Ám Ảnh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 25
uối cùng, khi Alexi đến thăm, anh ta không báo trước.
Buổi sáng thứ bảy yên tĩnh, Niki đang ngồi bên bồn cỏ viết thư cho Helen, thỉnh thoảng dừng tay nhìn Bo đang sửa chiếc xe hơi của cô. Giúp đỡ Bo là một niềm vui trong cuộc đời Niki. Cô đã đài thọ tiền thử nghiệm nhiều lần và tiền mua máy nghe mà bây giờ cậu ta đang đeo. Mỗi chủ nhật sau khi đi nhà thờ về, Niki đã dạy kèm cho cậu ta học. Bây giờ, mỗi tiếng Bo nói được làm cô thích thú, mỗi việc cậu ta làm được, làm cô thích chí, chẳng khác gì cậu ta là con ruột của cô.
Một đám bụi mù hiện ra ở xa, dấu hiệu của một chiếc xe hơi đang chạy đến. Một chiếc Mercedes mui trần màu bạc bóng loáng xuất hiện từ trong đám bụi, tiếng còi vang lên và chiếc xe đậu lại cách chỗ cô ngồi hai mươi thước. Alexi xuống xe và hấp tấp bước về phía cô.
Vui thích được gặp lại anh ta, Niki chạy bổ đến cho anh ôm hôn. Cô hỏi với giọng trách móc:
- Tại sao anh không gọi điện thoại trước? Tại sao anh không cho tôi biết trước anh đến?
Cô so sánh bộ đồ thể thao hào nhoáng của Alexi với cái quần jeans dơ bẩn của cô.
- Tôi không muốn nghe nói em bận quá với vụ trồng trọt. Vả lại, đằng nào tôi cũng đến. Một bạn đồng nghiệp nhờ tôi chẩn đoán thêm cho chắc, một bệnh nhân ở gần đây.
- Anh hãy vào nhà dùng một cốc nước mát trong khi tôi đi rửa tay.
Cô đưa Alexi vào nhà bếp, đem lại cho anh một ly nước chanh, rồi chạy bay lên lầu. Cô cởi quần jeans và áo sơ mi lao động ra, rửa mặt và hai bàn tay, chải lại tóc và buộc sau gáy bằng một dải băng. Rồi cô mặc vào một áo ngắn, có những nét vẽ nhiều màu của Blake mới gởi tặng và một cái váy màu ngà.
Cô xuống nhà dưới và thấy Alexi đang đứng ở cửa sau, nhìn ra những cánh đồng, trên đó các lá thuốc đang trở thành màu vàng ươm dưới ánh nắng. Anh ta nói:
- Tôi có thể thấy tại sao chỗ này có ý nghĩa như thế với em, Niki. Nhưng tôi vẫn khó hình dung ra em là một nông gia… nhất là trồng trọt thứ này.
- Ở vùng này thuốc lá không phải chỉ là một loại cây trồng Alexi, mà còn là một lối sống mà tôi đâm ra yêu thích.
Cô đưa anh ra ngoài, để anh thấy hết mọi thứ như cô thấy, ngửi thấy và cảm thấy mỗi buổi sáng cô ở nơi đây. Cho dù anh không tán thành, cô muốn anh thông cảm.
Trong khi đi bên nhau, Alexi nắm bàn tay cô và cô để yên cho anh nắm. Cô ý thức cuộc đời của mình đã cô độc như thế nào trong mấy năm qua và đã ít có dịp được hưởng cái thú đi dạo dưới ánh nắng với một người đàn ông thèm muốn cô.
Bất giác, cô đưa mắt nhìn ra xa ngoài ranh giới đất đai của cô và dừng lại ở một điểm, trang viên của gia đình Hyland. Alexi nhìn theo và đặt bàn tay lên vai Niki, anh xoay người cô lại đối diện với anh. Anh nói:
- Niki, tôi không bao giờ tiết lộ một bí mật nghề nghiệp, nhưng bây giờ tôi thấy phải làm điều đó. Tôi muốn lần này giữa chúng ta không còn có sự hiểu lầm nữa. Tôi muốn thành thật với em về mọi mặt. Như tôi đã nói, người tôi đến đây để chẩn bệnh do một đồng nghiệp nhờ… tôi nghĩ rằng nên cho em biết, người đó là Edward Hyland.
Niki trân mình lại khi nghe nhắc đến tên Duke. Alexi quàng tay quanh mình cô và kéo cô sát vào người anh. Anh nói:
- Tôi thấy rằng tôi đã làm đúng khi cho em biết. Tôi nhớ khi chúng ta mới gặp nhau, Niki… cả hai chúng ta hình như có chung một cảm nghĩ mình là kẻ lưu vong, không thuộc vào đâu cả. Tôi có cảm giác em vẫn còn mang cái đó trong mình. Tôi tin rằng, sẽ khác nhiều trong cuộc đời của em, nếu em có thể chôn vào quá khứ, quên đi hận thù…
- Có phải anh nói rằng tôi nên làm thân với Duke Hyland?
- Người đã làm cho em đau khổ là cha ông ta, Niki ạ. Em hãy nhớ, Edward thực chất là anh khác mẹ của em và ông ta đang bệnh nặng. Ông ta biết rằng ông ta cần phải chịu một cuộc giải phẫu rất tế nhị. Ông ta cũng biết không bảo đảm toàn mạng, hoặc lành bệnh. Nếu em đưa ra trước cơ hội để làm hòa với ông ta, có thể ông ta sẽ chụp lấy cơ hội…
Niki dừng chân và nhìn anh ta:
- Alexi, tại sao anh yêu cầu tôi như vây? Bộ ông ấy gởi anh…?
- Không, Niki, tôi không bao giờ hành động thay mặt cho ông ta cách đó. Tôi đề nghị như thế chỉ vì em, nhiều hơn là vì ông ta. Chừng nào tim em còn đầy tức giận và hận thù, Niki, thì còn lại rất ít chỗ cho tình yêu.
Cô ngước nhìn anh và mỉm cười.
- Phải chăng đó là một sự chẩn đoán nghề nghiệp, bác sĩ Ivanov?
Anh vuốt má cô bằng mấy đầu ngón tay.
- Đó là một nhận xét của một người chưa hề ngừng quan tâm đến em. Có lẽ tôi cũng ích kỷ, nhưng bây giờ tôi đã tìm lại được em. Tôi muốn chúng ta có một cơ hội thuận lợi. Tôi muốn em rảnh rang không còn bị điều gì làm cho em e ngại tình yêu…
Họ lại đi tiếp.
Cô có làm được điều đó không? Niki băn khoăn tự hỏi. Cô có thể gác bỏ niềm đắng cay và san bằng hố ngăn cách giữa cô và gia đình Hyland được không? Cô chưa hề biết rõ Duke thật sự, như đã biết rõ Pepper hay Babe. Cô chỉ nhớ mơ hồ Elle đã kể cho cô nghe một chuyện về ông ta, khi bà mới quen ông lúc ông còn là một thanh niên rất trẻ… lúc đó ông ta đã tử tế với bà như thế nào. Dĩ nhiên, con người bị nguyền rủa bởi những người của Hợp tác xã và bị các em sợ hãi, có vẻ như không tốt gì hơn H.D. Xấu hơn là đằng khác.
Nhưng nếu cô lắng nghe hồi ức về mẹ cô, thì có lẽ nên làm thử điều Alexi vừa đề xướng.
Có lẽ.
o O o
Những giờ bên cạnh Alexi gần như qua hồi nào không hay. Hai người trở về nhà và Niki kể lại đời sống ở Willow Cross, còn anh ta kể về công việc của anh, về sự chú ý của anh ngày càng nhiều đến phẫu thuật bằng tia la- ze. Ánh sáng tắt dần và Alexi bỗng xem đồng hồ tay:
- Trời ơi! Niki, tôi để phép lịch sự ở đâu? Em ắt là đói lắm. Cho phép tôi đưa em đi ăn tối ở một nơi nào đó ngon đặc biệt nhé! Tôi chắc, nếu chịu khó lái xe đi xa, chúng ta có thể tìm ra một chỗ có thức ăn tốt và rượu ngon…
- Chúng ta hãy ăn ở nhà đi. Hầm rượu của tôi có lẽ hạn chế, nhưng tôi có thể làm được món ăn văn minh một chút.
Sau khi kiểm tra tủ lạnh của Niki, họ chọn một thực đơn gồm có thịt gà nấu rượu vang, xà lách và tráng miệng bằng dâu tươi và kem. Họ cùng nhau làm thức ăn trong nhà bếp rộng rãi, như hai người bạn lâu năm. Trong bữa ăn dưới ánh đèn cầy, Niki có cảm tưởng bữa ăn đơn sơ được sự có mặt của Alexi biến thành phủ phê hơn trong những câu chuyện trao đổi và tiếng cười.
Sau bữa ăn, họ ngồi ở thềm trước nhà, dưới vòm cao, xung quanh có tiếng dế kêu và tiếng những con vật ban đêm. Khi Alexi quàng tay quanh cô, Niki dựa ngửa vào anh một cách thoải mái. Anh khẽ nói:
- Tôi rất thường nghĩ đến em. Tôi đã nghĩ đến khi ở gần em. Sau lần chúng ta gần nhau đó, thật không tin được là em đã chạy trốn tôi. Nếu lúc đó cha tôi không mất, có lẽ tôi đã có đủ ý thức và nghị lực để đuổi theo em. Nhưng…
Anh bỏ lửng câu nói.
- Tôi không biết chuyện xảy ra cho Dimitri. Chắc là dưới mắt anh, tôi có vẻ độc ác, lạnh lùng…
- Không - anh đưa ngón tay chận ngang miệng cô để cô thôi tự trách mình - em không nói nhưng tôi đã hiểu rằng em không
cố ý làm tôi đau khổ. Nhưng đã rất nhiều lần, tôi mong sao em có thể tin như vậy về tôi. Em đã chạy trốn vì nghĩ rằng tôi đã phụ lòng tin cậy của em… đã lợi dụng em… trong khi tôi chỉ muốn yêu em - Anh nhích người qua để nhìn ngay mặt cô - Niki, nếu hồi đó tôi lớn tuổi và khôn ngoan hơn, có lẽ tôi đã hiểu nhu cầu của em. Có lẽ tôi đã chẩn đoán đúng hơn căn cứ trên tiểu sử đặc biệt của em. Nhưng bây giờ tôi biết 1úc đó đáng lẽ ra tôi phải làm gì để em yên tâm - Anh hít vào một hơi dài rồi nói, với đôi mắt sáng rực dưới ánh trăng và giọng nói khản đặc vì khao khát - Em hãy thành hôn với tôi. Tôi yêu em, Niki. Tôi nghĩ rằng tôi đã yêu em từ khi mới gặp. Hãy để tôi chứng tỏ với em rằng em có thể trông cậy vào tôi, mãi mãi.
Trong những lời Alexi nói có một ma lực làm cho Niki có cảm tưởng như cô là người phụ nữ đẹp nhất và đáng thèm muốn nhất thế gian. Đó là những lời làm cho tình yêu được an toàn, giống như một bài kinh có khả năng xua đuổi những ác quỷ đã
hủy hoại cuộc đời của bà ngoại và mẹ cô.
Thế nhưng khi Niki trả lời, cô thấy mình nói lắp bắp, ấp úng:
- Tôi… tôi không biết nói gì…
- Em nghĩ rằng tôi điên khi hỏi như vậy chăng?
- Alexi, anh chỉ vừa mới trở lại trong cuộc đời của tôi…
Alexi mỉm cười, niềm tự tin của anh không lay chuyển bởi sự do dự của cô.
- Nhưng tôi không chút hoài nghi. Và nếu em muốn tôi thề để có thể tin cậy ở tôi…
Cô lắc đầu:
- Không, Alexi, tôi không cần phải được anh đưa ra những lời bảo đảm. Tôi cũng đã lớn tuổi hơn và khôn ngoan hơn.
Alexi chờ thêm một lát, rồi hôn cô. Trong khi anh ôm cô, cô cảm thấy làn hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt cô và tiếng đập của tim anh. Cô nắm bàn tay anh và dẫn anh vào nhà.
Đang khi đứng trong bóng tối của phòng ngủ của cô, anh hôn lấy hôn để cô và gọi tên cô. Niki lảo đảo tựa vào anh, rồi hai người ngã lăn ra giường. Anh nhanh nhẹn cởi áo quần cho cả hai và vuốt ve mặt cô, anh nói qua hơi thở: "Anh yêu em, Niki".
Cô có cảm giác như đang nổi bồng bềnh trong một cái kén êm ái, ở đó không có gì có thể làm hại đến cô. Em hãy thành hôn với anh, em hãy thành hơn với anh, câu nói ấy lặp đi lặp lại trong tâm trí cô như một câu kệ: Phải, lời hứa yêu cô mãi mãi đã xua đuổi những bóng ma ám ảnh cõi lòng cô.
Alexi dùng các ngón tay xoa bóp cánh tay và bắp chân cô, làm cô hết căng thẳng và làm cô rùng minh vì thích thú. Cô thở ra và nhìn anh trong bóng tối, nghĩ rằng anh đẹp biết chừng nào. Khi thấy Niki đã thư giãn, anh không xoa bóp mạnh nữa, các ngón tay của anh vờn nhẹ như cánh bướm dọc theo thân hình cô. Cô thở gấp khi anh hôn lên hai bầu vú cô, liếm hai núm vú làm chúng chổng cứng lên. Cô níu lấy anh nhưng anh cưỡng lại, mấy ngón tay đưa xuống, đẩy hai chân cô mở ra, vuốt ve cho đến khi cô sẵn sàng hiến dâng. Anh cưỡi lên người cô, hai tay vẫn vuốt ve khắp mình cô, khơi dậy những cảm giác đã bị ru ngủ quá lâu. Khi cô thở hổn hển anh nhanh chóng vào trong cô, với một nhịp động nhanh và mạnh, anh làm cô sung sướng đến nỗi rên lên, ưỡn người đón nhận và co giật khi lên đến cực điểm.
Khi anh đã ngủ từ lâu, Niki còn tỉnh thức, lòng cảm thấy ấm áp và an toàn tiếp theo những lời hứa của anh. Thế nhưng một phần trong cô vẫn cách biệt với anh, tuy hai thể xác đã gần gũi nhau. Thời gian sẽ làm cho cô yêu thương và tin cậy anh không? Hay đúng là một trái tim đầy thù hận không thể nào yêu ai? Nếu cô làm như Alexi đã nói, lúc đó cô có trút được gánh nặng ấy và rảnh rang để yêu chăng?
o O o
Do thói quen, Niki dậy sớm. Cô tắm vội vàng rồi soi mặt trong gương. Cô không thấy mình có gì khác, nhưng có lẽ còn quá sớm để có sự thay đổi như phép lạ hứa hẹn trong các sách truyện.
Cô mặc đồ vào và xuống dưới nhà để sửa soạn một bữa ăn sáng thật nhiều như nhà nông. Cô lấy ổ dăm- bông trong tủ lạnh và lạng ra một chục lát. Cô đập sáu quả trứng vào một cái tô và trong khi cô bắt đầu đánh trứng, cô nghe có tiếng gõ cửa sau, rồi tiếng đập thình thịch. Cô ngó qua cửa sổ và thấy Will.
Niki chùi tay, rồi hấp tấp đến mở cửa. Cô sợ bà Chairmaine bị bệnh trở lại, nên hỏi:
- Có chuyện gì không ổn hở?
- Chả có chuyện gì không ổn! - Will hoan hỉ kéo tay Niki xoay cô mấy vòng - Cô không bao giờ tưởng tượng được chuyện gì vừa xảy ra đâu. Chính tôi còn không tin nổi! Tôi vừa nhận được một cú điện thoại của một nhà sản xuất đĩa hát ở Nashville! Hình như có ai thâu băng bài hát "Nông gia Brown" của tôi trên đài truyền hình và gởi cuộn băng cho nhà sản xuất đĩa hát ấy. Ông ta gọi đến và hỏi tôi còn những bài hát nào nữa không - Will cười lớn, thích thú - Khi tôi trả lời còn cả rương, ông ta bảo tôi gởi cho ông mấy cuộn băng. Nếu ông ta thích, ông ta sẽ ký hợp đồng với tôi để sản xuất ra một bộ đĩa hát! Với ban nhạc thật sư và xưởng thu đĩa hát đầy đủ bộ sậu.
- Thật tuyệt vời, Will! Chúc mừng anh!
- Tôi đến nhờ cô giúp một việc thật sự quan trọng, Niki.
- Bất cứ việc gì, Will - cô đáp liền.
Sau khi anh ta đã giúp cô nhiều, cô sẵn sàng trả lại không cần hỏi.
Anh ta sắp sửa giải thích thì có tiếng chân người bước xuống cầu thang. Niki liếc nhìn qua cửa nhà bếp, không giấu được bối rối trong khi Will cau mày và sự vui thú biến mất trên nét mặt. Một lát sau, Alexi đi vào nhà bếp, mặc một áo choàng bằng lụa và tay đưa lên dụi mắt.
- Tại sao em để anh ngủ lâu quá vậy, Niki? Anh có lẽ đã thích giúp em sửa soạn bữa ăn sáng.
Niki đờ mặt ra khi hai người đàn ông nhìn nhau trừng trừng. Cuối cùng, Alexi nói:
- Xin lỗi, anh không ngờ em có khách.
- Tôi sắp sửa ra về - Will nói và rời khỏi nhà.
Niki đi theo anh ta và bắt kịp khi đến bên xe của anh. Cô ấp úng nói, một nửa sự thật:
- Will, Alexi là một bạn cũ.
Will gật đầu:
- Khỏi cần giải thích, Niki. Cô là một phụ nữ đẹp và anh ta là một người đàn ông… bình thường. Bạn cũ hay không cũng thế, hai con người như thế ráp với nhau một cách dễ thương - Anh ta mở cửa xe, rồi ngừng nói một chút - Tuy vậy, tôi sẽ nói sự thật với cô. Tôi thật sự lấy làm lạ tại sao chúng ta lại đã không ráp vào nhau được.
Anh ta trèo lên xe và đóng sầm cửa lại.
Niki cố nén sự thất vọng trào lên trong lòng. Dầu sao, anh ta đã không giận mà chỉ bỏ đi như một người hào hoa phong nhã. Tại sao cô lại không muốn để anh ta đi? Cô cố gắng kéo lại giây lát hai người đã chia vui trước khi bị Alexi cắt ngang:
- Anh chưa hề nói cho tôi biết anh định nhờ tôi chuyện gì?
Anh ta liếc vào nhà trước khi trả lời:
- Tôi nghĩ rằng bây giờ không còn ích gì nữa. Có lẽ tôi đã đến không đúng lúc…
Anh ta mở máy. Niki nhảy lên bục để chân ở xe.
- Will, anh có ý gì khi đến đây. Tôi không cho anh đi trước khi anh nói cho tôi biết.
Anh mỉm cười nửa miệng, như lấy lại được một phần sự kích thích vì cô tỏ ra hăng hái muốn biết.
- Tôi đã định hỏi cô… ờ, nếu chuyện thu đĩa hát ấy có kết quả, tôi muốn rủ cô đi Nashville với tôi. Để ủng hộ tinh thần. Có lẽ điều đó nghe ra có vẻ ngu ngốc…
- Không, không có gì là ngu ngốc cả. Will, anh cứ nói ngày, tôi sẽ đi với anh.
Anh ta gật đầu, rồi lại nhìn vào nhà, như nhắc cô có khách đang chờ.
Một phút im lặng, Niki tụt xuống bậc chân xe. Hai người nhìn nhau một giây rồi Will lái xe đi.
Khi cô trở vào nhà, Alexi đã thay đồ sửa soạn bữa ăn sáng. Anh đứng bên cạnh cái chảo mỡ đang sôi, cố làm ra vẻ chăm chú, không nhìn lên khi Niki đi vào bếp.
Cô nói, cố lấy lại vẻ tự nhiên:
- Đó là Will Rivers. Nông trại của anh ta ở cuối đường. Chúng tôi cùng chung một hợp tác xã trồng thuốc lá.
- À, thì ra ông Rivers đến đây sáng nay vì công việc trồng trọt?
Giọng nói của anh hàm ý anh biết rõ hơn.
Niki bực tức. Cả hai người đàn ông đã làm cho cô có cảm giác có tội. Cô nói:
- Không phải vì công việc. Anh ấy đến nhờ em một việc và em sẽ giúp, bởi vì Will đã là bạn tốt của em từ khi em đến sinh sống ở đây. Nếu không nhờ anh ấy, em không biết có sống sót đến ngày hôm nay không.
- Cái đó không giải thích được tại sao anh ta giận đến thế khi thấy anh ở đây.
- Anh ấy không giận. Bộ anh ấy có vẻ tức giận hay sao?
Alexi mỉm cười:
- Anh có kinh nghiệm về chẩn đoán dựa trên hình chụp quang tuyến em yêu ạ, anh nhìn xuyên qua bề ngoài - Anh rời cái bếp lò, nắm tay cô - Niki, tối hôm qua anh nói thật đấy. Có thể em chưa sẵn sàng chia sẻ hoàn toàn tình cảm của anh. Nhưng anh muốn biết rõ: anh có phải xem ông Rivers là… tình địch không?
Tình địch? Một người được nhiều đàn bà tôn thờ? Cô đáp dứt khoát:
- Không! Dẫu chuyện gì xảy ra giữa chúng ta, Alexi, Will Rivers không phải là tình địch của anh. Người phụ nữ nào yêu anh ta phải là người mất trí khôn!
Ám Ảnh Ám Ảnh - Jessica March Ám Ảnh