốn ở đâu hả, người đóng sách?”
“Bề tôi không trốn, thưa bậc thầy,” một giọng run rẩy vang lên đằng sau Marcellus. “Thật thế, bề tôi ở đây này. Thậm chí bề tôi đã đứng trên những phiến đá lạnh ngắt này suốt bốn giờ qua hay hơn. Quả thật, bề tôi đã ở đây lúc đó và bây giờ vẫn còn ở đây.”
Vài thợ chép nén cười, còn Marcellus quay ngoắt lại, nhìn chằm chằm vào một ông già lưng gù đang đứng bên một dụng cụ ép sách nhỏ. “Tiếng líu quíu của ngươi khiến ta nổi sùng, mang dụng cụ đó lên bàn.”
Thấy ông già khệ nệ nhấc máy lên, Septimus liền tut xuống khỏi chỗ ngồi và ra giúp ông. Họ cùng đặt máy lên bàn cái kịch, làm cho lọ mực với bút văng khỏi hố đựng lọ mực, bắn xuống sàn.
“Cẩn thận!” Marcellus quát khi những giọt mực màu xanh dương đậm đáp trúng những trang cuối cùng trong tác phẩm của ông. Macellus nhặt trang giấy mà thợ chép vừa viết xong lên. “Cái này hỏng rồi,” Marcellus thở dài. “Nhưng giờ hẹn chống lại chúng ta. Nó buộc phải ở đúng thời điểm đó. Điều này chứng tỏ cho dù con người luôn cố gắng đạt tới sự hoàn hảo nhưng hắn vẫn đành phải thất bại thôi. Đời là vậy. Nhưng vài giọt mực sẽ không làm thay đổii mục đích của ta đâu. Septimus, giờ đã đến thời điểm cho bổn phận của con.”
Septimus cầm một cuộn giấy da dê dày cộp lên và, làm chính xác như Marcellus Pye chỉ dẫn nó hồi sớm, nó lấy ra tám trang đầu tiên, gập lại và trao nó cho thợ chép gần nhất. Người này lấy ra một cây kim đã xâu sẵn chỉ lanh dày và, cắn lưỡi giữa hai hàm răng vì tập trung cao độ, anh ta may xấp giấy lại theo đường gấp. Xong, Septimus trao nó cho người đóng sách. Quy trình đó tiếp diễn đến hết thời gian còn lại của buổi sáng, cả bảy thợ chép vừa may vừa lúng búng nguyền rủa trong họng khi bị kim đâm vào tay hoặc chỉ đứt. Septimus lăng xăng chạy ngược xuôi từ thợ chép này đến thợ chép kia, vì Marcellus Pye muốn chính tay Septimus trao những tay sách(4) cho họ. Ông tin rằng cú chạm của con trai thứ bảy của người con trai thứ bảy thậm chí có thể truyền quyền năng bất tử cho quyển sách.
(4) Mỗi tập giấy gồm nhiều trang giấy khâu lại thành tập để đóng thành cuốn sách được gọi là một “tay giấy”- ND
Họ mải miết may đóng phần Biên Niên Sử, và khi họ may đến trang ghi ngày mình bị bắt, Septimus bỗng hồi hộp quá, dù đã cố hết sức che giấu. Nó tha thiết muốn gửi một thông điệp cho bà Marcia và cố liên lạc với Thời của nó. Septimus đã cam chịu sự thể rằng bà Marcia không thể giúp đỡ gì được nữa, bởi vì- tâm trí nó luôn luôn lướng vướng ở điểm này- nếu bà ấy có thể giành lại nó khỏi Thời này thì chắc chắn bà đã làm rồi, và nó đã không phải ở đây suốt năm tháng trời… đúng không? Nhưng cho dù bà Marcia có làm gì được hay không, Septimus đều muốn báo cho bà biết việc gì đã xảy ra.
Thình lình Septimus nhận ra trang tiếp theo sẽ là ngày đó. Đôi bàn tay run run, nó sắp trang giấy vào chính giữa tám trang giấy khác- tuy không theo đúng thứ tự, nhưng đành vậy- rồi truyền tay giấy cho thợ chép gần nhất vừa ngơi tay, để anh ta may lại. Ngay khi thợc chép may xong, Septimus nhận xấp giấy và tuồn lá thư của mình vào trong. Cảm thấy tội lỗi, nó dòm quanh, tưởng chừng như mọi con mắt đều đang gắn vào mình, nhưng công việc vẫn đang khẩn trương tiếp diễn. Ông thợ đóng sácg đón xấp giấy với vẻ chán ngán rồi chồng nó vào đống giấy da dê củ mình. Không ai để ý thấy cả.
Run lẩy bẩy, Septimus ngồi xuống và luống cuống hất văng lọ mực.
Marcellus nhăn mặt, bật ngón tay tới một người trong nhóm thợ chép. “Ngươi, đi lấy giẻ. Ta quyết không để chậm trễ tác phẩm này.”
Lúc 1 giờ 21 phút. Người đóng sách hoàn tất công đoạn đóng cuốn Ta, Marcellus. Ông trao nó cho Marcellus Pye giữa tiếng xuýt xoa kín đáo của đám thợ chép, bởi vì quyển sách đẹp tuyệt mỹ, đẹp quá sức tưởng tượng. Bìa bọc da mềm, tựa sách được dát vàng lá, bao quanh là những biểu tượng Giả Kim thuật mà giờ đây Septimus đã hiểu, và ước gì mình đừng hiểu. Người thợ đóng sách viền hết những trang giấy bằng chính thứ vàng lá Marcellus luyện ra, và đặ tquye63n sách lên một sợi ruy băng lụa dày màu đỏ.
1 giờ 25 phút. Marcellus hơ một chảo sáp xi màu đen nhỏ bằng đồng trên một ngọn nến.
1 giờ 31 phút. Septimus cầm quyển sách cho Marcellus Pye đổ sáp niêm phong màu đen vào hai đầu ruy băng để cột chúng lại với nhau.
1 giờ 33 phút. Marcellus Pye ấn chiếc nhẫn có dấu hiệu riêng của mình vào miếng sáp. Ta, Marcellus đã được Niêm Kín và toàn căn hầm thở phào nhẹ nhõm.
“Tác phẩm vĩ đại đã hoàn thành,” Marcellus nói, cầm quyển sách trong tay với vẻ tôn kính, gần như không thốt nên lời.
“Bụng bề tôi sôi ầm lên đây,” giọng giận dỗi của người thợ đóng sách xộc vào giấc mơ vĩ đại của Marcellus Pye. “Vì giờ này đã qua thời gian ăn bánh mì lâu rồi. Bề tôi sẽ không chậm trễ thêm nữa. bề tôi chúc ngài ngày lành, thưa bậc thầy.” Ông thợ đóng sách cúi đầu và rời căn buồng. Những thợ chép liếc nhìn nhau. Bụng họ cũng không chịu im., nhưng họ không dám nói gì. Họ chờ trong khi nhà giả kim cuối cùng chìm đắm trong trong giấc mơ về huyền thoại bất diệt, ôm tác phẩm vĩ đại của mình trong tay,nhìn đắm đuối vào quyển sách như thể nó là một đứa bé mới sinh.
Tuy nhiên, bất chấp những hoài bão lớn lao của Marcellus Pye, về sau chẳng có một ai từng bao giờ được đọc quyển sách của ông cả. Nó đã bị Niêm Kín sau đại họa của Giả Kim thuật và không bao giờ được mở ra… cho tới khi bà Overstrand bóc niêm nó vào ngày mà Học Trò của bà bị cướp đi khỏi Thời của nó.
Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật