Chương 26: Yến Hội(1)
ại sảnh khách sạn, tiệc đính hôn của Tịch Hướng Hoàn đúng giờ cử hành, dưới những tiếng cười đùa, rượu sâm banh và người đẹp là vô vàn những gợn sóng quyền lực vô hình, cảnh tượng yến hội náo nhiệt một lần nữa phô bày hoàn hảo ra bên ngoài một Tịch gia đang không ngừng thức dậy và đi lên.
Khi bóng dáng Đường Thần Duệ xuất hiện bên trong buổi tiệc, anh lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người. Ai cũng biết, tác phong làm việc của Đường Thần Duệ luôn luôn ít xuất hiện và công khai trong những trường hợp xã giao kiểu này, mà hình ảnh đêm nay anh cùng Tịch Hướng Vãn tay trong tay tham dự yến hội không chỉ giữ thể diện cho Tịch gia mà còn cấp cho giới truyền thông không ít tư liệu và đề tài tuyệt hảo.
Đứng trên lập trường công việc mà nói, thái độ của Đường Thần Duệ chính là thái độ của Đường Thịnh, mà thái độ đó không thể nghi ngờ cũng chính là tiêu chí cho các quyết sách sau này của công ty, chỉ bằng điểm ấy thôi cũng đủ để mọi người phân tích bàn luận một phen rồi; mà đứng trên lập trường cá nhân, cuộc sống riêng tư của Đường Thần Duệ thường có rất ít tin đồn, không dễ dàng gì mới có một vị hôn thê xuất hiện như thế, giới truyền thông vốn dựa vào anh để kiếm cơm qua ngày sao có thể buông tha cơ hội béo bở này, kiểu gì cũng phải 818 đoạn tin tức kia ra trò mới không làm thất vọng tinh thần chó săn của xã hội.
Vừa thấy anh đến, bà Tịch liền tự mình cùng mấy người thân cận đứng ra nghênh đón, chỉ riêng Tịch Hướng Hoàn là không thấy bóng dáng đâu. Bà khẽ gật đầu, cư xử đúng mực mười phân vẹn mười, áy náy nói: “Hướng Hoàn không khéo lại đang trên đường đi đón vị hôn thê cũng nên, mong Đường tổng bỏ qua cho sơ sót này.”
“Đâu có, ngài đừng quá khách khí.” Lời nói của Đường Thần Duệ kín kẽ, một giọt nước cũng không lọt qua, kêu trợ lý tiến lên đưa quà tặng.
“Tịch đổng, vị này chính là…?”
Một đôi vợ chồng trung niên đi tới, dùng ánh mắt kín đáo mà tán thưởng đánh giá Đường Thần Duệ từ trên xuống dưới một lần. Đôi vợ chồng này chính là cha mẹ của nữ chính trong đêm nay, họ Lâm, và nếu như sau này không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì họ cũng chính là cha mẹ vợ của Tịch Hướng Hoàn.
“Để tôi giới thiệu, vị này chính là Đường tổng của ngân hàng đầu tư Đường Thịnh, cũng chính là vị hôn phu của con gái tôi…”
“A! Thì ra là Đường tổng, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu…”
Cặp vợ chồng Lâm thị vô cùng thông minh đã hiểu ra vấn đề, nắm ngay lấy cơ hội tạo lập mối quan hệ cùng Đường Thần Duệ.
Cứ như vậy, hai bên anh tới tôi đi, binh đến tướng đỡ, bầu không khí nhìn qua trông hết sức hài hòa, nhưng loại trường hợp như này quả thực khảo nghiệm tinh thần của Tịch Hướng Vãn đang đứng bên cạnh Đường Thần Duệ không ít.
Cuộc sống và thời thơ ấu tốt đẹp ở nông thôn đã quyết định bản tính giản dị và phóng khoáng của bạn Tiểu Tịch nhà chúng ta từ trong xương rồi, điên khùng bay nhảy khắp nơi mới là ham muốn đích thực của bạn ấy, vì thế loại cảnh tượng xã giao trước mắt này Tiểu Tịch thực sự không thích nghi được, cũng cực kỳ không thích. Hơn nữa vợ chồng Lâm thị có lẽ đang muốn nhân cơ hội này mượn sức Đường Thần Duệ nên trong quá trình nói chuyện vẫn không quên đem đề tài vòng qua những lợi ích của tập đoàn, nói bóng gió để tìm hiểu động thái sau này của Đường Thịnh, thế là một đám người trước mắt, hai vị chủ tịch một vị tổng giám nói đến nói đi với nhau, bộ dáng trông cứ như là các lãnh đạo trung ương đang tham gia chương trình ‘Thăm hỏi các vị lãnh đạo cấp cao’ vậy, vô cùng thâm thúy! Tối nghĩa! Rất có khí thế chỉ đạo giang sơn chìm nổi bốn bề!
Hướng Vãn đứng ở một bên thành thành thật thật nghe, thỉnh thoảng còn hùa theo gật gật cái đầu. Mấy ngày gần đây quả thực cô rất biết điều, nguyên nhân hết sức đơn giản, chính là bị mấy lời của Đường Thần Duệ đêm đó dọa cho sợ run, không dám chọc tới quả mìn của anh nữa. Thế là trong lòng Hướng Vãn lặng yên cổ vũ cho chính mình: Kiên trì sẽ đạt được thành công! Bất luận thế nào cũng phải đứng vững!
Nhưng thời gian dần trôi, Tịch Hướng Vãn liền phát hiện, Đường Thần Duệ quả thực có thể chất vô cùng ghê gớm, xung quanh anh người hùng hổ xông tới chỉ có tăng chứ không giảm, đi một đám lại tới một đám, Đường Thần Duệ giống như là vũ nữ hồng bài* của xã hội xưa vậy, cứ tiếp đón rồi đẩy lui từng đợt từng đợt một.
(*vũ nữ hồng bài: hồng bài là ám chỉ những cô gái có tư sắc và tài năng hơn hẳn những người khác, được các tú bà trong thanh lâu xưa sử dụng như một cái máy hái ra tiền tốt nhất, có thể hiểu như con át chủ bài ấy, để tú bà câu khách)
Rốt cuộc có bao nhiêu cái đầu vậy…Cô đã sắp nhịn không nổi rồi.
Hướng Vãn lặng lẽ buông tay anh, xê dịch bước chân, chuẩn bị bỏ chạy.
Lại bỗng nhiên bị anh nắm chặt tay.
“Đi đâu vậy?”
“Đi ăn một chút gì đó, hôm nay em vẫn chưa ăn cơm tối mà…”
Đường Thần Duệ cầm lấy tay cô không chịu buông, gật gật đầu, rất biết lắng nghe: “Anh đi với em.”, thuận tiện phá hỏng luôn lý do cự tuyệt của Hướng Vãn: “Vừa hay, anh cũng chưa ăn cơm tối.”
“Không cần!” Hướng Vãn giật nảy mình, vội vàng từ chối. Đùa sao, anh mà đi theo cô, những kẻ đó chẳng lẽ không quấn quít đằng sau chắc. Hướng Vãn nịnh nọt cười cười nhìn anh, suy nghĩ cho lòng tự trọng của Đường Thần Duệ, vô cùng săn sóc cho anh một bậc thềm để xuống: “Nhiều người tìm anh như vậy, em sao có thể chạy cùng anh được, anh không suy nghĩ vì mình thì cũng nên vì lập trường của em mà ngẫm lại chứ.”
Đường Thần Duệ không còn lời nào để nói, đành không biểu tình liếc nhìn cô rồi chỉ có thể buông tay.
Hướng Vãn tìm một góc bàn ăn vắng người, bưng đĩa lên, chậm rãi ăn này ăn nọ để giết thời gian. Cách đó không xa, tiếng cười đùa buôn chuyện của mấy vị tiểu thư thục nữ như gần như xa truyền đến tai Hướng Vãn.
“Anh chàng của Đường Thịnh kìa, đáng tiếc đã đính hôn rồi…”
“Cậu nhìn mấy người bên cạnh anh ấy mà xem, trước đây đều từng để mắt đến anh ấy đấy…”
“Chậc chậc, chỉ bằng khuôn mặt như thế, Đường Thần Duệ sao có thể hứng thú được…”
“…”
Hướng Vãn thổn thức không thôi. Nếu như nói giá trị của đàn ông được thể hiện bằng tiền tài sự nghiệp và người phụ nữ bên mình, thế thì giá trị của Đường Thần Duệ không thể nghi ngờ đã được chứng tỏ vô cùng sâu sắc.
Hướng Vãn nhất thời bị lòng hiếu kỳ quấy phá, ngẩng đầu nhìn sang, muốn nhìn một chút xem mấy người để mắt đến Đường Thần Duệ có gương mặt như thế nào mà không thể chấp nhận được. Kết quả vừa nhìn, cô liền ngây ngốc.
—— Các tiểu thư! Khuôn mặt kia không được ở chỗ nào chứ!
Cô nhổ vào, lớn lên như vậy mà vẫn còn bị người ta chỉ trỏ, kiểu người hành lá trộn đậu phụ như cô gái kia sao lại lẫn vào đây thế?
Bạn học Tiểu Tịch đối với ánh mắt nhìn phụ nữ của Đường Thần Duệ sản sinh lòng hiếu kỳ vô cùng lớn, đàn ông mà, từ tám tuổi đến tám mươi tuổi đều giống nhau, tiêu chuẩn đầu tiên để đánh giá phụ nữ chỉ đơn giản có một từ “sắc”, Tịch Hướng Vãn nhìn Đường Thần Duệ được vây quanh một vòng toàn là các cô gái trang điểm son phấn, người đàn ông này đúng là có thể chất để làm kỹ nam mà, số mệnh giàu sang, điềm đạm, hơi ngược lại với cô một chút, chả bù cho cô, bên cạnh ngay cả một con ruồi bọ cũng chẳng có, lạnh lẽo im ắng, mẹ nó, không khác gì một lãnh cung.
Hướng Vãn thở dài, biết vậy nên có chút phiền chán, tiếng đàm tiếu của các vị tiểu thư bên kia lại truyền tới tai.
“Nhắc đến mới nhớ, trước đây mình từng gặp anh ấy ở quán bar một lần đấy…”
“Không thể nào? Nghe nói Đường Thần Duệ rất ít khi ra ngoài đùa giỡn cơ mà…”
“Là rất ít thôi, chẳng qua rất biết chơi đấy, một khi chơi cũng cực kì điên…Kiểu như ngồi trong phòng bao với cửa kính trong suốt, đem nữ sinh vào liền lập tức làm, nghe bảo kĩ thuật rất tốt, bộ dáng cũng rất đẹp…”
Hướng Vãn chớp chớp mi mắt, bắt được mấy từ then chốt.
Kĩ thuật…Bộ dáng rất đẹp?
Trước ngày hôm nay, cô chưa từng quá quan tâm đến những sinh hoạt cá nhân của Đường Thần Duệ trong quá khứ, tối nay vô tình nghe được mới biết, thì ra cuộc sống riêng tư của anh cũng vô cùng đặc sắc.
Hướng Vãn không còn trẻ, vì thế sẽ không ôm mộng tưởng thiếu nữ với Đường Thần Duệ, kiểu như ‘Mình là lần đầu tiên của anh ấy, cũng chính là một lần cuối cùng ~ oa lãng mạn quá ~~’. Anh không thường chơi, tuyệt không có nghĩa là anh sẽ không chơi, mặc dù trước đây cô cũng đã chuẩn bị tâm lý rằng ‘người này chắc chắn đã từng làm với người phụ nữ khác’, nhưng lúc chính tai nghe được người khác chứng thực chuyện này, Tịch Hướng Vãn không phủ nhận, trong lòng có chút…cảm giác không rõ ràng.
Nhất là khi nghe được mấy chữ ‘kĩ thuật rất tốt’ này xong, loại cảm giác không rõ ràng này càng thêm sâu sắc hơn, bởi vì cô biết những gì họ nói đều là sự thật.
Đường Thần Duệ không phải mỗi ngày đều cùng cô yêu đương, cái gì, không có khả năng? Cho xin đi, Đường tổng của chúng ta trông thế nhưng cực kì bận rộn, thể lực cho dù tốt đến mấy cũng là đường làm, nào có nhiều tinh lực để H như trong tiểu thuyết, một đêm bảy lần chứ. Nhưng một khi anh đã làm thì quả thực rất đẹp, đôi khi cô nhìn gương mặt anh không còn lạnh nhạt và đùa giỡn như ngày thường nữa, trông đỏ ửng và đắm chìm trong tình dục, cũng sẽ bị anh quyến rũ câu hồn. Đồng thời mặc kệ ban đêm làm nhiều làm mệt đến bao nhiêu, ngày hôm sau tỉnh dậy cô đều nhìn thấy một Đường Thần Duệ vẫn nhẹ nhàng khoan khoái, bình tĩnh như ngày thường, không chút nào bị ảnh hưởng đến sức khỏe cả. Không như cô, mỗi lần làm xong, hôm sau rời giường tuyệt đối sẽ có một đôi mắt sâu và đen như mắt gấu mèo, về phần phương diện năng lực kia…thôi không đề cập tới cũng được.
Con mẹ nó.
Hướng Vãn nhịn không được lén đen tối một phen trong lòng. Tương lai ai làm vợ anh thật là có phúc, người này đại khái đến sáu mươi tuổi cũng tuyệt đối có thể bảo đảm được chất lượng sinh hoạt vợ chồng đấy.
Hướng Vãn không biết, trong lúc cô đang âm thầm oán trách Đường Thần Duệ, anh cũng đang nói chuyện về cô, mà đối tượng để nói chính là Giản Tiệp.
Không nên nhìn bề ngoài bạn học Giản của chúng ta trông như một cô nàng thích bay nhảy như vậy, kỳ thật bối cảnh đằng sau chính là một đại tiểu thư chính cống nhà người ta đó nhé. Hôm nay nể mặt Hướng Vãn, bạn học Giản Tiệp mới ngoan ngoãn khoác tay cha đi tham dự yến hội này, vừa chào hỏi cùng chủ nhân bữa tiệc xong, đang định xoay người đi tìm Hướng Vãn liền thấy Đường Thần Duệ khéo léo từ chối những người đến bắt chuyện với mình, một bước thẳng tiến tới chỗ cô, bộ dáng đã xác định rõ mục tiêu, có chút đùa cợt, vừa nhìn đã biết là có lời muốn nói với Tiểu Giản rồi.
Giản Tiệp chau mày: “Có chuyện gì chứ?”
Đường Thần Duệ bật cười, cũng không quanh co lòng vòng, chỉ nhàn nhã nói thẳng vào vấn đề: “Giản Tiệp, chuyện cô làm cách đây nửa năm, quả thực rất không phúc hậu chút nào…”
Đây là lời cảnh cáo của anh.
Giản Tiệp mấp máy môi.
Cô đương nhiên biết Đường Thần Duệ đang nói tới chuyện gì. Nửa năm trước, Hướng Vãn mặc dù không nói ra nhưng sự mờ mịt sau lễ đính hôn bất ngờ kia đều viết hết lên trên mặt, mà bạn học Giản là một người có thể vì anh em không tiếc cả mạng sống của mình, không nói hai lời đã chạy như bay về nhà, vỗ bàn với cha già nói: Con muốn vay tiền! Không nhiều! Ba tỷ thôi!
Cha Giản nghe xong lập tức thuận tay cầm lấy chổi lông gà cho cô một trận. -_-|||
Mặc dù về sau món tiền ấy quả thực quá lớn, không đủ để ngăn cản được hành vi vung tiền như rác, ra tay cướp người của Đường Thần Duệ, nhưng điều này vẫn làm ra một cơn sóng gió khiến giới truyền thông tích cực tuyên truyền một phen. Mặc dù Đường Thần Duệ không tỏ thái độ gì với chuyện này, nhưng trong lòng vẫn không lạnh không nóng tới cực độ. Làm một người quản lý, Đường Thần Duệ rất ghét những chuyện ngoài ý muốn phát sinh, nhất là đối với chuyện có liên quan tới Tịch Hướng Vãn, anh càng không thích một chút ngoài ý muốn nào xảy ra.
Giản Tiệp nhìn anh, đầy đủ lý do nói: “Tôi là bạn của cô ấy! Chẳng lẽ phải mở to mắt nhìn Hướng Vãn chôn mình trong phần mộ không có tình yêu đó hay sao?”
“Không có tình yêu?” Đường Thần Duệ mỉm cười, không chút dao động hỏi ngược lại một câu: “Sao cô biết được, tôi đối với Hướng Vãn không có tình yêu?”
Giản Tiệp nhanh chóng nắm bắt thời cơ, dùng thân phận của một người từng trải đến triển khai công tác phê bình giáo dục với Đường Thần Duệ: “Đường Thần Duệ, yêu một người không phải giống như cách anh đã làm!”
“Ồ?”
Bạn học Giản vung tay, lớn tiếng kêu gọi: “Yêu là không cầu lợi ích! Yêu là cao thượng! Yêu là dâng hiến những gì tốt đẹp nhất cho cô ấy! Yêu là yên lặng vì cô ấy mà chịu đựng tất cả mọi điều, không cầu được đáp trả! Anh đã hiểu chưa???”
…Có thể thấy rõ bạn học Giản nhất định là đã quá kích động rồi, ngay cả câu thiền cửa miệng của người Nhật Bản cũng nói ra được.
Tuy nhiên cũng không thể trách cô ấy được, thử nghĩ xem Giản Tiệp không phải chính là một ví dụ tốt đến không thể tốt hơn ư, năm đó vì hạnh phúc của Đường Dịch, chẳng phải cô ấy cũng đã hi sinh hay sao?! Tôn chỉ này, chẳng lẽ không đáng để Đường Thần Duệ trào dâng chút xúc động muốn học tập hay sao?!
Đường Thần Duệ khó có lúc cười không sao kiềm chế được như vậy, cười đến mức Giản Tiệp đã sắp xù lông lên rồi, anh mới có chút kiềm chế lại, thờ ơ hỏi một câu: “…Tôi thắc mắc, lúc trước cô không phải đã dùng loại thái độ này để đối với Đường Dịch chứ?”
Giản Tiệp cắn môi không nói được lời nào.
Ánh mắt Đường Thần Duệ có chút âm nhu, không nhanh không chậm mở miệng: “Chẳng lẽ cô cho rằng người nào cũng sẽ giống mình sao? Nếu như Đường Dịch không phải ngay từ lúc bắt đầu đã dùng sức mạnh và quyền lực ép buộc Kỉ Dĩ Ninh, cô cho rằng bây giờ cậu ta có thể có được cuộc sống vợ hiền con ngoan như bây giờ sao? Trong chuyện tình yêu, đôi khi dùng chút thủ đoạn cũng là điều cần thiết, thỉnh thoảng cứng rắn quyết liệt một chút ngược lại so với lùi bước sẽ hữu hiệu hơn rất nhiều.”
Giản Tiệp tức thở, không thèm phản ứng lại.
Đường Thần Duệ hảo tâm an ủi cô vài lời: “Nhưng mà cô yên tâm, tôi không biến thái như Đường Dịch, ít nhất sẽ không coi chuyện giam cầm phụ nữ làm thú vui.”
Giản Tiệp nửa cười nửa không nhìn anh: “Anh không biến thái? Trước đây là người nào ở trong quán bar của Đường Dịch, một đêm cùng lúc chơi cả ba người, cái này gọi là không biến thái?”
Đường Thần Duệ cong môi, giọng điệu thâm thúy: “Đối với chuyện của tôi, thật ra cô biết rất nhiều đấy nhỉ…”
Giản Tiệp chợt nhíu mày: “Thế nào? Sợ tôi nói cho Hướng Vãn sao?”
