Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hồng Hạnh Thổn Thức
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 25 - Yêu Ở Lhasa (phần 2)
K
hi bạn thầm yêu một người đàn ông mà người đó ngày đêm luôn ở bên bạn và trong lúc bạn không để ý bất ngờ bị thơm lên má một cái, bạn sẽ có phản ứng thế nào?
Trong khi tôi không hề đề phòng đã bị Đinh Tuấn Kiệt thơm nhẹ vào má.Một giây trôi qua, tôi sợ đến mức toàn thân không còn cảm giác, thở mạnh cũng không dám. Khi còn chưa hoàn hồn trở lại, Đinh Tuấn Kiệt đã trở về giường mình ngủ tiếp.
Ảo giác! Tôi tự cảnh cáo mình. Nhất định là do mình quá căng thẳng mà có ảo giác này, mà nguồn gốc của ảo giác thì có thể quy cho cái khác, chẳng hạn như bởi gió đêm mát mẻ, hay ánh sao lấp lánh. Khi anh cúi xuống chỉ đơn giản là đắp chăn cho tôi, hơi thở đàn ông phả vào...nhưng tất cả các giả thiết đều bị sự nóng rần trên mặt tôi loại bỏ.
Cảm giác ấm nóng trên khuôn mặt vẫn còn nguyên, tôi đưa tay mình xoa xoa vào chỗ Đinh Tuấn Kiệt vừa hôn, cảm thấy đó là chuyện không thể ngờ tới. Một chút buồn ngủ cũng không còn nữa, Đinh Tuấn Kiệt ở giường bên trở mình rất mạnh, tôi nằm trong chăn cứ suy nghĩ vẫn vơ.
Thật khó ngủ!
Sáng ra tôi phải cô gắng lắm mới mở được mắt vào lúc 9h, tự khen mình vẫn có thể tỉnh dậy sớm như vậy.
Quan sát xung quanh, không ngờ người đàn ông gỗ đá đó đã ngồi trên bàn đang cầm bút ghi ghi chép chép cái gì.
Tôi giả vờ ngủ, quan sát anh - người khiến trái tim mình loạn nhịp, qua khe hở của đường may trên chăn. Trông anh thật đẹp trai, anh đang mặc áo phông bằng vải bông và chiếc áo khoác màu xanh đen. Anh mới gội đầu xong, đuôi tóc vẫn còn đọng lại những giọt nước nhỏ nhỏ tròn tròn.
Trong anh thật khỏe mạnh, lại tự nhiên và lịch lãm! Tôi thích đôi môi cá tính đó, mỏng mà không yểu điệu, lúm đồng tiền bên khóe miệng luôn bị cô coi là tội danh giống " con gái"
Thực ra đó là sự ngưỡng mộ. Khi Đinh Tuấn Kiệt chăm chú làm việc, phong thái của anh khiến ai nhìn thấy cũng bị mê hoặc.
Bây giờ, Đinh Tuấn Kiệt đang chuyên tâm viết cái gì đó. Cho dù làn da anh có ngăm đen hay đôi môi hơi cong...thì tất cả đều vô cùng quyến rũ đối với tôi.
Ánh mắt tôi bất giác dừng lại trên đôi môi mím chặt kia, tôi nghĩ tới nụ hôn tối qua...
Tôi e thẹn, kéo mạnh chăn trùm kín khuôn mặt đang nóng ran vì ngượng. Đúng lúc đó Đinh Tuấn Kiệt hình như phát hiện ra tôi đã tỉnh giấc, anh tiến lên phía trên nhấc chăn của tôi ra, anh nhìn tôi bằng đôi mắt biết cười.
"Sao rồi, khỉ con Tiểu Nê? Hôm nay sao tỉnh sớm vậy? Vẫn chưa chiều mà!" Anh giễu cợt tôi. " Được rồi, ra khỏi chăn ngay! Kẻo chút nữa máu cam lại dây ra chăn đấy!"
Tôi bị anh chọc tức liền nhăn mặt, muốn cãi lại nhưng bị anh chiếu tướng nói không nên lời. Tôi cố giả vờ nhìn vào tay mình, giống như trên tay có vật thể lại đang thu hút sự chú ý.
Đinh Tuấn Kiệt thấy tôi đỏ mặt liền cười và ngồi xuống bên giường hỏi khẽ: " Khỏi cảm chưa? Còn chảy nước mũi không?"
" Dường như vẫn còn hơi hơi" Tôi vừa nói vừa hỉ mũi: " Hình như em vẫn cảm!"
Em ốm rồi, em chỉ thích nhìn cách anh quan tâm, lo lắng cho em.
Tôi có cảm giác mình được quan tâm, chăm sóc giống như một nàng công chúa vậy.
" Nói như vậy thì chúng ta còn phải ở lại đây một tuần! Bởi vì nếu em bị cảm thì không thể đến Na Khúc, nơi đó còn cao hơn Lhasa trên 1000 m" Đinh Tuấn Kiệt vừa nói vừa tìm thuốc giúp tôi.
Na Khúc? Một cái tên vô cùng lạ tai
Tôi hào hứng hỏi: " Na Khúc rất đẹp phải không anh?"
Đinh Tuấn Kiệt đưa thuốc cho tôi, nghĩ một lúc rồi trả lời: " Anh cũng chưa đến bao giờ. Nhưng nghe nói nơi đó vô cùng rộng lớn, to bằng ba lần tỉnh Thiểm Tây ấy chứ."
Không biết thì thôi chứ đã biết rồi, nghe tới đây đã khiến tôi ngạc nhiên mắt tròn mắt dẹt! Hận một nỗi không thể bay ngay đến vùng đất thần bí đó! Nơi đó là tiên cảnh à? Tôi tưởng tượng bốn phía của Na Khúc rất gần với chân trời và còn nằm gọn trong tầng mây. trí tưởng tượng của tôi được mặc sức bay bổng khiến tinh thần vui vẻ! Tôi là người không bao giờ bằng lòng với hiện tại, tôi thích không ngừng làm mới sự vật trước mắt. Ở Lhasa chưa đến một tuần tôi đã thấy chán. Ngoài những dãy núi tuyết thì chẳng có gì khác với Trùng Khánh.
Rốt cuộc tôi cũng biết vì sao trước đây Lhasa thần bí rồi, vì nó nguyên thủy, lạc hậu. Còn ngày nay nhà cao tầng mọc lên như nấm, xã hội phồn hoa, hơn một nửa dân trong thành phố Lhasa là thương nhân Tứ Xuyên.
Chỉ cần có thương nhân đến, có trao đổi tiền tệ, thì tất cả sẽ không còn chân chất nữa, tất cả sẽ biến thành thành phố thương mại. Vì thế tôi muốn đến Na Khúc, Na Khúc vốn là thiên đường của những người chăn dê! Ở đó chắc chắn sẽ được nhìn thấy những nụ cười hồn hậu mà đã rất hiếm trên thế gian này: con người ở đó có khuôn mặt đen đúa, quần áo cũ bẩn, nhưng lại có những nụ cười thánh thiện và hạnh phúc.
" Vậy còn đợi gì nữa! Chúng ta xuất phát luôn đi! Na Khúc, Na Khúc!" Tôi nhảy cẫng lên, phấn khích đến mức mặt đỏ ửng.
" Không được!" Đinh Tuấn Kiệt dội gáo nước lạnh vào sự phấn khích của tôi: " Em đang cảm lạnh, sao lại có thể đến Na Khúc được?" Anh quyết không nhượng bộ.
" Em cảm thấy khỏi rồi mà."
" Không được!" Đinh Tuấn Kiệt lắc đầu, quyết không thỏa hiệp. Tôi bắt đầu hối hận về lời nói dối có thể châm chước vừa rồi.
Liền sau đó tôi bắt đầu sử dụng đủ mọi tuyệt chiêu, đã từng hữu hiệu như nũng nịu, vờ khóc, im lặng, không nói, giả vờ tuyệt thực vì oan ức..., chỉ thiếu nước nhảy lầu. Ai ngờ Đinh Tuấn Kiệt không những không chiều theo ý tôi mà ngày càng tỏ ra nghiêm khắc, cuối cùng lạnh lùng nói: " Đã bảo không được là không được!"
Tôi nổi cáu - khá tức giận, tôi ngồi trên giường không nói không rằng, tự thề với lòng mình: " Anh không cho tôi đi, tôi sẽ tự đi không thèm để ý đến anh. Nào ngờ Đinh Tuấn Kiệt lòng dạ sắt đá không chiều theo ý tôi. Anh còn nói với tôi: " Anh đi dạo phố em có đi cùng không?" Chưa từng nghe thấy tôi trả lời anh đã đóng sập cửa rồi đi luôn.
Anh đã thay đổi thật rồi.
Tôi ngồi trên giường bật khóc tức tưởi, trong lòng thầm rủa anh là đồ máu lạnh. Mà Đinh Tuấn Kiệt đúng là đồ máu lạnh, anh ta chơi tung tẩy bên ngoài cả ngày, đến tận 5h chiều mới trở về phòng.
Khi Đinh Tuấn Kiệt mở cửa bước vào, tôi vẫn ngồi nguyên trên giường như lúc anh đi. Không hề có biểu hiện gì, nước mắt vẫn còn đọng trên mắt, không tỏ ra vui mừng hay đá động đến việc anh đã về, chỉ tỏ vẻ đe dọa: Anh không cho em đi, em sẽ ngồi đây cả đời tuyệt thực cho anh xem!
Đinh Tuấn Kiệt cũng chẳng có động thái gì chứng tỏ muốn chủ động làm lành, anh đi một vòng quanh phòng rồi vòng vào nhà tắm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi một cách quái đản, vẻ mặt vừa như cười nhưng lại như không, cuối cùng ngồi xuống cạnh tôi từ tốn nói:
" Em bày trò tôi đang tức giận, tôi muốn tuyệt thực cho ai xem đấy? Tivi vẫn còn nóng, vở bao đồ ăn vặt thì đầy trong thùng rác, khăn tắm trong nhà t ắm hãy còn ướt...xem ra không có anh, em vẫn có thể sống vui vẻ đấy chứ?"
Sau đó Đinh Tuấn Kiệt không để ý đến tôi nữa, ai làm việc người nấy.
...
Tôi ngồi bất động cả nửa ngày, toàn thân cứng đờ, không chịu nổi đành chạy đi tìm Đinh Tuấn Kiệt bảo anh dẫn đi ăn món thịt dê bốc.
Rốt cuộc lại do chính tôi vì thiếu kiên nhẫn mà tự phá hỏng cuộc chiến tranh lạnh này.
Bốn ngày sau, thấy tôi hoàn toàn bình thường, Đinh Tuấn Kiệt quyết định thuê một chiếc xe địa hình, mở miệng nói một câu khiến tôi vui muốn nhảy cẫng lên: " Đi Na Khúc thôi!"
Hôm đó là một ngày đáng nhớ, mọi người bị thứ nắng chiều Lhasa hành cho lừ đừ. Đương nhiên tôi là người ngoại lệ, trước khi lên xe với trí tưởng tượng phong phú và sự nhanh nhẹn của loài khỉ toi vô cùng phấn khích, đeo một chiếc kính đen, mang theo một túi đồ ăn vặt, giống như những chuyến dã ngoai lúc còn học tiểu học. Vừa lên xe đã ngồi không yên, chỉ mong xe mau khởi hành, tôi nóng lòng muốn tận mắt thấy cảnh đẹp ở Na Khúc.
Khi xe vừa rời khỏi trung tâm thành phố, tôi quay đầu lại phía sau nói lời tạm biệt với thành phố cổ kính đang phôi phai bởi hơi hướng của sự hiện đại hóa, người lái xe cười nói với Đinh Tuấn Kiệt rằng bạn gái anh thật đáng yêu.
Cả hai chúng tôi đều xấu hổ, nhưng có một việc khiến tôi mừng thầm là Đinh Tuấn Kiệt không phản đối, chỉ vờ không nghe thấy rồi nhìn ra ngoài cửa xe.
Vừa lên xe miệng thôi đã không ngừng nhai snack khoai tây rồi hét to "ồ..ồ..." ngạc nhiên mỗi khi nhìn thấy phong cảnh kỳ vĩ ở bên ngoài, Đinh Tuấn Kiệt chu mỏ không nói ra tiếng chê tôi là đồ nhà quê.
Đấm anh một cái, trong lòng thỏa mãn sung sướng biết bao! Trông hai đứa chúng tôi cứ như đôi tân hôn đang đi hưởng tuần trăng mật.
Xe chạy xuyên qua các dãy núi và mây phông cảnh nơi đây còn đẹp hơn dệt gấm thêu hoa.
7h tối mà nắng vẫn còn chiếu trên các đỉnh núi xa xa, ánh nắng vàng lấp lánh, phong cảnh thật hùng vĩ.
Tôi nói đó là kim tự tháp Tây Tạng của Trung Quốc, Đinh Tuấn Kiệt cũng đồng tình với tôi. Sau đó tôi ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy đã nghiêm khắc tự phê bình mình đã bỏ lỡ biết bao nhiêu cảnh đẹp.
Có điều sau này mới hiểu ra, tất cả những cái ở bên ngoài nhìn lâu thì cũng chẳng có gì mới lạ và hấp dẫn nữa. Vẫn chỉ là những vùng đá hoang trọc lốc, giữa các tảng đá lớn màu vàng đục là dòng nước cùng mày đang tuôn chảy dữ dội, phong cảnh đó đã phá hỏng sự đẹp đẽ của cao nguyên trong lòng tôi.
Nhưng chưa hết hy vọng, bởi tôi cho rằng cảnh đẹp còn ở phía trước. Vì không muốn chứng kiến cảnh càng đi càng hoang vu, và đất cát cũng bắt đầu bay tứ tung, tôi đóng chặt cửa lại. Tôi không còn gào lên sung sướng nữa, phong cảnh buồn dễ sợ - vùng đất chó ăn đá, gà ăn sỏi.
Xe chạy như bay trên con đường độc đạo giữa núi, tròng trành nghiêng ngả, càng đi càng thấy hoang vu.
Tôi băn khoăn không biết lúc này còn cách Na Khúc bao xa. Hỏi người lái xe chỉ nhận được câu trả lời vẫn chưa ra khỏi Lhasa. Ngay lập tức tôi thấy nản lòng.
Một nơi mà buổi tối không dễ gì mới tìm thấy một nóc nhà, có nhà nghỉ thì cũng chỉ là loại vừa cũ vừa nhỏ và bẩn thỉu, nhưng vẫn phải chịu khó nghỉ đêm ở đây. Trong giấc ngủ chỉ toàn mơ thấy cảnh xe chạy lắc lư. Ngày hôm sau, mới 6h sáng đã bị Đinh Tuấn Kiệt lôi dậy, đầu óc tôi căng lên như dây đàn. Hỏi lái xe còn phải ngồi xe như vậy mấy ngày nữa, câu trả lời là: " CÒn khoảng bốn ngày..."
Cảm giác đó, hình dung thế nào nhỉ, nghĩa là cảm thấy cuộc đời bi thảm tột độ rồi. Thật khó mà chịu đựng bốn ngày trên xe nữa. Đinh Tuấn Kiệt cũng giống tôi, trông như đang phải chịu cực hình, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Trên xe, nếu không ngủ thì còn cách mở to mắt nhìn ra bên ngoài ngắm những phiến đá kỳ quái trên hoang mạc dài vô tận, cũng chẳng phải là cảnh non xanh nước biếc như lúc đầu tưởng tượng. Tôi chỉ còn thấy lộ trình xa lắc xa lơ, giống như cả đời này phải sống trong tuyệt vọng.
Suốt dọc hai bên đường hầu như không thấy một bóng người, thi thoảng mới thấy ở đằng xa mấy chú cừu đang cúi đầu gặm đá - bốn bề trơ trụi, tưởng như động vật ở cao nguyên béo tốt là nhờ hàng ngày gặm đá, thi thoảng lắm mới thấy vài người nông dân, họ giơ tay vẫy chào thân thiện. Một cậu thanh niên còn trìu mến gửi cho chúng tôi một nụ hôn gió. Chốc chốc lại xuất hiện một vài con chó chạy qua đường, khiến tôi ngạc nhiên reo to: " Chó Tây Tạng kìa!" Đôi lúc mới thấy lác đác vài nóc nhà thấp lè tè, cắm cờ ngũ sắc. Đôi khi lại thấy một vài đứa trẻ Tây Tạng ngỡ ngàng nhìn theo chiếc xe lướt qua cười toe toét như muốn khoe hàm răng trắng muốt. Đôi lúc lại bắt gặp những con trâu lùn - giống trâu ở vùng cao nguyên Thanh Hải, trâu Tây Tạng còn xấu hơn cả trong tưởng tượng đang khoan thai gặm đá bên sườn núi. Ở đây nói là thi thoảng, nhưng khoảng cách giữa các lần thi thoảng cũng phải cách nhau đến năm, sáu tiếng đồng hồ. Ngoài những lúc thi thoảng đó, còn lại thì trước mắt chỉ toàn là những dãy núi trùng trùng điệp điệp nối tiếp nhau và những sa mạc dường như dài vô tận. Nghĩ đến lúc quay về lại phải trải qua hành trình đó tôi chỉ muốn khóc thật to và luôn mồm ca thán muốn được trở về nhà ngay.
Lúc này Đinh Tuấn Kiệt thực sự hoảng sợ, vụng về vỗ vào lưng tôi dỗ dành: " Em đừng khóc nữa mà!" Người lái xe cũng lên tiếng: " Chỉ còn một ngày nữa là đến, đêm nay chúng ta không dừng lại ngủ trọ nữa, sẽ đi suốt đêm, sáng mai có thể tới nơi rồi.
Lúc đó đã là 9h tối, đám mây cuối chiều đang treo lơ lửng trên bầu trời. Tôi giả vờ mệt mỏi ngả vào lòng Đinh Tuấn Kiệt phóng tầm mắt nhìn ra xa. Một đám mây đỏ rực hình thù giống như mấy chữ "như ý cát tường" trong tiếng Tây Tạng. Đón tiếp chúng tôi là vùng đất nguyên sơ giống như đứa trẻ sơ sinh duy nhất không chịu ảnh hưởng của sự phát triển, sự hiện đại hóa ngày nay - Na Khúc. Khuôn mặt hồn nhiên của nó hiện ra trong nắng, ngây thơ như nhưng đứa trẻ chăn cừu vùng cao nguyên vậy.
Tôi và Đinh Tuấn Kiệt đã cẩn thận đi vào và tò mò tìm hiểu nhau chính trong cái nơi nguyên thủy này.
Chốc chốc tôi lại nhìn trộm người đàn ông ngồi bên, dường như anh đang suy nghĩ điều gì đó, lông mày nhíu lại, dáng vẻ phiền não. Anh đang nghĩ đến vợ anh chăng? Lúc ôm tôi trong lòng, anh lại bắt đầu nhớ đến vợ rồi ư?
Tôi cảm thấy hơi khó chịu.
Một lúc sau Đinh Tuấn Kiệt cũng không thể cầm cự lâu hơn được nữa, anh lấy áo len quấn chặt tôi lại và nghẹo đầu sang một bên ngủ gà ngủ gật.
Tất cả đều ngủ, chỉ còn lại người lái xe châm thuốc hút đang cẩn thận lái xe, chiếc xe lao đi trong hoang mạc mênh mông, thỉnh thoảng mấy chú dê bị tiếng còi xe làm cho giật mình chạy nhầm vào đường xe chạy, tiếng còi xe đập vào vách núi rồi lại vọng ra.
Sáng hôm sau, khi tia nắng đầu tiên ló ra trên sa mạc tôi mới nhắm mắt giả vờ ngủ, nằm yên trong lòng người đàn ông tôi yêu, cười thầm. Có ai hay đêm qua khi ngoài trời đen sẫm, gió thì tít trên cao, ai đã hôn trộm ai.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hồng Hạnh Thổn Thức
Tào Đình
Hồng Hạnh Thổn Thức - Tào Đình
https://isach.info/story.php?story=hong_hanh_thon_thuc__tao_dinh