Uy Phong Cổ Tự epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Hồi 25 - Công Phu Uy Phong
ừa mở mắt, với những gì đang nhìn thấy, là gương mặt khẩn trương lo lắng và nghi hoặc của ba nhân vật: lão tăng, Tạ Phương Yến và Thánh Thủ Nữ Y, nếu có phần nào tạo cho Cao Phong cảm giác vừa hoang mang vừa bồn chồn thì tất cả những cảm giác đó lập tức ngưng đọng, ẩn sâu vào chỗ tận cùng của tri giác vừa mới quay trở lại với Cao Phong, lúc nghe họ tranh nhau lên tiếng.
Đầu tiên, Tạ Phương Yến vừa quan tâm vừa lo lắng hỏi:
– Ngươi đã làm ta sợ! Giờ thì thế nào? Ngươi cảm thấy ra sao?
Thánh Thủ Nữ Y nghi hoặc hỏi một câu ngắn gọn:
– Tiểu tử, ngươi ở họ Cầm?
Khẩn trương hơn, lão tăng nọ hỏi dồn:
– Kinh mạch của tiểu đàn việt bị tổn thương nghiêm trọng, tại sao? Có phải vì muốn giúp tiểu đàn việt luyện công, Tạ Phương Điền phải dùng Luyện Hình công, một phương cách luyện công khổ nhục bậc nhất của bổn giáo, vận dụng vào tiểu đàn việt? Điều gì khiến Tạ Phương Điền phải tận tâm tận lực vì tiểu đàn việt?
Càng nghe hỏi hỏi, sắc mặt của Cao Phong càng tái nhợt dần.
Và sau cùng, lúc họ hoàn toàn ngưng lời, im lặng chờ nghe lời đáp của Cao Phong, với sắc diện phẫn nộ, Cao Phong nhìn họ.
Chạm cái nhìn của Cao Phong, Tạ Phương Yến chợt chớp mắt, để từ đó xuất hiện những giọt lệ tuôn dài, lão tăng thì lúng túng, nửa muốn nói gì đó nửa lại không dám, rốt cuộc vẫn để ánh mắt của Cao Phong xạ nhìn vào mà không biết phải phản ứng ra sao. Riêng Thánh Thủ Nữ Y thì từ trạng thái nghi hoặc chuyển sang trạng thái xao xuyến, xúc động, cuối cùng là sợ hãi đành phải quay mặt đi để tránh cái nhìn của Cao Phong. Nhưng, như vẫn cảm nhận bị cái nhìn dữ dội của Cao Phong nhìn xoáy từ phía sau, Thánh Thủ Nữ Y nhận ra, có quay mặt đi vẫn chưa đủ để lẩn ánh mắt nhìn đó, đành chấp nhận quay cả người, đưa lưng về phía Cao Phong, sau cùng loạng choạng tiến về phía xuất nhập của gian thạch thất, để tỳ tay vào vách đá và giữ mãi tư thì đó với đôi bờ vai chợt run lên nức nở.
Toàn bộ gian thạch thất nếu vừa bị một loạt những câu hỏi làm khuấy động thì giờ đây vụt trở nên câm lặng.
Sự câm lặng đã bắt đầu từ Cao Phong, y không một lời đáp, cũng không một phản ứng nào dù nhỏ, và đã truyền sang Tạ Phương Yến, sang lão tăng, sang đến Thánh Thủ Nữ Y.
Họ cũng câm lặng. Tạ Phương Yến để lệ tuôn dài trong câm lặng.
Lão tăng câm lặng vì bối rối. Vì không biết phải nói gì, hỏi gì trong lúc này.
Thánh Thủ Nữ Y thì câm lặng trong một trạng thái chỉ có một mình biết, một mình hiểu.
Quay lưng lại, quay về phía Cao Phong, về phía mọi người, là Thánh Thủ Nữ Y không muốn ai biết, ai hiểu về trạng thái câm lặng của bản thân.
Không khí trong gian thạch thất cứ thế chìm trong sự câm lặng.
Tình trạng này vì quá kéo dài nên vô tình biến thành sự thử thách, biến thành thước đo lòng nhẫn nại của từng người. Và tùy theo cảm xúc của mỗi người, họ lần lược để độ điểm yếu của họ.
Đầu tiên, vụt nấc lên một tiếng, Tạ Phương Yến bưng mặt chạy ra ngoài gian thạch thất do bầu không khí ở đây đã vượt quá mức chịu đựng của nàng.
Cũng giống như sự lây lan của trạng thái câm lặng lúc nãy, hành vi của Tạ Phương Yến lập tức tác động vào những ai còn lại Thánh Thủ Nữ Y chợt lảo đảo, và cứ thế bước ra ngoài gian thạch thất. Kế đó, lão tăng thở dài, lắc đầu, chép miệng, đầu cúi xuống, lủi thủi quay lưng bỏ đi.
Họ đã bỏ đi. Cao Phong thấy. Họ không nói một lời, Cao Phong biết. Và bây giờ chỉ còn lại một mình ở đây, Cao Phong cảm nhận được. Thế nhưng, Cao Phong vẫn nằm yên, vẫn câm lặng, mắt vẫn nhìn xoáy nhưng là nhìn xoáy vào một điểm nào đó vô hình.
Không có sự hiện diện của họ nữa, gian thạch thất càng thêm câm lặng, thêm ngưng đọng.
Tình trạng này cứ thế kéo dài cho đến lúc có một tiếng động chợt vang lên.
Xoạch!
Đó là tiếng bật hỏa tập.
Tiếp đó, một đĩa đèn, hai đĩa đèn và tuần tự nhiều đĩa đèn chứa dầu lạc được thắp sáng.
Màn đêm đã buông xuống từ lúc nào? Cao Phong biết hay không biết?
Điều đó không quan trọng vì cho đến lúc này Cao Phong vẫn nằm bất động.
Nhẹ như bóng u linh, chơi vơi như hồn ma bóng quế, Tạ Phương Yến đang dật dờ di chuyển và lần lượt in hình bóng mảnh mai của nàng lên từng vách đá đo ánh sáng từ nhiều đĩa đèn dầu lạc vừa được nàng thắp sáng chiếu hắt lên.
Mãi đến lúc này ở Cao Phong mới có sự nhích động.
Đầu tiên chỉ là những cứ chỉ mơ hồ, chưa thật sự rõ nét khiến Tạ Phương Yến không thể nhận ra những cử chỉ đó của Cao Phong.
Chỉ đến khi Cao Phong lù lù ngồi dậy, bước đi, biến những cử chỉ mơ hồ thành những hành vi sống động, Tạ Phương Yến mới hay, mới biết.
Nàng mấp máy môi định lên tiếng, định hỏi, nhưng vì thấy Cao Phong chỉ bước đi, tịnh không một lời nào thết ra, nàng đành ngậm miệng lại, giữ cho riêng nàng những gì định hỏi, định nói.
Và mắt nàng lại rưng rưng lệ khi dõi nhìn từng bước chân gần như vô hồn của Cao Phong.
Bị cuốn hút theo, bị cử chỉ của Cao phong lây lan tác động, Tạ Phương Yến cũng chầm chậm bước theo.
Màn đêm đã buông xuống thật sự.
Bên ngoài gian thạch thất là cả một vùng trời đêm. Và trên bầu trời đêm, sự hiện của hàng vạn hàng vạn vì tinh tú đã minh chứng cho điều đó, đang nói lên rằng đêm đã về từ lâu, rằng bây giờ là lúc của bóng đêm đen đang ngự trị.
Mắt nhìn lên bầu trời đêm, Cao Phong lững thững bước đi.
Đi mông lung, đi vô định, đi theo sự dẫn dắt của muôn vàn vì tinh tú vô định mông lung.
Tạ Phương Yến không còn rưng rưng lệ nữa. Nàng vẫn lững thững bước theo Cao Phong. Và từ lúc nào không biết, nàng đã bật thành tiếng khóc. Thoạt đầu là âm ủ, tức tưởi, sau đó là nức nở, xót xa, cuối cùng thì òa khóc.
Nước đã tràn lên bờ, không còn gì có thể ngăn chận. Tiếng khóc của nàng nếu lúc đầu chưa tác động gì đến Cao Phong. Vì y vẫn bước đi, thì càng về sau, những tiếng khóc như những sợi dây vô hình bắt đầu giữ chân Cao Phong lại.
Cao Phong bước chậm dần và dừng hẳn.
Nhưng những tiếng khóc của Tạ Phương Yến vẫn chưa chịu buông tha Cao Phong. Sau khi đã giữ chân Cao Phong lại, chúng bắt đầu cuộn quanh, thít lại và cuối cùng quật ngã Cao Phong.
Cao Phong buông người ngồi phịch xuống. Và khi tâm tư, toàn bộ nhận thức đều bị tiếng khóc kia bóp nghẹt, từ miệng của Cao Phong liền bật ra một hơi dài, thật dài:
– A...
Thanh âm này bật ra, hàm ý thúc thủ, hàm ý cam chịu, vô tình làm cho tiếng khóc của Tạ Phương Yến tăng thêm cường độ.
Nàng khóc lớn, tức tưởi hơn, xót xa hơn. Vì thế, nàng phải lảo đảo chập choạng chấp chới.
Đến lượt nàng bị tiếng khóc của chính nàng quật ngã.
Nàng khuỵu xuống và phải ôm chầm vào dáng ngồi tuyệt vọng của Cao Phong. Có như thế nàng mới không bị ngã vật ra, không bị đổ gục hoàn toàn.
Chịu đựng như thế được một lúc, Cao Phong chợt lên tiếng:
– Vì sao cô nương khóc?
Thanh âm của Cao Phong làm toàn thân nàng chấn động.
Sợ bị ngã vật ra, nàng càng ôm chặt hơn vào Cao Phong và lắp bắp:
– Ta khóc... ta khóc, là muội khóc... muội khóc...! Cao huynh! Cừu Hận huynh... Cầm Phong huynh! Muội làm sao không khóc trước một Cầm huynh u uất, trầm lặng? Hu... Hu...
Chàng đặt tay lên vai nàng, vỗ về:
– Ta không khóc, cớ sao nàng khóc? Cầm huynh? Nàng đừng gọi ta như vậy. Nàng là Thánh nữ. Nàng không thể khóc cho ta.
– Không!
Nàng thét lên:
– Muội không là Thánh nữ! Muội là muội, là Tạ Phương Yến của huynh, của riêng một mình huynh.
Rồi nàng nức nở:
– Hãy đối xử với muội, như muội vốn là muội. Muội không thể là Thánh nữ. Vì muội... muội hiểu huynh. Muội yêu huynh mà Hu... hu...
Tay chàng vụt bất động:
– Nàng yêu ta! Yêu một phế nhân ta?
Chàng bất động thì nàng cử động. Nàng vòng cả hai tay, ôm giữ chàng, như sợ chàng đột ngột tan biến đi:
– Không! Chàng không là phế nhân? Muội biết chắc như vậy. Muội yêu huynh vì huynh không phải hạng người cam chịu. Chàng không thể cam chịu. Muội không thể chấp nhận như thế.
Toàn thân chấn động, Cao Phong vùng mạnh, thoát khỏi vòng tay nàng:
– Ta không cam chịu mà được sao? Hừ! Kinh mạch bị phế bỏ cố công đến mấy cũng bị phế bỏ. Không báo được gia thù, không rửa được nhục hận, ta không là phế nhân thì còn là gì nữa! Nói đi, nàng nói đi. Ta không là phế nhân thì là gì đây hử! Hừ!
Nàng chồm đến, huơ đôi tay bất lực quyết ôm giữ chàng, ôm giữ lại tấm thân sấp bị bùng nổ của chàng:
– Chàng không được nghĩ về mình như thế. Chàng chưa phải là phế nhân, là hậu nhân của một Minh chủ võ lâm, của một nhân vật tuyệt đại chàng không thể là phế nhân!
– Hậu nhân của Minh chủ? Ha... ha...! Ta là hậu nhân của Minh chủ võ lâm? Ha... Ha..! Cao xanh ơi cao xanh! Nỡ cay nghiệt đến thế sao? Phụ thân! Mẫu thân! Hài nhi sao lại bị đày đọa thế này? Hài nhi bất hiếu! Hài nhi đã quá bất hiếu! Ha... Ha...
Vút! Vút!
Hai bóng người xuất hiện.
Họ lặng lẽ nhìn cảnh thương tâm trước mặt Tạ Phương Yến vừa gào vừa kéo vừa ôm giữ Cao Phong. Còn Cao Phong vẫn cười, cười sằng sặc, cười cay đắng, cười đến nỗi nước mắt phải chảy ra.
Không chịu được nữa, một trong hai nhân vật vừa xuất hiện chợt lên tiếng, cố tình lên tiếng:
– Cầm Phong! Ta có lỗi vì đã khơi gợi những gì ngươi cố giấu. Nhưng ta hứa với ngươi, vì ta là... là bằng hữu của phụ thân ngươi, bằng toàn bộ y thuật ta có, ta sẽ giúp ngươi khôi phục nguyên trạng. Chỉ cần ngươi cho ta biết kẻ nào, thủ pháp nào đã hủy hoại căn cơ võ học của ngươi?
Nhân vật thứ hai cũng lên tiếng:
– A Di Đà Phật! Qua những gì nữ y đàn việt vừa cho lão nạp biết, lão nạp hiểu lệnh tiên tôn đã bị phản đồ hãm hại. Để trả lại công bằng, lão nạp hứa, lão nạp sẽ truyền thụ tâm pháp thượng thừa của bổn giáo, giúp tiểu đàn việt dạt bản lãnh phi phàm, báo thù cho song thân.
Cao Phong đưa ánh mắt ngây dại nhìn họ. Sau cùng là nhìn vào Thánh Thủ Nữ Y, Cao Phong chợt lên tiếng mai mỉa:
– Tôn giá là bằng hữu của tiên phụ! Từ lúc nào vậy? Tôn giá có biết thù nhân của tiên phụ đều đã từng là bằng hữu của người không? Hử?
Thánh Thủ Nữ Y chẩn động, bước lùi lại.
Thật may Tạ Phương Yến chợt gào lên, vô tình giải thích thay cho Thánh Thủ Nữ Y:
– Chàng đừng nói như vậy, đừng bất kính như vậy. Ngay khi chàng hôn mê, Lan Hoa tiền bối suýt giết chàng cũng là để báo thù cho lệnh tôn, cho Cầm minh chủ. Nhưng khi nhìn thấy diện mạo thật của chàng, thấy chàng như đang là Cầm minh chủ tái sinh, Lan Hoa tiền bối mới nhận ra có sự nhầm lẫn. Rằng chàng chính là hậu nhân của Cầm minh chủ, rằng vì để báo phục gia thù chàng phải cải dạng, luôn tay đổi diện mạo. Kỳ thực, Lan Hoa tiền bối chính là bằng hữu chi giao, là người vẫn luôn tôn thờ hình bóng của người trong mộng, là người tình trong như đã mặt ngoài còn e của lệnh tôn.
Lão tăng nọ vụt chép miệng ngay khi Tạ Phương Yến ngưng lời:
– A Di Đà Phật! Chữ tình thật đáng sợ và cũng đáng trân trọng. Vì chữ tình, nếu Lỗ Trung biến yêu thành hận, tạo nên thảm trạng thì cũng chữ tình đó lại khiến một nữ y băng tâm ngọc khiết phải vò võ hai mươi năm trường, quyết báo thù cho người yêu. Tiểu đàn việt xin chớ ngộ nhận đừng ngộ nhận, kẻo làm vong linh lệnh tôn phải tủi hổ.
Cao Phong nhìn lão tăng:
– Vì yêu biến thành hận? Lỗ Trung yêu ai? Hận ai?
Cao Phong chuyển ánh mắt nhìn qua Thánh Thủ Nữ Y, bởi Thánh Thủ Nữ Y đang đáp, đáp thay cho lão tăng:
– Cùng là người trong cuộc, nếu ta là người thầm gửi trọn tâm tư cho Cầm Hải thì Lỗ Trung lại nặng lòng với Uyển Uyển, thân mẫu ngươi. Ta và y đều là người thứ ba trong mắt song thân ngươi, đó là lý do khiến Lỗ Trung sinh hận. Y ngấm ngầm hãm hại phụ thân ngươi. Cho dù biết, nhưng vì nghĩ y đã là kẻ bại trận trong tình trường, phụ thân ngươi đại lượng, bỏ qua cho y. Điều đó càng khiến y oán hận. Vừa hận tình vừa bất phục y đã lập kế sát hại phụ thân ngươi. Chỉ có điều, y đã sát hại mẫu thân ngươi như thế nào, y đã để xổng ngươi ra sao, tại sao y không trảm thảo trừ căn, tất cả đều phải chờ nghe ngươi giải thích.
– Ha... Ha...! Nếu ta đã để xổng tiểu tử, nếu ta chưa trảm thảo trừ căn, thì bây giờ là lúc ta hành sự, cũng đâu có muộn. Ha... Ha...
Cao Phong tái mặt:
– Cung chủ Thần Bí cung! Y đã đến!
Thánh Thủ Nữ Y biến sắc:
– Lỗ Trung! Là ngươi! Ta nhận ra thanh âm của ngươi!
Lão tăng nọ phừng phừng lửa giận:
– Tên phản đồ! vì ngươi, một Hộ Giáo Pháp Sư như ta phải lặn lội vào tận Trung Nguyên. Ngươi ở đâu? Hãy hiện thân đi.
Đáp lại, thanh âm ngạo mạn của Cung chủ Thần Bí cung vang đến:
– Ngõa Nặc Lạt Ma. Ta biết lão vào Trung Nguyên từ lâu và ta nhẫn nại chờ đến lúc này. Lão có biết tại sao không? Vì nhờ lão, ta sẽ có Tu La tiểu thần kiếm, cùng với báu vật đó sẽ là tuyệt học chí đại Vô Ngã Bát Mạch công. Có tuyệt học đó, ta ngại gì đi học thượng thừa của lão Uy Phong lưu lại đang gây cản ngại cho mộng độc bá võ lâm của ta? Không những thế, giờ đây, nhờ lão, ta được dịp tiêu trừ hậu họa, loại bỏ cái gai trước mắt là di tử của tên thất phu Cầm Hải, thuận tiện thu thập luôn vị Thánh nữ trước sau gì cũng gây phiền toái cho ta. Bọn ngươi phen này đừng mong thoát. Ha... Ha...
Lỗ Trung, Cung chủ Thần Bí cung vẫn chưa xuất hiện.
Lão Tăng Hộ Giáo Pháp sư thoáng nao núng:
– Qua thanh âm, phản đồ đã luyện chân kinh Tu La đến tám thành. Y nói đúng, tất cả chúng ta phen này khó thoát.
Thánh Thủ Nữ Y bất phục, rít lên khe khẽ:
– Chỉ tiếc, ta chưa thu thập đủ Càn Khôn nhị khuyên. Bằng không, với Càn Khôn chỉ pháp thượng thừa, dù y có luyện được Kim Cương Bất Hoại cũng bị tán mạng.
Tạ Phương Yến lo ngại:
– Sao y chưa chịu xuất hiện? Hay y ngại Hộ Giáo Pháp sư đã luyện qua công phu Vô Ngã Bát Mạch công gì đó?
Ngõa Nặc Lạt Ma động tâm:
– Thánh nữ nói như thế, phải chăng đã tìm biết công phu Vô Ngã ẩn giấu ở đâu trong Tu La tiểu thần kiếm?
Nàng lắc đầu:
– Đến nghe, chỉ mới ngày hôm nay, lần đầu Tạ Phương Yến này được nghe. Đâu đã biết trước để tìm?
Ngõa Nặc Lạt Ma cau mặt:
– Vậy thì lạ quá! Không kể trước kia lão nạp đã tìm, suốt chiều hôm nay lão nạp cũng thử tìm nhưng vẫn không biết công phu đó được ẩn giấu ở đâu?
Đến lúc này, Cao Phong chợt lên tiếng:
– Y chưa xuất hiện không phải vì ngại công phu Vô Ngã. Có lẽ y cũng biết chỗ ẩn giấu công phu Vô Ngã không phải dễ tìm. Và như vậy ở bên ngoài chân núi nhất định đã có chuyện xảy ra! Đã có chuyện gì đang cần giữ lại. Đây đúng là cơ hội cho chúng ta tìm cách thoát.
Thánh Thủ Nữ Y tỏ ý nghi ngờ:
– Lời ngươi đoán lấy gì làm chắc?
– Tiền bối nên tinh ý thì hơn! Chưa lần nào tiểu nữ thấy y đoán sai!
Ngõa Nặc Lạt Ma vội thúc giục:
– Vậy còn chờ gì nữa...
Chợt có thanh âm vang lên, không phải thanh âm của Cung chủ Thần Bí cung:
– Muốn chạy ư? Đâu dễ!
Vút! Vút!
Hai bóng nhân ảnh xuất hiện!
Cao Phong thì thào:
– Đại Hữu, Tứ Hữu! Tại hạ nhận ra họ, cho dù họ cố tình che kín chân diện!
Thánh Thủ Nữ Y giật mình:
– Võ lâm Tứ hữu sao lại về hùa với Thần Bí cung?
Cao Phong cười lạt:
– Chuyện nay đâu phải mới xảy ra. Từ hai mươi năm trước kia!
Thánh Thủ Nữ Y bàng hoàng.
Tạ Phương Yến khẽ kêu:
– Sao họ chỉ xuất hiện mà chưa xuất thủ Lần này Cao Phong bảo:
– Là họ e ngại Hộ Giáo Pháp Sư! Ắt cũng là do Lỗ Trung căn dặn họ!
Ngõa Nặc Lạt Ma quyết định:
– Nữ đàn việt mau đưa người đi trước! Lão nạp sẽ ngăn chúng lại!
Nhưng những thanh âm khác bỗng vang lên:
– Muộn rồi! Cơ hội của bọn ngươi đã qua!
Vút! Vút! Vút!
Thêm bảy nhân vật xuất hiện!
Lần này Tạ Phương Yến buột miệng kêu:
– Chính là lão Quan chủ Cổ Thạch quan!
Cao Phong nói thêm:
– Vậy là Giang hồ Thất sát đều đủ mặt!
Thánh Thủ Nữ Y vụt quay người:
– Mau theo ta!
Cao Phong cười gượng:
– Trừ khi tôn giá có sẵn lối thoát! Bằng không hãy nhìn xem, chúng ta đã bị tuyệt đường.
Ngõa Nặc Lạt Ma vụt bật tung người:
– A Di Đà Phật! Trời chỉ tuyệt đường kẻ ác, lão nạp không tin tất cả chúng ta đều bị tuyệt đường! Chạy đi!
Vây quanh họ lúc này là chín nhân vật. Đang có năm nhân vật chuyển dịch vị trí, quyết chận lối định bỏ chạy của Thánh Thủ Nữ Y! Ngõa Nặc Lạt Ma cố tình lao về phía năm nhân vật này phát kình khai lộ:
– Đỡ!
Vù...
Ào...
Năm nhân vật nọ đồng loạt gầm lên:
– Tên Tây Vực tăng định một mình đối phó với bọn ta? Thật ngông cuồng. Đỡ!
Ào...
Ào...
Thánh Thủ Nữ Y lập tức tiếp trợ lão tăng.
– Thất sát các ngươi hãy nếm thử tuyệt học của Lan Hoa Thánh Thủ ta.
Vù... vù...
Bốn nhân vật còn lại vậy là được dịp lao vào Cao Phong và Tạ Phương Yến:
– Tiểu tử và nha đầu còn chần chờ gì nữa mà chưa nạp mạng? Ha... Ha...
Vút! Vút!
Vù... Vù...
Đúng lúc này chưởng kình của lão tăng đã chạm phải chưởng lực của năm nhân vật nọ!
Ầm! Ầm! Ầm!
Không phải ngẫu nhiên ngay lần xuất hiện đầu tiên lão tăng lài cố ý chọn năm nhân vật nọ!
Vừa thấy năm nhân vật nọ chao đảo, phần khai tuyệt lộ kể như đã xong, lão tăng nương theo chấn kình đột ngột ngoặt về phía Cao Phong và Tạ Phương Yến!
Và lão tăng kịp buông tiếng quát đanh giọng:
– Mọi người chạy được rồi! Chí ít nửa canh giờ nữa chúng mới phục nguyên. Giờ đến lượt bọn ngươi! Đỡ!
Ào... Ào...
Có âm thanh của lão Đại Hữu bật hoảng:
– Nguy tai! Lão trọc dám liều mạng, dùng chân nguyên bản thân để thi triển Tà Công Định Nguyên Lực tâm pháp?
Lão tăng vụt gầm lên:
– Bọn ngươi có nhận ra thì đã muộn. Chạy đi đâu? Đỡ!
Ầm... Ầm...
Đến lượt bốn nhân vật nọ lảo đảo. Điều này tạo phấn khích cho Thánh Thủ Nữ Y!
Thánh Thủ Nữ Y gầm lên thịnh nộ:
– Không nhân lúc này lấy mạng lũ ác nhân thì còn chờ đến bao giờ? Đại sư chớ lo! Tiểu nữ đến tiếp trợ đây!
Vút!
Nào ngờ, Thánh Thủ Nữ Y bỗng nghe lão tăng hốt hoảng hô hoán:
– Chạy đi! Chưa phải lúc hạ sát thủ đâu! Đừng...
Cao Phong cau mày, chợt bảo Tạ Phương Yến:
– Mau tìm cho ta thanh kiếm! Hoặc một thanh cây cũng được! Nhanh lên!
Tuy chưa hiểu Cao Phong có ý định gì, nhưng Tạ Phương Yến cũng vội thực hiện!
Nàng vừa trao cho Cao Phong một nhánh cây, tràng cười khinh ngạo của Cung chủ Thần Bí cung cũng lại từ xa vang đến:
– Không phải Định Nguyên Lực tâm pháp đâu! Vì lão làm gì đã đắc thủ Vô Ngã Bát Mạch công bấy lâu nay kể như thất lạc? Đó chỉ là kế trá ngụy của lão, tạm thời làm ngưng trệ việc vận dụng chân lực của chư vị mà thôi! Chớ để lão lừa? Ha... Ha...
Thánh Thủ Nữ Y lập tức biến sắc, nhất là lúc nghe chính lão tăng nạt vang:
– Lỗ Trung! Ngươi thật khả ố! Đã có tín vật của tổ sư ở đây, ngươi còn dám tạo phản, chống lại chính nơi xuất thân của ngươi ư?
Cũng lúc này, ngay khi Thánh Thủ Nữ Y lao đến gần đối phương, nhân vật đứng gần Nữ Y nhất lập tức vươn tay vẫy kình:
– Lan Hoa Thánh Thủ! Ngươi vẫn chung tình với người không hề quan tâm gì ngươi đến thế sao? Đỡ!
Vù...
Hóa ra chân lực của đối phương không hề bị thất tán nửa canh giờ như lão tăng cố tình dọa, Thánh Thủ Nữ Y vì lỡ bộ đành phải bật lên tiếng rít dầy hận thù:
– Kẻ thù của Cầm Hải cũng là kẻ thù của Lan Hoa Thánh Thủ ta! Nạp mạng!
Ầm!
Cung chủ Thần Bí cung tuy mấy lượt phát thoại nhưng thủy chung vẫn chưa xuất đầu lộ diện!
Điều đó không làm cho chín nhân vật nọ kinh ngạc! Trái lại được giao đấu được hủy diệt nhóm người đã bị Cung chủ Thần Bí cung mấy lần đề án tử dường như làm bọn họ phấn khích?
Cả chín nhân vật liền xông lên, vây áp Thánh Thủ Nữ Y và lão tăng, cũng là chốt chặn toàn bộ lối tháo chạy của Cao Phong và Tạ Phương Yến!
Những tiếng quát tháo, nạt nộ vang lên ầm ĩ, làm huyên náo cả một góc trời!
Cao Phong tay thủ thanh cây, chợt thì thào khẽ bảo Tạ Phương Yến:
– Dù tình huống có nguy cấp thế nào, nàng đừng bao giờ rời xa ta. Nhớ không phản ứng, không sợ sệt, cứ vững tâm bước theo ta. Nào!
Bằng cái lôi nhẹ, dấu hiệu cho Tạ Phương Yến nép sát vào phía sau, Cao Phong ung dung nhấc chân tiến bước.
Đồng thời, thanh cây cũng được Cao Phong nâng dần lên!
Hữu ý Cao Phong đi thẳng đến chỗ có một nhân vạt đang hung hăng giao đấu!
Với giọng trầm hẳn lại. Cao Phong cố ý gọi nhân vật nọ:
– Nếu tôn giá đúng là Tứ Hữu, hẳn không quên chiêu kiếm này.
Dứt lời, Cao Phong từ từ đẩy thanh cây ra.
Nhân vật nọ đương nhiên đã nhìn thấy Cao Phong và Tạ Phương Yến di chuyển, dĩ nhiên cũng thấy từng cử chỉ của Cao Phong! Và đối phương đã chờ sẵn nếu sự thật Cao Phong dám đến gần, chuẩn bị cho việc tháo chạy! Câu nói của Cao Phong làm nhân vật nọ phẫn hận!
Vừa quay phắt lại, nhân vật nọ vừa gầm gừ:
– Ta làm sao quên một khi ta đã được biết trước rằng ngươi chính là gã Cừu Hận độ nào? Cầm Phong, tính danh thật của ngươi chính là Cầm Phong? Hay lắm, ta phải giết ngươi để trừ hậu hoạn, cũng là thù cho lão Tam! Hãy nạp mạng!
Vù...
Với khoảng cách đủ gần, Cao Phong chợt quát:
– Vậy là lão chưa biết uy lực của Uy Phong Kiến? Trúng!
Viu...
Thanh cây chợt nhích động nhẹ và không hề có bất cứ sự biến hóa nào, thản nhiên xuyên qua vùng chưởng kình vừa được lão Tứ Hữu hất ra!
Chưởng kình vừa mới xuất phát nên chưa có bao nhiêu uy lực và thanh cây hầu như vô lực của Cao Phong cứ thế băng băng tiến đến, chạm luôn vào huyệt Khúc Trì của Tứ Hữu.
Hự!
Cánh tay của lão Tứ Hữu buông thõng, thoát lực! Lão giận dữ hất mạnh tả thủ:
– Người muốn chết!
Vù...
Thanh cây trên tay Cao Phong chợt gật nhẹ, đủ làm cho đầu thanh cây chuyển hướng, cắm đúng vào huyệt Khí Hải của đối phương:
– Lão quên ta vừa nói gì sao? Uy Phong kiếm đâu để lão xem thường!
– Hự!
Bị điểm vào huyệt Khí Hải, lão Tứ hữu thoáng khựng người, sau đó lảo đảo lùi lại.
Có chỗ trống, Cao Phong nhích chân đến. Hai nhân vật đứng về hai phía của lão Tứ Hữu, phát hiện sự tình xảy ra quá kỳ quặc, cùng một lúc lên tiếng hỏi lão Tứ Hữu:
– Lão Tứ sao không giết tiểu tử, báo thù cho lão Tam?
– Phải đó. Nghe nói tiểu tử đã mất võ công, không lẽ Phiên Thiên chưởng hữu danh của lão cũng mất uy lực.
Vừa hỏi hai nhân vật này vừa dịch bộ cùng áp vào Cao Phong từ hai phía.
Cao Phong vẫn trầm giọng:
– Sao không hỏi ta, hỏi làm gì lão Tứ? Hay nhị vị vẫn chưa tin di học do Uy Phong thượng tăng lưu lại là thượng thừa? Đây là Uy Phong kiếm đệ tam chiêu! Thử hóa giải xem?
Víu...
Cao Phong đẩy nhẹ thanh cây qua mé tả, đủ làm cho thanh âm của lão Đại Hữu phải vang lên thất thanh.
– Uy Phong kiếm pháp! Ta nhớ rồi, cũng là ngươi, hai năm trước đã xuất hiện ở Uy Phong cổ tự, thu thập toàn bộ những câu kinh văn ở đó?
Bốn chữ Uy Phong kiếm pháp thừa đủ cho lão Đại Hữu bước lùi!
Cao Phong quay ngoặt thanh cây qua mé hữu:
– Không sai! Kể cả kinh văn trong quyển Phạn Kinh hiện do Thiếu Lâm tăng Chí Thiện cất giữ cũng được tại hạ thấu triệt! Giờ đến lúc tại hạ công khai xuất hiện, báo thù cho tiên phụ Tuyệt Chỉ Nhất Quân Cầm Hải! Trúng!
Viu...
Nhân vật đang bị Cao Phong đưa lần thanh cây đến cũng kinh hãi gào lên:
– Nguy tai! Tiểu tử Cầm Phong đúng là hậu nhân của Nhất Quân Cầm Hải! Tiểu tử không bị mất võ công! Tiểu tử đã luyện hết sở học thượng thừa của Uy Phong thượng tăng! Chúng ta lầm kế tiểu tử rồi!
Công phu của Uy Phong thượng tăng thật sự cao minh như thế nào, hiện giờ không ai hay biết! Thế nhưng bốn chữ Uy Phong thượng tăng lại phát sinh tác động ngoài sức tưởng!
Đã mục kích thảm bại của lão Tứ Hữu, mà lại bại vào một thanh cây thật mảnh mai, những nhân vật còn lại vì thế cũng thêm khiếp hãi khi nghe đến bốn chữ Thượng tăng Uy Phong!
Họ nhốn nháo, tạo thêm cơ hội cho lão tăng Ngõa Nặc Lạt Ma và Thánh Thủ Nữ Y tả xung hữu đột.
Cao Phong. được dịp di chuyển về phía một nhân vật gần đó, vẫn trầm trọng như oan hồn đòi mạng:
– Giang hồ Thất sát, Võ lâm Tứ hữu và những ai từng lập mưu hãm hại tiên phụ mẫu, tất cả đều phải tuần tự trả lời trước Cầm Phong ta tuần tự đối mặt với Uy Phong công phu của ta! Trúng!
Víu...
Nhân vật đang bị Cao Phong nhắm đến chợt lên tiếng, để lộ thanh âm chính là lão Quan chủ Cổ Thạch quan. Lão bật quát lên uy mãnh:
– Ngươi đích thực là Cầm Phong càng tốt! Kẻ có lắm thủ đoạn như ngươi đâu phải là lần dầu chạm mặt? Ta không tin ngươi còn võ công, ta càng không tin ngươi đã luyện Uy Phong di học! Kế của ngươi đâu thể lừa ta? Đỡ!
Vù... Vù...
Lần này Tạ Phương Yến thật sự kinh hoàng! Và nếu nàng không kịp nhớ đến lời căn dặn trước đó của Cao Phong, không cố nép mình phải tin vào những hành vi kỳ quái đang thực hiện của chàng, có lẽ nàng phải kéo Cảo Phong lùi lại, chí ít là để chàng đừng uổng mạng khi cố tình hứng trọn một kình Độc Sát Chưởng lợi hại của lão Quan chủ Cổ Thạch quan.
Kịp may là nàng chưa thực hiện điều nàng đang nghĩ!
Và thật kịp lúc khi nàng nghe Cao Phong bật quát lên, một tiếng quát nếu so về mức độ uy mãnh đâu kém gì tiếng quát của lão Quan chủ! Chàng quát:
– Lão là người đầu tiên được Cầm Phong này chiếu cố báo thù! Nạp mạng!
Vù...
Ầm!
Chưởng kình của chàng làm cho toàn trường kinh ngạc.
Chàng nào mất hết võ công như họ nghĩ?
Huống hồ lão Quan chủ là người đương cuộc, lão không chỉ kinh ngạc mà còn bàng hoàng!
Bởi, chưởng của Cầm Phong là thực và có uy lực thật! Nếu không thực, sao Độc Sát Chưởng của lão cũng bị hóa giải sau tiếng chạm kình cũng rất là thực?
Đã thế bằng cách nào lão Quan chủ không biết, thanh cây của Cầm Phong đang từ từ xuyên thủng huyệt Hầu Lộ của chính lão!
Lão trợn mắt, bước lùi, lùi theo từng bước tiến của Cao Phong có Tạ Phương Yến vẫn bước theo sau!
Từ huyệt Hầu Lộ của lão có máu phun ra, máu trào lên cả miệng!
Lão ngoác miệng, phun ra vừa máu vừa những thanh âm của kẻ sắp chết:
– Cầm Phong...! Hóa ra... Hóa ra tất cả đều là... là mưu kế...? Công phu Uy Phong... quả nhiên... quả nhiên lợi... lợi hại... Hự!
Cầm Phong vẫn đẩy lão lùi, kỳ thực không ai nhận ra chính hình thể sắp bất động của lão Quan chủ đang lôi Cầm Phong đi.
Cầm Phong cứ thế vừa đi vừa phát lên những âm thanh trầm trầm:
– Lão nhận ra thì quá muộn! Muộn cho lão và muộn cho tất cả những ai sẽ bị Cầm Phong ta chiếu cố. Rồi sẽ đến lượt họ, sẽ đến lượt họ...
Cứ thế cho đến lúc Cầm Phong nghe âm thanh của Tạ Phương Yến nửa mừng nửa bồi hồi vang lên bên tai:
– Hay quá, Cầm Phong, bọn họ chạy hết rồi! Cung chủ Thần Bí cung vẫn chưa thấy đến!
Cầm Phong thoáng khựng lại. Chực lảo đảo thật khi thân hình của lão Quan chủ cũng đến lúc ngã ngửa về phía hậu!
Tạ Phương Yến thất kinh, vội đỡ chàng:
– Cầm Phong! Cầm Huynh!
Cầm Phong cố thều thào:
– Chạy... Đi...
Diễn biến này một lần nưa hoàn toàn ngoài sức tưởng của hai nhân vật nãy giờ vẫn lẽo đẽo bước theo chân Cầm Phong!
Và khi diễn biển đã xảy ra, tin hay không tin, bất ngờ hay không bất ngờ, hai nhân vật này, lập tức có phản ứng:
– A Di Đà Phật! Nhờ nữ đàn việt chăm sóc cho Thánh nữ, lão nạp xin khai lộ!
Ngõa Nặc lạt Ma lập tức xốc thân hình mềm mại của Cầm Phong lên vai.
Cũng nhanh như vậy, Thánh Thử Nữ Y vừa chộp lấy Tạ Phương Yến vừa khẩn trương kêu lên:
– Tiểu nữ biết một chỗ ẩn! Hãy theo tiểu nữ.
Vút! Vút!
Uy Phong Cổ Tự Uy Phong Cổ Tự - Giả Cổ Long