Chương 26
ột cô Gaunt khác! Với chiếc áo sơ mi trắng thò ra cả ngoài chiếc áo dài trắng. CHRIS!
Cả đời tôi có lẽ không bao giờ cảm thấy sung sướng khi được thấy Chris như lúc này!
Tôi kêu lên:
- Lại đây! Cứu tớ với!
Tôi nắm lấy cánh tay toàn xương của cô Gaunt và đẩy bà ta ngã vào chiếc quan tài.
Rồi tôi đóng ập nắp quan tài lại và nhảy lên trên. Nó lục đục dưới chân tôi.
- Lại đây, Chris! Giúp tớ giữ yên cái này nào!
Chuông đồng hồ tiếp tục điểm. Bảy... tám...
Chris nhảy xuống bên cạnh tôi. Chiếc chảng mạng "cô Gaunt" của nó hất lên ập vào mặt nó trong khi gió bắt đầu thổi. Rồi toàn bộ mặt đất rung lên.
Nắp quan tài bật mở ra và có mọt cơn lốc từ trong đó cuộn xoáy bay ra.
Chúng tôi lại đóng nắp quan tài lại. Nó bật ra một lần nữa - khiến cho đất đá trong mộ văng cả ra ngoài.
Tôi gào lên:
- Ấn xuống! Ấn xuống!
Chín...
Gió hú bên tai chúng tôi. Sỏi đá tung tóe xung quanh. Đập loạn xạ vào chúng tôi.
Chỉ cón mấy giay nữa là đến nửa đêm. Chỉ còn mấy giay nữa thôi là cô Gaunt sẽ trở về với thế giới ma quỷ. Chỉ cón mấy giây nữa là chúng tôi sẽ được an toàn.
Mười...
Nắp của quan tài lại bật mở và một bàn tay xương xẩu chìa ra! Nó nắm lấy mắt cả chân tôi.
- Ôi không! Không được đâu! - Tôi rú lên và đá lung tung dữ dội để giạt chân ra - trước khi quá muộn. Nhưng tôi cãng giẫy giụa, bàn tay bà ta càng nắm chặt hơn.
Mười một...
Tôi đang tuột - tuột vào chiếc quan tài. Tuột đi - mãi mãi.
Mười hai!
Một tia chớp xẹt qua bầu trời và soi sáng đám đất cạnh ngôi mộ.
Bàn tay xương xẩu của cô Gaunt bỗng nhiên buông thõng khỏi chân tôi. Tôi kinh hoàng nhìn nó quăn queo, rút lại vào quan tài.
Lúc này gió bỗng im hẳn. Cơn bão đất cũng lấng đi.
Nghĩa địa trở nên im ắng.
Đã nửa đêm. Lễ hội ma đã kết thúc.
Tôi không nhận ra mình đang nín thở. Tôi buông ra một tiếng thở dài.
Chris và tôi đu người ra khỏi ngôi mộ.
Tôi quay sang Chris và nói:
- Cám ơn cậu. - Mặt Chris không còn tí màu sắc nào nữa. Ngay cả vết tàn nhang trên mặt cũng tái nhợt.
Chris lắp bắp:
- Tớ... tớ đi ngang qua nghĩa địa và nghe thấy có tiếng người kêu cứu. Nghe giống tiếng cậu.
Tôi kêu lên:
- Cậu chạy đến vừa đúng lúc.
Nó nói:
- Tớ... tớ không thể tin được. Cô Gaunt là một con ma thật sự.
Ngay cả dưới ánh trăng vả mặt của Chris cũng không thể nhầm lẫn được. Đó là vẻ mặt kinh hoàng. Lần đầu tiên trong suốt từ đầu tuần đến giờ tôi mới mỉm cười.
Ai Đã Nằm Trong Mộ Ai Đã Nằm Trong Mộ - R.l.stine Ai Đã Nằm Trong Mộ