Mắc Kẹt epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 26
racy và Kins hẹn gặp Del và Faz vào cuối tuần để thảo luận về kết quả ADN và tìm ra cách tốt nhất để thông báo tin tức tới Nolasco và Martinez. Tất cả bọn họ đều đồng tình rằng, vì mối quan hệ giữa Tracy và Nolasco không được tốt đẹp lắm cho nên tốt hơn hết Kins sẽ là người chịu trách nhiệm chính giải thích các kết quả ADN và các phỏng đoán có khả năng. Chẳng ai trong số họ dám tin, dù chỉ trong phút chốc, mánh khóe của họ có thể che mắt Nolasco và Martinez, nhưng họ hi vọng rằng hai yếu tố sau đây chỉ ít cũng khiến hai ông sếp phải nhắm mắt cho qua. Tracy đã bóng gió nhắc tới yếu tố đầu tiên trong buổi gặp lần trước với Nolasco vụ án này sẽ tiếp tục thu hút sự chú ý của công chúng. Gần đây, giới truyền thông quốc gia đã đưa tin về vụ án, và có thể chắc chắn một điều là mức độ phủ sóng của thông tin sẽ ngày một tăng khi thông tin người phụ nữ trong lồng cua không phải Andrea Strickland mà là bạn của cô ta Devin Chambers được tiết lộ. Thứ hai, Nolasco và Martinez sẽ không thể phủ nhận lý lẽ của Tracy rằng cảnh sát quận Pierce chẳng còn căn cứ gì để đòi lại thẩm quyền xử lý vụ án cả.
Bốn người họ yêu cầu một cuộc họp với Nolasco và Martinez vào buổi chiều thứ Hai. Chiều hôm ấy, cả bốn nhất tề bước vào trong phòng họp. Nolasco và Martinez tới sau họ vài phút, khẳng định rằng hai người đã gặp nhau trước khi buổi họp diễn ra, có lẽ là để suy xét xem mục đích của buổi họp hôm nay là gì. Nolasco và Martinez đi về phía bên kia của chiếc bàn và ngồi yên vị trên ghế. Cả bốn điều tra viên ngồi cùng nhau ở phía còn lại của chiếc bàn. Nhìn họ như hai băng nhóm địch thủ đã vẽ xong ranh giới cho riêng mình. Faz ngồi ở phía đầu bàn, Tracy ngồi ở góc tít cuối, còn Del và Kins thì ngồi đối điện trực tiếp với hai người cấp trên của họ.
Nolasco có vẻ khá ngạc nhiên khi Kins chứ không phải là Tracy đưa cho hai người họ mỗi người một bản sao báo cáo đầu tiên từ ALS và giải thích kết quả báo cáo này được ra đời như thế nào. Nolasco đeo cặp kính lên mắt, vừa xem xét nội dung bản báo cáo vừa ngước lên nhìn trong lúc Kins trình bày. Martinez vẫn tiếp tục cúi người đọc tờ báo cáo, hai cẳng tay cơ bắp của ông ta ghì chặt trên mặt bàn.
“Trong một buổi họp cuối ngày của chúng tôi, Tracy đã ngẫm nghĩ lại những gì cô ấy thu được sau khi nói chuyện với Penny Orr, dì của Andrea Strickland.” Kins nói. “Người dì nói rằng Andrea là người khép mình và dễ bị lo lắng, đôi lúc cô ta tự cắn móng tay của mình cho tới khi chúng bật máu.”
“Điều đó khiến tôi nhớ lại những bức ảnh chụp giải phẫu tử thi.” Faz nói, đúng như những gì họ đã tập dượt từ trước, song nghe chẳng có vẻ gì là đã được chuẩn bị sẵn cả. “Đặc biệt có một bức ảnh bức ảnh chụp một bàn tay của nạn nhân khiến tôi chú ý. Móng tay của cô ta sơn màu xanh nước biển.”
“Anh đã nghĩ tới chuyện đó sao?” Nolasco hỏi.
“Đúng thế.” Faz đáp, giọng ông nghe có chút gì đó hơi căm phẫn, và biểu cảm của ông trông cực kỳ thật. “Trước đó, tôi đã nghĩ nếu như cô ta mới sơn móng tay có khả năng đó là bằng chứng cho thấy cô ta có một cuộc hẹn nên mới chú ý đến vẻ bề ngoài của mình, điều đó có nghĩa là có thể cô ta quen biết kẻ sát hại mình. Nhưng khi Tracy nhắc tới những gì người dì đã kể, tôi đã buột miệng thốt lên “Chết tiệt!” và lôi tấm ảnh ra.”
“Funk xác nhận bộ móng của cô ta là thật.” Kins nói. “Điều đó khiến tất cả chúng tôi suy nghĩ rằng có thể cái xác trong lồng cua không phải là Andrea Strickland.” Anh hướng câu nhận xét cuối cùng của mình về phía Martinez, người vẫn tiếp tục im lặng và giữ khuôn mặt lãnh đạm, không cảm xúc.
“Tại sao phát hiện này không được đưa vào trong báo cáo gửi cho cảnh sát quận Pierce?” Nolasco hỏi.
“Vì những lý do mà tôi chuẩn bị giải thích sau đây.” Kins lấy ra một tập tài liệu được đóng ghim từ trong cặp đựng tài liệu ra. “Trước mặt các ông là hồ sơ ADN của Penny Orr, dì ruột của Andrea Strickland. Trung tâm xét nghiệm ADN đã so sánh hồ sơ này với hồ sơ ADN mà phòng nghiên Cứu tội phạm lập cho người phụ nữ trong lồng cua. 99.95% khả năng hai người phụ nữ này hoàn toàn không có quan hệ với nhau.”
Martinez ngước mắt nhìn lên. “Đó không phải là Strickland sao?”
“Không phải.” Kins đáp.
“Vậy là các anh chị đã sai.” Nolasco nói, hướng lời nhận xét đó về phía Tracy.
“Không.” Kins đáp. “Chúng tôi đã đúng. Người phụ nữ trong lồng cua đã sử dụng cái tên Lynn Hoff để tiến hành phẫu thuật tái tạo lại cấu trúc khuôn mặt. Lynn Hoff là cái tên giả mà Andrea Strickland đã sử dụng khi cô ta bỏ trốn. Và bức ảnh trên bằng lái xe là ảnh của Andrea.”
“Thế thì tại sao cái xác trong lồng cua lại không phải là cô ta?” Nolasco hỏi.
“Tôi sẽ giải thích chuyện đó ngay bây giờ.” Kins nói. Anh đưa bản báo cáo thứ hai cho hai người ngồi phía bên kia bàn. “Đây là hồ sơ ADN của một người phụ nữ có tên là Alison McCabe.”
“Cô ta là ai?” Nolasco hói.
“Cô ta là chị gái của Devin Chambers. Devin Chambers - là bạn thân của Andrea Strickland.”
“Cái xác là Devin Chambers.” Martinez nói. Ông ta lật nhanh xuống trang cuối để đọc phần kết luận của bản báo cáo. “Thế quái nào mà cô ta lại kết thúc đời mình trong cái lồng cua đó vậy?”
“Đó là điều chúng tôi hi vọng sẽ tìm hiểu được, thưa sếp.”
“Ý anh là sao, các anh hi vọng sẽ tìm hiểu được sao?” Nolasco nói, ánh mắt của ông ta nhìn chằm chằm lần lượt cả bốn người.
Martinez nhấc một cánh tay lên, tựa lưng ra sau và ngồi quan sát họ như thể người ông già cả đang sửng sốt ngẫm nghĩ về mấy đứa cháu nhỏ. Mọi người ở sở cảnh sát đều biết Martinez trước hết là một sĩ quan cảnh sát, sau đó mới là người quản lý. Cứ nhìn cái việc ông ta nhất quyết mặc đồng phục mỗi ngày là có thể thấy ông ta tự nhận thức và mong muốn ở bản thân như thế nào. Tracy đang rất tin tưởng vào cảm nhận đó. Cô tin tưởng rằng Martinez hiểu được mỗi người cảnh sát tốt đều muốn làm sáng tỏ tất cả những vụ án được giao cho họ, không phải để làm dày thêm thành tích cá nhân. Họ cần phải làm sáng tỏ chúng vì gia đình của các nạn nhân.
“Ý các điều tra viên của anh là sao hả Đại úy? Có phải nếu người phụ nữ trong lồng cua không phải là Andrea Strickland thì cảnh sát quận Pierce sẽ không còn thẩm quyền điều tra nữa, bởi người phụ nữ bị mất tích tại địa phận của họ không phải là người phụ nữ trong lồng cua?” Martinez nói. “Thế nên họ chẳng có căn cứ gì để đòi lại quyền tiếp tục điều tra cả. Tôi nói thế có đúng không hả điều tra viên Crosswhite?”
“Tôi tin là ngài đã chính xác, thưa sếp.” Tracy nói.
“Điều tra viên Rowe thì sao?”
“Tôi thấy hợp lí.”
“Có lẽ các anh chị nên giải thích các anh chị đã lấy hồ sơ ADN của hai người này như thế nào.” Nolasco nói, nhấc cả hai tập tài liệu trong tay. “Trong khi các anh chị không còn thẩm quyền điều tra nữa.”
Martinez lại nhấc tay lên. “Tôi cho là các điều tra viên của anh đã gửi bộ dụng cụ xét nghiệm ADN tới các cá nhân này, và có một khoảng thời gian trống giữa thời điểm họ gửi và thời điểm họ nhận được kết quả phân tích. Tôi nói đúng chứ?”
“Hoàn toàn chính xác.” Kins nói.
“Các anh chị muốn nhận vụ này.” Martinez nói, ánh mắt ông ta nhìn cả bốn người họ.
“Đây là vụ án của chúng tôi.” Tracy nói.
“Các anh chị hiểu những hệ quả của nó chứ? Vụ án này sẽ trở thành một vụ điều tra thu hút sự chú ý của dư luận hơn nữa khi chúng tôi thông báo với truyền thông rằng cái xác đó không phải là Andrea Strickland.”
“Chúng tôi hiểu.” Kins nói.
“Điều đó có nghĩa là áp lực phải giải quyết xong vụ án này sẽ lớn hơn.”
“Hoàn toàn hiểu.” Kins nói.
“Tốt, bởi vì khi chúng tôi ủng hộ và đòi vụ án này lại cho các anh chị, đó là những gì mà tôi mong chờ.” Martinez quay sang Nolasco. “Đại úy, các điều tra viên của anh muốn có vụ án này. Chúng ta hãy biến nó thành sự thật đi thôi.”
Tracy theo ba thành viên khác trong đội bước ra khỏi phòng họp và quay lại ô làm việc của họ. Họ kiềm chế không đập tay hay chạm ngực với nhau. Trái ngược lại, cả Faz, Kins và Del đều có vẻ như vừa mới đi ngang một bãi mìn, bằng cách nào đó đã vượt qua mà không đặt chân nhầm chỗ đúng kiểu chó ngáp phải ruồi.
Và bây giờ họ cần phải chờ đợi. Họ không thể tiếp tục cuộc điều tra cho tới khi chính thức nhận lại vụ án từ quận Pierce, nhưng về mặt đạo đức, cả bốn người đều cảm thấy có bổn phận phải thông báo với Penny Orr rằng người phụ nữ trong lồng cua không phải là cháu gái của bà ta, và phải báo với Alison McCabe một thông tin khó chấp nhận hơn là em gái của cô đã chết. Thông tin đầu tiên có thể thông báo qua điện thoại. Nhưng tin thứ hai thì không thể.
“Không ai có thể đón nhận thông tin ấy qua điện thoại.” Tracy nói, nhớ lại cuộc gọi từ Cơ quan Pháp y quận King báo với cô rằng hai người thợ săn đã vô tình tìm thấy bộ xương người trong khu đồi ở quê nhà Cedar Grove của cô.
“Tôi sẽ bảo chú tôi đánh xe quay lại đó và nói chuyện riêng với cô ấy.” Faz nói. “Có Chúa chứng giám, chú ấy đã làm chuyện này cả nghìn lần rồi.”
Tracy sẽ gọi cho Penny Orr. “Chúng ta sẽ tập hợp lại sau một giờ nữa và cùng xem xét lại những việc chúng ta sẽ cần và muốn làm tiếp sau đây.”
Phản ứng của Penny Orr trước thông tin cháu gái của bà ta không phải người phụ nữ trong lồng cua khá là thờ ơ. Tracy không thể trách bà ta. Bà ta đã đau đớn xót thương, có lẽ là không cần thiết, tới những hai lần, và Tracy không thể nói chắc chắn cho Orr biết rằng liệu Andrea còn sống hay đã chết. Cuộc trò chuyện kết thúc với một lời hứa từ Tracy rằng lần tới họ nói chuyện, cô sẽ có câu trả lời rõ ràng hơn cho Orr.
Buổi chiều hôm đó, đội A tập hợp lại tại cái bàn ở giữa ô làm việc của họ với một danh sách các công việc cần làm. Họ cần phải phân tích máy tính của người truy lùng tung tích. Nếu họ có thể xác định được vị trí của người đã gửi những bức thư điện tử ảo, có khả năng họ sẽ kết luận được đó là Graham Strickland hay Andrea Strickland hoặc cũng có thể, dù trường hợp này khó có khả năng xảy ra, đó là một người hoàn toàn khác. Họ quyết định sẽ yêu cầu FBI tiến hành phân tích máy tính của người truy lùng tung tích, và Tracy giao cho Faz theo dõi sát sao việc này.
Faz và Del cũng phải đi dò hỏi một vòng quanh các tòa nhà và bến tàu một lần nữa, lần này mang theo ảnh của Devin Chambers.
“Cho bác sĩ Wu xác nhận lại bức ảnh khi các anh tới chỗ ông ta, xác nhận lại Chambers có phải là bệnh nhân của ông ta không.” Tracy nói với Faz.
Tracy và Kins sẽ làm việc với quận Pierce, vì theo lời của Fields, đây là đơn vị đang giữ trát của tòa án yêu cầu Graham Strickland cung cấp dữ liệu lịch sử các cuộc gọi và tin nhắn trong điện thoại, giao dịch thẻ tín dụng cũng như sao kê tài khoản ngân hàng. Họ sẽ tìm các chứng cứ cho thấy sự liên hệ giữa anh ta và Devin Chambers. Phòng Chống lừa đảo sẽ tiếp tục lần tìm vị trí của tài khoản tín thác.
“Chúng ta cũng nên xin lệnh lục soát nhà của người chồng.” Kins nói. “Tôi có một người quen ở Sở Cảnh sát Portland, Jonathan Zhu. Anh chàng đó khá được. Năm ngoái, chúng tôi đã cùng nhau giải quyết một vụ. Anh ta có thể giúp sắp xếp một cuộc lục soát với thẩm phán địa phương. Cô muốn nói chuyện với người chồng vào lúc nào? Tôi sẽ gọi điện cho Zhu để sắp xếp, như thế chúng ta có thể giải quyết xong cả hai việc cùng một lúc.”
“Cứ đợi thêm, ít nhất là cho tới khi chúng ta nhận được sao kê thẻ tín dụng của hắn ta từ chỗ quận Pierce đã.” Tracy nói. “Vì có lẽ chúng ta sẽ không xin lại được lần nữa đâu.”
“Chúng ta sẽ làm gì với Andrea Strickland?” Faz hỏi.
Tracy ngẫm nghĩ một lát trước câu hỏi của Faz. Họ đã mắc sai lầm khi gửi ảnh của cô ta tới tất cả các đơn vị truyền thông cũng như cơ quan thì hành luật trong khu vực và trên cả nước. Cho tới thời điểm này, cô ta vẫn là một người đã chết, do đó Tracy hi vọng sẽ nói chuyện với Graham Strickland khi anh ta chưa biết sự thật đằng sau. “Cứ tạm thời để yên đấy đã.”
Cuối buổi chiều hôm đó, Nolasco xuất hiện ở ô làm việc của họ. Ông ta đã tháo cà vạt và xắn ống tay áo lên cao. “Mấy người nhận lại được thẩm quyền điều tra rồi đó.” Ông ta nói. “Quận Pierce đang gửi hồ sơ trở lại.”
“Họ kêu ca gì nhiều không?” Del hỏi.
“Chỉ kêu ca không đã tốt.” Nolasco nhìn sang Faz. “Họ muốn biết sao các anh lại có được hồ sơ ADN, và đừng bao giờ cho là tôi tin cái câu chuyện rẻ tiền rằng anh - nhớ lại bức ảnh giải phẫu tử thi, Fazio ạ.”
“Anh đánh giá tôi thấp quá rồi, sếp ạ.” Faz nói.
“Ồ.” Nói rồi, Nolasco chuyển sự chú ý sang Tracy. “Và tôi cũng chẳng tin cái câu chuyện vớ vẩn của cô rằng cô đã gửi bộ dụng cụ xét nghiệm ADN trước khi chúng ta bị lấy mất thẩm quyền điều tra, nhưng tôi được yêu cầu là bỏ qua chuyện đó nên mới nhắm mắt làm ngơ cho mấy người. Nhưng để tôi nhắc cho mấy người rõ. Chính bốn người đã làm rối tung chuyện này lên, và bốn người sẽ phải gánh cho trọn nghe chưa? Như Martinez đã nói mấy người muốn vụ án này. Mấy người đã có nó. Vì thế hãy giải quyết cho xong.” Nolasco bước ra khỏi ô làm việc, rồi đứng lại, quay người nói tiếp: “Còn một chuyện nữa. Hãy báo cáo đầy đủ mọi tiến triển của vụ án cho quận Pierce.”
“Gì cơ?“ Tracy thốt lên. Cô cảm thấy chẳng thích thú gì trước suy nghĩ sẽ phải chia sẻ mọi thông tin cho Stan Fields. “Tai sao lại thế?”
“Bởi vì thỏa thuận là như thế.” Nolasco nói. “Mấy người hãy gửi cho họ bản sao các báo cáo, phỏng vấn nhân chứng, và bất cứ thứ gì khác liên quan tới Andrea Strickland. Tôi đoán việc này không khó khăn gì, đúng chứ?”
Không ai nói gì.
“Tốt rồi!” Và Nolasco đi hẳn.
“Này, đây là một thắng lợi mà.” Faz nói. “Đừng để hắn khiến chúng ta cảm thấy trống rỗng như vậy.”
Không lâu sau khi Nolasco rời khỏi ô làm việc, Bennett Lee gọi điện cho Tracy. Lee muốn đọc qua cho cô nghe thông cáo báo chí mà Sở Cảnh sát Seattle dự định sẽ đưa ra trong cuộc họp báo chiều hôm đó. Anh ta nói anh ta sẽ trình bày đơn giản thôi. Anh ta dự định nói rằng, sau khi phân tích ADN, kết quả xác định người phụ nữ trong lồng cua không phải là Andrea Strickland, một cư dân của Portland vốn được cho là bị mất tích trên núi Rainier. Tracy hỏi tại sao anh ta cần phải thông báo cho báo chí. Lee nói với cô rằng các sếp không thể che giấu sự thật rằng nạn nhân không phải là Strickland. Lee cam đoan sẽ không hé lộ gì hết về danh tính của người phụ nữ trong lồng cua, trong lúc chờ đợi thông báo từ thân nhân của nạn nhân. Điều đó có nghĩa là Tracy sẽ phải nhanh chóng tiến hành bất cứ buổi lấy lời khai nào cô muốn với Graham Strickland. Lee cũng sẽ thông báo với báo chí rằng do thi thể của nạn nhân được tìm thấy ở Seattle cho nên đồn cảnh sát quận Pierce đã tự nguyện đồng ý từ bỏ và trao lại thẩm quyền điều tra cho Sở Cảnh sát Seattle, nhưng cả hai đơn vị sẽ tiếp tục hợp tác với nhau.
“Tự nguyện đồng ý từ bỏ thẩm quyền điều tra sao?” Tracy nói. “Đó là tự anh nghĩ ra à?”
“Họ muốn như thế.” Lee nói. “Buổi họp báo sẽ diễn ra vào lúc năm giờ, nếu cô quan tâm.”
Cuối ngày hôm ấy, khi Tracy bước vào trong bếp, Dan chào cô bằng một nụ hôn. Anh đã nặn xong những miếng thịt băm cho bánh hamburger và đang chuẩn bị làm salad. Rex và Sherlock cũng chạy qua chào cô lấy lệ rồi nhanh chóng quay lại bên Dan, hếch mũi lên kệ bếp và cặp mắt hau háu dính chặt lấy đĩa thịt bò.
“Cứ thấy thịt tươi là mắt sáng hết cả lên.” Dan nói. “Mọi việc thuận lợi chứ em?”
“Một trong vài lợi thế khi làm việc muộn, đó là không bị tắc đường. Và bọn em đã lấy lại được vụ lồng cua.”
“Anh có thấy trên bản tin.” Dan mang đĩa thịt bò băm ra bếp nướng bên ngoài hiên. “Vanpelt chẳng bao giờ nhượng bộ điều gì nhỉ!”
“Đó là lý do tất cả bọn em đều “yêu” cô ta.”
Khi thông tin người phụ nữ trong lồng cua không phải Andrea Strickland được đưa ra, cánh báo chí bắt đầu suy đoán về thân phận của người phụ nữ trong lồng cua và số phận của Andrea Strickland. Liệu cô ta còn sống hay đã chết trên núi, hoặc bỏ mạng ở một nơi nào khác? Cuộc họp báo của Bennett Lee trở nên náo nhiệt và trở thành tin tức nóng sốt nhất trong bản tin buổi tối hôm đó. Bốn điều tra viên đã tụ tập cùng xem với đội B trong ô làm việc của họ, ngoài ra còn có năm, sáu điều tra viên khác cùng ban và cả các điều tra viên từ Ban Chống Cướp giật ở cuối hành lang.
Dan nhấc đĩa thịt xay lên. “Anh cho thịt lên bếp nhé hay em muốn nghỉ ngơi một lát trước đã?”
“Không, ăn đi thôi. Em đói lắm rồi.”
“Em muốn thêm bánh mì không?”
“Chắc là không.” Cô vừa nói vừa đi theo anh và hai chú chó ra ngoài hiên. “Nếu em muốn mặc vừa thứ gì đó chẳng hạn như váy cưới, em nên hạn chế ăn tinh bột.”
“Em suy nghĩ về chuyện đó nhiều thế cơ à?” Dan đặt miếng thịt lên lò nướng đã nóng. Chúng kêu lên xèo xèo và bắn tóe ra những đốm lửa nho nhỏ.
“Em tưởng em sẽ khiến anh ngạc nhiên cơ đấy.”
Dan gật đầu, tay anh cầm cái xẻng đảo thịt, nhưng cô hiểu anh đủ rõ để biết trong đầu anh đang nghĩ một điều gì đó khác. “Anh không muốn được ngạc nhiên sao?” Cô hỏi.
“Không phải, vui mà. Em muốn thêm phô mai chứ?”
“Anh biết đấy, nếu chúng ta định kết hôn, chúng ta sẽ cần phải thành thật với nhau nhiều hơn.”
Anh nhìn cô, mỉm cười nhẹ nhàng. “Anh nghĩ em nên mặc váy cưới.”
Đó là thứ cuối cùng mà cô nghĩ anh sẽ đề cập đến, và cô lưỡng lự một lát trước khi đáp lại: “Ý anh là một chiếc váy cưới thực sự, có mạng che mặt, đuôi váy dài và áo đẩy ngực sao?”
“Chắc chắn phải có áo đẩy ngực rồi.” Anh vừa nói vừa đóng nắp bếp nướng. Khói xì ra ở đằng sau. “Và anh nghĩ em nên nhờ Kins dắt em vào lễ đường.”
Cô cười khúc khích khi nghĩ đến ý tưởng đó, rồi cô nhận ra Dan đang rất nghiêm túc. “Anh đang muốn nói tới một đám cưới truyền thống sao, Dan O’Leary?”
“Chính xác là thế.”
“Anh có nhận ra là cả hai chúng đều đã từng kết hôn không?”
“Có chứ, nhưng em đã tổ chức đám cưới bao giờ đâu.”
Dan quay người lại từ chỗ bếp nướng và nhìn cô bằng ánh mắt hết sức nghiêm túc. Tracy đã kể với anh rằng cô và Ben đính hôn vào đúng cái đêm Sarah mất tích, nhưng sau đó cô chưa hề có cơ hội lên kế hoạch cho cái đám cưới mà cô từng tưởng tượng. Thay vào đó, phần nhiều là do cô lo sợ sẽ đánh mất anh, Tracy và Ben đã kết hôn bằng một lễ cưới dân sự ở tòa án, chỉ có hai người họ. Hai nhân viên tòa án là người chứng hôn cho họ. Quyết định đó là một sai lầm. Suy nghĩ và hành động của cô vào lúc ấy vẫn chỉ tập trung vào việc tìm xem chuyện gì đã xảy ra với Sarah, và khi cô vẫn chưa thể vượt qua thì Ben đã ra đi. Giấy tờ làm thủ tục ly hôn được gửi tới cô bằng đường thư tín.
Thật bất ngờ và cảm động khi Dan vẫn nhớ chuyện đó, cô không biết nói gì hơn.
“Em không cần đám cưới phải linh đình như thế đâu, Dan.”
“Không phải là em cần gì, mà đó là những gì em xứng đáng được nhận.”
Một lần nữa, cô không biết phải nói gì cho phải. Cô muốn có một đám cưới truyền thống. Cô đã luôn mường tượng ra một đám cưới truyền thống. Chỉ có điều chưa bao giờ cô nghĩ nó có thể thành hiện thực.
“Và em xứng đáng có được cái đám cưới mà em vẫn mơ ước.” Dan nói tiếp. “Anh biết em đã từng có một khoảng thời gian sống trong nỗi buồn, và anh biết em sẽ không bao giờ nói rằng em thất vọng khi lễ đính hôn và đám cưới của em bị chôn vùi bởi sự mất tích của Sarah nhưng anh cũng biết trong lòng em vẫn có một phần không ngừng tưởng tượng ngày hôm ấy sẽ diễn ra như thế nào.”
“Mọi chuyện đã xảy ra.” Cô nhẹ nhàng nói. “Những giấc mơ đã thay đổi.” Cô tiến gần đến bên anh và vòng tay ôm lấy eo anh. “Em hạnh phúc vì em đã tìm thấy người đàn ông trong giấc mơ của mình.”
“Anh hạnh phúc khi ở bên người phụ nữ trong mơ của mình.” Anh nói. “Và chẳng có lý do gì khiến em không thể có cả đám cưới cổ tích như em từng mơ ước.”
Cô hít một hơi thật sâu. “Anh đã suy nghĩ rất kĩ về chuyện này, phải vậy không?”
Anh gật đầu. “Đúng là thế. Nghe này, anh sẽ không nói rằng anh xót xa cho em bởi anh biết em không muốn bị người khác thương hại, nhưng sự thật là anh cảm thấy xót xa cho em. Anh xót xa vì những gì em đã phải trải qua. Anh xót xa vì tất cả những gì đã xảy ra vào đêm em đính hôn, và vì em chưa bao giờ có được đám cưới mà em từng mơ ước.”
Câu nói của Dan khiến cô lại nhớ tới Andrea Strickland và cuộc đời đầy những biến động khủng khiếp mà cô ấy phải trải qua, bất luận giờ này cô ấy còn sống hay đã chết. Giống như tất cả mọi người, Tracy biết, chẳng có gì trong cuộc đời này là chắc chắn. Không ai có thể biết trước ngày mai như thế nào.
Cô hôn anh. “Đó có phải là lý do anh dẫn em tới ngọn hải đăng và nhà hàng không - giấc mơ cổ tích ấy?”
Anh nhún vai và mỉm cười, không nói gì.
“Bởi vì anh chính là hoàng tử.”
“Nhưng hoàng tử này vẫn đàn ông lắm, đúng không? Không phải mấy chàng hoàng tử mặc quần bó nhảy múa và ca hát.”
Cô bật cười. “Chắc chắn là vẫn còn rất đàn ông rồi. Được rồi.” Cô nói. “Nhưng nếu đám cưới của chúng ta là một đám cưới cổ tích, em có một yêu cầu, được chứ?”
“Nói đi nào, Lọ Lem.”
“Quan hệ của anh với viên sĩ quan chỉ huy của đội Bảo hộ Bờ biển thế nào?”
“Em muốn đám cưới được tổ chức ở ngọn hải đăng sao?”
“Trừ phi anh có thể vào trong lâu đài.”
“Anh nghĩ sẽ rất tuyệt.” Dan nói. “Và anh cũng mới vô tình biết được họ có cho phép tổ chức đám cưới ở đó.”
Cô cười khúc khích. “Anh đã tìm hiểu rồi sao?”
Dan vờ như không biết gì. “Anh đã nói rồi mà, em xứng đáng có một đám cưới cổ tích.”
Một lần nữa, cô hôn anh nồng nhiệt, và cô cảm nhận được thân xác hai người đang quyện vào nhau đầy thư thái. “Dan.” Cô nói.
“Sao?”
“Tắt bếp đi, đừng để thịt cháy.”
“Anh tưởng em đói lắm rồi?”
“Em đói, nhưng bây giờ em còn muốn một thứ “ngon lành” hơn cả hamburger nữa cơ.”
Mắc Kẹt Mắc Kẹt - Robert Dugoni Mắc Kẹt