Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Buông Gian Thần Của Trẫm Ra
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 26: Tìm Mĩ [2]
T
iểu An Tử đem một đầu kia của vạt áo quấn thật chặt ở trên tay, chân dùng sức chống lên thân cây ở bên cạnh, nói: "Ta kéo được rồi, ngươi đi lên đi!"
Tiếng nói còn chưa dứt, đã thấy người nọ ở dưới vách một tay lôi kéo vạt áo, giơ chân đạp mấy cái hướng lên vách núi, thân thủ vô cùng linh hoạt nhanh nhẹn, lần theo vạt áo mà đi lên, thoáng một cái đã nhảy lên rồi.
Tiểu An Tử kinh ngạc nhìn người con trai thân thủ mạnh mẽ ở trước mắt, sững sờ một lúc, thế rồi mới há miệng nói: "Đại hiệp Nam Cung Mộ Dung Âu Dương Trường Phong, không thể ngờ lại chính là ngươi!? Híc, ngươi, ngươi không phải là biết vận dụng khinh công, "vèo" một tiếng, liền bay đi sao? Vì sao lại bị vây hãm ở dưới vách núi vậy?"
Trường Phong nhìn thấy đúng là bọn họ, sắc mặt nhất thời trầm xuống, nói: "Không người nào có được hai cánh, sao có thể nào tự dưng bay lượn? Khinh công chẳng qua là vận dụng thứ ở ngoài thân, mượn lực dùng lực thôi, nói trở lại, lúc ấy tại hạ đang định rời đi,không cẩn thận dẫm lên chiếc lá khô, vì vậy chân bị trượt, trong nháy mắt rơi xuống bên dưới tảng đá lớn, bất tỉnh một lúc lâu ở dưới đáy vực sâu và dốc, ta rất nhanh liền tỉnh táo lại, lập tức hô hoán các người, các người cũng rất được, đi rất nhanh, lại hoàn toàn thấy chết mà không cứu đấy!?"
Tiểu An Tử ngơ ngác nhìn người con trai anh tuấn phong lưu trước mắt, hồi tưởng lại y hiên ngang xuất trần đứng ở trên núi cao, tay cầm trường kiếm, đứng nghênh gió, tà dương màu vàng chiếu vào trên người y, tay áo tung bay, dáng vẻ tiêu sái tự tại, bỗng chốc cảm thấy ngạc nhiên không thôi, ấp úng mở miệng nói: "Thì ra là.... đại hiệp anh tuấn khôi ngô, phong lưu tự tại cũng giống như người bình thường, cũng có lúc té ngã sao?" - Nhớ tới tiếng rên rỉ trong gió kia đã làm cho gã bị sợ đến gần chết, nguyên tưởng là đụng phải quỷ rồi.
Đổng Khanh lập tức tiến lên chắp tay nói:"Trường Phong huynh hiểu lầm rồi, vách đá này ngược gió, gió thổi ở rừng trúc, kẽo kẹt lay động, vì vậy không nghe được tiếng kêu, chúng tôi cũng không biết huynh đài rơi xuống đáy vực, nếu phát hiện sớm một chút, đích thị là sẽ lập tức mau chóng quay trở lại cứu giúp!"
"Nhìn thấy bóng dáng tại hạ đột nhiên biến mất vô cùng không hợp lý, các người chẳng lẽ cũng không sinh nghi chút nào sao?" -Trường Phong dùng ánh mắt vô cùng khó tin nhìn chằm chằm vẻ mặt mờ mịt của Đổng Khanh và Tiểu An Tử, cuối cùng, rốt cục vô cùng đau đớn thừa nhận hai người bọn họ tuyệt đối là ngu ngốc đi, nhướng mày, thở dài, ngay sau đó từ cái túi giấu bên trong ngực, móc ra ngân phiếu, đưa tới, nói: "Thôi, cuối cùng thì các người cũng đã quay trở lại! Nhận lấy đi, đây là lễ cảm ơn của tại hạ!"
Đổng Khanh tự nhiên nhận lấy ngân phiếu, liếc qua một cái, trong lòng cảm thấy kinh ngạc đối với sự ra tay hào phóng của y, nàng lẳng lặng đưa ngân phiếu chuyển cho Tịnh Tâm ở bên cạnh: "Trường Phong huynh là nhờ có cô mà được cứu trợ, ngân phiếu này nên cho cô, cô nhận lấy đi!"
Trường Phong lúc này mới chú ý tới tiểu nữ ni ở bên cạnh Đổng Khanh, tầm mắt chuyển qua trên người nàng ấy, khi thấy rõ mặt mũi, nhất thời sắc mặt chợt sa sầm, trầm giọng nói: "Như Họa, cô không ở trong núi tĩnh tu, lại ở chỗ này làm cái gì?"
Rõ ràng là y có chút tức giận.
Tịnh Tâm lẩn tránh ánh mắt của y, mắt rũ xuống, thấp giọng nói: "Trong chùa vắng lặng lạnh lùng, cửa Phật yên tĩnh buồn tẻ, không phải là nơi Như Họa nên ở, Như Họa không có lòng hướng Phật, chỉ nguyện được nhất tâm với người, bạc đầu cũng không rời xa!"
Trường Phong mặt tối sầm, nhìn chằm chằm nàng ấy một lúc, cuối cùng cũng khẽ thở dài nói: "Thân thấp hèn, tâm cao ngất, mạng nha hoàn, tâm tiểu thư, thôi thôi, Trường Phong không có lập trường gì để ngăn cô chạy về phía tương lai gấm vóc lụa là, chỉ có thể cầu nguyện cô có thể được như ý mà thôi!"
Dứt lời, chắp tay thi lễ với mọi người, nói: "Như vậy, Trường Phong xin cáo từ!"
Đổng Khanh lập tức thi lễ đáp trả, Trường Phong xoay người đi, bóng dáng màu trắng rất nhanh liền biến mất ở giữa núi rừng.
Tiểu An Tử ngơ ngác nhìn bóng lưng Trường Phong biến mất ở trong rừng, đột nhiên mỉa mai nói: "Biến mất cũng không quá nhanh so với vừa rồi, chỉ là nhanh hơn so với người bình thường thôi, cái này, hẳn sẽ không bị rơi vào trong khe suối chứ?"
"Đừng nói linh tinh về khinh công gì đó nữa đi, Trường Phong huynh ấy chẳng qua là nện bước nhẹ nhàng nhanh nhẹn hơn so với người bình thường chút ít thôi!" - Dứt lời, Đổng Khanh quay đầu hướng về phía Tịnh Tâm, nói: "Cô nương cùng với Trường Phong huynh đã có quen biết ư?"
Lúc này, Tịnh Tâm đột nhiên đỏ hốc mắt, khổ sở đáng thương nói: "Như Họa bạc mệnh, cha mẹ mất sớm, tôi vốn cơ khổ, từ nhỏ nhờ nuôi ở nhà cậu, sau khi cậu mất, mợ vì món tiền sính lễ lớn, liền đem Như Họa gả cho Lý đại phú trong thành, ai ngờ phu nhân của Lý đại phú hung hãn ghen tuông, chẳng những không để cho Như Họa vào cửa, còn nghĩ bán Như Họa vào kỹ viện, may mà được công tử Trường Phong cứu giúp, chàng đem Như Họa dẫn vào chùa Trúc Lâm, để cho Như Họa trọn đời lễ Phật!"
Tiểu An Tử nghe kể cảnh ngộ khiến người ta đồng tình như thế, lập tức cả giận nói: "Cô nương trẻ tuổi xinh đẹp như thế này, cuộc đời long đong, vị kia tự xưng hành hiệp trượng nghĩa, sau khi cứu cô, vì sao không thay cô an bài lập gia đình, cho cô một kết cục tốt, ngược lại còn bắt buộc cô làm ni cô, Thanh Đăng Cổ Phật, chẳng phải chôn vùi một đời sao, thật là buồn cười đi?"
Đổng Khanh lại liếc gã một cái, nói: "Tiểu An Tử chớ nóng, vị công tử Trường Phong kia đối với cô nương Như Họa vừa có ân cứu mạng, cũng thay cô ấy an bài nơi chốn, đây là sự thật, chẳng qua là không theo ý của cô nương Như Họa, dù sao vẫn là có ân với cô ấy, nếu trách móc nặng nề ân nhân, không khỏi có phần hơi quá đáng!"
Như Họa ròng ròng nước mắt nói: "Công tử hiểu rõ lý lẽ, Như Họa chính là có ý đó!"
Tiểu An Tử liền không nói thêm lời nào nữa, đoàn người dọc theo con đường núi nhỏ, thuận lợi trở lại cửa chùa Như Lai, lúc này, Đổng Khanh cũng không đi vào cửa chùa, ngược lại quay sang Tiểu An Tử căn dặn nói: "Ta dẫn Như Họa xuống núi thu xếp, ngươi mau trở về hầu hạ công tử đi!"
Nghe vậy, Tiểu An Tử rất kinh ngạc nhìn Đổng Khanh nói: "Ô, cô không đưa cô nương Như Họa tiến cửa à?"
Đổng Khanh cười nói: "Nếu gặp nhau lỗ mãng như thế, công tử đích thị là sẽ tức giận, ta hôm nay xuống núi, ngày mai trước bữa ăn sáng sẽ nhanh chóng trở về, ngươi cẩn thận hầu hạ công tử ngủ đi!"
Tiểu An Tử vạn phần nghi ngờ, thận trọng nói: " Trong hồ lô của cô bán cái thuốc gì vậy hả?" (1)
(1) Câu này có nghĩa là: Không biết cô đang suy nghĩ/ mưu tính cái gì?
Đổng Khanh lúc lắc tay áo nói: "Đi đi, sắp đến thời gian bữa tối rồi, ngươi mau trở về hầu hạ đi thôi, công tử không quen không có ngươi ở bên cạnh đâu!"
Thời gian qua luôn là do gã hầu hạ hoàng thượng.
Tiểu An Tử nghe vậy, lập tức quay người trở về, bỏ lại bọn họ, một mình tiến vào cửa chùa, trong lòng thế nhưng lại trực tiếp thì thầm. Đổng Khanh đem Như Họa mang ra khỏi chùa Trúc Lâm, cũng không tính toán hiến tặng nàng ấy cho hoàng thượng ư? Nàng sao đột nhiên thay đổi chủ ý vậy? Cái vị đại hiệp Nam Cung Mộ Dung Âu Dương Trường Phong kia càng kỳ quái hơn, lại đi ép buộc một cô nương tốt đẹp nhà người ta vào chùa làm ni?
Nam Cung Mộ Dung Âu Dương Trường Phong đại hiệp hẳn không chỉ là nhân sĩ giang hồ bình thường, y ra tay hào phóng, tùy tiện mà cho tấm ngân phiếu, khẳng định là gia thế hiển hách, sẽ không phải là minh chủ võ lâm trong truyền thuyết chứ? Xuất thân như vậy, thay một cô nương cơ khổ người ta tìm một hộ trong sạch, có gì khó khăn đâu?
Càng nghĩ càng hỗn loạn, rồi lại lo lắng bỏ lỡ bữa ăn của hoàng thượng, cho nên vội vã tiến vào trong sương phòng của chùa, thấy hoàng thượng đã sớm chơi xong cờ, đang một mình ở trong phòng dùng bữa, lập tức tiến lên hầu hạ.
Lưu Lăng lườm gã một cái, nói: "Không phải là đi theo Đổng Khanh đến sau núi tản bộ sao? Tại sao đã trở về rồi, thế nhưng thiếu mất một? Đổng Khanh tên kia bị lạc ở trong núi không về được hả"
Tiểu An Tử cười nói: "Hoàng thượng thật thích nói đùa, Đổng đại nhân dẫn cái vị nữ ni tiên nữ mà hoàng thượng nhìn thấy lúc trước xuống núi rồi ạ!"
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Buông Gian Thần Của Trẫm Ra
A Tiều
Buông Gian Thần Của Trẫm Ra - A Tiều
https://isach.info/story.php?story=buong_gian_than_cua_tram_ra__a_tieu