Chương 25
ì Jason nhất định, cùng một ý nghĩ với vị bác sĩ là một ly cà phê latte không béo không phải là một bữa sáng hợp lý nên anh và Taylor đi ăn trưa sau khi rời bịnh viện. Vì còn yếu nên Taylor quyết định việc cô được chọn chỗ ăn là điều công bằng. Khi cô còn nhỏ, mỗi khi một trẻ Donovan bị đau (3 anh của cô và cô thường xuyên đau), ba cô thường đãi cả nhà ăn bánh mì thịt phô mai, khoai tây chiên và nước sô-cô-la ở McDonald's. Cảm thấy nhớ hồi còn nhỏ, cô bảo Jason cô muốn làm theo truyền thống đó.
Và anh lập tức trả lời là xe Aston Martin không lái vô McDonald's.
Nhưng cuối cùng anh vẫn làm.
Họ đem đồ ăn về nhà của Taylor để cô có thể gói ít quần áo để ngủ qua đêm ở nhà Jason. Trong khi họ đang ăn trong bếp, Taylor đùa bằng cách vờ lăn ra xỉu trong khi đang đưa rau và đồ chua cho Jason.
Và trời, không thể ngờ trò nghịch đó đã tạo sự hoảng hốt và lộn xộn như thế.
Thôi mà, cô vừa cười vừa xin lỗi Jason, cô chỉ đùa thôi mà. Cô đứng trên sân nhà vì anh đã tự nhốt mình trong xe và từ chối nói chuyện với cô đến khi cô thề cô sẽ không làm như vậy nữa.
Nhưng một hồi sau, khi cảm giác hưng phấn vì vụ tai nạn qua đi, Taylor bắt đầu cảm thấy ảnh hưởng của sự chấn thương đầu của cô. Cô bắt đầu ngáp khi họ dừng xe trong sân nhà Jason. Khi cánh cổng sắt tự mở trước mắt họ, cô nhìn nó ngỡ ngàng với ý nghĩ đây cũng sẽ là nhà của cô trong vòng 24 giờ tới. Cô bỗng nhớ đến một trong những "phát hiện" của cô nên cô hỏi đùa Jason về những người hầu bây giờ đâu rồi. Khi Jason trả lời là anh đã cho họ nghỉ một tuần, Taylor nhận thấy cô không biết anh đang châm chọc hay đang nghiêm túc. Đìều cô nhận thấy là cô và Jason sẽ hoàn toàn ở một mình với nhau trong 24 giờ tới.
Tạ ơn Trời cô mới đi wax bikini.
Ừ thì chỉ trong trường hợp cô muốn đi bơi trong hồ bơi của Jason thôi mà.
Đương nhiên rồi.
Taylor theo Jason leo lên 3 tầng lầu để đến phòng ngủ trên đó. Đi được nửa đường, cô phải dừng để nghỉ. Vị bác sĩ đã cảnh cáo cô về chuyện này, là trong vòng 24 giờ tới cô có thể cảm thấy buồn ngủ, lơ mơ, suy nghĩ không mạch lạc và thậm chí có thể thay đổi về tính tình. Triệu chứng của Taylor có thể nghiêm trọng hơn, ông ấy đã nói, vì cô đã thiếu ngủ trầm trọng trước khi tai nạn xảy ra.
"Cái gì, không phải bây giờ ai cũng ngủ 4 tiếng/ngày sao?" cô đã ngây thơ hỏi ông ấy. Vị bác sĩ đã ném cho một cái nhìn nữa. Không, rõ ràng là vậy.
Ở trên cô mấy bậc thang, Jason nhìn xuống và thấy là cô đã dừng lại.
"Sao mà chỗ này có nhiều bậc thang vậy?" cô phụng phịu, dựa vào tường để nghỉ. Cô bỗng cảm thấy rất mệt. Ít nhất thì cô vẫn chưa có những ý... nghĩ... không... mạch.... lạc.
Với 2 bước nhảy, Jason đã tới bên cạnh cô.
"Nhìn tôi này." Nâng cằm cô lên, anh nhìn chăm chú vào mắt cô.
"Anh làm gì vậy?" Cô cố đẩy tay anh ra.
Jason nhìn thật sâu vào mắt phải, rồi mắt trái cô. "Coi xem đồng tử mắt cô có đều không." Anh lùi lại. "Cô thấy thế nào?"
"Tôi mệt quá." Cô than. "Anh có thể đưa tôi vô giường không?"
Khỉ thật, dù ý... nghĩ... không... mạch.... lạc, cô vẫn biết câu hỏi đó nghe thế nào.
Không bao giờ để lỡ cơ hội, Jason mỉm cười. "Chà, cô Donovan... tất cả những gì cô cần làm là hỏi tôi thôi."
Taylor đảo tròn mắt. Chính cô đã đặt cô vào thế này chứ không ai khác.
Bực mình cái vụ chấn thương ngớ ngẩn này thế.
Jason mở cửa phòng ngủ dành cho khách, cẩn thận ngó chừng Taylor để cô không vấp hay bị gì khi bước vô. Anh đã cố giúp cô lên lầu nhưng sau khi cô làu bàu "tôi được mà, tôi được mà", anh nghĩ tốt nhất cứ để cô tự làm. Không phải anh không thấy toàn bộ sư việc tức cười, khi cô xử sự không giống Taylor-thường-ngày chút nào.
Jason đi khắp phòng, coi xem mọi thứ có được sắp sẵn cho cô chưa. Anh đã trang trí phòng ngủ cho khách để tạo cảm giác khách đang ở một khách sạn sang trọng: giường king-size kiểu cổ với 4 cột giường, khăn trải giường màu kem, phòng khách có ghế nằm thoải mái trước lò sưởi. Anh biết lò sưởi có vẻ hơi không cần thiết và xa hoa nhưng gần như mọi thứ ở Beverly Hills đều vậy.
Nhìn vô phòng khách, Taylor kêu lên.
"Ồ... lò sưởi." Mắt cô mở lớn.
Jason đem hành lý cô vô phòng, mắt vẫn ngó chừng cô đề phòng cô vấp và nhào vô lò sưởi. Tạ ơn Trời, cô an toàn ngồi vào chiếc ghế dựa và ngả lưng vào đống gối trên ghế.
"Ồ, xin lỗi? Ngài Andrews?"
Cô gọi anh trong khi mắt đang lim dim. Dù mệt nhưng trên môi cô vẫn nở nụ cười tinh quái.
"Ờ khách sạn này, giờ nào thì các người hầu sẽ được đi nghỉ vậy?"
Jason bước vô phòng khách với cô.
"Bất cứ giờ nào cô muốn. Cô có yêu cầu đặc biệt gì về việc cho người hầu đi nghỉ tối nay không?"
Taylor cuộn tròn người lại, cho chân xuống dưới cái chăn lụa nằm ở đầu kia của ghế.
"Có" cô nghịch ngợm nói.
Jason quỳ xuống trước ghế của cô để mắt anh và mắt cô ở ngang tầm với nhau. "Và yêu cầu đó là gì?" anh dịu dàng hỏi.
Với đầu ngả trên gối, chân ủ ấm dưới chăn, Taylor nhìn lên anh mỉm cười.
"Bánh quy nóng, với vụn sô-cô-la càng tốt." Rồi cô nhắm mắt và rơi vào giấc ngủ êm đềm.
Jason thở dài. Anh đã hi vọng cô nói một điều gì khác cơ... Thôi kệ.
Anh kéo chăn lên đắp lên vai cô. Anh đứng dậy định đi ra và vừa bước tới cửa thì...
"Jason?"
Anh quay lại và thấy Taylor đang nhìn lên anh, mắt cô chỉ hơi hé mở. Anh tự hỏi có phải cô đang nói mơ.
"Anh biết không... nếu anh cũng thích bánh quy nóng, anh có thể ăn cùng với tôi tối nay." Rồi cô nháy mắt lém lỉnh.
Và lăn ra ngủ ngay.
Jason đi đi lại lại trong phòng anh.
Được rồi.
Vậy thì
Đây là một tình thế gay cấn thú vị.
Cô không phải là cô như mọi khi, anh tự bảo mình. Cô không biết cô đang nói gì.
Vị bác sĩ đã cảnh cáo họ là cô sẽ không nghĩ mạch lạc, sẽ bối rối và có thể thay đổi tính tình. Tất cả có thể là triệu chứng của chấn thương đầu.
Hay không phải... Jason nghĩ lại.
Được rồi, được rồi, anh cố tập trung lại. Anh có thể lung tung nhưng anh không phải là người có thể dụ dỗ một phụ nữ yếu đuối.
Ừ thì, ít nhất gần đây anh không còn là người như thế nữa. Sự thật thì mãi đến cách đây 1 tháng, anh không biết thế nào là đắn đo, do dự. Và một Jason không-đắn-đo biết rõ anh ta sẽ làm gì trong tình huống này.
Khi anh tiếp tục đi tới đi lui trước giường của anh, Jason nghĩ kỹ về các sự thật mà anh tin là hợp lý.
Sự thật số 1: Taylor Donovan không phải là dạng phụ nữ yếu đuối. Thành thật mà nói thì cô có thể coi ý nghĩ này xúc phạm đến nữ tính của cô.
Sự thật số 2: có phải đó là dụ dỗ không khi người phụ nữ chủ động trước.
Sự thật số 3:...
Jason không nghĩ được gì. Khoan đã, phải có số 3 chứ. Lúc nào chẳng có số 3.
Nhưng nghĩ hoài mà chẳng có số 3 nào cả.
Bởi vì tận cùng sâu thẳm trái tim anh, Jason biết nếu anh để bất cứ chuyện gì xảy ra tối nay với Taylor thì nó đều không đúng. Anh muốn cô ở với anh vì lúc sớm anh đã cảm thấy những cảm giác anh chưa bao giờ có với bất kỳ phụ nữ khác - khi anh vừa nghe cô bị đụng xe, và khi anh chạy ào vô phòng cấp cứu và biết cô không bị sao.
Anh đã không mời cô đến nhà để anh lợi dụng cơ hội ngẫu nhiên này.
Jason ngồi xuống giường với tiếng thở dài chịu thua.
Cái lương tâm chết tiệt.
Tiếng điện thoại réo đâu đó xa xa.
Taylor giật mình thức dậy trên một chiếc ghế nằm. Cô nhận thấy tiếng chuông vang lên từ trong phòng cô. Cái điện thoại di động chết tiệt. Cô thật sự cần thỉnh thoảng tắt nó đi mới được.
Taylor lê bước ra chỗ hành lý của cô, lôi cái điện thoại ra, ngồi phịch xuống giường và trả lời. Là Derek gọi.
Ừ, ừ, cô trấn an anh, cô không sao hết. Ừ, cô sẽ ra tòa vào thứ Hai. Không, cô không uống thuốc lắc hay chơi cần sa gì cả. Đó là kế hoạch tuần tới.
Sau khi cúp máy, Taylor ngáp và nằm duỗi thẳng trên giường, cố xua cơn buồn ngủ. Tếu thật, cô không nhớ đã nằm xuống lúc nào. Điều cuối cùng cô nhớ là leo lên mấy cái tầng lầu cao như núi Everest khi theo Jason lên phòng dành cho cô. Và rồi... không nhớ gì nữa. Dù không hiểu sao, cô thấy thèm bánh quy có vụn sô-cô-la.
Chỉ vừa tỉnh lại vài phút, cô cảm thấy cô muốn nằm hoài trên giường, có lẽ họ có phục vụ tận phòng ở Khách sạn Andrews. Cô tưởng tượng mình nhấc điện thoại lên và gọi "ừ, đúng, xin chào, tôi muốn gọi một "Người Đàn Ông Hấp Dẫn Nhất Còn Sống". Tôi muốn món này được chuẩn bị thế nào hả? Hmmm... trần truồng, nếu được."
Taylor che miệng và lén cười khúc khích. Thế mới là một ý tưởng...
Ngay lúc đó, có tiếng gõ cửa.
Jason! Anh đã đọc được ý nghĩ của cô! Anh biết cô đang nghĩ gì, những ý nghĩ đen tối cô đang nghĩ tới! Về cái giường, cái ghế nằm, cái bồn tắm lớn trong nhà tắm và cả ý nghĩ thoáng về cái tủ và...
Jason gõ thêm lần nữa, vẻ thúc giục hơn.
"Taylor? Tôi vô được không?"
Taylor chạy ra cái ghế nằm vờ như cô vừa thức dậy. Cô nhanh chóng vò tóc. Rồi lại vuốt cho mượt lại. Rồi lại chỉnh quần áo và tư thế cho tự nhiên.
"Được rồi, vào đi," cô bình tĩnh gọi vọng ra.
Jason thò đầu vô phòng. "Ồ tốt, cô thức rồi."
"Mới thức thôi."
Jason nghiêng đầu hỏi. "Tôi nghĩ có lẽ mình nên gọi bữa tối."
"Nếu được thì tốt, cảm ơn anh."
Anh nhìn cô lạ lẫm. "Cô ổn chứ? Mặt cô hơi đỏ."
"Tại lò sưởi," cô chỉ.
Jason gật đầu. Anh ngập ngừng.
"Mì pasta nha?"
"Ngon đấy."
"Được, tôi gọi ngay."
"Tuyệt. Tốt lắm."
"Được rồi."
"Được rồi."
Jason đi ra, đóng cửa lại sau lưng anh. Taylor ngả người ra ghế, kiệt sức.
Đôi khi, mấy cuộc ứng đối giữa họ làm cô mệt mỏi quá.
Như đã hứa, họ ăn pasta vào bữa tối. Wolfgang (chủ nhà hàng Spago nổi tiếng L.A.) đã nói với Jason là thường ông ta không giao đồ ăn đến nhà, nhưng ông ta coi anh là trường hợp ngoại lệ, chỉ cần trong tuần Jason chịu ghé qua nhà hàng của ông với vài người bạn phóng viên của anh.
Không may, Jason không chắc Taylor có thể nếm được vị của mấy món anh đã đặc biệt lưu tâm gọi họ đem đến cho cô. Sau vài ba thìa, cô đã vụt đứng lên, nghiêng ngả như người say, đem đĩa của cô vô phòng khách và tuyên bố là sa-lông là chỗ thoải mái nhất để ngồi ăn. Lúc Jason theo cô vô tới nơi, cô đã bỏ cái đĩa trên sàn và cuộn người lại như sắp ngủ trưa vào mùa đông.
Nghĩ anh cũng nên thoải mái một chút, Jason ngồi xuống cái ghế cạnh cô. Nhấn một nút trên cái điều khiển từ xa, cái tivi projector 110 inches của anh hạ từ từ xuống từ trần nhà. Anh nhanh chóng tìm trận đấu của Laker và tiếp tục thưởng thức món mì Ý tôm hùm của anh, trong khi nghĩ Taylor không sai về chuyện ăn ở sa-lông này.
Trong lúc anh đang coi hiệp hai của trận đấu, Taylor xoay người và gối đầu lên đùi Jason. Anh nhìn xuống cô, cuộn tròn người trên ghế sa-lông cạnh anh, và thấy anh không bao giờ muốn tối thứ Sáu của anh khác đi. Dù cô gần như không biết gì, cô vẫn bằng cách nào đó, với sự hiện diện của cô đã làm cho ngôi nhà của anh thay đổi hẳn. Trước đây, nó đã là một ngôi nhà ấn tượng, tất nhiên rồi, nhưng nó chỉ là một ngôi nhà. Không hiểu sao, có Taylor trong nhà, nó giống như một tổ ấm hơn.
Trận đấu kết thúc và dù anh không ngại cô gối đầu lên đùi anh vài tiếng đồng hồ, Jason nghĩ anh tốt nhất nên đưa cô lên lầu để cô được ngủ thoải mái hơn. Vì không muốn đánh thức cô, anh bế cô lên và bồng cô lên lầu đến phòng của cô. Taylor hơi tỉnh giấc, thấy vậy liền cười khúc khích và lẩm bẩm cái gì đó về phim Gone with the Wind và cô nàng Scarlett O'Hara đã không được làm tình trong 6 tháng vừa qua. Nhưng rõ ràng điều đó có nghĩa với cô vì cô nhẹ nở nụ cười và vòng tay qua cổ Jason rồi chầm chậm luồn tay vào tóc anh.
Và đó là lúc anh nhận ra có vấn đề đang chờ đợi anh.
Jason bế Taylor vô phòng và đến bên giường, anh thả cô đứng xuống, nghĩ rằng vậy là đủ rồi, và nếu anh còn nghiêm túc muốn làm người đàn ông tốt tối nay, anh nên thoát khỏi chỗ đó ngay.
Nhưng thay vì thả anh ra, Taylor siết chặt vòng tay quanh cổ anh và áp sát vào anh hơn. Cô nhìn lên anh qua hàng mi dài và một tay cô vuốt từ cổ anh xuống. Với một ngón tay, cô nhẹ nhàng vẽ một đường dài xuống ngực, rồi xuống bụng anh... Jason hít một hơi thật sâu khi cơ bụng anh căng lên với sự vuốt ve của cô. Vụ này hoàn toàn mới cho cả anh và cô.
"Em nghĩ hoài về chuyện này," cô thì thầm trong hơi thở. "Sẽ như thế nào..." Cô nhìn lên anh. "Anh có biết không?"
Không chờ câu trả lời, cô hôn cổ anh, trêu ghẹo anh. Cắn răng nén tiếng rên rỉ, Jason nhắm mắt lại. Anh không thể chịu được nữa, tay cô vuốt ve khắp cơ thể anh.
"Taylor..." Giọng anh khàn khàn. "Cô làm gì vậy?"
"Suỵt..." cô thì thầm vào tai anh. "Em là luật sư - em mới là người đặt câu hỏi, anh nhớ chưa?" Rồi cô hơi lùi lại, môi cô cách môi anh không xa.
"Anh có muốn hôn em không?"
Mắt anh đắm đuối nhìn vào mắt cô.
"Có."
Cô nghiêng đầu. "Vậy anh còn chờ gì nữa?"
Nghe vậy, Jason đưa tay ôm gáy cô và hôn cô. Môi cô hé mở chờ đợi và khi lưỡi họ chạm nhau, nụ hôn trở nên đắm đuối hơn. Jason không biết cả hai đã hôn nhau bao lâu và anh cũng không biết ai đã dẫn ai nhưng một lúc sau anh thấy cả hai đang trên giường và Taylor đang nằm dưới anh. Cô nắm lấy lưng quần anh, nôn nóng kéo áo anh ra, chân cô cuốn lấy hông anh. Môi Jason rà xuống vai cô, xuống vùng chữ V của cổ áo cô. Và đến lượt cô rên lên.
"Jason..." cô thì thầm thúc giục anh.
Anh muốn điều này hơn bất cứ thứ gì trên đời. Anh muốn cô, muốn làm tất cả những cái anh biết sẽ làm cô rên rỉ tên anh suốt đêm. Nhưng có cái gì đó làm anh dừng lại.
Anh lùi lại và nhìn cô. Anh thấy má Taylor ửng đỏ, tóc cô xõa tung trên vai, trông cô khêu gợi và quyến rũ và anh bị cám dỗ muốn điên, nhưng có một vấn đề.
