Chương 24
uần kế tiếp trôi qua thật êm ả. Bận rộn với việc chuẩn bị ra tòa như thường lệ và trước khi Taylor nhận ra, một sáng thứ Sáu nữa đã đến gần.
Không may, vào buổi sáng thứ Sáu đặc biệt này, Taylor bị kẹt trong luồng giao thông tệ hại của Los Angeles. Có lẽ cô đã bị lạc, và chắc chắn là cô đã bị trễ.
Việc chuẩn bị ra tòa mấy ngày qua đã diễn ra suôn sẻ. Bên kiện đã gần đến lúc phải tổng kết các yêu cầu của họ và đã bắt đầu đưa các nhân chứng cuối cùng ra để chứng minh những khiếu nại của họ về thiệt hại, tổn thương tinh thần. Từ vẻ nghi ngờ cô nhìn thấy trên mặt của các bồi thẩm đoàn, Taylor nghi họ có nhiều vấn đề giống như cô đối với việc bồi thường người nào đó 30 triệu đô vì cái gọi là hành vi quấy rối tình dục mà chỉ dính dáng nhiều đến sex bằng phim của Hillary Duff. Thời buổi này, và không nơi nào như L.A., bồi thẩm muốn thấy các vụ kiện như các vụ họ đã thấy trên phim. Họ muốn kịch tính, chuyện giật gân. Trong thời đại HBO, họ chờ đợi các chuyện động trời để xứng với 30 triệu đô.
Taylor lại nghĩ về chuyện cô muốn thắng vụ kiện này nhiều như thế nào. Thật ra, công bằng mà nói thì cô cần thắng vụ này, bởi vì gần đây, công việc là thứ duy nhất còn có ý nghĩa trong đời cô.
Cô đã hi vọng chuyến thăm của Val và Kate sẽ làm rõ cho cô những điều cần thiết, nhưng nó lại làm cho cô thêm bối rối.
Sau cuộc trò chuyện của họ khuya thứ Sáu đó, trong một sự đồng tình âm thầm là để phần thời gian còn lại của kỳ nghỉ cuối tuần sẽ không căng thẳng, cả ba đã tránh đề tài Jason. Sáng thứ Bảy, họ thức dậy và thưởng cho bản thân một kỳ nghỉ đặc phong cách California: mua sắm ở Rodeo Drive, một bữa ăn trưa giá trên trời ở Ivy, một buổi trưa ngoài bãi biển, và ăn tối tại một quán nhỏ xinh xắn ngoài trời ở Santa Monica. Dù buổi tối của họ không hoàn hảo như tối trước đó với Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Hollywood Còn Sống, nó vẫn hoàn hảo theo cách của riêng các cô: được thư giãn, được nói chuyện và bỏ chuyện liên quan đến đàn ông lại phía sau.
Sáng Chủ Nhật, sau bữa ăn trưa trễ ở khách sạn Viceroy, Taylor đã đưa Val và Kate ra sân bay, ngạc nhiên là cuối tuần đã trôi qua quá nhanh. Mãi đến khi họ đang nói lời chia tay, Val mới dám đề cập đến chủ đề tình yêu của cô.
"Gọi tụi tao vào tuần tới và kể tụi tao nghe thứ Bảy như thế nào." Cô ôm chặt Taylor. "Tao không thể chờ nổi để nghe cuộc hẹn thứ hai của mày với Scott Casey."
Taylor mỉm cười thông cảm với bạn. "Được rồi Val, để tao nói cho vì mày không muốn nói. Tao biết mày nghĩ tao đang sai lầm."
Lời cuối cùng của Val về đề tài này đã đeo bám cô suốt sau lúc bạn của cô đã chào tạm biệt và lên máy bay về Chicago. Nó ám ảnh cô tối hôm đó khi cô làm việc chung với Derek đến khuya. Nó đeo bám suốt tuần, trong lúc dự tòa, khi cô đang thẩm vấn nhân chứng bên cáo.
Và nó vẫn âm vang trong đầu cô sáng thứ Sáu này khi cô kẹt cứng trong luồng giao thông chết tiệt của L.A.
Taylor gõ gõ ngón tay một cách nôn nóng lên tay lái xe. Cô kiểm tra đồng hồ lần nữa, càng lúc càng sốt ruột. Cô chưa lần nào trễ hầu tòa. Không may cho cô, sáng nay có một biển chỉ dẫn lối đi khác ở đại lộ Wilshire và nó đã đưa cô ra xa lộ, nơi cô không hề biết là cô đang lái đi đâu.
Taylor nhìn qua cửa sổ, tìm xem có bất cứ bảng chỉ dẫn hay tên đường nào cô có thể nhận ra. Đến lúc này, cô hết thích chiếc PT Cruiser vì cái xe khỉ gió không có hệ thống chỉ đường.
Luồng xe bắt đầu di chuyển lại. Và nó gây thêm vấn đề cho Taylor vì cô không biết cô nên đi tới đâu.
Nghĩ là đây không phải là lúc sĩ diện, cô rút điện thoại và gọi Derek hỏi đường. Anh trả lời cô từ vị trí của anh nơi tòa án, thở phào vì cô nói tất nhiên cô sẽ tới và không, cô không có chạy trốn đến Lake Como, Ý để nhảy lôn đầu từ thuyền buồm của George Clooney xuống biển.
Khi Taylor đang viết chỉ dẫn của Derek lên một vé gửi xe cô tìm thấy trong ngăn tủ nhỏ ở xe, cô nói với Derek về chiến lược của ngày hôm nay - cô chưa bao giờ bỏ lỡ cơ hội làm nhiều việc một lúc.
"Đảm bảo những chứng cớ đã sẵn sàng theo đúng trình tự," cô bảo anh khi liều lĩnh thăng bằng cái điện thoại, cây bút và tay lái xe cùng một lúc. "Tôi không muốn cho nhân chứng chút thời gian nào để nghĩ giữa mỗi câu hỏi."
"Cô thực sự nghĩ Frank sẽ tiếp tục đưa họ ra làm chứng?" Derek hỏi ở đầu dây bên kia. "Họ đã không làm được tốt vai trò của họ."
Liếc lên con đường trước mặt, Taylor thấy một đường ra khỏi xa lộ cô cần phải lấy. Tạ ơn Trời. Cô hướng xe cô về phía đó, một tay vẫn giữ điện thoại.
"Anh và tôi có thấy điều đó," cô trả lời Derek, "nhưng Frank dường như đang sống trong một..."
Thình lình cô bị cắt ngang vì một chiếc xe từ đâu thình lình lao vào lằn xe của cô, cố giành lấy lối ra. Chỉ vừa đủ thời gian để phản ứng, cô giằng tay lái xe qua bên phải để tránh đường cho cái xe ấy, và chạy qua lằn xe bên cạnh và...... cảm thấy chấn động khi một xe khác đụng xe cô.
Mọi thứ diễn ra nhanh như trong chớp mắt: bánh xe của chiếc PT Cruiser quay vòng vòng và đầu Taylor đập vào cửa sổ bên trái và mọi thứ quay vòng vòng, vòng vòng và...
Chiếc xe tự nhiên chồm tới rồi dừng lại trên lề đường.
Túi khí trong xe Taylor bung ra.
Ừ thì ít nhất cái xe mắc dịch cũng có túi khí bảo vệ.
Với một tiếng rên, Taylor ngẩng đầu lên khỏi túi khí đã bung ra. Cô vội sờ đầu nơi cô đã va vào cửa sổ. Dù nó hơi đau nhưng cô không sờ thấy cái gì ấm ấm, ướt ướt đang tuôn ra nên cô cho đó là dấu hiệu tốt. Rồi cô bắt đầu kiểm tra trong đầu: ngón tay cử động, ngón chân cử động, răng còn đủ.
Sau một lúc khoảng vài giây, Taylor nghe tiếng gõ vội vã lên cửa phía tài xế. Ngơ ngác, cô quay sang hướng có tiếng động và thấy một người đàn ông trung niên mặc một bộ comp-lê xanh nhạt và đeo cà-vạt hình chuột Mickey đang đứng ngay cạnh cửa, ông ta đưa tay giằng cánh cửa xe ra.
Ý nghĩ đầu tiên của Taylor là cô, Taylor Donovan sắp được giải cứu bởi một người đàn ông mặc comp-lê xanh và đeo cà-vạt hình chuột Mickey.
Ý nghĩ thứ hai là cô, Taylor Donovan, không cần ai giải cứu hết.
Ý nghĩ thứ ba là cô đã kỳ cục khi nghĩ về cô như một người thứ ba nào đó và đó không phải là dấu hiệu tốt.
Người đàn ông cà-vạt chuột Mickey thò đầu vô xe. "Cô ơi, cô có sao không? Cô ổn chứ?"
Taylor mỉm cười trấn an. Đừng lo ông ơi. Dù sao thì cô cũng là Taylor Donovan. Tự tin là cô có thể chứng tỏ cô là người tự tin và bình tĩnh như thế nào, qua cách hài hước và dí dỏm thường ngày, cô giơ chiếc điện thoại lên cho ông ta nhìn thấy.
"Ông có lý do nào rõ ràng hơn lý do này không?" cô đùa.
Và đó là điều cuối cùng Taylor Donovan nói trước khi bất tỉnh.
"Tôi nói ông rồi, tôi ổn mà. Không có gì phải lo cả, tôi thấy khỏe lắm."
Người bác sĩ viết cái gì đó lên bảng báo cáo, phớt lờ lời trấn an của Taylor. Cô ngồi mấp mé ở cái bàn kiểm tra, nghĩ là phòng cấp cứu của L.A. chắc có nhiều thứ quan trọng để lo hơn là một cục u nhỏ trên đầu cô. Cái gì đó giống như "kiệt sức vì nóng" như Lindsay Lohan đó?
Taylor đã gọi về phiên tòa và may thay, vị Chánh án đã rất thông cảm. Ông đã đồng ý dời tòa đến sáng thứ Hai và nói cô phải chăm sóc bản thân vào mấy ngày cuối tuần. Bây giờ chỉ cần cô ra khỏi được cái bịnh viện khỉ gió này.
Người bác sĩ cuối cùng cũng viết xong và đóng bản báo cáo lại.
"Nào, cô đã bị chấn động não, Taylor. Và điều đó có nghĩa là tôi không thể cho cô rời viện trong 24 giờ tới trừ khi cô có người khác chăm sóc."
"Không có, nhưng nhìn tôi đi, tôi khỏe mà," Taylor khăng khăng. "Thấy chưa?" Cô lắc lắc ngón tay và ngón chân để bác sĩ nhìn thấy dù mặc comp-lê và đi giày cao gót như cô đồng nghĩa với việc phần ngoáy chân không được thuyết phục lắm.
"Tôi xin lỗi, nhưng đó là chính sách của bịnh viện. Trách mấy luật sư các người làm chúng tôi phải cẩn thận vậy đó." Ông toét miệng cười với câu đùa của mình.
Taylor rên lên, không phải vì câu trách nhẹ với nghề nghiệp của cô, và thậm chí không vì cái đầu cô còn đau hơn lúc cô mới 7 tuổi mà ông anh Patrick để cô đánh nhau với anh em nhà O'Malley bên vệ đường, nhưng bởi vì cô ghét bịnh viện - có lẽ còn hơn cả máy bay nữa. Chúng có mùi kỳ cục.
Vị bác sĩ nhìn cô thông cảm. "Cô không có ai để gọi đến đón à?"
Taylor thầm tính xem có nên nhờ thư ký của một người nào đó để chăm sóc người bị chấn thương đầu như cô vào một tối thứ Sáu không. Và điện thoại cô reo.
Cô ngượng ngùng chỉ vô cái bóp đang rung trên cái ghế nằm ở góc phòng kiểm tra. "Xin lỗi, tôi đã quên tắt nó."
Vị bác sĩ có vẻ không quan tâm. "Đây là L.A. Taylor, tôi đã thấy phụ nữ đang đẻ mà vẫn nói điện thoại."
Taylor nhảy xuống bàn và rút điện thoại ra khỏi bóp, thấy người gọi là Scott, cô ngạc nhiên trả lời.
"Chào?"
"Chào bé yêu!" Giọng Scott vang lên vui vẻ. "Anh đang định gọi để xem giờ nào ngày mai anh đón em được?"
Chết - cô đã quên cuộc hẹn của họ. Lần nữa.
"À, ừ... Scott, có một vấn đề nhỏ." Taylor bước đến góc phòng và hạ giọng, không muốn người bác sĩ nghe thấy.
"Tôi vừa bị tông xe," cô thì thầm vào điện thoại. "Không có gì nặng nhưng tôi đoán tôi bị chấn thương đầu hay gì đó. Họ không cho tôi về trừ khi có người đến đón. Tôi đoán đó là chính sách của bịnh viện."
Taylor ngập ngừng, không biết có nên tiếp tục. Cô quyết định liều, bởi sợ ý nghĩ phải ở lại bịnh viện một mình qua đêm.
"Vậy tôi không biết anh có ý định đổi cuộc hẹn của chúng ta qua tối nay không?" cô hỏi Scott, nhẹ cười để khỏa lấp đi cảm giác ngốc nghếch cô đang có. "Anh chỉ cần đảm bảo tôi không ói sau khi ăn hay gì gì đó. Dù tôi nghi ở L.A. cái đó là dấu hiệu của xì-trét hơn là chấn thương não, đúng không?"
Thay vì tiếng cười có qua có lại hoặc tiếng cười lịch sự, một sự im lặng kéo dài ở đầu dây bên kia.
Ừ thì đó không phải là câu hài hước hay ho gì, Taylor nghĩ, nhưng cô mới bị chấn thương đầu mà, nương tay với cô chút chứ.
Cuối cùng, Scott trả lời, nghe có vẻ còn lúng túng hơn cô. "Chết tiệt, Taylor, em biết không,... bình thường anh sẽ rất vui được giúp em nhưng coi nè, anh đang ở giữa cảnh quay và anh không thể rời phim trường. Với lại anh không biết tối nay đạo diễn muốn quay đến khi nào. Em hiểu mà, phải không, bé yêu?"
Taylor gật đầu. Cô đã mong chờ gì nào? Cô mới hẹn với anh ta có 1 lần. "Chắc mà, không có gì đâu," cô nhẹ nhàng, hi vọng che giấu được cảm giác nhạt nhẽo trong giọng nói. "Vậy tôi gọi anh sau đi, khi mọi việc đã ổn định lại." Cô vội nói tạm biệt rồi cúp máy.
Taylor quay qua và thấy vị bác sĩ đang nhìn cô, rõ ràng đã nghe hết tất cả.
"Nó không giống như nhà tù đâu," ông ta nói với một nụ cười tử tế. "Cô có thể gọi hơn một cú điện thoại mà. Tôi biết cô mới đến đây, nhưng cô phải biết một người nào đó chứ."
Đương nhiên, ý nghĩ trong đầu Taylor chuyển hướng ngay đến "một người nào đó" ở L.A. cô biết.
Ồ, phải rồi, như chuyện đó có thể xảy ra vậy.
Có lẽ, trong thế giới thần kỳ của Val, Taylor có thể gọi Jason Andrews và Người Đàn Ông Hấp Dẫn Nhất Còn Sống sẽ chạy ngay đến bịnh viện như một hiệp sĩ trong áo giáp bóng loáng và đưa cô ngay về tòa lâu đài nguy nga của anh ấy ở nơi xa thật xa.
Nhưng đây là thế giới thật, và Taylor biết sự thật là Jason đang bận vào giờ này, quay phim. Cô chắc chắn sẽ không hỏi một người đàn ông khác giúp đỡ chỉ để bị từ chối lần nữa. Nhất là người đàn ông đặc biệt này.
Nên Taylor ngồi xuống bàn kiểm tra, lắc đầu cương quyết.
"Không, tôi không nghĩ ra ai để gọi cả," cô bảo người bác sĩ. "Ít nhất là không ai mà không bận."
"Kể cả bạn ở chỗ làm?" vị bác sĩ hỏi tới. "Tôi thật không muốn giữ cô lại qua đêm."
Taylor nhún vai. "Tôi đoán tôi không còn sự lựa chọn nào khác, phải không?"
Vị bác sĩ miễn cưỡng gật đầu. Ông ta thở dài và mở miệng định nói gì thì...
"Cô ấy sẽ ở với tôi."
Giọng nói vang lên từ cửa. Taylor quay sang để nhìn...... và thấy Jason đứng đó.
Phớt lờ vẻ ngạc nhiên trên gương mặt bác sĩ, anh bước vào phòng.
"Cô sẽ ở với tôi, Taylor." Anh nói giọng chắc nịch.
Cô nhìn anh đầy bất ngờ. "Anh làm gì ở đây thế?"
Jason nhún vai mỉm cười. "Tôi nghe cô ở đây," anh nói, vẻ hơi bối rối.
Và khi ánh mắt anh gặp ánh mắt cô, Taylor - người chuyên tự hào là không để ai thấy cô lúng túng - bỗng thấy cô hoàn toàn không biết gì để nói.
Jason chờ coi bất cứ phản ứng nào từ cô, khi thấy cô cứ im lặng, anh lo sợ quay sang vị bác sĩ.
"Tôi nghĩ họ nói cô ấy không sao. Cô ấy im lặng quá."
Vị bác sĩ nhún vai. "Cô Donovan dường như hoàn toàn bình thường cho đến khi anh xuất hiện, anh Andrews ạ."
"Ồ. Đúng, đúng, thường việc này hay xảy ra với chúng tôi." Jason xoa tay vào nhau. "Vậy tôi phải làm gì để đưa cô ấy ra khỏi đây?"
"Nếu anh đồng ý để cô Taylor được rời viện để anh chăm sóc, anh sẽ cần theo dõi cô ấy thật sát trong vòng 24 giờ tới," vị bác sĩ nói. "Quan trọng nhất là khi cô ấy ngủ, anh cần đánh thức cô ấy dậy sau mỗi 4 tiếng và hỏi cô ấy vài câu để đảm bảo cô ấy tỉnh táo."
Vị bác sĩ nhìn sang cô. "Phần cô, Taylor, tôi muốn cô hứa sẽ nghỉ ngơi vào những ngày sắp tới. Nếu cô làm theo lời tôi, thứ Hai cô có thể khỏe mạnh để làm việc lại được."
Nhưng Taylor vẫn không thể ngừng nhìn chăm chú vô Jason. "Làm sao anh biết?"
"Làm sao tôi biết cái gì?"
"Là tôi đang trong bịnh viện."
"Tôi gọi công ty để tìm cô. Linda bảo tôi cô ở đây."
Vị bác sĩ chen vào, hướng sự chú ý của họ vào vấn đề quan trọng trước mắt. "Vậy như tôi đã nói, anh Andrews này, anh sẽ cần hỏi cô Taylor mấy câu ngắn gọn khi anh đánh thức cô ấy dậy. Chẳng hạn như vầy..." ông quay sang Taylor làm thử. "Cô nhớ tên tôi không?"
Taylor nhìn vị bác sĩ. Đương nhiên là cô nhớ rồi, cô ổn mà. Ông không nhớ ngón tay ngón chân ngoáy ngoáy sao? "Bác sĩ Singer," cô bảo ông.
"Sáng nay cô ăn gì cho bữa sáng?"
"Tôi không ăn sáng. Khoan đã - một ly cà phê latte không béo với 2 viên đường Splendas có tính không?"
Vị bác sĩ ném cho cô cái nhìn - không, vậy là không tính.
"Tên lót của mẹ cô là gì?" ông hỏi.
"Jennings."
Chán cuộc thẩm vấn - đây thực sự chỉ là mấy chuyện vụn vặt - Taylor chuyển sự chú ý qua Jason. "Anh gọi tôi làm gì?"
Bất ngờ, Jason phải suy nghĩ. "Tôi có một câu hỏi về cảnh tòa án chúng tôi đang quay."
"Anh đang quay phim?" cô hỏi với vẻ không tin. "Và anh chỉ... bỏ đi như vậy? Đến đây? Vì tôi?"
Nghe vậy, Jason quay sang vị bác sĩ và nói nhỏ với ông ta. "Ông có chắc cô ấy thực sự ổn không? Bởi vì tôi đã ở đây ít nhất 3 phút mà chưa bị cô ấy châm chọc gì."
Nhưng lần đầu tiên, Taylor không có tâm trạng trêu chọc. Cô đặt tay lên cánh tay của Jason. "Tôi đang nghiêm túc đấy Jason. Anh bỏ đi giữa lúc đang quay phim chỉ để đến đây?"
Jason nhìn xuống cô. Bỗng nhiên, anh cũng trở nên nghiêm túc.
"Họ nói cô đang ở bịnh viện, Taylor. Tất nhiên tôi phải đi rồi."
Chính cái cách anh nói như đó-là-chuyện-đương-nhiên, và cách anh nhìn cô lúc đó. Taylor bỗng cảm thấy như cô đã quay lại ngồi trong chiếc PT Cruiser và đang quay vòng vòng, vòng vòng, vòng vòng.
Jason Andrews.
Hiệp sĩ của cô trong bộ giáp sáng ngời.
À, nếu cô tin vào chuyện như vậy.
Cô nhìn xuống sàn nhà để Jason khỏi thấy cô đang cười. Một giây sau, cô cảm thấy tay anh đặt dưới cằm cô, nâng mặt cô lên nhìn anh. Ánh mắt cô tìm kiếm ánh mắt cô với vẻ lo lắng.
"Cô chắc là cô ổn không, Taylor? Nói cái gì... bình thường đi." Anh dịu dàng vén tóc cô ra sau tai, cẩn thận tránh cục u trên đầu cô.
Taylor nhìn lên đôi mắt xanh tuyệt đẹp của Jason. Anh thực sự là người đàn ông đẹp nhất cô từng thấy.
Với cố gắng cùng cực, cô kéo bản thân khỏi cơn đắm chìm vào Đôi mắt hấp dẫn nhất còn sống và gượng một nụ cười tự nhiên. Cô biết cô nên ít nhất là cám ơn anh đã đến vì cô.
Nhưng rồi cô để ý thấy cái gì đó mà cô đã không thấy trước đó. Cô nhìn sát vào mặt Jason. "Khoan đã nào - anh đã trang điểm hả?"
Ồ đúng rồi, nó đó mà - một ít phấn còn sót lại trên mặt anh. Và hình như một vết mờ của chì kẻ mắt ở viền mắt dưới....?
Quả là không tưởng tượng nổi.
Taylor tinh nghịch nhướng lông mày. "Trời ạ, Jason, chỉ là đến bịnh viện thôi mà, anh có cần phải điệu đời đến thế không?"
Nghe vậy, Jason mỉm cười. Anh quay sang vị bác sĩ, cuối cùng đã hài lòng. "Đúng rồi, cô ấy ổn mà."
Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại - Julie James Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại