Người Hai Đầu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 27: Tuy Biết Hung Đồ Khó Hạ Thủ - Ngờ Đâu Người Yêu Trúng Kỳ Độc
hờ hai người đầy tớ khiên Thiên Tứ vào trong nhà và hai nàng Thiến Thiến đi khuất mắt rồi, Thương Nguyên mới quay lại nói với Trị Toàn rằng:
- Tô huynh, làm ơn ra đằng này, đệ có câu chuyện này muốn thương lượng với huynh.
Trị Toàn liền biến sắc mặt nhưng lại gượng cười hỏi:
- Việc gì thế?...
Thương Nguyên vừa đi ra ngoài vừa nói:
- Mời Tô huynh ra ngoài này...
Trị Toàn cau mày lại nhìn Hướng Minh với Đổng Kỳ một cái hơi chần chừ một chút, rồi y xuyên qua đám người đang lộ vẻ hoài nghi mà tiến thẳng ra ngoài sảnh.
Khổng Nghi thấy Thích Thích Ông sát khí đằng đằng liền cau mày lại. Ông ta định ra khuyên Thích Thích Ông nhưng sợ đối phương nổi giận, y đành phải lớn tiếng nói với quần hào rằng:
- Tại hạ bất tài vô đức, không biết đã thất lễ với bạn nào mà bạn ấy lại ngấm ngầm ra tay đầu độc ám hại La thiếu hiệp như vậy. Vị ấy làm như thế không những không coi Khổng mỗ vào đâu... Nhưng việc này đã xảy ra rồi, xin quý vị cứ yên dạ, Khổng mỗ thế nào cũng phải tìm cho ra manh mối để quý vị khỏi mang tiếng...
Mọi người nghe thấy chủ nhân nói như vậy, ai nấy lại ngồi về chỗ nhưng lúc này không ai còn tâm trí để nhậu nhẹt nữa.
Khổng Nghi nói xong lại nói thêm một câu:
- Đệ xin thất lễ một lát.
Rồi ông ta đưa mắt nhìn Thích Thích Ông định nói lại thôi, thở dài một tiếng rồi vội vàng đi vào trong hậu đường ngay.
Thích Thích Ông đứng yên như người gỗ, lúc này bỗng đưa mắt nhìn xung quanh một vòng rồi phi thân ra ngoài sảnh ngay. Ông ta tới bên ngoài đã thấy thân hình của Trị Toàn đi vào khu rừng ở bên trái. Ông ta không chần chừ gì hết đuổi theo ngay. Ngờ đâu, lúc này đầu óc đã bối rối nên không tìm thấy Trị Toàn, trái lại còn bị lạc ở trong rừng là khác.
Ông ta đi quanh mười mấy vòng, đi như vậy ít nhất cũng đi được bảy tám dặm đường. Ngờ đâu, khi ông ta định thần nhìn kỹ thấy mình quay trở về chỗ cũ, lúc này ông ta mới sực nhớ rừng này là một trận thức của Khổng Nghi đã bố trí. Mọi ngày ông ta ra vào đều có người dẫn đường bây giờ đi một mình vả lại là trong đêm tối, thì làm sao mà ra khỏi được?
Thoạt tiên ông ta nổi giận nhưng sau nghĩ lại nổi giận vô ích nên mới cố trấn tỉnh tâm thần để tìm lối ra.
Ông ta để ý nhìn những cây cổ thụ rồi đi qua những cây đó nhưng vẫn chưa tìm thấy lối thoát thì bỗng nghe thấy có tiếng tranh luận rất khẽ và tiếng nói này phù du lắm, khiến ông ta không sao biết được ở nơi nào tới hết.
Sau Thích Thích Ông mới nghĩ ra một kế liền ngồi phệch xuống đất lẳng lặng lắng tai nghe, liền nhận ra tiếng nói của Hoa Thương Nguyên. Ông ta nghe Thương Nguyên nói với giọng rất trầm:
- Chúng ta là anh em đồng đạo, nên trước mặt mọi người đệ không muốn vạch rõ chuyện này ra, nhưng...
Ngờ đâu, ông ta chưa nói dứt đã có tiếng cười the thé, tiếng người ấy bao hàm cả sự uy hiếp bên trong. Đồng thời lại nghe thấy Trị Toàn cướp lời nói:
- Lão đệ chớ có vu oan cho mỗ. Tại sao tiểu tử ấy trúng độc? Mỗ với lão đệ cũng không hay biết hết. Sao bỗng dưng lão đệ lại cho mỗ với y là có thù cũ mà bảo mỗ đã ra tay hãm hại.
Nghe tới đây, Thích Thích Ông tức giận đến suýt tí nữa thì nhảy bắn người lên, xông lại đấu thí mạng với Trị Toàn, nhưng sau trông thấy cây cổ thụ ở cạnh người, lại cố nhịn mà chịu khó nghe nốt.
Hoa Thương Nguyên thật không hỗ thẹn với tên tuổi. Dù Trị Toàn nói như thế mà ông ta không tức giận chút nào, vẫn dịu giọng nói tiếp:
- Tô huynh hà tất còn phải nói nhiều như thế làm chi? Vừa rồi đệ đã chả nói hết lời rồi là gì? Quý hồ huynh đưa thuốc giải ra, đệ cam đoan không tiết lộ bí mật này và đồng thời xin tuyệt đối bảo đảm huynh được an toàn. Còn nói về chứng cứ tuy không có nhưng trước khi mời rượu,, Tô huynh đã thò tay vào túi rồi dùng ngón tay út ngấm ngầm khuấy rượu mới đưa chén rượu ấy cho Thiên Tứ. Những cử chỉ đó sao qua khỏi đôi mắt già của đệ.
Nghe tới đây Thích Thích Ông rất lấy làm kính phục Thương Nguyên và ông ta chắc phen này Trị Toàn thể nào cũng nhận tội.
Ngờ đâu, ông ta vừa nghĩ tới đó lại nghe thấy Thương Nguyên lớn tiếng kêu gọi:
- Tô huynh mau quay trở lại! Tuy khu rừng này chỉ vỏn vẹn có bấy nhiêu cây thôi nhưng huynh không biết rõ đường lối của trận pháp này thì khó mà ra khỏi được nơi đây.
Thích Thích Ông mới vỡ nhẽ và nghĩ bụng:
"Hà!... Lão già họ Hoa này quả thật thông minh và chu đáo. Tô Trị Toàn ơi xem ngươi còn chạy đi đâu nữa?
Quả nhiên, Trị Toàn cũng như ông ta vậy, chạy được một lúc lại quay trở về chỗ cũ nên y hậm hực nói:
- Lão đệ, dù việc này là do Tô mỗ ra tay đi chăng nữa, cũng có liên can gì đến lão đệ đâu? Tiểu tử ấy làm hại con gái của mỗ khiến nó...
Nói tới đó y nức nở mãi không sao nói tiếp được, sụt sùi một hồi gắng lắm y mới nói tiếp được:
- Yến nhi cũng là cháu của lão đệ, sao lại bênh vực người ngoài mà không trả thù cho cháu gái của mình hay sao?
Thương Nguyên đang trầm ngâm thì Thích Thích Ông lo âu vô cùng, chỉ sợ lời nói đó khiến Thương Nguyên động lòng thương mà không bắt ép Trị Toàn đưa thuốc giải độc ra để đi cứu Thiên Tứ. Suýt tí nữa thì ông ta lên tiếng bảo Thương Nguyên không nên tin lời lẽ xảo trá ấy. Nhưng ông ta lại không dám, vì sợ nếu mình lên tiếng làm cho hai người kinh ngạc, rồi vì thế mà làm lỡ mất việc của Thương Nguyên hỏi lấy thuốc giải độc. Như vậy có khác gì là mình gián tiếp giết chết Thiên Tứ không?
Bởi thế nên ông ta cứ ngồi yên lắng tai nghe tiếp mà không nói năng gì cả. Cũng may một lát sau Thương Nguyên bỗng thở dài một tiếng và nói tiếp:
- Việc của Yến nhi, Tô huynh không chịu nói rõ đệ cũng không dám hỏi nhiều. Nhưng theo sự ước đoán của đệ thì chắc không nguy hiểm đến tính mạng đâu, có phải thế không?
Có lẽ Trị Toàn đã gật đầu nhìn nhận nên Thương Nguyên lại nói tiếp:
- Nhưng tình hình vừa rồi Tô huynh đã trông thấy rõ, Thiến nhi trông thấy Thiên Tứ trúng độc đã khóc lóc thảm thương như thế. Đừng nói đệ là cha của nó mà tất cả những người khác cũng đều động lòng thương nó hết. Tiểu đệ biết rõ tính nết của nó lắm, xưa nay nó rất kiêu ngạo không bao giờ để ý đến một người đàn ông nào hết, lần này nó si mê tên họ La như vậy, đệ là cha nó thể nào mà chả giúp cho nó được toại nguyện và để sau này vợ chồng đệ mới được nhờ vả. Nên dù sao Tô huynh cũng nể mặt đệ mà buông tha cho thằng nhỏ một phen...
Nghe Thương Nguyên nói xong, Trị Toàn bỗng cười nhạt đáp:
- Mỗ khuyên lão đệ nên dẹp ý nghĩ ấy đi, tiểu tử họ La đã có vợ rồi!
- Cái gì? Có thực không?
Thích Thích Ông nghe tới đây trống ngực lại đập rất mạnh, lại nghe thấy Trị Toàn cười hi hi hoài rồi đáp:
- Mỗ không nói dối lão đệ đâu, nếu lão đệ không tin cứ sai người đi hỏi thăm... À, chả cần phải hỏi ai hết cứ hỏi thẳng Thiến nhi cũng đủ biết ngay.
Hình như Thương Nguyên không để ý đến tiếng cười chế nhạo của Trị Toàn mà chỉ lẩm bẩm tự nói:
- Hỏi Thiến nhi ư? Chẳng lẽ nó cũng biết họ La có vợ rồi chăng?
Có lẽ Trị Toàn gật đầu nhìn nhận nên Thương Nguyên lại đổi giọng, nói tiếp:
- Việc này Thiến nhi đã biết rõ mà vẫn thân mật với y như vậy, thì đủ thấy nó si tình biết bao. Nên dù sao lão huynh cũng nể mặt đệ phen này mà cứu y...
Thích Thích Ông nghe tới đây mới yên dạ, liền khẽ thở hắt một tiếng. Ngờ đâu, ông ta bỗng nghe thấy Trị Toàn lên tiếng nói tiếp rằng:
- Hà! Nếu biết sớm như vậy thì mỗ... mỗ không hạ thủ làm chi! Quả thực mỗ... mỗ không có thuốc giải đâu!
- Cái gì không có thuốc giải ư? Thế Tô huynh lấy thuốc độc ấy ở đâu ra?... Thuốc độc ấy tên là gì?
- Là Tý... ngọ... hóa... cốt... phấn...
Nghe thấy Trị Toàn nói đến cái tên "Tý Ngọ Hóa Cốt Phấn" như sét đánh ngang tai, suýt tí nữa Thích Thích Ông chết giấc tại chỗ luôn.
Phía đằng kia Thương Nguyên cũng tỏ vẻ rất kinh ngạc vội hỏi tiếp:
- Cái gì Tý Ngọ Hóa Cốt Phấn ư? Tô huynh... lấy ở đâu thứ thuốc độc của tên ma đầu đại ác ấy?
