Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Con Đường Sủng Thê
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 26: Thư Tình
M
ùng hai tháng bảy là ngày Lâm Trọng Cửu được sinh ra.
Phu thê Lâm Hiền vô cùng yêu thương nữ nhi và nhi tử, năm nào, khi tới ngày sinh của ba người, cùng vô cùng náo nhiệt. Lqd Đương nhiên, ở nông thôn không thể giống như gia đình có tiền mời người tới hát hí khúc hoặc mở tiệc lớn mời khách, ngay cả Chu gia cũng mời, mọi người tụ lqd tập một chỗ với nhau, ăn bữa cơm no đủ là coi như mừng sinh thần rồi.
Sáng sớm, được Liễu thị khuyến khích, Lâm Trọng Cửu chạy tới phòng hai tỷ đòi quà.
Trong phòng, A Kết đã rửa mặt xong, đang ngồi chải đầu trước gương, Lâm lqd Trúc trốn trong chăn còn chưa chui ra, ngủ ngon lành.
Lâm Trọng Cửu vén rèm bước vào, A Kết nhìn bé qua gương, thấy đệ đệ đang nháy lqd mắt với mình, nàng mím môi cười, tiếp tục chải đầu, lại nhìn sang bên kia.
Đi vào rừng cắt cỏ, vừa về tới nhà, trong tay Lâm Trọng Cửu cầm một cọng cỏ đuôi chó, bé nhẹ nhàng nằm úp sấp bên cạnh lqd giường đất, dùng ngọn cỏ có lông lá xù xì áp lên trên khuôn mặt trắng hồng của Lâm Trúc phất nhẹ nhàng, qua lại. Đầu tiên, Lâm Trúc nhíu mày, sau đó, nhắm lqd mắt, lật người ngủ tiếp, Lâm Trọng Cửu lại chạy sang bên kia, vừa mới phất phơ lqd được hai lần, Lâm Trúc đã ngồi bật dậy: "Tiểu Cửu, đệ muốn ăn đập phải lqd không?" Tóc rối bù rù lại muốn đánh người.
Lâm Trọng Cửu cười ha ha, chạy ra xa, nhìn Lâm Trúc, không sợ hãi tý nào: "Nhị lqd tỷ mau dậy ăn cơm, hôm nay là sinh thần của đệ, tỷ chuẩn bị quà gì cho đệ đây, tỷ mau lấy ra đi!"
"Ta cho đệ cái tát, đệ muốn không!" Biết trưởng tỷ đang ngồi bên kia xem náo lqd nhiệt, Lâm Trúc phi xuống đất nhanh như gió, giầy chưa đeo đã lao tới đánh vài gáy Lâm Trọng Cửu. Lâm Trọng Cửu hoảng sợ, lqd muốn chạy ra ngoài, Lâm Trúc đã chắn kín cửa, đành phải chạy tới, trốn sau lưng A Kết, cầu xin nàng: "Đại tỷ, Nhị tỷ muốn đánh đệ, tỷ mau giúp đệ, đánh tỷ ấy đi!"
Cánh tay A Kết bị bé lôi kéo, tóc vừa búi lên đã rối tung lên rồi, đứng ở sau lưng, lqd Lâm Trúc đã chạy tới, lôi Lâm Trọng Cửu vào trong ngực, chọc nghẹo bé, sức Lâm Trọng Cửu còn yếu, xoay trái xoay phải như con sâu, đành cầu xin tha thứ. Lqd Thấy đệ đệ cười tới mức rơi nước mắt, A Kết bất đắc dĩ đứng dậy, tách hai người ra: "Đi thôi, đừng đùa nhau nữa, A Trúc, muội mau thay quần áo, xếp chăn chiếu, đừng để dượng và dì đến đây mà lqd muội vẫn chưa thu dọn xong."
"Đại tỷ, tỷ lại thiên vị đệ ấy!" Lâm Trúc không thể không buông tay.
Lâm Trọng Cửu nhào vào trong lòng trưởng tỷ, cười đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hiển nhiên là chẳng còn lqd sức mà nói chuyện.
A Kết xoa đầu đệ đệ, lấy từ trong ngăn tủ của mình một ống đựng bút được chạm lqd khắc, đưa cho bé, "Cho đệ, sau này đệ phải đọc sách thật chăm chỉ, biết không?"
Mấy ngày trước, em gái Liễu thị tới làm khách ở Lâm gia, mời hai đứa cháu gái ngoại tới nhà mình chơi mấy hôm. A Kết biết dì sợ nàng ở nhà cảm thấy tinh thần lqd ngột ngạt, đi theo ý của dì, dạo chơi vườn hoa lại đi dạo phố, nhìn mà hoa cả mắt, quả thật thoải mái không ít, trước khi trở về, nhân tiện chọn quà sinh thần cho đệ đệ.
Trên ống đựng bút khắc em bé đang đấu dế, Lâm Trọng Cửu rất thích, ôm trưởng tỷ một cái, sau đó chạy tới chỗ Lâm Trúc đòi quà.
Lâm Trúc ngồi xổm trên giường, để cho Lâm Trọng Cửu nói những lời dễ nghe lqd chán chê, mới lấy một cái hồ lô nhỏ từ trong hà bao đặt ở đầu giường gần lò lqd sưởi đưa cho đệ đệ.
Lâm Trọng Cửu nhìn món quà đơn giản, trên đầu dùng dây tơ hồng quấn quanh, lqd theo bản năng, bé chu miệng lên. Nhưng khi nhận hồ lô, bé lại phát hiện trên một mặt của hồ lô khắc tên bé, mặt khác lại khắc chữ "bình an", khi nhìn thấy năm chữ đó, cuối cùng bé cũng nở nụ lqd cười, ngây ngất nhét hồ lô vào trong ngực, sau đó làm mặt quỷ trêu chọc Lâm Trúc: "Quà Nhị tỷ tặng không tốt bằng đại tỷ đưa đâu!" Nói xong, bé chạy trốn nhanh như chớp.
Đương nhiên là Lâm Trúc lớn tiếng mắng bé.
A Kết đã luyện thành thói quen, ngồi xuống tiếp tục chải đầu.
Ở trong gương, đôi mắt khóe miệng của cô nương vẫn mang theo nụ cười như cũ, nhã nhặn lịch sự như hoa.
Điểm tâm, Liễu thị nấu ngô, thơm thơm, mềm mại, người một nhà ngồi vây quanh lqd bàn, cùng nhau gặm ăn, vừa nói vừa cười.
Không lâu sau, cả nhà ba người Chu gia cũng tới.
Lâm Hiền tiếp đãi Chu Bồi, chị em Liễu thị đưa mấy đứa bé vào trong phòng nói chuyện phiếm.
Đầu tiên, em gái Liễu Thị ôm Lâm Trọng Cửu vào lòng, thơm bé hai cái, sau đó, khi thả bé xuống, đôi mắt sắc bén phát hiện lqd trên eo bé treo một miếng ngọc bội màu trắng hình con dê.
Lâm Trọng Cửu cầm tinh con dê.
Em gái Liễu thị vô cùng ngạc nhiên, cầm ngọc bội, quan sát một cách tinh tế, vừa nghĩ đã hỏi ngay Liễu thị: "Đây là quà Triệu lqd công tử tặng?" Trong tất cả những người Lâm gia nàng biết, trừ nhà mình, cũng chỉ có người quen là Triệu công tử mới có thể tặng thứ tốt như vậy.
Liễu thị thút thít: "Ừ, kiến thức của ta ít, muội xem, giá trị của ngọc bội là bao lqd nhiêu? Hôm trước Triệu công tử đưa, Tiểu Cửu không hiểu chuyện, nhận luôn, ta muốn trả lại cũng phải đợi ngày mai mới lqd có thể tới bờ sông tìm người. Tuỳ tiện đưa thứ gì, ta nhận cũng chẳng sao, nhưng mà... Triệu công tử quá khách khí rồi."
Lúc Liễu thi nói chuyện, A Kết rũ mắt, không nói gì, Lâm Trúc lặng lẽ nhìn lqd trưởng tỷ một cái, khóe miệng nhếch lên, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Em gái Liễu thị nói không chút do dự: "Đây là ngọc Hòa Điền, ít cũng phải trăm lượng bạc mới có thể mua được. Nhưng so với lqd miếng ngọc Triệu công tử đeo trên người, cái này thật không là cái gì, đối với chúng ta là đại thủ bút, người ta cho thứ này, chưa chắc họ đã để ý. Muội nói này, lqd đại tỷ cũng không cần trả lại, nói lời cảm ơn là được, đẩy tới đẩy lui càng chứng tỏ chúng ta hẹp hòi."
Nghe vậy, Liễu thị ngây người, thì ra số tiền nhà mình đang dành dụm được cũng chưa nhiều bằng giá trị miếng ngọc bội này!
Nàng vươn tay lôi Lâm Trọng Cửu tới bên người, cởi ngọc bội ra, nói:"Không được, thứ quý giá như thế, con không thể ngày lqd nào cũng mang theo bên người, chạy đi chơi được, nhỡ vỡ nát thì làm sao bây giờ? Tiểu Cửu nghe lời, nương thay con cất nhé, chờ tới sau này, khi con có tiền đồ, lúc ra khỏi cửa hẵng mang theo." lqd Nghe muội muội nói như vậy, đối với Triệu công tử mà nói, ngọc bội này không tính là quà quý giá, trả lại chỉ làm truyện cười cho người khác thôi, vẫn là không trả lại lqd cho lành.
Lâm Trọng Cửu lại không vui, may mắn bé biết, lời mẫu thân nói cũng không sai, cũng không chơi xấu.
Nói xong chuyện ngọc bội, em gái Liễu thị nhìn về phía A Kết, thấy sắc mặt của nàng tốt hơn thời gian trước khá nhiều, nhưng lqd gầy đi một vòng, eo nhẹ nhàng, nhỏ nhắn vừa thấy đã thương, ngược lại đẹp càng thêm đẹp, thật sự khiến người ta thương tiếc. Nàng thở dài trong lòng, vỗ vai A Kết, ý bảo A Kết với Lâm Trúc ra lqd ngoài trông đệ đệ.
A Kết biết trưởng bối muốn nói chuyện riêng, gọi muội muội đi ra ngoài.
Em gái Liễu thị nhìn hai tỷ muội đi ra ngoài, vừa nghe thấy bước chân xa dần, lqd nàng ra hiệu cho Liễu thị ngồi gần vào một chút, nhỏ giọng nói chuyện với Liễu thị: "Rốt cuộc, A Kết nghĩ thế nào? Hôm qua, người nhà của Vương tú tài ở trấn lqd trên vừa đánh tiếng với muội, muốn cưới A Kết đó."
Cho dù là thị trấn vẫn hay nông thân, chuyện là nhà gái bị từ hôn vẫn là điều vô cùng mất mặt, tìm nhà chồng lại càng lqd thêm khó khăn. Đến lượt A Kết, vừa tới đây, Lâm Hiền và Liễu thị rất biết đối nhân xử thế, đều có mối quan hệ tốt với phần lqd lớn người trong thôn, quan hệ với người ở trấn trên cũng không tồi, thứ hai là A Kết xinh đẹp lại dịu dàng, cho dù từ hôn thì cũng do bên nhà trai sai, cho nên từ lúc tin tức hai nhà Lâm-Mạnh từ hôn lqd truyền ra, không ít người đã tới hỏi, đều muốn tranh cướp nhau, giành phần đính hôn trước kẻ khác.
Nhiều ngày nay, Liễu thị cũng bị mấy phụ nhân ở trong thôn lôi kéo hỏi thăm, con lqd gái khiến người ta yêu thích, thân là mẫu thân, nàng đương nhiên sung sướng, chỉ là...
"A Kết sao, đứa trẻ kia muội còn không biết à? Nó với... Tình cảm nhiều năm như lqd thế, bây giờ hôn sự cũng không còn, tuy nó không nói nhưng chắc chắn trong lòng cũng chẳng thể buông xuôi, nói tim đã chết cũng không khác nhau đâu. Nó có thể theo ý muội, đi ra ngoài giải sầu, có lqd thể theo ý chúng ta, tùy tiện gả đi đâu cũng được, không phải không muốn chúng ta lo lắng hay sao. Thôi thì, cứ qua chuyện này rồi nói sau, sau khi thu hoạch xong vụ này, khi đó, xem xét lại tình hình rồi tính tiếp, tóm lại lần này ta thà gả khuê nữ muộn cũng phải chọn người đàng lqd hoàng!"
Em gái Liễu thị gật đầu, trong lời nói cũng mang theo sự tức giận: "Đúng, thà rằng lqd gả muộn cũng phải nhìn người thật kỹ, lại nói A Kết nhà chúng ta mới 15, hai năm sau gả cũng không cần lo lắng....lqd Đúng rồi đại tỷ, tỷ thấy Triệu công tử thế nào?"
Liễu thị nghe không hiểu, ngơ ngác nhìn nàng: "Cái gì Triệu công tử mà thế nào?"
Em gái Liễu thị nở nụ cười, giọng nói càng nhỏ hơn: "Đại tỷ không thấy là Triệu công lqd tử đối xử với chúng ta quá mức cẩn thận hay sao?"
Liễu thị tỏ vẻ mơ hồ không hiểu.
Em gái Liễu thị nói thẳng: "Thôi, tỷ biết hắn trong một thời gian ngắn, tỷ cũng lqd không biết, phụ thân của Lan Sinh cũng tiếp xúc với hắn ba bốn năm, mỗi lần Triệu công tử tới Phẩm Lan cư, đều không nói lqd một lời, cứ đứng như vậy, mặt không chút thay đổi, có thể khiến một phòng toàn người làm câm như hến. Khi đó hắn mới bao nhiêu tuổi hả, ở trước mặt hắn, lqd phụ thân của Lan Sinh cũng không thể tỏ thái độ của trưởng bối, nói tới khí thế của Triệu công tử, ngay cả lão gia Tri Phủ cũng không bằng hắn. Ba bốn năm đấy, lqd nếu Triệu công tử muốn có mối quan hệ mật thiết với phụ thân Lan Sinh, cơ hội rất nhiều, cần gì phải nhờ những người có liên quan như mọi người bắc cầu? Bây lqd giờ, hắn với chúng ta vừa nói vừa cười, so với mấy năm trước cứ như hai người vậy, tỷ nói có lạ không?"
Liễu thị nào biết những thứ này, lần đầu tiên, nàng tiếp xúc với Triệu công tử ở lqd trên đường, người ta ngồi trong xe ngựa, hoàn toàn không thể nhìn thấy người, sau đó là là Triệu công tử cứu Lâm Trọng Cửu, lqd rồi đến nhà làm khách. Khi đó, bộ dạng của Triệu công tử là một thư sinh nho nhã, lúc không cười thì khuôn mặt hơi lạnh lùng, nhưng thật sự không tỏ ra vẻ mặt tự cao tự đại của con cái nhà giàu.
Liễu thị vẫn không hiểu, "Rốt cuộc là muội muốn nói cái gì?"
Tâm tư của trưởng tỷ vô cùng đơn giản, em gái Liễu thị cũng không muốn thừa lqd nước đục thả câu, nói khẽ: "Tỷ nói, có phải hắn có ý với A Kết hay không?" Lâm Trọng Cửu là một đứa bé bướng bỉnh, so với đứa trẻ bình thường ở trong thôn thì hoạt bát hơn một chút, cũng không thuộc loại hiếm thấy, điều gì đã khiến ột công tử cao quý coi trọng bé. Ngoài hai lqd đứa cháu gái ngoại, lần trước khi đứng đối diện với Triệu công tử, hắn cũng chưa từng nhìn nàng, chuyện nam nữ, nếu thực sự có ý, cuối cùng sẽ để lộ dấu vết thôi, cho nên chắc chắn là A Kết.
Liễu thị ngẩn người, sau đó, vỗ một cái lên vai nàng: "Nói bậy bạ cái gì đấy, nếu lqd như muội nói, từ lúc A Kết chưa từ hôn, Triệu công tử đã có ý với nó rồi sao? Người ta tiến lùi quy củ có mức độ, nhưng không phải loại người như vậy đâu!"
Em gái Liễu thị trợn mắt, dùng ánh mắt oán trách nhìn nàng, ngồi dịch ra xa một chút mới nói: "Ờ... Ờ... Ờ, coi như hắn lqd không có ý với A Kết, vậy tỷ nói A Kết có xứng với Triệu công tử không?"
Trước mắt hiện lên bộ dáng ngọc thụ lâm phong của thiếu niên, Liễu thị im lặng.
Lâm Hiền từng nói với nàng, nói phụ thân Triệu công tử buôn bán ở bên ngoài, rất ít lqd khi về nhà, ở trong thôn trang, chỉ có Triệu công tử và mẫu thân của hắn ở, mồm miệng những người trong nhà vô cùng đơn giản, Triệu công tử lại có tài có khuôn mặt, quả thật là con rể khó có lqd được. Nhưng người ta tiện tay mà cũng vứt ra trăm lượng bạc, của cải cũng rất sung túc đấy chứ, nhà mình trèo cao sao lqd nổi?
Lại nói, Triệu công tử chưa chắc đã để mắt tới A Kết.
Liễu thị nghĩ mà thấy hơi đau đầu, vung tay nói: "Coi như quên đi, làm việc không lqd chu đáo, chúng ta đừng đoán lung tung, chờ xong chuyện kia thì bàn lại, mặc kệ là ai, A Kết phải có ý với người ta mới được." Trong nhà, đối với Triệu công tử, lqd trưởng nữ cũng chẳng thân thiện, hiển nhiên là nó không có ý với người ta.
Em gái Liễu thị không nói thêm nữa. Ngay cả khi Triệu công tử thích hợp, người ta mà không tới cầu hôn, các nàng cũng lqd không thể bám vào người ta được.
Ăn xong cơm trưa, ba miệng ăn nhà Chu Bồi liền đi, Liễu thị đã đặt ngô, đậu tươi lqd đặt lên xe rồi, để cho bọn họ đem về nhà nấu.
Vợ chồng già Chu gia đều thích ăn cái này, Chu bồi cảm ơn mãi, đỡ thê tử, nhi tử lên lqd xe, hắn xoay người lên ngựa, chào, rời đi.
Năm miệng ăn Lâm gia đứng ở cửa nhìn theo bọn họ, Liễu thị lại nhìn A Kết, nghĩ lqd nghĩ không nên nói chuyện này với trượng phu.
~Lúc này, Triệu Trầm cũng ăn cơm xong, cho hạ nhân lui ra, hắn lười nhác nằm ở đầu giường gần lò sưởi, nhìn bầu trời lqd xanh ngắt ngoài cửa sổ.
Nửa tháng, chắc nàng trở lại như bình thường rồi?
Đối với sự hiểu biết của hắn về phu thê Lâm Hiền, hai người không phải loại lqd người bám víu người khác, nếu hắn cầu hôn bọn họ sẽ không thể đáng ứng ngay lập tức. Nhất định bọn họ sẽ hỏi ý kiến của nữ nhi, mà nàng..
Triệu Trầm cười khổ, hắn tự mình hiểu rõ, A Kết chắc chắn không muốn gả cho hắn, ít nhất là lúc này.
Ngày đó, lúc ở trong thư phòng, vướng mắc bởi sự kiêu ngạo từ trong xương, lqd hắn không muốn thể hiện mình đã động tâm khi biết A Kết chướng mắt hắn, bởi vậy không chịu nhận mình hiểu lầm nàng. Giận dữ rời đi, lúc trên đường, hắn đã cẩn lqd thận tính toán vô cùng chặt chẽ, đầu tiên thúc đẩy Mạnh Trọng Cảnh từ hôn, sau đó dựa vào sự bình tĩnh, tin rằng nàng sẽ gả cho hắn, hắn ra tay sử dụng thủ đoạn, như vậy hắn chiếm được sự để ý, có cớ cưới nàng. Nàng chắc chắn sẽ lqd không nguyện ý, nhưng chỉ cần hắn khiến Lâm Trọng Cửu biến mất vài ngày, để nàng
biết sự lợi hại của hắn, tự nhiên nàng sẽ sợ. Chờ nàng gả cho hắn, hắn sẽ đối với lqd nàng thật tốt, thời gian dài nàng sẽ hiểu, tuy hắn hư hỏng, nhưng cũng là người chồng tốt, sau đó sẽ chiếm được lòng của nàng.
Đêm đó, khi nghe thấy nàng khóc cả đêm, hắn lại không muốn dùng thủ đoạn cứng rắn này để ép nàng.
Đổi sang dùng cách dịu dàng, trước khi cưới có thể khiến nàng thay đổi nhận thức với mình, sau khi cưới, nàng sẽ hiểu rất lqd nhiều thứ.
Chỉ là, dỗ cô nương thế nào, hắn chưa làm bao giờ.
Trước hết, giải thích với nàng?
Triệu Trầm hơi mím môi, từ lúc hơn bảy tuổi, ngoại trừ mẫu thân, hắn chưa nhận lỗi với bất cứ ai.
Hắn khó có thể tưởng tượng khi đứng trước mặt nàng, dưới ánh mắt lạnh nhạt của nàng, hắn có thể mở miệng nói một câu xin lỗi để nhận được một câu nói lqd châm chọc, vô tình của nàng.
Nếu không giải thích, ở trong mắt nàng, hắn vẫn là một tên ăn chơi trác táng, nàng sẽ không đổi cách nhìn với hắn.
Triệu Trầm hơi đau đầu, nâng ta tay bóp trán, cuối cùng, ngồi dậy, đi hài, vào thư lqd phòng.
Nếu không nói nên lời, vậy viết thư đi.
Trải giấy mài mực, thiếu niên tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, yên lặng tìm từ đặt câu.
Ánh sáng mặt trời dần nghiêng về phía tây, ngoài cửa, giọng nói của Trần Bình truyền tới: "Thiếu gia, nên dùng cơm lqd chiều rồi."
Triệu Trầm giật mình, mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện trời đã tối.
Hắn nhìn tờ giấy ở trên bàn, dừng một lát hạ bút xuống, vò giấy thành một cục, ném vào giỏ giấy bỏ.
Hắn có chuyện trong lòng nhưng trước mặt người thân cận, khó tránh khỏi việc lộ ra manh mối.
Ninh thị tò mò hỏi hắn: "Sao mặt mũi lại cau có thế kia? Nghe Trần Bình nói, con ở lqd trong thư phòng cả buổi chiều, hả?"
Triệu Trầm nhìn mẫu thân, cuối cùng vẫn buông tha cho việc lấy kinh nghiệm từ lqd mẫu thân, trước khi chưa có sự phát triển với A Kết, hắn không muốn để mẫu thân biết.
"Gần đây, xảy ra vấn đề với món nợ, con luôn phải kiểm tra sổ sách. Nương đừng lqd lo lắng, xong việc rồi." Triệu Trầm cười, gắp thức ăn cho Ninh thị.
Ninh thị không nghi ngờ, hai mẹ con dùng cơm chiều như ngày thường.
Sau khi ăn xong, Triệu Trầm dìu Ninh thị đi dạo ngoài trang viên, sau khi đưa Ninh thị trở về, hắn xoay người, lại tới thư phòng.
Ngọn đèn sáng dịu nhẹ vẫn cháy đến nửa đêm mới tắt, bóng người in trên cửa sổ lqd cũng biến mất, tiếng bước chân vang lên, Triệu Trầm bọc thư, đi ra cửa. Bên ngoài một mảnh tối đen, bầu trời đêm đầy sao sáng như ngọc. Hắn ngửa đầu nhìn, bỗng nhiên muốn cười, hắn nghĩ tới lqd chuyện tạo dựng sự nghiệp, nghĩ tới báo thù rửa hận, nhưng không ngờ rằng lại có một ngày như thế, vì một nữ nhân viết lqd một phong thư, đêm không thể say giấc.
Trong viện, mùi hoa lan phiêu tán trong không khí, bước chân của Triệu Trầm dần chậm lại, cầm đèn lồng trong tay Trần lqd Bình, ra hiệu cho hắn lui ra.
Trần Bình nói nhỏ thưa vâng, xoay người rời đi, đi nhanh, lúc đi vòng qua chỗ rẽ nơi hành lang, hắn không nhịn được, quay lqd đầu lại, nhìn thoáng qua.
Hắn thấy thiếu gia nhà mình đứng trước vườn hoa, quay lưng về phía hắn, không lqd biết đang suy nghĩ điều gì.
Trần Bình lắc đầu, thu hồi ánh mắt.
Sau khi hắn đi không lâu, trong ánh đèn mờ nhạt, Triệu Trầm cúi người, ánh mắt lqd chậm rãi đảo qua từng đóa hoa lan, nét mặt điềm tĩnh chuyên chú.
Một đêm ngủ tốt, sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Trầm lại đem theo Trần Bình ra
cửa.
Hôm nay, Lâm Hiền tự tay đưa Lâm Trọng Cửu tới đây, để cảm ơn món quà quý giá hắn tặng lúc sinh thần Lâm Trọng Cửu, lqd Triệu Trầm ung dung đáp lời, nói chuyện một khắc, Lâm Hiền cũng rời đi.
Lâm Trọng Cửu lặng lẽ phàn nàn với hắn: "Nương đệ cất ngọc bội Triệu đại ca tặng đệ rồi, nương nói sợ đệ không cẩn lqd thận làm vỡ ngọc bội."
Triệu Trầm mỉm cười, cúi đầu nhìn bé: "Ta lại tặng cho Tiểu Cửu một cái khác nhé, lqd kém ngọc bội kia một chút, được không? Vỡ cũng không sao."
Lâm Trọng Cửu vội vàng lắc đầu: "Không cần không cần, thật ra đệ cũng không có lqd thói quen đeo thứ đó bên người, Triệu đại ca đeo đẹp hơn." Bé không muốn, đôi mắt trong suốt bằng phẳng, không có một chút tham luyến khát vọng.
Có trưởng tỷ như vậy, sao phẩm chất của đệ đệ có thể kém cỏi chứ?
Triệu Trầm xoa đầu Lâm Trọng Cửu, vẫn để bé ngồi xổm dưới gốc cây như trước, lqd tập trung bình tấn, hắn vừa tựa vào thân cây vừa hỏi: "Hai ngày nay, đại tỷ của đệ sao rồi? Có hay cười không?" Bởi vì xảy ra chuyện, nói về nàng cũng chẳng có gì kỳ lạ, huống hồ Triệu Trầm cũng không có ý lqd định lừa gạt em trai thê tử tương lai.
Hắn yêu cầu khi Lâm Trọng Cửu ngồi xổm, thực hiện trung bình tấn thì không được lộn xộn, quay đầu cũng không được, vì lqd thế, Lâm Trọng Cửu chỉ có thể nhìn thẳng dòng sông ở trước mặt, nói với hắn: "Dạ, lqd ngày hôm qua, dượng và dì đệ đều đến đây, đại tỷ cười rất nhiều, cũng ăn nhiều hơn trước một chút."
Vậy là tốt rồi.
Triệu Trầm lại hỏi thêm.
Ngồi xổm, tập trung bình tấn, học võ công, không biết thời đã trưa từ bao giờ. Triệu Trầm nhìn sắc trời, gọi Lâm Trọng lqd Cửu tới bên cạnh, đưa cho bé bức thư hắn tốn hết bao nhiêu tâm thư để viết, nói với Lâm Trọng Cửu vô cùng bình lqd tĩnh: "Tiểu Cửu, ta cho ngươi đại tỷ viết một phong thơ, đệ lặng lẽ đưa cho nàng ấy giúp ta, khi đệ đưa cho nàng ấy, đừng để bất cứ ai nhìn thấy, cũng đừng nói với lqd người thứ ba, đệ có thể làm được không?"
Hai mắt Lâm Trọng Cửu mở thật to.
Nếu bé chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi bình thường, có lẽ bé sẽ đồng ý ngay lập tức, lqd nhưng bé đã giúp Mạnh Trọng Cảnh đưa rất nhiều thứ, truyền lời cho A Kết, bé đã hiểu từ lâu, không nên làm loại chuyện này, trừ phi...
Bé ngửa đầu, không thể tin nổi, hỏi nam nhân mặc quần áo hoa ở trước lqd mặt: "Triệu đại ca, huynh, huynh thích đại tỷ của đệ à?"
Triệu Trầm giật mình, nhìn ánh mắt của đứa trẻ, khuôn mặt nghiêm túc, trả lqd lời: "Ừ, ta muốn cưới nàng làm vợ, Tiểu Cửu có bằng lòng gả đại tỷ của đệ cho ta không?"
Lâm Trọng Cửu không trả lời ngay lập tức, gãi gãi đầu, trong mắt chứa toàn sự mờ lqd mịt.
Bé vẫn cho rằng Mạnh Trọng Cảnh là đại tỷ phu của bé, đại tỷ thích Mạnh Trọng Cảnh, lqd hắn cũng thích. Nhưng Mạnh Trọng Cảnh lại cưới nữ nhân khác, hắn hại trưởng tỷ bị bệnh, gầy yếu, không thích nở nụ cười... Lâm Trọng Cửu không biết lqd trong lòng trưởng tỷ nghĩ thế nào, bé chỉ thấy, ngay cả người quen biết lâu lắm, mọi người đều quen thuộc như Mạnh Trọng Cảnh, vậy mà Mạnh Trọng Cảnh cũng ức hiếp trưởng tỷ, vậy Triệu đại ca...
"Triệu đại ca, sao huynh lại thích đại tỷ của đệ, hai người cũng chưa gặp nhau mà." Lâm Trọng Cửu hỏi nhỏ.
Triệu Trầm nhìn bé một cái, tỏ ý khen ngợi, ngồi trên cỏ, ở bên cạnh bé, nghĩ lqd nghĩ, cười nói: "Không có lý do gì hết, giống như ta thấy đệ vừa ý, ta lập tức thích nàng. Tiểu Cửu yên tâm, ta khác lqd Mạnh Trọng Cảnh, ta sẽ đối với đại tỷ của đệ thật tốt, tuyệt không phụ nàng. Như vậy, đệ có bằng lòng giúp ta không?"
Lâm Trọng Cửu vẫn chưa quyết định chắc chắn. Bé kính trọng và yêu mến nam nhân lqd này, nhưng chuyện này phải nhìn ý của trưởng tỷ, nếu trưởng tỷ không thích Triệu đại ca, bé cũng không có thể lén lút giúp được.
Đối với Lâm Trọng Cửu, Triệu Trầm hiểu cũng kha khá, không vì sự do dự của bé lqd mà tức giận, chỉ thở dài: "Như vậy, bây giờ, nếu đại tỷ của đệ không cho đệ giúp ta, sau này ta sẽ không phiền phức cho đệ, có được không?"
Lâm Trọng Cửu ngoan ngoãn gật đầu. Nam nhân này đối xử với bé tốt như, bé lqd nguyện ý giúp hắn một lần, cho dù có bị trưởng tỷ mắng.
Triệu Trầm thở ra nhẹ nhàng, đưa cho Lâm Trọng Cửu bức thư đã được bản thân lqd giấu thật tốt, lại dặn dò bé vài lần, sau đó mới bảo bé quay về nhà.
Ở bên kia, sau khi về đến nhà, Lâm Trọng Cửu không nhịn được, chuyện đầu tiên là đi tìm bóng dáng của trưởng tỷ.
Ở phòng bếp, một mình mẫu thân đang chuẩn bị cơm trưa, ở trong sương phòng, Nhị tỷ nằm sấp trên giường, đùa nghịch lqd chiếc hộp đựng trang sức của nàng, trưởng tỷ thì ngồi ở trước bàn đọc sách. Lâm Trọng Cửu không vào, đứng ở cửa, nói với A Kết: "Đại tỷ, nương gọi tỷ xuống giúp nương nhóm lửa kìa."
"Ử, tỷ đi ngay đây." A Kết không nghĩ nhiều, thả sách xuống bàn, đứng dậy đi
ra ngoài.
Mới đến gian ngoài, Lâm Trọng Cửu lặng lẽ kéo nàng sang một bên, lôi phong thư ở trong lòng ra, nói nhỏ với nàng: "Đại tỷ, lqd đây là thư Triệu đại ca nhờ đệ đưa cho tỷ, huynh ấy bảo tỷ nhất định phải xem, nếu không huynh ấy sẽ viết tiếp." Nói lqd xong, sợ trưởng tỷ tức giận, bé nhanh chân chạy mất. Thư bé đã đưa, đại tỷ có đọc hay không cũng chẳng liên quan gì tới bé.
Mãi đến khi Lâm Trọng Cửu biến mất không còn bóng dáng, A Kết mới kịp phản ứng.
Người nọ gửi thư cho nàng?
A Kết cúi đầu, nhìn phong thư mỏng ở lqd trong tay, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là ném phong thư vào trong bếp đốt lqd bỏ, nhắm mắt làm ngơ. Người như hắn sẽ viết gì, không cần nghĩ cũng biết, đơn giản là bắt nàng nghe theo hắn, thậm chí còn chế ngạo nàng bị người khác từ hôn.
Bắt buộc bản thân quên đi chuyện mình đã bị từ hôn, A Kết nhanh chóng nhét lqd phong thư vào trong tay áo, giả vờ bình tĩnh đi vào phòng bếp. Nhưng khi bước ra khỏi phòng, nàng lại do dự, người nọ lqd thường đến nhà nàng làm khách, lần này,nếu nàng không để ý tới hắn, liệu hắn có thể làm ra những chuyện càng thêm quá đáng hay không?
Nghĩ đến đôi mắt phượng có thể ép người, khi tức giận, trong mắt chứa đầy lệ khí, cả người A Kết rét run, không nhịn lqd được mò vào thư phòng ngay bên cạnh.
Khi cài cửa từ bên trong, A Kết lại do dự.
Đọc bây giờ hay để chiều rồi đọc?
Nàng lo sợ bất an, không biết nội dung trong thư khiến nàng hốt hoảng, sợ một lqd lúc nữa sẽ biểu hiện ra sự khác thường ở trước mặt những người trong nhà, nhưng nàng cũng muốn biết rốt cuộc người nọ muốn làm gì, A Kết đi nhanh tới sau giá sách, trốn ở trong bóng tối gần lqd đó, mở thư ra xem. Trên bìa thư không có chữ nào hết, A Kết cắn môi, mở miệng thư vẫn được niêm phong kín, lấy thư ở bên trong.
Vừa mới mở bì thư, ngay lập tức, nàng ngửi thấy mùi thơm quen thuộc.
A Kết ngẩn người, sau khi mở thư ra nàng cũng không vội vàng xem ngay, mà tiếp lqd tục nhìn vào trong phong thư. Nhìn thấy rõ thứ ở bên trong, trong đầu không nhịn được cảm thấy trống rỗng.
Không có bất cứ một suy nghĩ phức tạp nào, thật sự là nàng không có cách nào lqd đem đoá hoa lan màu tím này liên tưởng tới nam nhân sẵng giọng kia.
A Kết yêu hoan lan, nhưng không đến mức vì một đóa hoa lan mà trong lòng cảm thấy vui mừng.
Sau sự ngạc nhiên ngắn ngủi, nàng không nhìn xem trong phong thư còn gì nữa lqd, nhanh chóng mở thư ra xem.
Trên giấy chỉ có mấy hàng chữ nhỏ, A Kết cũng không có tâm trạng để quan sát văn phong, nét bút của nam nhân ra sao, chỉ lqd nhíu mày đọc:
Ngày xưa say rượu
Mạo phạm bất ngờ
Mặc dù hối hận
Nhưng yêu không đổi.
Biết khanh từ hôn
Ưu tư thành bệnh
Mặc dù yêu thương
Càng thêm vui mừng.
Nhiều ngày bàng hoàng
Cả gan hỏi nhỏ
Lúc này có nguyện gả ta?
Mong được đồng ý
Hứa giai lão bạc đầu
Trọn đời không phụ.
Triệu Thừa viễn.
Nghĩ khanh như Mộ Lan.
Tác giả nói ra suy nghĩ củâ mình: Để dỗ thê tử tương lai, Triệu Hôi Hôi vô cùng liều lqd mạng, bức thư tình này vốn dĩ không phải là phong cách của hắn.
Thực ra Triệu Hôi Hôi muốn viết: Nàng tốt nhất ngoan ngoãn đồng ý gả cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Con Đường Sủng Thê
Tiếu Giai Nhân
Con Đường Sủng Thê - Tiếu Giai Nhân
https://isach.info/story.php?story=con_duong_sung_the__tieu_giai_nhan