Phần 5 - Trạng Quỳnh Đả Dị Đoan Mê Tín - 24 - Đi Lễ Thành Hoàng Để Cầu Đảo Cho Vợ
T
rong những ngày ở nhà, Cống Quỳnh chẳng những chỉ trêu chọc những hạng rởm đời như chương trước đã nói mà ngay đến cả trời thần phật thánh, Quỳnh cũng không từ. Có ai đề cập đến việc này, Quỳnh trả lời thẳng ngay: « Trời thần phật thánh quý là ở đức, chớ đâu phải ở lễ. Nay cúng mai kiến, chỗ này cầu chỗ kia đảo, chỗ nọ miễu, chỗ kia đình, những kẻ đặt ra chỉ để dối gạt đàn bà con trẻ, kiếm lợi cá nhân thôi, trời phật thần thánh đâu phải bọn tục tử phàm phu mà ở đó, cùng nhận hưởng những thứ lễ vật đó ». Thế nên có lần, vợ Quỳnh mắc bệnh, đòi đi lễ, Quỳnh nhất định không nghe, bảo: « Một là uống thuốc, hai là đi lễ, muốn đằng nào thì đằng… »
Người nhà phải nghe, nhưng bệnh vẫn không khỏi. Vợ Quỳnh sợ quá, sai người đi xem bói, thầy nói gieo quẻ đoán bị động miếu thành hoàng phải lễ tạ mới hết.
Người nhà về thuật lại, vợ Quỳnh năn nỉ quá, Quỳnh phải chiều nghe, và nói: « Lễ tạ thì ta đi lễ cho, nhưng không mua gì cả ».
Nói đoạn, Quỳnh chít khăn, mặc áo chỉnh tề, ri ra chuồng gà, lấy hai quả trứng gà di đang ấp trong ổ bỏ vào túi đem đi.
Tới miếu Thành hoàng, Quỳnh bảo ông từ thắp hương lên, rồi lấy hai quả trứng bỏ vào dĩa, đặt lên bàn thờ. Ông từ lấy làm lạ, và nghĩ Quỳnh cũng quỳ khấn theo thông lệ như ai, nhưng không, Quỳnh chỉ đứng thẳng trước bàn thờ và đọc một bài văn khấn Thành-hoàng như sau:
Tớ là người sang trong nước.
Chẳng kém gì nhau.
Tớ phải đi vái.
Chẳng mua được gì.
Nó vừa nhẩy ổ.
Nghĩ cũng thương tình.
Xơi hai trứng vậy.
Nhớ đừng làm bậy.
Báo hại người ta.
Làm nạn chúng sinh.
Nên chừa đi nhé.
Chú hãy xơi đi.
Ra sức độ trì.
Như thế là Cống Quỳnh cảnh cáo Thành-hoàng, chớ không phải lễ tạ. Ông từ thấy vậy căm trong bụng lắm và nghĩ thế nào Thành-hoàng cũng vật chết vợ Quỳnh có thể là luôn cả chồng nữa. Nhưng lạ thay, mấy hôm vợ Quỳnh lại hết bệnh, do đó, dư luận trong làng lại có tiếng bàn tán: « Thành-hoàng bản thổ còn phải nể Cống Quỳnh huống chi lũ người trần mắt thịt… »