“Cô dám sao?”
Giản Tiệp bị chọc giận: “Anh nghĩ tôi không dám chắc?!”
Nét tươi cười trên mặt Đường Thần Duệ không giảm lấy một chút, đặt ly rượu xuống, hai tay đút ở trong túi quần, không nhanh không chậm mở lời, khẽ lộ ra một tia cảnh cáo: “Nếu cô muốn nói cho cô ấy, tôi tuyệt không ngăn cấm. Nhưng nếu như Hướng Vãn bởi vì loại chuyện nhàm chán trước khi đính hôn này mà sản sinh bất cứ hiểu lầm gì với tôi thì…tôi nhất định sẽ tính sổ với cô. Đến lúc đó, không nên tìm người tới cầu tôi, Đường Dịch cũng không có cách nào cứu cô được đâu.”
Đường Thần Duệ rất ít khi nghiêm túc, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của anh, Giản Tiệp liền ngây dại, hoàn toàn không kịp đưa ra bất kỳ phản ứng nào.
Đang chìm trong cơn khiếp sợ, bất chợt ngoài cửa trở nên ồn ào, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, Giản Tiệp mới hoàn hồn, dõi mắt nhìn ra cửa phòng tiệc.
Vừa quay sang nhìn, bóng dáng Tịch Hướng Hoàn với bộ âu phục nhạt màu đang khoác tay một cô gái tao nhã thanh tú lập tức lọt vào tầm mắt, Giản Tiệp đang định khen ngơi một câu ‘Vị hôn thê thật là xinh đẹp…’, lại bất chợt nghe thấy Đường Thần Duệ đứng bên cạnh mình chậm rãi lẩm bẩm hỏi một câu.
“…Có phải mình đã quá nuông chiều cô ấy hay không?”
“A?”
Giản Tiệp thu hồi tầm mắt, liếc nhìn Đường Thần Duệ, lúc này cô mới phát hiện người đàn ông này hoàn toàn không hề chú ý đến sự náo nhiệt ở phía cửa ra vào, đối với Tịch Hướng Hoàn và vị hôn thê của anh ta cũng không có nửa điểm hứng thú, tầm mắt của anh thẳng tắp quét về một góc khác trong căn phòng, từ đầu đến cuối trong mắt chỉ có đúng một người.
Nhìn theo tầm mắt của Đường Thần Duệ, vừa thấy được hình ảnh kia, nhất thời Giản Tiệp cảm thấy cổ họng mình dâng lên một búng máu.
Cậu muốn chết à Tịch Hướng Vãn! Cậu là đầu heo chắc?!
Trước mặt mọi người mà dám lộ liễu dùng ánh mắt lửa nóng như thế nhìn anh trai mình! Cậu cho rằng trốn ở góc phòng thì có ẩn thân như trên QQ sao? Cậu cho rằng bưng cái khay lên là có thể che giấu được lửa tình trong mắt mình chắc? Cậu cho rằng cái loại tinh thần trật đường ray như Đường Thần Duệ sẽ bỏ qua cho cậu sao?
Anh ta không hỏi không nói, cậu liền coi anh ta trở thành đứa ngốc cho qua quýt thế sao, chẳng lẽ cậu không biết có câu nói rằng ‘trên mặt tướng heo, điều gì trong lòng cũng tỏ rõ’[1] hay sao?!
Đây quả thực là trời tạo nghiệt vẫn còn có thể sống, tự tạo nghiệt thì không còn đất chôn mà[2]…
Đường Thần Duệ không nhúc nhích nhìn về góc phòng, vẻ mặt không rõ biểu tình, giống như đang đùa giỡn, thanh âm âm nhu đến kỳ quặc: “Ở dưới mi mắt tôi cũng dám làm càn như vậy, xem ra là tôi đã quá nuông chiều cô ấy rồi…”
Người Yêu Hoàn Mỹ Người Yêu Hoàn Mỹ - Triêu Tiểu Thành