Chương 26
mily cần thời gian để tập trung suy nghĩ.
Có quá nhiều điều để phải cân nhắc. Nhưng sau cả một ngày nâng lên đặt xuống, cô vẫn chưa tìm ra được câu trả lời nào.
“Riza, chị đang ở đâu?” Cô khẽ gọi. “Em cần chị nói cho em biết phải làm gì.”
Nhưng trong sâu thẳm tâm trí, chỉ có sự im lặng. Có lẽ nào Riza đã bỏ đi mãi mãi? Emily đã trở nên quen thuộc với sự tồn tại của Riza cùng với mình. Giờ cô cảm thấy trống rỗng và đơn độc.
Cô nhìn Pegasus. Không có vũ khí ở gần, nó đã ngừng bị lão hóa. Nhưng nó vẫn rất già và đau đớn. “Chị phải làm gì đây, Pegs?” Cô hỏi. “Nếu tham gia cuộc chiến, chị sẽ trở thành một thứ vũ khí như đặc vụ B đã nói. Nhưng nếu không, Olympus sẽ thất bại.”
Pegasus huých nhẹ vào cô và liếm tay cô. Cô đã hiểu nó muốn cô làm gì. Nó bảo cô rằng một năng lượng cổ xưa đã tham gia chiến đấu và giúp họ chiến thắng. Nếu điều đó là sự thật, có nghĩa là cô đúng là nguồn năng lượng cổ xưa đó và phải tham gia vào cuộc chiến.
“Emily, cô ổn chứ?” Đặc vụ B đến và ngồi xuống chiếc cột đá vỡ bên cạnh cô.
“Không hẳn,” Emily nói mà không hề nhìn lên. Anh ta nắm lấy tay cô và Emily ngạc nhiên ngước lên khi anh ta siết nó thật chặt. “Tôi không thể tưởng tượng nổi những gì cô đang trải qua ngay lúc này nên tôi sẽ không bảo cô phải làm gì. Sau cùng, người quyết định vẫn là cô. Nhưng cần biết điều này. Nếu cô quyết định tham gia chiến đấu, Joel và tôi sẽ luôn bên cô. Đây là điều không ai trong chúng ta muốn cả, nhưng sự thật là, cùng người dân xứ Olympus chiến đấu có thể là cách duy nhất để chúng ta có thể quay về.”
“Vậy là, rốt cuộc, tôi sẽ trở thành vũ khí tối thượng,” Emily đau khổ nói.
Đặc vụ B lắc đầu. “Tôi rất xin lỗi vì đã gọi như thế. Đó là lỗi của tôi. Cái đêm trong viện bảo tàng đó dường như đã trôi qua cả ngàn năm rồi phải không nào?”
Emily gật đầu.
Anh ta nâng cằm cô lên để mặt cô đối diện với mình. “Hãy nghe tôi, Emily. Cô không phải là vũ khí nào cả. Tôi biết điều đó. Cô cũng vậy.
Và nếu cô quyết định chiến đấu, thì cô sẽ là một chiến binh tinh nhuệ, giống như tất cả chúng tôi, và không phải là một thứ vũ khí.”
“Và nếu tôi không tham gia cuộc chiến này thì sao?”
“Vậy chúng ta sẽ đón nhận bất cứ điều gì sẽ đến. Chúng ta có thể quay trở lại Xanadu và sống nốt quãng đời còn lại ở đó.”
“Dù không còn Olympus và Trái đất nữa sao?” Đặc vụ CRU nhún vai. “Đó là một sự lựa chọn khốc liệt, nhưng là lựa chọn của cô. Không ai trong chúng tôi bắt buộc cô phải làm gì cả.”
Emily nhìn đặc vụ. “Tại sao anh lại tử tế như vậy?”
Anh ta lại nhún vai. “Tôi nghĩ cuối cùng mình cũng đang nhìn cuộc sống qua đôi mắt của cô, tốt đẹp hơn rất nhiều so với đôi mắt của một người trong CRU.”
“Anh nhìn thấy gì?”
Đặc vụ B đứng dậy. “Một người nào đó sẽ đưa ra quyết định đúng đắn.”
Chiến tranh thật là xấu xa.
Chẳng còn lời nào khác để diễn tả nó cả. Nó tệ hại hơn cả những gì Emily có thể tưởng tượng ra. Ngày và đêm xen nhau trong tình trạng kiệt sức điên khùng mà không một chút nghỉ ngơi nào có thể xoa dịu.
Emily, Pegasus, Joel và đặc vụ B ở cùng một đội, được trợ giúp bởi Chiron. Paelen, Brue và Stella được đưa đến làm việc cùng thần Vulcan trong xưởng rèn của thần, chế tạo vũ khí.
Dành cả ngày chiến đấu bên cạnh những chiến binh Olympus tinh thuệ nhất, Emily đã học được tất cả mọi thứ có thể về bọn Titan Ảo ảnh. Sử dụng năng lượng, cô đã bắt được hai tên Ảo ảnh Rùa và một tên Ảo ảnh Nhân ngưu. Nhưng chúng không bị giam giữ lâu. Bọn sinh vật đó tự xé toạc mình ra và thoát ra khỏi xiềng xích trói chúng. Người Olympus chẳng rút ra được kinh nghiệm gì ngoài việc hiểu rằng Titan Ảo ảnh là những sinh vật vô tri, được tạo ra chỉ để làm duy nhất một việc, đó là giết chóc.
Lần đầu tiên khi họ đến Olympus, cô đã tìm thấy một cuốn sổ ghi chép trống trơn trong đống đổ nát của một tòa nhà nào đó. Nó là một cuốn sách được đóng quyển rất đẹp với tấm bìa bằng vàng chạm trổ tinh xảo và những trang giấy da dê trắng muốt. Trước đây cô chưa bao giờ viết nhật ký cả, nhưng giờ, cuộc chiến đang diễn ra ác liệt xung quanh, cô muốn bắt đầu viết một cuốn.
Mỗi ngày cô ghi lại mọi thứ cô đã trải qua bao gồm cả những mất mát mà người dân Olympus phải gánh chịu. Cô viết ra tên của các chiến binh mà cô biết, những người đã chết trước khi cô có thể chữa lành cho họ và những người đã bị các Titan bắt giữ. Trái tim cô tan nát vào ngày mà cô phải viết tên của thần Vesta và thần Juno. Mặc dù họ không chắc đã chết nhưng họ nằm trong số nhiều người mất tích.
Ngày qua ngày, họ quay trở lại lều để nghỉ ngơi và ăn uống. Pegasus đang nằm phía sau lưng Emily, ăn một lượng lớn bánh phấn hoa trộn với kem sô-cô-la. Dưới chân cô, Mike đang thỏa mãn với bữa ăn mà Emily đã chuẩn bị cho nó.
Trong lúc chúng ăn, Emily viết vội mấy dòng vào cuốn sổ tay. Khi cô viết xong, cô sắp xếp lại các trang viết. Không có ngày tháng để cô có thể ghi lại bởi xứ Olympus không theo dõi thời gian, nhưng cô đã đánh dấu ngày bằng số thứ tự, bắt đầu từ ngày họ đến cho tới giờ.
“Chúng ta đã ở đây một trăm mười lăm ngày rồi đấy,” cô thông báo.
“Ôi,” Joel nói. “Chả trách mình mệt mỏi đến thế. Sau ngần ấy thời gian mà có cảm giác như chúng ta chưa làm được gì nhiều.”
“Mình biết,” Emily nói, “nhưng Chiron bảo chúng ta đang có tiến triển tốt. Bọn Titan Ảo ảnh đang bị đuổi ra khỏi Olympus.”
Joel gật đầu. “Mình đã hy vọng rằng chúng ta có thể tấn công Titus trước thời điểm này. Nếu chúng ta có thể bắt được Saturn, chúng ta sẽ kết thúc chiến tranh trước khi vũ khí được chế tạo.”