Thích Thích Ông biết Thương Nguyên nói đến tên đại ma đầu ấy chính là Thiết Diện Điểu Trảo mà hễ ai nghe thấy cũng phải khiếp đảm. Vì nghe nói Tý Ngọ Hóa Cốt Phấn là một thứ thuốc độc rất lợi hại không màu sắc không hương vị, chỉ nuốt phải hay ngửi phải một chút cũng không thể nào cứu chữa được. Dù người có nội công thâm hậu đến đâu cũng chỉ có thể chịu đựng được khoảng mười hai tiếng đồng hồ là cùng thôi.
Nếu giờ Tý uống thì chưa đến giờ Ngọ đã chết, nếu uống lúc giờ Ngọ thì chưa đến giờ Tý đã chết, người hóa thành một đống xương vụn còn thịt thì rữa nát hết mà chết, thực là thê thảm không gì tưởng tượng được.
Năm xưa tên ma đầu ấy vẫn giấu thứ thuốc độc này ở trong móng tay, khi đối địch với người, y chỉ ngấm ngầm búng ra là giết hại được địch thủ ngay nên đã có không biết bao nhiêu người đã chết bởi thứ thuốc độc đó. Cũng vì thế mà không ai dám vuốt râu cọp cả, hễ thấy Thiết Diện Điểu Trảo là ai ai cũng phải tránh mặt hay là phải cúi đầu khuất phục, nhờ vậy mà từ đó đến giờ mới ít thấy Tý Ngọ Hóa Cốt Phấn xuất hiện.
Ngờ đâu việc đó tới giờ đã hơn hai mươi năm rồi, cái tên Tý Ngọ Hóa Cốt Phấn này lại từ mồm của Trị Toàn nói ra, mà người bị hại là La Thiên Tứ nên Thương Nguyên với Thích Thích Ông kinh hãi vô cùng.
Thích Thích Ông không sao nhịn được hai mắt đỏ ngầu, vội tiến thẳng về phía có tiếng nói của Trị Toàn với Thương Nguyên nhưng ông ta vừa mới đi được một bước đã nghe Trị Toàn nói tiếp:
- Chính tên ma đầu ấy tặng cho mỗ, bảo mỗ hại tiểu tử họ La ấy!
Thương Nguyên giật mình hỏi:
- Y... y...
Hiển nhiên, ông ta đã nghĩ đến chuyện ở núi Tây Khuynh chắc Thiên Tứ đã kết thù với Thiết Diện Điểu Trảo rồi, còn Thích Thích Ông lại càng hiểu rõ hơn Thiên Tứ đã kết thù với đồ đệ của tên ma đầu ở trên đỉnh núi Cao Lan. Nhưng tại sao Tri Toàn lại chịu nghe lời tên ma đầu ấy?... Vì vậy, mà ông lại vội ngừng bước đứng lắng tai nghe tiếp.
Thương Nguyên với giọng hoài nghi, hỏi tiếp:
- Sao tên ma đầu lại kiếm huynh và bắt huynh ra tay?
- Yến nhi đã bị chúng bắt đi rồi! Mỗ... mỗ còn biết nói năng làm sao nữa?
Một lát sau Thương Nguyên thở dài một tiếng và có vẻ bất đắc dĩ nói tiếp:
- Hà! Lão ca hãy chạy mau đi, để tiểu đệ dẫn lão ca ra khỏi nơi đây.
Thích Thích Ông nghe nói lo âu vô cùng vội lớn tiếng kêu gọi:
- Hoa Thương Nguyên! Hoa Thương Nguyên! Không nên buông tha tên giặc vạn ác này, để lão phu giết chết y trả thù cho lão đệ của lão...
Ông ta vừa nói vừa đi theo một con đường nhỏ nhảy xổ tới thì đồng thời ông lại nghe thấy Thương Nguyên khẽ thở dài một tiếng.
Thích Thích Ông vừa lo âu vừa tức giận, cứ theo con đường nhỏ ấy mà tả xung hữu đột. Đi quanh quẩn một lát vẫn không thấy hai người kia đâu cả, thậm chí mình đi về phương hướng nào ông cũng không biết nốt. Ông ta cuồng đến đấm chân khoa tay, rồi không sao nhịn được lên tiếng chửi mắng rằng:
- Cái rừng khốn nạn này quỷ quái thật. Lão phu hãy phá tan một mẻ xem có còn giữ nổi lão phu ở trong này không?
Nói xong ông ta liền ngừng chân lại đề tụ công lực vào hai cánh tay, đang định đánh phá những cây cối ở quanh mình. Ngờ đâu, ông ta chỉ thấy có bóng người thấp thoáng và thấy Thương Nguyên đang thủng thẳng đi tới.
Ông ta càng tức giận thêm liền lớn tiếng quát:
- Hãy coi chừng chưởng của lão phu đây!
Ông ta liền giơ song chưởng lên đẩy mạnh về phía trước một thế.
Thương Nguyên không kịp đề phòng thấy thế vội cau mày lại quát lớn:
- Thích Tú hãy khoan, nghe Hoa mỗ nói một lời...
Thích Thích Ông muốn thâu tay lại cũng không kịp nữa, chỉ nghe thấy kêu bộp một tiếng nhưng chưởng phong của ông ta đã đánh trúng vào một thân cây cổ thụ, cây ấy lung lay một hồi rồi đổ ngay về phía sau gãy làm đôi tức thì.
Thích Thích Ông không đánh trúng Thương Nguyên trái lại còn bị phản chấn của cây thông làm cho hai cánh tay tê tái một lát sau mới hồi phục được.
Thương Nguyên thấy Thích Thích Ông đánh gãy được cây thông cổ thụ liền nghĩ bụng:
"Không ngờ lão già lại có sức mạnh đến như thế!"
Nhưng ông ta cũng tự biết mình buông tha Tri Toàn như vậy rất hỗ thẹn với lương tâm. Nên ông ta tránh khỏi thế công đó rồi lại hiện thân ra, chưa lên tiếng nói đã xua tay lia lịa trước, rồi mới rầu rĩ nói:
- Xin Thích Tú hãy nguôi cơn giận, đó là sự bất đắc dĩ, chứ không phải là Hoa mỗ...
Thích Thích Ông nghe nói càng tức giận thêm vội trả lời:
- Bất đắc dĩ cái gì? Lão già này không thèm nghe cái trò giả dối ấy...
Thương Nguyên sợ đối phương tấn công nữa, vừa phải đáp cũng vừa từ từ tiến tới gần trượng, cười nói tiếp:
- Thích huynh trả thù cho bạn nghĩa khí như thế rất đáng kính, nhưng phần vì La hiền điệt hiện giờ vẫn chưa đến nỗi phải chết, phần thứ hai vì Trị Toàn bị người ta uy hiếp mới phải giở hạ sách đó ra. Nếu Thích huynh có lòng với bạn như vậy, trước khi chưa tuyệt vọng mong huynh nên nghĩ cách tìm kiếm thuốc giải để cứu chữa đã, như thế mới là hợp lý...
Nghe đối phương nói như vậy, Thích Thích Ông cũng nhận thấy công việc hiện thời là phải tìm thuốc cứu người thực, nhưng ông ta nghĩ lại "Tý Ngọ Hóa Cốt Phấn" xuất hiện ở giang hồ đã mấy chục năm nay chưa nghe thấy nói cứu chữa được bao giờ hết. Trừ phi phải tìm Thiết Diện Điểu Trảo, bằng không biết đi đâu mà tìm ra thứ thuốc giải độc lợi hại ấy?
Ông ta càng nghĩ càng nản chí, lại nghe thấy Thương Nguyên chậm rãi nói tiếp:
- Tý Ngọ Hóa Cốt Phấn là một thứ thuốc độc lợi hại nhất thiên hạ, có lẽ khắp Hoàn Vũ này chỉ có hai thầy trò Thiết Diện Điểu Trảo là mới có thuốc giải độc thôi. Ngoài hai thầy trò y ra thì khó mà tìm ra được người thứ ba có thuốc giải độc ấy. Nhưng chả lẽ chúng ta lại chịu thúc thủ mà không nghĩ cách cứu La hiền điệt hay sao?...
Thích Thích Ông bỗng nghĩ ra được một kế, liền "ủa" một tiếng, tay trái vỗ vào tay phải một cái và đỡ lời:
- Phải đấy, chúng ta phải nghĩ cách kiếm Hùng Phụng Vương Mai để lấy thuốc giải...
Thương Nguyên lại xen lời nói:
- Thích huynh chớ nên lo âu như thế vội. Hoa mỗ đã ra lệnh cho đội Thiết Kỵ đi tìm kiếm Vương Mai rồi. Có lẽ chỉ đến canh ba thể nào cũng tìm thấy y thị.
Thích Thích Ông nghe thấy đối phương nói như vậy mới hơi có một chút hy vọng, liền đổi giọng:
- Hoa huynh làm việc rất chu đáo, khiến mỗ kính phục vô cùng.
- Xin Thích huynh đừng có khen ngợi Hoa mỗ vội, công việc này thành hay bại là do ở ông trời định đoạt, chúng ta chỉ tận nhân lực...
Nói tới đó ông ta lại sợ Thích Thích Ông nổi giận mà bắt ông ta phải đưa Trị Toàn ra nên vội đổi giọng nói tiếp:
- Nhưng theo tướng số Hoa mỗ nhận biết thì La hiền điệt không phải là người yểu thọ như thế đâu. Sau này, y thế nào cũng có tương lai rực rỡ. Cho nên dù sao Thích huynh cũng nên khoan tâm thì hơn.
- Thôi được, Hoa huynh mau đưa già này ra khỏi cái rừng quỷ quái này trước...
- Trước khi ra khỏi rừng này Hoa mỗ xin Thích huynh nhận lời một việc này...
- Việc gì?
- Vừa rồi Hoa mỗ đã nói gì với Trị Toàn chắc Thích huynh đã nghe rõ hết. Trị Toàn có họ hàng với Hoa mỗ, hơn nữa y phải dùng tới hạ sách ấy cũng là bị người ta ép buộc chứ không phải muốn làm như thế. Cho nên xin Thích huynh nể mặt Hoa mỗ tạm thời hãy giấu kín việc này...
Thích Thích Ông cau mày lại nghĩ ngợi một lát rồi đáp:
- Tạm thời không tiết lộ cũng được, nhưng nếu vạn nhất La lão đệ không có cách gì cứu chữa được thì già này thể nào cũng liều thân thí mạng trả thù hộ y. Đến lúc ấy Hoa huynh đừng có vịn vào lý do bà con họ hàng ấy mà xen tay vào can thiệp việc của lão đấy nhé.
- Thích huynh có lòng với bạn như vậy khiến Hoa mỗ khâm phục vô cùng. Nhưng huynh cũng nên biết Hoa mỗ chỉ có một đứa con gái thôi. Hoa mỗ cưng nó lắm, mà bây giờ nó lại ngưỡng mộ Thiên Tứ đến như thế. Nhỡ Thiên Tứ có mệnh hệ nào, Thiến nhi nó chịu để yên hay sao? Nếu Thiến nhi có việc gì, Hoa mỗ là cha của nó há lại chịu để yên...
Hình như ông ta đã nghĩ tới sự bi đát trong tương lai rồi nên giọng nói của ông lại càng buồn rầu.
Thích Thích Ông nghe giọng nói của ông ta như thế cũng tỏ vẻ cảm động đồng thời nghĩ bụng:
"Số của người ta dù hẩm hiu đến đâu vẫn có cha có con, có vợ có chồng nhưng còn mình..."
Nghĩ tới đó ông ta ngẩng đầu lên hỏi thầm trời xanh rằng:
"Chả lẽ ta lại cơ khổ suốt đời chịu đựng bao sự gian khổ đến tuổi già may mắn kết giao được với một người bạn nhỏ ý hợp tâm đầu. Ngờ đâu mình lại không bảo vệ được người bạn nhỏ ấy... Tại sao số mạng ta lại hẩm hiu đến như thế? Sao ông trời lại nỡ bất công đến như thế?"
Nghĩ đến đó ông lại nghe thấy Thương Nguyên rầu rĩ nói tiếp:
- Cho nên nếu tối hôm nay Thiên Tứ có mệnh hệ nào, Hoa mỗ không những không cản trở huynh trả thù mà cả Hoa mỗ cũng đem hết môn hạ tinh nhuệ của mình xuống miền Nam tìm kiếm Thiết Diện Điểu Trảo để trả thù cho y.
Thích Thích Ông quay đầu nhìn thấy Thương Nguyên lộ vẻ cương quyết nên ông ta cũng hăng hái theo và quả quyết đỡ lời:
- Hoa huynh thật không hỗ thẹn là người trong nhóm Ngũ Bá. Thích mỗ bất tài đến lúc ấy thế nào cũng theo Hoa huynh đối phó với tên ác ma ấy tới cùng.
- Vì bạn Thích huynh không ngại nguy hiểm gì mà quyết đi trả thù cho được như thế, Hoa mỗ rất lấy làm kính phục. Thôi, chúng ta hãy mau vào nhà trong thăm La hiền điệt đã...
Thế rồi cả hai người dắt tay nhau đi ra khỏi khu rừng ấy.
Trong đại sảnh ánh sáng đèn vẫn sáng choang nhưng quần hào ai về phòng nấy nghỉ ngơi cả rồi.
Hai người đứng nhìn những mâm cơm ăn dở thật cảm xúc vô cùng nhưng chỉ thoáng cái thôi Thương Nguyên đã vội dẫn Thích Thích Ông vào nhà trong ngay.
Xuyên qua một cái vườn hoa rất đẹp, Thích Thích Ông cũng không còn tâm trí đâu mà thưởng thức vườn hoa đẹp ấy. Cứ đi theo Thương Nguyên đến một cái lầu nho nhỏ, thấy trên lầu có đèn lửa sáng choang, bóng người thấp thoáng nhưng không nghe thấy một tiếng nói và một tiếng động nào cả.
Thương Nguyên đoán chắc sự thể nghiêm trọng lắm nên ông ta vội chạy lên ngay. Vừa vào đến trong lầu quả thấy người nào người nấy đang tỏ vẻ lo âu. Khổng Nghi ngồi trên một chiếc ghế chỗ cạnh cửa, vừa thấy Thương Nguyên vào đã vội đứng dậy chạy lại ngay.
Thương Nguyên vội hỏi:
- Thế nào? Hiện giờ ra sao?
Khổng Nghi khẽ lắc đầu chỉ vào bên trong đáp:
- Hiện đang ở trong thư phòng của tiểu đệ.
Nói xong ông ta liền dẫn đường đi vào trong thư phòng, Thích Thích Ông cũng vội đi theo vào, thấy trong đó có Bại Sự lão nhân với Đổng Kỳ, nhưng cả hai đang rầu rĩ ngồi ở trong góc phòng.
Ông ta chả buồn chào hỏi hai người mà theo Thương Nguyên vào thẳng trong thư phòng liền. Thư phòng này bày biện rất tao nhã, chỗ cạnh cửa sổ phía Đông có kê một cái giường trên giường, Thiên Tứ đang nằm mặt đỏ bừng mê man bất tỉnh, hai thiếu nữ đang ngồi ở hai bên sụt sùi khóc, mỗi người nắm lấy một tay của chàng mà nghĩ ngợi tâm sự.
Vì lúc ấy, ngoài sự đau thương ra thì không ai còn cách gì hết, ai ai cũng biết Thiên Tứ uống phải một loại thuốc độc lợi hại như vậy, đã hết sức cứu chữa rồi mà không sao cứu được chàng tỉnh lại như vậy thì không rầu rĩ sao được?
Thương Nguyên lẳng lặng đi tới phía sau Hoa Thiến Thiến mà nàng ta cũng không hay biết gì hết, ông ta cũng phải ứa nước mắt ra vịn vào tay con gái.
Lúc ấy Hoa Thiến Thiến mới khẽ rùng mình, từ từ quay đầu lại nhìn xem người vịn vào vai mình là ai. Khi nàng nhận thấy là người cha hiền, nàng mới như vừa nằm mơ thức tỉnh, ngả ngay vào lòng cha lớn tiếng khóc luôn.
Hàn Thiến Thiến cũng đang ngồi như ngây như ngốc không biết có người tiến vào trong phòng, nay nghe thấy tiếng khóc của Hoa Thiến Thiến nàng mới ngẩng đầu lên nhìn. Mới hay Thương Nguyên, Khổng Nghi và Thích Thích Ông đã vào tới. Nàng kích động vô cùng, rú lên một tiếng và kêu gọi:
- Hoa bá bá, lão đại ca mau... nghĩ cách cứu đại ca đi... Anh ấy trúng độc... nhưng không biết trúng phải thứ thuốc gì?...
Nàng vừa khóc vừa nói như trên nên lời nói của nàng mới đoạn đoạn tục tục như thế.
Thích Thích Ông đã hết rầu rĩ mấy ngày rồi nhưng hôm nay mặt của ông ta lại trở về vẻ rầu rĩ như trước. Thấy Hàn Thiến Thiến hỏi như thế ông ta liền cất giọng khàn khàn khuyên bảo rằng:
- Cô em đừng khóc lóc như thế nữa, lão đại ca đã điều tra ra rồi! Tiểu lão đệ đã trúng phải Tý Ngọ Hóa Cốt Phấn và bây giờ đã sai người đi kiếm thuốc giải rồi.
Khổng Nghi nghe đến cái tên Tý Ngọ Hóa Cốt Phấn kinh hãi đến mặt biến sắc và không dám tin vào tai mình nên vội lui về phía sau mấy bước lẩm bẩm hỏi:
- Cái gì? Tý Ngọ Hóa Cốt Phấn ư? Sao... huynh lại biết rõ như thế?
Hàn Thiến Thiến không biết Tý Ngọ Hóa Cốt Phấn lợi hại như thế nào, chỉ nghe Thích Thích Ông nói đã sai người đi kiếm thuốc giải rồi, nàng liền khoan tâm ngay. Vì vậy nàng vội hỏi tiếp:
- Lão đại ca bảo ai đi lấy thuốc giải thế? Có phải là cha nuôi đi lấy không? Ai lại khốn nạn dùng thuốc độc ấy hại đại ca như vậy?
Còn Hoa Thiến Thiến thì nãy giờ vẫn gục đầu vào trong lòng khóc lóc hoài. Vì như nàng tuyệt vọng rồi nên mới khóc sướt mướt như thế, vì mãi khóc nên nàng không nghe thấy lời nói của Thích Thích Ông, cho đến khi Thiến Thiến hỏi lại lần thứ hai nàng mới lắng tai nghe.
Nghe xong nàng lộ vẻ rất hy vọng, liền ngẩng đầu lên hỏi Thương Nguyên rằng:
- Cha có thực đã sai người đi lấy thuốc giải rồi không?
Thương Nguyên không nỡ làm cho con gái mình thất vọng, gượng gật đầu. Hoa Thiến Thiến thấy ông ta gật đầu rồi cả hai mới yên tâm.
Hoa Thiến Thiến lại hỏi tiếp:
- Ai đã đầu độc thế hở cha? Người nào lại khốn nạn như thế, dám ở trước mặt cha hãm hại người hiền lành tử tế như thế này?
Hàn Thiến Thiến cũng chạy lại nắm tay Hoa Thiến Thiến và hỏi:
- Chị Thiến Thiến nếu chị biết ai có Tý Ngọ Hóa Cốt Phấn là có thể tìm ra hung thủ là ai liền. Chị... bảo em nói như thế có phải không?
Nàng vừa nói tới đó bỗng thấy sắc mặt của Hoa Thiến Thiến nhợt nhạt, trong lòng ngạc nhiên vô cùng. Thì ra Hoa Thiến Thiến là người hiểu biết rộng, từ thuở bé đã được Thương Nguyên dạy bảo, nên việc gì của võ lâm nàng cũng am hiểu hết. Bây giờ nàng vừa nghe thấy cái tên "Tý Ngọ Hóa Cốt Phấn" liền biết ngay người đầu độc là ai và chất độc ấy lợi hại như thế nào? Như vậy nàng không biến sắc mặt sao được.
Thiết Diện Điểu Trảo là tên ma đầu số một, người trong võ lâm nghe thấy tên y là biến sắc mặt ngay. Còn Tý Ngọ Hóa Cốt Phấn của y càng đáng sợ hơn, vì chưa nghe thấy ai có thuốc giải cứu được bao giờ cả, mà dù có thuốc giải đi chăng nữa thì biết đi đâu mà tìm kiếm ra được.
Nàng lại nghĩ đến Thiết Diện Điểu Trảo không những công lực rất cao siêu mà chỗ ở của y lại không nhất định, như vậy thì làm sao mà tìm kiếm thấy được. Dù có tìm thấy chỗ ở của y đi chăng nữa, nếu dùng bộ mặt thực gặp mình thì ai dám xác nhận y là Thiết Diện Điểu Trảo mà hỏi lấy thuốc giải? Vả lại mỗi lần Thiết Diện Điểu Trảo xuất hiện trên giang hồ y đều đeo mặt nạ cho nên từ xưa đến nay không ai biết rõ bộ mặt thực của y cả.
Nghĩ đến những vấn đề đó, Hoa Thiến Thiến không thất vọng sao được, đồng thời nàng thấy đầu óc choáng váng loạng choạng như sắp ngả.
Hàn Thiến Thiến không hiểu những lý lẽ ấy, thấy nàng ta như vậy vội chạy đến ôm nàng ta và hỏi:
- Đại tỷ làm sao thế? Tỷ cũng đau đấy à?
Thương Nguyên vội an ủi con gái rằng:
- Thiến nhi đừng có lo âu, ta đã phái đội Thiết Kỵ đi tìm đồ đệ của ma đầu Hùng Phụng Vương Mai rồi.
Hoa Thiến Thiến nghe cha mình nói như vậy mới phấn chấn, vội ngồi ngay người lại đỡ lời:
- Phải, con không nghĩ tới đồ đệ của ma đầu đã xuất hiện ở nơi đây thực, như vậy thì may mắn lắm...
Nàng vỗ vào tay Hàn Thiến Thiến gượng cười nói tiếp:
- Chị không việc gì đâu, cô khỏi phải lo âu cho chị.
Tiếp theo đó nàng không muốn để cho Hàn Thiến Thiến hay người khác lên tiếng nói, nên nàng đổi giọng nói tiếp:
- Hai ngày trước đây lão ma đầu đã xuất hiện trên đỉnh núi Tây Khuynh, dù y có đi nhanh đến đâu cũng không tới ngay được Lan Châu này cho nên chị đoán chắc thế nào cũng là Hùng Phụng Vương Mai chứ không sai...
Thương Nguyên gượng cười nhưng trong bụng khen ngợi thầm con gái mình rất thông minh.
Còn Thiến Thiến nghe tới đây đã hiểu rõ đại khái, nên nhân lúc Hoa Thiến Thiến ngắt lời nàng vội lên tiếng:
- Chính là con nhãi đó ư? Thế tại sao em không trông thấy nó?
Hoa Thiến Thiến lắc đầu đáp:
- Có lẽ không chính nó ra tay mà nó sai đồng đảng hạ thủ.
Hàn Thiến Thiến hỏi tiếp:
- Thủ hạ đồng đảng của nó là ai thế?
Hoa Thiến Thiến ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:
- Cứ theo sự nhận xét của tỷ thì người hạ độc đại ca thể nào cũng ngồi chung một mâm với chúng ta...
Mấy người có mặt trong phòng nghe thấy nàng phát biểu như vậy kinh ngạc vô cùng. Hàn Thiến Thiến kinh ngạc là tại sao mình lại không trông thấy? Thương Nguyên với Thích Thích Ông kinh ngạc vì Hoa Thiến Thiến nhận xét rất sáng suốt. Còn Khổng Nghi thì chưa nghĩ đến điểm đó, phần thứ hai y không tin những người ngồi trong mâm đó lại có thủ hạ của Thiết Diện Điểu Trảo nên vừa kinh ngạc vừa không sao nhịn được lên tiếng hỏi:
- Sao hiền điệt nữ lại đoán chắc như thế?
Hoa Thiến Thiến đáp:
- Tý Ngọ Hóa Cốt Phấn lợi hại vô cùng. Người uống phải sẽ bị phản ứng ngay như Tứ đại ca vậy. Ngoài Tứ đại ca ra người ngồi cùng bàn không ai trúng độc hết.
Hàn Thiến Thiến tán thành xen lời nói:
- Phải nếu chúng ta trúng độc thì đã mê man như Tứ đại ca rồi.
Khổng Nghi cũng gật đầu nhận:
- Phải lắm!
Hoa Thiến Thiến lại nói tiếp:
- Nếu người đầu độc không ngồi chung bàn thì y làm thế nào mà chỉ có thể ám hại được một mình Tứ đại ca thôi?
Lúc này Khổng Nghi mới vỡ nhẽ, mặt đỏ bừng, Hoa Thiến Thiến ngẩng đầu lên nhìn bốn người một lượt rồi nói tiếp:
- Những người đó là ai: cha, dượng, Khổng bá phụ, Thiến muội, Tứ đại ca, Âm lão bá với lão tiền bối...
Người sau cùng nàng chỉ là Thích Thích Ông. Nàng lại ung dung nói tiếp:
- Những người tôi vừa nói đều không phải cả, chỉ có hai người nữa là đáng nghi thôi.
Vì nàng có họ với Trị Toàn và cũng biết rõ gia thế với xuất thân của y nên nàng không nghĩ tới dượng mình và cũng vì thế mà nàng mới đoán sai.
Thương Nguyên với Thích Thích Ông thấy Hoa Thiến Thiến kết luận sai lầm như vậy và hoàn toàn vì chữ tình mà nên, nhưng nàng đã đoán được ra như lế là cũng hiếm có lắm rồi.
Khổng Nghi không tán thành sự phân tích ấy của Hoa Thiến Thiến và sợ Đổng Kỳ ngồi ở bên ngoài nghe thấy không tiện nên vội khẽ khuyên nàng ta rằng:
- Hiền điệt nữ, Đổng đại hiệp đang ngồi ở ngoài kia, từ nãy tới giờ ông ta vẫn quan tâm đến La đại hiệp...
Hoa Thiến Thiến quay đầu lại nhìn cha và hỏi:
- Sao cha không nói năng gì cả? Cha biết hơn con nhiều chả lẽ cha còn chưa hiểu ai là hung thủ hay sao?
Thương Nguyên thở dài một tiếng, bất đắc dĩ đáp:
- Việc cần nhất của chúng ta bây giờ là phải làm thế nào tìm ra được thuốc giải trước, chứ cứ đoán suông như vậy cũng vô ích thôi! Cho nên cha chỉ mong Hùng Phụng Vương Mai còn ở Lan Châu này, quý hồ tìm thấy y thì Thiên Tứ thế nào cũng có hy vọng chữa khỏi...
Hoa Thiến Thiến nhìn mặt Thương Nguyên một cái, trong lòng hoài nghi và đoán chắc thế nào cũng có sự gì làm cho cha mình khó xử. Bằng không xưa nay cha mình là một người rất hào phóng, cương trực chứ không bao giờ lại có thái độ hàm hồ như thế hết. Nhưng nhất thời nàng không hiểu vì việc gì mà đã làm cho cha mình khó xử như thế. Nàng nghĩ bụng:
"Chả lẽ cha mình đã biết không phải là Thiết Diện Điểu Trảo với Vương Mai mà là người khác đã ra tay hại Tứ đại ca. Người đó là... chả lẽ là dượng ta chăng? Làm sao có thể là đồng đảng của Thiết Diện Điểu Trảo được?
Nghĩ tới đó nàng lại nghĩ tới thái độ của cha con Trị Toàn đối với Thiên Tứ như thế nào. Nàng biết Trị Toàn đã vì con gái mà oán Thiên Tứ vô cùng, nhưng mấy ngày hôm nay y lại bỗng lúc mừng lúc giận, thái độ khác thường.
Nghĩ tới đó nàng đã hiểu được già nữa. Tuy chưa dám xác định là chính Trị Toàn đã đầu độc, nhưng nàng đã phẫn hận không sao nhịn được liền buột miệng kêu "ủa", rồi nói tiếp:
- Con biết rồi! Con biết rồi! Cha....
Thương Nguyên giật mình đến thót một cái vội nghiêm nét mặt quát bảo:
- Thiến nhi con kêu la gì thế? Chất độc của La hiền điệt phải rõ ràng là Tý Ngọ Hóa Cốt Phấn của Thiết Diện Điểu Trảo, vậy con suy đoán hão như thế làm chi?
Hoa Thiến Thiến bị cha trách mắng đầu óc mới tỉnh táo. Nên nàng lại hoài nghi không biết sự ước đoán của mình có đúng không? Cho nên nàng không dám nói nữa mà chỉ lẳng lặng cúi đầu xuống thôi.
Ngờ đâu Hàn Thiến Thiến nghe nàng nói như thế lại vội nắm tay nàng hỏi:
- Đại tỷ, người đó là ai? Nói cho tiểu muội biết, để tiểu muội kiếm người đó trả thù.
Hoa Thiến Thiến ngẩng đầu lên nhìn Hàn Thiến Thiến mà chỉ lắc đầu thôi không nói năng gì cả. Hàn Thiến Thiến thấy như thế vừa hoài nghi vừa lo âu, liền hỏi tiếp:
- Đại tỷ làm sao thế? Chả lẽ tỷ đã quên những lời chị đã nói với em rồi hay sao? Đại ca...
Thích Thích Ông cũng biết nỗi khổ tâm của Hoa Thiến Thiến và đồng thời cũng thương Hàn Thiến Thiến, nên ông ta không nhẫn tâm để cho cô bé ngây thơ này quá đau thương, vội xen lời khuyên giải rằng:
- Tiểu muội khỏi phải lo âu quá như thế, nếu đại ca của tiểu muội có mệnh hệ nào, lão đại ca này thế nào cũng trả thù cho y. Bây giờ...
Ông ta nói tới đó liền đưa mắt nhìn Thương Nguyên mà không nói tiếp nữa nhưng Thương Nguyên đã hiểu ý của ông ta, liền thở dài quay người định đi ra ngoài phòng, mồm thì nói:
- Đi chúng ta ra ngoài kia xem chúng có tin tức gì không?
Ông ta chưa nói dứt thì đã nghe thấy ngoài cửa sổ, chỗ cạnh giường của Thiên Tứ đã có tiếng cười khì vọng vào và có tiếng khàn khàn nói rằng:
- Muốn có tin tức thì mau lại đây!
Tiếng nói ấy nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng lạ nhất người ở trong phòng ai ai cũng đều nghe thấy rõ mồn một, nên người nào người nấy đều kinh hãi vô cùng và ai ai cũng ngạc nhiên không hiểu người đó là ai hết. Vì tiếng nói đó nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng khi lọt vào tai mọi người như tiếng sấm, quả thực ít ai có được nội công thâm hậu đến như vậy.
Trong lúc mọi người đang đứng đờ người ra suy nghĩ thì hai nàng Thiến Thiến vì nóng lòng cứu chữa cho người yêu nên không quản ngại nguy hiểm gì cả, vội nhảy qua cửa sổ ra bên ngoài luôn. Thích Thích Ông cũng nhảy theo ra. Thương Nguyên đang định khuyên bảo nhưng hành động của ba người quá nhanh, ông ta chưa kịp nói thì ba người đã ra khỏi phòng rồi nên ông ta chần chừ giây lát rồi khẽ bảo Khổng Nghi rằng:
- Xin Khổng huynh hãy tạm ở đây trông coi La đại hiệp. Để Hoa mỗ ra ngoài đó xem sao?
Ông ta vừa nói tới đó đã phi thân ra cửa sổ đi luôn, nhưng khi ra tới bên ngoài ông ta thấy hai nàng với Thích Thích Ông đang tiến thẳng vào trong khu rừng ở phía Nam rồi. Sợ con gái mình thất thế. Thương Nguyên không dám trì hoãn vội giở khinh công ra đuổi theo luôn.
Khổng Nghi cũng như Thương Nguyên trong lòng kinh hãi thầm, nay thấy Thương Nguyên dặn bảo như vậy liền hiểu ý ngay vội ra phòng ngoài gọi Bại Sự lão nhân với Đổng Kỳ vào để tăng thêm người canh giữ Thiên Tứ.
Bại Sự lão nhân với Đổng Kỳ ngồi ở phòng ngoài, mỗi người có tâm sự riêng, thấy Khổng Nghi ra báo động vội chạy ngay vào bên trong. Ngờ đâu trong thời gian ngắn ngũi như thế Khổng Nghi quay vào đã thấy trong phòng có bóng người thấp thoáng, nhưng ông định thần nhìn kỹ thì lại không thấy một người nào cả. Y tưởng mình hoa mắt liền bước chân vào bên trong và bước sang một bên để nhường cho Bại Sự lão nhân với Đổng Kỳ vào.
Bại Sự lão nhân theo Khổng Nghi vào phòng trong. Ông ta rất quan tâm đến Thiên Tứ nên vừa vào tới nơi đã nhìn ngay lên giường. Trên giường trống không, không thấy Thiên Tứ đâu cả. Ông ta lại tưởng các người chuyển Thiên Tứ sang phòng khác liền hỏi:
- La hiền điệt đã đỡ chưa tại sao?...
Nhắc đến Thiên Tứ, Khổng Nghi nhìn lên trên giường, không sao nhịn được vội la lên:
- Y... y...
Ông vừa nói vừa tiến lên, lo âu khôn tả vội phi thân ra ngoài cửa, mồm thì quát lớn:
- Mau đuổi theo...
Lúc ấy Bại Sự lão nhân mới biết chuyện, cũng thét lên một tiếng rồi đuổi theo ngay. Chỉ có Đổng Kỳ là không hiểu gì hết, thấy hai người hoảng hốt như vậy vội đuổi theo luôn.
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu