Bến Bờ Bình Yên epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 25
att cùng ăn tối với Pip và Ophélie ở nhà. Họ trao quà cho nhau trước đêm Giáng sinh. Họ đã cùng nhau trang trí cây thông. Ophélie đã nấu món thịt ngỗng cho Matt, vì đó là truyền thống của người Pháp. Còn Pip không thích món đó, cô bé muốn ăn hamburger. Ophélie muốn có một đêm Giáng sinh thật tuyệt vời cùng Matt. Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ thấy tâm trạng của anh tuyệt đến thế.
Cả hai đều bận rộn. Tuần vừa rồi họ đã không có thời gian để nói chuyện với nhau. Matt chưa nói với Ophélie rằng mình đã gặp và nói chuyện với Sally. Anh không biết mình có nên kể cho Ophélie nghe không. Chuyện xảy ra giữa anh và Sally là chuyện riêng của Matt và anh vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để chia sẻ điều này với Ophélie. Dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng Ophélie có thể cảm nhận được điều đó. Anh luôn là một người lịch sự, tốt bụng và yêu cô thật lòng.
Pip chuẩn bị tặng và nhận quà vào tối hôm ấy, nhưng cô bé không thể đợi lâu. Cô bé cứ khăng khăng đòi tặng quà cho Matt và muốn anh mở nó ra ngay. Còn Matt muốn nhận quà đúng vào đêm Giáng sinh.
“Không! Chú mở ra ngay hôm nay đi!”.
Cô bé háo hức hối thúc Matt mở quà. Khi Matt mở gói quà, nó đã làm anh bật cười. Đó là đôi dép mang trong nhà Big Bird có kích cỡ lớn và nó rất vừa với chân anh.
“Ôi! Chú rất thích nó!”. Nói xong, anh ôm chầm lấy Pip. Anh mang đôi dép trong suốt bữa tối. “Nó vừa quá! Thật tuyệt! Giờ chúng ta có thể mang loại dép này khi đến Tahoe. Cháu và mẹ cháu sẽ mang đôi của Grover và Elmo”. Pip hứa sẽ mang đôi dép khi đến Tahoe. Khi nhận được chiếc xe đạp mà Matt tặng, cô bé rất mừng. Nó hoan hỉ lấy xe chạy khắp phòng khách và phòng ăn. Sau đó nó chạy xe ra ngoài sân, tưởng chừng như sắp đâm vào gốc cây. Chiếc xe quá đẹp và Pip vô cùng thích thú.
Matt hỏi Ophélie khi cả hai cùng uống rượu trắng: “Còn em thì sao? Em đã sẵn sàng nhận quà chưa?”. Matt hơi sợ vì món quà có thể làm Ophélie nổi giận. Nhưng anh nghĩ mọi việc sẽ không tệ như thế. Biết đâu cô sẽ vui thì sao? Anh nói: “Sẵn sàng chưa?”. Ophélie gật đầu. Cả hai ngồi xuống ghế trong phòng khách. Trong khi đó Pip vẫn chạy chiếc xe đạp mới ở ngoài sân. Matt trao cho Ophélie gói quà. Cô không thể tưởng tượng ra món quà trong đó là gì. Cái gói lớn, dẹp và phẳng.
Cô hỏi với vẻ xúc động: “Là gì thế?”. “Em mở ra xem đi!”.
Ophélie mở giấy gói quà ra và thấy một chiếc hộp. Cô thận trọng mở chiếc hộp. Rồi mắt cô ngấn lệ. Cô đưa tay bụm miệng rồi nhắm mắt lại. Đó là một bức tranh, và người trong tranh là Chad.
Matt đã vẽ bức tranh này, như bức tranh mà anh vẽ Pip để tặng Ophélie nhân ngày sinh nhật của cô. Ophélie mở mắt nhìn Matt rồi tựa đầu vào vai anh và khóc.
“Chúa ơi! Matt... Cảm ơn anh!... Cảm ơn anh!...”. Cô nhìn bức tranh lần nữa. Nó rất giống con trai cô. Chad đang nhìn cô mỉm cười. Ophélie nhận ra mình nhớ thằng bé biết bao. Lúc này đây cô vô cùng đau khổ. Bức tranh quả là hoàn mỹ. “Làm sao anh có thể vẽ được bức tranh này?”. Bức tranh rất giống Chad. Kể cả nụ cười.
Matt lấy từ trong túi mình ra thứ gì đó rồi đưa cho Ophélie. Đó là tấm hình của Chad. Anh đã lấy được nó ở phòng khách khi lần đầu tiên đến thăm cô. Anh nói: “Anh xin lỗi. Anh đã lấy nó”. Cô mỉm cười khi nhìn thấy tấm ảnh.
“Anh biết không, em đã tìm tấm ảnh này. Em không biết nó đã biến đâu mất. Em nghĩ Pip đã lấy tấm ảnh, nhưng em không dám hỏi con bé vì sợ nó giận. Em nghĩ con bé giấu tấm ảnh này trong phòng nó... Em đã mất mấy tuần để tìm nó đấy!”. Cô để khung ảnh lại lên bàn ở phòng khách. “Matt. Em phải cảm ơn anh như thế nào đây?”.
“Em không cần phải làm gì cả. Anh yêu em và anh muốn em hạnh phúc”. Đang nói đến đó bỗng dưng Pip chạy ngay đến cửa. Con Mousse cũng chạy theo.
Cô bé hét lên: “Cháu rất thích chiếc xe này!”. Sau đó nó chạy vài vòng rồi bóp thắng để xe dừng lại.
Nó đứng nhìn chiếc xe. Rõ ràng cô bé rất thích món quà Matt tặng.
Ophélie đưa cho Pip xem bức chân dung của Chad. Cô bé im lặng.
Rồi Pip nói: “Chà... Giống anh ấy quá...”. Sau đó nó quay qua nhìn mẹ. Hai mẹ con nắm tay nhau nhìn bức tranh hồi lâu. Cả ba người như muốn khóc.
Bỗng Ophélie đứng dậy. Dường như cô ngửi thấy mùi gì đó bốc lên từ nhà bếp. Món ngỗng đã bị cháy khét.
“Ghê quá!”, Pip nói khi mẹ nó lấy con ngỗng ra.
Họ đã có một bữa tối tuyệt vời bên nhau. Đợi Pip đi ngủ, Ophélie mới lấy món quà của mình ra. Cô muốn tặng nó cho Matt. Đó là một thứ vô cùng quan trọng và đặc biệt đối với cô. Cô mong là Matt sẽ thích nó. Khi mở quà ra, gương mặt Matt hệt như gương mặt Ophélie khi nhận được quà của anh. Đó là một chiếc đồng hồ Breguet xưa của cha cô để lại từ thập niên 1950. Đó là một chiếc đồng hồ tuyệt đẹp và Ophélie không biết phải tặng nó cho ai. Cô không còn chồng, con trai hay có anh em nào khác. Cô định để dành chiếc đồng hồ này cho Chad, nhưng thằng bé không còn nữa. Thế là cô quyết định tặng nó cho Matt. Anh vui và xúc động khi nhận được món quà này, hệt như Ophélie khi nhận được bức chân dung của Chad.
Matt nói: “Anh không biết phải nói gì”. Anh nhìn chiếc đồng hồ, hôn Ophélie rồi nói: “Anh yêu em, Ophélie”.
Họ đã chia sẻ với nhau mọi điều. Anh cũng chia sẻ mọi chuyện với Ophélie nhưng không như cách anh từng làm với Sally. Tình cảm của họ chân thật và mạnh mẽ. Họ biết họ là của nhau. Anh đã làm tất cả vì cô và cô biết rõ điều đó. Pip cũng thế. Ophélie là một phụ nữ tốt và tuyệt vời. Anh cảm thấy mình thật may mắn. Khi ở bên cạnh cô, anh cảm thấy thật thoải mái và dễ chịu.
Ophélie cũng cảm nhận tương tự như anh. Không có gì có thể chia cắt được họ ngay lúc này.
Ophélie hôn Matt rồi nói thầm: “Em cũng yêu anh, Matt... Giáng sinh vui vẻ!”. Nụ hôn cô trao anh là tất cả tình cảm cũng như lời yêu thương mà cô muốn nói với anh.
Tối hôm ấy Matt vui vẻ trở về nhà với chiếc đồng hồ của cha Ophélie để lại. Còn Ophélie mỉm cười nhìn bức tranh của Matt vẽ Chad và chiếc xe đạp màu đỏ mà anh đã tặng cho Pip. Cả ba người họ đều có một đêm Giáng sinh tuyệt diệu.
Đêm trước Giáng sinh, thực sự Pip và Ophélie đã gặp khá nhiều khó khăn. Họ cảm thấy cô độc khi chỉ có hai mẹ con. Đầu tiên là sự vắng mặt của Ted và Chad, sau đó là Andrea và con của cô ấy. Cuộc đời như đang trêu đùa họ. Ophélie chỉ muốn ném hết tất cả và hét lên: “Được rồi! Đủ rồi đấy! Hãy ra khỏi đây đi!”. Bên cạnh sự vắng mặt của nhiều người thân, Ophélie cảm thấy kiệt sức khi nhận ra mình bị lừa dối như thế nào. Cuộc sống của cô như tan vỡ khi tìm thấy bức thư mà Andrea gửi cho Ted.
Đó quả là một ngày khó khăn với Ophélie và Pip. Cả hai đều mong ngày hôm ấy mau chóng qua đi. Hai mẹ con cùng nhau ngủ trên giường Ophélie. Điều duy nhất an ủi họ và làm họ vui là ngày mai họ sẽ lên đường đến Tahoe để gặp Matt và gia đình anh. Như đã hứa, Pip mang theo đôi dép Grover và Elmo.
Đến 10 giờ, cô bé dường như đã ngủ say. Ophélie mở mắt hồi lâu rồi ôm con gái.
Ngày lễ này tuyệt vời hơn ngày lễ năm ngoái. Vì năm ngoái hai thành viên trong gia đình họ đã mãi ra đi và không bao giờ trở lại. Họ biết khoảng thời gian ấy thật khó khăn. Nhưng đó là sự thật. Họ phải chấp nhận sự thật ấy và vượt qua tất cả. Nếu không, họ sẽ mãi sống trong đau khổ. Trước đây họ có một gia đình hạnh phúc, nhưng bây giờ thì không. Họ tự hỏi không biết mình có tìm được hạnh phúc lần nữa không. Cả Pip và Ophélie đều hỏi như vậy.
Cả hai luôn muốn có được tin tức của Matt. Ophélie không nghe tin gì của Andrea và cô cũng không muốn biết. Andrea sẽ mãi biến mất khỏi cuộc đời họ. Có một lần Pip hỏi mẹ về Andrea. Nhưng khi thấy sắc mặt không vui của Ophélie, cô bé không dám hỏi nữa.
Khi nằm trên giường suy nghĩ, tất cả những gì mà Ophélie nghĩ đến là Ted, Chad và sau đó là Matt. Cô rất thích bức chân dung của Chad mà Matt vẽ. Và cô cũng thích bức chân dung mà anh vẽ Pip. Sự tử tế, lòng tốt của Matt dành cho mẹ con họ là vô tận. Cô nghĩ mình đã yêu Matt, nhưng cô không biết phải làm gì. Cô vẫn chưa chuẩn bị để đón nhận người đàn ông khác. Cô từng yêu Ted, nhưng từ lễ Tạ Ơn cô đã mất đi niềm tin với Ted. Đây quả là một kết cục buồn. Cô vô cùng thất vọng vì bị chồng và cô bạn thân lừa dối.
Ophélie không muốn sự việc ấy lặp lại lần nữa với bất kỳ ai khác, kể cả Matt. Anh cũng là con người và thế nào cũng mắc sai lầm. Hầu hết người ta đều giả vờ là mình tốt đẹp dưới một cái tên đáng yêu. Ophélie biết mình sẽ không bao giờ tin ai được, ngoại trừ Matt. Anh lúc nào cũng cư xử tốt với mẹ con cô, đặc biệt là sau khi gặp và nói chuyện rõ ràng với Sally.
Tuy nhiên vào ngày hôm sau, tâm trạng của hai mẹ con họ đã khá hơn. Cô đã mang theo dây để phòng hờ việc họ có thể mắc kẹt trên đường vì tuyết quá dày. Nhưng con đường đến Truckee đã được dọn sạch và với hướng dẫn của Matt, cô đã dễ dàng đến được thung lũng Squaw. Matt đã thuê hai phòng ngủ cho Ophélie và Pip, anh cũng thuê thêm ba phòng cho anh, Robert và Vanessa.
Vanessa và Robert đang trượt tuyết bên ngoài khi hai mẹ con Ophélie đến. Matt đang đợi họ trong phòng khác với lò sưởi ấm, sôcôla nóng và bánh mì sandwich. Ngôi nhà anh thuê khá lịch lãm và xa xỉ. Anh đang mặt chiếc quần trượt tuyết màu đen và áo len dài tay màu xám khá dày. Anh trông khá điển trai. Quả thực như thế và Ophélie cảm thấy mình đã bị Matt thu hút. Với cô, anh là một người hấp dẫn và cô hơi sợ. Vẫn chưa muộn nếu cô suy nghĩ lại dù cô biết việc này có thể làm anh thất vọng. Tuy nhiên biết đâu sự thất vọng ấy lại tốt hơn cho cả hai.
Thực tế, ngay khi ấy cô cũng khá hấp dẫn đối với Matt. Cô vô cùng bối rối. Sau một hồi cô cảm thấy mình gần với anh hơn. Cô không thể tưởng tượng ra cuộc sống của mình sẽ như thế nào nếu thiếu Matt. Dù sợ hãi, nhưng cô biết mình đã yêu anh.
Matt hỏi Pip: “Cháu có mang đôi dép của Elmo và Grover không?”. Cô bé gật đầu và mỉm cười.
“Chú cũng thế. Chú cũng mang theo đôi dép Big Bird đây này!”. Trước khi Vanessa và Robert trở về, cả ba người đã mang đôi dép của mình vào rồi nói chuyện, cười đùa vui vẻ trước lò sưởi. Matt mở vài bản nhạc mình yêu thích. Sau đó Robert và Vanessa trở về. Hai đứa con của Matt lúc này trông thật tuyệt. Vanessa vô cùng vui khi gặp được Pip và Ophélie. Cô cũng thích trẻ con và nhìn Ophélie với vẻ thích thú. Vanessa khá lịch sự và tốt bụng, hệt như cha của mình vậy. Cô trò chuyện với cha hồi lâu rồi giúp ông nấu bữa tối (Lúc này Pip và Ophélie đang ở trong phòng của mình, lấy đồ đạc ra).
“Con biết vì sao cha thích cô ấy rồi. Cô ấy là một người tốt và rất đáng yêu. Đôi khi cô ấy trông rất buồn kể cả khi cười. Con cũng rất mến Pip. Cô bé rất dễ thương!”.
Hai cô gái nhanh chóng kết bạn ngay tối hôm đó. Vanessa mời Pip đến ngủ chung phòng với mình. Điều này làm Pip vô cùng hồi hộp. Cô bé cứ nghĩ Vanessa là một người kiêu căng, nhưng thực tế không phải như thế. Con gái của Matt thực sự xinh đẹp và tốt bụng. Pip đã nói với mẹ mình như thế khi thay đồ ngủ. Sau khi Vanessa và Pip đã ngủ, Ophélie và Matt ngồi trò chuyện hàng giờ với nhau trước lò sưởi.
Họ nói với nhau về âm nhạc, nghệ thuật, nền chính trị ở Pháp, về con cái của họ, về cha mẹ, về những bức tranh của Matt và ước mơ của hai người. Họ kể cho nhau nghe về những người họ biết. Họ nói chuyện rất thoải mái và càng cảm thấy gần nhau hơn. Họ thực sự muốn biết nhiều hơn về người kia. Trước khi về phòng mình, Matt đã hôn Ophélie. Họ biết giữa hai người họ có một lực hút nào đó rất mạnh mẽ.
Sáng hôm sau cả năm người cùng nhau ra khỏi nhà. Sau đó họ xếp hàng để lên thang cáp treo. Robert muốn trượt tuyết cùng vài người bạn học cùng trường, Vanessa muốn ra ngoài cùng Pip, còn Matt muốn ở lại cùng Ophélie.
Ophélie nói một cách thận trọng: “Em không muốn cản anh”. Cô đang mặc bộ đồ trượt tuyết màu đen mà đã không mặc nhiều năm. Tuy nhiên nó cho mọi người thấy cô là người giản dị và thanh lịch. Cô cũng đội một chiếc mũ lông lớn. Trông Ophélie thật quyến rũ. Cô luôn nói khả năng trượt tuyết của mình không thích hợp với bộ đồ.
Matt trấn an: “Tin anh đi, em sẽ không gây trở ngại gì cho anh đâu. Năm năm rồi anh cũng không trượt tuyết. Anh đến đây vì bọn trẻ. Em sẽ làm anh vui và biết đâu em có thể cứu nguy cho anh thì sao?”. Khi cùng trượt tuyết, họ quả là một cặp bài trùng rất ăn ý nhau. Họ đã dành suốt cả buổi sáng đẹp trời để trượt tuyết. Đến giờ ăn trưa, họ đợi bọn trẻ ở nhà hàng.
Pip có vẻ rất vui sướng khi cởi mũ và găng tay. Cô bé mang theo quả bóng. Vanessa cũng trông rất vui. Cô đã gặp vài chàng trai và họ đã theo cô đến đây. Tuy nhiên Vanessa nghĩ mình chỉ trò chuyện với họ cho vui mà thôi. Cô không bao giờ cư xử quá trớn, hoàn toàn không giống mẹ khi bà ở độ tuổi này.
Bọn trẻ trượt tuyết suốt cả buổi trưa. Matt và Ophélie cũng tham gia trượt một đoạn đường dài. Khi trời bắt đầu đổ tuyết, họ trở về nhà. Matt châm lò sưởi và mở nhạc. Ophélie pha hai ly rượu mạnh với rượu rum. Họ ngồi trên ghế dài đọc sách và tạp chí. Thỉnh thoảng cả hai nhìn nhau rồi mỉm cười. Ophélie cảm thấy rất thoải mái khi ở bên anh. Cô chưa bao giờ có được cảm giác này khi ở cùng Ted. Anh ấy tỏ ra khó chịu và hay yêu cầu cô làm thế này thế kia. Đôi khi cô cảm thấy căng thẳng và họ hay cãi nhau về mọi chuyện. Với Matt lại hoàn toàn khác. Cả hai đều thấy thoải mái khi ở bên nhau. Hơn thế nữa, họ lại là những người bạn tuyệt vời của nhau.
“Anh rất thích khoảng thời gian này”. Matt nói như vậy, sau đó anh quyết định kể cho Ophélie nghe về việc mình đã gặp Sally.
Ophélie uống một chút rượu rồi hỏi: “Anh không có cảm giác gì với cô ấy à?”. Rồi cô nhìn anh như chờ đợi câu trả lời. Cô từng lo lắng về Sally, đặc biệt là từ khi chồng sau của cô ấy mất.
“Dường như là không. Khi ấy anh sợ mình sẽ cãi nhau với cô ấy. Nhưng cũng không hẳn thế. Anh có cảm giác vừa buồn cười và vừa buồn. Mọi chuyện giữa anh và Sally luôn là thế. Những gì Sally muốn là lợi dụng anh để có được các thứ mình muốn, chứ cô ấy không hề yêu anh. Sally muốn có được tình yêu của anh. Nhưng anh đã nói lời xin lỗi. Cô ấy đã rất buồn”.
Matt nói tiếp: “Anh không hề muốn đề cập đến chuyện người chồng sau của Sally sống gần mười năm bỗng dưng chết chưa đầy một tháng trước đây. Sự chung thủy là không dành cho Sally, cô ấy không phải là một người chung thủy”.
“Em không nghĩ thế”. Ophélie cảm thấy hơi bàng hoàng khi biết về những gì Sally đã làm. Cô ấy đã mang đến nỗi đau cho Matt và dường như đó là hậu quả cô ấy phải chịu. Ophélie nói: “Sao anh không nói cho em nghe anh đã gặp cô ấy?”. Matt từng kể cho Ophélie nghe về nhiều chuyện của cuộc đời anh. Nhưng chuyện này anh cảm thấy không thích hợp để kể cho Ophélie nghe.
“Anh nghĩ mình cần giải quyết vấn đề sau khi nó đã xảy ra. Nhưng sau đó anh đã ra khỏi nơi đó một cách bình thản mà không có cảm giác bị ràng buộc gì. Đó là lần đầu tiên trong mười năm anh cảm thấy như thế. Đến gặp Sally là một trong những việc tốt nhất mà anh từng làm”. Matt cảm thấy hài lòng về mình khi nhìn Ophélie. Cô nhìn anh và mỉm cười.
“Em rất vui khi nghe anh nói thế”. Cô cũng mong vấn đề của mình được giải quyết. Tuy nhiên cô không biết nói cùng ai, gặp ai, gây gổ, khóc cùng ai hay giải thích cho ai biết chuyện gì đã xảy ra và vì sao Ted lại làm như thế với cô? Sự lựa chọn duy nhất của Ophélie là tự mình giải quyết những vấn đề ấy một cách thầm lặng.
Khi bọn trẻ đã trượt tuyết xong và trở về, Ophélie liền đi nấu bữa tối. Họ ngồi quanh lò sưởi và kể chuyện cho nhau nghe. Vanessa đã nói cô có rất nhiều bạn trai ở Auckland. Pip nhìn Vanessa với vẻ ngưỡng mộ. Robert trêu chọc hai cô gái. Đây quả là một cảnh gia đình đầm ấm mà mọi người từng mơ ước. Matt đã ước có được điều này từ rất lâu rồi. Ophélie cũng mơ điều này từ khi Chad và Ted mất.
Hai người lớn và ba đứa trẻ cùng nhau quây quần cười nói bên lò sưởi. Trước đây họ chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như thế. Và đó chính là điều họ hằng mong ước.
“Thật vui phải không?”, Matt nhìn Ophélie rồi mỉm cười khi họ gặp nhau ở nhà bếp và cùng nấu vài món ăn cho bọn trẻ. Matt rót rượu cho mình và Ophélie.
Cô nói: “Đúng vậy!”, sau đó mỉm cười với anh. Đó là những gì họ mơ ước và nay có vẻ như nó đã thành sự thật. Matt muốn sự thật này sẽ tồn tại mãi mãi. Matt biết Ophélie cũng gặp vài vấn đề và luôn cảm thấy sợ hãi, nhưng anh muốn cô phải đối mặt và vượt qua được chúng. Cuối cùng cả hai cũng có được những gì mình muốn. Tuy nhiên lúc nào anh cũng luôn thận trọng khi nói chuyện hay cư xử với cô. Anh không muốn cô bị tổn thương nữa. Ophélie cũng tự biết rõ về mình. Cô cũng biết Matt hiểu cô muốn gì hay làm gì, hệt như Ted. Nhưng thật tệ khi Ted đã bội bạc và lừa dối cô. Điều này khiến cô không còn dám tin vào một ai nữa. Nhưng khoảng thời gian tuyệt vời ở Tahoe ít ra cũng làm cô cảm thấy an toàn.
Họ đến nhà hàng ở gần đó để ăn tối vào lúc giao thừa. Sau đó họ ngừng lại trước một khách sạn để xem các hoạt động lễ hội ở đây. Mọi người đều mặc đồ trượt tuyết rộng, áo len dài tay màu sáng. Có vài người mặc đồ giống Ophélie. Trông cô rất thanh lịch và hợp thời trang với bộ áo liền quần bằng nhung màu đen. Cô còn khoác áo khoác lông cáo màu đen bên ngoài và đội chiếc mũ đen rất hợp với bộ đồ.
Nhưng Pip nhìn mẹ nó với vẻ không tán thành: “Trông mẹ giống cây nấm đen quá!”. Còn Vanessa lại khen ngợi: “Cô tuyệt lắm!”.
Ophélie không bao giờ mặc đồ theo ý của Pip và Matt thích cách ăn mặc của cô. Dù Ophélie mặc gì hay nói tiếng Anh giỏi như thế nào đi nữa, cô vẫn có cái gì đó rất Pháp. Kể cả bộ đồ, hoa tai hay cả túi xách mà cô mang, tất cả đều biểu hiện phong cách của người Pháp. Dù biết có nhiều bộ quần áo của mình không còn hợp thời nhưng Ophélie vẫn thích mặc nó.
Ophélie đưa Pip ly rượu champagne nhân dịp giao thừa. Matt cũng làm thế với Vanessa. Dù Robert chưa đến tuổi để uống rượu nhưng anh cũng rót cho con trai một ly vì cậu ta không lái xe. Dường như anh giải quyết mọi chuyện rất tốt. Vì dù chưa đến tuổi uống rượu Robert vẫn thường cùng bạn bè uống rượu ở Stanford cũng như bao người khác.
Họ nghỉ lại ở nhà nghỉ trong khách sạn khi đồng hồ chỉ đến số 12. Mọi người hôn nhau theo phong cách Pháp và trao nhau điều ước trong dịp năm mới. Họ vẫn còn tỉnh khi về nhà và bọn trẻ lên giường ngủ một giờ sau đó. Matt hôn Ophélie. Khi ấy họ đang ở phòng khách và âu yếm nhau trước đống lửa đang tàn trong lò sưởi, tuy nhiên căn phòng vẫn ấm. Đó là một đêm thật tuyệt vời, đặc biệt là đối với bọn trẻ. Matt chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc đến thế. Ophélie cũng vậy. Dù có nhiều chuyện xảy ra trong những tháng gần đây hay vào năm ngoái, cô cảm thấy chúng dần biến mất. Giờ đây cô cảm thấy mình thật thanh thản và bình yên.
Matt ôm lấy Ophélie và hỏi: “Em vui chứ?”.
Họ đang nói chuyện với nhau trong căn phòng tối. Sau đó họ chỉ để lửa lò sưởi rất nhỏ. Cả hai đều biết chắc chắn bọn trẻ đã ngủ. Một lần nữa, Pip lại ngủ cùng Vanessa. Hai đứa trẻ đã nhanh chóng làm bạn với nhau. Pip đã coi cô gái lớn hơn mình như một người chị gái. Cô bé không có chị và từ lâu đã mong có được điều đó. Còn Vanessa chỉ có anh và em trai, không có em gái. Và giờ cô cũng đã có được một cô em gái như mong muốn rồi.
Ophélie trả lời: “Rất vui!”. Cô luôn cảm thấy hạnh phúc khi được bên anh. Cô cảm thấy mình được bảo vệ an toàn và được yêu thương. Cô có cảm giác không có gì có thể làm tổn hại được mình khi ở bên Matt. Tất cả những gì anh muốn là bảo vệ cô, che chở cho cô. Mọi nguy hiểm dường như không hề làm anh nao núng.
Anh hôn cô. Khi tay anh chạm vào người Ophélie, cô có cảm giác như đã lâu lắm rồi mình mới cảm nhận được tình yêu. Đã 14 tháng rồi, kể từ khi Ted mất, cô mới cảm thấy mình sống lại. Còn anh lúc nào cũng mong muốn có được cơ hội này. Họ cùng nhau nằm trên ghế dài. Hai người họ quấn lấy nhau cho đến khi anh nói thầm: “Nếu cứ ở đây thế này, chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy”. Cô cười khúc khích, cảm thấy như mình là một cô gái trẻ.
Điều này đã thúc giục Matt lấy hết can đảm hỏi cô câu tiếp theo: “Em muốn đến phòng anh chứ?”. Ophélie gật đầu. Tim anh gần như ngừng đập vì hồi hộp. Từ lâu anh đã muốn làm điều này, nhưng không dám. Kể cả việc thừa nhận với bản thân mình anh cũng không dám.
Cả hai đứng lên. Anh nắm tay cô rồi cùng đi vào phòng. Cả hai đều đi bằng đầu ngón chân để giữ yên lặng. Ophélie bật cười vì họ đang giấu bọn trẻ. Họ sợ bọn trẻ thức giấc. Nhưng chúng đều đã ngủ cả. Hai người vào phòng. Matt đóng và khóa cửa lại. Sau đó anh bế cô về phía giường ngủ. Anh nhẹ nhàng đặt Ophélie xuống rồi nằm cạnh cô.
Anh nói thầm: “Anh yêu em nhiều lắm Ophélie”. Họ hôn nhau. Anh có cảm giác như cô đang run lên và tất cả những gì anh muốn làm là yêu cô và muốn cô hạnh phúc.
Ophélie thầm nói: “Em cũng yêu anh, Matt”. Anh có thể cảm nhận giọng nói của cô cũng đang run lên. Anh có thể cảm nhận cô sợ như thế nào. Anh ôm chặt lấy cô. Matt nói: “Không sao đâu, em yêu... Em không có gì phải sợ cả... Không có gì đâu, anh hứa đấy...”.
Matt có thể nhận ra nước mắt của Ophélie lăn dài trên má khi anh hôn cô. Cô nói: “Em sợ lắm, Matt...”.
“Đừng sợ... Anh yêu em nhiều lắm... Anh không làm em bị tổn thương đâu. Anh hứa đấy”.
Cô muốn tin anh. Nhưng từ lâu cô không còn tin vào cuộc sống nữa. Cuộc sống có thể làm tổn thương người ta rồi lại cho họ cơ hội khác. Việc kinh khủng có thể xảy ra nếu cô cho phép Matt vào thế giới của riêng mình. Cô có thể mất anh, hay anh có thể bỏ cô, hoặc anh có thể chết. Không ai biết chắc chuyện gì sẽ xảy ra. Cô không tin một ai ngoại trừ anh. Cô nhận ra rằng mình thật ngốc khi làm việc đó.
Cô nói với giọng đau khổ: “Matt, em không thể... Em sợ lắm”. Cô không thể âu yếm với anh, hay để anh đến gần cô. Cô bắt đầu sợ khi để anh bước vào cuộc đời mình. Giờ đây tâm hồn, cơ thể và trái tim Ophélie bắt đầu bị đe dọa. Cô không còn cảm thấy an toàn nữa. Anh có thể chiếm hữu tất cả. Và những con quái vật có thể hủy hoại cuộc đời họ.
Anh bình tĩnh nói: “Anh yêu em mà. Chúng ta có thể đợi... không có gì vội cả... Anh sẽ không bỏ em. Anh sẽ không làm em bị tổn thương hay làm em sợ... Không sao đâu... Anh yêu em mà”. Matt nói ra những lời chân tình mà trước đây chưa ai từng nói với cô, kể cả Ted. Nhưng Ophélie biết mình chưa chuẩn bị gì cả. Cô không biết mình có nên làm thế không. Cô không thể nói gì. Tất cả những gì mà hiện nay cô biết là mình không thể làm thế. Anh ấy có thể chờ. Và thật kinh khủng nếu để anh làm thế.
Lúc này Matt đã nắm chặt lấy tay của Ophélie. Họ đã có một đêm thật tuyệt vời bên nhau. Đó là những gì họ có thể làm và nó đã quá đủ. Ánh sáng bắt đầu xuất hiện. Ophélie thức dậy. Cô đã ngủ cạnh Matt và ôm chặt anh suốt đêm.
Cô không cảm thấy e thẹn hay bối rối khi ngủ cùng anh. Cô muốn có anh, nhưng vẫn còn nhiều điều phải nói.
Matt hôn Ophélie trước khi cô rời phòng. Sau đó cô về phòng mình và ngủ lại. Cô đã ngủ rất ngon trong hai tiếng trước khi thức dậy hẳn. Cô đã từng cảm thấy gánh nặng gia đình đang đè lên ngực mình. Nhưng lần này cô cảm thấy khác hẳn. Không phải là vì Chad hay Ted, mà là vì những gì cô không thể làm cho Matt vào đêm hôm trước. Ophélie nghĩ mình đã gạt anh ấy và vô cùng giận bản thân. Cô đã làm anh thất vọng. Cô tắm, mặc quần áo và cảm thấy lo lắng khi gặp Matt. Nhưng mọi chuyện đều ổn. Khi gặp cô, Matt mỉm cười rồi ôm lấy cô như để an ủi. Anh là một người kỳ lạ và anh cũng có cách cư xử khác người. Giờ đây cô thật thoải mái khi trò chuyện cùng anh. Cô cảm thấy mình thật ngu ngốc vì đã sợ hãi.
Họ cùng nhau trượt tuyết vào ngày đầu năm mới mà không hề nhắc lại chuyện đêm hôm qua. Họ chỉ trượt tuyết rồi tán gẫu với nhau. Rồi họ cùng ăn tối với ba đứa trẻ. Ngày mai Vanessa sẽ quay về Auckland. Nhưng Matt sẽ đón chuyến bay thăm cô bé vào tháng tới. Pip và Ophélie lái xe về nhà vì ngày mai Pip phải đến trường. Robert có hai tuần để nghỉ và sẽ cùng trượt tuyết với đám bạn của mình. Matt sẽ quay về Safe Harbour. Kỳ nghỉ của họ như vậy là đã kết thúc. Nhưng đó là một tuần tuyệt vời. Giữa Matt và Ophélie không có vấn đề gì, nhưng cả hai đều hiểu về nhau hơn nữa.
Ophélie biết, nếu tối hôm đó anh buộc hay thúc giục cô sẽ nổi giận và tình cảm của họ sẽ mãi ra đi. Tuy nhiên Matt là một người khôn ngoan và đó cũng là cách để anh biểu hiện tình yêu của mình dành cho Ophélie. Sáng hôm sau họ nói lời tạm biệt mà không hứa hẹn điều gì. Nhưng giữa họ đã có tình yêu và niềm hi vọng. Cả hai đều không biết khi nào mình sẽ gặp lại. Nhưng giờ họ đã như là của nhau.
Bến Bờ Bình Yên Bến Bờ Bình Yên - Danielle Steel Bến Bờ Bình Yên