Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lão Gia Có Hỉ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 25
C
hương 25 Đừng nói chuyện với người lạ
Thật ra trong hai tháng rơi xuống vách núi, ta vẫn rất lo lắng cho an nguy của Đường Tam, Kiều Tứ, nhưng ta mơ hồ nhớ được trước khi rơi xuống núi, ta có thấy chúng đệ tử của Đường môn chạy đến cứu viện, thế nên trong lòng cũng an tâm hơn rất nhiều.
Đợi đến lúc ta trăm cay nghìn đắng leo lên được đất bằng, lại trăm cay nghìn đắng mò được đến Đường môn, cửa chính của Đường môn đang giăng đèn kết hoa, người giữ cửa nói với ta, thiếu chủ Đường môn sắp thành thân, đối tượng là Tam tiểu thư của Bạch Hồng sơn trang.
Lúc ấy trái tim dường như bị ong chích, đau đớn tê tái, vừa cố gắng toét miệng cười nói, vừa không ngừng lẩm bẩm sao rượu lại nhạt thế, rất lâu mà ta vẫn không thể ăn xong bữa cơm.
Vị đại thúc tốt bụng mời ta ăn một bữa cơm ba món mặn một món canh, cơm no rượu say, ta buồn bã bỏ đi.
Kết quả là hắn vẫn cưới Đào Yên.
Ta thật không hiểu rõ, ban đầu hắn từ hôn vì cho rằng ta – nữ tử chanh chua đanh đá này là Đào Yên (thật ra năm đó dù gì ta cũng là một cành hoa tỏa hương suốt mười tám dặm đường a!), sau này khi biết rõ là ta giả mạo, vì sao hắn vẫn không chịu thành thân cùng Đào Yên? Ít khi lắm ta mới tự luyến được một lần, tưởng rằng lúc ở Lôi gia bảo cứu mạng hắn, hắn trong lòng cảm kích ta, muốn lấy thân báo đáp. Những lời yêu đương khi thật khi giả, những lời chọc ghẹo khi gần khi xa, lơ đãng đụng chạm nhẹ nhàng, thậm chí lần gần đây nhất cũng một lần liều chết triền miên cùng nhau... Ta đã cam chịu khuất phục, thì ra tất cả những thứ này đều là giả sao...
Ta mới giả chết được hai tháng a, nhanh như vậy hắn đã di tình biệt luyến, ta cảm thấy rất thương tâm – nếu biết khoảng cách sẽ khiến người ta quên lãng, nhất định trước đây đã không phát sinh tình cảm rồi.
Ngày ấy ta ngồi ở tiểu Lâm hiên rất lâu, lâu đến mức cả hai chân đều run rẩy, cũng không nghĩ ra mình nên đi về đâu. Cuối cùng ta quyết định về kinh gặp sư phó, muốn chém muốn giết, lột da róc xương gì đó, ta nhận mệnh là được rồi.
Khi đó ta vẫn không yên lòng về Kiều Tứ, nhưng ta biết, nếu Đường Tam đã không xảy ra việc gì, Kiều Tứ cũng sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng, cho dù hắn đi bất cứ nơi đâu cũng tốt hơn so với ở bên cạnh ta.
Nhưng ta lại không ngờ có thể gặp lại hắn nhanh như vậy, vừa xoay người ra khỏi tiểu Lâm hiên, chuẩn bị hành trình về kinh thành, ta chợt nghe thấy giọng hắn truyền đến từ một nơi không xa, trầm thấp mà bi thương.
"Ta sẽ đi tìm nàng."
"Ta sẽ tìm được trước ngươi."
Một thanh âm khác vang lên làm ta giật cả mình, chính là Đường Tư.
Dưới ánh trăng, ta thấy hai khuôn mặt tuấn tú tiều tụy hẳn đi, nhất thời nhịn không được, bước một bước ra, nói: "Đã lâu không gặp a..."
Hai cái đầu lập tức xoay về hướng ta, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng như điên, đồng thời cùng đánh ra một chưởng đến đối phương, sau đó đau đến nhe răng nhếch miệng, ngơ ngẩn cười: "Không phải nằm mơ..."
Ta bị ôm chặt đến thở không nổi, chỉ có thể cười ngây ngô với bọn hắn, tiếp theo nghe thuật lại, từ sau khi Kiều Vũ bị đoạt đi ngôi vị thiếu chủ của Ám môn, Đường Tư cũng chủ động bỏ luôn vị trí thiếu chủ Đường môn của hắn. Hiện giờ Môn chủ Đường môn là ca ca của hắn, mà người cưới Đào Yên, cũng chính là ca ca của hắn.
Ta vì hiểu lầm Đường Tư mà cảm thấy hổ thẹn vô cùng, trong lúc không cẩn thận đã nhận lời hắn cùng nhau về đế đô, khiến càng lúc càng nhiều người rơi vào vòng lốc xoáy mập mờ này.
Sư phó nói, bọn hắn thật lòng đối với ta, điều này đương nhiên ta biết, nếu không, làm sao bọn hắn có thể cam tâm chia sẻ một người bạn đời cùng những người khác? Tuy rằng bình thường bọn hắn vừa cai quản vừa đánh mắng ta, nhưng trong lòng luôn luôn yêu thương ta, những lời nói cho dù là cố tình hay vô ý của ta, bọn hắn đều nhớ rõ hơn cả ta.
Có lẽ vì ngày hôm đó lúc bày chuyện xấu hại Mặc Duy khiến Phương tiểu hầu gia bị ngộ thương, ta đã buột miệng than thở một câu mình là phế nhân, bọn hắn bèn nghĩ cách làm Hoạt Tường Dực để chọc cho ta vui vẻ. Tuy rằng không sử dụng được, nhưng tâm ý của bọn hắn, ta quả thật cảm nhận được, hơn nữa là còn cực kỳ hưởng thụ nữa.
Ta trái ôm Kiều Tứ, phải ấp Đường Tam, cười hì hì nói: "Đi, cùng lão gia đi dạo phố đi."
Đường Tam, Kiều Tứ cả kinh "Dạo phố?"
Ta gật gật đầu "Đào Nhị nói, chỉ cần có các chàng theo là được. Dù sao Phương tiểu hầu gia cũng không thể thoát thân, sẽ không đến dây dưa với ta. Lão gia ta đã lâu rồi không được ở bên hai chàng, hôm nay để lão gia ta làm chủ, mời hai chàng ra ngoài chơi thả cửa!"
Hai vị công tử sắc mặt vô cùng đặc sắc, vừa mâu thuẫn lại vừa vui vẻ, nhưng nhịn không nổi lời rủ rê của ta, đành ngoan ngoãn đi cùng ta.
Hiện giờ trên mặt ta mang dịch dung là một gương mặt vô cùng bình thường, còn hai bên trái phải đều là mỹ nam anh tuấn, như hạc giữa bầy gà nổi bật trong đám đông, thật sự phong độ vô cùng, không ít nữ tử ngoái đầu nhìn ta bằng ánh mắt ghen tị lẫn xem thường, ta cũng thấy rất thoải mái dễ chịu. Cái này gọi là: kẻ không làm cho người khác đố kỵ chỉ là kẻ tầm thường, cuộc đời này của ta thích nhất được nhìn bằng hai loại ánh mắt: ngưỡng mộ và ghen tị.
Ta mặc một chiếc váy dài mộc mạc, hoa văn giản dị, nhưng chất liệu thuộc hàng gấm vóc thượng đẳng, người tinh mắt nhìn là biết ta là đại gia, không dám thất lễ với ta. Trong mình ta còn giấu theo một thỏi vàng, không sai, chính là bịp bợm được từ chỗ của Phương tiểu hầu gia, đến tiền trang đổi thành ngân phiếu và bạc, ta dẫn hai vị công tử đi xem tuồng.
Đường Tam nhăn mày lại hỏi: "Ở đâu nàng có thỏi vàng này?"
Ta mặt không đổi sắc nói: "Lượm được ở chỗ Phương tiểu hầu gia, của bất nghĩa mà, ai cũng có quyền lấy thôi."
Tại Sướng Xuân Viên xem tuồng, chấm trích đoạn ”Bướm nhỏ vờn hoa hồng sáng sớm”: tiểu sinh xoay đầu nhìn lại căn nhà của mình trong ”Kim Sơn tự”, thấy cảnh sinh ly tử biệt của Bạch nương tử và Hứa Tiên vô cùng bi thương tuyệt vọng, réo rắt thảm thiết, ta mừng rỡ hô lên một tiếng "Thưởng!". Một thỏi bạc được ném ra, không cẩn thận nện trúng đầu Bạch nương tử...
Xám xì xám xịt bước ra từ Sướng Xuân Viên, khóe miệng Đường Tam ẩn chứa ý cười, thoạt nhìn là biết không có ý tốt.
Lần đi xem tuồng này thật là thất bại, ta còn phải bồi thường hai mươi lượng thuốc men, đau lòng lắm lắm. Tiền phi nghĩa là phải xài sang mới sảng khoái, nhưng cũng phải xem xài kiểu gì a, xài kiểu này, lão gia ta thật là ăn không tiêu mà.
Để bình phục tâm tình, ta dẫn hai vị công tử đến tửu lâu, chọn mấy món ăn đắt tiền cho Đường Tam. Kiều Tứ không kén chọn, chỉ cùng ta ăn mấy món ngọt Mân Giang - Phúc Kiến.
Đường Tam ngay từ đầu còn vui tươi hớn hở, ăn đến sung sướng tràn trề, sau đó thấy đũa của ta và đũa của Kiều Tứ thỉnh thoảng tới lui trao đổi, một mình hắn ăn có chút cô đơn hiu quạnh, bèn hừ lạnh một tiếng, đập đôi đũa gác lên chén, dọa ta sợ nhảy dựng lên.
"Tam nhi, chàng sao vậy?" Ta không cần nghĩ cũng biết hắn ghen, vội vàng cầm một đôi đũa mới tinh sạch sẽ gắp thức ăn cho hắn. "Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút, béo lên cho lão gia ta mừng."
Đường Tam nhăn mày nhìn ta, ngón tay chỉ về phía dĩa thức ăn trước mặt Kiều Tứ: "Ta muốn ăn món đó."
Ta vừa thấy, lấy làm kỳ lạ nói: "Tam nhi, khoai lang bào ngọt lắm, chàng không thích ăn."
Đường Tam phát cáu "Gắp cho ta!"
Ta muôn phần thương yêu liếc hắn một cái, ngoan ngoãn gắp một miếng thả vào chén hắn, hắn nói tiếp: "Đút ta!" Nói rồi còn nhướng mắt nhìn Kiều Tứ.
Aizz, hài tử ấu trĩ này...
Ta cũng không trách hắn, tuổi hắn cũng xấp xỉ ta mà.
Thế nhưng Kiều Tứ lại tương đối không nể tình, cười hừ một tiếng, quay mặt đi, lãnh đạm phun ra hai chữ: "Ấu trĩ."
Tứ nhi, chàng đừng thẳng thắn quá như vậy, lão gia ta khó xử a!
Đường Tam nổi giận muốn phát tác, đũa của ta lập tức tới gần, dùng khoai lang chặn miệng hắn lại "Tam nhi, ăn khoai lang đi, ngọt lắm!"
Đường Tam phức tạp liếc ta một cái, há mồm cắn một chút, nhai nhai rồi cau mày nói: "Thứ ngọt như vậy sao nàng có thể nuốt trôi chứ?"
Ta cười tít mắt nói: "Ăn nhiều đồ ngọt tâm tình cũng tốt hơn. Tam nhi chàng vì ăn quá cay nên tính tình nóng nảy a."
Đường Tam không vui hỏi "Ta nóng nảy ở chỗ nào?"
Kiều Tứ trả lời: "Chỗ nào lại không nóng."
Đường Tam vỗ bàn một cái, trừng mắt: "Có gan ngươi nói lại một lần nữa coi?!"
Kiều Tứ không cam lòng tỏ ra yếu kém: "Bao nhiêu lần cũng vậy thôi." Hai mắt quét từ trên xuống dưới đánh giá hắn, thản nhiên nói "Ngươi muốn nói gì thì ngồi xuống mà nói, hô to gọi nhỏ thật là quá mất mặt mà."
Ta phải công nhận là Tứ nhi nói rất có đạo lý, Tứ nhi trước giờ nói chuyện đều là thẳng thắn, hai người thẳng thắn gặp nhau, chỉ có lão gia ta là gặp xui thôi!
Yến Ngũ, Yến tiểu Ngũ, chàng ở nơi nào, mau tới cứu hoả a!
Lão gia ta thật là... tự làm bậy thì không thể sống mà, sao lại cùng một lúc dẫn hai tên oan gia này ra ngoài chứ? Đã mang theo hai thùng thuốc nổ thì thôi đi, tại sao lại không mang theo bình chữa lửa?
Ta ồ lên một tiếng, hô to: "Ta đi hối điếm tiểu nhị mang thức ăn lên." Sau đó lập tức tông cửa chạy ra ngoài. Nếu muốn đánh nhau, mấy lão gia ta cũng không đủ bồi thường a!
Lau đi mồ hôi lạnh, sửa sang lại áo xống, lão gia ta xuống dưới lầu.
Điếm tiểu nhị đón chào, tươi cười rạng rỡ hỏi: "Khách quan có gì phân phó?"
"Có món ăn nào giúp hạ hỏa hay không?" Ta buồn rầu hỏi.
Điếm tiểu nhị khẽ giật mình, nghiêm túc suy nghĩ, ta bảo hắn làm vài món, lại khen thưởng chút bạc vụn, rồi ngồi vào một cái bàn gần đó nghỉ tạm.
Đoán chừng trên lầu còn phải mắng nhau một hồi nữa, lão gia ta mệt mỏi, chợp mắt trước một chút.
Mắt còn chưa nhắm hết lại ta đã cảm thấy ánh sáng đột nhiên bị che mất, mở to mắt ra xem, phát hiện ghế đối diện có một người nam tử xa lạ đang ngồi xuống.
Thật ra cũng không tính là xa lạ, nam tử này trông có chút quen mặt, nhưng nhất thời ta nghĩ không ra, chỉ ngơ ngẩn vừa nhìn hắn vừa cố gắng lục lọi trong trí nhớ.
Hắn nhìn qua dường như nhỏ tuổi hơn ta một chút, không dưới hai mươi tuổi cũng không hơn hai mươi tuổi, chưa hoàn toàn mất hết vẻ non nớt ngây ngô của thiếu niên, nhưng cũng đã mơ hồ có mị lực và khí thế của nam tử thành niên, tuy chỉ mặc một bộ y phục bình thường, nhưng rõ ràng không phải là người bình thường.
Ta vờ vịt chắp tay thi lễ, cười giả lả nói: "Chưa thỉnh giáo cao danh quý tính của vị tiểu huynh đệ này?" Ta quét mắt nhìn bốn phía, bàn trống còn rất nhiều, hắn lại cố ý ngồi vào chiếc ghế trước mặt ta, rõ ràng là đến có mục đích.
"Tại hạ họ Lưu, tên Triệt." Thiếu niên mỉm cười đáp lại, một đôi mắt sáng ngời hữu thần nhìn ta chòng chọc, giống như trên mặt ta vừa mọc ra một đóa hoa cúc...
Ta không tự nhiên giơ tay lên sờ sờ mặt "Ừ, vậy ngươi có chuyện gì sao?"
Không biết vì sao, nghe ta nói như vậy, ánh mắt của vị thiếu niên nọ lộ ra một vẻ như thất vọng, lại như thở phào nhẹ nhõm. Vẻ mặt đầy mâu thuẫn, loại cảm giác này rất quen thuộc, mỗi khi ta ăn vụng gà nướng, sư phó không trách cứ ta, ta cũng sẽ dùng ánh mắt u oán như vậy để nhìn hắn.
Chẳng lẽ thiếu niên xinh đẹp trước mắt này cũng gặp phải phiền não như ta.
Thiếu niên Lưu Triệt hồi phục tinh thần lại, tiếp tục mỉm cười với ta: "Chưa thỉnh giáo quý danh của cô nương?"
Ta ho khan một tiếng "Ta không phải cô nương, xin gọi ta là lão gia."
Vẻ mặt Lưu Triệt cứng lại một chút, khô khan gọi một tiếng: "Lão gia..."
Ta hài lòng gật gật đầu "Ta với ngươi không quen biết gì, không cần thiết phải cho ngươi biết tên, nếu không còn chuyện gì nữa, mời ngươi tránh qua một bên đi, chắn hết ánh sáng mặt trời của ta rồi." Sư phó đã từng nói qua, đừng nói chuyện với người lạ, bộ lão gia ta dễ lừa lắm sao?
Lưu Triệt lại đờ đẫn ra một lát, nhưng lần này rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần, vươn cổ ra trước mặt ta, đè thấp giọng xuống, thần thần bí bí nói với ta: "Ta thấy ấn đường ngươi lộ ra màu đen, sắp sửa có tai kiếp."
Ta chấn kinh giương mắt nhìn hắn.
Chuẩn! Quá chuẩn!
Hai vị phu quân nhà ta hiện đang đứng sau lưng hắn, vẻ mặt tối tăm nhìn chòng chọc hai người bọn ta kìa!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lão Gia Có Hỉ
Tùy Vũ Nhi An
Lão Gia Có Hỉ - Tùy Vũ Nhi An
https://isach.info/story.php?story=lao_gia_co_hi__tuy_vu_nhi_an