Chương 25: Đi Nhậm Chức
hi Diệp Hòa đi gặp Hân Di công chúa lại hấy cung tỳ đang tìm kiếm ngọc bội đồng khắp nơi,vì tìm ba ngày không có kết quả Hân Di công chúa giận tím mặt muốn thi hành –khiển trách.Cũng may nhờ có Diệp Hòa kịp thời đem chồn tía cùng ngọc bội cùng nhau dâng lên mới có thể giúp đám cung tỳ tránh nỗi khổ da thịt,Hân Di công chúa đạt được ước muốn cũng không tiếp tục gây khó khăn cho nàng,Diệp Hòa lại khôi phục cuộc sống thanh nhàn như trước đây.
Nhưng ngoài dự tính,có tin tức từ hoàng cung Đô thành truyền tới Lỗ Khắc sơn,Bắc gia vương tử bỗng nhiên muốn tự mình viếng thăm đại kỳ,may có đám đại thần nghênh đón mời vào hoàng cung,thái tử Kỳ Hách tạm đời thay Kỳ đế chiêu đãi.Bắc gia vương tử thân phận đặc biệt không thể chậm trễ,Kỳ đế nhận được tin lập tức liền hạ lệnh kết thúc cuộc săn thú trước thời hạn lên đường trở về.
Như lúc xuất phát,Diệp Hòa cỡi đại mã to lớn đi theo đội ngũ chậm rãi trở lại Nghiệp Đan Thành.
Ngày thứ hai,Diệp Hòa chính thức đi nhậm chức,Hạ Niên Đức dẫn nàng tới Quân Cơ xứ tại hoàng cung,gặp thượng ti trực thuộc—— thống lĩnh cấm vệ quân Tư Đồ Chấn.
Tư Đồ Chấn một thân khôi giáp uy vũ,ngũ quan tinh sảo như được chạm trỗ,hai mắt lấp lánh hữu thần,vẻ mặt trang nghiêm hiển nhiên không phải dáng người dễ nói chuyện nhưng thái độ với Diệp Hòa cũng xem như khách khí,đơn giản nói một ít trong hoàng cung phải chú ý những chuyện gì,rồi phái hai mươi tên thị vệ giao cho nàng huấn luyện.
Trong hoàng cung giáo quan cấm quân có khoảng mười mấy người nhưng nữ giáo quan thì chỉ có một mình Diệp Hòa.
Diệp Hòa đi tới sân huấn luyện quân sự tại Bắc uyển,hai mươi nam nhân trẻ tuổi cường tráng đã sắp hàng thẳng tắp,mặt không chút thay đổi nhìn nàng,bị chủ nghĩa phái nam trong lòng tác quái bọn họ không cam lòng bị một thiếu nữ trẻ tuổi cưỡi trên đầu,cũng vì thế trong hai mươi tên thị vệ không một người chịu hành lễ với vị nữ giáo quan mới tới.
Diệp Hòa sớm đoán được sẽ như thế cũng không tức giận,chắp tay sau lưng chậm rãi tiêu sái đi đến bên cạnh bàn đá,khom người ngồi ở trên ghế đá,phối hợp nhấc lên bình trà rót đầy một chén trà xanh,nhàn nhã thảnh thơi uống,thỉnh thoảng ăn một khối cao điểm đặt trong mâm trên bàn,trong lòng âm thầm cảm thán làm giáo quan đãi ngộ cũng không tệ lắm.
Qua một canh giờ,mọi người đứng im không nhúc nhích đều trợn to tròng mắt bất mãn.
Hai canh giờ qua đi,trên mặt mọi người tức giận đã biểu lộ không bỏ sót,nhẫn nhịn bực tức đứng.
Ba canh giờ qua đi,mọi người đã nghiến răng nghiến lợi gân xanh nổi lên,bắp chân cũng run rẩy.
Diệp Hòa trên mặt bất động thanh sắc nhưng kỳ thật âm thầm lưu ý đội ngũ chỉnh tề,phát hiện từ đầu đến cuối chỉ có một người mặt không chút thay đổi,tròng mắt đen thâm thúy nhìn thẳng phía trước,đường viền khuôn mặt anh tuấn rõ ràng,trang phục vòng quanh vai rộng thắt lưng hẹp gầy có lực,từ đầu tới đuôi đều dựng thẳng sống lưng đứng nghiêm,Diệp Hòa âm thầm than thở quả là một con người có cốt khí rắn rỏi.
Lại qua một lát,thấy Diệp Hòa vẫn nhàn nhã,rốt cục có người không nhịn được bước ra khỏi hàng,khuôn mặt lãnh khốc hỏi: “Rốt cuộc khi nào mới bắt đầu huấn luyện?”
Cau mày nhìn lại lại thấy người bước ra chính là người rắn rỏi ban nãy,Diệp Hòa không vội không chậm cất bước đi tới,phất thước bản đánh vào trên người hắn, quát lên: “Về hàng!”
Người nọ mặt vẫn không chút thay đổi nhưng tay đã siết thành quả đấm.
“Làm sao?” Diệp Hòa nhìn bàn tay siết thành quyền đến kêu”răng rắc”,nhướng mày: “Muốn trả đòn?”
“Thuộc hạ không dám!”
“Hừ,xem như ngươi còn biết ngươi là thuộc hạ của ta?” Diệp Hòa cười lạnh một tiếng,hỏi: “Tên gọi là gì?”
“La Tu.”
“Tốt.” Diệp Hòa đem thước bản cầm trong tay ném ở một bên,đem hai tay chắp sau lưng,nói: “La Tu,hiện tại cho ngươi một lần cơ hội báo thù,nếu ngươi có thể đánh trúng ta,huấn luyện viên này sẽ để ngươi tới làm.”
“Ngươi không cần tay sao?” Hắn mâu quang chợt lóe,hiển nhiên không tin.
Diệp Hòa lười nhiều lời,chợt nhảy lên tung một cước khiến cho La Tu vội vàng lắc mình né tránh,cổ tay đồng thời hướng về phía trước huơ ra một quyền,Diệp Hòa nhanh chóng khom lưng né tránh,chân không ngừng biến hóa bước chân,người thỉnh thoảng tránh ra bên cạnh lại thỉnh thoảng ngửa ra sau,thỉnh thoảng khom người,dù quả đấm của La Tu có mạnh mẽ thế nào cũng không biện pháp đánh trúng nàng,mắt thấy mấy lần thất thủ không khỏi vội vàng xao động,không để ý kết cấu loạn đả, Diệp Hòa nhắm đúng thời cơ hắn phiền lòng nóng nảy tung người vọt đến sau lưng của hắn,đầu gối cong lên hướng cổ chân của hắn dùng lực vướng chân,La tu lập tức mất đi thăng bằng ngã mạnh xuống.
“Cả đám đều hạ bàn vô lực,ngày mai đều đứng cho ta!”
Diệp Hòa thấy hôm nay thời gian huấn luyện không còn nhiều,vừa dứt câu cũng không thèm xem vẻ mặt đám người kia,xoay người liền ra khỏi Bắc uyển.
Trong cung điện tường đỏ kim ngói,cầu khúc quanh co hành lang gấp khúc,lâm viên trang trọng nguy nga,mái hiên đình nghỉ mát được xây theo hình bát giát,cảnh trí xung quanh đẹp như tranh vẽ.Điểu ngữ hoa hương,hồ quang nước sắc,đình đài lầu các,không có chỗ nào không lộng lẫy.Nhưng không được hoàn mỹ lại tập trung phần đông ở cấm vệ quân hoàng cung Đại kỳ,nhất là thủ vệ Sâm Nghiêm lúc nào cũng để lộ hơi thở đè nén không thoải mái.
Vì tối nay có yến hội đón tiếp Bắc da vương tử đám cung tỳ thái giám đều bận rộn chuẩn bị cho công việc,Diệp Hòa sắc mặt như thường,dọc theo con đường lát đá cẩm thạch hướng từ Nam đến Bắc hoàng cung đi tới.
Nàng đối với kết cấu cùng phương hướng hoàng cung Đại Kỳ không mấy quen thuộc nhưng lại biết ở hướng Tây Bắc hoàng cung có một trúc viện vắng vẻ thanh u,nơi đó có người mà nàng nhớ thương...... đã ba năm không thấy,bát gia,ngài sống có tốt không?
Trong lòng Diệp Hòa sinh ra vài phần sốt ruột,bước chân không khỏi cũng tăng nhanh rất nhiều.
Cho dù có bước nhanh hơn nữa đi tới trúc viện cũng mất nửa canh giờ,lúc đến đây đã ban đêm sắc trời dần dần ảm đạm.
Đến gần một khu vườn toàn là trúc,Diệp Hòa trong lòng khó nén kích động,hít sâu một hơi rốt cục mới cất bước đi qua.
Viện môn mở ra,Diệp Hòa lẳng lặng đứng ở bên ngoài mơ hồ có thể nhìn thấy cửa sổ giấy phòng trúc.Nguyệt lãnh phong thanh,rừng trúc xào xạc,nam tử thanh sam không nhúc nhích ngồi trên chiếc ghế đưa lưng hướng về phía viện môn,bên cạnh đặt một quải trượng,thân ảnh gầy gò phản chiếu trên mặt đất như nhiệm vẻ tịch mịch,mái tóc được buộc cao,vốn đen nhánh giờ đây đã xen lẫn vài sợi ngân bạch.
Diệp Hòa đầu mũi chua xót,trong lòng ngập tràn khổ sở cùng là con nối dòng tiên hoàng tại sao Kỳ đế lại cao cao tại thượng được người đời quỳ lễ,hô phong hoán vũ hưởng hết vinh hoa? Mà y lại bị anh em ruột của mình làm hại tàn tật chân,tước đoạt vương tước cả đất phong,còn bị cả đời vòng cấm trong viện lạnh lẽo?
Bỗng nhiên từ phía sau có một cánh tay duỗi lên,tiếp theo truyền đến lực kéo cực mạnh,nàng vốn còn đang thất thần,không kịp phản ứng đã bị người kéo bước nhanh sang một bên.Diệp Hòa đang muốn giãy dụa nhưng khi nàng thấy rõ người mắt thì ngừng lại động tác.
“Nàng đến tử trúc viện này làm cái gì?”
Khiêm tiểu vương gia lạnh lùng trừng Diệp Hòa,hắn đang đến địa điểm tham dự yến hội tối nay,trên người mặt hoa bào màu tím sẫm hàng thêu Quãng Đông,trên cổ đính thêm lông chồn tía nhìn rất khoan thai,mái tóc đen như mực được băng gấm cố định phía sau,trên khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt có thêm vài phần tà tứ,đôi môi đỏ mọng âm trầm cong lên để lộ cảm xúc không vui.
Loạn Thế Thịnh Sủng Loạn Thế Thịnh Sủng - Phi Cô Nương