Chương 23: Cái Lọ
ã muốn một cái gì đó lâu như thế, đã hy vọng hão huyền, cho đến khi chính niềm hy vọng cũng mất, và sự cam chịu bắt đầu. Đã gần như quên cái mình đã muốn biết bao là gì. Và rồi, cuối cùng, được trao cho cái mình đã khát khao, và đầy niềm vui và nỗi khiếp sợ như nhau. Venice là một lăng kính. Ánh sáng đi vào màu trắng và bước ra là một cầu vồng màu sắc. Tất cả mọi thứ đều thay đổi ở đây. Mình đã thay đổi.
Leonora nằm cạnh Alessandro để hai bàn tay lên bụng trần, ôm lấy đứa con bên trong.
Tiếng chuông rộn ràng ngân vang khắp Venice luôn đánh thức cô, trong khi Alessadro dân bản xứ ngủ say qua suốt bản nhạc của thành phố.
Đừng sợ, đảo nhỏ đầy tiếng ồn,
Âm thanh, gió dịu, đem lại niềm vui chứ nào phải nỗi đau… 1
Cô chưa bao giờ cảm thấy phiền lòng vì sự đánh thức này. Với cô, đó là sự thích thú khi bị tiếng chuông kéo ra khỏi giấc mơ, nằm trong nắng sớm rực vàng nhìn nét lưng cong của Alessandro, có lẽ sẽ dịu dàng vuốt mái tóc ấm của anh, và nghĩ vu vơ về những ngày trước mắt. Nhưng hôm nay những ý nghĩ của cô lẫn lộn khi cô cố hiểu thấu những gì đã xảy ra với mình và những hàm ý cho đời mình. Tâm trí cô phóng từ cái thực – cô sẽ nói gì với Alessandro? Việc làm của cô ra sao? Cô có còn việc làm này không? – đến cái hư ảo; cô và Alessandro đang nâng niu một đưa bé tóc vàng trong khi chiếc gondola của họ vút nhanh dưới chân cầu Than Thở 2. Những ý nghĩ của cô xếp theo một hướng – như một đàn mòng biển ở một tàu đánh cá. Chúng lượn vòng bay đi từng con một nhưng trở về luôn luôn tụm thành đàn trên những tấm lưới trĩu nặng. Mọi ý nghĩ của cô trở về với đứa bé trong bụng, và hơn hết, làm sao để nói với Alessandro.
Cô đã ngỡ trong một thời gian dài là mình "khô cằn". Cái từ cổ điển ăn sâu trong đầu cô. Nó có vẻ rất biểu đạt cho tất cả mọi thứ trong đời cô lúc đó. Không chỉ tình trạng cô không có con mà còn là cảm giác một mình, bị bỏ rơi. "Khô cằn" mô tả một vùng đất hoang, trống trải, tối tăm kiểu Brontë, nơi không có gì mọc và cũng chưa từng ai đặt chân đến. "Khô cằn" của cô đã trở thành một phần của cô, cái nhãn cô tự dán cho mình. Cô mang nó như một gánh nặng. Tâm lý cô đã bị ăn sâu đóng rễ đến mức sau "tình dục an toàn" trong lần gặp gỡ đầu tiên của họ, cô chưa hề uống thuốc ngừa thai cùng Alessandro. Anh theo kiểu Ý, đã cho là Leonora "lo liệu chuyện đó". Cô nói mình đã lo.
Tự mình tin điều đó.
Cô đã tin chắc là chẳng có gì có thể xảy ra đến mức cái dấu hiệu sơ đẳng mà một cô học trò cũng có thể nhận ra hoảng sợ - buồn nôn vào buổi sáng – đã xảy ra mà cô chẳng để ý thấy. Ngay cả khi không có chu kỳ, cô cũng chẳng lo là vì những căng thẳng liên tiếp tại chỗ làm và các tiết lộ của báo chí. Nhưng cuối cùng, cô không thể phớt lờ hơn nữa những dấu hiệu cho thấy là cơ thể khô cằn của cô quả thật đang đơm hoa kết trái. Cô không hiểu những kiến thức về điều đó – là cái không thể có kết quả với người đàn ông này lại có kết quả với một người đàn ông khác.
Có lẽ số phận hay tự nhiên (vì điều đó mà nữ thần có nhiều tên) có một cách thấy trước khi một người đã tìm thấy đúng người. Suy cho cùng, Stephen không phải người đó, và anh đã chẳng có khó khăn gì làm Carol có thai.
Stephen. Cô đã không nghĩ đến anh nhiều tuần rồi. Anh… họ… hẳn giờ đã có đứa bé rồi. Anh đã làm một người cha thế nào nhỉ? Leonora hình dung anh có phần là một người vắng mặt – có mặt cho các báo cáo của trường và trồng cây nhà kính nhưng lại vắng mặt cho việc chăm ăn từng đêm. Anh dường như xa quá. Còn Alessandro thì đang ở đây.
Và anh có thể chính là người ấy, mình biết điều đó.
Nhưng anh có thể đón nhận tin này ra sao? Leonora đã đọc nhiều văn chương và xem nhiều phim đủ để biết rằng phản ứng cổ điển của một kẻ quyến rũ đàn bà ngoại quốc là lặn mất khi lần đầu tiên nghe nhắc đến đứa bé. Cô vẫn chưa quên là hoàn cảnh của mình lặp lại lạ lùng hoàn cảnh của mẹ cô, và rằng Elinor và Bruno đã có với nhau tất cả trừ một kết cục hạnh phúc.
Vậy mà, hôm qua lại gần như một ngày hạnh phúc trọn vẹn. Dù gió lạnh, mặt trời tháng Mười màu cam mọc thấp vẫn tỏa sáng không thôi, đánh bóng thành phố, khiến cô cảm thấy thân thiết trở lại. Khi bên Alessandro, cô cảm thấy thành phố yêu cô đáp lại. Chỉ khi cô vò võ một mình, những dinh thự mới mang lại một mặt nạ khác, và những bóng tối đe dọa cô bằng những bóng ảnh và tiếng chân. Sau khi họ từ nghĩa trang trở về. Alessandro đã đưa cô đến chợ rau trên nước ở Ponte dei Pugni, nơi người ta bán hàng hóa trên những con thuyền bragozzo kéo dài ra dưới chân cầu. Khi họ tha thẩn bên bờ kênh, ngửi những bông zucchini màu cam ngát hương và nấm thông khô quắt, hay sờ những quả trứng thâm đen nặng là những trái cà tím, Leonova thấy một cảm giác mãn nguyện chếnh choáng. Giá như anh luôn ở đấy. Giá như họ có thể rút ngắn khoảng cách mà anh đã bày ra giữa họ, không phải khoảng cách địa lý bắt buộc do quá trình đào tạo của anh, mà là cảm giác tâm lý về sự tách rời mà cô cảm thấy gần như từng giờ từng phút họ bên nhau.
Có cái gì đó làm anh do dự, mình biết điều đó.
Và giờ đây cô biết là cái tin của mình sẽ làm thay đổi mọi thứ. Nó có thể bắt cô trả giá dù chỉ chút xíu thời gian bên nhau nào họ có. Để dừng ý nghĩ, cô ấn mạnh hơn lên bụng.
Ít ra thì mẹ cũng có con.
Con của cô. Hai tay trên bụng, cô hình dung nó đang lớn dần, căng phồng như nó cần phải thế trong vài tháng tới. Cô thấy bụng mình như một cái bong bóng, lớn dần thành một vật tròn trịa hoàn hảo khi hơi thở sự sống làm đầy nó. Bản thân cô giờ là cái lọ - vật chứa đứa bé bên trong. Venice đã thổi một sự sống mới vào cô. Cô là một cái đồng hồ cát, căng phồng lên để đánh dấu những tháng ngày trước khi gánh nặng của mình được sinh ra. Cát trôi, đứa bé, thủy tinh, tất cả dường như liên thuộc với nhau trong một kế hoạch định mệnh, rộng lớn. Cô cảm thấy mạnh mẽ và cứng rắn như chính thủy tinh. Tất cả những hy vọng ngày xưa của cô lại hiện lên sống động – những háo hức từ lâu đã lãng quên mà cô nhớ là từ hồi cô và Stephen lần đầu tiên thử. Những cái tên, những màu sắc cho phòng trẻ, hình dung khuôn mặt của đứa bé bằng cách thầm kết hợp những nét mặt của cô với nét mặt của anh. Và giờ đây, dù Alessandro có bỏ đi, cô cũng đã có đứa con. Những đường nét của cô giờ đã có thể kết hợp với những đường nét của anh. "Con của hai ta," cô nói to với bụng mình.
Alessandro nằm nghiêng qua ngái ngủ. "Em nói gì?"
Đúng lúc rồi.
Cô quay qua anh và họ đối mặt nhau. Bầu ngực phồng căng của cô đổ lên khăn phủ giường và một vạt tóc vàng óng rủ ngang trên mặt cô. Khi anh gạt món tóc đi, Alessandro nghĩ cô chưa bao giờ trông đẹp hơn thế, như thể được rọi sáng từ bên trong. Anh đưa tay qua cô nhưng cô ngăn lại bằng lời nói. Cô chưa hề thích câu nói lâm sàng trần trụi "Em có thai," nên thay vì vậy cô nói, "Em sắp có đứa con của anh."
Vẻ sửng sốt biểu lộ trên mặt anh, và sau một khoảnh khắc lúng túng hai bàn tay anh sờ tìm bụng cô và để đấy cùng bàn tay cô. Rồi anh cúi đầu và cô cảm thấy những lọn tóc mềm mại của anh khi anh áp má nham nhám lên bụng cô. Cô cảm thấy ướt, và khi anh ngẩng mặt lên thì gương mặt ấy giàn giụa nước mắt. Từ giây phút đó cô biết là điều đó sẽ ổn.
Điều đó ổn. Alessandro vui mừng và gọi cho tất cả những người anh quen báo tin là anh sắp có một đứa con trai. "Sao anh biết được?" Leonora cười khi anh không chịu xem xét điều ngược lại. "Anh chỉ biết thôi," anh nói. Cô trêu anh là một "người Ý điển hình", nhưng anh không bị khích, anh chỉ nói, "Không, không, em yêu, nếu mình có con gái, anh cũng sẽ yêu nó nhiều như thế. Nhưng anh biết đấy là con trai." Và anh không chịu lay chuyển.
Suốt buổi sáng hôm ấy anh đối xử với cô như thủy tinh trong ẩn dụ của cô, rót nước, lấy ghế cho cô, và nâng những vật dù là nhẹ nhất giùm cô. Cô trêu anh, nhưng sự chòng ghẹo của cô chỉ xuất phát từ nỗi nhẹ nhõm và niềm vui.
Vậy mà…
Rất chóng, anh đã đi. Hôm nay là ngày lễ chung, ngày hôm sau ngày Chủ Nhật lễ Các Linh Hồn, nhưng ngày mai khóa học của anh lại bắt đầu. Chiều nay anh phải về, để đọc xong bài vở trước sáng ngày mai. Khi ra khỏi nhà, anh hôn cô âu yếm hơn, nhưng trong tất cả sự ngọt ngào đó Leonora nghĩ đến tuần lễ trước mặt không có anh. Và sau đó, khi anh nhận nhiệm vụ tại Venice, lúc đó sẽ ra sao?
Mình không dám hỏi.
Leonora loay hoay trong nhà, bắt đầu một cách vô ích những việc cô không thể làm trọn, và rồi quyết định đến thư viện Sansoviniana và tìm hiểu thêm chút gì về Corradino. Vì ngày mai cô phải trở lại xưởng, để đối mặt với cơn thịnh nộ của Adelino về chiến dịch quảng cáo đã tan hoang và giờ là cái tin này.
Và rồi sao?
Cô phải thành thật với chính mình. Trong tất cả sự phấn chấn của mình, Alessandro chưa hề nhắc đến những dự tính tương lai. Tất cả chỉ là trò chuyện về đứa bé, và dù Leonora không chờ đợi một lời cầu hôn như thời Victoria, giờ cô thấy thật lạ là anh chưa một lần đề cập dến khả năng dọn đến sống chung.
Khi cô bước qua campo, Leonora cảm thấy thành phố lại bắt đầu dời xa cô. Cô cảm thấy người yêu của mình và nghề nghiệp của mình lẩn đi và Venice lạnh lẽo, trống vắng của mùa đông đang tới gần. Cô nghĩ đến những du khách và người đi dạo, những người tham dự cuộc vui và những kẻ hưởng lạc giờ đã đi rồi. Họ chưa hề thấy thành phố như thế này. Đây là một mặt của nơi đây chỉ dành cho cư dân thôi. Những ngày tối mù, những viên đá xưa, và sự trống trải. Cô ngẩng cao đầu và chỉ nghĩ đến đứa con của mình.
Mình phải tìm hiểu cho ra về Corradino trước khi đứa bé chào đời. Mình phải giải hòa với quá khứ của mình trước khi hướng về tương lai. Vì Corradino cũng là quá khứ của đứa bé nữa.
Chú thích
1 Trong Cơn bão của Shakespear.
2 Poite de Sospiri (Cầu Than Thở). Huân tước Byron đã đặt tên này sau khi chứng kiến các tù nhân bị kết án than thở khi bị giải qua cầu đến nhà lao của thành phố.
Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano - Marina Fiorato Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano