Người Của Biển epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 25
ổ hủy tàu của Lê ở vào tình thế gay go.
Khi năm người vượt qua ngọn đồi nằm kề sát biển, trời đã sáng rõ. Trước mắt họ: núi chắn; phía bên phải, trên một bãi đất khá phẳng phiu, ba chiếc xe tăng cụm vào nhau và ở đó thấp thoáng những bóng lính. Phía bên trái, cũng là núi. Họ hoàn toàn lọt vào giữa "lòng chảo". Lê biết rằng luẩn quẩn ở đây hết sức nguy hiểm. Nếu bọn địch từ phía những chiếc xe tăng càn tới, tốp người kẹt giữa "lòng chảo" khó lòng thoát. Anh quyết định phải nhanh chóng vượt qua ngọn núi trước mặt. Năm người lặng lẽ bò lên dốc. Ông Tám Thạnh hăng hái đi trước. Tuy bị sức ép của bộc phá, ông còn khỏe. Khẩu AK đeo trước ngực, ông bám từng gốc cây, kéo mình lên dáng nhanh nhẹn. Lê đi sau cùng, chốc chốc đảo mắt nhìn xuống cụm xe tăng, ở đấy bọn địch đang dựng lều bạt. "Chúng sẽ còn càn lâu". Cang đi giữa đoàn người, khẩu tiểu hên lủng lẳng trước ngực; sau lưng, vắt chéo khẩu B.40, Hải và Mừng bám phía sau ông Tám.
Mặt trời tỏa nắng xuống ngọn đồi nóng hừng hực. Mới nửa buổi sáng mà nắng đã gắt. Ngọn đồi trơ ra những đá và đất. Cây cối rất ít, chỉ lưa thưa mấy gốc cỏ tranh và những bụi cây lúp xúp, càn cỗi. Những bụi sim, bụi mua chơ hơ mọc rải rác. Điều khiến mọi người lo ngại là, ở phía dưới, đưa ống nhòm lên, bọn địch dễ dàng phát hiện ra.
Gần trưa, năm người lên đến đỉnh núi. Ở đây nhìn rất rõ biển. Họ nhận ra trảng cát sáng nay và vùng biển, nơi con tàu nổ.
Biển trải ra lặng lẽ, xanh ngát; lấp loá nắng. Mấy chiếc tàu địch vẫn lởn vởn quanh vị trí đêm qua.
Lê bảo mọi người dừng lại, rồi thận trọng bước lên phía trước, nép vào một gốc cây, đưa mắt quan sát dưới chân núi, lố nhố những lính và lính.
- Thế nào, Lê? - Ông Tám hỏi.
- Địch vây chặt bốn phía!
- Định sao?
- Ta trụ trên này. Nếu chúng lên ta đánh trả. Còn không đêm ta tìm cách rút.
Năm người tìm được một cái rãnh và ẩn tạm ở đó. Phân công nhau quan sát bốn phía.
Ngọn đồi bên cạnh, súng AR.15 chốc chốc lại nổ.
Cang mang lương khô ra; nhưng không ai ăn. Đã hai đêm đối phó với địch trên biển nên người nào cũng hốc hác, da mạt xám ngắt.
Buổi trưa, nắng đổ xuống nóng như có lửa. Cây cỏ héo quắt. Không khí như loãng ra, bốc khói. Năm người ngồi lặng, chăm chú dõi xuống chân đồi. Nắng đã vắt kiệt nước trong cơ thể, môi khô nẻ, mắt lờ đờ. Cái khát hành hạ. Song dường như ai cũng hiểu rằng không nên nói điều ấy ra. Họ lặng lẽ chờ trời tối. Xung quanh, đám cỏ tranh bị nắng hun, bật lên những tiếng tách tách như có đám cháy. Thỉnh thoảng, một chiếc máy bay hai thân lượn vè vè trên đỉnh núi, đảo cánh nghiêng ngó.
Chờ bóng tối phủ kín ngọn đồi, năm người dò từng bước, xuống núi. Nhưng tới lưng chừng dốc, dễ dàng nhận ra phía trước, bọn địch đang túm tụm quanh những chiếc lều bạt, xì xụp ăn uống. Một vài bếp vẫn còn lửa. Họ quyết định ngoặt hướng trái, vượt đèo yên ngựa, sang ngọn đồi bên cạnh. Nhưng dưới chân ngọn đồi này cũng có địch. Lê cho cả nhóm dừng lại, bàn cách rút. Năm người ngồi nép vào một lùm cây gần đỉnh đồi.
- Chờ nhau ở đây nghe! Cẩn thận đó - Ông Tám dặn.
Lê và Cang men sườn đồi, đi xuống. Thỉnh thoảng họ dừng lại nghe ngóng rồi dò dẫm lần từng bước. Ở dưới chân núi, cây cối um tùm, hai người dễ dàng lẫn vào bóng tối.
Tới một bụi rậm sát chân đồi, họ ngồi xuống, nhìn ra. Trên bãi trống trước mặt có ba lều vải. Đèn trong đó vẫn sáng. Chốc chốc, một vài bóng đen không rõ hình thù, lòa nhòa đi đi lại lại.
"Hướng này không ổn" - Lê thì thầm. Hai người lẹ làng rút ra phía sau, đi chếch về bên phải.
- Anh Lê, suối! - Chợt Cang dừng lại, nói khẽ.
- Hả?
- Tiếng nước chảy!
Cả hai cùng lắng nghe: phía trước có tiếng róc rách rất mảnh. Mắt Cang sáng lên:
- Anh gác để tôi lấy nước.
Lê kéo Cang nép vào gốc cây.
- Cẩn thận.
Cang khẽ gật đầu, rồi hướng về phía con suối, lần bước. Bóng Cang nhòa vào bóng những thân cây mọc ven chân núi.
" Cu cậu hết sợ ma rồi chăng?"- Lê nấp sau bụi rậm, căng mắt rõi theo, nghĩ thầm. Chợt, như có linh tính báo trước. Lê đảo mắt sang phải: mấy bóng đen đang rập rình tiến lại phía Cang, gần lắm. Không thể khác được, Lê giương súng, xả một băng. Cang như chiếc lò xo bật tới chỗ Lê. Hai người lộn lên ngọn đồi.
Vùng núi như con thú đang ngủ lừ đừ, bỗng giật mình choàng dậy: Súng AR. 15 tới tấp vãi đạn. Đạn chiu chíu đuổi theo Lê và Cang. Từng chùm pháo hiệu hớt hải vọt lên, treo lơ lửng. Kế đó, tiếng động cơ máy bay rì rì.
- Rút sang ngọn đồi bên trái, nhanh!
Lê hô khi chạy tới gần ông Tám. Năm người hối hả lao xuống dốc. Đạn đan nhau rít xung quanh. Chiếc máy bay hai thân nhấp nháy đèn, ầm ào bay trên ngọn núi. Một chùm pháo sáng bung ra: ngọn đồi trơ khấc dưới ánh đèn dù.
Lê chỉ kịp hô: "Nằm xuống!", đạn AR.15 đã xỉa tới, cày tung mặt đất phía trước.
Pháo sáng vừa tắt. Lê chồm dậy, thúc:
- Vượt!
Năm người vừa chạy giáp khu yên ngựa thì từ bên phải, đạn AR.15 chéo cánh sẻ bắn tới. Phía đó, thấp thoáng những bóng đen. Lê chững lại, lia một băng AK rồi vọt nhanh qua khu đất trống. Tới lưng chừng dốc bên kia, anh quỳ xuống, nổ tiếp một băng nữa. Ông Tám và Cang lựa lúc bọn địch đang rụt lại vì loạt đạn của Lê, băng sang ngọn đồi trước mặt. Hải định lao theo, chợt nghe tiếng "huỵch" phía sau. Anh quay lại: Mừng nằm sóng soài trên mặt đất.
- Sao? - Hải gắt.
- Đạn sượt qua bắp chân, nhưng nhẹ thôi, đi được. Mừng cố gượng đứng dậy, toan nhoài lên. Nhưng Hải đã kịp cầm tay Mừng, giật mạnh:
- Quay lại! - Hải quát.
Trên khu đất phẳng, lố nhố lính địch. Hai người thả mình, lăn xuống sườn đồi phía đông. Tới lưng chừng dốc, họ dừng lại, lo lắng ngước lên. Phía ngọn đồi họ định sang, tiếng súng AR.15 nổ loạn xạ.
Bên đó, cả ba lựa thế địa hình, găm từng loạt tiểu liên xuống khu yên ngựa khiến bọn địch không cách nào lên được.
Cang nép sau mô đá, hướng nòng B.40 vào tốp lính đang vón lại chỗ giáp giới giữa hai ngọn đồi. Lê vội nắm lấy nòng súng:
- Chưa cần thiết. Tiết kiệm đạn.
- Bắn yểm hộ cho anh Hải và Mừng sang - Cang bảo.
- Không, cứ để họ bên quả đồi ấy lợi hơn.
- Sợ bị lạc!
- Rồi họ khắc tìm cách thoát. Ban đầu Lê có ý định chờ Hải và Mừng, nhưng khi thấy bọn dịch tập trung sự chú ý vào ngọn đồi bên này, anh bảo ông Tám và Cang rút lên cao. Ba người chạy miết về phía nam. Tới dốc lên kia, họ dừng bước. Lê nhìn bốn phía: quả đồi rộng mênh mông, có thể trụ lại được. Anh chợt nghĩ đến Hải và Mừng. Không rõ họ có thoát khỏi khu yên ngựa không?
Tiếng súng AR. 15 lắng dần.
Lát sau có tiếng động cơ và một chiếc trực thăng bay tới, là rà quanh ngọn dồi. Tiếng loa chõ xuống, vẫn một giọng cũ rích:
"Hỡi anh em thủy thủ đoàn! Các bạn nên hiểu rằng các bạn đã bị quân lực Việt Nam Cộng hoà và các lực lượng quân đội đồng minh bao vây. Không lương thực, không vũ khí, chỉ một nhóm người, các bạn đừng nuôi hy vọng chạy thoát, các bạn chỉ còn một con đường hữu hiệu để cứu được sinh mạng các bạn và giúp ích cho nước nhà là mau mau quay về với chánh nghĩa quốc gia. Chúng tôi mở rộng vòng tay đón các bạn. Hiện nay chúng tôi tạm ngừng truy diệt để các bạn thêm thời gian suy tính, đặng có những quyết định hợp với hoàn cảnh. Hỡi anh em... ".
- Chúng không đánh lên vì ban đêm, cũng sợ - Lê bảo - Nhưng ngày mai, trời sáng, nhất định sẽ tấn công ta.
- Còn nhiều đạn không Cang? - Ông Tám hỏi.
- Cháu bắn dè lắm!
- Mình có ba AK, một B.40 và chục trái lựu đạn, dư sức chọi, hí.
Ba người tìm một hõm núi, ngồi xuống.
- Để cháu đi dò tình hình, chú Tám - Lê bảo và anh lần về phía chân núi.
- Chớ lúc nãy mày không lấy được nước? - Ông Tám hỏi Cang khi chỉ còn hai người.
- Có một con suối... chà, nó chảy nghe mới thèm chứ! Cháu vừa men lại bờ thì chúng tới.
Cang lắc lắc cái bình tông rỗng:
- Giá chi cháu nhanh hơn chút... Không rõ anh Hải và thằng Mừng...
- Chắc kẹt bên kia!
Gần sáng, Lê tới chỗ hõm núi.
- Phía nào cũng có địch.- Lê ngồi xuống cạnh ông Tám, thì thào - Cháu tìm khắp mà không thấy Hải và Mừng đâu.
Ba người ngồi im.
Mặt trời vừa nhô khỏi biển, chừng một trung đội địch từ đèo yên ngựa kéo lên. Chúng lò dò từng bước, thận trọng.
- Đừng để nó tới đỉnh nghe, Lê - Ông Tám bảo - Mình ráng chiếm độ cao.
"Phải đánh một đòn phủ đầu, hất bọn này xuống chân núi" - Lê vẫy Cang đưa khẩu B.40 tới. Ba người nằm sau mô đá, chĩa súng xuống.
- Chờ gần đã - Lê dặn.
Bọn địch khom người, chầm chạp lần lên.
Khẩu B.40 trong tay Cang giật mạnh. Một tia lửa phụt tới, trùm xuống giữa đội hình địch. Lê và ông Tám bắn thêm mấy loạt AK sau khi đã tung hai quả lựu đạn.
- Rút!
Lê hô. Ba người chạy về phía sau.
Đạn các cỡ dưới chân đồi lập tức bắn lên.
Và chiếc máy bay hai thân lại rì rì nghiêng đảo.
Suốt ngày hôm ấy, ba người quẩn quanh trên ngọn đồi vừa tránh, vừa đánh. Đêm đến, khi xung quanh yên ắng, họ cảm thấy mệt lử. Đã hai ba ngày không ăn uống, cái đói, cái khát lúc này trỗi dậy hành hạ. Lửa mặt trời ban ngày hun nóng đang ngấm vào đốt cháy cơ thể từng người. Khát đến rát họng. Khát như có cái gì bào trong ruột.
"Phải nhanh chóng thoát ra khỏi ngọn đồi này" - Lê chống súng đứng dậy, nhìn xung quanh. Bóng tối đè nặng lên ngọn núi. Phía sau lưng, biển thẫm đen. Phía trước, lô nhô những đồi là đồi.
Ông Tám cũng đứng lên.
- Ta xuống thôi! - Ông liếm đôi môi khô nẻ, rộp da và bước tới cạnh Lê.
Ba người cắt chéo sườn núi lần xuống phía nam.
Chừng nửa tiếng sau họ tạt xuống dốc.
- Quay lại! Hướng này có địch! - Lê kêu khẽ.
Họ ngoặt sang trái, dò theo rìa núi, lách giữa các bụi cây Lê đi trước, ông Tám đi sau, Cang đi giữa. Bóng ba người lẫn trong các bụi rậm.
Tới bãi đất trống, ba người ngó xuống: dưới đó lù lù hai xe tăng. Họ bò giật lùi.
Ông Tám kéo Lê, chỉ xuống:
- Nhìn thấy con đường mòn không? Vượt qua đó là tới một cánh rừng. Từ đấy về được Hòn Hàng.
Hai người hướng về phía Tám Thạnh chỉ.
- Làm sao qua tụi xe tăng? - Cang hỏi.
- Phải có người nhử chúng! - Tám Thạnh vẫn nhìn ra phía trước, nói.
Lê quay lại. Nhưng hình như ông không để ý đến cái nhìn lo lắng, sợ hãi của anh. Ông nói tiếp:
- Việc ấy tao làm được!
- Đừng chú! - Lê thảng thốt và anh xoay hẳn người về phía ông.
- Êm, tao rút sau... đây về Hòn Hàng có bao xa!
- Cháu không để chú...
- Đất này tao thuộc như bàn tay...
- Chú định bỏ bọn cháu?
- Cần bắt liên lạc sớm với bến để cứu anh em mình. Loay hoay ở đây là chết ráo...
- Nếu phải chết, chú cháu mình cùng chết.
- Thuyền trưởng mà nói dễ nghe quá ha! - Ông Tám giễu - mày không tính về Bắc và lĩnh một con tàu mới?... Lẹ lên kẻo nhỡ.
- Vậy cháu ở lại... chú thuộc địa hình.
- Mày nghĩ tao chịu chết dễ vậy sao? Đây là quê tao - Ông quay sang nắm vai Cang: - Đi hí, cố mà trở về.
- Chú Tám, chú đừng... làm sao nhé! - Cang kêu khẽ và ôm choàng ngang người ông. Đầu Cang áp chặt vào khuôn ngực nở nang, rắn chắc và đang nóng như lửa của người lính già. Ông Tám đưa tay vuốt vuốt mái tóc rin rít bụi đất của người lính trẻ mà ông vẫn thầm quý mến. Và hình như ông muốn nói thêm một điều gì, nhưng ông im lặng. Cang cũng bíu chặt, không chịu buông. Rồi ông lần túi áo, móc vội một nắm tiền Nam dúi vào tay Cang:
- Phòng khi cần. Thằng Lượng phát đó!
Cang mếu máo:
- Trời ơi lúc chia tay, sao chú làm vậy? - Và Cang ôm chặt ông Tám hơn - Cháu sợ lắm...
Ông Tám gỡ tay Cang, lẳng lặng xách khẩu AK đi vòng lên ngọn đồi, thậm chí không quay lại. Dáng ông lừng lững.
Ít phút sau, cách chỗ Lê và Cang không xa một loạt AK nổ giòn.
Lê giật tay Cang. Cang mếu máo: "Chú Tám", rồi vừa hớt hải bước theo Lê, vừa quay lại nhìn. Bọn giặc lập tức túa cả về phía ông Tám. Khu đồi náo động. Pháo hiệu, pháo sáng vọt lên.
Liền mấy ngày sau đó, ông Tám một mình loay hoay trên ngọn đồi. Ông gầy rộc, tướp tơ. Da mặt xỉn đen. Đôi mắt như hai cái hốc sâu. Đôi môi rộp nẻ...
Rồi vào một buổi chiều, khi bắn đến viên đạn cuối cùng, ông lần thắt lưng, gỡ quả lựu đạn, và khi bóng đêm trùm xuống, ông kéo khẩu AK lê tới ruột bụi rậm. Ông đổ xuống đó, một tay cầm quả lựu đạn, tay còn lại xoè ra bám chặt xuống ngọn đồi. Những ngón tay sần chai, đen đúa giống như những mũi dùi, ẩn sâu xuống đất, nắm chặt, nắm chặt. Ông như muốn neo chắc vào đó...
*
Mấy hôm nay Hải và Mừng quẩn quanh nơi ngọn đồi không sao thoát ra được. Sức lực hai người cạn dần. Họ ẩn trong hốc đá trông như một hàm ếch.
Mừng nằm ngửa, mắt nhắm, thở khò khè. Khuôn mặt khô, gầy; hai má sạm đen. Bụng hóp, xương sườn phơi ra từng chiếc. Cái chân bị thương sưng như bắp chuối.
Hải xé áo lót, kéo quần Mừng, thấm mủ nơi vết thương.
Bên ngoài hàm ếch, trời ong ong. Những cây cỏ tranh rũ xuống. Ngọn đồi khô rang như vừa có trận bão lửa tràn qua.
- Tôi hỏi nhé - Mừng mệt mỏi nói - mùi hôi ở chân tôi có làm anh khó chịu không?
- Nhảm!
- Thịt chỗ đó thối rồi. Tôi biết!
- Đừng ngốc nữa! Nằm im!
Mừng lại ngoan ngoãn để Hải lau mủ ở vết thương.
Một lát, Mừng liếm môi, ước ao:
- Giá có một giọt nước!
- Đêm nay tới suối, tha hồ uống!
- Suối à?
- Nước trong và lạnh tê nhé.
- Xa không?
- Gần rừng mơ. Chao ôi, cả một rừng mơ mọng quả, chua ơi là chua.
Mừng nuốt nước bọt, cục yết hầu chạy lên, chạy xuống.
- Giá được lúc này, nhỉ?
- Hôm qua tới giờ cậu không tè đấy!
- Không buồn!
- Cố chứ, không tè lấy đâu uống. Của mình chắc còn, nhấp một tí nhé.
- Để anh!
Hải tới một gốc cây, bẻ chiếc lá, cuốn lại như cái phễu và đứng thuỗn mặt ra một lúc, rồi chui vào.
- Chẳng được mấy!
Mừng gượng nhổm dậy run run đỡ cái lá trên tay Hải, nhắm mắt, uống đánh ực.
- Mặn! - Mừng thả người nằm xuống. Dẫu sao mấy giọt nước cũng khiến đôi môi cậu ta đỡ khô nẻ.
- Anh Hải bảo chúng nó có nói dối không? - Chợt Mừng hỏi.
- Ai?
- Cái loa trên máy bay ấy?
- À, láo toét, đêm qua tớ đã định lia cho một băng.
- Nó nói là lấy danh dự quân lực bảo đảm.
- Tớ sẽ cho nó ăn đạn.
- Em có được gặp cụ nữa không nhỉ? - Một lát, Mừng lại hỏi.
- Mẹ em í. Em chết, mẹ không sống nổi. Mẹ chiều em lắm.
- Ừ, con một mà!
- Mẹ không đi bước nữa, cũng vì em đấy.
- Đã đành. Chuyến này thoát, dứt khoát cưới vợ đấy!
- Anh vẫn làm chủ hôn?
- Một tay tổ chức đám cưới có hạng!
Hai người im lặng.
Bên ngoài trời vẫn nắng gắt.
- Cậu cứ nằm đây!- Một lúc, Hải đứng dậy.
- Anh đi đâu?
- Kiếm cái độn bụng. Ba hôm không lót ruột rồi! Coi chừng bị phục!
Mừng nằm một mình, mê man nửa mơ nửa tỉnh.
Mừng thấy mình trong ngày cưới. Chú rể mặc quân phục lính thủy. Cô dâu mặc áo trắng, quần ka-ki. Xung quanh lọ đầy hoa. Mọi người bắt tay cô dâu chú rể. Bà mẹ vui sướng đứng ở chái nhà, cười, nhận sự chúc mừng của họ làng. Rồi cô dâu chú rể cùng bay lên cao, lên cao. Bà mẹ đứng ở sân, nhìn theo gọi với:
- Mừng ơi! Mừng ơi!
Mừng giật mình. Hải đang ngồi ngay cạnh.
- Tuyệt!
Mừng hơi ngóc dậy:
- Món gì thế?
- Số bọn mình may nhé, vẫn còn một cây ổi xanh lá. Tớ vặt sạch.
Hải lôi từ túi quần ra nắm lá ổi. Mắt Mừng sáng lên.
- Cậu ăn búp với lá non ấy!
- Phải chia đều chứ!
- Tớ chén trước một nắm rồi.
- Nói dối.
- Ngửi miệng xem!
Cả hai nhìn nhau, cười xót xa.
Đêm ấy, Hải cõng Mừng lần về phía Hòn Hàng.
Mừng nhăn nhó, nghẹo đầu lên vai Hải. Hải lần từng bước, trật trưỡng, khó khăn.
Gần sáng, họ bị phục. Đạn AR. 15 đột nhiên bắn tới. Hải đặt Mừng nằm xuống. Bò thụt lùi. Nhiều bóng đen chạy tới. Hải lia một băng AK rồi lại cõng Mừng chạy lộn lên ngọn đồi.
Tiếng súng lan ra bốn phía. Một trực thăng bay tới.
Nó lượn vòng đúng chỗ Hải và Mừng nấp. Hai người lại tụt xuống đồi.
"...Các bạn chỉ còn một con đường hữu hiệu là nhanh chóng quay về với chính nghĩa quốc gia. Các bạn chớ dại dột bỏ lại mẹ già con thơ, chết một nơi không ai biết đến. Mẹ già các bạn ai nuôi. Chúng tôi lấy danh dự quân lực cộng hoà mà bảo đảm với các bạn rằng các bạn sẽ an toàn. Chúng tôi đã thòng thang dây xuống. Mong các bạn suy nghĩ kỹ. Chỉ cần các bạn cầm vào thang dây, mười phút sau là đã ở trong căn phòng thơm tho, đủ tìện nghi... "
Cái thang dây lê lệt phệt trên mặt đất. Hải nhìn theo chiếc máy bay, xóc nách Mừng, bước đi. Họ thụt xuống một cái hố. Hai người cùng thở dốc.
- Khó thoát rồi! - Mừng ôm chiếc chân đau, thất vọng rên rỉ.
- Đồ chó đẻ - Hải chửi theo chiếc máy bay.
- Mọi người đâu cả, anh Hải?
- Người nào?
- Chú Tám, anh Lượng, anh Lê, thằng Cang...
- Đang đợi mình dưới chân núi...
- Họ không lên đón à?
- Nào, quặp chặt vào cổ. Ta lại đi nhé...
- Có lẽ em không đi nổi... cái chân...
- Buốt hả? Chịu khó đêm nay nữa...
Hải cúi xuống bên Mừng. Mừng gắng gượng trèo lên người Hải, bám chặt. Hải tì hai tay vào dầu gối, run run đứng lên. Anh xiêu vẹo bước. Mồ hôi đầm khuôn mặt. Hai người lần mò, chệnh choạng bước vô vọng trên ngọn đồi.
- Có nước! - Hải- chợt reo khẽ, rồi nhẹ nhàng hạ Mừng xuống một bãi cỏ.
- Nước à? - Mừng khấp khởi hỏi.
- Nào, cùng uống...
Hải quỳ xuống, thè lưỡi, háo hức và vội vã liếm những giọt sương li ti đọng trên những ngọn cỏ. Mừng cố gắng làm theo. Sau đó hai người cùng nằm xoài ra mệt mỏi, căng thẳng khiến họ thiếp đi.
...Mừng nhìn thấy mình đeo ba-lô về nhà. Mẹ Mừng và người yêu chạy ra đón. Rồi mẹ ra vại nước mưa đầy oặp sau nhà, múc một gầu đầy, đưa cho Mừng. Mừng uống hết gầu nước rồi như chợt nhớ đến Hải. Mừng tự múc một gầu, chạy đi...
Động cơ máy bay khiến Mừng tỉnh dậy.
- Anh Hải! Địch lên...
- Hả? - Hải hốt hoảng ngồi dậy. Trời đã gần sáng.
- Bám vào, nào?
Họ chạy về phía cái khe cạn. Hai người trườn xuống đáy khe, phía trên, có những ngọn lá khô héo lưa thưa.
Gần trưa, chiếc trực thăng sà tới đến chỗ khe cạn, nó "đứng" lại, cánh quạt xiết vù vù. Hải phát hoảng. Anh cảm thấy thằng phi công đã nhìn rõ mình. Một loạt trung liên xỉa tới, vậy là hết. Khuôn mặt Hải co rúm. Song anh còn đủ tỉnh táo để đưa nòng khẩu AK lên. Chiếc máy bay loa loá nắng. Thằng phi công lại thò đầu qua cửa nhìn. Hải nín thở, ngón tay lần vòng cò. Song, chiếc máy bay đột nhiên lên cao, vòng ra xa. Khẩu súng rời khỏi tay Hải và anh đổ người vào vách núi, lịm đi. Cạnh đó, Mừng nằm bất động, rên khe khẽ. Vết thương sưng tấy, mủ vàng ứa ra, chảy ướt bắp chân.
Chiều, khu đồi trở lại yên tĩnh, cái đói, cái khát và sự rã rời của cơ thể khiến Hải không muốn mở mắt. Cái chết có lẽ ở đâu đó bên cạnh. Chỉ cần một chút buông xuôi lúc này là quỵ hẳn và không bao giờ dậy được nữa. Có lẽ ý thức được như vậy nên Hải gượng ngồi lên. Anh đưa đôi mắt mệt mỏi, ngơ ngác nhìn. Chợt đôi mắt ấy có cái gì như lanh lợi hơn, tỉnh táo hơn. Đôi mắt ấy biểu lộ một sự mừng rỡ. Và cả khuôn mặt anh như giãn ra: Phía trên đỉnh đầu, có một tổ kiến. Anh hớn hở cúi xuống Mừng. Mừng teo tóp, khuôn mặt quắt lại, đôi môi nứt nẻ và da mặt đã biến thành mầu rỉ sắt.
- Mừng! - Hải lay bạn...
- Đừng làm khổ em và khổ anh nữa... - Mừng nói phều phào - cứ để em... chết.
- Bậy nào... mở mắt ra... có nhìn thấy gì không?
Tổ kiến lờ mờ, lu lu rồi rõ dần trong mắt Mừng.
- Có cái ăn, chén rồi đi...
- Anh Hải cứ đi... Em có lỗi... Em không thể...
- Đừng ngốc thế...
Hải đỡ Mừng ngồi lên, rồi vít tổ kiến xuống. Đầu tiên Mừng còn uể oải, nhưng sau đó thì cậu chàng bốc kiến ăn một cách vội vàng, hấp tấp; khuôn mặt tỉnh dần.
- Nhặt trứng mà chén! - Hải đưa cho Mừng mấy trứng kiến như hạt gạo.
- Anh?
- Ưu tiên thương binh.
Hai người tỉnh hơn. Trời đã tối.
- Bây giờ thì bám vào! - Hải cúi xuống.
- Để em lê...
- Bám vào! - Hải quát.
- Em cũng không chịu nổi cái mùi ở chân, huống hồ...
Hải chống súng đứng lên. Anh lại loạng choạng bước. Rồi Hải ngã, Mừng ngã theo. Cả hai nhăn nhó, không kêu, không rên.
Hải làm động tác để Mừng bíu vào vai và lại gượng đứng dậy.
- Em là gánh nặng của anh! - Mừng rên rỉ.
Hải không nói, cứ chậm chạp lê chân. Được một đoạn, bỗng từ phía sau ngọn đồi, chiếc trực thăng bay tới Pháo sáng bung ra. Hải vội đặt Mừng xuống.
Tiếng loa bâng quơ:
" Hỡi anh em thuỷ thủ đoàn, mong anh em lựa chọn quyết định hợp với hoàn cảnh, mau chóng trớ về với chính nghĩa quốc gia... ".
Pháo sáng lại vọt lên, hai người nằm úp mặt xuống ngọn đồi. Chiếc trực thăng lượn vòng và chiếc thang dây thõng xuống rà rà trên mặt đất, trông uốn éo như con ma.
Chợt Mừng rùng người. Chiếc thang dây vừa lướt qua lưng. Anh vội rụt tay. Hải mắt nhắm chặt, Mừng thở nhẹ.
"Các bạn đừng bỏ mẹ già, con thơ... các bạn đừng chọn cái chết vô ích... "
Chiếc thang dây vặn vẹo rê qua rê lại. Mừng nằm im. Rồi anh tò mò, dè dặt ngóc đầu lên, ti hí mắt, nhìn vào chiếc thang dây...chiếc thang như đứng lại, chỉ đưa tay ra là chạm.
Rồi chiếc máy bay lượn. Mừng thở phào.
Mấy phút sau, nó quay lại.
"...Quân lực Việt Nam Cộng hoà lấy danh dự bảo đảm rằng các bạn sẽ hoàn toàn an toàn về mọi điều..."
Chợt phía sau, có tiếng AR. 15 bật lên.
- Để mình xem chừng!
Hải nói khẽ, và trườn lùi lại cách Mừng một đoạn khá xa, anh xoay người, nhìn về phía tiếng súng vừa bắn tới.
Mừng đánh nhẹ mắt dõi theo.
Tiếng loa vẫn ra rả vọng xuống.
- Anh Hải ơi! - Mừng khẽ gọi.
Nhưng đáp lời Mừng, chỉ có tiếng loa và tiếng động cơ máy bay. Đôi mắt Mừng có điều gì khác lạ...
Và chiếc thang dây lại ở ngay cạnh Mừng. Mừng quờ tay, và run run cầm vào cái que buộc ngang. Lập tức, như có phép lạ, chiếc thang được kéo lên.
- Anh Hải!... Ơ! - Mừng ú ớ, nhưng không buông tay. Mừng bị treo lơ lửng giữa không trung.
- Mừng...! - Hải quay lại, nhìn theo chiếc thang dây gào đến vỡ lồng ngực. Và anh bật dậy, đứng sững giữa ngọn đồi. Rất nhanh, hoàn toàn bản năng và vô thức, cái bản năng và vô thức được kết tụ từ lâu về ý thức người lính, về sự trung thành, phản bội; ý thức về cuộc chiến đấu về chiến tranh,... Hải đưa khẩu AK lên, xiết cò.
Nhưng rồi anh rú một tiếng não nùng như con thú thấy con mình bị giết, khi Mừng tuột khỏi thang dây, nặng nề rơi xuống. Anh chồm tới, quỳ xuống, ôm ghì lấy bạn. Mừng mềm nhũn, nóng hôi hổi. Máu từ Mừng trào ra, thấm đẫm người Hải. Anh đỡ đầu Mừng lên, rồi cúi sát mặt:
- Mừng, ai bắn mày? Ai?
Hải hét to. Cả ngọn đồi như nghe rõ tiếng hét ấy. Tiếng hét toá ra, chấp chới trong đêm; chấp chới truyền khắp không gian, khắp vũ trụ.
Hải buông bạn, nhặt khẩu AK, đứng dạng chân, hướng khẩu súng theo chiếc máy bay nghiến răng bóp cò.
Viên đạn cuối cùng ra khỏi nòng, Hải quẳng súng, rồi đổ ụp bên xác Mừng...
Người Của Biển Người Của Biển - Người Của Biển