Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Kiêu Sủng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 25: Tiểu Tô Kiêu Ngạo
T
ô Di nhìn Mạnh Hi Tông vùi đầu giữa hai chân cô, bàn tay màu lúa mạch nắm lấy đùi cô, mái tóc đen ngắn chà nhẹ vào vùng bụng phẳng mềm mại của cô.
Bỗng nhiên cô cảm thấy hơi buồn buồn.
Tuy rằng, anh từng cưỡng ép cô, nhưng thật ra trong thời gian chung sống ngắn ngủi, cho tới bây giờ, anh đều yên lặng, điềm đạm, lại càng không hề thốt ra lời nói hạ lưu. Vậy mà lời nói lúc nãy, anh lại muốn làm cho cô phải van xin tha thứ ở trên giường?
Rõ ràng, anh đang tức giận.
Nhưng vì sao anh lại tức giận?
Dường như cảm nhận được sự cứng ngắc của cô, anh ngẩng đầu, môi anh ướt át của anh sáng bóng.
"Cởi quần áo cho tôi." Anh ra lệnh.
"Có thể đừng làm ở chỗ này được không?" Hai tay cô nhẹ nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh, "Ở đây người qua kẻ lại." Nam nữ ưng ý nhau trong quán bar, đều sẽ thuê phòng ở lầu hai.
"Phòng này được tôi bao dài hạn rồi." Anh lẳng lặng nhìn cô.
"Vậy gọi người đổi drap giường đi." Cô theo dõi anh, từ từ nói "Tôi không thích drap giường đã bị người khác dùng rồi." Càng không thích nếu người phụ nữ khác dùng qua.
"Chỉ có tôi ngủ ở đây." Anh nhíu mày nhìn cô "Em chê tôi bẩn?" Bàn tay đang nắm đùi cô càng dùng sức.
"Không" Mặt cô hơi nóng lên "Không phải chê anh."
Anh yên lặng trong chớp mắt, bỗng nhiên nở nụ cười, cánh tay dài vòng quanh lấy người cô, ôm cô lên. Anh ngồi dậy, đặt cô trên bắp đùi, cúi đầu hôn thật mạnh lên thân thể cô.
"Có chút tâm tư." Một tay anh đỡ gáy cô, tay kia đỡ thân thể cô đặt lên nơi nóng rực giữa hai chân anh.
Tô Di chỉ cảm thấy toàn thân mình đều bị động tác của anh châm lửa, tựa như có dòng điện chạy qua tê dại, theo dục vọng của anh, lan tỏa đến cô. Tâm tình của cô vẫn căng thẳng hoảng loạn như cũ, nhưng hình như có hơi khác với lần đau đớn trước đây.
Giống như ngầm hiểu được nụ cười của anh, trong nháy mắt thấy cơn tức giận của anh tiêu tan, khiến cho đáy lòng cô dâng lên một niềm vui sướng mỏng manh. Cô giơ tay, ôm lấy vòng eo gầy của anh.
Anh gần như lập tức nhận ra được sự chủ động hiếm có của cô, vòng ôm càng siết chặt, tựa như muốn khảm cô vào trong thân thể của mình.
"ầm ầm ầm" Tiếng đập cửa dồn dập, giống như từ trong mơ truyền đến, xua tan bầu không khí cám dỗ trong phòng.
Mạnh Hi Tông thả Tô Di ra, đặt cô lên giường, nhanh chóng cởi áo của mình phủ lên người cô. Giọng nói khàn khàn "Chờ tôi quay lại."
"Vâng."
Anh mở cửa, âm nhạc vang lên rền trời và âm thanh náo động ồn ào lập tức ùa vào. Chỉ là trong đó có xen lẫn tiếng la hét của rất nhiều người.
"Cháy rồi!"
"Tránh ra!"
Mạnh Hi Tông thì thầm với người đứng ở cửa vài câu, liền đi ra ngoài cửa.
Tô Di lập tức mặc xong quần áo, đi đến bên cạnh cửa. Nhưng cửa bị khóa trái, mà hiệu quả cách âm rất tốt, không nghe thấy gì cả.
Ước chừng qua 5-6 phút, chỉ nghe một tiếng nổ ầm ầm vang lên, Tô Di lập tức nghiêng người nằm sấp dưới sàn bên cạnh giường. Chợt cửa bị bên ngoài phá mở, sau màn khói mù, hai gương mặt thanh niên hiện ra.