Đó là mắt cô.
Như mọi khi, mắt cô luôn nói cho anh biết mọi điều. Đôi mắt cô sẫm lại, nồng nhiệt nhưng tia lung linh thường thấy trong mắt cô đã biến mất. Và không có ánh mắt lấp lánh đó, Jason biết đó không phải là cô thật sự, cô Taylor mà anh đang hôn không phải là cô Taylor mà anh muốn.
Nên anh lùi lại, gỡ tay cô khỏi người anh. "Chúng ta không làm như vậy được. Không phải như thế này."
Ngạc nhiên, Taylor nhìn lên anh với ánh mắt còn đê mê và cô duỗi dài ra trên giường. "Không phải như thế này?" Cô mỉm cười. "Vậy được, em sẽ nằm trên anh vậy. Trừ khi anh có ý định khác..."
Và cô khúc khích cười.
Nếu như mắt cô đã không cho Jason biết những gì anh cần phải biết thì tiếng khúc khích đó chắc chắn đã làm được điều đó. Anh kéo cái chăn dưới người cô ra.
"Cô ngủ đi, Taylor."
Cô phụng phịu. "A a a, thôi đi... em không được thưởng thức Người Đàn Ông Hấp Dẫn Nhất Còn Sống chút nào sao?" Cô phá ra cười.
Jason đắp chăn lên người cô. "Tôi nghĩ tốt nhất chúng ta nên để dành phần đó cho lúc khác."
Taylor miễn cưỡng nắm cái chăn, chớp mắt vẻ thất vọng.
"Không một chút nào hết?"
Anh kiên quyết lắc đầu.
"Không một chút nào hết."
Cô ngáp, thở dài rồi hậm hực đầy kịch tính "Được thôi", rồi cô trôi vào giấc ngủ. Jason vừa quay đi thì cô lại mở mắt ra.
"Nhưng em chỉ muốn một đêm mà em không phải lo sợ những chuyện kế tiếp sẽ đến."
Anh không biết cô đang nói về chuyện gì, nhưng thấy lạ, và nhất là vẻ mặt buồn bã của cô làm anh ngồi xuống trên giường.
"Ý cô là gì?"
Taylor nhìn lên anh, giải thích với một giọng dịu dàng.
"Em biết những phụ nữ khác không hề lo nghĩ khi ở cạnh anh. Nhưng em thì có. Bởi vì em thấy những trắc trở: nếu em làm như vậy, chuyện này sẽ xảy ra, và rồi cái này, cái này nữa..." Cô ngập ngừng, rồi thở dài mệt mỏi. "Đôi khi em cả nghĩ lắm," cô thú nhận.
Jason cố nén cười. Anh hơi thích cô Taylor chấn-thương-đầu-và gần-hôn-mê này. Cô cho anh thấy sâu xa hơn về những gì Taylor thực đang suy nghĩ trong đầu.
"Tôi luôn thích cách cô luôn suy nghĩ và cân nhắc mọi việc," anh bảo cô.
Cô cau mày. "Anh đã nói em khó tính mà."
"Đúng, nhưng tôi cũng thích cô như vậy luôn."
Như có vẻ hài lòng với câu trả lời này, Taylor nghiêm nghị gật đầu và kéo chăn lại qua vai. Cô lại nhanh chóng trôi vào giấc ngủ. Thấy hơi thở đều đều của cô, Jason biết cô đã thực sự ngủ. Anh kiểm tra đồng hồ trên bàn cạnh đầu giường, ghi nhận trong đầu thời gian anh nên đánh thức cô dậy lần nữa. Rồi anh đứng dậy và bước ra cửa.
Quay nhìn cô lần cuối, Jason tắt đèn trong phòng và nhẹ nhàng đóng cửa sau lưng anh.
Ngày mai, anh nghĩ khi bước về phòng mình. Họ sẽ nói về chuyện này vào sáng mai.
Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại - Julie James Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại