Chương 25
ô khóa mình trong phòng tắm và để nước xối khắp người. Cô đã được công nhận, và nó chẳng có nghĩa lý gì hết. Cô vẫn biết chính xác mình giỏi đến mức nào. Mỉa mai làm sao. Sự tán thưởng duy nhất mà cô cần là của chính cô. Cảm giác thế nào khi trưởng thành đến mức ấy?
Cô mặc vào chiếc quần soóc trắng và áo búp bê màu xanh biển mà cô đã mặc buổi sáng và lấy lược chải mái tóc ướt đẫm. Đến lúc phải đối mặt với anh cùng một số sự thực mà cô dám tiết lộ rồi, nhưng cô không thể tự mình làm việc ấy. Cô cần sự giúp đỡ từ người đồng hành chung thủy nhất của mình.
Khoảng không gian trong nhà chắc chắn, lạnh lẽo với tường vôi trắng, sàn nhà lát đá, và ghế nôi màu nâu trải đệm màu xanh dương mát lạnh. Mỗi buổi sáng, cô mở tường kính để khoảng sân cũng trở thành một phần mở rộng của không gian bên trong, khiến cho vài ba con tắc kè đi vào nhà, nhưng cô không bận tâm. Cô đã đọc được rằng trên đời có một số loài vật đơn tính, có nghĩa là con cái có thể sinh sản mà không cần con đực. Giá mà cô cũng có thể làm điều ấy.
Bram đã tìm thấy bình trà đá trong tủ lạnh, và anh ngồi gác chân lên bàn cà phê, một chiếc cốc màu xanh lá đế nặng nằm cân bằng trên đùi anh. Anh nghe thấy tiếng bước chân cô trên nền đá màu nâu đỏ mát lạnh, nhưng anh không nhìn cô. “Em không có vẻ hạnh phúc khi được chọn như tôi đã nghĩ.”
“Xem chừng là tôi chỉ có vài thứ cần chứng tỏ với bản thân mình,” Scooter người bạn đồng hành chung thủy của Georgie líu lo. “Ai lại trông đợi điều ấy cơ chứ?”
“Đây chính là bước ngoặt sự nghiệp mà em vẫn chờ đợi.”
“Phải, nhưng...” Khi cô do dự, anh quay người lại để nhìn cô. Cô giơ tay lên. “Tôi có vài chuyện phải nói với anh. Anh sẽ không vui đâu - tôi cũng không hề vui. Anh sẽ gọi tôi bằng đủ cái tên mà anh có thể nghĩ đến, nhưng tôi sẽ không đôi co với anh.”
Anh nhỏm dậy khỏi trường kỷ và tiến đến gần cô một cách cẩn thận như thể cô là thứ hành lý bị vứt bỏ trên máy bay. “Em sẽ không ở nhà Trev. Tôi nói thực đấy, Georgie. Tôi đã tôn trọng từng từ một trong bản thỏa thuận hôn nhân ngu ngốc, và em chắc chắn cũng có thể làm như vậy.”
“Không phải anh tôn trọng nó vì bản tính cao quý. Anh có những nguyên do ích kỷ của riêng anh.”
“Chẳng quan trọng,” anh nói. “Tôi đã tuân thủ nghiêm ngặt phần giao kèo của tôi, và em cũng tuân thủ phần của em, nếu không em không phải là người phụ nữ mà tôi đã nghĩ nữa.”
“Về nguyên tắc thì ổn thôi, nhưng…” Đến lúc nói trắng ra như thể một đứa đầu rỗng rồi. “Thành thật nhé, Skipper.” Cô vuốt thẳng một tờ tạp chí trên chiếc bàn vuông. “Tôi có thể cảm thấy bản thân mình đang bắt đầu yêu anh một lần nữa.”
“Phải rồi em có thể thế đấy.”
Anh thậm chí còn không chớp mắt. Cô tiếp tục. “Lố bịch, không phải sao. Nhục nhã. Đáng xấu hổ. May mắn thay, nó chưa đi xa lắm, nhưng anh biết tôi rồi đấy - quyết tâm tự bắn vào chân mình bất kỳ lúc nào có cơ hội. Dù vậy không phải lần này. Lần này, tôi sẽ giết chết thứ nhảm nhí này ngay khi nó mới đâm chồi.”
“Em không hề yêu tôi.”
“Tự tôi cũng khó lòng tin nổi điều ấy. Tạ ơn Chúa, tôi mới chỉ ở vòng ngoài thôi.” Cô chĩa ngón tay về phía anh. “Đó là do cơ thể anh. Mặt anh. Mái tóc đó. Anh đúng là một anh chàng lực lưỡng, và rất tiếc phải nói, tôi cũng nhạy cảm như mọi phụ nữ bình thường vậy.”
“Tôi hiểu rồi. Tất cả chuyện này là về tình dục. Em về cơ bản là một cô gái cổ lỗ cần phải tin rằng cô ta đang yêu để tận hưởng tình dục.”
“Chúa ơi, tôi nghĩ anh nói đúng.”
Anh chớp mắt và, muộn màng mất vài giây, nhận ra cô đã bẫy được anh. “Ý tôi là...”
“Anh hoàn toàn đúng,” cô nói dứt khoát. “Cảm ơn anh. Không tình dục nữa.”
“Đó không phải ý tôi!”
“Giải pháp thay thế là tôi quay lại nhà anh và rơi hẳn vào tình yêu với anh. Tôi chắc chắn cả hai chúng ta đều có thể hình dung chuyện đó sẽ biến hóa thế nào. Những cảnh tượng đáng xấu hổ trong đó tôi khóc lóc và van vỉ. Anh cảm thấy mình là rác rưởi. Hiểu rõ bản thân mình, tôi sẽ bí mật ngừng uống thuốc tránh thai. Anh thấy rõ toàn bộ chuyện đó chưa?”
“Tôi không thể tin nổi điều này.” Anh vọc tay vào tóc. “Em không ngốc nghếch đến thế. Đây không phải tình yêu. Đó là tình dục. Em biết tôi quá rõ để có thể thực lòng yêu tôi cho được.”
“Anh thì nghĩ thế.”
“Hơn bất kỳ ai, em biết rõ tôi là một thằng khốn ích kỷ, chỉ coi trọng bản thân, lăng nhăng đồi bại đến mức nào.”
“Tôi cũng ghét chính mình. Thật đấy.”
“Georgie, đừng làm thế.”
“Tôi có thể nói gì đây? Trong tất cả những mớ bòng bong điên rồ mà tôi từng đưa chúng ta vào, đây là thứ tệ nhất.” Khi anh không đáp lại, cô liếm môi. “Kỳ quặc nhỉ, không phải sao.”
“Chẳng kỳ quặc tí nào hết. Em đúng là em. Em quá giàu cảm xúc. Hãy dùng cái đầu của em đi. Cả hai chúng ta đều biết em xứng đáng với người tốt hơn tôi.”
“Cuối cùng thì, chúng ta cũng có một thứ đồng quan điểm.”
Cô đã hy vọng sẽ làm dịu sự căng thẳng, nhưng nét cau có của anh càng trở nên trầm trọng hơn. “Cái cuộc nói chuyện ngớ ngẩn về việc yêu đương ấy... Em đã khiến tôi tin rằng em lo lắng về những cảm xúc của tôi,” anh nói, “nhưng thật ra em chỉ đang thăm dò tôi.”
“Làm ơn đừng lôi chuyện đó lên. Chắc chắn anh phải nhận thấy rằng tôi đang phải trả giá bao nhiêu khi bỏ qua danh dự của mình như thế này và thú nhận rằng tôi lại đang trôi vào cái bẫy cũ kia.”
“Chỉ tạm thời thôi. Em là kẻ nghiện tình dục, và tôi là một người tình tuyệt vời chết người.”
“Thế nếu không chỉ có vậy thì sao?”
“Không đâu. Hãy nhớ rằng tôi đã cư xử với thái độ gần như tử tế nhất của mình. Giờ thì tôi có thể thấy điều ấy là một sai lầm lớn đến mức nào. Hãy đóng gói đồ đạc và quên hết về nó đi. Tôi bảo đảm nó sẽ không xảy ra lần nữa đâu.”
“Xin lỗi. Tôi không thể làm thế.”
“Chắc chắn em có thể. Em đang làm lớn chuyện này lên quá mức rồi đấy.”
“Ước gì là thế. Anh nghĩ thu nhận một chuyện mất phẩm giá đến thế sẽ khiến tôi cảm thấy thế nào chứ? Tôi chỉ đang níu lấy sự tự tôn của mình bằng một sợi chỉ mà thôi đấy.”
“Đó là vì em đang xử sự như một đứa ngốc.”
“Và tôi quyết tâm đặt dấu chấm hết cho điều đó.”
“Cuối cùng chúng ta cũng nhất trí rồi.” Anh nhét các đầu ngón tay vào túi quần. “Được rồi, tôi sẽ thỏa hiệp. Em có thể chuyển vào khu dành cho khách một thời gian. Cho đến khi em lấy lại trí khôn của mình.”
“Quá kỳ cục khi mà Chaz và Aaron ở quanh. Chuyển tới Malibu tốt hơn nhiều.”
“Chaz đã biết về chuyện Vegas rồi, và Aaron sẽ làm tất cả mọi việc cho em. Nhà khách sẽ là chốn hoàn hảo cho em giải quyết sự điên rồ của mình. Còn với quan hệ nghề nghiệp của chúng ta... Khi em quay phim, em sẽ là con người chuyên nghiệp thường thấy của em, và tôi sẽ quay lại làm một thằng khốn khó chịu tự mãn. Em sẽ không mất lâu để tỉnh táo trở lại đâu.”
Đây sẽ là phần khó khăn nhất trong tất cả, và đúng lúc cô cần sự giúp đỡ nhất, Scooter lại tan biến để đi reo rắc sự sống động của cô ta ở đâu đó khác. Georgie không thể nhìn anh, nên cô đi ra chỗ bức tường gạch ngoài sân. “Bram... tôi sẽ không nhận việc ấy. Tôi sẽ không đóng Helene đâu.”
“Sao chứ? Tất nhiên là em sẽ nhận rồi.”
Cô nhìn chằm chằm xuống sườn đồi dốc tới những mái nhà ngói đỏ bên dưới. “Không, tôi thực sự sẽ không làm đâu.”
Cô nghe thấy tiếng bước chân sầm sập giận dữ của anh tiến đến phía sau. “Đó là chuyện ngu ngốc nhất tôi từng nghe em nói. Đây là cơ hội em vẫn chờ đợi. Tất cả những cuộc nói chuyện về việc cải tạo sự nghiệp của em... Chúng là vớ vẩn hết hả?”
“Không phải vào lúc ấy, nhưng...”
“Khỉ thật, tôi sẽ gọi bố em!” Anh đứng lù lù bên cạnh cô. “Em là dân chuyên nghiệp. Em không ném đi cơ hội cả đời có một vì một thứ ngu đần thế này.”
“Anh sẽ làm vậy khi cơ hội cả đời có một có khả năng phá hỏng đời anh nhiều năm trời.”
“Em không nghiêm túc đấy chứ.”
“Tôi không thể mạo hiểm làm việc với anh ngày này qua ngày khác, không phải với cái cách tôi đang cảm nhận ngay lúc này.”
Sau đó anh cứ tiếp tục đào sâu hơn. Anh đi khắp sân, đưa hết lý lẽ này đến lý lẽ nọ. Khi anh đi ra đi vào bóng râm, cô thấy anh như chính anh, một tạo vật của ánh sáng và bóng tối, chỉ bộc lộ những gì anh muốn. Khi anh dừng lại để thở, cô lắc đầu. “Tôi nghe thấy những gì anh nói rồi, nhưng tôi không đổi ý đâu.”
Anh rốt cuộc cũng hiểu ra rằng cô nói thực lòng. Cô nhìn anh thu mình lại, như một sinh vật biển cả biến mất trong lớp vỏ của nó. “Tôi rất tiếc khi nghe điều ấy.” Lạnh lùng. Xa cách. “Ít nhất Jade cũng sẽ vui.”
“Jade?”
“Cô ta đã muốn vai đó từ hôm đọc thoại ở nhà tôi. Em vẫn chưa đoán ra điều ấy sao? Lúc tôi thấy đoạn băng của em chúng tôi đã sẵn sàng mời cô ta rồi.”
“Anh không thể trao cho Jade vai đó!”
“Nó sẽ khuấy lên một tình thế khá phức tạp,” anh nói không một tia cảm xúc. “Nhưng điều đó sẽ tạo thêm sự chú ý cho bộ phim, và tôi sẽ không từ chối tin tức miễn phí đâu.”
Một tiếng rú vang vọng khắp đầu cô. Cô không thể di chuyển, hầu như không thể cất nổi lời. “Tôi nghĩ anh nên đi ngay bây giờ.”
“Ý hay đấy.” Anh rút kính râm ra khỏi túi áo với vẻ thờ ơ lạnh lùng, lãnh đạm. “Hôm nay là thứ Ba. Em có từ giờ đến cuối tuần để đổi ý nếu không Jade sẽ nhận vai đó. Hãy nghĩ đến điều ấy khi em nằm trên giường tối nay.” Anh đeo kính râm vào. “Và trong khi em ở đó, hãy nghĩ xem liệu em có thực sự muốn rơi vào tình yêu với một gã đang sẵn sàng đưa em vào miệng sói hay không.”
Hai ngày sau khi Bram quay lại từ Mexico, anh từ xưởng phim về nhà thì thấy Rory Keene đang đứng chân trần trong bếp nhà anh, bóp những giọt kem màu hồng lên giấy sáp dưới sự giám sát của Chaz cau có. Từ khi quay về anh hầu như không ngủ được, cổ họng anh rát buốt, đầu đau như búa bổ còn dạ dày thường xuyên nhộn nhạo. Tất cả những gì anh muốn làm là vùi mình vào công việc.
“Chúng đáng ra phải là hoa hồng chứ,” Chaz phàn nàn. “Chị có chú ý đến một điều gì tôi bảo chị không thế?”
Anh nhăn mặt khi Rory đập tuýp kem xuống. “Nếu cô mà miêu tả từ tốn hơn thì tôi đã có thể làm đúng rồi.”
Khi nào thì Chaz mới khám phá ra là đáng lẽ cô phải bợ đỡ những người quan trọng nhỉ? Anh bắt mình xen vào. “Cô sẽ phải thứ lỗi cho quản gia của tôi. Cô ấy được chó sói nuôi lớn mà.” Anh lê bước lại gần để xem xét những đốm hồng hồng. “Trông ngon đấy.”
Cả Rory và Chaz cùng cười khinh miệt anh. “Vấn đề không phải thế. Chúng là đồ trang trí mà,” Rory nói, cứ như đáng ra anh phải biết mới phải. “Tôi vẫn luôn muốn học trang trí bánh, và Chaz đang dạy tôi những bước cơ bản.”
“Một lớp học đặc biệt,” Chaz lầm bầm.
“Tôi là một giám đốc,” Rory trả miếng, “không phải một đầu bếp làm bánh.”
“Chắc chắn rồi.”
“Đi ngay đi, Chaz.” Ở cùng Rory luôn khiến anh căng như dây đàn, và anh không tin mình có thể xử lý cả hai người vào lúc này.
“Chúng em đang dở...”
“Đi mau!” Anh đẩy cô ra khỏi cửa.
Rory nhặt tuýp kem lên và ấn đầu tuýp vào tờ giấy sáp. Họ đã không nói chuyện kể từ buổi hẹn đầu tiên của họ trong văn phòng riêng xa hoa của cô ta ở khu nhà Vortex, nhưng quý cô tóc vàng băng giá trong bộ vest lụa màu xám ngồi ở chiếc bàn gỗ bóng dưới một bức họa trừu tượng của Richard Diebenkorn không có nhiều điểm tương đồng lắm với người phụ nữ trong chiếc quần jean xanh, chân trần, tóc đuôi ngựa, cùng những vệt kem hồng trên đầu ngón tay này. Anh xoa lưng và hướng đến tủ lạnh. “Xin lỗi về Chaz. Về cơ bản là cô phải lờ cô ấy đi.”
Rory tập trung vào việc bóp một đường cong hình chữ C. “Chuyện gì đang diễn ra với Georgie vậy?”
“Georgie ư? Làm gì có gì.” Anh từ tốn với tay lấy bình trà đá.
Cô ta bóp một đường cong khác xuống cạnh đường thứ nhất. “Tôi nghe Chaz nói cô ấy đã biến mất.”
“Chaz chỉ nghĩ mình biết tuốt thôi.” Anh ước gì mình vẫn hút thuốc. Có một điếu thuốc sẽ dễ trông ra vẻ lạnh lùng hơn là có một cốc trà đá. “Chúng tôi đã quyết định dành cả mùa hè ở ngôi nhà ven biển của Trev. Nhà mới của cậu ấy. Cậu ấy đã bán nhà cũ vào tháng trước. Trong thời gian tôi làm việc thì chỉ cuối tuần tôi mới tới đó, còn cô ấy đã ở đấy rồi.” Ít nhất cô ấy cũng đã ở đó theo mẩu tin nội bộ mới nhất mà Aaron tuồn cho các phương tiện truyền thông, thứ bao gồm cả một bài tả cảnh hội ngộ không tồn tại của Bram và Georgie, cũng như đề cập tới kế hoạch dành những cuối tuần mùa hè lãng mạn ở ngôi nhà ven biển của họ. Aaron ngày càng giỏi nói dối.
Rory chĩa đầu tuýp kem vào những bông hoa méo mó. “Khỉ thật. Việc này khó hơn hình dung nhiều.” Cuối cùng cô ta cũng ngước lên. “Anh có thể kể cho tôi toàn bộ câu chuyện ngay bây giờ hoặc chúng ta sẽ nói chuyện trong văn phòng của tôi, cùng với Lou Jansen và Jane Clemati từ Siracca.”
Một buổi gặp mà anh muốn tránh bằng mọi giá. “Về?”
Cô ta tập trung vào việc tạo một bông hoa mới. Cô ta sẽ không đi đâu hết, và anh cuối cùng đành đầu hàng. “Cô hẳn phải nghe về đoạn băng diễn thử rồi.”
“Tôi đã xem nó. Cô ấy thật sáng chói và anh cần cô ấy.”
Anh cố tạo dáng vẻ lạnh lùng của Johnny Depp, nhưng thứ khá nhất anh có thể làm khi không có một điếu thuốc là dựa vào quầy bếp cùng cốc trà đá của mình và vắt chéo chân. “Vợ tôi đang bị bệnh chùn chân dạng nhẹ thôi, đó là tất cả. Tôi đang xử lý nó rồi.”
“Và điều gì đã đột ngột mang đến căn bệnh chùn chân này thế?”
Người đứng đầu Vortex đáng ra không nên dính líu gì tới các quyết định thử vai của một bộ phim nhỏ của Siracca, và anh đã khá ngán cái vai trò là người bảo hộ Georgie mà Rory tự bổ nhiệm cho mình rồi. “Georgie đã trải qua vô số chuyện trong những năm vừa qua. Cô ấy không cảm thấy thích mạo hiểm thêm tí nào nữa vào lúc này.” Anh ra sức kiểm soát cơn giận của mình. “Tôi có ý định thay đổi quyết định của cô ấy, và tôi sẽ rất biết ơn nếu mọi người dừng ngay việc cắn xé tôi trong lúc tôi làm việc ấy.”
“Thật sao?” Cái nhướng lông mày của cô ta cho thấy cô ta không hề tin một từ nào. “Đây là những gì mà tôi nghĩ đã xảy ra này. Tôi nghĩ anh đã làm loạn mọi chuyện. Một lần nữa.”
Depp sẽ không nao núng, và cả anh cũng không. “Không hề.”
“Theo như lời tất cả mọi người mà tôi đã nói chuyện cùng, gồm cả Chaz, Georgie vẫn muốn quay bộ phim này cho đến tận ngày trước hôm diễn thử.” Cô ta ném tuýp kem xuống. “Georgie là dân chuyên nghiệp, và tôi chưa từng nghe nói cô ấy chùn chân. Điều đó dẫn tôi tới việc tin rằng cô ấy rút lui vì, vài lý do nào đó, cô ấy không muốn làm việc cùng anh.”
Anh thả lỏng cơ quai hàm. “Cô là người không thích làm việc với tôi, chứ không phải Georgie.”
“Tôi đã đấu tranh cho anh, Bram. Không chỉ vì tôi yêu kịch bản phim đó, và không chỉ vì anh đã đọc thoại rất tuyệt. Tôi đã đấu tranh cho anh vì Georgie tin anh. Hay ít nhất cô ấy cũng từng tin.” Cô chộp khăn lau bát khỏi mặt quầy và lau tay. “Đừng tự lừa mình nữa đi. Rất nhiều người đợi anh làm loạn mọi chuyện, và đây chính là viễn cảnh mà họ đang mong chờ. Nếu anh không muốn kết thúc sự nghiệp của mình bằng cách chủ trì các game show, tôi hết sức gợi ý rằng anh nên xử lý các rắc rối với vợ anh và đưa cô ấy đến trước máy quay, nơi mà cô ấy thuộc về đi.”
“Đó là tất cả hả?”
“Hãy bảo Chaz rằng tôi mong sớm có một buổi học khác.”
Cô ta sải bước ngang qua anh ra cửa sau.
Bram nhắm mắt lại và ôm chiếc cốc lạnh lẽo giữa hai lòng bàn tay. Chuyến viếng thăm không mời của Rory lại làm tăng thêm cảm giác tội lỗi mà anh vẫn sống cùng mỗi ngày, dù cho anh đã nói dối Georgie là vì lợi ích của chính cô. Nhờ cô, giấc mơ của anh sẽ trở thành sự thực, và ngay khi cô thoát khỏi cái vở tuồng mà cô đã tạo ra này, cô sẽ biết ơn là anh đã không ném cô ra khỏi cơ hội vàng của chính cô.
Nhưng một lời nói dối vẫn là một lời nói dối, và anh không thể trốn tránh sự dối trá của mình bất kể anh có muốn thế bao nhiêu đi nữa.
Sáng hôm sau, anh mặc quần soóc và một chiếc áo phông vào và đi tới Malibu. Lần này, chỉ có hai chiếc SUV đen theo đuôi. Bất chấp dự đoán có bão, giao thông buổi sáng thứ Sáu vẫn rất tắc nghẽn, nên anh có nhiều thời gian hơn anh muốn để suy nghĩ. Khi dừng lại ở nhà Trev, anh vẫy tay chào cánh thợ ảnh trước khi họ tấp vào đường để tìm chỗ đậu xe, một việc sẽ vô cùng khó khăn với họ trong ngày hôm nay.
Georgie không ra mở cửa, nên anh dùng chìa khóa mà Trev đã cho anh. Ngôi nhà im ắng, nhưng cánh cửa mở ra ban công để lộ một tấm thảm tập yoga trống không. Trev sống ở một trong những bãi biển đẹp nhất Malibu, nhưng ngày hôm nay cơn bão đang lơ lửng đã làm giảm bớt số lượng những con người tôn thờ ánh nắng. Anh cởi giày và đi ra bãi cát. Ngôi sao của một bộ phim truyền hình về cảnh sát nằm duỗi người cạnh cô vợ thứ ba của anh ta trong khi lũ trẻ nhà anh ta đào một cái rãnh. Một con thuyền chở hàng rù rù ở đường chân trời, và một đàn mòng biển kêu choe chóe trên đầu.
Georgie đứng một mình gần mép nước, gió quất mạnh mái tóc đen của cô. Cũng chiếc quần bikini màu tím mà cô mặc ở Mexico ôm lấy mông cô, và chiếc áo phông trắng hở hang lơ lửng quá cao trên eo cô. Từ lúc nào cô đã trở nên xinh đẹp đến vậy? Anh muốn lôi cô vào nhà, cởi cái quần bikini tím nhỏ xíu ấy ra, và vùi mình trong cô.
Cô phát hiện thấy anh, nhưng cô không hẳn là dang rộng hai tay chào anh khi anh tới bên cô. Anh nhớ sự nhiệt tình quá đáng của cô nhiều hơn những gì anh từng có thể hình dung. “Tim em đang nhảy rộn lên khi thấy tôi,” anh nói, “hay em đã khôn lên rồi?”
“Chút nhấp nhô chẳng đáng kể. Chẳng gì tôi không xử lý được.”
“Mừng được nghe điều ấy.” Nhưng anh chẳng hề mừng. Anh muốn cô cười lớn và hôn anh. “Đi dạo đi.” Anh nắm tay cô trước khi cô kịp phản đối.
Có hằng hà sa số khuôn mặt nổi tiếng trên bãi cát trải dài này và chẳng ai làm gì hơn là gật đầu một cái khi họ đi qua. Một trong những phần tuyệt nhất trong mối quan hệ của anh với Georgie là anh chẳng bao giờ cảm thấy như thể mình cần phải nói gì đó, nhưng hôm nay sự dễ chịu ấy đã biến mất. “Đoán xem ai đang học trang trí bánh đi?”
“Không biết.”
Anh kể cho cô về Chaz và Rory nhưng không nhắc đến lý do thực sự từ chuyến viếng thăm của Rory. Anh trì hoãn thêm đôi chút bằng cách chạy theo một chiếc đĩa bay vừa bị lạc khỏi mấy đứa trẻ. Khi anh quay lại, Georgie đang ngồi trên cát, hai tay vòng quanh đầu gối.
Anh ngồi phịch xuống cạnh cô và nhìn những con sóng bạc đầu lao ầm ầm về phía bờ biển. “Trời sắp bão đấy. Đến Chart House ăn trưa đi.”
Cô ôm chặt đầu gối hơn. “Tôi không nghĩ mình có thể tiêu hóa nổi một bữa ăn ấm áp với người đàn ông đã trao tôi cho lũ sói đâu.”
Anh cắm gót chân vào cát. “Tôi sẽ coi đó là một dấu hiệu tích cực cho thấy em đã khôn ngoan hơn về chuyện với tôi, và sự điên rồ này đã ở phía sau chúng ta.”
Cô giật một sợi tóc của mình. “Không may thay, những gì người ta nói là đúng. Có một ranh giới mỏng manh giữa yêu và ghét.”
Có thứ gì đó khó chịu xoắn chặt trong dạ dày anh. “Em không ghét tôi, Scoot. Em chỉ vừa mất đi chút kính trọng ít ỏi mà em mới bắt đầu phát triển lên thôi.” Anh chống một khuỷu tay trên đầu gối và ngắm nhìn những đám mây đen kịt đang lướt khắp bầu trời. “Chúng ta đã tạo ra phép mầu trên màn ảnh nhỏ vào cái thời em không thể chịu đựng nổi tôi. Không có lý do gì chúng ta lại không thể chuyển phép mầu ấy lên màn bạc.”
Cô nghiêng đầu về phía anh, đôi mắt xanh lá vui tươi của cô thật sầu thảm. “Hạn chót đã qua rồi. Đến giờ Jade đã nắm chắc Helene rồi.”
Anh nhặt một hòn sỏi lên vân vê. “Cô ta sẽ không đóng vai đó.”
“À? Và vì sao lại thế?”
Anh không thể trì hoãn chuyện này thêm nữa. “Bởi vì cô ta chưa từng được cân nhắc vào vai.”
Georgie ngồi thẳng dậy. Anh lia viên đá vào sóng. “Tôi đã nói dối em.”
Cô nắm chặt tay lại.
Anh không thể nhìn cô. “Vào lúc ấy tôi đã có đủ loại lý do tốt đẹp.”
Miệng cô siết lại cay đắng. “Anh thực sự là một thằng khốn, đúng không?”
“Chính xác! Tôi đã bảo em thế mà!”
Cát bay tung tóe đâm rát hai bắp chân trần của anh khi cô nhảy phắt dậy. Anh đứng bật dậy và đi theo cô. “Nghĩ về điều ấy đi, Georgie. Giờ khi tôi đã khoe ra con người thật của mình, chẳng có gì cản đường em nữa. Vai đó là của em, và sau những gì tôi đã làm, em có thể nhận nó mà không phải lo lắng về bất kỳ thứ cảm xúc vớ vẩn hỗn loạn nào đang chắn ngang đường em nữa. Em nên mừng là tôi đã nói dối chứ.”
Dù chính miệng mình nói ra, anh chẳng hề tin lấy một lời nào. Và cả cô cũng không. “Tôi vào đây.” Cô rảo bước.
Anh vội bước theo nhịp chân cô. “Tôi... khá chắc chắn rằng anh chàng đằng kia có một chiếc máy ảnh. Chúng ta cân âu yếm trước đã.”
“Tự âu yếm chính mình ấy.” Gót chân cô đá cát tán loạn. Anh trượt cánh tay quanh vai cô, ép cô đi chậm lại.
Anh rất có thể đang ôm một cây xương rồng.
Bộ phim có thể hoàn thành mà không có cô. Họ sẽ tìm một nữ diễn viên khác, có lẽ không giỏi bằng, nhưng cũng xứng đáng. Chỉ có điều tất cả mọi người đều muốn Georgie, và với tư cách nhà sản xuất, công việc của anh là biến những chuyện không thể thành có thể. Anh không thể để bất kỳ ai trong số họ - Rory, Hank, cho đến những nhân viên thấp nhất - thấy rằng anh không làm nổi công việc ấy.
Họ về đến nhà khi một tia chớp vỡ tan trên mặt sóng. Anh chộp lấy cổ tay cô, bắt cô dừng lại ngay khi cô chuẩn bị bước lên hành lang. “Georgie...” Anh thấy khó mà hít đủ không khí vào phổi. “Anh không chắc phải làm cách nào để nói với em điều này...”
Gió thổi một lọn tóc khác lên mặt cô. Cô vuốt nó ra sau và nghiêng đầu. Anh thả cổ tay cô ra. “Những tuần vừa rồi anh rất... nhớ em. Nhiều hơn những gì anh từng nghĩ.” Axit sôi sục trong dạ dày anh khi cô tiếp tục đứng đó, chờ đợi một cách kiên nhẫn. “Hãy giúp anh thoát khỏi chuyện này đi.”
“Tôi không biết anh đang cố nói gì.”
“Là... anh đã không nhận ra mình đã trở nên quen với việc ở cùng em đến thế nào cho tới tận khi em bỏ đi. Hai người chúng ta... anh cứ nghĩ nó chỉ là một tình bạn tuyệt vời, nhưng - anh không biết làm sao để nói điều này.” Một tấm vải bạt bay phần phật trong gió. “Có thể anh đã... yêu em.”
Cô chằm chằm nhìn anh.
“Mỉa mai thật, phải không. Đúng lúc em thoát được khỏi anh, giờ anh lại ở đây... ước gì em không thế.”
“Tôi không tin anh.”
“Cái lời nói dối về Jade. Có gì đó tuyệt vọng trong nó, phải không? Anh nghĩ mình đã không muốn... thú nhận những gì anh đang thực sự cảm thấy.”
“Anh đang thực sự cảm thấy gì, Bram? Anh sẽ phải nói thẳng điều ấy ra bởi vì tôi không nắm được nó.”
“Em biết anh đang nói gì mà.”
Rõ ràng là cô đã phát ngấy những câu lập lờ của anh bởi vì cô quay đi và hướng đến cầu thang.
“Chuyện đã bắt đầu ngay nơi này, em biết đấy,” anh nói với theo cô. “Không phải mười lăm hay mười sáu năm trước trong thời Skip và Scooter, mà là ở ngay đây trên ban công nhà Trev ba tháng trước. Em và anh.” Cô dừng lại ở đầu cầu thang và nhìn xuống chỗ anh. Anh bước hai bậc một để đến chỗ cô. “Kể từ lúc chúng ta thức dậy trong phòng khách sạn ở Vegas, chúng ta đã lên vòng đu quay khổng lồ điên cuồng này.” Một luồng gió thổi bay một tờ báo khắp ban công. “Anh vẫn nghĩ em là người bạn tốt nhất mà anh từng có, nhưng giờ anh biết nó không chỉ là tình bạn.”
“Nó là tình dục.”
Anh cảm thấy một tia tức giận. “Chắc chắn rồi, nó là tình dục, nhưng đó không phải tất cả. Chúng ta không cần giả bộ với nhau. Chúng ta... hiểu nhau.” Anh xông tới, ép ra những lời tiếp theo dù anh ghét chính mình vì điều anh sắp sửa nói. “Anh thậm chí còn đang nghĩ - Chỉ nghĩ thôi. Ý tưởng của em về…” - một nắm tay khổng lồ siết chặt ngực anh - “về việc có một đứa con.” Cô thốt ra một âm thanh mềm mại, không thể nghe rõ. Anh nhấn mạnh thêm. “Anh vẫn chưa nói được câu hãy cùng làm việc ấy nào. Anh chỉ đang nói rằng... Chỉ là anh sẵn sàng để ít nhất cũng nói chuyện về việc ấy.”
Cô nuốt chửng mặt anh bằng mắt, và anh muốn hét vào cô, bảo cô rằng anh là đồ nói dối đấy và anh không dễ bị mắc lừa đến thế đâu. Thay vào đó, anh gạt sang bên mọi mảnh vụn lòng tự trọng mà anh còn sót lại và dấn tới một câu kết tởm lợn nhất. “Anh đã... yêu em, Georgie. Thật đấy.”
Cô ép các ngón tay lên môi. Một tiếng sấm nổ đùng đoàng rung chuyển cả ban công. “Thật sao?” cô thì thầm.
Những giọt mưa xối xả rơi rát mặt anh, và anh gật đầu.
Cô không làm gì hết. Cô chỉ đứng đó. Và rồi cô kêu tên anh. “Bram...” Dang rộng cánh tay, cô nhào vào anh. Cô rúc vào lồng ngực anh, trượt chân vào giữa hai chân anh, và anh muốn kêu gào trước thảm họa anh vừa gây ra... cho đến khoảnh khắc cô giật đầu gối và đập mạnh vào hòn bi của anh. Qua tiếng thở khò khè đau đớn của anh, anh nghe thấy hai từ.
“Đồ khốn.”
Tiếng gió gào rú... Tiếng chân trần lao sầm sập trên hành lang... Tiếng đóng sập cửa khi cô biến mất vào trong... Và tiếng thở dốc đau thắt ruột của chính anh. Anh nắm lấy một mép đá và cố không ngất đi. Cửa lại mở ra và chìa khóa của anh bay theo, qua lan can hành lang và rơi xuống cát.
Cơn bão đổ xuống.
Georgie đứng bên trong cánh cửa khóa chặt, ôm chặt lấy mình để giữ cho những thứ trong lòng cô không trào ra ngoài. Mưa đập vào cửa sổ, đập vào cô. Bram không hề thay đổi. Anh là một kẻ lợi dụng, vẫn quỷ quyệt như thường, giả vờ trao đi thứ cô khao khát nhất để đạt được thứ anh thèm muốn cho chính bản thân mình.
Bão tố giận dữ bên ngoài, một cơn bão cuồng nộ hơn giận dữ bên trong.
Trò giả vờ hôn nhân của cô đã hết rồi, và sẽ không đời nào có một cuộc ly hôn thân thiện hết. Không Bruce và Demi. Cảnh nhục nhã trước công chúng sẽ tệ hơn nhiều so với lần đầu tiên. Nhưng cô không quan tâm. Những năm giả bộ và đóng kịch của cô đã chấm dứt rồi. Cô sẽ không bao giờ là Scooter Brown can trường, cô gái có thể bật lại mọi nghịch cảnh với một nụ cười và một câu nói đùa thông minh nữa. Cô là một người phụ nữ có thực, người vừa mới bị phản bội.
Và lần này cô sẽ báo thù.
Khi Bram đã có thể di chuyển trở lại, anh khập khiễng đi xuống bãi cát và quăng mình vào đại dương. Tê liệt trước những con sóng giận dữ và làn nước ầm ào tăm tối, anh cầu nguyện để dòng nước rửa sạch những tội lỗi của mình. Anh lao xuống dưới một con sóng, ngoi lên, rồi lại lao xuống. Cả cuộc đời này anh đã xô đẩy và lừa gạt, nhưng anh chưa từng làm một chuyện gì đáng ghê tởm như chuyện anh vừa có thuyết phục một người không đáng phải nhận điều ấy nhất.
Anh thấy con sóng ấy ngay trước khi nó đập vào anh, một tháp nước sừng sững. Nó vỡ tan trên đầu anh và xô anh xuống. Anh vặn người, chìm xuống, ngoi lên trong một giây, rồi lại lật người. Cát cào xước khuỷu tay anh, rồi có thứ gì đó sắc nhọn quạc chân anh. Anh mất sức chống đỡ. Phổi anh bỏng rát. Dòng nước bắt được anh và kéo anh - lên, xuống, anh không biết nữa - dòng nước ích kỷ, chảy theo hành trình của bản thân mà không thèm dành ra một suy nghĩ nào cho nạn nhân của mình.
Anh ngoi lên mặt nước, thoáng thấy bờ biển, rồi lại bị nhấn xuống dưới bởi một con sóng giội. Cô đã trở thành lương tâm của anh, người tình của anh, thiên thần hộ mạng của anh, người bạn tốt nhất của anh. Cô đã trở thành tình yêu của anh.
Cơ thể anh lao về phía ánh sáng - một quầng sáng mờ ảo chỉ hiện rõ trong đầu anh. Anh hổn hển hít không khí, chìm nghỉm, lao xuống đáy. Anh yêu cô.
Dòng nước lại tóm lấy anh và lật nhào anh, một con người chắp vá vô giá trị mà sứ mệnh cuộc đời vốn chỉ là chiều lòng chính bản thân anh ta.
Hình ảnh của cô đến bên anh, nâng anh lên, tóm chặt lấy anh và kéo anh cho tới khi chân anh chạm được đáy. Khuỷu tay anh đang chảy máu, cả chân anh, cả tim anh nữa. Anh lê lết tới bãi biển và nằm gục xuống cát.
Tình Đầu Hay Tình Cuối Tình Đầu Hay Tình Cuối - Susan Elizabeth Phillips Tình Đầu Hay Tình Cuối