Chương 25
uốt cả nửa đêm, Chiron dẫn họ băng qua đám đá đổ vỡ và địa hình lởm chởm.
Emily thận trọng đặt tay lên người Pegasus trong lúc di chuyển. Con tuấn mã đang trở nên vô cùng mệt mỏi và bắt đầu vấp phải đám đổ vỡ. Thấy vậy, Emily sử dụng năng lượng để nhấc bổng nó lên và đưa nó đi.
Khi ánh bình minh xám xịt và ủ rũ xuất hiện, họ gặp những người dân Olympus trông mệt mỏi hơn nữa. Hầu hết là những người Emily chưa gặp bao giờ. Có những sinh vật Olympus có cánh, sinh vật Olympus trông giống loài rắn và rất nhiều sinh vật đang kiệt quệ và bại trận. Nhưng khi cô đi qua, tất cả họ đều đứng dậy và nhìn cô một cách tò mò. Những người có thể di chuyển được liền đi theo.
“Pegs, nhìn kìa,” Emily nói. “Họ không biết chị, nhưng chắc họ cảm nhận được chị là Thần Lửa. Họ đi theo chị.”
“Đó có thể là điều tốt hoặc không tốt,” đặc vụ B căng thẳng nói.
Một người khổng lồ đẩy đặc vụ CRU về phía sau và gầm gừ vài tiếng khó chịu. “Có vẻ là điều tồi tệ hơn đấy,” anh ta kết luận.
Chiron giơ tay lên và họ dừng lại. Họ đang đứng trước đống đổ nát của một tòa nhà. Emily nghĩ nó có thể đã từng là cung điện của thần Jupiter, nhưng dường như nó được đặt ở một chỗ khác.
Đứng phía trên cao lối vào là ba người phụ nữ có cánh. Những con rắn còn sống quấn lấy nhau trên tóc họ và khuôn mặt màu diệp lục của họ lộ vẻ xanh xao, nhợt nhạt. Họ gầm gừ và đe dọa bất cứ ai đến gần những nơi đổ nát.
Emily ngước nhìn những người phụ nữ đang giận dữ và họ khiến cô nhớ đến bọn Nữ thần tóc rắn. “Họ là ai vậy?”
Đặc vụ B nhún vai. “Qua hình dạng của họ thì tôi nghĩ họ là những Nữ thần Báo thù.”
“Gì chứ?”
“Ba Nữ thần Báo thù,” đặc vụ B giải thích. “Họ được biết đến như những người trả thù cái ác và thực hiện những sự trừng phạt tàn ác với những ai phạm tội.”
“Ta chưa bao giờ nghe nói đến họ cả.”
Đặc vụ B lắc đầu. “Thực sự mà nói, Emily ạ. Nếu bằng cách nào đó chúng ta thoát khỏi chuyện này, tôi sẽ mua cho cô vài cuốn sách viết về thần thoại học. Suốt quãng thời gian sống cùng người xứ Olympus mà cô gần như chẳng biết gì về họ cả!”
“Làm sao mà anh lại biết nhiều như thế chứ?” “Khi mà CRU biết đến người xứ Olympus, tất cả chúng tôi đều được lệnh phải nghiên cứu thần thoại học để làm quen dần với những thứ chúng tôi chuẩn bị đối mặt.”
Nữ thần Báo thù thứ nhất lướt xuống nhóm người và thách thức Chiron.
Trong khi họ cãi vã, Emily đặt Pegasus xuống đất. “Em thế nào rồi, Pegs?” Cô vừa hỏi khe khẽ vừa vuốt ve đám bờm của nó. “Em ổn chứ?”
Pegasus hí nhẹ.
“Nó kiệt sức rồi,” đặc vụ B nói, “và nó đã không được ăn uống gì trong nhiều giờ qua. Tất cả chúng ta đều vậy.”
Emily lấy chiếc mũ thức ăn ra và huơ tay phía trên nó để lấy một lượng lớn bánh phấn hoa cho con tuấn mã. “Nào, em ăn đi, Pegs.” Cô đưa một chiếc bánh phấn hoa cho đặc vụ B. “Anh cũng có thể ăn được đấy. Giờ thì anh đã tiếp xúc với nó rồi nên chẳng việc gì mà phải chịu đói như vậy cả.”
Một giọng nói quen thuộc với ngôn ngữ xa lạ vang lên phía sau những người khổng lồ. Khi họ dạt ra, Emily vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy một thanh niên trẻ trung đang đi giữa hai hàng người khổng lồ. Người này tầm mười tám, mười chín tuổi với mái tóc gợn sóng, tối màu, làn da sáng sủa, mịn màng và đôi mắt ngời sáng. Thân hình vạm vỡ với bộ ngực mạnh mẽ, cơ bắp. Trong tay, anh ta cầm một chiếc đinh ba dài. Nhưng đôi mắt đó chính là thứ đầu tiên Emily nhận ra - chúng có màu lam xám sắc sảo như đại dương cuộn sóng.
“Thần Neptune,” Emily gọi, “có phải thần không?”
Pegasus hí lên vui mừng khi nó nhận ra. Một cách đau đớn, nó đứng dậy và đôi cánh nó vỗ vỗ khiến những chiếc lông vũ rơi lả tả xuống đất. Rõ ràng đó là niềm vui sướng khi nó được nhìn thấy cha mình sống lại.
Nhưng tình cảm đó đã không được đáp lại. Thần Neptune thể hiện một thái độ cay độc và đầy đe dọa. Thần chĩa chiếc đinh ba về phía Emily và nói bằng tiếng Olympus. Mặc dù Emily không hiểu được những lời thần nói nhưng thông điệp đã quá rõ ràng. Thần không biết họ là ai.
Pegasus hí lên và bước tới trước nhưng thần Neptune không chịu lắng nghe. Thần gõ nhẹ đầu của chiếc đinh ba. Pegasus bị nhấc bổng khỏi mặt đất và ném văng ra xa vài mét. Con tuấn mã già yếu rơi ầm xuống đống cột đá cẩm thạch vỡ nát, đè cả người lên đôi cánh. Nó kêu ré lên vì quá đau đớn.
“Pegasus!” Emily trở nên thù địch với thần Neptune. “Nó là con trai của ngài mà, ngài thật ngu ngốc!” Cô quát tháo bằng một giọng mà cô sẽ không bao giờ dám nói với thần Neptune trong thời gian thực của mình. Emily bắn một luồng lửa khiến thần Neptune văng mạnh về phía sau. Thần va vào một người khổng lồ và làm hắn khuỵu chân xuống. Cả hai người họ ngã nhào xuống đất thành một đống ngổn ngang.
“Emily, không được!” đặc vụ B kêu lên. “Đừng giết ông ấy, nếu không Pegasus sẽ không bao giờ tồn tại!”
“Ta không định giết thần ấy,” Emily hét lên, “nhưng không một ai được làm đau Pegasus, kể cả đó là cha của cậu ấy!”
Thần Neptune đứng dậy và chĩa chiếc đinh ba của mình vào Emily. Ai cũng hiểu rõ rằng vũ khí này có thể bắn ra một luồng nước chết người đủ mạnh để cắt đôi đối thủ của nó. Emily nhận ra rằng thần Neptune đang không đùa giỡn hay đợi chờ lời giải thích nào hết.
Khi luồng nước đầu tiên bắn về phía mình, Emily giơ tay lên và dễ dàng chuyển hướng nó ra chỗ khác. Nó đập vào những gã khổng lồ xung quanh cô và họ ngã nhào xuống đất.
Emily phóng năng lượng của mình về phía trước và nhấc bổng thần Neptune lên không trung. “Dừng lại!” Cô quát thần. “Chúng con đến đây để giúp các ngài mà!”
Nhưng thần Neptune không bỏ cuộc. Một lần nữa, thần chĩa chiếc đinh ba vào Emily. Nhưng Emily đã nhanh hơn. Năng lượng của cô giật phăng chiếc đinh ba ra khỏi tay thần. Vũ khí đó rơi thẳng xuống chỗ đặc vụ B.
“Hãy giữ nó trong lúc thần Neptune và tôi nói chuyện một chút!”
Emily bay lên cao và đối diện với thần Neptune phía trên đầu nhóm người khổng lồ.
“Emily, đừng!” đặc vụ B gọi to. “Cô sẽ làm thay đổi tương lai mất!”
“Anh có thể tin tưởng tôi được không vậy?” Cô quát.
Đột nhiên, từ trong đống đổ nát, Pegasus hét lên. Một thiếu niên đứng phía trước nó với đôi bàn tay đang bóp chặt lấy đầu của con tuấn mã.
“Không!” Emily hét lên. “Buông nó ra!”
Emily thả thần Neptune ra và bay thẳng về phía cậu thiếu niên đang làm đau Pegasus. Cô túm cậu ta ra xa khỏi con tuấn mã đang đau đớn. Cả hai cùng ngã nhào và rơi vào một chiếc hố lớn và sâu đầy đá vụn.
Trước khi chạm xuống đáy hố, cậu thiếu niên vòng tay quanh người Emily và ôm cô thật chặt. Cậu ta xoay người một vòng để chỉ một mình mình bị đập người xuống đáy hố. “Emily, ta đây,” cậu ta kêu to, “ta là Jupiter đây!”
Emily nằm phía trên cậu thiếu niên. Đôi mắt đen của cậu ta sáng ngời, đầy tinh quái và cậu ta có một nụ cười đẹp như tượng tạc có thể đốn ngã người khác, nụ cười để lộ ra hai lúm đồng tiền sâu hoắm hai bên má. Rõ ràng là cậu ta rất đẹp trai, nhưng cô không tìm thấy dấu vết nào của vị chỉ huy xứ Olympus cả.
“Thần Jupiter ư?” Emily cau mày. “Có thật là ngài không ạ?”
“Thế con biết bao nhiêu Jupiter khác nữa nào?” Thần trêu chọc cô. “Dĩ nhiên là ta rồi.”
“Và thần nói được tiếng Anh sao?”
Thần Jupiter đứng dậy và đưa tay ra giúp cô đứng lên. Thần cười ngoác miệng. “Ta biết chứ. Cháu trai của ta, Pegasus, đã dạy ta đấy.”
Emily không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. “Bằng cách nào ạ?”
“Khi ta chạm vào nó,” thần Jupiter giải thích, “ta đã thấy nó là ai và nó từ đâu đến. Các con đã đi cả một chặng đường dài. Ta vô cùng cảm kích trước sự giúp đỡ của con. Pegasus nói đúng. Chúng ta phải ngăn chặn vũ khí của cha ta lại trước khi nó tiêu diệt tất cả chúng ta.”
Emily gần như quá ngạc nhiên để nói được gì. “Ngài... Ngài đã biết mọi chuyện sao ạ?”
“Đúng,” thần cười toe toét. Rồi đôi mắt thần lại ánh lên. “Ta cũng biết mọi thứ về con.”
“Ví như?”
“À, để ta xem nào,” thần nhẹ nhàng nói. “Con bắt đầu bằng cuộc đời của một con người và rồi được biết đến như Thần Lửa của xứ Olym- pus. Nhưng sự thật thì con lại là người Xan cuối cùng. Một tộc người cổ xưa trong thần thoại và truyền thuyết. Chính con đã giúp chúng ta kết thúc cuộc chiến hung tàn này với các Titan. Ta nói đúng chứ?”
Emily đứng yên vì vẫn còn sửng sốt. Niềm vui vì thần Jupiter sống lại thật quá đỗi lớn lao. Cô đã từng hy vọng rằng sẽ tìm được thần ở thời điểm quá khứ này, nhưng không bao giờ nghĩ được rằng nhìn thấy thần trong hình dạng này. Sự lanh lợi trong đôi mắt trẻ trung và bí hiểm đang khiến cô rung động và cái cách thần nói gợi cho cô nhớ đến Paelen nhiều lắm.
Thần Jupiter đặt cánh tay quanh eo của cô và cười tươi tắn khi thần đưa cả hai người họ bay ra khỏi cái hố đó tới chỗ thần Neptune đang đứng, một lần nữa lại chĩa chiếc đinh ba về phía đặc vụ B và Pegasus. Thần Jupiter đặt cô xuống và chạy tới chỗ anh trai mình. Thần đặt hai bàn tay lên đầu thần Neptune.
Khi thần Jupiter đang truyền thông tin, thần Neptune loạng choạng không vững. Khi thần hồi phục lại, thần quỳ xuống trước Emily. Màu xanh trong đôi mắt đã dịu nhẹ như màu đại dương ấm áp và yên bình - màu mắt mà cô từng biết và yêu mến.
“Xin hãy tha thứ cho ta. Ta đã không biết.” “Con không phải là người mà ngài cần xin lỗi đâu ạ!” Emily nhào tới chỗ Pegasus đang nằm. Đặc vụ B ở bên cạnh nó và khó nhọc giúp nó đứng dậy. “Giờ chị có được em rồi, Pegs à,” Emily vừa nhẹ nhàng nói vừa nâng nó ra khỏi đống đổ nát và chữa đôi cánh bị thương của nó. “Em đã phải chịu đựng chuyện này quá nhiều. Chị ước gì mọi người để cho em được yên.”
“Pegasus, con trai của ta,” thần Neptune kêu lên, “xin hãy tha thứ cho ta, ta thực sự đã tin rằng các con là các Titan đến đây để tiêu diệt chúng ta.” Thần vòng tay quanh cổ Pegasus và ôm nó thật chặt.
“Cô đã nói với ông ấy?” Đặc vụ B buộc tội. “Cô mất trí sao? Không ai nên biết về tương lai của mình, đặc biệt là người xứ Olympus!”
Emily lắc đầu. “Không phải tôi nói, đó là thần Jupiter. Khi chạm vào Pegasus, thần ấy đã đọc tâm trí của nó. Giờ thần ấy biết mọi thứ về chúng ta và đã học được ngôn ngữ của chúng ta. Thần ấy vừa mới truyền tất cả những điều đó cho thần Neptune rồi.”
“Thần Jupiter sao? Ông ấy đâu?”
“Ta đây,” thần Jupiter đáp. Thần đến bên đặc vụ B và đưa tay ra. “Sau những gì Pegasus cho ta biết, ta ngạc nhiên là một tên đặc vụ CRU lại mong muốn giúp đỡ người khác. Nhưng cháu trai ta tin ở ngươi.”
“Cậu là thần Jupiter sao?” Đặc vụ B hỏi một cách đầy hoài nghi. “Sao thế được? Cậu chỉ là một đứa trẻ thôi mà.”
“Một đứa trẻ ư? Ta còn hơn cả một đứa trẻ nhiều lắm đó. Ta là Jupiter!”
“Tôi không hiểu một chút nào cả,” đặc vụ B nói. Làm sao mà cậu có thể học được ngôn ngữ của chúng ta nhanh đến vậy chứ?”
“Chúng ta là người xứ Olympus,” thần Jupiter đáp, cứ như thần đang giải thích mọi chuyện vậy.
Emily quan sát thần Jupiter nói chuyện với đặc vụ của CRU và cô cảm thấy vô cùng mâu thuẫn. Cô đã biết thần nhiều năm. Thần Jupiter của cô - Jupiter già cả. Thần vừa uy quyền lại vừa giống một người ông đáng kính và ngọt ngào. Nhưng thần Jupiter đây lại là một thanh niên độ tuổi của Joel và mạnh mẽ hơn nhiều. Thần Cupid, người được coi là đẹp nhất xứ Olympus, cũng chẳng là gì so với thần. Bất chấp chiến tranh bụi bặm, nhưng da của thần Jupiter vẫn mịn màng và sáng bóng. Đôi mắt của thần sáng lấp lánh còn thân hình vạm vỡ, khỏe mạnh hơn cả Joel.
Pegasus huých Emily và hí lên khe khẽ. Emily có thể thấy con tuấn mã đang cười trước phản ứng đột ngột của cô dành cho vị thần Jupiter trẻ trung kia. “Thôi đi nào, Pegs.” Cô xấu hổ.
Thần Jupiter vuốt ve khuôn mặt của Pegasus và cười toe toét với Emily. “Ta bỏ lỡ điều gì rồi sao?” Emily lại đỏ mặt rồi lắc đầu. “Không có gì quan trọng cả đâu. Nhưng chúng ta cần nói chuyện. Chúng ta có thể đi đến chỗ nào đó yên tĩnh được không ạ?”
Thần Jupiter gật đầu và ra hiệu cho thần Neptune. “Hãy gọi Pluto, Juno, Vesta và Ceres tới; họ cũng phải được nghe câu chuyện này. Sau đó chúng ta có thể lên kế hoạch.” Thần quay lại phía Emily và nắm lấy tay cô. “Đi nào, không còn nhiều chỗ trong cung điện, nhưng vẫn còn phòng hội đồng nơi chúng ta có thể bàn chuyện riêng.”
Trước khi họ bước vào cung điện đổ nát, thần Jupiter dừng lại để nói với thần dân của mình mấy lời ngắn gọn. Khi thần nói xong, thần gọi một trong những người khổng lồ tới và ra lệnh. Những người khác cúi đầu chào thần Jupiter và quay trở lại thực hiện nhiệm vụ của họ, các Nữ thần Báo thù tiếp tục vị trí canh gác của mình tại lối ra vào.
“Cô đã không kể với họ tất cả mọi thứ phải không?” Đặc vụ B hỏi.
Thần Jupiter nghiêng đầu sang một bên. “Ta trẻ nhưng không hề ngốc nghếch đâu, đặc vụ B ạ,” thần nói. “Ngươi nói đúng. Con người không nên biết về tương lai của mình. Đó là cách tốt nhất nếu không ai khác ngoài thế hệ Olympus đầu tiên được biết các người thực sự là ai. Ta vừa sai những người khổng lồ đi thông báo cho thần dân của ta.
Các bạn của ngươi đang ở đâu đó giữa cuộc chiến ngoài kia. Phải tìm và đưa họ về đây an toàn.”
Khi thần Vesta tới cùng với thần Juno và Ceres, trái tim của Emily xúc động khi nhìn thấy thầy của mình còn sống và trẻ trung đến vậy. Cô thiết tha vòng cánh tay quanh người bà nhưng thần Vesta nhìn Emily với sự ngờ vực sâu sắc. Chỉ sau khi thần Jupiter chia sẻ thông tin của mình thì ba người phụ nữ đó mới ân cần với cô và nói chuyện bằng tiếng Anh.
“Con là người Xan cuối cùng,” thần Vesta sửng sốt nói. “Và một phần Ngọn lửa của con đã đến Olympus cách đây ít lâu. Nó cháy ngang qua bầu trời của chúng ta trong một quả cầu lửa sáng rực và lao xuống mặt đất tạo thành một cái hố lớn.” “Riza đã đến đây rồi ạ?” Emily kêu lên. Cô nhìn kĩ đội quân rách rưới và nhìn xuyên qua một cái lỗ trên tường của cung điện, cô thấy những mảnh đất cằn cỗi, bị thiêu rụi bên ngoài kia.
“Nhưng con đã nghĩ Ngọn lửa đã tiếp thêm rất nhiều năng lượng cho mọi người rồi mà. Nó đã giúp các thần thắng cuộc chiến này. Thần đã từng nói với con rằng Ngọn lửa chính là nguồn năng lượng của mọi người mà.”
“Đúng là chúng ta đã trở nên mạnh mẽ hơn kể từ khi nó đến,” thần Jupiter giải thích. “Nhưng các Titan cũng vậy. Họ lùng sục để ăn cắp Ngọn lửa từ chúng ta và đưa nó về Titus. Đây chính là nguyên nhân của cuộc chiến mà chúng ta phải đối mặt. Nếu các Titan kiểm soát được nó, bọn họ sẽ biến chúng ta và tất cả các thế giới quanh chúng ta thành nô lệ.”
“Nhưng Saturn là cha của ngài mà,” Emily nói. “Thần không thể nói chuyện và bảo ông ấy dừng lại sao?”
Thần Neptune lắc đầu. “Cha chúng ta mất trí rồi. Ông ấy đã từng nói rằng các con của mình sẽ lật đổ mình. Ông ấy mất kiểm soát đến nỗi đã giam giữ bọn ta dưới địa ngục Tartarus cho đến khi Jupiter trốn thoát và giải thoát cho bọn ta.”
Đặc vụ B lắc đầu. “Truyện thần thoại kể rằng ông ta đã ăn thịt tất cả các ngài. Nhưng khi thần Jupiter ra đời, mẹ các ngài, Rhea, đã cho Saturn ăn một tảng đá chứ không phải đứa bé. Thần Jupiter được nuôi dưỡng ở Crete và cuối cùng giải thoát cho các anh chị em của mình bằng việc bắt Saturn phải nôn họ ra.”
Thần Jupiter chợt cười. Nụ cười đó nhẹ nhàng, sâu lắng và khiến má Emily ửng hồng.
“Ngươi có luôn tin vào mọi thứ mình đọc được không?” Thần cười nói. “Câu chuyện đó thật điên rồ. Tất cả chúng ta đều được sinh ra ở Titus, một thế giới song song với Olympus. Cha của chúng ta không hề ăn thịt chúng ta. Ông ấy cũng không nôn ra chúng ta. Điều mà ông ấy đã làm là giam hãm chúng ta cho đến khi ta trốn thoát được. Ta đã quay trở lại và giải thoát cho các anh chị em của mình. Sự thật là chúng ta đã trải qua rất nhiều thời gian ở Trái đất. Nhưng sau đó chúng ta sinh sống vĩnh viễn tại Olympus này. Chúng ta đã hy vọng được ở lại đây, thoát khỏi Titus và cha mình.”
“Nhưng khi Ngọn lửa đến, mọi thứ đã thay đổi,” thần Neptune kể tiếp. “Cha chúng ta và một số anh em của mình đã tấn công chúng ta, cố gắng cướp nó về cho họ. Để kết thúc cuộc chiến, chúng ta đã cân nhắc đến việc dập tắt Ngọn lửa.”
Pegasus hí ầm lên trong khi Emily la lên, “Không, ngài không thể làm thế được!”
Emily nắm lấy tay của thần Vesta. “Nếu người dập tắt Ngọn lửa, mọi thứ trong tương lai sẽ thay đổi. Con sẽ không ở đây và con sẽ không bao giờ quen biết Pegasus.”
“Ta không hiểu,” thần Vesta đáp. “Ta thấy những điều Jupiter cho ta xem thật khó hiểu.”
“Nó rất đơn giản,” Emily nói. “Không lâu nữa sau thời điểm này, bà sẽ lấy trái tim của Thần Lửa và giấu nó vào cơ thể của một cô gái ở Trái đất. Nó sẽ sống trong cô ấy, suốt cuộc đời cô ấy mà không ai hay biết. Sau đó khi cô ấy chết đi, nó sẽ được truyền sang một cô gái khác, rồi lại một cô gái khác nữa, hàng vô số thế hệ, cho đến thời khắc con được sinh ra cùng với trái tim của Thần Lửa. Con sẽ sống ở một nơi có tên gọi là Thành phố New York và đó là nơi mà Pegasus sẽ tìm thấy con. Nó sẽ đưa con về Olympus, vào Đền thờ Lửa thiêng và nó sẽ được nuôi dưỡng trong cơ thể con.”
“Nhưng chẳng có Đền thờ nào được xây dựng cho Ngọn lửa cả,” thần Vesta nói. “Nó cháy trong một cái hố sâu dưới đất mà.”
“Nếu Emily nói có một ngôi đền được xây cho Ngọn lửa - giống như ta đã nhìn thấy trong trí óc của cháu trai mình - thì chắc chắn là như vậy,” thần Jupiter nói kiên quyết. “Nếu chúng ta thắng được cuộc chiến này, chúng ta sẽ xây Đền thờ Lửa thiêng.”
Đặc vụ B bối rối nhìn Emily. “Ta đã không biết được làm thế nào mà cô lại có tất cả những năng lượng này.”
“Không ai trong tổ chức CRU biết cả,” Emily đáp. “Đó là số mệnh của ta.”
“Và giờ số mệnh đó đang gặp nguy hiểm chết người,” đặc vụ B nói. Anh ta nhìn những vị thần xứ Olympus. “Hãy nghe tôi, tất cả các ngài. Việc đi theo đúng diễn biến mà các ngài đã biết được từ Pegasus là vô cùng quan trọng. Nếu bất cứ ai chệch hướng khỏi những gì đã được sắp đặt thì tương lai sẽ bị thay đổi. Điều đó có thể tàn phá Trái đất và cả Olympus nữa.”
“Dĩ nhiên rồi,” thần Vesta đáp. “Chúng ta sẽ làm theo những gì đã được biết.”
Emily đến bên thần Jupiter. “Người của thần có tin tức gì về Joel và Paelen chưa ạ? Họ đã ở ngoài đó quá lâu mà không hề có vũ khí nào hết.” “Ta đã biết họ trông như thế nào qua trí óc của cháu ta. Joel linh hoạt. Ta chắc rằng họ sẽ ổn thôi. Nhưng ta sẽ phái cần thêm một số người khổng lồ nữa để tìm kiếm họ.”
Khi thần Pluto đến, thần thật trẻ và hấp dẫn y như các anh em của mình vậy. Khi Bộ ba Quyền lực đứng trước mặt, Emily cười thầm - trông họ giống một ban nhạc các chàng trai hơn là các vị chỉ huy xứ Olympus.
Thần Pluto tiếp nhận thông tin về sự có mặt của họ bằng thái độ bình thản vốn có. Mọi người quyết định rằng sẽ mời thêm một người xứ Olympus nữa để chia sẻ bí mật này. Chiron được gọi tới cuộc họp và được giới thiệu với Emily theo đúng nghi thức. Vị nhân mã cúi gập người xuống và xin thứ lỗi vì sự thô lỗ lúc trước, đồng thời cảm ơn Emily vì cô đã chữa lành các vết thương cho mình.
“Vậy chúng ta có thể làm gì để giúp tìm kiếm thứ vũ khí của Saturn ạ?” Emily hỏi. “Nếu bây giờ chúng ta không phá hủy nó thì không ai trong chúng ta có được tương lai đâu.”
“Chắc chắn rồi,” thần Jupiter đáp. “Ta thấy ghê tởm khi phải nghĩ rằng cha chúng ta có thể tạo ra một thứ như vậy. Ông ấy thực sự căm ghét chúng ta đến như vậy sao?”
“Cha điên mất rồi,” thần Vesta đáp. “Bất cứ việc gì ông ấy làm chẳng khiến ta ngạc nhiên nữa.” “Nhưng ông ấy sẽ tạo ra nó ở nơi nào được nhỉ?” Đặc vụ B hỏi. “Chúng ta có thể đến đó và ngăn cản ông ấy không?”
Thần Jupiter lắc đầu. “Nếu vũ khí này quyền năng đến thế thì ông ấy sẽ cất giấu và bảo vệ nó rất cẩn trọng trong thời gian nó đang được tạo ra. Nó có thể ở bất cứ đâu: Titus, Tartarus hoặc một trong hàng trăm thế giới ngoài kia. Chúng ta sẽ phái gián điệp đi tìm kiếm, nhưng sẽ mất thời gian đấy.”
Emily nhận thấy cô đang bị mê hoặc bởi cách thần Jupiter lùa những ngón tay vào mái tóc dày và sẫm màu của thần. Khi thần gập cánh tay cơ bắp của mình lại, trái tim Emily đập liên hồi đến nỗi cô phải ngoảnh mặt đi.
“Thế này nhé,” thần Jupiter tiếp tục, “Saturn đã sử dụng năng lượng mới của ông ấy từ Ngọn lửa để tạo nên một đội quân quái vật và một loại chiến binh đáng sợ, Titan Ảo ảnh. Chúng không giống bất cứ thứ gì chúng ta đã từng gặp trước đây. Chúng di chuyển thành đàn tràn qua các khu vực của Trái đất và Olympus, cố gắng đánh bại chúng ta và chiếm lấy Ngọn lửa.”
“Tôi nghĩ rằng có lẽ chúng tôi đã gặp chúng rồi,” đặc vụ B đáp. “Ở Hy Lạp trên Trái đất. Một số tên giống như chim két to lớn và một số con lại giống rùa khổng lồ.”
“Chính là bọn chúng đấy,” thần Jupiter nói. “Tuy nhiên, ngoài chúng còn có hai loài nữa.”
“Nhưng ngài có thể đánh bại chúng phải không ạ?” Emily hỏi. Cô nhìn thần Pluto. “Ngài không thể vẫy tay trên không trung và giết chúng sao?”
“Con không thể giết một thứ mà nó không còn sống được,” thần Pluto đáp. “Hãy tin ta, ta đã thử rồi.”
“Ý thần là sao ạ? Con chắc chắn là mình đã giết được một vài tên mà.”
“Không đâu Emily ạ, con đã phá hủy chúng,” thần Jupiter sửa lại. “Titan Ảo ảnh không phải là những sinh vật sống. Tấm áo giáp bằng da thuộc đó không khác nào một chiếc vỏ rỗng tuếch. Chúng có mắt, nhưng không có thân. Chúng không nói và không hề cảm thấy đau đớn. Một Titan Ảo ảnh sẽ không đầu hàng khi nó bị bao vây. Chúng chiến đấu cho đến khi không còn đối thủ để đánh nữa thì thôi.”
Đặc vụ B xoa hai cánh tay mới được chữa lành của mình. “Tôi có thể hiểu điều đó.”
Thần Pluto nói tiếp. “Các Titan Ảo ảnh được đặt tên một cách rất phù hợp. Chúng đơn giản chỉ là những cái bóng biết đi của bốn chiến binh đầu tiên: Aronder, Nhân ngưu; Mertik, Chiến binh Rùa; Dythram, Chiến binh Chim Két; và cuối cùng là Quinux, Chiến binh Rồng. Có vẻ như các con mới chỉ chạm trán với các Ảo Ảnh của Chim Két và Rùa mà thôi.”
“Nhân ngưu đang chiến đấu cùng các Titan ấy ạ?” Emily kêu lên. “Sao có thể như thế chứ?
Ông ta sống hòa bình ở Olympus cho đến khi thảm họa ập đến cơ mà. Ông ấy có thể tính hơi bủn xỉn nhưng không phải là người độc ác và xấu xa.”
“Không ai trong chúng ta độc ác cả,” thần Jupiter nói. “Bộ tứ Chiến binh là những tù nhân, giống như chúng ta trước đây. Chỉ cần họ còn tồn tại thì Saturn còn có thể tạo ra vô số tên Titan Ảo ảnh chỉ nghe theo mệnh lệnh của ông ấy. Dần dần, lực lượng của chúng sẽ tăng lên đủ để lật đổ chúng ta. Dù có hay không có vũ khí của cha ta, nếu chúng ta không ngăn chặn được bọn Titan Ảo ảnh thì chúng ta cũng sẽ bị đánh bại thôi.”
“Vậy thì hoặc là giải thoát, hoặc là tiêu diệt các bản gốc xem ra là hợp lý trước khi chuyện đó xảy ra,” đặc vụ B nói.
“Đúng vậy,” thần Jupiter đáp. “Nhưng bọn họ đang bị biệt giam. Chúng ta không biết chỗ nào mặc dù đã phái gián điệp đi tìm kiếm.”
“Thế còn những Người Khồng lồ Trăm tay thì sao?” Đặc vụ B hỏi.
Emily cau mày hỏi. “Người gì cơ?”
Đặc vụ CRU nhìn cô một cách khó chịu. “Emily à, thực sự là, cô phải đọc các câu chuyện thần thoại đó đấy!”
“Họ thì sao?” Chiron sốt sắng hỏi. Vị nhân mã khoanh tay trước ngực đi đi lại lại trong phòng. Bộ móng của ông gõ cồm cộp ầm ĩ trên nền nhà, trông ông đang vô cùng kích động.
“Tôi đã đọc tất cả về Cuộc chiến Titan,” đặc vụ B đáp. “Nó viết rằng Người Khồng lồ Trăm tay đã giúp các vị đánh bại Titan.”
“Điều đó thật điên rồ,” thần Juno nói. “Saturn giam giữ họ sâu dưới địa ngục Tartarus. Chúng ta thoát được ra nhưng đã không thể cứu họ được. Họ sẽ bị giam hãm ở đó mãi mãi.”
“À, các vị nên thử lại lần nữa xem,” đặc vụ B nói, “bởi vì tất cả các câu chuyện thần thoại cổ xưa đều nói như vậy đấy. Họ giúp các vị chiến thắng.” Thần Jupiter đứng trước mặt Emily và ngó
sang đặc vụ B. “Con có chắc rằng con có thể tin tưởng gã này không? Ta có thể không biết mọi thứ về CRU, chỉ những điều mà Pegasus đã cho ta thấy thôi. Nhưng qua những gì ta đã nhìn thấy thì bản năng của ta nói rằng ta không nên tin tưởng hắn.” “Thường thì con cũng sẽ cảm thấy như vậy,” Emily đồng tình, “nhưng đặc vụ B cũng muốn về nhà y như con vậy. Cách tốt nhất để làm được việc đó là phá hủy được vũ khí và chiến thắng trận này.
Nên nếu anh ta nói Người Khồng lồ Trăm tay có thể giúp đỡ thì con tin anh ta.”
Chiron vẫn tiếp tục đi lại. “Nếu như vậy thì chúng ta làm thế nào đây? Làm thế nào để vào trong Tartarus giải cứu họ trong khi toàn bộ bọn Titan Ảo ảnh đang canh gác nhà ngục đó?”
“Đầu tiên phải tiêu diệt bọn Titan Ảo ảnh đã,” Joel nói to khi bước vào trong phòng. Theo sau là Paelen ngồi trên vai Brue và Stella đang được đẩy bởi một thần rừng. Cậu bé nửa người nửa dê đó cúi đầu chào thần Jupiter và những người khác một cách cung kính rồi rời khỏi căn phòng.
“Joel!” Emily chạy tới và ôm chầm lấy cậu. “Cậu ổn chứ?”
Nike, nữ thần Chiến Thắng có cánh đang đứng phía trước Joel. Cô ấy cao và thanh thoát, đang nói chuyện với thần Jupiter bằng ngôn ngữ của họ.
Thần Jupiter bước đến. “Được rồi, Nike, cảm ơn cô,” thần trả lời bằng tiếng Anh. “Những người này cùng một nhóm. Cô đã làm rất tốt.”
Paelen đưa bàn tay nhăn nheo về phía Emily. Khuôn mặt cậu thật nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô. “Làm thế nào mà cậu thoát khỏi ngôi làng đó vậy? Có quá nhiều thứ quái quỷ đó lao vào chúng ta.
Chúng cũng có mặt ở Olympus này đấy. Bọn ta đã cố gắng đấu lại với chúng, nhưng chúng quá mạnh. Ta chắc chắn sẽ đánh bại được chúng nếu ta còn có thể co giãn được cơ thể của mình.”
Emily mỉm cười với người bạn già nua của mình. “Tớ chắc chắn cậu sẽ làm được mà, Paelen. Nhưng đó là bọn Titan Ảo ảnh. Bọn tớ suýt nữa đã không thoát khỏi chúng được. Hai tên Ảo ảnh Rùa đã tóm được đặc vụ B và nghĩ anh ta là khúc xương đòn. Chúng đã bẻ cả hai cánh tay của anh ta đấy.”
“Tôi ổn mà,” đặc vụ B nói một cách cục cằn. “Nhưng việc xảy ra ở Hy Lạp mới chỉ là màn dạo đầu thôi. Có vẻ như Saturn có một lực lượng vô hạn như thế.”
“Tìm vũ khí đó và ngăn cản bọn Titan Ảo ảnh sẽ là ưu tiên hàng đầu của chúng ta trước khi chúng ta giải phóng được những Người Khồng lồ Trăm tay ra khỏi Tartarus,” thần Jupiter nói. “Chúng ta phải lên kế hoạch.”
“Cậu là ai?” Joel hỏi. Cậu nhìn khắp căn phòng. “Thần Jupiter đâu rồi? Chúng ta thực sự cần nói chuyện với thần ấy.”
“Joel, đây là thần Jupiter,” Emily vừa nói vừa giới thiệu các vị thần xứ Olympus với cậu.
Sự kinh ngạc đồng loạt xuất hiện trên khuôn mặt của Joel, Paelen và cả Stella nữa. “Nhưng tất cả các vị đều quá trẻ!”
“Đó là điều chúng ta đã nghe rồi,” thần Ju- piter nói. “Nhưng nó chẳng thay đổi được tình huống này.” Thần nhìn Joel từ trên xuống dưới rồi ấn tay vào ngực cậu ta. “Trông cậu là một con người khỏe mạnh đấy, nhưng cậu có thể chiến đấu không? Cậu đã được huấn luyện chưa hả?”
Joel nhún vai. “Chưa hẳn.”
Thần Jupiter quay sang hỏi đặc vụ B, Emily và cuối cùng là Stella. “Thế còn những người khác? Có ai đã được huấn luyện trong chiến đấu chưa?”
Đặc vụ B giơ tay lên còn Stella thì lắc đầu. Emily đáp, “Cho đến giờ, con mới chỉ dùng năng lượng của mình thôi.”
“Năng lượng là tốt,” thần Pluto nói. “Nhưng chưa đủ. Chưa đủ để chống lại các Titan đâu. Con sẽ cần nhiều hơn thế.”
“Các con đã làm tốt lắm.” Thần Jupiter nói với Emily và các bạn của cô sau những ngày huấn luyện vũ khí chiến đấu căng thẳng. “Tốt hơn chúng ta đã từng hy vọng đấy. Giờ đã đến lúc các con tham gia vào đoàn quân của chúng ta rồi.”
“Đoàn quân ạ?” Emily hỏi lại. “Không, chúng con phải tìm thứ vũ khí đó. Cả tương lai đang phụ thuộc vào việc này. Chúng con phải đi cùng các gián điệp để tìm cho ra nó.”
“Tôi cũng nghĩ vậy,” đặc vụ B nói. “Những đứa trẻ này không được trang bị đủ để có thể tham gia chiến đấu. Chúng tôi quay trở lại đây là vì thứ vũ khí đó, chỉ vậy thôi. Chiến thắng trận chiến này là việc của các vị và những Người Khồng lồ Trăm tay.”
Thần Jupiter nhìn các anh em của mình. Thần Pluto huých thần ấy một cái. “Nào, Jupe, hãy nói cho họ biết đi.”
“Chúng ta đang thua,” thần Jupiter nói dứt khoát. “Càng ngày càng có nhiều người Olympus bị thương hoặc bị bắt giữ và đưa đi trong khi số lượng bọn Titan Ảo ảnh và lũ quái vật vẫn tăng lên. Các gián điệp của chúng ta báo rằng không có dấu hiệu nào của thứ vũ khí đang được tạo ra đó.” “Chúng ta tin rằng,” Chiron nói thêm, “Sat-urn không cảm thấy cần phải tạo thứ vũ khí đó nữa bởi chúng ta đang bị đánh bại mà không cần tới nó.”
“Các ngài không thể thua trận được,” Joel nói. “Truyện thần thoại kể rằng các ngài đã chiến thắng! Các ngài là Bộ ba Quyền lực có năng lượng tuyệt vời. Tất cả các vị thần xứ Olympus đều thế.
Các ngài không thể thua được.”
“Truyện thần thoại đã sai rồi,” thần Jupiter buồn bã đáp. “Nếu chúng ta không tìm được cách lật ngược tình thế, thì việc phải đầu hàng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.”
“Đầu hàng ư?” Joel kêu lên. “Ngài không thể làm thế!”
“Thế em có đưa ra được cách nào khác không?” Thần Neptune hỏi.
Thần Jupiter nắm lấy tay Emily. “Chỉ có một cách duy nhất có thể thay đổi được số mệnh của chúng ta. Chúng ta cần con chiến đấu cùng chúng ta, Emily ạ. Con là người Xan. Con có năng lượng đẻ đánh bại bọn Titan Ảo ảnh chỉ với một cái vẫy tay của mình. Từ những gì ta biết được qua Pega- sus, con không thể bị thương và con nó năng lượng để chữa lành.”
Emily nghe những lời nói đó và máu cô như đông lại. Thần Jupiter đang nói chính xác điều mà đặc vụ B đã từng nói với cô. Rằng cô là một loại vũ khí tối thượng.
“Thần Jupiter, làm ơn,” Emily van xin. “Đừng yêu cầu con làm việc này. Con không phải một thứ vũ khí.”
Thần Jupiter lắc đầu. “Ta không hề gọi con là vũ khí. Nhưng con là người Xan. Con có thể thay đổi tình thế. Nếu con cho Saturn thấy rằng con đang về phe chúng ta, có thể ông ấy sẽ dừng cuộc chiến điên rồ này lại.”
“Saturn không thể biết được Emily là người Xan,” đặc vụ B nói. “Chẳng ai biết cô ấy là ai cả.” Chiron đồng tình với ý kiến của thần Jupiter.
“Ông ta sẽ không biết con là người Xan, nhưng nếu con không cùng chúng ta tham gia trận chiến này, chúng ta sẽ thua mà không cần thứ vũ khí đó phải được tạo ra. Khi đó, sẽ chẳng có tương lai nào cho bất cứ ai trong chúng ta cả.”
Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus