Chương 24: Sa Thải
ôi rất lấy làm tiếc, Leonora."
Công bằng mà nói, ông quả có vẻ áy náy. Adelino cũng trông già yếu và không được khỏe.
"Tôi phải hủy chiến dịch. Họ đòi nợ tôi. Giờ thì tôi không thể tiếp tục giữ cô nữa." Ông bước qua cửa sổ văn phòng mình, như vẫn thường làm, tìm sự an ủi nơi khung cảnh vô song.
Leonora cảm thấy tròng trành trong bụng.
Có phải vì đứa bé không? Hay vì nhận ra làm mình vừa mất công việc mà vì nó mình đến đây?
Cô để bàn tay lên bụng và ông quay lại đúng lúc bắt gặp cử chỉ ấy. Ông xua tay về phía bụng cô.
"Và giờ thì với… cái tin tuyệt vời của cô, không chỉ là những cân nhắc tài chính mà còn là những liên lụy cho sức khỏe của cô nữa. Mọi hóa chất và chất màu ta sử dụng ở đây, chưa kể là cái nóng. Dù sao thì cô cũng sẽ sớm ra đi thôi. Khi nào thì cô sinh? Tháng Hai?"
Cô gật đầu.
"Thôi được." Ông ngồi nặng nề xuống bên bàn mình. "Thôi cứ gọi đây là phép nghỉ sinh. Tôi cần phải xem mọi chuyện ở đây ra sao đã, Tôi phải thu hẹp kinh doanh."
Cuối cùng Leonora cũng tìm được lời. "Còn sau đó?"
Adelino lắc đầu. "Tôi thật tình không biết. Cái đó tùy thuộc vào việc kinh doanh. Chúng ta luôn bị ế ẩm trong thời gian từ Giáng sinh đến Carnevale. Nó có thể là kết cục của tôi rồi." Ông gỡ kính ra và xoa xoa mắt. "Thật lòng mà nói, Leonora, tôi không thể trả nổi cho cô bất cứ gì, trừ tiền lương của cô đến cuối tháng. Cô có thể đi kiện tôi, tôi cho là thế, về lương nghỉ sinh, hay bất cứ cô gọi nó là gì. Nó nhất định sẽ là trường hợp đầu tiên trên đảo này. Nhưng chẳng có gì để đưa cô cả."
"Tôi chưa hề yêu cầu." Cô cảm thấy muốn khóc một cách vô lý – như thể cô đã làm chuyện này với ông. Dù cô chưa bao giờ muốn là một phần trong chiến dịch quảng cảo, và dù rằng chính lòng tham của ông mới đánh đắm những con tàu của ông, cô cũng cảm thấy có trách nhiệm.
"Tôi rất muốn nói là cô có thể trở lại. Nhưng sự thật là, tôi cũng không biết nữa. Và dĩ nhiên lúc này thì, dưới ánh sáng của báo chí, sự có mặt của cô ở đây có phần…"
Cô nói dứt câu cho ông. "Gây lung túng?"
Mắt Adelino, nhỏ và lạ đi khi không đeo kính, cụp xuống nhìn mặt bàn.
Còn một việc nữa cô phải biết. "Còn Roberto? Ông có cho y làm lại không?"
"Leonora, cô không nghe rồi. Hiện nay tôi không thể thuê bất kỳ ai khác nữa, dù có thạo nghề đến đâu. Dù là…"
"Dù là gì? Ông đã thử, phải không?"
Adelino buông một tiếng thở dài. "Tôi đã đi gặp y, phải. Nhưng hàng xóm y bảo là y đã đi rồi."
"Đi rồi sao? Đi đâu?"
"Họ không biết. Họ nghĩ là ra nước ngoài."
Leonora nhìn ông. Cô muốn cảm thấy giận dữ nhưng thay vì vậy chỉ cảm thấy thương hại. Nỗi buồn của cô vì tiến trình của buổi nói chuyện không thể tránh được chỉ nguôi ngoai đi nhờ nỗi nhẹ nhõm là Roberto đã đi khỏi thành phố.
Cô đứng lên. Cô bước xuống cầu thang, qua cánh cửa nóng, và xuống tầng xưởng. Cánh đàn ông ngừng tay nhìn chằm chằm, nhưng không có sự hiện diện thâm hiểm của Roberto, cô cảm thấy sự thù địch nhưng không phải là cảm giác nguy hiểm. Cô cảm thấy sức nóng trong lò nung, rất thân thương, rất thủy chung. Các maestro đang quay ống thổi canne trong các vòm làm nguội như rất nhiều quả lắc. Tích, tắc. Đã hết giờ. Cô nhìn những vật phẩm thủy tinh, một cầu vồng màu sắc, xếp quanh xưởng theo nhiều trang thái tiến triển khác nhau. Cô ngửi thấy mùi Silic và lưu huỳnh và quay ra cửa trước khi ánh lửa nhòa đi trong nước mắt cô. Cảm giác thật kỳ quặc, những cảm xúc lẫn lộn này. Theo một nghĩa, cô đang hạnh phúc hơn bao giờ hết. Cô sắp có một đứa con. Một đứa con đang lớn lên trong cô từng ngày. Cô nắm trái tim ở cổ. Đứa bé giờ chắc đã bằng chừng này – kích thước của trái tim cô đang đeo. Nhưng đồng thời, cô đã mất cái mà vì nó, cô đến đây. Lối thoát cho sự sáng tạo của cô, sự sống của cô. Ra đến bên ngoài cô chia tay cái bảng tên đường.
Fondamenta Manin. Nếu mình có thể tìm ra là Corradino vô tội, nếu ông có thể lại trở thành một anh hùng, ông có thể cứu cái nơi mà mình đã góp phần làm cho tàn lụi không?
Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano - Marina Fiorato Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano