Pinball Năm 1973 epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 24
háu sẽ đi khỏi đây,” Chuột tuyên bố. Hắn đang giũa móng tay vào một cái gạt tàn bằng một cái cắt móng tay mượn của Jay.
Sáu giờ tối, cũng là lúc quán bar vừa mở. Mặt quầy vừa mới đánh xi, không có lấy một mẩu thuốc lá trong cái gạt tàn nào xung quanh. Mấy chai rượu đã được đánh bóng và xếp thành hàng, nhãn chai quay ra ngoài, vài cái khay nhỏ để trên bàn xếp đầy khăn giấy mới tinh đã gấp vuông thành sắc cạnh, vài lọ sốt tabasco cùng vài lọ muối. Jay đang trộn ba loại nước chấm trong những cái bát tí hon, mùi tỏi thoang thoảng lan ra khắp phòng. Một khoảnh khắc ngắn ngủi trong quá trình chuẩn bị cho buổi tối.
“Đi về đâu?”
“Không biết. Một thị trấn nào đó, một nơi nào đó. Chắc sẽ không quá lớn.”
Jay đổ chỗ nước chấm vào ba cái chai thủy tinh to qua một cái phễu. Lão để chúng vào tủ lạnh và lấy khăn lau tay.
“Cậu định làm cái trò gì ở đó?”
“Tìm việc.” Chuột liên tục liếc mắt xuống móng tay phải trong lúc đi đến khâu cuối cùng của việc mài giũa.
“Không làm chuyện đó ở đây được à?”
“Không,” Chuột nói. “Nhưng uống cốc bia thì được.”
“Tôi mời.”
“Xin đa tạ.”
Chuột chậm rãi đổ bia vào một cái cốc được ngâm trong đá, uống một hơi hết nửa. “Chú không định hỏi cháu sao ở đây lại không được à?”
“Không, tôi cũng hiểu sơ sơ rồi.”
Chuột cười, rồi chép miệng. “Có cố gắng đấy, chú Jay, nhưng thật tình, nếu ai cũng hiểu lòng dạ kẻ khác mà không cần hỏi cũng không cần tâm sự, thế thì sẽ chẳng đi đến đâu cả. Cháu thì chắc không nên nói câu này, nhưng cháu đã ở trong cái tình trạng đó quá lâu rồi.”
“Có lẽ là thế,” Jay đáp, sau một thoáng nghĩ.
Chuột uống thêm một ngụm bia nữa, rồi khởi sự giũa sang mấy ngón tay trái. “Cháu nghĩ nhiều lắm rồi. Mà chú biết đấy, chưa biết chừng đi đâu cũng vậy cả thôi. Có điều cháu phải đi. Vẫn vậy cũng được.”
“Thế cậu không quay lại chứ gì?”
“Có quay lại chứ. Thi thoảng. Cháu cũng không đi biệt xứ.”
Chuột bốc vài hột đậu phộng từ cái đĩa nhỏ, vừa ăn vừa vứt chỗ vỏ nhăn nheo vào cái gạt tàn. Hắn chùi đi một cái vòng nước đọng lại do hơi bia lạnh trên phần khớp của mặt quầy sáng bóng.
“Khi nào thì cậu định đi?”
“Mai, ngày kia. Chưa biết. Nhưng chắc trong ba ngày đổ lại thôi.”
“Quyết định nhanh đáo để.”
“Ờ hén. Chắc lúc ở đây cháu đã gây cho chú cả đống phiền hà nhỉ.”
“Trải qua cùng nhau cũng nhiều chuyện rồi đấy chứ?” Jay gật đầu, tay cầm một cái khăn khô lau dãy ly trên giá. “Nhưng sau khi tất cả đã qua đi, mọi chuyện sẽ như một giấc mơ.”
“Biết đâu là thế, nhưng để đến được điểm đấy cháu sẽ còn phải mất cả đống thời gian nữa.”
Jay im lặng một chút, xong rồi bật cười.
“Cũng có thể. Cậu thấy đấy, đôi khi tôi quên khuấy mất cái khoảng cách hai chục năm giữa tôi với cậu.”
Chuột dốc nốt chỗ bia còn lại vào cốc, uống rất từ từ. Lần đầu tiên hắn uống bia chậm như thế.
“Làm thêm chai nữa không?”
Chuột lắc đầu. “Thôi ạ. Cháu muốn đây là cốc cuối. Cốc bia cuối cùng ở đây, ý là thế.”
“Vậy là cậu không quay lại?”
“Không có ý định. Sẽ là quá khó đối với cháu.”
Jay cười vang. “Hy vọng rồi sẽ còn gặp lại.”
“Cá là lần tới chú sẽ không nhận ra ngay cháu đâu.”
“Tôi sẽ nhận ra mùi.”
Chuột nhìn thêm một lượt hàng móng tay đã giũa ngay ngắn, gạt chỗ đậu phộng còn lại vào túi, lấy khăn giấy lau miệng, rồi đứng dậy ra về.
* * *
Cơn gió lướt không tiếng động qua bề mặt bóng tối, trôi xuống vô hình, qua tầng tầng lớp lớp. Nó phất qua những ngọn cây trên đầu, chốc chốc rũ một cơn mưa lá xuống nóc xe kèm theo tiếng xào xạc khô khốc, nhảy múa bâng quơ quanh những mái nhà, trượt theo lớp kính chắn gió nghiêng nghiêng, trước khi chồng chất lên hai chiếc cần gạt nước.
Một thân một mình trong khu rừng cạnh nghĩa trang, Chuột ngồi nhìn chằm chằm qua kính chắn gió. Một cái sân nằm trước xe hắn, mặt đất trũng xuống mở ra cả một dải rộng trời đêm, biển cả và những con phố khuya.
Chuột nhoài về phía trước với hai tay đặt trên vô lăng, không nhúc nhích, ánh mắt gán chặt vào một điểm đâu đó trên thinh không. Hắn kẹp một điếu thuốc còn nguyên trong tay, dùng đầu mẩu thuốc vạch lên một loạt những hình dạng phức tạp song vô nghĩa.
Ngay sau khi nói chuyện xong với Jay, cái cảm giác mông lung không thể chịu nổi choán lấy hắn. Đủ loại dòng chảy ý thức mà vất vả lắm hắn mới gộp lại được thành một bản ngã dường như đã đột ngột túa ra mọi hướng. Chuột không biết mất bao lâu để chúng mới lại hòa làm một. Tất thảy trông như những con lạch đen đang hướng về đại dương bao la. Không chắc có khi nào gặp lại. Hai mươi lăm năm trời chỉ để đến được đây, là vì điều gì? Chuột tự hỏi. Không biết.
Câu hỏi rất hay, nhưng không có lời giải. Những câu hỏi hay chẳng bao giờ có lời giải.
Gió bắt đầu mạnh lên. Còn chút gì hơi ấm tỏa ra từ nhân gian, cơn gió cũng cuốn nó đi về chốn xa xăm nào đó, để lại vô vàn những vì sao lấp lánh trong bóng tối lạnh băng. Chuột bỏ tay ra khỏi vô lăng, xoay xoay điếu thuốc trong miệng cho đến khi hắn chợt nhận ra là phải châm lửa.
Đầu hắn hơi nhức. Cũng không hẳn là nhức, mà một cảm giác là lạ như có ngón tay lạnh toát ấn vào cả hai thái dương. Chuột lắc lắc đầu, bỏ đi những thứ hắn vừa mới nghĩ. Ít nhất thì, đã xong cả rồi.
Hắn lấy một cuốn bản đồ đường bộ quốc gia ra khỏi ngăn đựng găng, chầm chậm lật từng trang. Hắn đọc lên tên gọi của mỗi thị trấn theo thứ tự. Hầu hết là những thị trấn nhỏ mà hắn mới nghe lần đầu. Những thị trấn xếp dọc theo những con đường dẫn tới nơi đâu không ai hay. Hắn đọc được vài trang thì bỗng một cơn mệt mỏi, tích tụ trong mấy ngày gần đây, ào ào kéo đến như sóng. Một thứ chất lỏng sền sệt, âm ấm như đang chảy trong huyết quản hắn.
Hắn muốn ngủ.
Hắn thấy ngủ sẽ xóa sạch mọi thứ.
Hắn chỉ cần ngủ.
Khi nhắm mắt, hắn có thể nghe thấy tiếng sóng, văng vẳng từ sâu trong tai. Những đợt sóng giá buốt vỗ lên cầu tàu, len lỏi giữa mấy khối bê tông dọc bãi biển.
Không còn cần giải thích gì với ai nữa, Chuột nghĩ. Chắc chắn đáy biển là một nơi ấm áp, yên bình và tĩnh lặng hơn bất cứ thị trấn nào. Không, giờ thì sao phải nghĩ ngợi gì nữa.
Pinball Năm 1973 Pinball Năm 1973 - Haruki Murakami Pinball Năm 1973