Chương 26: Cuộc Sống Hằng Ngày Cũng Ấm Áp
a có chút lo lắng, là một chuyện khác.
Không biết tiểu đạo sĩ uống nhiều định thần đan như vậy có di chứng gì hay không. Đừng nhìn bây giờ khỏe khoắn, công lực còn có đột phá, người gặp người khen, thế nhưng không dám đảm bảo… bên trong không có vấn đề ẩn núp gì, tương lai một ngày kia lại phát tác, vậy cũng không tốt.
Ta vòng vo thẳng thắn với tiểu đạo sĩ sự thực ngày đó ta buổi tối ta bệnh nặng loạn tìm thầy, nhện cấp bách loạn dùng thuốc, tiểu đạo sĩ lại bảo ta yên tâm, nói hiệu lực của thuốc kia đối với hắn đích xác giúp đỡ rất nhiều, dược hiệu đều đã được hắn tiêu hóa hấp thu.
Vậy thì tốt.
Tiểu đạo sĩ không trách ta cho hắn uống loạn thuốc, đương nhiên, cũng không cám ơn ta cho hắn uống loạn thuốc. Ta chỉ cần hắn không trách ta là được, cũng không cầu hắn cám ơn.
Cuộc sống ở Thục sơn thực sự chán chường, ta mỗi ngày phải trốn ở trong hà bao tránh tai mắt của người khác, so với thời gian giam kín với tiểu đạo sĩ còn buồn hơn. Ta còn nói với hắn: “Cấm bế quan của ngươi xong rồi, bây giờ đến phiên ta quan cấm bế.”
Hắn cười hì một tiếng, nói “Ngươi nếu không sợ bị người nhìn thấy đến bắt ngươi, ngươi thích dạo thế nào thì dạo thế đấy đi.”
Hở, một con nhện tinh nghênh ngang tản bộ trong hang ổ đạo sĩ?
Ta cũng không ngại mệnh quá dài.
Tuy rằng nơi này không có cái gì ăn ngon uống ngon chơi ngon, suốt ngày buồn muốn chết, nhưng ta vẫn còn an an tâm tâm ở đây. Lưu sư huynh và Kiều sư đệ của tiểu đạo sĩ ta cũng đã thấy. Lưu sư huynh luôn luôn có chút không âm không dương, nhưng Kiều sư đệ kia nhưng thật ra trẻ con, khi nhìn thấy tiểu đạo sĩ quả nhiên khóc lóc kể lể một phen, chính mình lo lắng bao nhiêu, nhớ hắn bao nhiêu, thế nhưng người canh giữ Vô Ưu các lại không cho hắn đi lên, hắn muốn nhờ Lưu sư huynh tiện thể mang hộ chút bánh ngọt, lại bị nói cho biết khi cấm đoán không được ăn mấy thứ này… vân vân vân vân, những thứ như thế.
Hài tử này thật sự là… ngốc nghếch.
Ta liền nghĩ đến một từ như vậy.
Bất quá hắn sau đó đưa tới một bọc giấy lại khiến cho tiểu đạo sĩ sửng sốt một chút.
“Cái này là, ta để dành.”
Lỗ mũi của ta thực linh hoạt, đã ngửi thấy mùi vị ngọt như mật.
A, là mứt hoa quả sao?
Tiểu đạo sĩ vốn lời nói đã tới bên miệng, hắn nói: “Không…” Ta vội vàng qua hà bao đâm hắn một cái, ăn ý kinh người của chúng ta không phải nói, tiểu đạo sĩ lập tức sửa miệng nói: “Vậy ta liền không khách khí, đa tạ sư đệ ngươi lo lắng.”
Hì hì, mứt hoa quả tới tay!
Không cần hỏi, tiểu đạo sĩ khẳng định không có yêu thích gì với những thứ này, chắc chắn toàn tiện nghi cho ta.
Quả nhiên đợi đến khi dỗ sư đệ của hắn đi, tiểu đạo sĩ liền thập phần thông minh săn sóc, cầm một miếng đậu đường nhét vào trong hà bao.
“Ưm, ăn ngon…” Ta vừa gặm đậu đường vừa chảy nước miếng: “Ngươi không ăn sao?”
“Ngươi thích, thì đều cho ngươi ăn.”
“Hì, đối tốt như vậy với ta ha.”
Tiểu đạo sĩ hơi sửng sốt, môi giật một cái rồi lại khép lại thật chặt. Không nói cái gì.
Ta cảm thấy trong lòng trống rỗng, hắn làm sao cũng không nói a? Làm cho trong lòng ta không thoải mái.
Nói chút gì cũng được a, cho dù là đả kích ta, nói rằng không muốn đối tốt với ta, cũng tốt hơn là treo trái tim lơ lửng như thế nha.
Đậu đường tựa như ăn cũng không ngon chút nào nữa.
Ta biết, hắn là đạo, ta là yêu.
Chúng ta là hai đường thẳng phương hướng hoàn toàn bất đồng, sau đoạn giao nhau ngắn ngủi này, hai người sẽ mỗi người đi một ngả, về sau dù cho không phải cả đời không qua lại với nhau đi chăng nữa, có lẽ cũng là xem nhau như người dưng, gặp mặt không quen biết.
“Lý sư huynh.” Một tiểu nam hài nhi niên kỷ xấp xỉ tiểu Kiều sư đệ vừa rồi kia qua đây, thi lễ một cái: “Sư phụ ta thỉnh ngươi đi Tín Nghĩa đường.”
“A? Thanh Liên sư bá tìm ta có chuyện gì?”
Thì ra tiểu đạo sĩ này là đồ đệ của Thanh Liên.
“Sư phụ không nói, sư huynh cùng theo ta qua đi.”
Trong Tín Nghĩa đường có một cỗ mùi, rất dễ ngửi, nhàn nhạt. Không biết bọn đạo sĩ đốt hương gì, ngửi lên cũng không phải cái loại khói hun lửa cháy đó.
Chính đường nghe qua có mấy người, ta biết lợi hại của Thanh Liên này, núp ở trong hà bao thở mạnh cũng không dám.
“Tiểu Kha, mau tới bái kiến hai vị tiền bối Trường Phong kiếm phái. Vị này chính là Quý tiền bối, vị này chính là Tập tiền bối.”
Thanh âm Lý Kha ngoan ngoãn lễ độ chào hỏi: “Bái kiến Quý tiền bối, Tập tiền bối.”
Thanh Liên nói tiếp, Lý Kha vì một mình hạ sơn bị giam cấm bế, nhưng là lại trong vòng nửa năm ngắn ngủi, tự mình lĩnh ngộ một tầng ý nghĩa sâu xa mấu chốt nhất của tâm pháp Thục sơn, cảnh giới đột phá, hiện tại đã thế này thế này bla bla… Thuật ngữ của đám đạo sĩ ta nghe không hiểu lắm, núp trong hà bao một cử động cũng không dám.
Đạo sĩ nói chuyện chính là không có cởi mở thẳng thắn như đồng bạn đồng tộc chúng ta.
Nghe bọn hắn khách khí đi khách khí lại, nói chuyện dùng từ thập phần giả dối.
Bất quá bọn hắn sau đó nói tới một số chuyện trừ yêu, ta vội vàng lên tinh thần vểnh tai cẩn thận nghe. Bọn họ nói khêu ra được mấy chỗ sào huyệt yêu quái, thu yêu yêu gì đó lại trừ ác quỷ gì đó, cũng may không nhắc tới Đào Hoa quan.
Nghĩ đến quan chủ rất khôn khéo, lại có sườn núi Phượng Hoàng cùng đầm Bích Thủy giúp đỡ, hẳn là không có việc gì.
Nhưng tâm tình của ta lại không cách nào thoải mái.
Bất luận ta không đếm xỉa chút nào hoàn cảnh quanh mình, ta bây giờ không sai vẫn đang ở bên trong một đám đạo sĩ trừ yêu.
Lý Kha cũng là một thành viên trong số bọn hắn.
Tuy rằng hắn bây giờ còn chưa có biến thái đến mức thấy yêu liền giết, thế nhưng tương lai không lâu sẽ thế nào, thật sự nói không biết chừng.
Ta lẳng lặng đợi, đợi đến khi bọn họ kết thúc lần gặp mặt này, tiểu đạo sĩ đi ra từ Tín Nghĩa đường.
“Có phải buồn muốn chết hay không?” Hắn đi đến chỗ một cái đình yên tĩnh, nâng hà bao trong tay, thấp giọng hỏi ta: “Tu vi của Thanh Liên sư bá ở trên núi chúng ta là cao nhất, vì thế trước mặt hắn ngàn vạn cẩn thận, một chút cũng không được qua loa.”
Ta có điểm hữu khí vô lực: “Ừm, ngươi hôm nay có thể đưa ta đi sao?”
“Làm sao vậy?” Tiểu đạo sĩ sửng sốt: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Ta đã đi ra lâu như vậy, đồng môn a, bằng hữu của ta a, bọn họ nhất định rất lo lắng cho ta, ngươi bây giờ nếu là không có sự tình gì, thì đưa ta một đoạn đường, ta tự mình hỏi thăm trở về cũng được.”
Tiểu đạo sĩ không ngốc chút nào, sau một lát trầm mặc, hắn hỏi: “Có phải lời nói của Thanh Liên sư bá bọn họ vừa rồi, làm ngươi sợ hay không?”
Mấy ngày ở chung này, tiểu đạo sĩ đối với ta rất tốt, ta đối với hắn cũng không có lừa dối, sống chung tựa như bằng hữu, như người nhà. Thế nhưng, vậy cũng không thay đổi được sự thực.
Hắn là đạo, ta là yêu.
Chúng ta, nhất định không thể cùng đường.
“Đúng rồi, ta có cơ hội xuống núi đấy. Vừa rồi Quý tiền bối của Trường Phong kiếm phái kia nói, trong môn bọn họ tháng sau có vị trưởng lão sẽ giảng Kiếm kinh, môn phái chúng ta quan hệ thân thiết, đệ tử thiếu niên cũng đều có thể đi nghe giảng. Ta trở về nói một tiếng với sư phụ, ta cũng cùng đi theo bọn họ, ngươi cũng đi…”
Tiểu đạo sĩ ngồi trên sườn núi ánh mặt trời chiếu rọi, cũng nhón một viên đậu đường bỏ vào trong miệng.
Chúng ta ai cũng không nói nữa.
Bàn Ti Động 38 Hào Bàn Ti Động 38 Hào - Vệ Phong