Bọn họ mặc quân trang của lính đánh thuê, vì căng thẳng nên sắc mặt ửng hồng, nhưng đôi mắt lại sáng ngời vô cùng, trong chớp mắt nhìn thấy Tô Di, xém chút khóc thét lên.
"Trung úy, cô chịu khổ rồi." Lưu Khế và Tiểu Bạch xông vào, đỡ Tô Di dậy từ trên mặt đất, ngang nhiên dẫn cô đi ra ngoài. (Kaoru: hai thằng cha này đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi =.=)
"Các cậu phóng hỏa?" Cô nhìn quán bar vô cùng hỗn loạn và xung quanh mịt mù sương khói.
"Trung úy, đã mạo phạm chị rồi." Lưu Khế bồng cô lên, Tiểu Bạch quăng áo khoác đến, che kín mít người cô, bọn họ lập tức lẫn vào đám người hỗn độn.
"Đợi một chút." Lòng Tô Di căng thẳng, đồng thời bắt lấy trước ngực áo Lưu Khế. Nhưng xung quanh quá ồn, nên Lưu Khế không nghe rõ tiếng của cô, cho rằng động tác của cô là căng thẳng sợ hãi, nên chân lại bước nhanh hơn.
Vào lúc rạng sáng, sắc trời vẫn còn u tối, không khí ẩm ướt.
Năm người dựa lưng vào một con ngõ nhỏ, thở phì phò.
"Rốt cuộc cũng tránh được lính đánh thuê." Mặt mũi Tiểu Bạch vẫn bị bầm dập, nhìn vào mắt Tô Di, hàm ý xin lỗi.
"Các cậu vất vả rồi." Tô Di lẳng lặng nói.
Bốn chàng thanh niên đều cười. Lưu Khế ngừng một chút nói "Chúng tôi tìm Nhị Cầu và Ly Tử hỗ trợ. Cô đã nói, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn."
Tô Di gật đầu "Bọn họ hẳn vẫn chưa phong tỏa giao thông bên ngoài, chúng ta lập tức chạy về cảng không gian, rời khỏi nơi này."
Tiểu Bạch kinh ngạc "Chúng tôi làm rất gọn gàng. Hơn nữa có điều tra cũng không tra ra được là chúng ta, hẳn cũng không đến mức phong tỏa cảng không gian." Bỗng nhiên Lưu Khế dùng cánh tay thụi cậu ta một cái, cậu không nói thêm gì nữa.
Chưa đến mức sao?
Thuộc hạ liều chết cứu viện, cô không thể không để ý đến sống chết của bọn họ, cô phải cùng đi với bọn họ. Nhưng lúc này, anh biết cô chạy trốn, còn có thể dung túng được sao? Lời hứa dẫn cô đi tìm trái đất thì sao? Chính miệng anh nói, kêu cô đợi anh quay lại thì sao?
Đám người Tô Di đến cảng không gian, dưới sự chỉ đạo của cô, Lưu Khế mua được vé tàu lên thuyền buôn. Mà Báo Săn của bọn họ, đành phải để lại ở cảng không gian trước, chờ khi bọn họ an toàn, lại phái người quay lại lái về.
Ngay lúc bọn họ định lên thuyền, lại nhìn thấy một nhóm quân cảnh, vẻ mặt lạnh lùng đứng ở cửa ra vào thuyền buôn, cầm trong tay bức hình, lần lượt kiểm tra từng hành khách một. Tô Di đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, xung quanh đều rải rác bóng dáng của quân cảnh.
"Các cậu đi trước đi." Tô Di quyết định thật nhanh.
"Không được, trung úy"Tất cả đám người Lưu Khế mặt biến sắc.
"Thật ra ban đầu tôi cũng tính. sau khi đưa các cậu trở về Chiến Hoàng, rồi rời đi." Cô lấy huy chương trung úy không quân của liên minh ở trong túi ra, nhét vào tay Lưu Khế.
"Trung úy, chị."
"Tôi quyết định rời khỏi không quân liên minh. Xin thay tôi từ chức với Hạm trưởng." Tô Di nhìn gương mặt mong mỏi của bọn họ "Các cậu làm cho tốt, tương lai có lẽ sẽ có chiến tranh, các cậu ai cũng phải nỗ lực, tranh thủ làm nên thành tích."
Mọi người quay mặt nhìn nhau. Một lát sau, Lưu Khế nhìn thẳng cô "Trung úy, chị muốn đi tìm. người đàn ông ngày hôm qua sao?"
Tô Di im lặng không nói.
"Cuối cùng hắn ta là loại người nào? Có thể tin được không?" Lưu Khế nhìn cô tha thiết. Bọn họ biết, một khi cô quyết định, rất ít khi thay đổi.
"Hắn ta là tội phạm chạy trốn." Tô Di cười nhạt nói "Nhưng cũng là người tốt nhất với tôi trên đời này."
Sau khi lưu luyến rưng rưng với bọn nhóc thủ hạ, Tô Di tránh né được mấy đội quân cảnh điều tra. Cô cũng không đi đến quân đội lính đánh thuê hoặc là phủ thị trưởng tìm Mạnh Hi Tông, mà dựa theo địa chỉ Lưu Khế cho, ở một quán bar nhỏ, tìm được hai kẻ nghèo túng Nhị Cầu và Ly Tử đang uống rượu.
"Này, người đẹp." Ly Tử hào phóng tươi cười trước "Bỏ cấp trên của tôi ở lại giường bò xuống đây sao?"
Tô Di không để ý lời trêu đùa của cô ta, lập tức ngồi xuống cạnh hai người bọn họ.
"Ly Tử, chúng ta sắp phát tài rồi." Nhị Cầu cầm ly rượu lên, híp mắt nhìn Tô Di "Quân cảnh đầy đường đều đang tìm một người phụ nữ. Cô nói bọn họ sẽ đem bao nhiêu tiền để đổi lấy cô gái này."
"Một phân tiền bọn họ cũng không đưa." Tô Di lấy một xấp tiền liên minh trong túi ra, ném lên trên bàn "Ngược lại, bọn họ còn có thể bắt được hai kẻ phóng hỏa."
Nhị Cầu ngẩn ra, Ly Tử cười ha ha, nói "Mèo hoang, cuối cùng là cô chọc phải ai vậy? Ngay cả đội quân cảnh cũng được cử đi tìm cô?"
"Không liên quan đến các người." Tô Di đẩy tiền đến trước mặt bọn họ, nói "Tôi muốn làm lính đánh thuê. Tôi đồng ý gia nhập hội với các người."
Nhị Cầu nhìn cô lấy xấp tiền kia ra, ánh mắt liền đăm đăm. Nhưng vẫn thở phì phì nói "Hợp tác con mẹ nó! Máy bay của chúng tôi, ngày hôm qua đã thua sạch rồi."
Tô Di nở nụ cười "Ở cảng không gian, tôi có một chiếc Báo Săn của Liên Minh, các người đem ra chợ đen bán. Chắc chắn sẽ đủ trang bị được 3 chiếc Báo Săn mới cho chúng ta. Thế nào, có làm không?"
"Vì sao không liên quan?." Ly Tử nở nụ cười, giọng nói uyển chuyển "Cấp trên đẹp trai ngày hôm qua, ít nhất cũng là Hạm trưởng, vì sao không đi tìm anh ta?"
Tô Di còn chưa trả lời, Nhị Cầu lại đáp "Người của cô ta không ngại phóng hỏa, liều chết cũng phải cướp cô ta lại, tôi thấy bây giờ cô ta đã cùng đường rồi. Mèo hoang, nói cho rõ trước, anh đây tổn thất nặng nề trên tay cô. Tiền kiếm được trong hội, anh đây muốn chiếm 45%."
Ly Tử biến sắc, Tô Di lại bình thản mở miệng "Các người chia 50 - 50, tôi không cần."
"Vậy cô muốn cái gì?" Nhị Cầu không hiểu.
Tô Di không hé răng. Mắt Ly Tử say lờ đờ mê man, cười ha ha "Chẳng lẽ cô muốn vị cấp trên đẹp trai kia?"
Tô Di cười không ra tiếng.
Nhị Cầu nhìn bộ dạng hai người phụ nữ hiểu nhau không cần nói ra lời, thầm mắng một câu, quát lên khinh bỉ "Không hiểu nỗi phụ nữ các cô. Muốn thì trực tiếp leo lên, vậy cũng tranh luận. Anh đây chỉ cần tiền, chỉ cần đàn bà."
Phân chia lợi ích xong xuôi. Xế chiều hôm đó, Nhị Cầu phải đi mua Báo Săn mới. Tô Di không lo hắn sẽ đi tố giác, bởi vì bản thân hắn cũng là tên phóng hỏa. Hơn nữa so với chuyện chịu thiệt trên tay một phụ nữ như cô, chỉ sợ hắn sẽ càng chú ý đến ngày hôm qua, Mạnh Hi Tông thắng toàn bộ gia sản của hắn, còn khiến hắn xấu mặt trước bao nhiêu người.
Cấp bậc của Ly Tử là Thượng úy, đương nhiên trở thành thượng cấp cao nhất. Tô Di và Nhị Cầu có quân hàm ngang nhau, mỗi người chỉ huy một chiếc Báo Săn. Bọn họ lại tìm vài tên lính cấp thấp, gia nhập đội ngũ. Ba chiếc Báo Săn tạo thành tiểu đội mười người, cánh quân còn lại đang đăng ký lập hồ sơ ở chổ Ly Tử. Hơn nữa, đã có nhiệm vụ mới một cách nhanh chóng-- Vận chuyển nhiên liệu cho quân lính đánh thuê viễn chinh đang trinh sát ngoài tinh hệ.
Kỳ thực tâm tình Tô Di hơi phức tạp. Theo bản năng, cô cảm thấy mình đã bị lời nói của Mạnh Hi Tông hấp dẫn, thậm chí cô có trực giác cảm thấy nhất định sẽ trở lại bên cạnh anh. Nhưng khi cô cần phải hạ quyết tâm, đem tương lai của mình phó thác cho anh, từ đây mặc anh muốn làm gì thì làm, lại cảm thấy khó chịu.
Cô nói với Lưu Khế, Mạnh Hi Tông đúng 1à người tốt nhất với cô. Nhưng trong lòng cô biết rõ, anh là người luôn chỉ biết lợi ích, tàn nhẫn nham hiểm. Cũng là anh, nhẫn tâm cưỡng ép lăng nhục chiếm lấy thân thể cô.
Cô tuyệt đối không tin anh sẽ yêu mình, nhiều lắm chỉ có một chút hứng thú và cảm tình thôi. Nhưng một chút này tuyệt không đủ để cho anh đối tốt với mình vô điều kiện. Ngày hôm qua, anh xác thực đã phủ định có người phụ nữ khác, nhưng lại không trả lời, cái giá cô phải trả khi anh mang cô đi tìm trái đất sẽ là gì.
Nhưng thật ra cô vẫn có một chút cảm động, vì thế sau khi cân nhắc, ở lại tinh cầu Tự Do, gia nhập lính đánh thuê, dường như là lựa chọn tốt nhất. Một mặt, có lẽ Mạnh Hi Tông sẽ không nghĩ được cô sẽ ở lại. Mặt khác, nếu một ngày kia, cô hạ quyết tâm sống cùng anh, việc cô luôn luôn ở trong quân đội của anh chưa từng rời khỏi, cũng là một kiểu lấy lòng.
Tô Di tránh được đội quân cảnh lùng bắt toàn thành được 5 ngày. Khi đội trưởng quân cảnh ủ rũ báo cáo với Mạnh Hi Tông vẫn chưa tìm được người phụ nữ kia, lửa giận của Mạnh Hi Tông cũng đa bắt đầu nguôi ngoai.
Anh nhìn bức hình của cô, rất sống động trên tay, trong đầu hiện ra thân thể trắng nõn chờ đợi anh. Xa cách nửa năm, anh còn chưa kịp nhấm nháp, cô lại chạy thoát.
Lại một lần không theo lẽ thường, dường như cô cố ý lặp lại khảo nghiệm tính nhẫn nại của anh. Cảm giác này khiến anh hơi không thoải mái. Nếu một ngày nào đó, cô thật sự chạy trốn đến nơi anh tìm không thấy, thì phải làm sao đây?
Cũng may, hiện tại Mèo con vẫn chưa có sức mạnh như vậy. Cô nhất định còn ở trong thành. Xét theo tính tình và lá gan của cô, cô sẽ trốn ở chỗ nào chứ?
Anh chợt bật cười.
Nhưng 10 vạn lính đánh thuê, cho đến bây giờ, quân kỷ rời rạc, vàng thau lẫn lộn. Muốn tìm ra một Tô Di nhỏ nhoi, thật là khó như lên trời.
"Điều tra những kẻ ngày đó đánh bạc với tôi." Anh nói thản nhiên.
"Vâng"
Sau khi quân cảnh rời đi, Mộ Tây Đình đến.
Hắn mặc quân trang lính đánh thuê, quân hàm trung tá. Tay anh ta cầm một chồng tư liệu, nụ cười hưng phấn trên mặt gần như không kìm nén được.
"Ngài chỉ huy." Anh ta cười cười "Tôi nghĩ, chúng ta tìm được một văn minh nhân loại khác."
Mạnh Hi Tông ngước mắt.
Mộ Tây Đình đưa tài liệu trong tay giao cho anh "Ở ngoài 1500 năm ánh sáng, có một tinh hệ nhỏ là Hằng Tinh. Đây là ảnh của vệ tinh tuần tra chụp được. Ngài chỉ huy, tài nguyên nơi đó. thật phong phú. Hơn nữa đã kiểm tra kỹ không có sự uy hiếp của vũ khí."
Mạnh Hi Tông xem ảnh chụp và tư liệu trong tay. Anh nhìn nước biển xanh thẳm trải rộng tinh cầu, cũng nhìn thấy từng dãy thành trì, phòng ốc tinh xảo xinh đẹp. Đó là phong cách kiến trúc anh chưa bao giờ thấy qua, có thể nói là yên tĩnh tuyệt đẹp.
Đương nhiên, còn có những gương mặt loài người, nhìn từ bề ngoài, không khác gì với con người ở Tinh hệ Vĩnh Hằng. Thần sắc mỗi người bình thản, ánh mắt ôn hòa, dường như cuộc sống thật sự hạnh phúc.
Trong đầu anh, tức thì hiện lên gương mặt Tô Di.
Đó là ngày sau khi cô bị nhiễm trùng dịch, nước mắt ràn rụa khắp cả mặt.
Ngày đó, cô nói với anh, cô đến từ Trái đất. Nếu tương lai anh phát hiện Trái đất, nhất định phải nói với cô, Trái đất thật sự tồn tại.
Anh hoàn hồn, chú ý đến phía trên mảnh đất lớn, một đường dài dường như khắc lên trên bề mặt.
"Đó là cái gì?" Anh chỉ vào đường dài.
"Đại khái tất nhiên là một loại phòng ngự quân sự." Mộ Tây Đình cười nói.
"Giữ bí mật nghiêm cẩn về hành tinh này." Mạnh Hi Tông đứng lên, gương mặt hơi mỉm cười "Tây Đình, dưới sự liên minh loài người của Tinh hệ Vĩnh Hằng, dưới danh nghĩa chính phủ tự trị của tinh cầu Tự Do."
Thần sắc Mộ Tây Đình cung kính lắng nghe.
Vẻ mặt Mạnh Hi Tông lạnh lùng "Chúng ta có thể hợp pháp đi chiếm đóng tinh cầu văn minh thấp hơn rồi."
Quân cảnh phụ trách tìm kiếm Tô Di, nhanh chóng đã tìm được đội quân từ chỗ Nhị Cầu và Ly Tử. Nhưng mà tin tức thu được, chỉ là bọn họ đã lái Báo Săn đi vận chuyển năng lượng khoáng thạch cho quân viễn chinh lính đánh thuê ở ngoài 1500 năm ánh sáng.
"Trong đội bọn họ có cô gái này không?" Quân cảnh đưa ra bức họa.
Tên cầm đầu đội quân nhìn nhìn người quân cảnh hai tay trống không vênh váo, lại đánh giá xấp tiền dày bọn Ly Tử cho để trong túi, làm ra biểu cảm nghi ngờ, lắc lắc đầu "Tôi không rõ, chưa thấy qua."
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Kiêu Sủng
Đinh Mặc
Kiêu Sủng - Đinh Mặc
https://isach.info/story.php?story=kieu_sung__dinh_mac