Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 25
V
ậy kể tớ nghe thêm về cô gái đó đi.”
Reilly rên lên vì câu hỏi đó. Từ lúc kể về cuộc trò chuyện cùng Tess với anh bạn đồng nghiệp của mình, Reilly biết anh sẽ phải chịu đựng cuộc trò chuyện này. “Cô gái đó à?” Reilly nói, mặt ngây ra.
Reilly và Aparo đang chạy về hướng Đông, xuyên qua những con đường nghẹt người và xe cộ của khu Queens. Ngoại trừ màu sơn, chiếc Pontiac được cấp cho họ đúng là một phiên bản vô tính của chiếc Chrysler mà họ đã phá nát khi truy sát Gus Waldron. Aparo nhăn mặt khi thận trong lách qua một chiếc xe tải dừng trên đường với chiếc máy sưởi đang bốc khói, anh chàng tài xế thì cứ đá liên tục vào bánh xe trước một cách vô vọng.
“Xin lỗi. Thì cô Chaykin vậy.”
Reilly cố hết sức để tỏ ra là mình không hề lúng túng. “Chẳng có gì để nói cả.”
“Thôi nào.” Aparo hiểu rõ người cộng sự của mình hơn bất cứ ai khác, về điều này thì anh không có nhiều đối thủ cạnh tranh cho lắm. Reilly không phải loại người để cho người khác đến gần.
“Cậu muốn gì ở tớ nào?”
“Cô ta đã tiếp cận cậu. Một cách bất ngờ. Đột ngột cô ta nhớ lại cậu từ viện bảo tàng, từ một cái nhìn thoáng qua ở phòng sảnh, sau tất cả những gì đã hứng chịu đêm đó ư?”
“Tớ biết nói gì đây này?” Reilly vẫn chăm chú nhìn xuống con đường. “Người phụ nữ đó có khả năng nhớ như in mọi thứ.”
“Nhớ như in cái con khỉ.” Aparo chế giễu. “Cô nàng đang rình rập đấy.”
Reilly trợn mắt. “Cô ấy không rình rập. Cô ấy chỉ…tò mò thôi.”
“Vậy là cô nàng có khả năng nhớ như in và óc tò mò. Và cô nàng cũng rất nóng bỏng. Nhưng cậu thì chả để ý đến cái chuyện nóng bỏng kia chút nào cả. Không, cậu chỉ nghĩ đến vụ án.”
Reilly nhún vai. “Thôi được, có lẽ tớ cũng để ý một chút.”
“Cảm ơn Chúa. Cậu ấy còn nhớ. Cậu ấy còn sống,” Aparo nhại theo giọng trong bộ phim Frankeinstein cũ rích. “Cậu biết tỏng là cô ta độc, đúng không nào?”
“Tôi nhận thấy chứ,” Reilly đã cố lờ đi chuyện đó. Sáng sớm hôm đó, Reilly đã đọc tờ khai mà Tess trao cho Amelia Gaines tại viện bảo tàng, ngay trước khi anh yêu cầu một nhà phân tích nghiên cứu tìm hiểu bất kỳ thông tin nào liên quan đến các Hiệp sĩ Đền Thánh trong những tập hồ sơ dày cộm về các nhóm cực đoan trên toàn quốc mà họ lưu trữ.
Aparo nhìn Reilly. Anh rất hiểu và có thể đọc được ý nghĩ của Reilly dù còn cách xa cả năm mươi bước chân. Và Aparo thích châm chọc Reilly. “Tớ không biết, nhưng một cô nàng như vậy mà lả lơi với tớ thì tớ sẽ đè cô nàng ra ngay tắp lự.”
“Cậu có vợ rồi mà.”
“Ừ, đúng vậy, nhưng tớ vẫn có thể mơ mộng chứ, phải không nào?”
Bây giờ thì họ đã ra khỏi đường cao tốc Long Island và sắp ra khỏi khu Queens. Địa chỉ của Petrovic trong hồ sơ là địa chỉ cũ, gã không còn ở đó nhưng người chủ nhà ở đấy nói ông ta biết nơi Petrovic làm việc. Những chuồng ngựa ở đâu đó quanh đây và Reilly xem bản đồ, chỉ hướng đi cho Aparo, rồi biết chắc là anh bạn đồng nghiệp sẽ không bao giờ buông tha, Reilly miễn cưỡng tiếp nối câu chuyện. “Vả lại, cô ấy đâu có lả lơi,” Reilly phản bác.
“Hẳn nhiên là cô ta không lả lơi rồi. Cô ta chỉ là một công dân có tinh thần trách nhiệm với bọn chúng mình.” Aparo lắc đầu. “Tớ chả hiểu gì cả. Cậu còn độc thân cậu cũng đâu có xấu xí gì. Cậu không bốc những thứ mùi ghê tởm mà tớ biết. Thế mà… Này, bọn có vợ chúng tớ cần những anh chàng như cậu, bọn tớ cần cậu sống thay cho bọn nó, phải đấy, thế mà cậu đang thực sự làm cho đội thất vọng.”
Reilly không thể chối cái điều đó. Đã lâu lắm rồi anh không trải qua khoảng thời gian thực sự có ý nghĩa nào với một người phụ nữ, và mặc dù không mơ là mình sẽ tâm sự được với anh bạn đồng nghiệp nhưng Reilly không thể phủ nhận sự thu hút mà anh cảm thấy ở Tess. Song, cũng giống như Amelia Gaines, Reilly biết Tess Chaykin không có vẻ là loại phụ nữ dễ dàng chấp nhận bị đối xử suồng sã, mà thế lại hay vì anh cũng không phải là loại người như vậy. Và bên trong nỗi cô đơn của Reilly là một nghịch lý. Nếu một phụ nữ không làm Reilly mê mệt hoàn toàn thì anh chẳng bao giờ để mắt đến. Nhưng nếu cô gái có phẩm chất đặc biệt lôi cuốn được Reilly thì chuyện đã xảy ra với cha anh sẽ trở thành vấn đề ngay; những nỗi sợ hãi chắc chắn sẽ đẩy lên vào lúc nào đó và chối từ bất kỳ cơ hội nảy nở tình cảm nào.
Mày phải bỏ qua thôi. Chuyện đó đâu cần phải xảy ra với mày.
Lúc này, nhìn ra trước mặt, Reilly phát hiện thấy khói bốc lên và cùng với khói là ánh đèn chớp của hai xe cứu hoả. Anh liếc nhìn Aparo rồi lấy đèn chớp gắn lên mui xe trong khi Aparo bóp còi hụ và nhấn ga. Chẳng bao lâu sau, họ đã len lỏi ra vào giữa luồng xe lưu thông, phóng nhanh qua một đống xe ôtô và xe tải chướng ngại phía trước.
Khi họ tiến vào bãi để xe của chuồng ngựa, Reilly thấy ngoài xe cứu hoả còn có một xe cứu thương, một vài người da đen và da trắng. Dừng xe khá xa lối ra, họ rời khỏi xe và vừa bước về phía hiện trường vừa đeo phù hiệu lên áo. Một cảnh sát mặc đồng phục bắt đầu tiến về phía họ, dang rộng hai tay, khi nhìn thấy phù hiệu anh ta để họ đi qua.
Mặc dù lửa đã gần tắt, mùi gỗ cháy vẫn lơ lửng nặng nề trong không khí. Ba bốn người, trông bộ dạng có vẻ là nhân viên chuồng ngựa, đang loạng choạng tới lui trong làn khói, cố gắng kiềm chế những con ngựa hoảng sợ giữa mớ vòi nước nằm loằng ngoằng trên mặt đất. Một người đàn ông mặc áo mưa, vẻ mặt dữ tợn, đứng nhìn họ tiến lại.
Reilly tự giới thiệu mình và Aparo. Anh chàng cảnh sát, một trung sĩ tên là Milligan, không mảy may xúc động. “Đừng nói với tôi,” anh ta nói giọng mỉa mai, “là các anh chỉ tình cờ có mặt ở vùng lân cận đấy nhé.”
Reilly gật đầu hướng về phía các chuồng ngựa bị cháy thành than. “Branko Petrovic,” Reilly xác nhận một cách đơn giản.
Milligan nhún vai rồi dẫn họ đi vào chuồng ngựa, nơi có hai y tá đang cúi đầu trên một thi thể. Một cáng cứu thương loại nhẹ dựng gần bên.
Reilly liếc nhìn cái cáng, rồi nhìn Milligan, người đã nhận ra thông điệp: vụ này phải được xử lý như một hiện trường tội ác với một cái chết đáng ngờ. “Chúng ta biết được gì?” Reilly hỏi.
Milligan cúi xuống cái xác cháy đen, nhăn nhúm nằm giữa các mẩu gỗ vụn. “Anh nói với tôi rồi mà. Tôi nghĩ vụ này sẽ là một vụ dễ thôi.”
Reilly nhìn qua vai Milligan. Khó mà phân biệt được da thịt ám khói đen với cái gọi là máu trộn lẫn bồ hóng và nước từ những vòi chữa cháy. Một chi tiết kinh khủng khác bổ sung thêm vào khung cảnh rùng rợn: cánh tay trái của nạn nhân nằm bên cạnh xác chết, không còn gắn liền với thân mình. Reilly cau mày. Dù là gì đi nữa, cái đống hỗn độn từng là Branko Petrovic kia thật khó có thể nhận ra là con người.
“Làm sao anh chắc đó là anh ta? Reilly hỏi.
Miligan cúi xuống, trỏ ngón tay vào cạnh xác chết. Reilly có nhể nhìn thấy một vết lõm. Dù nằm giữa các thương tích khác vẫn rõ ràng không phải là vết thương mới. “Mấy năm trước, anh ta đã bị một con ngựa đá cho một cú. Lúc còn trong lực lượng. Anh ta thường tự hào là đã sống sót sau một cú đá vào đầu như vậy.”
Trong lúc cúi xuống để nhìn gần hơn, Reilly để ý đến một trong hai y tá, một cô gái tóc đen ở độ tuổi hai mươi. Cô gái có vẻ hăm hở muốn nói xen vào. Ánh mắt Reilly bắt gặp ánh mắt cô gái trong một thoáng “Cô có gì cho chúng tôi phải không?”
Cô gái mỉm cười và nâng cổ tay trái của Petrovic lên. “Đừng nói với bác sĩ pháp y là tôi đã lanh chanh trong vụ này, nhưng có ai đó không ưa cái gã này. Cổ tay trái kia bị cháy xém, nhưng các anh thấy cổ tay này chứ?” Cô gái chỉ vào cánh tay bị đứt lìa. “Các vết bầm dập trên đó còn rất rõ. Anh ta đã bị trói.” Cô y tá chỉ lên ngưỡng cửa. “Tôi nói là mỗi tay của anh ta bị trói vào một bên. Như thể bị đóng đinh lên cây thập ác vắt qua ngưỡng cửa này.”
Aparo nhăn mặt trước hình ảnh đó. “Ý cô là có ai đó thả cho ngựa chạy toán loạn qua người anh ta?”
“Hoặc chạy xuyên qua người,” Reilly nói thêm.
Cô gái gật đầu. Reilly cảm ơn cô ta và người bạn đồng nghiệp của cô trước khi bước đi cùng với Milligan và Aparo.
“Tại sao các anh tìm Petrovic?” Milligan hỏi.
Reilly đang quan sát những con ngựa. “Trước khi chúng tôi đến đây, anh có lý do nào để nghĩ là có ai đó muốn anh ta phải chết?”
Milligan nghiêng đầu về dãy chuồng ngựa đang âm ỉ cháy. “Chẳng có ý gì đặc biệt. Ý tôi là – các anh biết những nơi này thì thế nào rồi. Những tên láu cá ưa thích những con ngựa của chúng, và căn cứ vào quá khứ của Petrovic… Nhưng không, không có gì đặc biệt. Phần các anh là gì nào?”
Milligan chăm chú lắng nghe Reilly kể về mối quan hệ giữa Gus Waldron và Petrovic, và sự liên can của bọn chúng với vụ cướp tại Viện Bảo tàng Met.
“Tôi sẽ đề nghị toàn bộ vụ này được xếp ưu tiên,” Milligan nói với Reilly. “Gọi toán điều tra hình sự đến đây, yêu cầu đội trưởng cứu hỏa xét nghiệm vụ cháy vào hôm nay, đẩy việc khám nghiệm tử thi lên đầu hồ sơ.”
Khi Reilly và Aparo đến bến xe, một trận mưa phùn bắt đầu lất phất.
“Có kẻ nào đó đang thắt lại những đầu mút lỏng lẻo,” Aparo nói.
“Có vẻ như vậy. Chúng ta sẽ cần bác sĩ pháp y xét nghiệm Waldron kỹ lưỡng hơn.”
“Nếu sự thể như thế này, chúng ta cần phải tìm ra hai tên kỵ sĩ kia trước kh thực hiện việc này tiếp cận được chúng.”
Reilly ngước nhìn bầu trời tối dần trước khi quay sang anh bạn đồng sự. “Hai kỵ sĩ, hoặc chỉ là một thôi,” Reilly phản bác lại, “nếu tên cuối cùng trong số bốn kỵ sĩ đó chính là kẻ giết người.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa
Raymond Khoury
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury
https://isach.info/story.php?story=nhat_ky_bi_mat_cua_chua__raymond_khoury