Em Là Của Anh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 26
óa ra là có lẽ là họ sẽ được giải cứu nếu như họ ở lâu hơn chút nữa ở trong làng. Ít ra đó là chuyện mà Alexandra muốn nghĩ, bởi cô ghét phải mang ơn Vasili vì đã cứu hai người họ ra. Lazar và ba người hộ vệ của Vasili đã gặp bọn họ ngay khúc eo chật hẹp để đi vào làng.
"Anh mất nhiều thời giờ quá rồi đấy." Vasili cáu kỉnh chào đón, làm cho chân mày của bạn anh cong lên.
"Bộ tôi có thể lần theo dấu vết bị che phủ dưới lớp tuyết dày cả nửa feet hả? Ngay cả con chó săn của Alexandra cũng không thể ngửi được mùi của hai người kìa. Anh nghĩ là làm sao tôi có thể chứ?"
"Vậy thì sao anh lại đi về hướng này?"
"Tôi nhớ lại làng của Latzko. Tôi định đi đến đó để nhờ ông ta giúp, hay mua sự giúp đỡ của ông ta thì đúng hơn. Tôi đã không ngờ là sẽ gặp anh ở đây."
"Tôi không biết là tại sao không," Vasili trả lời." suy cho cùng ông ta cứ nghĩ những đồi núi này là lãnh thổ của ông ta."
"Nhưng tôi không nghĩ là ông ta điên đến nỗi dám đụng vào người của hoàng gia Cardina một lần nữa."
Vasili đồng tình với anh."Ông ta có lẽ là không dám, nhưng Pavel thì dám đấy, và thật không may là Pavel đang tạm thời là thủ lãnh ở đây."
"Vậy thì giải thích được rồi, " Lazar nói."Tôi nghĩ là hắn đã hy vọng là Stefan đi chung với chúng ta?"
"Thật ra thì hắn chỉ muốn cướp ngựa. Hắn không biết ai là người đang vận chuyển chúng."
Lazar nhăn mày."Vậy thì làm sao hắn lại bắt được anh và Alexandra vậy?"
Cặp mắt màu vàng của Vasili chiếu thẳng vào Alexandra trước khi anh trả lời một cách mỉa mai, "Bởi vì vị hôn thê yêu dấu của tôi đây không nghĩ đến chuyện là sẽ phải đánh nhau với sáu tên thổ phỉ, ngay trước cửa nhà của bọn họ."
"Tôi đã không biết là chúng ta đi vào làng của họ," Alexandra lẩm bẩm để biện hộ cho mình.
Vasili không nói gì cả nhưng dường như lại nói được nhiều điều hơn, vì anh cứ tiếp tục trợn mắt nhìn cô. Lazar cố che dấu nụ cười trên mặt mình, nhưng không làm được khi nhìn thấy đám hộ vệ cũng đang làm giống anh. Alexandra nhận thức được điều đó, và nhiệt độ ở hai má cô bị tăng thêm vài độ.
Lazar hắng giọng để gợi sự chú ý của Vasili."Vậy thì đám ngựa đâu?"
"Tối nay chúng bị nhốt lại."
"Nhưng không lâu đâu," Alexandra nói thêm,"Với năm người các anh..."
"Để yên đi, Alex," Vasili cắt ngang, rõ ràng là đã mất hết nhẫn nại."Em có lẽ là còn chưa mệt sau khi đánh một trận trên tuyết hôm nay nhưng tôi thì rất mệt đấy."
"Biết ngay mà," cô trả lời với vẻ kinh tởm.
Cái nguýt mà cô nhận được vì đã nói vậy phải làm cho cô rơi xuống ngựa. Nhưng cô chỉ hất cằm lên và hậm hực nhìn lại anh. Vasili đang bị lạnh cóng cho nên không muốn mất thời gian để trợn mắt với cô...
Anh thở ra."Tôi cho là Pavel có lẽ là đã quá say nên sẽ không nhận thức được là chúng ta có rất ít người, nhưng hắn cũng sẽ quá say để có đủ lý trí mà hạ giá cả xuống. Và nếu như em nghĩ là tôi sẽ trả cái giá mà hắn đã đưa ra cho đám ngựa đó thì em đúng là bị điên rồi."
Cô không muốn anh trả cao hơn để làm cho cô phải mang ơn với anh nhiều hơn."Còn chuyện mà anh đã nói sẽ lấy lại được chúng nó bằng cách này hay cách khác thì sao?"
"Chúa ơi, co móng vuốt lại đi cô nương. Cardina là nước giàu có nhất Châu Âu đấy. Chúng tôi có thói quen dùng tiền trước, đánh đấm là lựa chọn sau cùng. Và chúng ta còn chưa tới đường cùng. Quay trở lại vào sáng mai khi bọn họ tỉnh cơn say mà họ đã uống tối nay là sự lựa chọn tốt nhất của chúng ta."
"Và nếu như tôi không đồng ý với anh thì sao?" cô hỏi một cách ngoan cố.
"Em không muốn những đứa trẻ của em ở một nơi ấm áp mà chúng nó hiện thời đang rất thích, hay là để chúng nó ở trong cái không khí buốt giá này? " Đúng là kẻ xấu xa đã sử dụng chiêu này một lần nữa, nhưng anh còn chưa nói xong ý nghĩ của mình."Chúng ta có thể đến được nhà nghỉ dành để đi săn của Stefan vào tối mai, vì thế chúng ta sẽ có nơi yên ổn để nghỉ ngơi. Đây là đêm sau cùng chúng ta ngủ ngoài trời, nhưng nó lại là đêm lạnh nhất mà chúng ta đã đụng phải, cũng là điều mà em đã nói với tôi nếu như em nhớ lại. Và chúng ta đều biết là cơn bão có thể quay trở lại trước khi trời sáng."
Tất cả cô nghe được là anh họ của anh có một căn nhà ở gần đây. Và giống như khuôn mặt đỏ lựng vì xấu hổ của cô đã không thể nhìn thấy được trong bóng đêm lúc nãy, bây giờ thì cũng không nhìn thấy được khi mặt cô đột nhiên tái mét.
"Chúng ta đang ở gần Cardina đến thế à? " Cô thì thầm.
Anh đã không nhận ra giọng nói lo âu của cô."Một vài ngày nữa là chúng ta sẽ đến đó, chỉ cần chúng ta không gặp phải cơn bão... hay đám thổ phỉ nào. Bây giờ chúng ta sẽ đi về lều của chúng ta và ngủ một giấc, và tôi không muốn nghe bất cứ lời bàn cãi nào về chuyện này nữa." Anh quay qua Lazar."Tôi hy vọng là anh không phải đang cắm trại ở nơi mà chúng tôi đã rời khỏi anh."
Lazar giật nảy mình vì bất thình lình bị kéo vào câu chuyện, vì anh đã say mê theo dõi cuộc đàm thoại thú vị của hai người."Chúng ta đang ở cách đó khoảng ba mươi phút, ngay ngã rẽ ra lối đi này từ đường chánh." Nhưng anh không thể không châm chọc thêm."Anh có chắc là anh muốn đi về hướng đó không?"
Khi Alexandra lập tức ngẩng đầu lên khi nghe câu nói đó, Vasili rít lên, "Anh ta đang giỡn chơi đấy!" và nhìn Lazar bằng cái nhìn hứa hẹn là anh sẽ trả lễ vì chuyện này sau, trước khi anh phóng ngựa quay về lều.
Em Là Của Anh Em Là Của Anh - Johanna Lindsey Em Là Của Anh