“Họ đã thử rồi. Nhưng thần Jupiter nói Saturn đã trốn rồi. Chúng ta không thể tìm ra ông ta.”
Đặc vụ B tới, trông anh ta cũng mệt mỏi y như họ vậy. Trang phục của tổ chức CRU đã không còn. Giờ anh ta mặc quần áo như một người dân xứ Olympus và cơ bắp đã phát triển hơn sau quá trình tập luyện và chiến đấu.
Tình cảm của Emily và Joel dành cho đặc vụ của CRU đã thay đổi. Đặc vụ B đã liên tục chứng minh bản thân mình với người dân xứ Olympus. Anh ta giữ vững nhuệ khí chiến đấu bằng việc kể những câu chuyện cười hài hước, nâng đỡ tinh thần của họ vào cuối mỗi ngày chiến đấu mệt nhoài. Cả cô và Joel đều chưa bao giờ nghĩ rằng đặc vụ của CRU này lại có khiếu hài hước như vậy.
Anh ta cũng trở thành một con người biết cảm thông chia sẻ; hàng đêm, sau khi Joel đã ngủ, anh ta lại thức cùng Emily trong lúc cô và Pegasus đi khắp các lán trại để chữa lành cho những người bị thương. Anh ta ít nói nhưng luôn sẵn sàng giúp đỡ trong thầm lặng.
Anh ta mệt mỏi ngồi xuống cạnh chiếc bàn của họ, Emily lấy túi thức ăn ra. “Anh muốn ăn gì nào?” Đặc vụ lắc đầu. “Tôi không ăn gì đâu, cảm ơn cô. Tôi mệt quá.”
“Anh phải ăn chứ,” Joel nói. “Anh chính là người suốt ngày cáu kỉnh bắt tôi phải ăn đó thôi.” Đặc vụ B úp mặt vào hai lòng bàn tay. “Cái đó người ta gọi là “Hãy làm theo những gì tôi nói chứ đừng theo những gì tôi làm” đấy Joel ạ,” anh ta lẩm bẩm. “Tôi nhiều tuổi hơn cô, tôi có thể ra lệnh cho cô mọi thứ.”
“Và tôi có thể ép anh ăn đấy, nhớ không?” Emily mỉa mai. “Giờ thì anh ăn gì nào?”
Đặc vụ B ngẩng đầu lên và ghé sát vào cô nói. “Cô đang đe dọa tôi đó sao, quý cô?”
Emily nhìn xuống chỗ Mike. “Mày có nghĩ là ta đang đe dọa anh ta không?”
Con chó sủa nhặng lên và vẫy đuôi.
Emily toét miệng cười với đặc vụ của CRU. “Nó bảo đúng là tôi đang làm thế đấy. Thế nên tốt hơn hết là anh hãy ăn đi.”
Cuối cùng đặc vụ B cũng phải chịu thua và yêu cầu một đĩa bánh phấn hoa cùng một tách cà phê đen đặc. Sau một thời gian ở đó, anh ta đã dần thích thức ăn xứ Olympus, nhưng vẫn ghét dùng mật hoa.
“Đêm nay chúng ta sẽ lại di chuyển ra bên ngoài,” anh ta nói với họ. “Có một số báo cáo rằng một đội quân Titan Ảo ảnh hùng hậu cùng lũ rồng đang đến Olympus. Chúng đang hướng đến đây.” Đã quá rõ ràng rằng Emily là thỏi nam châm thu hút những chiến binh Titan nguy hiểm nhất tới chỗ họ.
Giờ cô đã trở thành mồi nhử.
Chỉ cần các Titan tập trung toàn bộ quân chủ lực của mình vào việc bắt giữ Emily, thần Jupiter và các chiến binh của thần có thể chỉ huy các trận chiến ở những khu vực khác của Olympus. Thần Pluto và thần Neptune cùng đội quân của họ đang tách ra để giao chiến với các Titan ở Trái đất, cùng lúc đó, nữ thần Minerva và đàn quái điểu của mình tập trung vào việc cử các gián điệp tới Titus để thăm dò xem bọn họ đã bắt đầu chế tạo thứ vũ khí đó hay chưa.
“Anh có nghe tin tức gì về Paelen không?” Joel hỏi đặc vụ B. “Anh ấy ổn chứ?”
Đặc vụ B gật đầu. “Chúng ta nhận được một tin chiều qua. Tất cả họ đều an toàn, nhưng vẫn đang trên đường đi. Hiện giờ Stella đang cùng thần Vulcan cẩn trọng nghiên cứu chế tạo kiếm lửa dựa trên năng lượng của Emily. Tất cả đều là ý tưởng của cô ấy. Họ đang hy vọng sẽ sớm hoàn thành mẫu đầu tiên. Nếu nó hiệu quả, toàn bộ các chiến binh của chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hơn để đối đầu với Titan Ảo ảnh.”
Emily bỗng cảm thấy nhẹ nhõm. Cô ghét phải tách rời khỏi họ. Nhưng Paelen đã già còn Stella thì bị liệt nên họ sẽ an toàn hơn và có ích hơn khi ở xa chiến trường. Việc sắp xếp diễn ra thật suôn sẻ, Stella đã thành công với ý tưởng thiết kế một số loại vũ khí, giờ chúng đã sẵn sàng được sử dụng.
Emily quỳ xuống bên cạnh Pegasus. Cô vuốt ve khuôn mặt nó và vỗ nhẹ vào cổ nó. “Em ổn chứ, Pegs?” Cô hỏi.
Pegasus hí khe khẽ nhưng lại ngoảnh mặt đí, nó không chịu nhìn cô.
“Pegs à?” Emily lo lắng hỏi. “Em sao thế?”
“Em, chuyện gì vậy?” Joel đến bên cô và con tuấn mã.
“Mình không biết.”
Cô túm lấy đám bờm của nó và quay đầu nó lại. Họ kinh ngạc khi nhìn vào đôi mắt của nó.
Đặc vụ B quỳ xuống. “Sao vậy?”
“Hãy nhìn mắt nó đi,” Emily kêu lên. “Chúng đục ngầu rồi!”
“Pegasus, mày có nhìn thấy không?” Joel hỏi. Con tuấn mã khịt khịt và cố tình quay đi.
Đặc vụ B gọi một thần rừng khiến cậu ta phải bỏ dở bữa cơm của mình. “Hãy nói chuyện với Pegasus, hỏi nó xem có chuyện gì vậy?”
Giống tất cả các chiến binh khác trên chiến trường, thần rừng này giờ cũng nói bằng tiếng Anh. Thần Jupiter quyết định rằng nó sẽ trở thành ngôn ngữ của Olympus trong chiến tranh. Nó mới mẻ và sẽ không một Titan nào có thể hiểu được.
“Hãy nói cho ta biết, Pegasus, có chuyện gì vậy?” Thần rừng hỏi.
Pegasus hí khẽ. Nó quay về phía Emily và đòi cô vuốt ve nó.
“Thế nào?” Cô vội hỏi. “Nó đã nói gì?” Người rừng cúi đầu. “Nó bảo chiến tranh sắp kết thúc rồi.”
“Làm sao nó biết?” Đặc vụ B hỏi.
“Bởi Saturn đã bắt đầu chế tạo thứ vũ khí đó. Pegasus lại đang bị già đi.”
“Pegasus, không!” Emily giờ đã hiểu. Pegasus đã bị mù mất rồi.
Sao cô có thể không chú ý đến việc đó chứ?
Nó đã di chuyển chậm chạp hơn. Lẽ ra cô phải ở gần bên nó để bảo vệ nó khỏi sự tấn công của bọn Titan Ảo ảnh.
Đặc vụ B đứng dậy. Cậu túm lấy tay của người rừng. “Hãy đi tìm thần Jupiter và các anh em của ngài ấy. Nói cho họ biết chuyện đã xảy ra. Bảo họ rằng chúng ta không còn thời gian nữa. Chúng ta phải tấn công Saturn ngay lập tức!”
Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus