Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Pendragon Tập 5 - Nước Đen
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 25 - Nhật Kí #18 (Tiếp Theo) Eelong
K
asha xác nhận:
-Đó là điểm tới của chúng ta.
Ngồi trên zenzen, tụi mình chăm chăm nhìn thác nước đen bên kia thung lũng. Đây là cột chỉ đường của chúng mình tới một nơi bí mật gọi là Nước Đen. Yorn với tay qua Kasha lấy tấm bản đồ của Seegen. Vừa mỉm cười nhìn, lão vừa lắc đầu kinh ngạc:
-Có những lúc mình cảm thấy già hơn cả mặt đất dưới chân. Khi nào già, cậu mới nhận ra: có một món quà đáng cho ta yêu quí, nâng niu nhất, vì nó không thường xảy ra.
Mình hỏi:
-Là gì?
Yorn nói với nụ cười thoải mái lần đầu tiên mình thấy từ khi gặp lão:
-Sự bất ngờ. Điều bất ngờ làm mình trẻ trung. Ngay lúc này ta đang cảm thấy mình như một đứa trẻ con vậy. Daaaa!
Lão hồ hởi la lên, thúc con zenzen phóng từ khe núi xuống đồi cỏ, thẳng tiến tới thác nước.
Kasha nói:
-Ông ấy làm tôi nhớ tới cha. Dù đã già, cha tôi vẫn luôn ngong ngóng một cuộc phiêu lưu mới.
-Cô không giống như cha cô sao?
Kasha thở dài buồn bã:
-Mọi chuyện với ông đều đơn giản. Ông rạch ròi cái gì đúng cái gì sai, điều nào công bằng, điều nào là bất công. Là một nhà thầu xây dựng, nhưng trong khi kẻ khác sử dụng gar cho những công việc khó khăn hay nguy hiểm, thì ông luôn luôn tự mình làm những công việc đó.
-Ông có nói vì sao không?
-Ông luôn bảo, ép buộc gar làm những việc mà chúng không được hưởng chút lợi lộc nào là không công bằng. Đó là một tình cảm đơn sơ, nhưng nói lên rất nhiều.
-Có lẽ cô giống ông nhiều hơn cô tưởng đấy.
Kasha im lặng. Mình hỏi:
-Cô chia tay với chúng tôi tại đây sao?
-Vẫn chưa tớ cuối bản đồ mà.
Nói xong, Kasha thúc zenzen tiến tới. Hai đứa mình phóng xuống con dốc phủ cỏ xanh, xuống thung lũng. Mình tưởng như là một tay cao bồi đang tiến vào vùng đất hoang vu chưa có tên trên bản đồ. Vành đai mặt trời tỏa ánh sáng ấm áp xế chiều trên thung lũng, làm nơi này trông như một bức tranh. Trong mấy phút đó, có thể nói là mình đang được vui chơi. Khi tới những hàng cây cao rậm rạp, hai đứa mình phải ghì cương, đi chậm lại. Yorn đã tới trước tụi mình, và mất hút trong hàng cây dày đặc. Mình sợ, nếu trời tối hẳn, tụi mình sẽ bị lạc đường cho tới khi trời sáng. Hy vọng klee có thể nhìn trong tối như những con mèo ở quê mình.
Kasha gọi lớn:
-Chú Yorn!
Tụi mình chỉ nghe tiếng thác rì rào. Không hay rồi! Tình hình sáng sủa nhất là, tụi mình phải chia nhau đi tìm. Tình hình xấu nhất... thôi, mình không muốn nghĩ đến điều xấu nhất.
Kasha kêu lên:
-Nhìn kìa.
Từ mặt đất, sương mù nhè nhẹ bốc lên, càng khó thấy được bất cứ thứ gì. Mình vừa định hỏi Kasha là cô ta đã nhìn thấy gì, thì từ phía trước một vật xuất hiện. Một bóng đen đang chầm chậm tiến tới tụi mình. Nhưng vì quá tối và cái bóng ở quá xa, nên mình chưa nhận ra vật ấy là gì.
Kasha như nghẹn thở:
-Ôi! Không!
Ít ra một câu hỏi đã được trả lời. Phần mèo trong Kasha có thị giác khá hơn phần gar trong mình.
Mình hỏi:
-Một con tang hả?
Kasha không cần trả lời, vì chỉ một giây sau mình đã thấy: đang chạy qua rừng cây, là con zenzen của Yorn... nhưng không có Yorn. Kasha thúc zenzen tới, rút mớ vũ khí trên yên của Yorn. Cô quăng cho mình một cây, bảo:
-Dù chuyện gì xảy ra, cũng đã xảy ra quá nhanh. Yorn không kịp rút vũ khí.
Kasha cầm giáo, hạ thấp bên sườn, cho zenzen chầm chậm tiến bước, ra lệnh cho mình:
-Đi bên tôi.
Mình làm theo, chĩa mũi giáo ra phía trước. Hai đứa mình xuyên qua rừng cây, hướng về phía con zenzen của Yorn đã xuất hiện. Thần kinh mình căng thẳng. Mỗi tiềng động mình đều tưởng như một con tang đang phóng qua bụi cây để tấn công hai đứa mình. Từ tiếng một nhánh cây gãy, lá lao xao, thậm chí cả tiếng thác chảy xa xa. Cái gì cũng có thể làm mình giật bắn người. Nhưng không có gì tấn công tụi mình. Chưa.
Tới cuối rừng cây, tụi mình tiến ra khoảng trống, và thấy là đã tới bờ hồ. Cũng có nghĩa: tụi mình đã gần tới đáy lòng chảo.
Các thác nước hiện ra trên đầu hai đứa mình. Gần tới nỗi mình cảm thấy cả hơi nước mát lạnh. Sao đã bắt đầu xuất hiện trên bầu trời, tỏa ánh sáng phản chiếu trên mặt hồ êm ả trong veo. Nếu không quá lo sợ, hẳn mình đã thấy là cảnh quá đẹp.
Kasha chỉ tay nói:
-Lối đó.
Nhìn lên, mình thấy một đoạn trống trong rừng cây dọc bờ hồ. Chắc đó là lối vào thác nước màu đen. Nước Đen. Nếu Yorn đã tới tận đây, hẳn lão đã đi vào con đường này rồi. Tụi mình cho zenzen đi dọc theo hồ, tới khoảng trống. Mới được mấy bước, một âm thanh làm tim mình ngừng đập. Liếc sang Kasha. Cô ta cũng nghe thấy. Cô ta là một con mèo mà. Cả hai đứa đều quay nhìn ra hồ và thấy...
Nơi mặt nước đang sủi bọt, từ dưới nhô lên một vật. Thật ra, trông như rất nhiều vật. Phải đến hai mươi bóng đen làm vỡ tun mặt nước, thoăn thoắt tiến về phía tụi mình. Chúng đang tấn công!
Kasha kêu lên:
-Chạy!
Tụi mình thúc zenzen, nhắm hướng khoảng trống, phóng tới. Mình tới rừng cây trước, không biết đang lao tới đâu. Mình chỉ muốn tránh xa gấp những quái vật lẩn lút dưới nước, chờ tụi mình. Rừng tối như hũ nút. Chỉ còn cách đi theo tiếng thác đổ. Mình tin chắc sẽ va chạm phải một thứ gì đó. Một giây sau, đúng chóc là vậy. Lúc đầu mình tưởng va phải một cành cây mọc ló ra đường. Mình ngã uỵch xuống đất, tay vẫn nắm chặt cây giáo. Cán giáo thúc trúng hông mình. Ui da! Chắc gãy một xương sườn rồi, nhưng chuyện đó chưa nhằm nhò gì. Ngước lên mình cố nhìn xem đã va phải cái gì. Không phải cành cây.
Đong đưa phía trên mình, thả từ trên cây xuống, là một tấm lưới. Có lẽ mình nên bảo là một cái bẫy thì đúng hơn. Kẹt trong lưới là... Yorn.
Lão gào lên:
-Ngăn Kasha lại. Có bẫy đó.
Kasha đang lao từ hồ tới. Mình thấy không kịp ngăn cô nữa. Kasha thúc zenzen phóng hết tốc lực. Chỉ một giây sau, thêm một bẫy nữa bung ra, tấm lưới từ trên cây chụp xuống Kasha. Con zenzen tiếp tục chạy, nhưng Kasha bị tóm gọn, lơ lửng cách Yorn chừng một mét.
Yorn kêu lên:
-Chạy đi, Pendragon.
Nhìn lại phía hồ, mình thấy cả chục bóng đen đang chạy tới. Lũ thủy quái đang mở cuộc tấn công.
Kasha gào lớn:
-Đi đi.
Mình đi. Không vì sáng suốt, mà vì không còn gì khác để làm nữa. Loạng quạng đứng dậy, mình chạy về hướng thác nước. Mình có một cảm giác thật lạ lùng nếu tới được thác nước, mình sẽ an toàn. Gar gọi Nước Đen là “nhà”. Có lẽ giống như chơi trò cút bắt: tới nhà là an toàn. Ý nghĩ vớ vẩn, nhưng mình chẳng nghĩ được điều gì hay ho hơn. Trời tối đen như mực. Mình chỉ còn có thể nghe tiếng thác chảy mà đi tới. Được mấy bước, đang lo va phải cây, bỗng chân mình bị kéo lên. Bàn chân mình bị nắm chặt, rút lên không. Mình biết ngay, nỗ lực tẩu thoát cuối cùng đã cho mình hạ cánh an toàn... vào một cái bẫy khác. Mình bị treo, lội ngược đầu, đu đưa theo gió, bất lực. Bây giờ thì cả ba bị tóm, vô vọng chống lại lũ quái vật kia.
Đầu lộn ngược, mình nhìn những hình thể đen ngòm chạy tới. Trông chúng không giống tang. Chúng giống những cái bóng không hình dạng hơn. Những con ma đen thui thủi. Chúng chạy qua Yorn và Kasha, tiến thẳng lại mình. May mắn ghê chưa! Còn cách chừng gần hai mét, chúng ngừng lại, rồi vây quanh mình. Không tấn công, chỉ đứng nhìn. Mình khấp khởi hy vọng: có lẽ đây không phải là những con vật vô tri đang tìm kiếm bữa ăn chiều. Mình không nhúc nhích, không thở. Chắc nếu mình giả chết, chúng sẽ bỏ đi. Ờ, đúng đó!
Vòng vây mở ra, để một bóng đen to lớn hơn nhiều bước vào. Bóng đen này to lớn hơn ít nhất cũng là ba mươi phân. Khó biết chính xác nó là gì, vì trời quá tối, và mình... vị treo ngược. Cái bóng đó tiến tới, rồi đứng nhìn mình. Ít ra là mình nghĩ nó nhìn mình, vì mình có thấy mắt nó đâu. Đám kia xúm xít sau nó. Khi chúng đến gần hơn, mình hiểu lý do vì sao chúng không có hình dạng. Tất cả đều chùm áo choàng đen, kín mít từ đầu tới chân. A, đây không phải là thú hoang dã, cũng không phải là ma. Chúng có mặc áo mà. Nhưng chúng là gì? Hay là ai?
Tên đầu đàn vươn tay tới mặt mình. Mình co rúm lại, chờ một sự đau đớn. Nhưng trái lại, nó vươn ra một cánh tay thật kỳ lạ: đầu cánh tay tròn vo, gói trong miếng vải rách. Kẻ này quá lớn, không thể là klee. Càng chắc chắn không phải là tang. Nhưng mình không thể tưởng tượng ra một loài thú nào lại có cánh tay dài mà cuối cánh tay lại... tròn vo. Trống ngực mình đập thình thịch. Mình muốn nói, mà cổ họng cứ nghẹn lại. Mình trừng trừng nhìn khi đầu tay tròn chọc chọc như xem mình có tỉnh táo không. Lúc đó mình nhận ra, đây chẳng là đầu cánh tay tròn của người ngoài hành tinh gì ráo. Đó là cánh tay của người già bình thường. Tụi mình đã bị một đám gar trùm áo dài tấn công, và một con người bình thường đang chọc tay vào mình... với một bàn tay cụt. Giọng trầm ấm dịu dàng như thoát ra từ một giấc mơ – có lẽ là giấc mơ khó tin nhất mà mình có được.
Tiếng nói thoáng chút cười cợt:
-Làm gì ở đây vậy, chú lùn? Đi dạo hả?
Ông ta lột mũ trùm đầu, để lộ ra ánh mắt ân cần mà mình hằng tưởng tượng. Với nụ cười thân ái, ông nói tiếp:
-Tưởng không bao giờ tới nơi này chứ, Bobby.
Đưa tay lên cổ, mình gỡ sợi dây chuyền có mấy cái nhẫn Lữ khách. Đưa cho ông cái nhẫn lớn nhất, mình nói:
-Chỉ ghé qua để trả lại nhẫn này thôi, ông Gunny.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Pendragon Tập 5 - Nước Đen
D.j.machale
Pendragon Tập 5 - Nước Đen - D.j.machale
https://isach.info/story.php?story=pendragon_tap_5_nuoc_den__d_j_machale