Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thương Ly
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 23
Chương 23: Thân phận
Thái giám nối nhau thành một hàng dài bưng những đồ dùng cần thiết cho hôn lễ vào gian phòng nhỏ của Mỹ Ly. Hồng Linh bận bịu đến toát mồ hôi, nơi nào còn trống cũng xếp đầy đồ đạc, thái giám vẫn liên tục ùn ùn bưng thêm vào. Rất nhiều tiểu cung nữ đứng ngoài cổng viện xem náo nhiệt, đối hẳn với vẻ mỉa mai ngày trước, ai nấy đều hâm mộ than thở không thôi, cố ý lớn giọng chuyện trò để lấy lòng bọn người hầu của Mỹ Ly: “Khánh vương gia quả thực coi trọng cách cách!”
Mỹ Ly dựa vào gối cao, nửa nằm nửa ngồi trên sập, lẳng lặng lật giở từng trang sách, chẳng để ý gì đến mọi việc bên ngoài, dường như không hề liên quan đến bầu không khí phấn khởi hào hứng chung quanh. Những quyển tạp văn và truyện cười do Vĩnh Hách tặng đã xếp thành chồng cao, cùng làm bạn với nàng qua nhiều đêm không ngủ.
“Cách cách, Thừa Nghị bối lặc đến.” Hồng Linh vừa đưa khăn tay lau mồ hôi vừa chạy ùa vào, vẻ mặt đầy nghi ngờ, không thể nào tưởng được Thừa Nghị bối lặc lại đích thân đến thăm cách cách nhà mình. Ngay lão tổ tông, cũng chỉ vào dịp lễ tết mùa xuân hắn tới tiến cung vấn an mà thôi.
Mỹ Ly cũng rất bất ngờ, ngồi thẳng lên, sững sờ một lát rồi mới đứng dậy đón tiếp, bấy giờ Thừa Nghị đã chậm chậm bước vào rồi.
Hai bên im lặng nhìn nhau. Thừa Nghị nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Hồng Linh đang ngẩn ngơ đứng đó. Sống lưng ớn lạnh, Hồng Linh lập tức hiểu ý nhún mình cáo lui. Thừa Nghị bối lặc và Khánh vương gia rất giống nhau, mặt càng không đổi sắc càng khiến người ta sợ hãi. Lúc lui ra ngoài, Hồng Linh còn tự động đóng cửa lại, linh cảm được Thừa Nghị bối lặc cất công đến thăm cách cách thì hẳn sẽ có chuyện quan trọng cần nói.
“Thừa Nghị ca, mời ngồi.” Mỹ Ly đích thân châm trà. Chắc Thừa Nghị vung roi thúc ngựa chạy từ bãi săn về đây, áo choàng dài màu nhạt đã phủ một lớp bụi mỏng.
Thừa Nghị ngồi xuống ghế nhưng không uống trà cũng không nói gì nhiều, lấy một gói vải gấm nhỏ từ trong người ra cho Mỹ Ly: “Cầm lấy!”
Theo phép lịch sự, Mỹ Ly cẩn thận đón lấy, không muốn hắn thất vọng nên mới giả vờ tò mò mở ra, bên trong gói vải là một tấm da dê đã ngả vàng, bên trên vẽ chi chít đồ hình, có người và hình bát quái, phức tạp rối rắm, hơi giống phù chú thần bí mà những tên lừa đảo trên giang hồ hay sử dụng. Nàng không có lòng dạ nào tìm hiểu, chỉ lấy làm lạ vì sao Thừa Nghị lại đưa vật này cho nàng.
“Đây là bản đồ Bát Bộ Bát Trận.” Thừa Nghị giải thích ngắn gọn, “Hoàng thượng phái ta tìm kiếm từ lâu, có liên quan đến một kho báu khổng lồ thời tiền Minh. Hai năm trước ta tìm được rồi, vẫn giữ bên người, sợ hoàng thượng trước ta tìm được rồi, vẫn giữ bên người, sợ hoàng thượng giáng tội xuống thì không đợi được đến ngày đánh Chuẩn Cát Nhĩ.” Hắn điểm vào cuối câu một tiếng cười nhạt.
Bàn tay cầm tấm da dê run lẩy bẩy, suýt nữa đánh rơi. Mỹ Ly hiểu ý Thừa Nghị. Bản đồ Bát Bộ Bát Trận này có ý nghĩa lớn với hoàng thượng và với Đại Thanh, lớn đến mức Thừa Nghị có thể dùng nó để giữ mạng.
“Ngày mai hoàng thượng trở về, muội đem dâng vật này lên, dẫu không giúp muội làm vương phi của Tĩnh Hiên, nhưng làm bình thê cũng được.”
“Thừa Nghị ca...” Mỹ Ly cố nén nước mắt, lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào, thế gian này vẫn còn một người chịu nghĩ cho nàng như vậy, nàng thật sự cảm kích đến tận đáy lòng, nhưng ân huệ này, nàng không thể nhận được, bèn nhẹ nhàng cầm lấy tay Thừa Nghị rồi đặt tấm da dê vào. “Muội không cần đâu, huynh giữ lại đi!”
Đây là bảo vật để hắn giữ mạng, nàng không thể nhận được.
“Cứ cầm đi!” Thừa Nghị cười dài, nhét tấm da dê vào tay nàng. “Giờ đây ta đã không còn cần đến nó nữa. Hoàng thượng sẽ không giết ta đâu.”
Mỹ Ly còn định từ chối nữa, nhưng Thừa Nghị nhìn nàng bằng ánh mắt hết sức nặng nề, rồi lắc đầu chặn ngang lời nàng: “Ta phải dẫn binh đi trước, đến đóng ở biên cương chờ lệnh. Suy đi tính lại, thân là huynh trưởng mà chưa giúp được gì uội. Muội đem dâng cho hoàng thượng, người sẽ hiểu được ý của ta, khôi phục phong hiệu Hòa Thạc cách cách uội. Tuy muội không phải là đại phúc tấn, nhưng phẩm cấp cao hơn nàng ta, về sau ít nhất cũng không bị nàng ta sỉ nhục.”
Biết nàng đã tuyệt vọng buông xuôi, Thừa Nghị mới chịu khó thuyết phục nhiều như vậy, có lẽ hiện giờ nàng quá chán nản để mà tính toán chuyện tương lai, nhưng đời còn dài, hắn cười khổ, năm tháng tàn nhẫn chẳng vì ai mà dừng.
Vận mệnh hết lần này đến lần khác hành hạ nàng, hắn đều chứng kiến hết, không khỏi chua xót trong lòng, nhưng chỉ giúp nàng được vậy thôi.
“Mỹ Ly, muội hãy nghe lời ta khuyên đi, coi như là ái ngại cho cảnh ngộ của ta cũng được.” Thừa Nghị thở dài, bản đồ kho báu này thực ra cũng chẳng giúp ích gì cho tương lai Mỹ Ly, nhưng hắn chỉ làm được đến vậy. Hắn cũng chỉ là một người bó tay trước vận mệnh mà thôi.
Mỹ Ly trầm lặng hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu.
Đêm đó, nằm trong chăn siết chặt bản đồ da dê, nàng chợt lo sợ cho những năm tháng sắp tới. Trái tim chai sần bỗng thức tỉnh vì lời nói của Thừa Nghị. Nàng chỉ là trắc phúc tấn, là vợ lẽ. Hạng người này nàng gặp quá nhiều trong lãnh cung rồi. Người từng hiển hách, người từng mờ nhạt, nhưng khi bị đàn ông bỏ rơi, họ đều có chung một kết thúc. Lúc vừa vào lãnh cung, nàng sợ nhất là nhìn vào ánh mắt họ, ánh mắt nặng nề đục ngầu, lạnh lẽo ám ảnh, điều duy nhất mà họ làm mỗi ngày là ngồi chờ chết.
Chỉ có người từng trải qua tăm tối mới biết sợ bóng đêm.
Cuối cùng, nàng giấu bản đồ vào người, đi đến chính điện của hoàng thượng, ít nhất nàng cũng thử vì mình một lần, ít nhất nàng không nên phụ ân tình Thừa Nghị ca dành cho. Nàng cũng thấy sợ hãi.
Có lẽ nàng đi quá sớm, cung nữ thái giám phụ trách quét dọn vừa xong việc, bốn bề lặng phắc, ngay cả tiếng chim hót lọt vào tai nàng cũng chẳng khác gì tiếng khóc nỉ non.
Đi qua nơi ở của Tĩnh Hiên, nàng bất giác rảo bước nhanh hơn. Nhưng đi được vài bước, nàng dừng lại. Trên đường chỉ có mình nàng, bước chân nhẹ nhàng, cung tường nơi này thì mỏng, chỉ có tác dụng phân cách hai lối đi, nên nàng nghe thấy rõ ràng giọng của Tố Doanh.
“...Tĩnh Hiên, chàng không thể cưới thiếp rồi hẵng để nàng ta vào cửa được sao?” Tố Doanh nhẫn nhục cầu xin.
Tĩnh Hiên không đáp.
“Xin chàng mà.” Tố Doanh òa lên khóc, hết làm nũng lại van xin, Mỹ Ly tựa hồ nhìn thấy khuôn mặt nhu mì đẫm lệ của nàng ta, ai mà chẳng đem lòng thương xót cơ chứ!
“Vậy có ảnh hưởng gì đến nàng? Mỹ Ly chỉ là trắc phúc tấn thôi.” Tĩnh Hiên lạnh nhạt buông một câu an ủi, nhưng lòng nhói đau.
Nàng chỉ là trắc phúc tấn mà thôi.
Mỹ Ly cứng đờ người đứng trên lối đi, cách bọn họ một bờ tường, nàng định bỏ chạy không nghe, nhưng người cứ như đóng đinh tại chỗ.
“Mỹ Ly...cũng là cách cách.” Tố Doanh nghẹn ngào, “Còn được lão tổ tông yêu thương. Quan trọng nhất là...” Nàng ta òa lên khóc, uất ức đau khổ ôm eo Tĩnh Hiên. Quan trọng nhất là y yêu thích Mỹ Ly! Để đoạt được Mỹ Ly, y bỏ công bỏ sức, thậm chí còn mắng mỏ cả a mã nữa. Tố Doanh là người thông minh, đương nhiên sẽ không nói thẳng ra nỗi căm hận của mình, làm vậy chỉ đưa bản thân vào tình trạng xấu hổ hơn mà thôi. Nàng dựa vào lòng y, òa khóc nức nở: “Tĩnh Hiên, thiếp sợ lắm! Chia sẻ chàng với người phụ nữ khác, thiếp không dám oán hận, thiếp chỉ sợ...chỉ sợ...tương lai sẽ trắng tay.”
Nỗi bi thương của nàng ta khiến Tĩnh Hiên hơi hơi cảm động. Thiếu nữ này ít ra còn biết trân trọng những gì y ban cho, còn biết chờ mong sự sủng ái của y.
“Trắng tay ư?” Tĩnh Hiên ôm chặt thân hình run rẩy của nàng ta. “Nàng sẽ trở thành vợ cả của ta, hoàng thượng muốn nàng làm đích phúc tấn của ta, nàng có ta rồi làm sao trắng tay được?”
“Tĩnh Hiên, thiếp có chàng thật sao?” Tố Doanh cuối cùng cũng ngơ ngẩn hỏi lại.
“Ừ, nhưng gì ta hứa với nàng sẽ không thay đổi.” Y mỉm cười.
“Tĩnh Hiên...” Tố Doanh hạ giọng nức nở, “Năm tháng về sau, thiếp sợ lắm!”
Mỹ Ly ngẩng mặt nhìn lên, ngắm áng mây thong thả trôi trên bầu trời, chỉ như thế này, thì đôi mắt cay xè mới không rơi lệ.
Tố Doanh cũng đáng thương, nàng ta cũng sợ hãi giống nàng.
Nàng nghe được những lời Tĩnh Hiên nói với Trác Mục Lãng, biết hoàng thượng có ý riêng khi ban chỉ cho hôn nhân giữa Tố Doanh và Tĩnh Hiên. Mỹ Ly chống tay vào tường quay người lại, lối đi men theo cung tường trải dài khuất khúc. Nàng khiến hoàng thượng khó xử để làm gì? Nàng gây khó dễ ột kẻ vô tội như Tố Doanh để làm gì?
Vận mệnh đã quyết làm tổn thương nàng, còn cố giãy giụa vô ích làm chi nữa. Dẫu nàng trở thành bình thê, dẫu nàng có thể giành lại phong hiệu Hòa Thạc cách cách thì sao chứ? Nàng cũng chỉ là trắc phúc tấn mà thôi!
Nàng cũng chỉ là trắc phúc tấn của Tĩnh Hiên!
Nàng sẽ khiến hoàng thượng, lão tổ tông, thậm chí cả Thừa Nghị ca ca khó xử! Dù gì Thừa Nghị ca cũng giấu nhẹm kho báu này đã hai năm, đó vốn là đại tội, hắn chịu tội khi quân để giúp nàng tranh giành chút danh phận, liệu hoàng thượng có tiếp tục tha thứ cho hắn không?
Nàng cứ tiếp tục giãy giụa ngu ngốc chứ? Vô ích thôi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thương Ly
Tuyết Linh Chi
Thương Ly - Tuyết Linh Chi
https://isach.info/story.php?story=thuong_ly__tuyet_linh_chi