Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thác Loạn Ở Lasvegas
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 12
Q
uay trở lại Circus-Circus…
Tìm con khỉ…
Vứt xừ nó Giấc mơ Mỹ
Gần bảy hai tiếng đã trôi qua kể từ cuộc đụng độ kỳ lạ đó, và không cô hầu phòng nào bén mảng vào phòng. Tôi băn khoăn Alice đã bảo gì họ. Chúng tôi nhìn thấy bà ta một lần, đang đẩy xe chở đồ trong bãi đỗ xe khi chúng tôi đang lên chiếc Whale, nhưng chúng tôi không tỏ vẻ nhận ra và bà ta dường như cũng hiểu.
Nhưng chuyện này không thể kéo dài lâu hơn. Căn phòng đầy những khăn đã sử dụng; chúng treo khắp nơi. Sàn phòng tắm ngập chừng mười lăm centimet những bánh xà phòng, chất nôn mửa, và vỏ bưởi, lẫn với kính vỡ. Tôi phải đi ủng mỗi lần vào đó tè. Bề mặt tấm thảm đốm xám phủ một lớp rất dày những hạt bồ đà dường như đang chuyển màu xanh.
Không khí bẩn thỉu của căn phòng quá thối rữa, hôi hám kinh khủng đến mức tôi nghĩ mình có thể bỏ đi mà than phiền rằng đó là một dạng “triển lãm lát cắt cuộc sống” mà chúng tôi đã mang từ phố Haight đến, để cho những tên cớm từ khắp đất nước thấy dân nghiện sẽ ngập chìm vào sự bấn thỉu và thoái hóa đến mức nào, nếu cứ để bọn họ tự tung tự tác.
Nhưng loại nghiện nào cần tất cả những xơ dừa và vỏ dưa nghiền nát này? Liệu sự hiện diện của bọn nghiện có giải thích được những khoai tây chiên bỏ thừa này không? Những vệt nước sốt cáu bẩn trong phòng?
Có lẽ vậy. Thế còn toàn bộ rượu này thì sao? Và những bức ảnh khiêu dâm thô tục này, được xé ra từ tạp chí đồi trụy như Những cô điếm Thụy Điển và Thác loạn nơi cung cấm, nằm vung vãi đầy trên gương vỡ với những vết bẩn mù tạt đã khô vàng ố… và tất cả những dấu hiệu bạo lực này, những bóng đèn xanh đỏ kỳ quặc và những mảnh vỡ của tấm kính gắn trên tường nhựa.
Không; đây không phải dấu vết của những tên nghiện bình thường, mộ đạo. Nó quá man rợ, quá tàn nhẫn. Trong phòng này, có bằng chứng cho thấy sự tiêu thụ quá độ gần như mọi loại ma túy được loài người văn minh biết đến kể từ năm 1544 sau Công Nguyên. Chỉ có thể giải thích là một cảnh dàn dựng, một dạng trưng bày y khoa cường điệu, được sắp đặt rất cẩn thận để cho thấy chuyện gì sẽ xẩy ra nếu có hai mươi tên tội phạm ma túy nghiêm trọng – mỗi tên lại nghiện một thứ khác nhau – cùng ở trong một căn phòng trong năm ngày đêm, không hề ngơi nghỉ.
Quả vậy đấy. Nhưng dĩ nhiên, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra trong Đời Thực, thưa quý vị. Chúng tôi chỉ sắp đặt tất cả những thứ này lại vì mục đích trưng bày…
Bỗng nhiên điện thoại đổ chuông, đẩy tôi khỏi trạng thái thẫn thờ hoang tưởng. Tôi nhìn điện thoại. Riiiiiiiiiiinnnnnggggg… Chúa ơi, gì nữa đây? Có phải thế không? Tôi gần như có thể nghe tiếng the thé của Quản lý, ông Heem, nói rằng cảnh sát đang trên đường tới phòng tôi và rằng tôi không nên bắn khi họ bắt đầu đạp đổ cửa.
Riiiiiinnnngggg… Không, thế họ không gọi trước đâu. Một khi họ đã quyết định bắt tôi, họ có lẽ sẽ phục kích trong thang máy: trước tiên là bình xịt hơi cay, sau đó cả toán xông vào. Chuyện xảy ra không cảnh báo trước.
Nên tôi nhấc điện thoại lên. Đó là bạn tôi, Bruce Innes, gọi từ Circus–Circus. Hắn ta đã tìm được người muốn bán con khỉ mà tôi đã hỏi. Giá 750 đô. “Chúng ta đang làm ăn với loại tham lam nào đây?” tôi nói. “Đêm qua là bốn trăm mà.”
“Lão bảo phát hiện nó biết đi tè đúng chỗ,” Bruce nói. “Lão ta cho nó ngủ trên xe tối qua, và con vật đó thực sự ỉa vào buồng tắm.”
“Thế chẳng nói lên điều gì hết,” tôi nói. “Bọn khỉ thích đến chỗ nước. Lần sau, nó sẽ ỉa lên bồn rửa.”
“Có lẽ ông nên đến tranh cãi với lão ấy,” Bruce nói. “Lão đang ở bar với tôi. Tôi bảo lão ông thực sự muốn con khỉ và rằng ông có thể cho nó một ngôi nhà tử tế. Tôi nghĩ lão sẽ đàm phán. Lão thực sự quyến luyến con vật hôi hám này. Nó ở đây, trong quầy bar cùng chúng tôi, đang ngồi trên cái ghế chết tiệt, đang nhỏ dãi vào cốc vại bia.”
“Được rồi,” tôi nói. “Mười phút nữa tôi đến. Đừng để lão khốn đó say. Tôi muốn gặp lão ta trong tình trạng tự nhiên.”
Khi tôi đến Circus–Circus, người ta đang đưa một ông già lên xe cứu thương ở ngoài cửa chính.
“Chuyện gì thế?” tôi hỏi người trông xe.
“Tôi không chắc,” hắn nói. “Có người bảo ông ta đột quỵ. Nhưng tôi nhận thấy sau đầu ông ta đầy vết xước.” Hắn chui vào xe Whale và đưa tôi cái cốc. “Ông có muốn tôi cất đồ uống cho ông không?” hắn hỏi, nâng lên một chiếc ly lớn rượu tequila nằm ở ghế xe. “Tôi có thể để nó vào ngăn lạnh nếu ông muốn.”
Tôi gật đầu. Những người này biết thói quen của tôi. Tôi đã vào ra nơi này quá thường xuyên, với Bruce và những người khác trong ban nhạc, đến mức những người trông xe biết tên tôi – dù tôi chưa bao giờ tự giới thiệu, và không ai hỏi tôi. Tôi chỉ giả định rằng đó là một phần công việc nơi đây; rằng bọn họ hẳn đã xới tung ngăn chứa đồ trên xe và thấy một cuốn sổ tay có tên tôi trên đó.
Lý do thực sự, mà lúc ấy tôi không nghĩ tới, là tôi vẫn mang thẻ dự Hội nghị Ủy viên Công tố. Nó treo lủng lẳng trên nắp túi áo khoác màu mè mặc đi săn, nhưng tôi từ lâu đã quên khuấy đi. Chắc chắn bọn họ cho rằng tôi là một dạng điệp viên ngầm siêu kỳ dị… hoặc cũng có thể không phải vậy; có lẽ họ đồn đoán về tôi vì họ nghĩ bất kỳ ai điên đến mức tự nhận là cảnh sát, trong khi đó lại lái xe quanh Vegas trên một chiếc xe Cadillac mui trần màu trắng, tay cầm ly rượu chắc hẳn là Hàng khủng, và có lẽ thậm chí còn nguy hiểm. Trong một cảnh nơi mà không ai có tham vọng lộ ra mình thực sự là ai, không có nhiều rủi ro khi hành động như một tên quỷ sứ. Những đốc công sẽ gật đầu thông thái với nhau và càu nhàu về “quân lừa đảo khốn kiếp phi đẳng cấp.”
Mặt trái đồng xu là hội chứng “Mẹ kiếp! Ai kia?”. Hội chứng này là của những kẻ giữ cửa, hướng dẫn khách, những người cho rằng bất kỳ ai hành động điên rồ, nhưng vẫn boa tiền hậu hĩnh, thì phải quan trọng – nghĩa là hắn ta cần được chiều lòng, hay ít nhất được đối xử mềm mỏng.
Nhưng đối với kẻ trong đầu đầy mescaline, thì mấy chuyện đó chẳng có gì khác biệt. Hắn cứ mò mẫm đi lung tung, làm bất cứ điều gì có vẻ là đúng đắn, và thường là đúng. Vegas đầy những kẻ mà bản chất là lập dị – những người kỳ quái thực sự – với họ ma túy không phải là một vấn đề, ngoại trừ bọn cớm và băng đảng ma túy. Chất gây ảo giác gần như chẳng ích gì ở một thành phố nơi mà bạn có thể lang thang vào sòng bạc bất cứ lúc nào trong ngày hay đêm và chứng kiến sự đóng đinh một con tinh tinh – trên thánh giá làm bằng đèn neon… bỗng nhiên biến thành cái chong chóng, xoay con thú kia theo những vòng tròn điên cuồng ngay phía trên đám đông đang chơi bạc.
Tôi tìm thấy Bruce ở quầy bar, nhưng không có dấu hiệu con khỉ đâu. “Nó đâu?” tôi hỏi. “Tôi đã sẵn sàng viết séc rồi. Tôi muốn mang con ôn vật đấy lên máy bay đưa về nhà. Tôi đã đặt hai ghế hạng nhất – R. Duke và Con trai.”
“Mang nó lên máy bay à?”
“Đúng thế,” tôi nói. “Ông nghĩ người ta sẽ nói gì sao? Chú ý đến tình trạng ốm đau của con trai tôi à?”
Hắn nhún vai. “Thôi quên đi,” hắn nói. “Họ vừa mang nó đi. Nó tấn công một ông già ngay ở quầy bar này. Lão khốn kia vừa mới cãi cọ với tay pha rượu về việc ‘để cho bọn tiện nhân chân đất vào chỗ này’, vừa lúc đấy con khỉ rít lên một tiếng, hắn liền văng bia vào nó, thế là con khỉ phát điên, nó nhảy bật ra khỏi chỗ ngồi y như người–nộm–bật–khỏi–hộp–lò–xo, và cắn một phát to ngay trên đầu ông già… Nhân viên quầy bar phải gọi cấp cứu, sau đó cảnh sát đến lôi con khỉ đi.”
“Chết tiệt thật,” tôi nói. “Tiền bảo lãnh thế nào? Tôi muốn con khỉ đó.”
“Cứ bình tĩnh đã.” hắn nói. “Tốt hơn ông nên tránh xa khỏi nhà tù kia. Chỉ cần ông đến đó là người ta còng ông lại. Quên con khỉ đi. Ông không cần nó.”
Tôi suy nghĩ một lát, rồi quyết định có lẽ hắn đúng. Chẳng ích gì lại phá hỏng mọi chuyện vì một con khỉ manh động mà tôi còn chưa bao giờ nhìn thấy. Tôi chỉ biết, nó sẽ cắn một phát vào đầu tôi nếu tôi cố chuộc nó ra. Phải mất một lúc mới làm nó bình tĩnh, sau cú sốc bị nhốt vào tù, và tôi không thể chịu được phải ngồi không chờ đợi.
“Bao giờ ông bay?” Bruce hỏi.
“Sớm nhất có thể,” tôi nói. “Ở lại thành phố này cũng không được việc gì nữa. Tôi có mọi thứ mình cần rồi. Bất cứ cái gì khác cũng làm tôi bối rối.”
Hắn dường như ngạc nhiên. “Ông đã tìm thấy Giấc mơ Mỹ rồi à?” hắn nói. “Ở thành phố này sao?”
Tôi gật. “Chúng ta đang ngồi trong hang ổ của nó đây,” tôi nói. “Ông còn nhớ câu chuyện mà tay quản lý kể cho chúng ta về người chủ đây không? Chuyện hồi còn bé ông ta luôn muốn chạy trốn và gia nhập một gánh xiếc ấy?”
Bruce gọi thêm hai bia. Hắn nhìn quanh sòng bạc một lúc, rồi nhún vai. “Ừ, tôi hiểu ý ông,” hắn nói. “Giờ lão khốn ấy đã có rạp xiếc của riêng lão rồi, và một cái giấy phép để ăn cắp nữa.” Hắn gật đầu. “Ông nói đúng – lão ta là hình mẫu.”
“Tuyệt đối như vậy,” tôi nói. “Đó là Horatio Alger thuần khiết, hoàn toàn tùy thuộc vào thái độ của lão ta. Tôi đã cố nói chuyện với lão, nhưng con đồng bóng khàn giọng nào đó tự nhận là Thư ký của lão đã đuổi xéo tôi. Cô ta bảo lão ghét cánh báo chí hơn bất cứ gì khác ở Mỹ.”
“Lão ta và Spiro Agnew,” Bruce lẩm bẩm.
“Cả hai bọn họ đều đúng,” tôi nói. “Tôi cố nói với con mụ đó rằng tôi đồng ý với mọi quan điểm của lão ta, nhưng con mụ bảo nếu tôi biết cái gì tốt cho tôi thì tôi sẽ cuốn xéo khỏi thành phố này và thậm chí không còn nghĩ đến việc làm phiền Ông chủ. ‘Ông ấy thực sự ghét phóng viên,’ cô ta nói. ‘Tôi không có ý bảo đây là lời cảnh báo, nhưng nếu tôi là ông, tôi sẽ hiểu như vậy…’”
Bruce gật đầu. Ông chủ trả cho hắn một ngàn đô mỗi tuần để diễn hai ca một đêm ở Leopard Lounge, và thêm hai ngàn cho cả nhóm. Tất cả những gì họ phải làm là gây thật nhiều tiếng ồn trong suốt hai tiếng đồng hồ mỗi đêm. Ông chủ đếch quan tâm quái họ hát gì, miễn là tiếng trống cho mạnh, và âm lượng được đẩy lên cao đủ mức để thu hút người ta vào quán bar.
Thật lạ khi ngồi ở đó, tại Vegas và nghe Bruce hát những bài ồn ào như “Chicago” và “Khúc nhạc Đồng quê.” Nếu quản lý chịu nghe lời ca, thì cả ban nhạc sẽ bị trừng phạt bằng hắc ín.
Nhiều tháng sau, ở Aspen, Bruce hát cũng những bài đấy trong một câu lạc bộ đầy khách du lịch và một cựu Phi hành gia[34]… và khi bài hát cuối cùng kết thúc, tay Phi hành gia đến bàn chúng tôi và bắt đầu la hét đủ loại vớ vẩn của kẻ say xỉn, siêu ái quốc, công kích Bruce về việc “Sao một tên Canada khốn kiếp cả gan đến đây và xúc phạm đất nước này?”
“Nói đi ông,” tôi nói. “Tôi là người Mỹ. Tôi sống ở đây, và tôi đồng ý với từng lời khốn kiếp hắn nói.”
Lúc này mấy tay bảo kê xuất hiện, nhếch mép bí hiểm và nói: “Xin chào các quý ông. Ngài Tôi Khĩ nói đến lúc phải giữ yên lặng, được chứ? Và không ai cãi các nhạc công ở chỗ này, rõ chưa nào?”
Tay Phi hành gia bỏ đi, lẩm bẩm khó hiểu về sử dụng ảnh hưởng của mình để “làm gì đó, ngay,” về Luật nhập cư. “Tên anh là gì?” hắn hỏi tôi, khi bọn bảo kê buông tha hắn.
“Bob Zimmerman,” tôi nói. “Và trên đời này tôi có ghét cái gì, thì đó là một tên Ba Lan đầu đất khốn kiếp.”
“Ông nghĩ tôi là dân Ba Lan à?” hắn gào. “Đồ xỏ lá bẩn thỉu. Đồ cứt đái. Ông không đại diện cho đất nước này.”
“Chúa ơi, hãy hi vọng là cái loại ông không đại diện,” Bruce lẩm bẩm. Phi hành gia vẫn nói như mê sảng khi họ đẩy hắn ra đường.
Đêm hôm sau, trong một nhà hàng khác, Phi hành gia nói điên dại khi bọn họ tống hắn ra đường.
Tối hôm sau, ở một nhà hàng khác, Phi hành gia đang đớp – cực kỳ tỉnh táo – thì một thằng bé mười bốn tuổi tiến đến bàn hỏi xin hắn chứ ký. Phi hành gia tỏ vẻ rụt rè một lúc, giả vờ xấu hổ, rồi hắn nguệch ngoạc chữ ký trên một mẩu giấy nhỏ mà thằng bé đưa cho hắn. Thằng bé nhìn tấm giấy một lát, rồi xé thành mảnh vụn và vứt vào lòng Phi hành gia. “Không phải ai cũng yêu quý ông,” nó nói. Rồi nó quay lại và ngồi xuống bàn mình, cách chừng sáu bước chân.
Phe cánh của Phi hành gia cứng họng. Tám hay mười người – các bà vợ, quản lý và những kỹ sư già yêu quý, đã cho Phi hành gia một khoảng thời gian tốt đẹp ở Aspen huyền thoại. Giờ đây trông họ như những kẻ vừa bị đổ phân lên bàn mình. Không ai hé một lời. Họ ăn nhanh, và rời đi, không cho tiền boa.
Quá nhiều cho nhóm Aspen và các phi hành gia. Tay Phi hành gia sẽ không bao giờ gặp rắc rối đó ở Las Vegas.
Một khoảnh khắc nhỏ ở thành phố này kéo dài rất lâu. Sau năm ngày ở Vegas, bạn cảm giác như bạn đã ở đó được năm năm. Một số người bảo họ thích nó – nhưng rồi một số người cũng thích Nixon đấy thôi. Ông ta hẳn sẽ là một thị trưởng hoàn hảo cho thành phố này; với John Mitchell là Cảnh sát quận trưởng và Agnew là Ông chủ Hệ thống Cống.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thác Loạn Ở Lasvegas
Hunter S. Thompson
Thác Loạn Ở Lasvegas - Hunter S. Thompson
https://isach.info/story.php?story=thac_loan_o_lasvegas__hunter_s_thompson