Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mật Thám Phong Vân
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 1 - Chương 26: Friendzoned
L
ăng Phong tắm rửa sạch sẽ, dẫn theo A Trình, lần đầu sau khi xuyên không đóng vai thiếu gia phong lưu.
Cái bộ đồ trên người, Lăng Phong cũng phải xin xỏ mãi lão quản gia mới chịu đưa.
Nói sao, lỡ mồm chê mỹ nữ một chút, chẳng ngờ lại khiến người ta nhung nhớ không thôi, hết mời vào khuê phòng lại mời dự tiệc. Cái này chẳng phải kịch bản yy truyền thống sao. Nói không chừng 2 canh giờ nữa, Phong ca sẽ ném mỹ nhân lên giường, chính thức mở ra một cuộc đời đầy tươi sáng.
Đến nơi Lăng Phong mới phát hiện có gì không đúng.
Chỗ hẹn cũng không phải Phượng thuyền lần nọ, càng không phải thanh lâu.
Đây là một căn tiểu viện, nửa phía sau chọc ra Thái Hồ, nửa nhà nửa thuyền.
- Xin hỏi có thiệp mời hay không?
- Tại hạ Lăng phủ Lăng Phong.
- Xin mời vào.
Lăng Phong hỏi:
- Vị tiểu ca này, tiểu viện trang nhã như vậy, xin hỏi chủ nhân là ai vậy?
Tên nọ tỏ vẻ khó chịu:
- Hừm, đương nhiên là Ngô tiểu thư.
A Trình tuy là người Tô Châu, nhưng cả đời nào có biết mấy chỗ này, liền há hốc mồm:
- Hóa ra nàng ta ở chỗ thế này sao? Ta còn tưởng như thanh lâu...
Vài người hầu nghe thấy liền nhíu mày khó chịu. Bọn họ phục vụ Ngô Oánh Oánh nhiều năm, ghét nhất là loại người khinh thường nhân phẩm của tiểu thư.
Lăng Phong liền hích tay:
- A Trình, ít nói một chút.
Kỳ thực Lăng Phong cũng nghĩ y như A Trình. Lăng Phong trước nay luôn khinh thường cái gọi là “ca kỹ bán nghệ không bán thân”, hay có trên mấy bộ phim cổ trang. Hắn cho rằng đều là biên kịch nói láo để tạo hình tượng “mỹ nữ trong sáng”. Hôm nọ gặp Ngô Oánh Oánh trên Phượng thuyền, Lăng Phong cũng nghĩ nàng ta là một kỹ nữ giả thanh cao, chỉ cần hắn đủ tiền là có thể chơi được nàng.
Nhưng qua hôm nay thì hắn phải nghĩ lại.
Xem ra Ngô Oánh Oánh giống như ngôi sao thời hiện đại, có nhà riêng, bên cạnh có đánh xe vệ sĩ, người hóa trang thợ làm tóc các loại, hoàn toàn khác biệt với kỹ nữ thanh lâu. Phượng thuyền chỉ là một trong những sân khấu của nàng ta.
Lên đến lầu hai, Lăng Phong phát hiện mình đến muộn nhất. Vài công tử đang chia nhóm nói chuyện phiếm bình phẩm thơ ca.
Lăng Phong chẳng nhận biết một ai, đành kiếm đại một chỗ ngồi xuống.
Hắn vừa đặt mông, cũng đúng lúc Ngô Oánh Oánh duyên dáng bước xuống cầu thang.
Thiên sinh lệ chất, phảng phất như một đóa thùy dung, miệng anh đào hàm chứa ý cười, e lệ đoan trang.
- Oánh Oánh xin cám ơn các vị công tử đã đến. Sau hôm nay Oánh Oánh không còn là tài nữ gì nữa, chẳng may có gặp mặt mong các vị công tử chiếu cố.
Thanh âm nàng thật dễ nghe, như chim hoàng oanh hát.
Một tên tài tử liền chắp tay nói:
- Ngô tài nữ nói gì vậy. Nàng cho dù có rời đi, cái vị trí hoa khôi này chỉ e 10 năm 20 năm nữa cũng không có ai xứng đáng thay thế được. Người khác ta không biết, nhưng bổn công tử sẽ luôn nhớ đến nàng.
Ngô Oánh Oánh cười khách sáo. Nàng biết câu này chỉ sợ ngay ngày mai sẽ nhạt nhòa.
Một tên khác lại nói:
- Lâu nay vẫn là Ngô cô nương đàn hát. Hôm nay tại hạ xin phép múa rìu qua mắt thợ, tặng Ngô cô nương một thủ thơ, coi như một chút tâm ý.
- Haha, Tăng công tử định một mình bày tỏ tấm lòng sao? Ta thấy hay là đại gia đều làm đi, để Ngô cô nương bình luận.
Lập tức cả đám liền phụ họa theo.
- Vậy Oánh Oánh cung kính không bằng tuân mệnh.
Chúng tài tử đương nhiên cầu còn không được.
Chuyện giải nghệ của tài nữ hoa thuyền chẳng có gì mới lạ. Chẳng qua, bình thường tài nữ muốn giải nghệ, hoặc là tuổi lớn nhan sắc kém đi, hoặc là có đại gia bao dưỡng trọn đời.
Ngô tài nữ vừa qua tuổi 19, lại vừa đăng quang Hoa khôi, cũng không nghe nói có đại gia nào xuất hiện đem nàng đi, chúng công tử vì vậy đều nuôi hy vọng. Nói không chừng đêm nay gắng thể hiện một chút, sẽ để lại ấn tượng tốt đẹp. Cũng chỉ có tên nào đó là đến tay không.
Ngay sau đó, các công tử tài tử liền thi nhau làm thơ.
Này chẳng phải tràng diện xuyên không thường có sao, đấu thơ ghi từ, nam chính chỉ cần đạo thơ trộm văn một chút, một đêm vang danh, cầu được ước thấy.
Kỳ thực đoạn này nếu viết ra, có thể khiến kịch bản trở nên uyên bác hơn, đại khái vài bài thơ Tống ném vào. Chẳng qua viết ra chỉ làm giảm hào quang của Phong ca, cho nên tạm lược bỏ.
Lăng Phong đang phải vắt óc đào bới ký ức.
Thơ Đường 300 thủ năm đó từng học qua, thơ từ niên đại khác cũng có một ít, nếu moi móc có lẽ cũng móc được tầm... 1 2 câu. Phiền toái là Phong ca lại chẳng nhớ đủ bài, trọng yếu là không phân biệt được cái nào là thời nào. Đây là thời Tống, vạn nhất niệm ra “đầu giường ánh trăng rọi” của Lý Bạch, phỏng chừng trực tiếp bị quần chúng ném xuống sông.
Lại nói, hôm nọ trước cả ngàn fan hâm mộ, Phong ca lại nói Ngô tài nữ đánh đàn sai, xem chừng cô nương người ta vẫn còn ghi hận. Cho nên hôm nay đặc biệt mời hắn đến, làm ra cái đề mục này, quá nửa để Lăng Phong mất mặt.
Có điều, người ta dù gì cũng là nữ, lại ca sĩ nổi tiếng, Phong ca đằng nào nay mai cũng rời Tô Châu, mất mặt thì mất mặt, chấp nhặt làm gì. Lăng Phong riêng chuyện sĩ diện hão có thể ném liền sẽ ném rất nhanh.
Rút cục, vẫn là A Trình có lòng nhất, muốn cứu vớt thời lượng lên sóng của nam chính, cẩn thận hỏi:
- Phong ca, ngươi... có biết làm thơ không vậy?
- Một chút.
- Có hay như bọn họ không? Bằng không chúng ta sẽ rất mất mặt đó.
“Móa, cần ngươi nói sao?” Lăng Phong mặt đỏ đến mang tai.
- Nói cho ngươi biết. Bổn công tử đến thế giói này, đã được chú định là nam chính. Làm thơ cũng không giống mấy tên kia, lúc cấp bách sẽ tự động tuôn thơ.
- Thật không đó?
Lăng Phong liền đưa mắt ra cửa sổ nhìn Thái Hồ.
- Vậy để ta lấy con thuyền kia làm chủ đề. Móa, quả nhiên hiệu nghiệm, đã có.
- A... - A Trình choáng váng.
- Nghe đây...
Chỉ thấy Lăng Phong làm bộ ngước mắt nhìn xà nhà, chậm rãi đọc:
“Nhìn xa ngỡ là thuyền
Nhìn gần vẫn là thuyền
Càng nhìn càng giống thuyền
Hóa ra chính là thuyền.”
“Phù” A Trình phun trà.
Hóa ra Trình ca lâu nay ở cạnh thi thánh mà không biết.
Lúc này, một công tử xem ra vừa niệm xong thủ thơ tâm đắc, chẳng ngờ bị người khác khinh miệt ra mặt, không khỏi tím mặt:
- Nhị vị, chẳng hay thơ tại hạ làm có gì không hợp tai, đến nỗi phải phun cả trà ra như vậy?
A Trình vội xua tay:
- Không phải do thơ của ngài. Là công tử nhà ta vừa đọc một bài thơ, ta nhất thời không nhịn được cảm thán...
Công tử nọ đâu có dễ gì cho qua, sẵng giọng nói:
- Cũng vừa lúc đến phiên vị huynh đài này, ta xin phép rửa tai lắng nghe.
Ngô Oánh Oánh lúc này mới để ý đến chỗ Lăng Phong, chỉ thấy hắn mặt đỏ tai hồng. Nàng thường xuyên bị hắn làm xấu hổ, hôm nay mới thấy hắn xấu hổ, trong lòng bỗng thấy vui vẻ.
Lăng Phong tay đầy mồ hôi.
Dù sao đến cũng đã đến rồi, không nói được cái gì chỉ ăn uống chùa rồi ra về thì không được. Vì vậy Lăng Phong liền chắp tay:
- Tại hạ Lăng phủ Lăng Phong, hôm nay nhân dịp Ngô cô nương giải nghệ...
- Mau niệm mau niệm...
- A, vậy xin phép...
Hắn nghĩ đến Oánh Oánh muốn giải nghệ, chắc là gặp phải chuyện gì trong nghề khó giải quyết, nhiều ca sĩ thời sau đều vậy, liền dõng dạc niệm:
“Sinh mệnh tuy đáng quý
Tình yêu còn quý hơn
Nếu tự do đánh mất
Có quý cũng vứt đi.”
Ngô Oánh Oánh như có điều suy nghĩ.
A Trình ngước mắt ngưỡng mộ. Bài trước thúi hoặc, bài này đỡ thúi hơn một chút. Chẳng qua trong nửa khắc nghĩ ra hai bài, đổi lại là A Trình hắn căn bản một chữ cũng chịu thua.
Toàn trường tĩnh lặng, có thể nghe thấy tiếng hít thở không thông.
Vừa rồi có nghe lầm không? Trình độ học vấn phải như thế nào mới có thể làm ra một bài thơ như vậy? Ngay cả gieo vần cũng gieo không xong.
Tuy nhiên, đã có mặt ở đây khắc có chỗ ưu tú, vẫn có vài vị công tử khí độ chắp tay:
- Khụ khụ, vị huynh đài này, tuy thơ có hơi thô một chút, nhưng mà ý cảnh thì... rất thâm thúy, rất thâm thúy.
- Haha, đa tạ đa tạ. Ngẫu hứng, ngẫu hứng mà thôi. - Lăng Phong chắp tay khách sáo.
Ngô Oánh Oánh chỉ bụm miệng cười.
Tiếp theo lại vẫn là tiết mục bàn luận thơ ca, Lăng Phong tiếp tục uống trà ăn bánh, căn bản chẳng gây được sóng gió gì khác. Lăng Phong đành chuyên tâm ngồi ngắm Ngô Oánh Oánh.
Ngô Oánh Oánh giống như cũng phát hiện ánh mắt ai đó nhìn mình chằm chằm, nàng thi thoảng đưa tay vuốt tóc, chỉ càng Lăng Phong thêm mê mẩn.
Nửa canh giờ sau...
Rút cục tiệc cũng tàn, các công tử lục đục ra về. Chẳng qua ai nấy đều làm vài chục thủ thơ, vô cùng thống khoái, lại được Ngô tiểu thư tiếp chuyện không ngừng, chỉ duy có một tên...
A Trình vỗ mông chán nản:
- Ài, còn tưởng sẽ hay ho thế nào. Ngồi hai canh giờ uống 5 bình trà thì bị đuổi về. Chẳng qua, trà ở đây quả thật là rất ngon, uống mãi không chán.
Nói xong cầm bình trà lên tu.
Lăng Phong mặt đen thui, thằng nhãi này coi bộ đang chửi khéo mình.
Đang định đứng dậy ra về, bỗng có nha hoàn gọi hắn lại:
- Lăng công tử, tiểu thư gửi ngài...
Nói rồi đưa sang một mảnh giấy.
Lăng Phong cầm lên đọc, hai mắt lập tức tỏa sáng, ưỡn ngực nói với A Trình:
- Tiểu tử, ngươi khinh bổn công tử làm thơ dở đúng không. Vậy thì nhìn đi...
- Ta không biết chữ.
- Không có tiền đồ. Là Ngô tiểu thư khen thơ ta làm hay, mời ta nán lại đó.
“Phùùù” A Trình phun trà lần hai.
...
Lát sau, Lăng Phong bước vào một gian phòng nhỏ.
Trong phòng bày biện rất đơn giản. Còn chưa kịp nhìn ngắm đã nghe một giọng nói thanh thoát:
- Đến rồi sao?
Nhìn lại...
- Oánh Oánh, sao cô lại ở đây?
- Đây là nhà của ta, đương nhiên phải ở đây rồi.
- Nhà của cô?
Nhìn trang phục của nàng, mái tóc buộc một dải lụa, váy áo màu xanh, rõ ràng là bô dáng của Ngô Oánh Oánh ở căn nhà nọ.
- Vậy còn căn nhà kia?
- Cũng là của ta, có vấn đề gì sao?
Lăng Phong đỏ mặt. Không có vấn đề gì, chỉ là hơi xấu hổ.
Người ta một nữ tử, nhà hai căn mặt phố, xe ngựa vài cỗ xa hoa, người hầu chục người phục vụ.
Nhìn lại bản thân... thở dài.
- Cô đang nổi như vậy, vì sao lại muốn giải nghệ?
Ngô Oánh Oánh nghịch ngợm đáp:
- Nô gia muốn giải nghệ, là vì bị một vị đại tài tử phê bình.
- A, nói vậy ta chính là tội nhân của Tô Châu đó sao?
Lăng Phong bị diễn xuất của Ngô Oánh Oánh làm cho bất ngờ. Vừa rồi nói câu “nô gia”, nàng ta hoàn toàn biến thành người khác, là một “Ngô tài nữ”.
- Kỳ thực, chuyện này ta đã nghĩ từ lâu. Chỉ đến hôm qua huynh nói muốn lên kinh, cũng giúp ta làm ra quyết định này.
- Ý, vị trí của ta quan trọng vậy sao?
Ngô Oánh Oánh cười duyên:
- Ta xem huynh là một bằng hữu. Bằng hữu tiến một bước, ta cũng nên tiến một bước, đúng không?
- A, cũng đúng...
Lăng Phong vuốt mũi, có cái gì đó chua xót.
Bị friendzoned, “muội chỉ xem huynh là tỷ tỷ”.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mật Thám Phong Vân
Thần Long
Mật Thám Phong Vân - Thần Long
https://isach.info/story.php?story=mat_tham_phong_van__than_long