Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nhà Có Chó Dữ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 23
"G
âu gâu!" chó cưng sủa thêm lần nữa, bất quá tiếng kêu của nó không mang theo bất kì ý nghĩa thiết thực nào.
"Phong Lân!" Tu đi vào, Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ đi theo phía sau hắn, "Có việc gì sao?"
"Tư Nam, A Kim không có việc gì chứ?" Mạnh Ba nhìn về phía Tư Nam, hai con mắt vẫn còn hồng hồng, mới vừa rồi mình cũng tưởng rằng A Kim tiêu tùng rồi chứ! Nghĩ tới sẽ không còn được thấy một người một chó vui đùa với nhau tự nhiên cũng rất tiếc nuối.
"Uh, ngồi đi!" Uông Phong Lân chỉ cái ghế bên cạnh, "Mới vừ rồi nhờ có Tư Nam tự nhiên linh tính, nếu không A Kim chết chắc."
"Gâu!"
"Đúng là như vậy! Tư Nam đúng là tâm lí tương thông với A Kim nha!" Tu mập mờ liếc mắt nhìn Tư Nam một cái, Đường Tư Viễn có nói A Kim là vợ của Tư Nam à, cái đó nếu như Phong Lân mà thích Tư Nam, xem ra con đường đi của cậu ta khó khăn lắm đây.
"An Chi Huyến xử lí thế nào?" Trên mặt Uông Phong Lân mỉm cười mang theo một tia tàn khốc.
"Bảo vệ đang quản lí gã, đang bên phòng thư kí, chờ cảnh sát tới." Mạnh Ba trả lời, "Tôi nghi là gã điên rồi!"
"Đúng vậy!" Tu cũng gật đầu, "Lúc chúng tôi cùng Tư Nam lao xuống, nhìn thấy thái độ của gã đối với A Kim hoàn toàn không giống như người bình thường."
"Lúc đè gã ra, tôi còn tưởng rằng gã sẽ vùng vẫy điên cuồng, nhưng mà vừa nhìn thấy Tư Nam đi lên, gã hóa ra lại như trái bóng xì hơi, cả người uể oải, chỉ lẩm bà lẩm bẩm, nói cái gì mà xin lỗi, tôi không có muốn làm cậu bị tổn thương." Mạnh Ba cười lạnh một cái, "Thật không thể hiểu đây là cái gì nữa?"
"Không cần hiểu!" Uông Phong Lân nheo hai mắt lại cười lạnh, "Tôi không hi vọng lại nhìn thấy những kẻ như vậy trong Uông thị."
"Biết rồi!" Tu lập tức gật đầu.
"Cái kia," Tư Nam đột nhiên lên tiếng, "Em có thể đi gặp anh ta một chút không?"
"Đi gặp gã?" Giọng nói của Uông Phong Lân đột nhiên tăng cao thêm một quãng tám.
"Anh sao tự nhiên gào với em?" Tư Nam bĩu môi, "Chuyện dù sao cũng có dính tới em, em đi nói chuyện với anh ta, cũng là đúng mà."
"Anh không có gào lên với em!" Uông Phong Lân lập tức nhẹ giọng ôn hòa, "Nhưng mà em cũng nghe Tu với Mạnh Ba nói rồi đấy, gã ta có thể bị điên rồi, em đi sẽ nguy hiểm lắm."
"Có nhiều bảo vệ lắm, không cần lo lắng." Tư Nam nhìn vài người trong phòng một lượt, "Em đi gặp anh ta."
"Tiểu Nam..." Uông Phong Lân muốn gọi em trở lại, nhưng mà nhất thời lại không có tác dụng, "Quên đi, do gã thôi!" Bất đắc dĩ xua tay, bảo bối này rất quật cường, bản thân mình căn bản không có khả năng lay chuyển em được.
"Phong Lân, lúc trước tôi có điều tra qua, An Chi Huyến mặc dù là bạn học của Tằng Khải Trữ, nhưng lúc trước hình như cũng không có đồng ý giúp Tằng Khải Trữ, chỉ là gần đây mới bắt đầu có hành động." Tu nói, "Vốn tôi tưởng rằng gã sẽ làm ra chuyện bất lợi với công ti, nhưng chuyện hôm nay, hoàn toàn ngoài dự đoán!"
"Ngoại trừ nói: Gã bị điên. Tôi thật không có tìm ra cách thuyết phục nào khác!" Uông Phong Lân nhún nhún vai, "Lúc trước tôi nói cậu điều tra Lí Hoán thế nào rồi?"
"Lí Hoán là con của dì Lí, cậu biết không?" Tu hỏi.
"Hả?" Cái này thì đến phiên Uông Phong Lân kinh ngạc rồi, sao có thể như vậy chứ? Dì Lí đã làm việc ở nhà mình từ khi mình còn nhỏ xíu mà, cho tới bây giờ chưa từng nghe bà nói là bà có con nha!
"Dì Lí cùng chồng của bà sau khi li hôn xong, liền làm công cho nhà cậu tới bây giờ." Tu nhìn ra kinh ngạc của hắn, lập tức giải thích: "Mà Lí Hoán sống chung với cha của gã, cha của gã nhìn tới nhìn lui kiểu gì cũng chỉ là công nhân viên chứ quèn, mà Lí Hoán kia ngoạn trừ tiền lương mỗi tháng từ công ti chúng ta, tháng nào cũng đều đặng có một số tiền cao gấp ba lần tiền lương chuyển vào tài khoản của gã."
"Từ đâu ra?" Uông Phong Lân nhíu mày.
"Không biết, tiền là từ đại lục chuyển vào, nhưng mà mỗi lần đều là từ những ngân hàng khác nhau, hơn nữa là tiền mặt chứ không phải là chuyển khoản." Tu đối với việc không phát hiện ra được đối phương khóe miệng liền giật giật, phải biết rằng A Kha vì điều tra những việc này cùng mấy người quản lí bên ngân hàng đánh chém tưng bừng, cũng không để ý đến hắn!
"Làm việc chú ý chút!" Uông Phong Lâm lại cười lạnh, "Như vậy có đầu mối gì không?"
Tu gật đầu: "Cùng một người gởi tiền,"
"Là hắn ta sao?" Ánh mắt Uông Phong Lân giống như là khinh thường khi nhắc đến cái người có tên kia.
"Đúng vậy!" Tu gật đầu.
"Mấy người tôi nói cậu chú ý, cứ tiếp tục theo dõi." Uông Phong Lân quay qua Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ, "Còn phải làm phiền các cậu, trong những ngày tôi hôn mê, đặc biệt chú ý tới những kẻ ra vào. Ngoại trừ Tu cùng Tư Nam, những người khác đến gặp tôi thì ít nhất một trong hai người phải có mặt ở đây.
"Tôi cũng vậy sao?" Một thanh âm trong trẻo vang lên từ ngoài cửa, theo sau đó là một thanh niên xinh đẹp xuất hiệt, hàng mi thật dài nhướng lên, khóe miệng cong cong mỉm cười.
"Lâm?" Bốn người trong phòng đồng loạt cất tiếng.
"Ha ha, nhìn thấy tôi ngoài ý muốn lắm à?" Ngô Cam Lâm cười đi vào trong, khóe mắt liếc qua con chó trên ghế, "Linh hồn thật là trống rỗng nha!"
"Nó mới bị người ta bóp cổ, thiếu chút nữa thì chết đó, linh hồn không còn đầy đủ cũng chẳng có gì lạ!" Uông Phong Lân phản ứng lại cực nhanh trả lời.
"Uh, chủ nhân của con chó này rất quan trọng với cậu." Lâm le lưỡi đối với Uông Phong Lân, người không biết thật sự rất khó tưởng tượng ra được, thanh niên đáng yêu mặc T-shirt in hình mấy nhân vật hoạt hình lại chính là bác sĩ nổi tiếng Ngô Cam Lâm, chỉ cần cậu ta nói không cứu người nào, thì chẳng khác nào đã cầm giấy báo tử.
"Đúng vậy!" Uông Phong Lân thắng thừa nhận.
"Hơn nữa, tôi đã gặp cậu ấy rồi." Lâm có chút đắc ý lộ ra nụ cười tươi rói với Uông Phong Lân, "Nhìn rất là đáng yêu nha!"
"Chú ý hình tượng chút." Tu cười với bạn, "Thân là bác sĩ nổi tiếng vạn người ngưỡng mộ, cậu giống y như là trẻ con đang chê kẹo đường nha, rất là phá hủy hình tượng!"
"Oh, thấy rõ như vậy sao?" Cười trả lời Tu, thế nhưng hai mắt lại nhìn tới khuôn mặt đang bắt đầu đen lại của Uông Phong Lân.
"Rất là rõ ràng!" Uông Phong Lân mặt mũi đen sì, "Nhiều người đang chờ cậu cứu mạng như vậy, cậu tới đây làm cái gì?"
"Thật ra, tôi không phải tới nhìn cậu." Lâm nhướng nhướng lông mi cười cười, "Tôi đến xem em họ tôi có mệt quá hay không đó mà, có bị người khác ăn hiếp hay không..."
"Tôi tốt lắm, không cần anh tới thăm!" Phan Già lạnh mặt dựa vào cửa, "Anh lần này đừng mong lôi tôi đi lãnh đạn thay!"
"Không cần như vậy mà! Làm như vậy người ta rất thương tâm nha!" Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Lâm lập tức hiện ra tình trạng ủy khuất, tâật sự là làm cho người khác thương mến.
"Đi chết đi!" Đáng tiếc không hề có tác dụng với Phan Già, nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
"Phụ nữ thật sự rất tàn nhẫn nha!" Lâm ngồi vào bên cạnh giường Uông Phong Lân, đầu tựa vào hướng người bệnh trên giường, "Phong Lân, cũng chỉ có cậu tốt với tôi thôi!"
"Tôi..." Uông Phong Lân vừa định trả lời, nhưng lại nhìn thấy Tư Nam từ ngoài cửa đi vào.
"A Kim, theo Nam về nào!" Tư Nam cũng không có nhìn qua bên này, mà quay sang nói chuyện con chó trên ghế salon.
A Kim nghe lời nhảy xuống ghế, đi theo sau Tư Nam, một người một chó đi ra ngoài cửa cũng không có quay đầu lại.
"Cậu!" Uông Phong Lân rất muốn đem Ngô Cam Lâm trước mặt đá văng ra, thế nhưng bây giờ hắn là người bệnh, bất lực.
Nhìn thấy ông chủ của mình bị nghẹn họng, tâm tình của Tu rất tốt đẹp, khuôn mặt nghiêm chỉnh thả ra được một chút biểu tình: "Cậu tìm Phiên Gia MM làm gì?"
"Cũng không phải lão mẹ tôi sao?" Lâm buông bộ mặt người nào đó đã đen sì như đáy nồi, "Lại muốn tôi đi xem mắt, mỗi lần đều làm cho tôi có cảm giác dê vào miệng cọp. Tôi đến tìm Phiên Gia giả bộ làm bạn gái của tôi!"
"Cậu cứ tìm một người làm bạn gái không phải tốt hết sao?" Uông Phong Lân kêu lên một tiếng đau đớn.
"Cái đó là có ý gì hả? Nhìn thịt thà trắng hếu trước mặt, với tối những người đó với tiêu bản cơ thể rốt cuộc có chỗ nào khác nhau đâu? Ngoại trừ thở với không thở, tim đập với không đập. Tiêu bản của tôi ít nhất cũng không có dòm ngó đến tiền trong ví của tôi, sẽ không quan tâm đến việc bứt lông mi của tôi ra xem là đồ thật hay đồ giả!" Lâm thở ra một hơi thật dài.
"Biến thái." Cả bốn cái miệng đồng thanh.
"Bất quá, Phong Lân, lễ tân công ti cậu rất đáng yêu nha!"
"Chết đi!" Bốn cái miệng lại tiếp tục đồng thanh.
"Đúng rồi, anh vào bằng cách nào?" Kiệt Nhĩ đột nhiên nhớ ra, nếu không có hẹn trước, lễ tân dưới đại sảnh không nhận ra cậu ta, không có lí do nào cậu ta có thể trót lọt mà đi thẳng lên tầng mười tám được.
"Ôi, chẳng lẽ cậu không biết xinh đẹp chính là giấy thông hành sao?" Lâm vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của mình, vẻ mặt bây giờ tuyệt đối là đáng yêu đến phi thường luôn.
"Đúng là không biết xấu hổ, chưa từng nhìn thấy người nào không biết xấu hổ như vậy!" Uông Phong Lân thở dài bất đắc dĩ.
Tu gật đầu: "Công nhận!" Lần này hắn cũng đứng về phe ông chủ của mình rồi.
"Đều là mấy tên máu lạnh!" Lâm đứng dậy, "Chẳng muốn dây dưa với mấy tên hôi hám các cậu chút nào." Giống như là chuẩn bị rời đi, nhưng mà xoay người quay lại nói vào bên tai Uông Phong Lân âm lượng chỉ đủ để hai người nghe được, "Cơ thể cậu không có bất kì vấn đề gì, cho nên, cậu không phải bị bệnh mà hôn mê. ha ha." Nói xong, đứng dậy giũ giũ vạt vào T-Shirt, cất bước rời đi.
"Tên này là tới định quấy rối phải không?" Uông Phong Lân thật sự rất muốn nổi điên.
"Ít nhất anh ta cũng cho chúng ta biết an ninh của tòa nhà này có sơ hở." Trong tay Mạnh Ba không biết có thêm một cái Notebook, "Anh ta cũng không phải dựa vào sự xinh đẹp để đi vào đâu!"
"Hả?" Ba người khác lập tức chú ý tới.
"Anh ta đến trước quần lễ tân đưa ra giấy thông hành, hẳn là thẻ từ có thể đi thẳng lên tầng mười tám." Mạnh Ba chỉ vào hình ảnh camera theo dõi chụp lại được rồi giải thích, sau đó ngẩng đầu nhìn Uông Phong Lân.
Uông Phong Lân nhíu mày nhìn về phía Tu: "Năm ngoái lúc có người muốn giết tôi, không phải chỉ đưa ra có sáu cái thẻ từ thôi sao?"
"Đều đã thu hồi lại," Tu nghĩ một chút, "Kể cả cái của Lâm."
"Tôi nghĩ không chỉ có thẻ từ, còn có thành viên bộ phận kĩ thuật, đều có thể làm lại." Mạnh Ba nhìn màn hình, "Tôi nghĩ cần tăng mạnh hệ thống an ninh, đổi qua thành nhận diện bằng vân tay đi."
"Mọi người làm đi!" Uông Phong Lân ngồi dậy, gọi với ra ngoài cửa, "Phiên Gia MM, đỡ tôi qua phòng Tư Nam được không?"
"Được!" Phan Già từ bên ngoài đi vào, thuận tay đem cái thẻ vất lại cho Tu, "Cái tên kia để lại đó!"
Uông Phong Lân xoay người bước xuống giường, ghé vào bả vai Phan Già, cũng không thèm nhìn đến ba người còn lại trong phòng đang chụm đầu nghiên cứu hệ thống an ninh, đi về phía phòng Tư Nam.
Tu cầm lấy cái thẻ Phan Già mới vứt qua, quả nhiên là thẻ từ lúc trước phát hành: "Cái này..."
"Sao vậy?" Kiệt Nhĩ hỏi.
"Cái này không phải là hàng nhái, là đồ thật đó!" Tu đem cái thẻ trong tay đưa qua cho Kiệt Nhĩ.
"Anh thu hồi phải không?" Mạnh Ba hỏi.
"Sợ bị trộm cho nên tôi đều cho hủy hết!" Tu nhíu chặt chân mày.
"Tôi nghĩ, có thể ban đầu căn bản không chỉ làm có sáu cái." Kiệt Nhĩ đem cái thẻ từ lật tới lật lui, cái thẻ này không phải là loại thẻ bình thường làm ở đâu cũng được, mà bên trong còn có cảm ứng từ đặc biệt cảm ứng với máy đọc ở quầy lễ tân, cho nên, phải qua được máy kiểm soát đặt ở quầy lễ tâm mới có thể có ích.
"Như thế nào có thể như vậy?" Tu cảm giác được một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
"Tôi cũng biết được không có khả năng, đây chính là Đặng Tấn tự mình theo dõi mà." Mạnh Ba lật nhìn cái thẻ.
"Thẻ không có khả năng, nhưng mà cảm ứng từ bên trong thì có thể! Tạo vẻ bề ngoài giống nhau thì không có gì khó khăn cả, chỉ cần người nào rời cái thẻ ra vài phút thì đã có thể copy lại toàn bộ hình dạng bên ngoài rồi." Kiệt Nhĩ nghĩ một chút, "Tu, cảm ứng từ là làm ở đâu?"
"Là sản phẩm mới nhất của công ti chúng ta lúc đó, sáu cái thẻ từ này thật ra là đồ thí nghiệp, sau đó cũng không có làm tiếp ữa..." Tu đột nhiên dừng lại, "Bộ phận kĩ thuật."
Mạnh Ba gật đầu.
"SHIT!" Tu vùng đứng dậy.
"Có hơn mười năm chưa từng thấy anh ta tức giận như vậy?" Kiệt Nhĩ nhìn qua Mạnh Ba.
Mạnh Ba gật đầu.
"Nhanh, Kiệt Nhĩ thông báo toàn bộ hệ thống an ninh, bất kì người nào cầm thẻ từ như vậy đến đây đều mời vào phòng an ninh!" Tu xua tay.
"Biết rồi!" Kiệt Nhĩ gật đầu, đứng dậy đi làm.
"Reng reng reng reng..." Điện thoại di động của Tu vang lên, liền bắt máy: "Alo?"
"Tu, muốn biết cái thẻ từ đó ở đâu ra không?" Tất nhiên là giọng nói của Lâm.
"Ở đâu?"
"Là A Kha thân ái của cậu cho tôi đó." Nói xong liền tắt điện thoại.
Tu ngạc nhiên trừng mắt nhìn điện thoại di động của mình, giống như đó không phải là điện thoại mà là lựu đạn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nhà Có Chó Dữ
Thiên Thảo
Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo
https://isach.info/story.php?story=nha_co_cho_du__thien_thao