Phần Kết
eg nhất định không chịu cưới Ted chừng nào cô còn chưa lấy được bằng. “Các chàng trai thiên tài xứng đáng được cưới các cử nhân đại học,” cô nói với anh.
“Chàng trai thiên tài này xứng đáng được cưới người phụ nữ anh yêu ngay bây giờ thay vì phải đợi cho tới khi cô ấy lấy được bằng.” Nhưng dẫu cằn nhằn, anh vẫn hiểu chuyện này quan trọng với cô như thế nào, cho dù anh có không chịu thừa nhận đi chăng nữa.
Thiếu Meg, cuộc sống ở Wynette thật buồn tẻ, và tất cả mọi người đều muốn cô quay trở lại, nhưng bất chấp vô vàn cuộc gọi và cơ man những chuyến viếng thăm tình cờ từ đủ mọi cư dân thị trấn tới căn hộ nhỏ xíu của cô ở Austin, cô vẫn không chịu đặt chân vào trong phạm vi thị trấn cho tới tận đám cưới. “Nếu quay lại đó trước khi cần thiết thì thể nào tôi cũng sẽ quẳng số phận mình vào tay quỷ dữ mất,” cô nói với các thành viên ủy ban tái thiết thư viện khi họ xuất hiện trước cửa nhà cô mang theo cái bình Rubbermaid đựng món mojito của Birdie và túi bánh ngô chiên đã vơi một nửa. “Các cô biết thừa ngay khi vào thị trấn là thể nào tôi cũng sẽ gặp rắc rối với ai đó cho xem.”
Kayla, đang giảm calo bằng cách chỉ ăn những mẩu bánh thừa, khua khoắng trong túi bánh. “Tôi không hiểu cô đang nói về chuyện gì hết. Ngay từ đầu, mọi người đều cố hết sức để cô cảm thấy như đang ở nhà.”
Công nương Emma thở dài.
Shelby huých Zoey. “Đó là vì Meg là dân Yankee. Dân Yankee không hiểu được sự hiếu khách của người miền Nam.”
“Chắc chắn rồi.” Torie liếm lớp muối vương trên ngón tay. “Thêm nữa, chỉ cần chúng ta sơ sểnh là họ cuỗm cánh đàn ông của chúng ta ngay.”
Meg đảo tròn mắt, uống cạn ly mojito rồi đá bay tất cả bọn họ ra ngoài để cô có thể hoàn thành bài luận về quá trình phú dưỡng. Sau đó, cô lao bổ đi giám sát sinh viên nghệ thuật được cô thuê để hỗ trợ hoàn thành các đơn hàng liên tục kéo đến từ New York. Bất chấp những phản đối giận dữ của Ted, cha mẹ anh, cha mẹ cô, các em trai của cô, ủy ban thư viện cùng hết thảy những dân cư khác của Wynette, cô vẫn tự trả các chi phí của mình, tuy nhiên cô đã nới lỏng các quy tắc của mình đủ để chấp nhận món quà đính hôn của Ted, một chiếc xe Prius màu đỏ bóng loáng.
“Anh tặng em một chiếc xe hơi,” cô nói với anh, “vậy mà món quà duy nhất của em dành cho anh lại chỉ là cái kẹp tiền tệ hại này.”
Nhưng Ted rất yêu thích cái kẹp tiền đã được cô chế tạo từ chiếc mề đay Ai Cập quý hiếm hình nữ thần Gaia, nữ thần đất.
Ted không thể dành nhiều thời gian ở Austin như họ dự tính ban đầu, và mặc dù ngày nào cũng nói chuyện với nhau nhiều lần, hai người vẫn nhớ nhung đến tuyệt vọng cảm giác được ở bên nhau. Nhưng anh cần ở gần Wynette. Nhóm các nhà đầu tư được chọn lựa cẩn thận mà anh tập hợp từ lâu để xây dựng sân golf nghỉ dưỡng cuối cùng đã tập trung. Các thành viên bao gồm cha anh, Kenny, Skeet, Dexter O’Connor, vài tay golf thủ rất có vị trí trong làng golf và vài thương gia Texas, không ai trong số họ liên quan đến lĩnh vực ống nước. Thật bất ngờ, Spence Skipjack lại tái xuất hiện, ầm ĩ lên về chuyện đặt “những hiểu nhầm,” lại sau lưng. Ted nói với ông ta rằng chẳng có hiểu nhầm gì hết, và ông ta nên bám chặt vào việc làm bồn cầu đi.
Ted giữ vai trò cổ đông nắm quyền kiểm soát ở khu nghỉ dưỡng để anh có thể xây dựng nó đúng như anh mường tượng. Mặc dù rất hào hứng với dự án nhưng anh lại phải làm việc quá sức, và vì việc xây dựng theo dự kiến sẽ được tiến hành ngay sau đám cưới của họ, tình hình sẽ lại càng tệ hơn. Mặc dù anh vẫn thường xuyên nói anh rất cần một đồng sự chia sẻ được cả tầm nhìn lẫn niềm tin của anh, nhưng mãi tới tận khi Kenny lái xe đến Austin rồi chặn Meg lại để nói chuyện thì cô mới nhận ra người Ted muốn làm việc cùng chính là cô.
“Anh ấy biết việc quay lại trường để chuẩn bị cho chương trình thạc sĩ có ý nghĩa như thế nào đối với cô,” Kenny nói. “Bởi vậy anh ấy mới chẳng bao giờ đề nghị cô.”
Meg không cần quá năm giây để quyết định rằng tấm bằng của cô có thể đợi. Làm việc cùng người đàn ông cô yêu trong một dự án như thế này chính là công việc mơ ước của cô.
Ted mừng rỡ vô cùng khi cô hỏi liệu cô có thể làm việc cùng anh được không. Họ nói chuyện hàng mấy tiếng đồng hồ về tương lai của họ, về di sản họ dự định cùng nhau xây dựng. Thay vì mảnh đất nhiễm độc, họ tạo ra những nơi mà tất cả các gia đình chứ không chỉ những gia đình giàu có có thể tụ tập để đi dã ngoại hay chơi ném bóng - những nơi mà bọn trẻ có thể bắt đom đóm, nghe tiếng chim hót, và bầy cá được bơi lội trong một làn nước sạch, không bị ô nhiễm.
Cuối cùng cô lên kế hoạch đám cưới của cô chính xác vào một năm kém một ngày sau cái ngày Ted chuẩn bị dẫn Lucy đến bên bàn thờ Chúa, một quyết định bị bà Francesca kịch liệt phản đối. Bà vẫn than phiền về nó khi Meg - cuối cùng cũng ôm được tấm bằng cử nhân trong tay - quay trở lại Wynette ba ngày trước lễ cưới.
Trong khi Ted vội vã vào trong thị trấn để khánh thành một gian trưng bày mới tại thư viện đã được mở lại, Meg thả người xuống một cái ghế đẩu bên quầy bếp trong bếp của bà mẹ chồng tương lai để ăn sáng. Bà Francesca chuyển một cái bánh vòng nướng sang bên kia quầy bếp. “Nào có phải cháu không có vô khối ngày để chọn đâu chứ,” bà nói. “Thành thực mà nói, Meg ạ, nếu không phải đã hiểu rõ thì bác dám thề là cháu đang tìm cách trù ếm mọi chuyện đấy.”
“Ngược lại là đằng khác ạ.” Meg phết đầy mứt mâm xôi lên chiếc bánh. “Cháu thích ý nghĩa của hình ảnh những cuộc đời mới tươi sáng trỗi dậy từ tro tàn bi thảm của quá khứ.”
“Cháu cũng kỳ quái chẳng kém gì Teddy,” bà Francesca tuyệt vọng nói. “Thật không tin nổi bác phải mất đến chừng ấy thời gian mới nhận ra hai đứa phù hợp với nhau một cách hoàn hảo đến mức nào.”
Meg toét miệng cười.
Ông Dallie ngước ánh mắt lên khỏi cốc cà phê. “Dân tình ở đây thích con bé kỳ quái một chút, Francie ạ. Như thế con bé sẽ hòa hợp hơn.”
“Nói kỳ quái một chút là vẫn còn nhẹ đấy,” Skeet nói vọng ra từ sau tờ báo. “Hôm qua còn ôm chấm lấy tôi mà chẳng có lý do gì hết. Suýt nữa làm tôi lên cơn đau tim.”
Ông Dallie gật đầu. “Con bé vốn kỳ lạ vậy mà.”
“Cháu vẫn đang ngồi ngay đây này,” Meg nhắc nhở họ.
Nhưng ông Skeet và Dallie đã chuyển sang thảo luận về vấn đề trong hai người ai là người phù hợp hơn để dạy cô chơi golf, chẳng buồn để tâm đến chuyện Meg vốn đã chọn Torie rồi.
Bà Francesca lại một lần nữa cố gắng làm cho Meg tiết lộ về bộ váy cưới của cô, nhưng Meg nhất định không chịu nói. “Khi nào mọi người nhìn thấy thì bác cũng sẽ nhìn thấy thôi.”
“Bác không hiểu nổi sao cháu cho phép Kayla được nhìn mà lại không cho bác nhìn.”
“Bởi vì cô ấy là cố vấn thời trang của cháu, còn bác chỉ là bà mẹ chồng tương lai thích cằn nhằn của cháu thôi.”
Bà Francesca chẳng buồn tranh cãi điểm thứ hai mà chỉ tập trung vào vấn đề đầu tiên. “Bác hiểu về thời trang có kém gì Kayla Garvin đâu.”
“Còn hơn nhiều là đằng khác, cháu chắc chắn thế. Nhưng bác sẽ vẫn không được nhìn thấy nó cho tới khi cháu bước trên lối đi chính giữa giáo đường.” Cô hôn chụt một cái lên má bà Francesca và chạy tới nhà trọ để gặp gia đình. Không lâu sau đó, Lucy đến.
“Cậu có chắc cậu muốn tớ có mặt ở đó không?” Lucy đã nói qua điện thoại khi Meg mời cô dự tiệc cưới.
“Tớ không thể cưới chồng mà thiếu cậu được.”
Họ có rất nhiều chuyện để nói với nhau, và hai người lái xe đến nhà thờ, nơi chẳng ai có thể nghe lén họ. Cuối cùng Ted tìm thấy họ đang nằm dài trên bờ hồ bơi. Sự lúng túng ban đầu giữa hai người yêu cũ đã biến mất từ lâu, và họ chuyện trò như những người bạn thân, đúng như kế hoạch mà số phận đã sắp đặt cho họ.
Bữa tối trước hôn lễ được tổ chức ở câu lạc bộ, đúng y như lần đầu tiên. “Tớ cảm thấy cứ như thể mình đã bước xuyên qua lỗ hổng thời gian để trở về quá khứ,” Lucy thầm thì với Meg không lâu sau khi họ đến.
“Chỉ có điều lần này cậu có thể thư giãn và tận hưởng vui thú,” Meg nói với cô. “Sẽ vui lắm cho xem, tớ hứa đấy.”
Và quả là vui thật, vì dân thị trấn đã dồn Jake và Fleur vào chân tường để ngợi ca Meg. “Con gái ông bà là nhân viên điều hành giỏi nhất tôi từng có ở nhà trọ đấy,” Birdie nói với họ bằng thái độ nghiêm túc nhất trần đời. “Trên thực tế cô ấy đã điều hành nơi ấy. Tôi gần như chẳng phải làm gì cả.”
“Con bé khá sáng dạ,” mẹ cô đáp lại với vẻ mặt thành thật.
Zoey giật giật đôi hoa tai Ai Cập trang nhã. “Ông bà không biết cô ấy đã cải thiện một cách lớn lao đến thế nào cho tủ quần áo của tôi đâu.” Cô ta luồn tay vào trong túi, vốn theo Meg biết thì đang cất một chiếc vòng cổ vỏ chai lấp lánh mà cô ta có thể đeo lên khi mẹ của Hunter Gray xuất hiện.
“Câu lạc bộ không còn như cũ nữa kể từ sau khi cô ấy đi,” Shelby thổ lộ. “Ông bà sẽ không tin nổi có nhiều người khổ sở đến thế nào mà vẫn không phân biệt được giữa trà đá Arizona bình thường và loại ít calo đâu.”
Đến lượt Kayla, nhưng Birdie phải thọc vào mạng sườn để lôi sự chú ý của cô ta ra khỏi hai anh em chói lóa nhà Koranda. Kayla chớp mắt và tuân thủ nghĩa vụ đánh bóng tên tuổi Meg. “Tôi thề là tôi đã tăng hơn hai cân kể từ sau khi cô ấy rời đi đấy, tôi đã tuyệt vọng quá đỗi. Thực ra chính nữ trang của cô ấy đã giữ cho cửa hàng của tôi làm ăn khấm khá. Thêm nữa, ngoài Torie và tôi ra, chỉ có mỗi cô ấy đánh giá cao thời trang hiện đại.”
“Tất cả các cô đều đáng mến quá,” Meg dài giọng. Và rồi nói to với cha mẹ mình, “Họ đang cùng chữa bệnh bằng sốc điện đấy ạ. Như vậy thì sẽ được giảm giá tập thể.”
“Cô gái đó chẳng biết ơn gì cả,” Shelby khịt mũi nói với Công nương Emma.
Torie chộp lấy một cái chả cua. “Lúc nào chúng ta cũng có thể bắt cô ấy điều hành ủy ban sân chơi mà. Như thế sẽ dạy cho cô ấy bất kính với chúng ta thì như thế nào.”
Meg rên lên, Công nương Emma mỉm cười, còn Lucy mụ cả người đi. “Chuyện gì xảy ra vậy?” cô hỏi khi ở một mình với Meg. “Cậu hoàn toàn hòa hợp với nơi này. Và đó không phải lời khen đâu nhé.”
“Tớ biết,” Meg đáp. “Kiểu như chơi ú òa với tớ vậy mà.”
Nhưng Lucy hơi phật ý. “Họ chẳng bao giờ bày tỏ với tớ bất kỳ thái độ gì ngoài vẻ lịch sự, rõ là tớ không đủ tốt đối với họ. Tớ, con gái tổng thống Mỹ. Trong khi đó, cậu - Tiểu thư Kém Cỏi - cậu lại được họ yêu quý.”
Meg mỉm cười và nâng cốc về phía Những Phụ nữ Wynette Điên rồ. “Chúng tớ hiểu nhau mà.”
Bà Fleur lôi Lucy đi chỗ khác, Ted đến cạnh Meg, và họ cùng nhau quan sát Kayla và Zoey tiếp cận hai người em của Meg. Ted nhấp một ngụm rượu trong ly. “Shelby nói với bố mẹ em cô ấy dám chắc em đang mang thai.”
“Vẫn chưa đâu.”
“Anh đoán là có lẽ em sẽ nói với anh đầu tiên.” Anh nhìn chăm chú cánh phụ nữ. “Mà cũng có thể không. Em chắc chắn em muốn sống ở đây chứ?”
Meg mỉm cười. “Em không thể sống ở bất kỳ nơi nào khác.”
Anh luồn ngón tay đan vào các ngón tay cô. “Thêm một đêm nữa thôi là cái thời kỳ cấm vận tình dục ngu ngốc của em sẽ kết thúc. Anh sẽ chẳng bao giờ hiểu nổi sao anh lại để em dụ dỗ mà đồng ý với nó chứ.”
“Em không biết anh có thể gọi bốn ngày là một thời kỳ cấm vận không.” “Chắc như bắp ấy chứ.”
Cô bật cười và hôn anh.
Tuy nhiên, chiều hôm sau, cô cứ bồn chồn lo lắng không yên, và cả Lucy lẫn năm cô phù dâu còn lại đều không thể làm cô bình tĩnh được. Georgie và April, cùng hai người chồng nổi tiếng của họ, đã bay từ L.A. về, trong khi Sasha đã đến từ Chicago. Có vẻ không được đúng lắm nếu kết hôn mà lại thiếu Torie và Công nương Emma, và tất cả bọn họ đều trông lộng lẫy vô cùng trong chiếc váy lụa không tay màu xám nhạt kiểu dáng đơn giản, mỗi bộ váy lại có một hàng cúc kim cương hơi khác nhau chạy dọc lưng.
“Qua cuộc vui này rồi thì Kayla sẽ mang chúng lên eBay bán cho chúng ta,” Torie tuyên bố với Meg khi họ tập hợp lại trước khi hôn lễ diễn ra trong tiền sảnh nhà thờ. “Cô ấy bảo chúng ta sẽ kiếm được một món kha khá đấy.”
“Và chúng ta sẽ mang đi làm từ thiện,” Công nương Emma tuyên bố chắc nịch.
Bà Fleur nước mắt giàn giụa đúng như dự đoán khi nhìn thấy Meg trong bộ váy cưới. Torie và Công nương Emma cũng vậy, tuy nhiên vì lý do khác hẳn. “Cô chắc chắn về chuyện này chứ?” Torie thầm thì với Meg khi đám nhà gái đã bước vào phòng chờ chuẩn bị cho đám rước.
“Có một số điều đã được định sẵn.” Meg siết chặt bàn tay quanh bó hoa trong lúc Lucy sửa sang lại chân váy ngắn. Bộ váy, với phần áo cúp ngực, tay hến mềm mại và phần thân thon thả trang điểm thanh nhã, được xẻ sâu hình chữ V ở phần lưng. Cô mặc nó kèm với tấm khăn voan cưới dài của mẹ cô và vương miện bằng pha lê Áo.
Tiếng kèn trumpet vang lên, dấu hiệu cho biết Ted đã bước vào tiền sảnh nhà thờ, cùng với Kenny, phù rể. Mặc dù Meg không nhìn thấy được chú rể, nhưng cô ngờ là một vạt ánh sáng thể nào cũng chọn ngay lúc này để tràn qua khung cửa sổ lắp kính màu và phủ lên đầu anh một trong những vầng hào quang kỳ quái ấy.
Đúng lúc này cô cảm thấy ruột gan nhộn nhạo hơn.
Công nương Emma đã xếp các cô phù dâu vào hàng. Cảm giác hoảng loạn dần gia tăng, Meg nhìn April bước đi đầu tiên, theo sau là Torie và rồi Sasha. Bàn tay Meg lạnh ngắt và ẩm ướt, trái tim cô đập thình thịch. Georgie đã biến mất. Chỉ còn lại Công nương Emma và Lucy.
Lucy thì thầm, “Cậu xinh đẹp quá. Cảm ơn cậu vì đã làm bạn với tớ.”
Meg cố gắng mỉm cười. Thực ra cô đã làm được. Nhưng Công nương Emma lại bước vào lối đi chính giữa nhà thờ, và chỉ còn lại Lucy, và Meg lạnh cóng cả người.
Lucy chuyển động.
Tay Meg vung ra, và cô chộp lấy cánh tay Lucy. “Đợi đã!”
Lucy ngoái lại qua vai.
“Kiếm anh ấy,” Meg nói trong một thoáng hoảng hốt.
Lucy há hốc miệng nhìn cô. “Cậu đang đùa tớ phải không?”
“Không,” Meg hớp không khí. “Tớ phải gặp anh ấy. Ngay bây giờ.” “Meg, cậu không thể làm thế này được.”
“Tớ biết. Thật kinh khủng. Nhưng... cứ kiếm anh ấy đi, xin cậu đấy được không?”
“Tớ đã biết rõ chẳng phải ý hay gì khi đến đây mà,” Lucy lẩm bẩm. Rồi cô hít một hơi thở sâu, dán nụ cười Nhà Trắng cũ lên trên mặt, và thẳng tiến vào lối đi chính giữa nhà thờ.
Cô vẫn giữ nguyên nụ cười đó cho tới lúc dừng lại trước mặt Ted. Anh nhìn cô chăm chú. Cô nhìn anh chăm chú.
“Ừm ồ,” Kenny nói.
Cô liếm môi. “Ừm... Xin lỗi, Ted. Một lần nữa. Xin lỗi lần nữa. Nhưng... Meg muốn gặp anh.”
“Tôi kịch liệt khuyên cậu đừng đi,” Kenny thì thầm.
Ted quay về phía linh mục Harris Smithwell. “Cho con xin phép một lát.”
Đám đông xôn xao trong lúc anh sải bước trên lối đi chính giữa nhà thờ, không nhìn sang phải hay sang trái mà tiến thẳng về phía người phụ nữ đang đứng đợi anh ở ngay sau điện thờ.
Thoạt nhìn, anh chỉ nhận ra khuôn mặt thân yêu ấy đã được đóng khung trong một biển trắng bồng bềnh. Đôi má cô tái nhợt, các khớp ngón tay trắng bệch bao quanh bó hoa cưới. Anh dừng lại ngay trước mặt cô. “Một ngày vất vả hả?” anh hỏi.
Cô tì trán vào quai hàm anh, cái vương miện cố định tấm khăn voan của cô chọc vào mắt anh. “Anh có biết em yêu anh nhiều đến mức nào không?” cô hỏi.
“Cũng gần bằng anh yêu em,” anh đáp lại, dịu dàng hôn lên mũi cô để không làm hỏng lớp trang điểm của cô. “Mà này, trông em xinh đẹp quá. Tuy nhiên... Anh thề là anh đã từng nhìn thấy bộ váy này rồi.”
“Của Torie đấy.”
“Của Torie à?”
“Một trong những món đồ cũ của cô ấy. Như mong đợi, đúng không?” Anh mỉm cười. “Dĩ nhiên anh hy vọng nó là của đám cưới của cô ấy với Dex chứ không phải từ những thất bại trước đó.”
“Ừ hứ.” Cô gật đầu và khịt mũi. “Anh có... anh có hoàn toàn chắc chắn về chuyện này không? Em chỉ là một mớ bòng bong thôi.”
Đôi mắt anh đắm đuối nhìn cô. “Quá trật tự cũng là một vấn đề, cưng ạ.”
“Chỉ có điều... Hãy nhìn nhận thẳng thắn nhé. Em thông minh, nhưng không thông minh bằng anh. Ý em là... khó có ai được như thế, tuy nhiên... Chúng ta rất có thể có những đứa con ngốc nghếch. Không ngốc hẳn đâu, mà... Gần gần như thế ấy.”
“Anh hiểu, cưng à. Bất kỳ người nào khi kết hôn lần đầu tiên cũng đều rất căng thẳng, cho dù là một người dũng cảm như em đi chăng nữa. May sao, anh đã có kinh nghiệm với đám cưới rồi, vậy nên anh có thể giúp em.” Lần này anh bất chấp nguy cơ làm ảnh hưởng đến lớp trang điểm của cô để trao cho cô một nụ hôn âu yếm lên môi. “Chúng ta càng sớm giải quyết xong chuyện này thì anh càng sớm có thể lột trần em ra, mất kiểm soát và rồi lại tự làm mình bẽ mặt lần nữa.”
“Đúng vậy thật.” Sắc hồng cuối cùng đã bắt đầu trở lại trên má cô. “Em ngốc thật. Nhưng em căng thẳng quá. Và khi căng thẳng, thỉnh thoảng em sẽ lại quên bẵng mất em đủ tốt với anh rồi. Quá tốt đối với anh ấy chứ. Anh vẫn còn hơi kém đấy, vì anh vẫn còn muốn làm vui lòng người khác, anh biết thế mà.”
“Em sẽ bảo vệ anh trước bản thân anh.” Và trước tất cả những người khác, anh nghĩ.
“Thế sẽ là một công việc toàn thời gian đấy.”
“Em đã sẵn sàng chưa?” Cuối cùng cô cũng đã mỉm cười. “Em sẵn sàng rồi.”
Anh hôn trộm cô thêm lần nữa. “Em biết rõ anh yêu em nhiều đến mức nào, phải không?”
“Em biết.”
“Tốt. Hãy giữ ý nghĩ đó nhé.” Anh nhấc bổng cô lên ôm vào trong lòng, và trước khi cô kịp nói anh không cần phải làm thế, rằng cô đã bình tĩnh lại rồi và anh cần phải đặt cô xuống ngay lập tức. Trước khi cô có thể nói bất kỳ điều gì, anh đã bắt đầu bước dọc theo lối đi chính giữa nhà thờ.
“Cô gái này,” anh tuyên bố với tất cả mọi người, “sẽ không bỏ trốn đi đâu hết.”
Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo - Susan Elizabeth Phillips Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo