Chương 26
harlotte chìm trong khói rêu cháy và gỗ khô. Dù được cho là nơi phát triển tiếp theo của ngành công nghiệp, thành phố này hầu như không hơn gì một ngôi làng được xây lên ở quanh hai con đường, Tryon và Trade. Tại giao lộ là một tòa án, một tòa nhà đầy ấn tượng ở trên tám trụ gạch cách mặt đất khoảng 3m. Phía dưới, một khu chợ ồn ào, được bao quanh bởi một bức tường đá thấp. Những người sống bên trong ngoan cường, với một sự dẻo dai hoang dã mà đã sống sót qua chiến tranh mà không quên được nó.
- Những con người thô kệch, - Ông Peabody đã gọi họ như vậy. Mong đợi một thành phố quốc tế, ông vô cùng thất vọng bởi quy mô và dáng vẻ thiếu hụt của thành phố này.
- Trung tâm của ngành công nghiệp, - Ông nói với tôi - Những đầu óc tốt nhất ở miền Nam, sao nào, họ đến từ Charlotte. Và ở đây chúng ta đang ở trong một vùng nước xoáy thực sự. Hãy nhớ lấy những lời của ta, Amos, không có gì ngoài vận rủi đến từ những người bạn tin người ở các quán rượu New Castle. Đáng lẽ chúng ta nên đến đẩy nhanh việc đến Charleston. Thời gian đó đã trôi qua mất.
Ông ấy lẩm bẩm và đấm một bàn tay đeo găng vào xe.
- Chúng ta phải tận dụng nó. - Ông nói khi ông đưa gánh xiếc đi quanh trại lửa sáng nay - Văn hóa là một chất dưỡng cho tâm hồn. Các bạn yêu quý, - Ông nói khi ông vuốt áo khoác - đây là một thành phố rất cần đến văn hóa, những nhu cầu như vậy chúng ta có thể cung cấp. - Ông tuyên bố rằng Amos và Evangeline được chào hàng như những người soi sáng của tri thức và sự tinh tế. - Các con là Ánh Sáng của Thế Giới, những đứa con ngoan của ta. Hãy yên tâm, nếu các con thất bại, thành phố này sẽ chẳng có ai thông thái hơn.
Bị ám ảnh bởi ký ức về những con cá chết ngạt, Amos và Evangeline ao ước được ở lại trong xe hơn là ở thành phố, nhưng ông Peabody sẽ không nghe gì cả. Quý cô và Quý chàng Les Ferez sẽ ở các phòng trong một quán rượu được điều hành bởi Thuyền trưởng Cook và vợ ông ấy. Họ ăn uống khi vẫn mặc trang phục và cư xử theo những gì mà ông Peabody cho là kiểu cách trang trọng. Công việc đã được thực hiện tốt. Những cửa hàng mũ, những người thợ may hay các quán rượu, bất cứ đâu họ đến đều nhìn chằm chằm theo họ. Cuối ngày khi họ về nghỉ tại phòng mình ở quán rượu của thuyền trưởng Cook, Amos và Evangeline đóng cửa lại và hít thở thư thái ở nơi tĩnh mịch.
Ông bà thuyền trưởng Cook đang đến Charleston và đã để quán rượu cho bà Louisa Tyghe, con trai bà ấy và một nữ hầu bếp phiền nhiễu trông nom. Bà Tyghe gõ cửa quá thường xuyên, con trai bà bám theo Amos, vì chưa bao giờ gặp phải một người nào đội tóc thời trang như vậy.
- Cô cậu sẽ được chăm sóc chu đáo khi ở đây, thưa cậu. - Bà Tyghe nói, khi đang vuốt thẳng chiếc tạp dề cứng màu đỏ của mình -Chiếc giường ngủ trong phòng cô cậu, chính tổng thống Washington đã ngủ trên đó. Ngài quý chúng tôi tới mức ngài đã tặng chúng tôi phấn xoa tóc của ngài. Nếu cô cậu cần phấn, chúng tôi tặng cô cậu chút đặc quyền sử dụng phấn của chính con người vĩ đại đó.
Amos nhận thấy ý tưởng sử dụng phấn xoa tóc của người khác rất rắc rối, nhưng Evangeline có được hồng ân này và cảm ơn bà Tyghe trước khi đóng cửa lại trước mặt người phụ nữ này. Amos cố hết sức để xoa chỗ đau ở lưng của Evangeline và cô bắt đầu nghi thức chải tóc và cuốn tóc cho anh. Cuối cùng họ rúc vào nhau trên tấm đệm, kiệt sức từ vẻ lịch thiệp nhạt nhẽo của người thành phố một sự lịch thiệp kỳ lạ đối lập với chính người dân. Evangeline ngủ thiếp đi nhưng Amos vẫn tỉnh táo. trong không gian im lặng, anh đặt đầu lên bụng cô và lắng nghe.
Vào đêm thứ hai, trời bắt đầu mưa.
Sương mù nhẹ bắt đầu lan khắp trung tâm Charlotte. Peabody yêu cầu dựng một sân khấu phía trước một nhà ga khổng lồ, nhưng đất đã biến thành bùn và bục gỗ bị lún xuống dưới sức nặng của nó. Tay chân Benno bị kẹt trong đất đỏ sũng nước. Những chiếc ống tuột khỏi tay Melina và tiết mục nuốt lửa không thể trình diễn. Con Sugar Nip và lạc đà từ chối không ra khỏi chuồng, buộc Nat ôm con ngựa nhỏ trong hai cánh tay.
Tuy nhiên đám đông xếp hàng chờ Quý cô và Quý chàng Les Ferez. Tiếng đồn về gánh xiếc lan truyền, thu hút mọi người từ khắp quận Mecklenberg, mọi người háo hức tiêu tiền sau một lúc rụt rè.
Những chủ hàng chờ đợi, những người phụ nữ mê mẩn. Trẻ em, chưa bao giờ họ thấy nhiều trẻ em đến vậy những cô gái nhỏ xin được chạm vào ống tay áo của Evangeline, hay kéo tóc của cô. Những anh chàng bị mê hoặc bởi cô ấy, cả Amos và những trang phục với diềm xếp nếp khác hẳn những trang phục của những người họ biết. Những cặp tình nhân trẻ, những người phụ nữ không chồng, người già, tất cả đều cố nhìn về phía bên kia. Bà Tyghe ghé thăm và nín thở bởi nội thất bên trong xe ngựa của họ.
- Ôi! Chúa ơi! - Bà thì thầm - Tôi dám nói cô cậu đã quen với những thứ tốt đẹp hơn so với những gì cô cậu tìm thấy ở Charlotte.
Amos giấu nụ cười. Bà Tyghe sẽ không nghĩ vậy nếu bà nhìn thấy chiếc chuồng của tiết mục Chàng trai Hoang Dã của anh.
Kiệt sức vào cuối ngày, họ đi ngủ mà không nói lời nào.
Vào đêm thứ ba ở Charlotte, thời tiết thay đổi. Mưa xuất hiện mang theo bùn đất từ trên những quả đồi và bồ hóng xuống khỏi mái nhà trong một dòng nước lũ nhuốm đỏ mà làm ngập thị trấn trong rác rưởi. Benno và Melina không rời khỏi xe của họ. Meixei ở bên những con vật. Nước sông Catawba bắt đầu dâng lên, làm ngập Sugar và các nhánh sông Briar và xung quanh thành phố, nhưng ông Peabody vẫn nhất quyết cặp đôi Les Ferez làm việc. Một nơi tuyệt vời, anh đã được nói như vậy. Các chính khách xuất thân từ đây, những người đàn ông hiểu biết, tuy nhiên thành phố hầu như chỉ là một tiền đồn. Thất thoát phải được bù lại. Nếu mọi người muốn đưa tiền cho thầy bói, vậy thì thầy bói phải làm việc.
Amos lật các lá bài cho tới khi các ngón tay anh trở nên khô ráp. Evangeline nói cho tới khi giọng cô trở nên the thé. Khi giọng cô yếu đi, Amos cố gắng hết sức khiêu vũ với các lá bài để giải trí cho các khách hàng. Anh nhét túi những lá bài mà Evangeline không nên nhìn thấy không phải từ lúc con sông, không phải từ lúc cơn mưa bắt đầu.
Vào ngày thứ tư Evangeline tỉnh dậy với một cơn đau nhói. Tiếng hét của cô ấy không có âm thanh.
Amos và Evangeline đã không rời khỏi phòng họ sau bữa sáng, khiến ông Peabody yêu cầu bà Tyghe đánh thức họ dậy. Bà ấy đã gọi tên họ và gõ cửa cho tới khi tay bà bị đau. Amos xuất hiện. Khi nhìn thấy anh - tóc rối bù và dựng ngược, ăn mặc xộc xệch và đang thở hổn hển bà Tyghe hét lên. Amos dùng người mình chặn cửa lại và lần tìm một lá bài. Sau vài cố gắng giao tiếp thất bại, anh từ bỏ và để bà Tyghe vào trong.
Những tấm rèm được kéo ra. Những chiếc hòm lộn xộn với quần áo vương vãi khắp sàn giày, ủng, bàn chải, lược bị ném sang một bên. Ở giữa đống lộn xộn, trên chiếc giường ngủ bằng gỗ sồi nơi tổng thống George Washington đã ngủ trên đó, Evangeline đang ôm lấy cái bụng to của mình.
Bà Tyghe đã sinh vài đứa, cả đang sống và đã chết. Khi nhận ra tình trạng này, bà nói:
- Thưa cậu, con của cậu sắp chào đời. Vì vậy cậu ở đây sẽ không thích hợp; tôi sẽ bảo thằng bé này đi gọi bác sĩ.
Bất kể bà Tyghe nài nỉ như thế nào, Amos vẫn không hề nhúc nhích. Anh ngồi trên sàn bên cạnh chiếc giường. Khi anh với cầm tay Evangeline, bà ấy gạt đi. trong sự im lặng giữa những con đau co thắt, họ nghe thấy tiếng mưa ngày càng to. Cơn bão ngày càng mạnh hơn, nhưng Evangeline xem tiếng nước chảy ầm ầm như một lời nhắc nhở an ủi về thế giới bên ngoài.
Khi được thông báo về việc Evangeline sắp sinh, ông Peabody nện mạnh gót giày và yêu cầu gánh xiếc đến quán rượu Mason để ăn mừng, nhưng chỉ thấy nó đóng cửa do bị ngập, ông bố trí một phòng riêng của quán rượu Cook, ở trên nền đất cao hơn. Những bức tường vôi trắng và những xà rầm màu nâu tạo thành một căn phòng nhỏ ấm cúng cho những người trong gánh xiếc. Rượu bia rót tràn và gánh xiếc yêu cầu thêm ghế, kiểm tra những cái nệm và ngắm nhìn đường phố biến thành bùn, sau đó thành những con suối. Họ chờ đợi. Con của Evangeline không vội vã để chào đời ngày hôm nay.
Bác sĩ đã được đi gọi. Con trai bà Tyghe đã đi xuống hạ lưu về phía Waxhaws và tới nhà của bác sĩ. Khi cậu gặp bác sĩ, ông ấy đang mải miết ngăn nước vào nhà bằng những bao cát. Vợ ông đã tháo hết nước ở bồn rửa bị ngập bởi nước sông bên ngoài cửa sổ. Cậu đã báo tin cho ông.
- Những người phụ nữ mang bầu nhiều lần trong một năm mà không cần sự giúp đỡ của đàn ông, chàng trai tốt. - Vị bác sĩ nói khi đang lau nước mưa trên trán - Tuy nhiên việc ngăn nước bằng những bao cát lại là chuyện khác. Những ngôi nhà cần có sự can thiệp của người đàn ông. Hãy giúp chúng tôi một cái lưng khỏe và nâng nó lên.
Con sông tiếp tục dâng cao. Vào giữa ngày những chiếc thùng tôn từ quán rượu Mason trôi nổi qua quán rượu Cook. Sàn nhà bắt đầu ngập nước. Mọi người chặn cửa với giẻ rách, bao cát và những chiếc bàn để ngăn dòng lũ. Ông Peabody đến chỗ một chiếc ghế đi văng, ngồi dựa vào tương đối an toàn trong khi liếc mắt đầy nghi ngại ra ngoài trời mưa. Benno và Melina đứng vững trên nước trên những chiếc ghế. Melina hỏi anh ta đã kiểm tra Amos hay chưa.
- Tôi tin tôi sẽ không được chào đón. - Benno nói - Vậy tôi sẽ làm gì? - Khi đu đưa bàn chân, anh ta cau mày nhìn dòng nước đang lấn tới.
Đến chiều muộn, Oren Mapother, con trai của người bán mũ ở Charlotte, được tìm thấy bị chết đuối ở dưới dòng nước sâu. Dòng nước đã kéo thi thể cậu bé xuống hạ lưu 10 dặm về phía Pineville.
Ngày đã chuyển sang tối, Evangeline nằm sụp trong đệm, đầy mồ hôi với mùi sắt và muối. Cô ấy cắn môi cho tới khi nó bật máu. Amos bò lên giường và vuốt má cô bằng những ngón tay của anh. Miệng cô cử động như thể cô cố gắng cảm ơn anh và anh nhớ giọng nói của cô. Evangeline nhăn nhó. Sự cô đơn len lỏi trong lo lắng và khiến anh nghiến răng. Nếu cô ấy chết và mang theo đứa con cùng với cô ấy, anh có thể sống được không? Nếu cô ấy chết và để đứa con ở lại, anh có thể nuôi nấng nó không? Có thể nó có đôi mắt của cô. Có thể nó bị câm. Anh có yêu quý đứa trẻ mà đã giết chết cô ấy không?
Đến đêm những con vật nuôi ở trang trại Stavish bị chết. Những con bò và lọn túm tụm ở một góc chuồng, cố gắng thoát khỏi dòng nước lũ. Dưới áp lực của nước và sức nặng của nhiều cơ thể, trang trại này đã bị cuốn trôi và đè chết các con vật. Những con sống sót tạo ra một cảnh tượng kỳ lạ khi đàn bò cái lội xuống con sông Sugar, những cái cổ nghển cao để có thể ở trên dòng thủy triều.
Dưới con sông này, cùng với đàn gia súc, nổi lên xác của Eustace Wilder, một kẻ say rượu mà hôm trước đó đã chạm cái môi phồng của ông ta lên tay Evangeline. Ông ta đã bước ra khỏi hiên nhà la hét cơn bão, và bị ngã. Phần đầu hói phía sau của ông ta bóng lên dưới ánh trăng khi nước sông chảy qua nó như một hòn đá. Nhà thờ trưởng lão đổ sụp và những chiếc ghế băng đổ chồng lên những bức tường của khu nhà tòa án như những que diêm. Những con đường ở Charlotte đầy sách kinh thánh trôi nổi.
Sang ngày đau đẻ thứ hai, Evangeline vẫn không ăn không uống gì. Melina mang lên gác với bánh mỳ nhưng bị đuổi ra. Cô hầu bếp sợ hãi chạy qua lớp bột khô, bắt đầu chia phần bánh quy. Những diễn viên của gánh xiếc bị giữ lại trên những mặt bàn. Ông Peabody duỗi căng người.
Amos chia các lá bài trên giường quanh Evangeline. Những gì anh đọc được không mang lại sự thanh bình, nhưng anh không thể chống lại tính đúng đắn hoàn toàn của một bộ bài phù hợp. Anh bắt đầu chọn ra những lá bài chủ anh muốn, những lời của chúng niềm hạnh phúc đặt bên cạnh tai cô, ngôi nhà dưới chân cô. Anh đặt quanh cô với hy vọng mỗi lá bài là một ước muốn. Anh nghĩ đến cuộc sống trước kia của cô, những năm tháng trong rừng và chạy trốn.
Cùng với màn đêm, cơn bão đã qua đi, con sông Catawba rút nước nhanh như khi nó dâng lên, kéo các con lạch trở lại cùng với nó. Một tiếng sét cuối cùng báo hiệu sự chào đời của một cô bé, nhỏ nhắn, đang chớp mắt và im lặng. người bố nhìn đứa bé, mặt đỏ và nhãn nheo với mái tóc đen như mẹ. Đôi mắt hoang dã của cô bé nhìn vào mặt anh. Amos cảm thấy trái tim mình bắt đầu chậm lại và nín lặng khi nhận thấy trọng lượng không khí và nhịp tim của con gái anh. Trên đầu cô bé, phần thóp mềm rung rung, đang hét lên cuộc sống tuyệt đẹp, và làm anh sợ hãi với sự mong manh của cô bé. Khi Evangeline tỉnh giấc, cô ấy có thể đã thấy Amos lờ mờ trong cấu trúc của căn phòng, biến mất trong cái nhìn chằm chằm của đứa con không tên của họ. Đó là lần đầu tiên anh biến mất trong niềm vui sướng.
Phòng khách của quán rượu Cook tỉnh giấc. Những chiếc ghế trôi theo nước đã dừng lại. Benno leo ra từ một chỗ gần xà nhà. Ông Peabody đặt chân đi ủng xuống tấm ván sũng nước. Cùng với sự giúp đỡ của Meixel, bà Tyghe vứt bỏ giẻ rách, bao cát và những chiếc bàn đã dùng để ngăn nước.
Chầm chậm bước xuống gác, Evangeline cẩn thận không làm náo động đứa bé đang nằm trong vòng tay cô. Amos đi theo. Từng cái đầu quay lại. Amos đón đứa bé từ Evangeline rồi đưa cô bé cho ông Peabody. Cô bé ngáp với cái chạm tay nhẹ của ông Peabody. Một nụ cười hé ra dưới bộ râu của ông. Ông đã không bế đứa trẻ nào kể từ con trai mình.
- Thiên thần nhỏ đáng yêu, - Ông thì thầm - Hoàn hảo, các con yêu quý. Các con đã tạo ra sự hoàn hảo. - Ông nhìn về phía Amos -Phải vậy không, chàng trai của ta?
Amos gật đầu và ông Peabody giơ đứa bé lên cao. Tất cả các con mắt dính chặt vào đứa bé đang ngọ nguậy, ông bắt đầu.
- Hỡi những người bạn, các con, những người bạn vĩ đại nhất. Chúng ta xúc động bởi thiên thần này. Từ những tổn thất mà chúng ta đã chịu đựng gần đây, chúa đã ban phước cho chúng ta một đứa trẻ của những đứa con của chúng ta, một bé gái của gánh xiếc mà chưa bao giờ có. Hỡi những người bạn quý giá, chúng ta có một trách nhiệm cao quý là phải đặt tên cho đứa trẻ này.
Amos nhìn con gái mình và nghĩ tới cái đêm anh đứng dưới một gốc cây, khi bà Ryzhkova đã nói với anh rằng anh sẽ trở thành ai. Trái tim anh mệt mỏi.
- Ruth. - Meixel bắt đầu đọc những cái tên. Những khuôn mặt xúm lại quanh đứa trẻ đang ngọ nguậy.
- Dorcas. - Susanna nói, đó là cái tên của một người dì yêu quý.
- Veronique.
Từ Nat, - Mariah.
- Danielle.
- Lucinda.
Những cái tên qua lại cho tới khi bà Tyghe xuất hiện từ trong bếp.
- Bess. - Bà nói. Đứa bé khóc thét lên - Tên mẹ tôi là Bess.
- Có vẻ như đứa bé này đã chọn. - Ông Peabody nói khi trả đứa bé cho mẹ nó với một cái vỗ nhẹ vào lưng - Cô bé sẽ là Bess. Rất hay, vì vậy chúng ta phải cảm ơn người phụ nữ tốt bụng này đã rất tử tế chấp nhận đòi hỏi quá đáng của chúng ta. - Ông nở nụ cười với bà Tyghe.
Sự khởi đầu ấm áp hé mở. Với hy vọng mong manh họ bắt đầu chào đón ngày mới, và bà Tyghe chuẩn bị công việc điều hành quán rượu. Ánh đèn lạnh lẽo, ảm đạm ngập tràn lối vào khi họ mở cửa ra thế giới bên ngoài đã bị bỏ lại bởi trận lụt. Một con sóng nhỏ tràn qua bậc cửa.
Charlotte đã bị quét sạch.
- Lạy Chúa! - Ông Peabody thì thầm.
Những cửa hàng may và hàng rèn đã biến mất. Kho ngũ cốc nằm trong đống rác thải, bị phá hủy. Tòa nhà tòa án sụp đổ dưới những đống gạch. Cây cối gây đổ bên đồi và trên đê như những kẻ say rượu. Gạch tạo ra những vết lõm trong các vũng nước nông; kia, biển hiệu của quán rượu Mason; kia, một con ngựa gỗ bị lấp một nửa dưới lớp bùn đen. Tất cả nhũng gì còn lại được phủ trong lớp bùn đỏ dày. Lẫn trong các mảnh vụn là những sinh vật kỳ lạ mà đã xuất hiện ở con sông. Những cái chân nhện đã chết trong không trung, những cái đuôi nhọn của chúng bị kẹt trong bùn như những cái gai. Dù nó nằm cách xa về phía đông, nhưng không khí có mùi của biển.
Charlotte không còn nữa. Quán rượu Cook, căn nhà đứng cô đơn vẫn không hề hấn gì.
Bà Tyghe nắm chặt tạp dề của mình trong tay. - Liệu con trai tôi...
Người hầu bếp vỗ nhẹ lên vai bà. - Louisa. Cậu ấy có thể trở về.
Bà Tyghe nghển đầu lên nhìn đống đổ nát một lần nữa và tìm kiếm con trai bà. Đó là lúc bà phát hiện ra, nằm trên đống đổ nát, là cánh quạt gió sắc màu đã từng ở trên mái nhà của vị bác sĩ một cách hãnh diện. Bất kỳ hy vọng nhỏ nào bà có đã trở thành một cơn thịnh nộ.
- Cô đã giết chết nó. - Bà gào lên - Cô đã giết chết nó. Tôi chưa bao giờ gặp những người đáng nguyền rủa như vậy. Cô đã mang tới điều này. - Bà gật đầu về phía Evangeline - Cô đã đến đây, nói rằng cô nói được tương lai, những điều chỉ có Chúa mới biết, sau đó nằm trên giường của tôi và mang lũ lụt tới. Cô đã cướp đi con trai của tôi. - Bà ấy hét lên và quay sang Amos - Quỷ tha ma bắt các người và con của các người. Hãy rời khỏi đây hoặc là tôi sẽ tìm ai đó vẫn còn sống và để cho họ chĩa súng vào các người. Cút đi!
Evangeline ôm chặt Bess.
Ở vùng ngoại ô của Charlotte, những chiếc xe ngựa của gánh xiếc ngập đầy nước nhưng vẫn hoạt động, lạc đà và lợn đã bị mất nhưng những con ngựa vẫn khô ráo, an toàn ở trên đỉnh đồi qua con sông Sugar.
Họ vội vã đóng gói. Peabody quả quyết rằng khoảng cách và thời gian sẽ khắc phục những điều bất hạnh của họ, dù ông nhận thấy những lời này thật khó tin. Trước khi mặt trời nhô lên cao, họ đã lăn bánh tiến về phía trước.
- Phía Bắc. - Peabody nói với họ - Ta thấy ta đã kết thúc với phía Nam. Philadelphia. Philadelphia sẽ chào đón chúng ta.
Evangeline biết những lời của ông ấy trống rỗng. Khi nhìn khắp sự tàn phá và nhìn sự yên bình kỳ lạ trên khuôn mặt thanh thản của con cô, cô đồng tình với bà Tyghe. Không bao giờ có hai lời nguyền như vậy tồn tại.
Cuốn Sách Tiên Tri Cuốn Sách Tiên Tri - Erika Swyler Cuốn Sách Tiên Tri