Những Cái Hố epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 25
tanley sục xẻng xuống đất. Cái hố của cậu đã sâu gần một thước ở giữa. Cậu càu nhàu nạy lên một ít đất, rồi quăng nó qua bên. Mặt trời chiếu thẳng xuống đầu cậu.
Cậu liếc nhìn cái bi-đông nằm chỏng chơ bên cạnh hố. Cậu biết trong đó còn nửa bình nước, nhưng cậu chưa uống ngay. Cậu phải uống dè, bởi vì cậu không biết lần tới ai sẽ lái xe tải tiếp nước.
Ba ngày đã trôi qua kể từ khi bà Cai cào mặt ông Ngài. Mỗi lần ông Ngài chở nước tới, gã lại rót khẩu phần nước của Stanley thẳng xuống đất.
May mà ông Pendanski thường xuyên chở nước tới hơn là ông Ngài. Hình như ông Pendanski biết trò hèn của ông Ngài, vì thế ông luôn rót thêm cho Stanley. Ông châm đầy nước vào bi-đông của Stanley xong và chờ cậu uống thật lâu mới lại rót đầy lần nữa.
Còn điều nữa là khi Zero phụ đào hố cho Stanley, Stanley nhận thấy, những đứa con trai khác không thích thấy cậu ngồi nghỉ trong khi chúng làm việc. Chúng móc máy: “Ai chết mà đưa mày lên làm vua vậy?” hoặc “Có nô lệ riêng kể cũng khoái thật đấy chứ.”
Hễ cậu cố chỉ ra rằng cậu là đứa bị đổ cho tội ăn cắp bao hạt hướng dương, thì bọn kia liền nhao nhao phản bác rằng ai bảo tại cậu làm đổ nó.
- Tao phải liều mạng mới thó được nó, ấy thế mà tao chỉ được có một vốc tệ mạt - Nam Châm kêu rêu.
Stanley cũng cố phân bua rằng cậu cần dành sức mới dạy đọc cho Zero được, nhưng bọn kia vẫn cứ châm chích:
- Vẫn trò cũ rích, đúng không, Nách? - Tia X dè bỉu - Thằng da trắng ngồi vểnh râu trong khi thằng da đen làm trối chết. Đúng không, Mọi Hang?
- Không đúng - Stanley phản đối.
- Đúng mà. Đúng quá chứ lị - Tia X nhây nhưa.
Stanley xúc lên một xẻng đất nữa. Cậu biết Tia X sẽ không nói như thế nếu hắn là người dạy Zero học đọc. Lúc đó thể nào Tia X cũng rêu rao về tầm quan trọng của việc nghỉ ngơi, đúng không? Để anh ta có thể là một ông thầy tốt, đúng không?
Và đúng thật. Cậu cần phải dành sức để làm một người thầy tốt hơn, mặc dù Zero là học trò sáng dạ. Thỉnh thoảng, thật lòng Stanley ước gì Cai đang theo dõi chúng bằng camera và máy ghi âm bí mật, để cho mụ biết rằng Zero chẳng hề ngu ngốc như tất cả mọi người nghĩ.
Từ đằng kia hồ, cậu trông thấy đám mây bụi đang tiến tới. Cậu hớp một ngụm nước từ bi-đông và đợi xem ai lái xe tải.
Chỗ sưng tấy trên mặt ông Ngài đã xẹp bớt nhưng vẫn còn hơi phồng lên. Đã từng có ba vết rạch trên má gã. Nay hai vết đã mờ nhưng vết ở giữa, chắc hẳn là sâu nhất, vẫn còn đó. Đường rạch tím bầm chạy lam nham từ đuôi mắt xuống dưới miệng hắn trông như vết sẹo xăm mình.
Stanley chờ trong hàng, sau đó trao bi-đông của mình cho gã.
Ông Ngài nâng bình lên ngang tai và lắc lắc. Gã mỉm cười với tiếng rột rẹt.
Stanley thầm mong gã không đổ nước đi.
Cậu ngạc nhiên quá sức, ông Ngài để bi-đông của cậu đúng vào vòi nước và hứng đầy.
- Chờ đó - gã bảo.
Vẫn cầm bi-đông của Stanley, ông Ngài rảo chân ngang trước mặt cậu rồi vòng qua hông xe, đi vào ca-bin, nơi khuất mắt cậu.
- Ông ta làm gì trong đó vậy? - Zero hỏi.
- Ước gì tớ biết - Stanley ngao ngán.
Loáng sau, ông Ngài ló khỏi xe tải và trao bi-đông lại cho Stanley. Nó vẫn đầy nước ở bên trong.
- Cảm ơn, Ngài.
Ông Ngài mỉm cười với nó - Mày chờ cái gì? Uống đi - gã hỏi, đoạn thảy một nhúm hạt hướng dương vào miệng, nhai và nhổ vỏ ra.
Stanley không dám uống. Cậu sợ hãi. Có trời mới biết ông Ngài đã bỏ thứ gớm ghiếc gì vào đó.
Cậu mang bi-đông trở về hố. Cậu cứ để nó cạnh hố của mình trong khi mải miết đào. Nhưng khi khát đến nỗi không thể nhịn nổi nữa, cậu buộc phải mở nắp ra, dốc ngược bi-đông, đổ tất tần tật nước xuống đất. Cậu sợ mình không thể nào cầm lòng thêm một giây nào nữa và sẽ uống mất.
Sau khi Stanley dạy Zero hết sáu mẫu tự cuối cùng của bảng chữ cái, cậu dạy nó tự viết tên nó.
- z hoa -e-r-o.
Zero viết những chữ cái Stanley đọc. “Zero” - nó đọc, mắt nhìn vào tờ giấy. Nó cười toe toét.
Stanley nhìn nó viết đi viết lại.
Zero Zero Zero Zero Zero Zero...
về mặt nào đó, nhìn cảnh này khiến Stanley buồn. Cậu không thể không nghĩ rằng dù một trăm lần thì Zeró cũng vẫn là con số không.
- Đằng ấy này. Đây không phải là tên thật của tớ - Zero thình lình nói khi chúng đang đi tới Phòng Đồ Nát để ăn tối.
- Ờ. Mình biết - Stanley nói, mà thật ra không phải thế.
- Tất cả mọi người đều gọi mình là Zero. Kể cả trước khi mình tới đây.
- Ờ. Ừ.
- Tên thật của mình là Hector.
- Hector - Stanley lặp lại.
- Hector Zeroni.
Những Cái Hố Những Cái Hố - Louis Sacha Những Cái Hố