Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ái Khanh Thị Tẩm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 26: Nam Sủng Của Hoàng Thượng
L
âm Tĩnh Dao lại vào cung ở một lần nữa, vốn ý của Thuỷ Linh Ương là muốn để tránh dư đảng của Đại Lý quấy rầy nàng, chẳng qua là trong cung ngoài cung đều phong ngôn phong ngữ truyền ra, hoàng hượng thích nam sắc, tin đồn chuyện Lâm tể tướng bất lực càng nói càng nháo, mấy người biết chuyện này cũng nói năng thận trọng, lạnh nhạt, mặc cho đám cẩu tử không e dè mà loan tin.
Ngày đó, Thuỷ Linh Ương khoác cái áo ngủ trường nhung quý giá của hắn, tóc ướt ủ rũ nhanh chóng đi vào Tây Noãn Các, sau đó khép cửa phòng lại, nói với Lâm Tĩnh Dao đang nằm trên giường đọc sách "Ái khanh, trẫm đã suy nghĩ rồi, nếu muốn bồi dưỡng tình cảm, không ngại bắt đầu từ thị tẩm trước đi."
Lâm Tĩnh Dao nhìn yêu nam vừa mới tắm xong một cái, bĩu môi nói "Xem ra lời đồn nhảm bên ngoài không ảnh hưởng tới hoàng thượng chút nào."
"Dù sao đám cẩu nô tài kia cũng chỉ biết thêm dầu thêm mỡ thôi, ta không ngại cho bọn chúng dựng nên chút đề tài đâu." Thuỷ Linh Ương nói, đưa chân vào chăn đánh giá Lâm Tĩnh Dao đang nằm trong góc, sau đó kéo chăn nằm xuống, thoả mãn chép miệng "Có ái khanh làm ấm chăn cho trẫm, rất tốt."
Lâm Tĩnh Dao há miệng, nhảy dựng lên hỏi "Hoàng thượng, ngài sẽ không chuẩn bị ngủ ở chỗ của ta thật chứ?"
"Có gì không thể?" Thuỷ Linh Ương nheo mắt, sắc mặt cười như hồ ly.
"Vậy vi thần đến Đông Noãn Các ngủ." Lâm Tĩnh Dao nói, vội vàng chạy đến mép giường chuẩn bị mang giày, lại bị Thuỷ Linh Ương kéo vào trong ngực, hơn nữa còn nghe hắn nói "Trời giá rét, trẫm ôm nàng ngủ cũng ấm áp."
"Không ổn đâu, hoàng thượng."
"Hừ, quân muốn thần chết thần không thể không chết, huống chi chẳng qua là ủ ấm thôi, trẫm lại không muốn lấy mạng nàng."
"Nhưng trinh tiết của một cô gái quan trọng hơn cả mạng a, từ xưa tới nay cũng chưa từng có chuyện đế vương cưỡng ép nữ nhân."
"Vậy trẫm cần phải làm thiên cổ nhất đế." Thuỷ Linh Ương nói, kéo chăn đắp kín cho Lâm Tĩnh Dao, nhỏ giọng thầm nói "Trẫm sẽ không khiến người khác khó chịu, ôm một lát thôi."
Lâm Tĩnh Dao ngưng giãy giụa, chẳng qua là bị yêu nghiệt kia ôm vào trong ngực thì làm sao có thể ngủ được, hồi lâu sau chợt kéo chăn lên, hét "Nếu như chỉ ôm một lát, có thể kính xin hoàng thượng đừng vùi mặt vào người ta hay không!"
Ngày hôm sau, Lâm Tĩnh Dao trưng ra vành mắt quầng thâm vào triều, Thuỷ Nguyệt Ngân nhìn nàng, không nói gì thở dài một cái, lại thấy Lễ bộ thượng thư Vương Chiêu Nhung tiến lên nói "Lâm đại nhân, có câu là lao dật kết hợp, ngài ban ngày xử lý công văn, buổi tối còn phải thị tẩm, đúng là có khổ cực." (*lao dật kết hợp: đại loại là có lúc vất vả có lúc thanh nhàn.)
"Đúng vậy, chú ý sức khoẻ là quan trọng, nếu ngài không tiện nói ra với hoàng thượng, chúng ta có thể nói bóng nói gió để cảnh tỉnh hoàng thượng." Hình bộ Cung Đạc tiếp lời.
"Đa tạ chư vị đại nhân, hoàng thượng một ngày bận trăm công nghìn việc, vi thần cùng ngài thức đêm xử lý chính sự cũng là việc phải làm." Lâm Tĩnh Dao thản nhiên ngăn mấy vị lão thần tiếp tục nói nhảm, sau đó liếc mắt nhìn Thuỷ Linh Ương đang chậm rãi khoan thai đi tới, lại nghe Lễ bộ Triệu Thành Thuỵ nói thầm "Nhưng thật ra là sợ hoàng thượng mệt đến chết rồi a."
Đám triều thần đằng sau nhịn đến nội thương, nén cười đến đỏ bừng mặt, hồi lâu sau, Thuỷ Linh Ương lười biếng hỏi "Chúng ái khanh thần sắc kỳ quái, phát hiện ra mỏ vàng sao?"
"Chúng thần không dám, tuyệt không có chuyện này."
"Hừ, vậy có việc gì vui vậy, nói cho trẫm nghe một chút."
"Chúng thần thấy hoàng thượng long thể khiếm an, biết hoàng thượng lo cho triều chánh, bận nhiều việc. Quốc sự vô cùng vất vả, chúng thần chỉ hi vọng hoàng thượng cố gắng bảo trọng ngự thể, chúng thần nguyện ý vì hoàng thượng phân ưu!" Khẩu hiệu rất có trình tự, hiển nhiên là có luyện tập!
Lâm Tĩnh Dao cảm giác mặt mình co quắp, tần số da mặt co quắp cao như thế, nhất định sẽ nhanh lão hoá. Bọn khốn khiếp kia ngày thường khúm núm, không nghĩ tới thỉnh thoảng cũng phun ra một chiêu ác như vậy!
Đang suy nghĩ lời nói ác độc để hung hăng phun ra cho bầy lão gian thần này nghe một bữa lại nghe Thuỷ Linh Ương lười biếng nói "Trẫm từ trước đến nay thích tự lực cánh sinh, bất cứ chuyện gì cũng không thích mượn tay người khác, chúng ái khanh thật có ý tốt, trẫm tâm lĩnh."
Độ dày da mặt không đo được!
Lâm Tĩnh Dao âm thầm mắng một câu, thầm nghĩ gần đây trong triều vô sự, sao lại nuôi được một đám nhiều chuyện như vậy chứ, đang nhàm chán, chợt thấy Thuỷ Nguyệt Ngân bước ra khỏi hàng, nói "Hoàng thượng, chuyện Bắc Đột quấy nhiễu biên cảnh của ta tuy là tạm thời đã được hoá giải, nhưng theo thám tử hồi báo, bọn họ đang cổ động đóng quân, chuẩn bị phát động chiến loạn với Tây Hạ, nghe nói bên Nhan quốc cũng không chịu nổi sách nhiễu, thần nghĩ, có nên cùng Nhan quốc thương lượng một chút chuyện liên quân Bắc thượng hay không, tiên phát chế nhân." (*tiên phát chế nhân: ra tay trước để khống chế người khác.)
Mọi người xôn xao.
Tây Hạ khó có được yên bình mười mấy năm, dân chúng nghỉ ngơi dưỡng sức, ai cũng không muốn lại cuốn vào cuộc khổ chiến lâu dài lần nữa, huống chi mở mang bờ cõi, lưu danh thiên cổ là điều mỗi đế vương theo đuổi, cũng không phải là chuyện của những thần tử như bọn họ, trong lòng cũng chỉ mong đợi được yên bình lãnh lương bổng hàng tháng, chờ lâu năm thì từ quan hồi hương, an dưỡng tuổi già.
Thuỷ Linh Ương nhìn mọi người thì thầm với nhau cũng không tỏ thái độ, nhếch môi khẽ cười, hỏi Lâm Tĩnh Dao "Ái khanh có ý kiến gì không?"
"Đổi bị động thành chủ động, trận này nhất định đánh!"
"Sao?"
"Muốn đánh trận này thì tận lực dời chiến trường sang nước khác đi, như vậy mới có thể tránh khỏi tai hoạ cho dân chúng Tây Hạ ta. Huống chi, Bắc Đột hơn phân nửa đều là dân di cư, triển khai trận chiến trên thảo nguyên, cũng có thể tránh thương vong cho dân chúng đối phương." Lâm Tĩnh Dao nói xong thở dài một hơi, cảm thấy mình lấy thân phận công chúa Đại Lý nói ra những lời như vậy, dường như có chút xúi giục quan hệ hiềm nghi giữa các quốc gia.
Mọi người vừa một phen thì thầm, thấy Vương Chiêu Nhung bước lên nói "Hoàng thượng, chuyện này không thể, nếu chúng ta chủ động khơi mào rắc rối, chiến tranh nhất định sẽ không kết thúc, hai mươi mấy năm trước đã trải qua tứ quốc chi loạn cựu thần, quốc thổ mênh mông lại lần nữa rơi vào nguy cơ diệt vong, dân chúng lầm than, tiếng kêu than dậy khắp trời đất."
"Vương thượng thư nói đúng, hôm nay Bắc Đột ngày càng lớn mạnh, nam nhi bọn họ lại dũng mãnh thiện chiến, bàn về thực lực, so ra cũng không yếu hơn Tây Hạ." Lưu Ngạn phụ hoạ theo.
Lâm Tĩnh Dao biết rõ không nên ra mặt, nhưng vẫn không nhịn được nói một câu "Qúa ngây thơ rồi, nếu như đối phương có lòng khai chiến, mà phe ta không có tâm ứng đối, chẳng lẽ lúc đối mặt với quân địch đành cắt nhường quốc thổ, nộp bạc trắng giá cao để giành lấy yên bình nhất thời sao, như vậy chỉ làm cho thanh thế của bọn họ lớn mạnh, càng là món mồi ngon cho bọn họ."
"Chúng ta có thể phòng thủ và chống đỡ mà."
"Hừ, bị động chỉ biết chịu đòn, nhuệ khí phe ta yếu đi, đối phương sẽ tiến lên, đây là chuyện rõ ràng!"
.......
Thuỷ Linh Ương mỉm cười, ánh mắt lạnh đi rất nhiều, hơi cau mày nhìn một đám đại thần ham an ổn và hưởng lạc trước điện kia, nhẹ nhàng gõ vào tay vịn một cái, nói "Trẫm cũng hy vọng quốc thái dân an, dân chúng an cư lạc nghiệp, chẳng qua là quốc gia gặp nạn, mọi người còn muốn sống cuộc sống tột đỉnh xa hoa kia, có phải là quá phận hay không."
"Chúng thần không có tâm tư này!" Chúng đại thần vội vàng quỳ xuống đất dập đầu.
"Hừ, chuyện này trẫm sẽ phái người đi Nhan quốc để thương nghị cụ thể, các người lui xuống trước đi." Thuỷ Linh Ương nói xong, nhìn Lâm Tĩnh Dao vừa rồi vì gây gổ mà mặt đỏ tới mang tai, liếc mắt ý bảo nàng ở lại một chút.
Chờ mọi người đều giải tán, trên cung điện chỉ còn lại hai người quân thần.
Thuỷ Linh Ương thong thả bước xuống khỏi bảo điện, vương miện trên đầu phát sáng đủ màu, hắn dừng lại trước mặt Lâm Tĩnh Dao, nheo mắt lại hỏi "Nếu quả thật xảy ra chiến tranh, ái khanh nguyện ý lấy ra bao nhiêu gia sản để cứu giúp đây?"
"Ta không có tiền!" Lâm Tĩnh Dao trả lời dứt khoát.
"Theo trẫm biết, tiền trang của nàng có chín ngàn bảy trăm sáu mươi vạn lượng, các chi nhánh lớn của tiền trang cũng có hai ngàn một trăm vạn lượng, cho bên ngoài mượn có sáu trăm sáu mươi bốn vạn lượng, trong đó ở Nhan quốc còn mở mấy thương hành, bởi vì sinh lợi không bằng Tây Hạ, trẫm coi như không tính vào."
"..........."
"Ái khanh, ta thấy nàng sắp phú khả địch quốc rồi đó." Thuỷ Linh Ương cười đến gian trá.
"Đó là do vi thần cực khổ kiếm được, là tài sản tư hữu của vi thần." Lâm Tĩnh Dao nói, đột nhiên bị Thuỷ Linh Ương kéo vào trong lòng, sau đó nghe nam nhân kia tiếp tục nói "Trẫm đột nhiên phát hiện có nàng là cái kim khố di động này cũng rất tốt, hơn nữa chỉ cần nàng là hoàng hậu của trẫm, số tiền kia chính là tài sản của trẫm, đúng không?"
"Ta, ta......."
"Yên tâm, trẫm lập nàng làm hậu không phải là vì ham bạc của nàng, mà là bởi vì thực thích nàng." Thuỷ Linh Ương nói, bộ dáng trêu đùa dùng đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng ma sát trên mặt Lâm Tĩnh Dao.
Bên ngoài cửa điện, tất cả mọi chuyện đều rơi vào trong mắt Mộ Dung Tuyết đang một bụng căm tức và Lý Dung sắc mặt kinh ngạc.
"Tỷ tỷ cũng thấy rồi, Lâm tể tướng không chỉ là nữ phẫn nam trang trà trộn vào triều đình, còn muốn dụ dỗ hoàng thượng làm hoàng hậu." Mộ Dung Tuyết cười khẽ một cái, nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình một chút, tràn đầy tiếc nuối nói "Thật đáng tiếc, ta cho rằng chỉ cần sinh ra thái tử là có thể chấp chưởng phượng ấn, xem ra, vị trí hoàng hậu hoàng thượng đã sớm có ý trung nhân."
Ánh mắt Lý Dung kịch liệt biến đổi, cuối cùng chỉ thở dài một cái, sau đó nâng váy xoay người rời đi.
Mộ Dung Tuyết không cam nguyện liếc mắt nhìn đôi nam nữ đang liếc mắt đưa tình với nhau ở đằng kia một cái, móng tay thon dài đâm sâu vào trong thịt, hai mắt ôm hận "Bản cung cả đời trông mong vào hậu vị, tại sao có thể để tiện nghi cho ả hồ ly nhà ngươi chứ! Cho dù là ta chết, cũng sẽ không để ngươi được như ý."
Mấy ngày sau, một nam tử râu quai nón, hình dáng dung tục bước chậm trên đường, sau lưng một nam tử mặc hồng y phong hoa tuyệt đại, diễm sắc vô cùng, hai người đi vừa châu đầu ghé tai, vừa nói vừa cười.
Thiếu nữ ven đường không ngừng ném khăn tay cho hồng y nam tử, mà nam tử râu quai nón kia phụ trách cất toàn bộ khăn tay cho hắn xong, đến lúc kiểm lại số lượng, đây đúng là một trong những phương pháp thánh thượng dùng để tính toán sức quyến rũ của chính mính.
Đột nhiên, một tên nam nhân vẻ mặt thô tục xông ra, ngăn cản đường đi của hai người, giơ cái túi của mình lên, lấy ra mấy quyển sách ố vàng, nói "Hai vị công tử, có muốn xem ba mươi sáu chiêu thức trân quý của Độc gia ta một chút không?"
"Ba mươi sáu chiêu thức?" Trầm mặc trôi qua, Lâm Tĩnh Dao nhướn mày.
Người bán hàng rong kia đột nhiên chạy đến bên cạnh Lâm Tĩnh Dao, nhỏ giọng nói "Chuyện phòng the!"
"A?" Lâm Tĩnh Dao nhíu mày, thầm nghĩ đây chính là hoàng thư cổ đại nha, thế nào cũng phải học hỏi một chút, vì vậy nói "Đưa xem nào."
Người bán hàng rong kia thấy có hy vọng, vội vàng đưa sách ra, cổ động nói "Đây chính là vẽ thủ công thuần nha, từ tay hoạ sĩ giỏi nhất kinh thành, ngài xem, sắc thái này rất diễm lệ, cho dù là chỗ đó cũng vẽ cực kỳ rõ ràng!"
"Trong kinh thành cũng có hoạ sĩ theo đuổi cái trò này a." Lâm Tĩnh Dao cảm khái một câu, lại thấy Thuỷ Linh Ương bước tới, đoạt lấy cuốn sách trong tay nàng, nói "Nếu Dao Nhi muốn, tối nay ta với nàng liền theo các tư thế trong sách thử một lần."
Người bán hàng rong kia nghe xong sắc mặt chợt biến, nhưng dầu gì cũng đã từng lăn lộn nhân gian, có dạng người nào chưa từng gặp qua, vì vậy rất nhanh liền ổn định tinh thần, lấy ra một quyển sách cũ nát hơn từ trong ngực, đưa cho Thuỷ Linh Ương nói "Thì ra là hai vị đoạn tụ chi phích, trách ta ánh mắt vụng về, nào, xem quyển này đi."
Thuỷ Linh Ương nhận lấy sách, tiện tay lật vài trang, khoé miệng khẽ nhếch, lẩm bẩm nói "Lại có thể như vậy sao... Vị hoạ sĩ kia cũng không dễ dàng gì, nhất định là từng đích thân trải nghiệm."
"Đồ chơi gì vậy, cho ta xem một chút." Lâm Tĩnh Dao vừa nói vừa giành lấy sách, tiếp theo lập tức phun máu lên trang sách, đây là tập tranh đam mỹ xưa nhất nha!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ái Khanh Thị Tẩm
Tự Tự Cẩm
Ái Khanh Thị Tẩm - Tự Tự Cẩm
https://isach.info/story.php?story=ai_khanh_thi_tam__tu_tu_cam