Chương 24
ậu đang làm tiêu tùng cả sự nghiệp, vậy đấy,” Skeet nói với Dallie, người đang cau có nhìn gáy tài xế trong lúc chiếc taxi bò trên Đại lộ Số Năm. “Cậu chỉ cần vẽ hươu vẽ vượn, nói về những cơ hội mới và mở rộng địa bàn, thế nhưng những gì cậu làm là bỏ cuộc.”
“Điều tôi làm là biết thức thời,” Dallie đáp với đôi chút nóng nảy. “Nếu anh không quá ngu dốt đến thế, anh sẽ thấy đây chỉ là vấn đề về chớp thời cơ.” Ngồi trên một chiếc xe do người khác lái luôn làm tâm trạng Dallie xấu đi, đằng này anh còn đang chết dí trong một vụ tắc đường ở Manhattan và cái người ôm vô lăng chỉ nói được tiếng Ba Tư, nên Dallie cho qua ý định hòa nhã với người xung quanh.
Anh và Skeet vừa ngồi hai tiếng đồng hồ ở quán Tavern on the Green, được thù tiếp bởi quan chức một kênh thể thao muốn Dallie ký vào bản hợp đồng độc quyền năm năm để bình luận cho các giải đấu của họ. Năm ngoái anh đã có mấy lần hợp tác với họ trong thời gian chờ hồi phục chấn thương cổ tay, và phản ứng của khán giả vô cùng tích cực khiến truyền thông lập tức săn đón anh. Dallie có một phong cách hài hước và xấc xược trên truyền hình tựa như Lee Trevino và Dave Marr, những bình luận viên nổi nhất lúc bấy giờ. Nhưng theo một phó giám đốc trong ngành có lần nhận xét với người vợ thứ ba của mình, thì Dallie bảnh trai gấp trăm lần cả hai người đó.
Tầm quan trọng của sự kiện đã khiến Dallie nhượng bộ trong gu ăn mặc để diện một bộ vest màu navy, kèm theo cà vạt lụa màu hạt dẻ chững chạc thắt ngay ngắn ở cổ áo sơ mi xanh nhạt. Song Skeet lại chọn áo khoác nhung kẻ của J.C.Penney đi cùng cà vạt dây thắng được trong cuộc thi ném xu vào bát cá vàng năm 1973.
“Cậu đang phí hoài tài năng Chúa ban cho cậu,” Skeet vẫn ương như lừa.
Dallie quay sang quắc mắt. “Ông đạo đức giả vừa thôi. Theo tôi nhớ, ông toàn nhồi cho tôi những tay bầu sô Hollywood và ép tôi chụp ảnh gợi tình với độc cái khố trên người, nhưng giờ khi tôi có một lời mời tương đối tử tế, ông lại nổi đóa lên.”
“Những lời mời đó chẳng dính dáng đến môn golf của cậu. Mẹ nó, Dallie, cậu ắt sẽ không bị lỡ một giải đấu loại trực tiếp nếu cậu làm khách mời trên ‘The Love Boat’ trong thời gian nghỉ ngơi. Nhưng ở đây chúng ta đang bàn đến một chuyện hoàn toàn khác. Chúng ta đang nói về chuyện cậu ngồi trong khoang bình luận đưa ra những nhận xét giễu cợt về những cái áo sơ mi hồng của Greg Norman trong khi ở ngoài kia Norman đang ghi tên mình vào lịch sử môn golf. Chúng ta đang nói về ngày tàn sự nghiệp của cậu! Tôi không nghe thấy những tên trùm sò đó bảo rằng cậu chỉ cần xuất hiện trong khoang bình luận vào những ngày không đạt điều kiện thi đấu, giống như trường hợp của Nicklaus, và một số tên tuổi lớn khác. Chúng nó nói tới việc cậu sẽ ngồi đấy toàn thời gian. Trong khoang bình luận, chứ không phải trên sân golf ngoài kia.”
Đó là một trong những bài phát biểu dài nhất Dallie từng nghe ở Skeet, và chỉ riêng âm lượng của nó thôi cũng khiến Dallie đứng hình trong chốc lát. Nhưng rồi Skeet lầm bầm câu gì không rõ, chọc Dallie muốn phát khùng. Anh ráng kiềm chế cơn giận chỉ vì biết rằng những mùa giải gần đây là nỗi buồn khôn nguôi đối với Skeet Cooper.
Bắt đầu từ sự việc cách đây vài năm khi anh lái xe về từ một quán bar ở Wichita Falls và suýt giết chết một thằng bé đi xe đạp ten-speed. Anh đã thôi dùng thuốc cấm hồi cuối những năm bảy mươi, nhưng cho đến tối hôm ấy anh vẫn đánh bạn với bia rượu. Thằng bé không bị thương tích nào nghiêm trọng ngoài gãy một xương sườn, và cảnh sát nhẹ tay với Dallie hơn mức anh đáng bị, nhưng anh vẫn chấn động đến độ bỏ rượu ngay sau đó. Không hề dễ dàng, cho thấy anh đã quá chủ quan về vấn đề này. Anh có thể chẳng bao giờ qua được vòng loại ở các giải Master hoặc giành cúp ở giải U.S. Classic, nhưng anh sẽ là đồ trời chu đất diệt nếu hại chết một đứa trẻ chỉ vì uống quá nhiều.
Ngạc nhiên thay, phong độ của anh lập tức được cải thiện sau khi cai rượu, và sang tháng sau anh đứng thứ ba trong giải Bob Hope, ngay trước các ống kính máy quay. Skeet vui mừng phát khóc. Tối đó anh nghe thấy Skeet nói chuyện điện thoại với Holly Grace. “Tôi biết cậu ấy làm được mà,” Skeet bô lô ba la. “Cô cứ chờ mà xem, Holly Grace. Cậu ấy sẽ trở thành một người trong top đầu. Từ giờ thành công sẽ đến với cậu bé của chúng ta.”
Nhưng không hẳn thế. Và đó là điều đang dày vò trái tim Skeet. Một đôi lần trong năm Dallie về nhì hoặc ba một giải đấu lớn, nhưng càng ngày mọi người càng thấy rõ rằng, ở tuổi ba bảy, những năm tháng đỉnh cao của anh sắp kết thúc và những chức vô định tầm cỡ sẽ không bao giờ thuộc về anh.
“Cậu có kỹ thuật,” Skeet nói, nhìn chằm chằm vào cửa kính xe tối sẫm. “Cậu có kỹ thuật và có tài năng, nhưng có cái gì đó bên trong đang ngăn cậu trở thành một nhà vô địch thực thụ. Giá mà tôi biết nó là gì.”
Dallie biết, nhưng anh không nói. “Nghe tôi đây, Skeet Cooper. Ai cũng hiểu rằng xem một trận golf trên truyền hình thú vị ngang với xem một người đang ngủ. Những tay kinh doanh kia sẵn sàng trả tôi một khoản kha khá để hà sức sống cho chương trình của họ, và tôi thấy không nên ném trả sự hào phóng ấy vào mặt họ.”
“Lũ ấy sực nức nước hoa,” Skeet lầu bầu, như thể điều đó nói lên tất cả. “Mà cậu tha thiết với tiền từ khi nào thế?”
“Từ lúc tôi nhìn lịch tường và thấy mình đã ba bẩy tuổi.” Dallie chồm tới gõ vào tấm kính chắn giữa anh và tài xế. “Này anh! Cho tôi xuống ở góc phố tới.”
“Cậu định đi đâu?”
“Ghé thăm Holly Grace. Và tôi sẽ đi một mình.”
“Vô ích thôi. Cô ấy sẽ lặp lại nguyên xi những gì tôi nói với cậu.”
Dallie vẫn cứ mở cửa và nhảy xuống trước tiệm đồng hồ Cartier. Chiếc xe phóng đi, và anh giẫm ngay vào một bãi phân chó. Đáng đời anh, vì tội đã ăn một bữa trưa lớn hơn ngân sách năm của hầu hết các nước thế giới thứ ba.
Làm ngơ ánh mắt của vô số khách bộ hành nữ đi ngang qua, anh bắt đầu chà đế giày vào bờ hè. Chính lúc ấy Bear thình lình xuất hiện sau lưng anh. Tốt nhất mày hãy ký khi người ta còn muốn mày, Bear nói. Mày còn định ảo tưởng về bản thân bao lâu nữa thằng kia?
Tao không ảo tưởng. Dallie bắt đầu đi ngược lên Đại lộ số Năm, hướng tới căn hộ của Holly Grace.
Bear bám sát anh, lắc lắc cái đầu tóc vàng ngoại cỡ vẻ ghê tởm. Mày tưởng cứ bỏ rượu là chắc chắn ghi được những cú eagle putt sao? Mày tưởng dễ xơi lắm. Sao không cho lão Skeet biết nguyên nhân thực sự cản bước mày? Sao không nói toẹt cho lão hay mày không có bản lĩnh để làm một nhà vô địch?
Dallie tăng tốc, cố hết sức để cắt đuôi Bear trong đám đông. Nhưng Bear dai như kẹo kéo. Hắn đã bám trụ một thời gian dài, và giờ nhất quyết không đi đâu hết.
Holly Grace sống ở Museum Tower, khu căn hộ cao cấp xây bên trên Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại, khiến cô hay phổng mũi tuyên bố rằng mình ngủ trên đầu nhiều danh họa kiệt xuất của nhân loại. Người gác cửa nhận ra Dallie và để cho anh vào căn hộ của Holly Grace chờ cô. Mấy tháng rồi Dallie không gặp Holly Grace, nhưng họ thường xuyên nói chuyện điện thoại và nắm rõ tình hình của nhau.
Căn hộ hoàn toàn không phải phong cách của Dallie – đồ đạc quá nhiều màu trắng, những chiếc ghế hình thù vô tổ chức không hợp với thân hình cao lớn của anh, mấy tác phẩm nghệ thuật trừu tượng khiến anh nghĩ đến mặt nước ao tù xanh lè sủi bọt. Anh cởi áo vest và cà vạt, rồi nhét cuốn băng Born in the USA vào chiếc máy cassette anh tìm thấy trong một hộc tủ nom như được thiết kế để đựng đồ nghề chữa răng. Anh tua đến bài “Darlington County”, theo ý anh là một trong mười bài hát hay nhất của nước Mĩ. Trong lúc Boss hát về những chuyến phiêu lưu của mình với Wayne, Dallie dạo quanh phòng khách rộng rãi, cuối cùng dừng lại trước cây đàn piano của Holly Grace. So với lần trước anh đến đây, cô đã bổ sung một bộ ảnh đóng khung bạc vào bộ sưu tập những chiếc chặn giấy bằng thủy tinh luôn để đầy trên mặt đàn. Anh thấy có nhiều bức của Holly Grace và mẹ, hai bức ảnh của anh, vài bức ảnh chụp nhanh hai người với nhau, và một bức ảnh Danny họ đã chụp ở Sears năm 1969.
Những ngón tay Dallie siết lại quanh gờ khung ảnh khi anh cầm nó lên. Gương mặt bầu bĩnh của Danny nhìn lại anh, mắt to tròn và cười toe toét, một bong bóng nước dãi nhỏ xíu đông cứng vĩnh viễn trên bờ môi dưới thằng bé. Nếu Danny còn sống, giờ nó đã được mười tám tuổi. Dallie không hình dung nổi điều đó. Anh không thể tưởng tượng ra hình ảnh Danny ở tuổi mười tám, cao ngang anh, tóc vàng và nhanh nhẹn, và đẹp như mẹ nó. Trong tâm trí anh, Danny mãi mãi là một em bé chập chững chạy tới với người bố hai mươi tuổi của nó với cái bỉm nặng trễ xuống tận đầu gối và hai cánh tay mũm mĩm vươn ra với niềm tin tưởng tuyệt đối.
Dallie đặt bức ảnh xuống và ngoảnh đi. Sau từng ấy năm, nỗi đau vẫn còn đó – có lẽ không còn sắc nhọn, nhưng vẫn ở đó. Anh cố khỏa lấp bằng cách nhìn sang bức ảnh Francesca mặc quần short đỏ và cười tinh nghịch vào ống kính. Cô ngồi trên một tảng đá lớn, một tay vuốt tóc khỏi mặt và tay kia giữ một đứa bé bụ bẫm giữa hai chân. Anh mỉm cười. Cô trông thật hạnh phúc trong ảnh. Thời gian bên Francesca là một quãng thời gian tươi đẹp trong cuộc đời anh, nó giống như sống trong một trò đùa riêng tư vậy. Nhưng có lẽ kẻ nực cười lúc này là anh.
Ai mà ngờ được cái cô Fancy Pants lại thành đạt như thế? Cô cũng tay trắng làm nên – anh biết điều đó từ Holly Grace. Cô đã một mình nuôi con không ai giúp đỡ và một mình lập nghiệp. Tất nhiên mười năm trước ở cô đã có những điểm đặc biệt – tính can trường, cái cách cô đương đầu trực diện với cuộc sống và theo đuổi những gì mình muốn bất chấp hậu quả. Một ý nghĩ vụt qua đầu anh rằng Francesca đã về đích với điểm tối đa trong khi anh vẫn lẹt đẹt gần vạch xuất phát.
Điều đó làm anh không vui tí nào, và anh bật lại cuộn băng Springteen để có cái sao lãng. Rồi anh xuống bếp mở tủ lạnh, chọn một lon Dr Pepper thay vì món bia Miller Lite của Holly Grace. Anh luôn đánh giá cao việc Francesca đã thành thực với Holly Grace về đứa bé của cô. Lẽ tự nhiên là anh đã băn khoăn liệu đó có phải con mình, và chắc chắn Francesca có thể để anh đổ vỏ cho thằng cha Nicky kia không mấy khó khăn. Nhưng cô đã không làm thế, và anh khâm phục cô về điều đó.
Bật nắp lon Dr Pepper, anh quay lại chỗ cây đàn và nhìn quanh tìm một bức ảnh khác của con trai Francesca, nhưng chỉ thấy một tấm duy nhất. Anh thích việc mỗi khi đứa trẻ được nhắc đến trong một chủ đề về Francesca, thằng bé luôn được nhận định là kết quả của một cuộc hôn nhân vội vàng không hạnh phúc – không hạnh phúc đến mức Francesca đã từ chối tiết lộ tên cha đứa trẻ. Theo như Dallie biết, anh, Holly Grace, và Skeet là những người duy nhất biết cuộc hôn nhân ấy không hề tồn tại, nhưng cả ba người họ đều trân trọng những gì Francesca đã làm được để mà giữ kín miệng.
Tình bạn bất ngờ giữa Holly Grace và Francesca là một trong những mối quan hệ thú vị nhất Dallie từng thấy, đã hơn một lần anh đề cập việc muốn đến chơi lúc nào hai người họ ở với nhau để xem họ hòa thuận ra làm sao. “Anh không tưởng tượng được,” có lần anh nói. “Anh chỉ hình dung ra em bình luận hăng say về trận đấu mới đây của đội Cowboys còn Francie nói về những đôi giày Gucci của cô ấy và tự ngưỡng mộ mình trước gương.”
“Cô ấy không như thế,” Holly Grace đáp. “Ý em là, cô ấy cũng nói về giày, nhưng đó không phải tất cả.”
“Thật hài hước vì một người như cô ấy lại nuôi dạy một đứa con trai. Anh cá với em là thằng bé lớn lên sẽ khác người.”
Holly Grace không thích nhận xét đó, nên anh không chọc cô nữa, nhưng anh có thể khẳng định chuyện này đang làm cô lo lắng. Nhờ thế mà anh biết thằng bé khá là ẻo lả.
Anh bật lại cuốn băng Born in the USA đến lần thứ ba thì nghe thấy tiếng chìa khóa xoay trong ổ ngoài cửa trước. Holly Grace gọi, “Dallie, người gác cửa bảo đã cho anh vào. Tưởng anh mai mới đến cơ mà.”
