Chương 6
hứ Hai, ngày 7 tháng 12, trong phòng điểm danh
Lilly nằng nặc không tin là Kenny đã gọi điện và nói yêu mình. Sáng nay trên đường đến trường mình đã kể cho cậu ấy nghe (tạ ơn Chúa là anh Michael có hẹn với nha sĩ nên không cùng đi. Chứ không thì có bẻ răng mình cũng không đời nào đem kể chuyện tình yêu của mình trước mặt anh ấy. Mới có trước mặt vệ sỹ thôi mà đã thấy xấu hổ lắm rồi. Thật không dám tưởng tượng nếu phải nói chuyện này trước mặt người con trai mình tôn thờ bao lâu nay!!! Không hiểu mình sẽ khủng hoảng đến mức độ nào).
Lilly vẫn một mực khăng khăng không tin những gì mình kể mới điên tiết: "Không đời nào một người như Kenny lại đi làm ba cái việc nhảm nhí đó".
"Lilly," - mình phải hạ giọng để chú tài xế ngồi ở ghế trước không nghe thấy - "Mình thề đấy. Cậu ấy đúng là nói yêu mình mà. Mình yêu cậu. Cậu ấy đã nói như thế đấy. Cực kỳ bất ngờ và đột ngột".
"Có thể cậu ấy nói câu gì đó khác nhưng cậu hiểu nhầm thôi."
"Câu gì? Mình xiêu cậu chắc?"
"Tất nhiên là không." Lilly nhếch mép. "Câu đó chả có nghĩa gì cả."
"Thế thì là cái gì? Cậu thử nghĩ xem có câu nào nghe na ná như mình yêu cậu, mà lại không phải là mình yêu cậu không?"
Lúc này thì Lilly đã nổi điên lên. Cậu ấy tuôn cho một tràng:" Cậu biết không, thời gian gần đây cậu cư xử rất kỳ quặc với Kenny. Chính xác là từ khi hai cậu bắt đầu hẹn hò. Mình chả hiểu có chuyện gì với cậu nữa. Cậu luôn mồm than "Tại sao mình không có bạn trai? Sao mọi người đều có bạn trai trừ mình? Tới bao giờ mình mới có bạn trai?" nhưng bây giờ khi đã có một người rồi thì cậu lại không trân trọng cậu ấy một chút nào."
Mặc dù những gì cậu ấy nói đều hoàn toàn đúng nhưng mình vẫn giả vờ nổi giận với câu nói của Lilly. Vì mình đang rất cố gắng để không lộ ra cho cậu ấy thấy là mình không hề yêu Kenny tẹo nào.
Mình nói: "Điều đấy không đúng. Mình hết sức trân trọng Kenny."
"Ồ thật sao? Mình nghĩ vấn đề thực sự của cậu là cậu, Mia ạ, vẫn chưa sẵn sàng có bạn trai."
Mình đã đỏ bừng mặt trước câu nhận xét ấy của Lilly.
"Mình á? Chưa sẵn sàng để có bạn trai ư? Cậu có đùa không đấy? Mình đã chờ đợi gần hết cuộc đời để có một cậu bạn trai!"
"Nếu thật như vậy" - Lilly nhìn mình với ánh mắt đầy dò xét và nghi ngờ - "thì tại sao cậu không để cho Kenny hôn môi cậu?"
"Cậu nghe chuyện ấy ở đâu ra đấy?" - mình hỏi vặc lại.
"Kenny đã kể cho Boris và tất nhiên Boris nói lại với mình."
"Hay thật." - mình nói, cố giữ bình tĩnh - "Vậy là giờ mấy ông bạn trai lại còn đi thậm thụt sau lưng tụi mình cơ đấy. Và cậu dễ dàng bỏ qua chuyện này như thế sao?"
Lilly nói: "Tất nhiên là không. Nhưng nếu đứng trên góc độ tâm lý học mà nói thì mình thấy chuyện này khá hấp dẫn."
Biết ngay mà... làm bạn thân với con gái của hai nhà tâm lý học là thế đấy. Mọi việc bạn làm đều trở thành đề tài lý thú với họ.
"Mình để người ta hôn ở đâu,' - giờ thì đến lượt mình nổi điên - "là việc của mình! Không phải của cậu, cũng không phải của Boris."
Lilly được thể lên giọng dạy dỗ: "Ý mình là, nếu Kenny thực sự đã nói câu đó - cậu biết đấy, chữ Y đó - thì có lẽ là vì cậu ấy không còn cách nào khác để thộ lộ tình cảm sâu kín của mình. Ngoài cách dùng lời nói thì còn biết làm gì. Cậu đâu có để cho cậu ấy dùng hành động đâu."
À vậy ra mình còn phải biết ơn Kenny vì đã chọn cách nói ba chữ "Mình yêu cậu" thay vì thể hiện chúng bằng hành động cơ đấy. Mà có Chúa mới biết nếu để cậu ấy thể hiện bằng hành động thì sẽ còn hãi hùng đến mức độ nào.
Thật, đến tưởng tượng còn chẳng dám nghĩ...
Nhật Ký Công Chúa Nhật Ký Công Chúa - Meg Cabot Nhật Ký Công Chúa