Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cuồng Đế
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 26: Thiếu Niên Như Thiên Sứ
“X
ì… xì…” một con rắn toàn thân đỏ lòm uốn vòng theo cây trúc buông mình từ trên xuống, hàm răng sắc nhọn nhắm ngay cái cổ mềm mịn của Khuynh Cuồng, mà Khuynh Cuồng vẫn chưa cảm nhận được, cho đến khi một luồng khí xuyên qua không khí lao tới, mới giật mình tỉnh lại, trong lòng giật mình, luồng khí mạnh mẽ đã xẹt qua tai nàng.
Chợt quay đầu, dù là nàng luôn vô cùng ngông cuồng cũng không khỏi bị dọa ồ hôi lạnh đổ ròng ròng, thấy trên cây trúc cách nàng chưa tới nửa tấc, một con rắn đỏ thẫm đang há hốc miệng, hàm răng sắc bén lóa lên hào quang xanh tối, chỉ cần chậm một chút thôi, hai chiếc răng nanh sắc nhọn này sẽ găm thẳng vào cổ nàng, bằng sự hiểu biết của nàng với độc dược, con rắn đỏ thẫm này độc tính rất mạnh, còn độc hơn cả độc dược kiến huyết phong hầu*, một khi bị cắn phải, mạng sống đi luôn.
*kiến huyết phong hầu: dính vào máu là toi.
Chết tiệt, sao tính cảnh giác lại đột nhiên thấp như thế, thiếu chút nữa là đi đời nhà ma, bị rắn độc cắn chết, oan uổng cỡ nào! May mắn mảnh lá trúc nho nhỏ này đã cứu nàng, Khuynh Cuồng định tâm lại, thầm mắng mình một tiếng, đôi mắt nhíu lại, ngược lại nổi lòng nghi ngờ đối với cái mảnh lá trúc đã cứu nàng, không, phải nói là, nổi lòng nghĩ ngợi đối với vị cao thủ kia, một mảnh lá trúc đã có lực sát thương mạnh như vậy, có thể nhìn ra vị “ân nhân cứu mạng” này của nàng là một cao thủ, thì ra ở gần đây có cao thủ.
Dựa vào đẳng cấp chân khí, Khuynh Cuồng nhanh chóng cảm giác được vị trí của người nọ, khí tức rất ôn hòa, hắn không phải kẻ địch, nhưng dù sao nơi này cũng cách Huyễn Viêm lâu không xa, đột nhiên xuất hiện một vị cao thủ, không thể chủ quan, nghĩ đến đây, Khuynh Cuồng ngã ngồi dưới đất, làm ra vẻ bị chấn kinh quá độ, dù sao hiện giờ nàng cũng chỉ là một cô bé “bình thường” mà thôi.
“Tiểu muội muội, con rắn kia đã chết rồi, không có chuyện gì nữa đâu!” Chất giọng hơi lười biếng từ xa truyền tới, mang theo sự vui vẻ đùa cợt, lại không khiến nàng khó chịu, trái lại, cái chất giọng từ tính mang theo sự biếng nhác như là có ma lực vậy, nhẹ nhàng mà rung động cái ‘dây cung’ nào đó trong tâm hồn nàng.
Chậm rãi quay đầu, “lần theo tiếng nói” nhìn lại, đôi mắt ngập nước che dấu sóng trào mãnh liệt trong lòng, chỉ thấy, nơi cao nhất trong rừng trúc, trên một cây trúc buông nghiêng, có một thiếu niên mặc đồ xanh đen đang nằm nghiêng, làn tóc như mực đang theo chiều nghiêng mà đổ xuống, quả nhiên là tiêu sái không bị trói buộc, giờ đang nhe răng cười với nàng, tràn ngập khí tức như ánh mặt trời, tinh khiết đến thế, người hơi nghiêng, bay xuống từ trên thân trúc hơi nghiêng, áo bào tung bay, tóc đen phơ phất, bên khóe miệng nhếch một vòng lười nhác vui vẻ, như là tiên trên trời bay xuống hạ phàm, không làm chút bụi đất này bị tung lên, góc áo chậm rãi rủ xuống, bước từng bước nhàn nhã đi tới trước mặt nàng.
Nhìn thiếu niên chầm chậm bước đến, nàng giật mình cho rằng mình gặp được thiên sứ, đôi mắt nhìn chằm chằm thẳng vào hắn không rời, hóa ra thật sự có thiên sứ, nhưng loại người tay dính đầy máu như nàng cũng có thể thấy được thiên sứ?
“Tiểu muội muội, nghe lời, đừng sợ!” ‘Thiên sứ’ thấy Khuynh Cuồng sững sờ, ngẩn người nhìn hắn, cho rằng nàng sợ hãi, không nhịn được đưa tay ôm nàng vào ngực, nhẹ giọng dỗ dành, trong giọng nói từ tính mang theo thương yêu khó mà phát hiện ra.
Tựa ở trong ngực hắn, Khuynh Cuồng hơi nhắm mắt lại, tham lam hít vào khí tức tươi mát trên người hắn tỏa ra, đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất nàng yên lòng tựa vào trong ngực một người con trai mới gặp, chỉ vì trên người hắn ta có sự ôn hòa mà nàng quyến luyến.
“Đừng sợ đừng sợ, tiểu muội muội, ca ca mang muội đi chơi được không?” Thấy người trong ngực dáng vẻ như bị sợ hãi choáng váng, ‘thiên sứ’ liền thốt lên, lởi vừa ra khỏi cửa miệng, chính bản thân cũng bị dọa sợ luôn, sao bỗng cảm thấy mình như tên lừa đảo đang lừa dụ bán con nít thế này? Hắn lỗ mãng như thế từ bao giờ thế? Hôm nay hình như hơi không bình thường rồi.
Nhưng lời đã ra khỏi miệng, không thể thu về được, không cho người trong ngực có cơ hội phản đối, ‘thiên sứ’ ôm lấy Khuynh Cuồng, khẽ điểm mũi chân, phi thân lên như gió nhẹ, đạp trúc mà đi, nhanh chóng ra khỏi rừng trúc.
Tựa vào trong ngực ‘thiên sứ’, Khuynh Cuồng ngửa đầu ngắm nhìn một bên mặt hoàn mĩ của hắn, nàng cũng chẳng lo hắn sẽ mang nàng ‘bán đi’, ngược lại rất ngạc nhiên, hắn sẽ mang nàng đi đâu ‘chơi’ đây?
Nghĩ về ngàn vạn loại khả năng, cho đến khi đến nơi, Khuynh Cuồng lập tức dở khóc dở cười, hắn… thế mà hắn lại mang nàng đi bắt… bắt bướm!
Nhìn khắp núi nơi nơi hoa tươi như gấm, bướm bay tán loạn, một cảnh tượng xinh đẹp tuyệt vời, Khuynh Cuồng lại có xúc động một té xỉu, để cho Khuynh Cuồng nàng đi nghịch kiếm coi còn được, đi bắt bướm! Trời ạ! Đây tuyệt đối là chuyện quái dị nhất trong thiên hạ, qua hai đời rồi mà khi nào thì nàng lại trở thành một tiểu thư mảnh mai đi bắt bướm?
“Tiểu muội muội, có phải ở đây rất đẹp không? Muội xem, con bướm kia rất đẹp! Ca ca đưa muội đi bắt nhé?” Thấy Khuynh Cuồng mang sắc mặt quái đị nhìn chằm chằm vào đám bướm bay đầy trời, ‘thiên sứ’ cho rằng nàng rất thích, ngồi xổm xuống, xoa đầu nàng, nhẹ giọng hỏi.
Cắn răng, không muốn phụ hảo ý của hắn, Khuynh Cuồng nhoẻn miệng cười, dáng vẻ rất hứng thú gật đầu mãnh liệt.
Nụ cười này, khiến tim của ‘thiên sứ’ ‘bùm’ một cái nhảy kịch liệt, che dấu tư tưởng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Khuynh Cuồng, đuổi theo đàn bướm đang bay múa lộng lẫy, tiếng cười giòn giã cởi mở quanh quẩn tại đỉnh núi trăm hóa tựa gấm.
Trong khi vừa trốn vừa đuổi, Khuynh Cuồng quên hết hết thảy trói buộc của nhân gian, quên hết cả tang thương đời mình, quên Huyễn Viêm lâu, quên bảy nước phân chia loạn lạc, … nàng chỉ biết là, lúc này mình là một cô bé vô ưu vô tư không có gì phải lo lắng, một cô bé đang bắt bướm vui vẻ.
Dưới ánh mặt trời, trong muôn loại hoa, ‘thiên sứ’ cười sủng nịnh nhìn ‘tiểu muội muội’ đang đùa giỡn bất diệc nhạc hồ* ( vui tới không biết trời đất gì ) đột nhiên như ‘ám khí’ phóng tới, ‘thiên sứ’ sớm phát hiện, lại không tránh né, vừa vặn bị đánh trúng, cả mặt đầy bùn.
“Ha ha… ha ha ha…” Thấy hắn trúng chiêu, Khuynh Cuồng vỗ tay cười đến là thoải mái, thiệt tình mà vô cùng vui vẻ, nàng há có thể không biết hắn cố ý làm vậy, cũng chỉ vì dỗ nàng vui vẻ! Hắn thật sự là thiên sứ của nàng!
“Muội ném ta? Xem ta có trị được muội không.” ‘Thiên sứ’ cao giọng cười cười, giả vờ độc ác đuổi theo.
Một trắng một xanh, một trước một sau, rượt đuổi, cười, giỡn, đùa,… mặt trời lặn ngả tây không biết từ lúc nào, hai người chơi mệt tùy ý mà nằm lăn ra trong bụi hoa.
“Tiểu muội muội đã hết sợ chưa?” ‘Thiên sứ’ nghiêng đầu sang chỗ khác, lười nhác cười nhẹ hỏi, cô bé nằm bên cạnh khiến hắn không thể dời mắt được, khuôn mặt tinh mỹ vì chơi đùa mà ửng đỏ rừng rực dưới ánh mặt trời tỏa ra sự hấp dẫn trí mạng, cô bé thật có linh khí!
“Muội mới không sợ í! Hơn nữa tên muội không phải là tiểu muội muội.” Khuynh Cuồng quệt miệng, giả bộ cả giận nói, ở trước mặt ‘thiên sứ’, nàng liền không tự giác mà gỡ bỏ mặt nạ xuống.
“Được được, muội không sợ, là ca ca sợ, vậy nói cho ca ca, muội tên gì?” ‘thiên sứ’ sủng nịch xoa đầu nàng, giọng nói từ tính mang theo sự vui vẻ sâu sắc.
“Muội là Tử Phong, ca ca thì sao?” Khuynh Cuồng khờ dại nói ra, nàng nói cho hắn cái tên kiếp trước của nàng.
“Tử Phong? Thật êm tai, muội nhớ kỹ nha, ca ca tên là Lăng Ngạo Trần, muội có thể gọi ta là Lăng ca ca.” Lăng Ngạo Trần thấp giọng nỉ non tên của Khuynh Cuồng, ôn nhu nói.
“Lăng Ngạo Trần!” Gọi lại tên của ‘thiên sứ’, Khuynh Cuồng giống như muốn khắc cái tên này vào tận trong tim, lật người, cười cười đáng yêu, một tay ôm tay Lăng Ngạo Trần, hít sâu vào khí tức tươi mát trên người hắn, mơ mơ màng màng mà nhắm hai mắt lại, qua cả ngày mệt mỏi, nàng cứ thế mà yên tâm ngủ đi, khi sắp ngủ, trong lòng chỉ có một tiếng nói: Ngạo Trần, Ngạo Trần, quả thật là vị thiếu niên tiếu ngạo hồng trần*, Lăng ca ca.
Nhìn dáng vẻ nàng ngủ say như ngọc, Lăng Ngạo Trần không khõi nhếch khóe miệng, torng lòng hiện lên một hồi vui sướng, hình như nàng rất thích mình, mà mình cũng rất thích vị muội muội hạnh phúc như tinh linh này, không nói rõ được lí do, chỉ biết là, bản thân rất muốn sủng ái nàng, cứ im lặng như vậy sủng nàng cả đời, nhưng thực tế không như là mơ.
Một tiếng sáo rất nhỏ truyền đến, Lăng Ngạo Trần thở dài một tiếng khó phát giác được, không đành mà nhẹ nhàng dời đôi tay nhỏ bé mềm mại đang ôm chặt tay hắn ra, đứng dậy, lại liếc lại cô bé đang mang theo nụ cười chìm trong giấc ngủ say, ánh nhìn sâu sắc như muốn vĩnh viễn khắc sâu nàng vào trong tâm khảm, nửa ngày, rút cục nhẫn tâm, lặng yên không tiếng động phi thân rời đi, lúc này hắn cảm thấy may mắn, chuyến đi Nguyên đô này chỉ có mình hắn đến mà thôi.
Lăng Ngạo Trần không biết, vào lúc hắn xoay người bước đi, bóng hình vốn nên ngủ say lại đột nhiên mở mắt ra, đưa mắt nhìn hắn rời đi, đôi mắt linh động tĩnh mịch khó hiểu.
*************
Lời editor: Cho phép em lảm nhảm chứ em chịu hết nổi! Chưa biết anh có phải nam chính hay không, nhưng con trai mà bỏ lại một bé gái giữa sườn núi đồng không mông quạnh không ai bảo vệ vào lúc tối trời thế này thì không thể chấp nhận được!!!!!!!!
TN: Dù sao thì sau này anh cũng bị chỉnh thê thảm mà, với lại như thế mới mang được bản chất nữ cường nhân của nữ 9
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cuồng Đế
Tùy Phong Thanh
Cuồng Đế - Tùy Phong Thanh
https://isach.info/story.php?story=cuong_de__tuy_phong_thanh