“Kế hoạch đã thay đổi. Holly Grace, nơi này không khác gì một phòng khám.”
Holly Grace từ ngoài sảnh đi vào với vẻ mặt lạ lùng. “Hệt như điều Francesca hay nói. Quái thật, Dallie. Nhiều lúc hai người làm em thấy rợn.”
“Chuyện gì nữa đây?”
Cô vứt túi xách xuống chiếc ghế dài bọc da trắng. “Anh sẽ không tin đâu, nhưng hai người có những điểm chung rất lạ. Ý em là, em với anh giống như hai hạt đậu trong cùng một vỏ? Chúng ta giống nhau, nói năng giống nhau. Chúng ta còn có chung sở thích – thể thao, sex, xe cộ.”
“Sắp đến điểm chính chưa, vì anh thấy đói rồi.”
“Có đây. Anh và Francesca không có chung bất cứ mối quan tâm nào. Cô ấy thích quần áo, những thành phố, con người bóng bẩy. Dạ dày cô ấy nhộn nhạo nếu trông thấy một người mồ hôi mồ kê, và quan điểm chính trị của cô ấy luôn ngả về phía tự do – có lẽ vì cô ấy là dân nhập cư.” Holly Grace tựa hông lên lưng ghế dài và nhìn anh vẻ đăm chiêu. “Trong khi đó anh chẳng để tâm đến vẻ bề ngoài, và anh ủng hộ đảng cánh hữu đến sắp thành cực đoan. Thoạt nhìn, hai người không thể nào khác biệt hơn.”
“Cũng có phần đúng.” Cuốn băng lại phát đến bài “Darlington County”, Dallie gõ mũi giày theo điệu nhạc trong lúc chờ Holly Grace đi thẳng vào đề.
“Song hai người lại giống nhau theo những cách kỳ cục nhất. Nhận xét đầu tiên của cô ấy khi mới đến đây đó là căn hộ khiến cô ấy liên tưởng đến một phòng khám. Còn nữa, cô gái đó giống y chang anh trong chuyện thu nhặt những thành phần lang thang cơ nhỡ. Đầu tiên là mèo. Rồi cô ấy mở rộng phạm vi sang chó, thế mới tài vì cô ấy vốn sợ chúng chết khiếp. Cuối cùng cô ấy bắt đầu cưu mang người – bọn con gái mới lớn, mười bốn mười lăm tuổi, bỏ nhà đi và bán mình trên phố.”
“Có thật thế không,” Dallie hỏi, rốt cuộc thấy tò mò. “Thế cô ấy làm gì với họ một khi –“ nhưng anh ngừng lời khi Holly Grace cởi áo khoác và anh phát hiện vết bầm trên cổ cô. “Cái gì kia? Trông như một vết cắn.”
“Em không muốn nói về nó.” Cô so vai lên che dấu vết và lẩn vào bếp.
Dallie đi theo. “Bao lâu rồi anh mới thấy lại thứ này, từ cái hồi tác giả còn là anh.” Anh thò đầu qua cửa. “Kể cho anh xem nào?”
“Để anh lại bắt đầu sỉ vả ấy à?”
Dallie khịt mũi khinh thường. “Gerry Jaffe. Em lại cặp kè với lão bồ cộng sản ấy.”
“Anh ấy không phải cộng sản.” Holly Grace giật phắt lon Miller Lite trong tủ lạnh ra. “Chỉ vì anh không đồng quan điểm chính trị với người ta không có nghĩa anh được quyền đi rêu rao họ là cộng sản. Với lại, anh không bảo thủ như anh cố tình tỏ vẻ đâu.”
“Quan điểm chính trị không có liên quan gì ở đây. Anh chỉ không muốn thấy em bị tổn thương lần nữa.”
Holly Grace đánh lạc hướng câu chuyện bằng nụ cười ngọt ngào. “Nhân nói về bồ cũ, Bambi thế nào? Cô ấy đã biết đọc tạp chí điện ảnh không cần đánh vần chưa?”
“Thôi đi, Holly Grace…”
Cô nhìn anh vẻ phẫn nộ. “Em mà biết trước anh đi hẹn hò với loại phụ nữ có tên kết thúc bằng chữ i, em sẽ chẳng đời nào ly dị anh.”
“Em nói xong chưa?” Anh luôn bực mình mỗi khi bị cô chế nhạo về chuyện Bambi, mặc dù anh phải thừa nhận cô gái đó là một sự tụt dốc trên con đường tình ái của anh. Song Holly Grace có nhất thiết phải xát thêm muối như vậy không. “Cho em hay, Bambi sắp lấy chồng và chuyển đến Oklahoma trong vài tuần tới, thế nên anh đang tìm đối tượng mới.”
“Anh đã phỏng vấn các thí sinh chưa?”
“Còn đang ngắm.”
Họ nghe thấy tiếng chìa xoay trong ổ rồi đến tiếng trẻ con, lanh lảnh và hổn hển ngoài cửa. “Cô Holly Grace, cháu làm được rồi! Cháu leo hết các bậc cầu thang!”
“Chúc mừng nhé,” cô lơ đãng đáp, rồi há hốc miệng. “Thôi chết, Francie sẽ giết em mất. Đó là Teddy, con trai cô ấy. Từ khi chuyển đến New York, cô ấy đã bắt em hứa không để cho hai người gặp nhau.
Dallie tự ái. “Anh có phải mẹ mìn đâu. Cô ta nghĩ anh sẽ làm gì? Bắt cóc nó chắc?”
“Là cô ấy hổ thẹn thôi. “
Câu trả lời của Holly Grace chẳng đem lại thông tin gì cho Dallie, nhưng anh chưa kịp chất vấn, thằng bé đã ào vào bếp, mái tóc hung đỏ dựng ngược lên giữa trán, chiếc áo T-shirt in hình Rambo thủng một lỗ ở đường may trên vai.
“Biết cháu tìm được gì chỗ cầu thang không? Một cái bu lông cực hiếm luôn. Hôm nào cô cháu mình lại đến Bảo tàng Hàng hải nữa nhé. Chỗ đó thật tuyệt và -“ Nó ngừng bặt khi trông thấy Dallie đứng chếch một bên, một tay chống lên mặt quầy bếp, tay kia đặt hờ bên hông. “Hơ…“ Miệng nó há ra rồi khép lại như miệng cá vàng.
“Teddy, đây chính là chú Dallas Beaudine,” Holly Grace giới thiệu. “Cuối cùng cháu đã có dịp gặp chú ấy rồi.”
Dallie mỉm cười với thằng bé và đưa tay ra. “Chào Teddy, chú đã nghe kể rất nhiều về cháu.”
“Hơ,” Teddy lặp lại, mắt mở to sửng sốt. “Ồ…” Rồi nó hấp tấp bước lên để bắt tay Dallie, nhưng nó không biết phải đưa tay nào ra, nên lại đứng sững.
Dallie giải cứu nó bằng cách cầm lấy bàn tay phải của nó lắc lắc. “Holly Grace bảo chú hai người là bạn thân.”
“Chúng cháu xem chú thi đấu qua ti vi cả triệu lần rồi,” Teddy hớn hở khoe. “Cô Holly Grace cho cháu biết bao nhiêu thứ về golf.”
“Ồ, thật tốt.” Thằng nhóc đúng là ‘thiếu đẹp’, Dallie nghĩ, thú vị trước vẻ mặt mất hết hồn vía của Teddy – cứ như nó được diện kiến Chúa trời vậy. Mẹ nó xinh ngất ngây thế, hẳn là tay Nicky kia xấu hết phần còn lại.
Phấn khích không đứng yên nổi, Teddy đổi hết chân này sang chân kia, mắt không rời Dallie. Gọng kính trễ xuống mũi và nó đưa tay đẩy lên, nhưng do quá thất thần trước sự hiện diện của Dallie nên nó chẳng chú tâm vào việc mình làm, thế là ngón tay nó hất lệch gọng kính. Chiếc kính nghiêng sang một bên tai rồi rơi xuống.
“Này…” Dallie cúi xuống nhặt chiếc kính.
Teddy cũng cúi xuống. Hai mái đầu kề sát nhau, một bên có mái tóc hung đỏ còn bên kia vàng óng. Dallie nhặt được trước và đưa chiếc kính cho Teddy. Gương mặt họ ở sát nhau, chưa đến hai gang tay. Dallie cảm thấy hơi thở của Teddy phả vào má anh.
Trên loa ngoài phòng khách, the Boss đang hát về việc mình bị nướng trên lửa và một con dao đang khoét vào tâm hồn ông một lỗ sâu sáu inch. Khoảng thời gian ngắn ngủi lúc the Boss hát về những con dao và cái lỗ, mọi thứ trong thế giới của Dallie vẫn rất ổn thỏa. Và rồi, giây tiếp theo, với hơi thở của Teddy buông xuống như một lời thì thầm trên má anh, ngọn lửa vươn tới vồ lấy anh.
“Lạy Chúa.”
Teddy nhìn Dallie với đôi mắt bối rối rồi đeo lại kính.
Dallie chụp lấy cổ tay Teddy, khiến thằng bé nhăn mặt.
Holly Grace nhận thấy có chuyện bất thường và ngây người trước cảnh Dallie nhìn trừng trừng đến ớn lạnh vào mặt Teddy. “Dallie?”
Nhưng anh không nghe thấy cô. Thời gian đã ngừng trôi đối với anh. Anh đã ngược chiều năm tháng để lại trở về một thằng nhóc, đang nhìn sững vào gương mặt tức giận của Jaycee Beaudine.
Trừ việc gương mặt đó không to lớn và áp đảo, với hai má lởm chởm râu và hàm răng nghiến chặt.
Gương mặt đó nhỏ bé. Nhỏ như gương mặt một đứa trẻ.
***
Hoàng tử Stefan Marko Brancuzi đã mua chiếc du thuyền Ngôi sao biển Aegean từ một ông trùm dầu mỏ Ả rập. Khi Francesca bước lên thuyền và chào viên thuyền trưởng, cô có một cảm giác không thoải mái rằng thời gian đã trôi ngược và cô lại ở tuổi lên chín, lên boong du thuyền của Onassis, Christina, với những bát trứng cá đang sắp hàng chờ đợi cùng một đám người nhàn rỗi giết thì giờ vào những việc vô bổ.
Cô rùng mình, nhưng rất có thể là phản ứng trước hơi lạnh ẩm của đêm tháng Mười Hai. Chiếc áo choàng lông chồn hẳn sẽ thích hợp với thời tiết hơn cái khăng quàng của cô. Một người phục vụ dẫn cô đi qua boong sau tới gian tiếp khách chan hòa ánh đèn. Khi cô bước qua cửa, Hoàng tử Stefan Marko Brancuzi bước đến và hôn nhẹ lên má cô.
Stefan có ngoại hình đúng chuẩn quý tộc Châu Âu – gầy, đường nét rất thanh, mũi thẳng tắp, miệng như điêu khắc. Khuôn mặt anh ắt sẽ khắc nghiệt nếu không được ông trời hào phóng ban cho nụ cười rất mực ấm áp như vậy. Mặc dù mang hình ảnh của một công tử ăn chơi, song cung cách của Stefan lại rất nghiêm ngắn đúng mực mà Francesca thấy thật dễ mến. Anh cũng là một người lao động cần cù đã bỏ hai mươi năm biến đất nước nhỏ bé lạc hậu của mình thành một khu nghỉ dưỡng hiện đại cạnh tranh với Monaco trong những thú vui xa xỉ. Giờ anh chỉ cần một nàng Grace Kelly của mình để hoàn tất các thành tựu, và anh không giấu diếm việc đã chọn Francesca cho vị trí đó.
Tranh phục của anh thanh lịch và đắt tiền – một chiếc áo blazer màu nâu sẫm hơi ánh đào, quần xếp li màu đen, áo sơ mi lụa để hở cổ. Anh nắm tay dắt cô đến quầy bar bằng gỗ gụ đã để sẵn hai chiếc ly Baccarat hình hoa tulip. “Thứ lỗi cho anh đã không tự đến đón em được. Lịch trình hôm nay của anh rất kinh khiếp.”
“Của em cũng vậy,” cô nói, tháo khăn choàng. “Anh không biết em đang trông đợi được đưa Teddy đi Mexico đến nhường nào đâu. Hai tuần không làm gì hết ngoài phủi cát trên bàn chân.” Cô cầm ly champagne và ngồi lên một chiếc ghế đẩu trước quầy. Bàn tay cô vô tình trượt trên lớp da mềm, và một lần nữa tâm trí cô hiện lên chiếc du thuyền Christina và một dãy ghế đẩu bên quầy bar khác.
“Thay vào đó sao em không đưa Teddy đến đây? Chẳng phải em thích lênh đênh qua các hòn đảo của Hy Lạp trong hai tuần sao?”
Lời đề nghị thật hấp dẫn, nhưng Stefan đang đi quá xa. Ngoài ra, có cái gì đó trong cô gạt ngay hình ảnh Teddy thơ thẩn trên boong chiếc Ngôi sao biển Aegean. “Xin lỗi, nhưng em e rằng các kế hoạch của em đã được bố trí cả rồi. Có lẽ để lần khác.”
Stefan cau mày nhưng không thúc ép cô, anh ra hiệu về phía chiếc bát pha lê vun cao những quả trứng nhỏ li ti màu nâu vàng. “Trứng cá nhé? Nếu em không thích osetra, anh sẽ gọi beluga.”
“Không!” Lời từ chối quá quyết liệt khiến Stefan nhìn cô ngỡ ngàng. Cô nở nụ cười gượng gạo. “Em xin lỗi. Em – em không thích trứng cá.”
“Em yêu, tối nay em có vẻ rất bồn chồn. Có chuyện gì sao?”
“Chỉ là em hơi mệt thôi.” Cô mỉm cười và nói sang một chủ đề vui vẻ hơn. Chẳng mấy chốc không khí giữa hai người đã trở nên ấm áp và thân tình. Họ dùng bữa với món búp artichoke phủ sốt cay bằng dầu olive đen với nụ bạch hoa giầm, tiếp đến là những lát thịt gà đã được ướp với chanh, rau mùi và rượu quả bách xù. Đến lúc món charlotte quả mâm xôi rưới ngập kem gừng được mang tới, cô đã no đến mức chỉ ăn được vài miếng. Ngồi trong ánh nến lung linh và tắm trong tình cảm trìu mến của Stefan, cô thấy vô cùng mãn nguyện. Tại sao cô không nói luôn với Stefan là cô sẽ lấy anh nhỉ? Có người phụ nữ nào đầu óc sáng suốt mà cưỡng lại được sự mời gọi trở thành một công chúa không? Với tính độc lập rất cao của mình, cô đang làm việc quá độ và phải xa con quá nhiều. Cô yêu công việc của mình, nhưng cô bắt đầu nhận ra mình muốn nhiều thứ trong cuộc sống hơn những chỉ số đẹp đẽ của Nielsens. Thế nhưng, cuộc hôn nhân này có phải là điều cô thực lòng mong muốn?
“Em có đang nghe không vậy? Đây không phải là phản ứng tích cực nhất anh nhận được cho một lời cầu hôn.”
“Ôi, em xin lỗi, đầu óc em đang treo ngược cành cây.” Cô mỉm cười ăn năn. “Em cần thêm một chút thời gian, Stefan ạ. Thực lòng thì, em không chắc chắn anh sẽ chịu được tính cách của em.”
Anh nhìn cô, bối rối. “Em nói gì kỳ vậy, nghĩa là sao?”
Cô không thể giải thích với anh là cô sợ sau khi ở với nhau vài năm, có khả năng cô sẽ lấy lại bản tính cũ – nhìn trừng trừng vào gương rồi nổi cơn lôi đình chỉ vì lớp sơn móng tay bị tróc. Cô vươn người tới trước, hôn anh, cắn môi anh bằng hàm răng nhỏ sắc và làm anh quên mất câu hỏi của mình. Rượu đã làm ấm người cô, và sự nồng nhiệt của anh đập vỡ những rào chắn cô dựng lên quanh mình. Cơ thể cô trẻ trung và khỏe mạnh, sao cô nỡ để nó héo hon như một chiếc lá úa chứ? Cô cọ môi vào môi anh. “Thay cho lời cầu hôn là một đề nghị được không?”
Vẻ thích thú pha lẫn ham muốn lấp lánh trong mắt anh. “Còn xem đó là loại đề nghị nào đã.”
Cô cười ranh mãnh. “Đưa em vào phòng ngủ, em sẽ cho anh thấy.”
Anh cầm tay cô đưa lên miệng, hôn từng đầu ngón tay, cử chỉ của anh lịch sự và hào hoa như đang dẫn cô ra sàn khiêu vũ. Khi họ đi qua sảnh, cô thấy mình lâng lâng trong men rượu và vui tươi ngây ngất đến mức mà, khi đã vào trong phòng ngủ xa hoa của anh, cô có thể tin chắc là mình đang yêu nếu như không hiểu rõ bản thân. Tuy nhiên, đã quá lâu rồi cô không ở trong vòng tay một người đàn ông nên cô tạp dẹp ý nghĩ kia đi
Anh hôn cô, ban đầu dịu dàng rồi trở nên mãnh liệt, rót vào tai cô những lời thì thầm bằng tiếng ngoại quốc làm cô phấn khích. Hai bàn tay anh di chuyển cởi quần áo cô. “Em có biết anh đã muốn được nhìn thấy em khỏa thân từ bao lâu rồi không,” anh thì thầm. Kéo phần thân trên chiếc váy xuống, anh dụi vào đỉnh ngực cô đang dựng lên qua viền ren của áo lót. “Như những trái đào nóng ấm, căng mọng và ngát thơm. Anh sẽ mút đến giọt nước ngọt ngào cuối cùng.”
Francesca thấy lời anh hơi sến súa, nhưng cơ thể cô đâu có tỉnh táo như đầu óc và cô có thể cảm thấy da mình đang ấm lên một cách dễ chịu. Cô vòng tay ôm lấy đầu anh và ngửa cổ ra sau. Môi anh dịch xuống thấp hơn, rúc vào bên trong áo lót tìm núm vú cô. “Đây rồi,” anh nói, khép miệng lại quanh nó. “Ôi…”
Đúng rồi. Francesca thở dốc khi cảm nhận được miệng anh và răng anh gại lên nó.
“Francesca, em yêu….” Anh mút sâu hơn, và đầu gối cô bắt đầu mềm nhũn ra.
Rồi tiếng chuông điện thoại reo.
“Lũ ngu xuẩn!” Anh chửi thề bằng thứ ngôn ngữ cô không hiểu. “Bọn chúng biết rõ không bao giờ được làm phiền anh ở đây. “
Nhưng bầu không khí đã bị phá vỡ, và cô cứng đờ người, đột nhiên thấy xấu hổ vì đã sẵn sàng quan hệ với một người đàn ông mà mình chỉ yêu tí ti. Có vấn đề gì với cô khi cô không thể yêu anh vậy? Tại sao cô cứ phải quan trọng hóa chuyện tình dục lên thế?
Tiếng chuông vẫn reo không ngừng. Stefan giật máy và quát vào ống nghe, lắng nghe một lúc, rồi đưa máy cho cô, bực mình ra mặt. ”Gặp em. Có chuyện khẩn cấp.”
Cô bật ra tiếng chửi thề chính hiệu Anglo-Saxon, nhất định phải xạc cho Nathan Hurd một trận vì chuyện này. Dù vụ khủng hoảng mới đây của ông ta là gì, ông ta cũng không có quyền phá đám cô tối nay. ”Nathan, tôi sẽ-” Stefan đập mạnh bình rượu brandy xuống khay, khiến cô phải bịt một tai lại. ”Gì cơ? Tôi không nghe được gì cả?”
”Là Holly Grace đây, Francie.”
Francesca lập tức cảnh giác. “Holly Grace, chị vẫn ổn chứ?”
“Không hẳn. Nếu cô đang đứng, tốt hơn hãy ngồi xuống.”
Francesca ngồi xuống mép giường, nỗi lo sợ lớn dần trong cô trước giọng nói nghèn nghẹn khác thường của Holly Grace. “Có chuyện gì thế?” cô hỏi. “Chị bị ốm à? Hay Gerry làm sao?” Nghe thấy vẻ lo lắng trong giọng cô, Stefan ngừng chửi rủa và bước đến đứng cạnh cô.
“Không, Francie, không phải chuyện đó.” Holly Grace dừng một lúc. “Mà là Teddy.”
“Teddy?” Francesca lạnh toát người, tim cô bắt đầu đập thình thịch.
Holly Grace nói hối hả. “Nó biến mất rồi. Tối nay, không lâu sau khi tôi đưa nó về nhà.”
Nỗi kinh hoàng chạy suốt người Francesca với mức độ mãnh liệt đến mức mọi giác quan của cô rối loạn. Một chuỗi những hình ảnh rùng rợn từ những chương trình cô từng thực hiện liên tục lóe lên trong đầu cô. Và cô thấy mình sắp vượt qua ngưỡng của sự tỉnh táo.
“Francie,” Holly Grace nói tiếp, “tôi nghĩ Dallie đã bắt cóc thằng bé.”
Cảm giác đầu tiên của cô là như được hồi sinh. Những hình ảnh âm u của một cái huyệt nông và một cái xác nhỏ bé, bị cắt rời mờ dần; nhưng những hình ảnh khác bắt đầu xuất hiện và cô không thở nổi.
“Ôi Chúa ơi, Francie. Tôi xin lỗi.” Holly Grace nói chữ nọ vấp chữ kia. “Tôi không rõ đã xảy ra chuyện gì. Hôm nay hai người tình cờ gặp nhau ở căn hộ của tôi, rồi khoảng một tiếng sau Dallie gõ cửa nhà cô sau khi tôi đã đưa Teddy về và bảo Consuelo là anh ta được tôi nhờ đến đón Teddy qua chỗ tôi ngủ. Vì bà ấy biết anh ta, nên không hề thắc mắc. Anh ta bảo Teddy sắp xếp quần áo, rồi từ lúc đó trở đi không ai nhìn thấy họ nữa. Tôi đã gọi điện khắp mọi nơi. Dallie đã trả phòng khách sạn, còn Skeet chẳng biết mô tê gì. Hai người đó đáng lẽ phải đi Florida thi đấu tuần này.”
Cơn buồn nôn dâng lên trong bụng Francesca. Vì sao Dallie lại bắt cóc Teddy? Cô chỉ có thể nghĩ ra một lí do, nhưng đó là điều bất khả. Không một ai biết sự thật, ngoại trừ cô. Song cô không tìm ra được nguyên nhân nào khác. Từ sợ hãi cô chuyển sang tức giận. Sao anh ta có thể làm một chuyện thất đức như thế?
“Francie, cô còn ở đó không?”
“Còn,“ cô thều thào.
“Tôi phải hỏi cô một chuyện.“ Một khoảng im lặng kéo dài, Francesca căng mình chờ điều cô biết sẽ phải tới. “Francie, tôi phải hỏi cô tại sao Dallie làm vậy. Có cái gì rất lạ đã xảy ra khi anh ấy nhìn Teddy. Là chuyện gì thế?“
“Tôi – tôi không biết.“
“Francie…“
“Tôi không biết, Holly Grace!“ cô kêu lên. “Tôi không biết,” rồi dịu giọng. “Chị biết rõ anh ta hơn bất cứ ai. Có thể nào Dallie định hại Teddy không?’
“Dĩ nhiên không.” Đoạn Holly Grace ngập ngừng. “Dù sao cũng không phải về mặt thể xác. Còn anh ta có làm gì tinh thần thằng bé không thì tôi không nói được, vì cô không chịu giải thích ngọn ngành chuyện này với tôi.”
“Giờ tôi gác máy đây và sẽ bắt chuyến bay tối nay về New York.” Francesca cố tỏ ra nhanh nhẹn hoạt bát, nhưng giọng cô run lẩy bẩy. “Chị hãy gọi cho bất cứ ai mà chị nghĩ có thể biết chỗ ở của Dallie? Nhưng chị nói khéo vào nhé. Và dù có làm gì cũng đừng để cánh báo chí phát hiện ra. Tôi xin chị, Holly Grace.
Tôi không muốn Teddy bị biến thành một thứ kì quái đem triển lãm. Tôi sẽ về sớm nhất có thể.”
“Francie, cô phải cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra.“
“Holly Grace, Tôi rất quý mến chị…thật đấy.” Rồi cô gác máy.
Trên chuyến bay vượt Đại Tây Dương đêm hôm đó, Francesca nhìn vô hồn vào khoảng đen đặc quánh bên ngoài cửa sổ. Sợ hãi và cảm giác tội lỗi gặm nhấm cô. Tất cả chuyện này là lỗi ở cô. Nếu cô ở nhà, cô đã có thể ngăn ngừa nó xảy ra. Có loại mẹ nào để người ngoài chăm sóc con mình như cô không? Nỗi ăn năn của người mẹ đơn thân đau giằng xé.
Nếu có chuyện gì kinh khủng xảy ra thì sao? Cô cố tự trấn an mình rằng cho dù Dallie phát hiện ra chuyện gì đi nữa, anh cũng không bao giờ làm hại Teddy – chí ít Dallie mà cô biết mười năm trước sẽ không làm thế. Nhưng cô nhớ đến những chương trình mình đã làm về những người chồng/vợ cũ bắt cóc chính con cái họ đưa đi biệt tích. Chắc chắn một người của công chúng như Dallie không thể nào làm thế - phải không? Một lần nữa cô cố gắng suy đoán làm thế nào Dallie biết được Teddy là con anh – đó là lời giải thích duy nhất cho vụ bắt cóc này – nhưng cô nghĩ hoài không ra.
Lúc này Teddy đang ở đâu? Nó có sợ không? Dallie đã nói gì với nó? Cô đã nghe khá nhiều câu chuyện từ Holly Grace đủ để biết khi Dallie nổi giận thì không thể lường trước nổi. Nhưng ngay cả khi anh đã thay đổi hoàn toàn sau mười năm đi nữa, cô không tin anh sẽ làm hại một đứa trẻ.
Song anh ta có thể làm gì cô, lại là một chuyện khác.
Fancy Pants (Tiếng Việt) Fancy Pants (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Fancy Pants (Tiếng Việt)