Chương 24
gười này chắc hẳn là thám tử, ấy là suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong tâm trí Osanai Morio khi nhìn thấy người đàn ông đứng trong thang máy. Ông ta có ánh mắt rất giống với những viên cảnh sát đến Viện khám vì căng thẳng do làm việc quá sức. Nhưng có vài điều ở ông ta làm hắn nghĩ khác. Bộ suit của người đàn ông đó được may rất khéo, chất liệu chắc chắn là loại cao cấp nhất. Phong thái tự tin. Gương mặt ông ta không biểu lộ cảm xúc, nhưng lại tỏ vẻ bối rối khi mắt hai người chạm nhau.
Hay là họ hàng của ai đó sống trên tầng mười sáu? Chiba Atsuko hay Shima Toratarou? Không, không. Nhìn cách ăn mặc và vẻ nam tính kia, biết đâu chính là người tình bí mật của cô Tiến sĩ trẻ Chiba Atsuko, đang chuẩn bị về nhà sau một đêm hoan lạc. Osanai định lờ ông ta đi bằng cách cố dán mắt vào bảng số điện tử cho đến khi xuống tầng một, nhưng phải quay lại nhìn vì quá tò mò.
Người đàn ông giờ đã lùi vào góc thang máy, nhìn Osanai thăm dò. Bây giờ đến lượt hắn bối rối vì sự hiếu kỳ ánh lên trong mắt ông ta.
Nếu người này quả thực là nhân tình của Atsuko, lần tới ông ta bước chân vào tòa nhà này, hắn sẽ gọi điện cho Matsukane của tờ Tin tức Buổi sáng để đám phóng viên và thợ săn ảnh chầu chực sẵn ở sảnh. Osanai bực dọc nghĩ thầm.
Hắn ngồi vào trong xe. Y như rằng, chiếc Marginal của Chiba Atsuko vẫn đậu trong góc gara, cô ta vẫn chưa đi làm. Nhưng cũng có thể đơn giản chỉ là hôm nay Osanai trực ca sớm mà thôi.
Khi sải bước về phía Viện Nghiên cứu, Osanai bắt đầu thấm mệt. Có lẽ đêm qua hắn và Viện phó đã “chơi đùa” hơi quá trớn.
Bệnh viện Inui cũng là nhà riêng của Viện phó, cách chung cư của Osanai bốn tòa nhà, mặt tiền hướng ra một con ngõ. Inui sống một mình trên tầng bốn của tòa nhà, Osanai thi thoảng vẫn qua đó thăm ông. Sau khi có trong tay DC Mini, thứ Inui gọi là “hạt mầm ác quỷ”, hai người thích thú gắn chúng vào đầu mình sau một hồi thân mật và cùng nhau chìm vào những giấc mơ tràn trề khoái lạc. Họ càng dùng nhiều, DC Mini lại càng thêm nhạy bén. Chắc hẳn Tokita và Chiba cũng đã phát triển tính năng của thiết bị PT nhờ vào ba cái trò khiêu dâm này. Osanai mơ tưởng về trải nghiệm tuyệt vời đêm qua, chỉ tưởng tượng một chút thôi cơn mệt mỏi trong hắn đã tan biến hết cả.
Nguy hiểm quá.
Osanai đạp phanh.
Ô này, có phải chỗ cho mấy người sang đường đâu mà cứ nhảy ra trước đầu xe như thế hả? Ngay giữa đường giữa phố mà làm trò gì không biết? Cái loại đàn bà nhà quê cục mịch, xấu như con ma lem, nghèo rớt mùng tơi, may sao chuột sa chĩnh gạo vớ được chồng thành phố! Quân đần độn. Hạng vứt đi như lũ các người không đáng xách dép cho ta!
Này này, cái thứ taxi tầm phào, dám tạt ngang đầu xe ta là thế nào? Bay ăn gan hùm sao? Biết ta là ai không? Là Osanai Morio, địa vị xã hội và trí thông minh vượt xa lũ mạt hạng các người. Nghe rồi cấm có ngạc nhiên. Cứ đợi đi, chẳng bấy lâu sao ta sẽ là tiến sĩ đi đầu trong ngành Tâm lý học thần kinh. Quỳ xuống mau, lũ thiểu năng rẻ rách kia! Mặt trời đang chiếu sau lưng ta, các người có thấy không? Mặt trời ấy chính là ngài Inui Seijirou. So với ngài ấy, những kẻ như Tokita Kousaku và Chiba Atsuko có khác nào ngôi sao chổi xẹt qua mặt trời kia chứ? Ta chính là đệ tử được ngài tin cẩn nhất! Khi ngài trở thành Viện trưởng Viện Nghiên cứu Tâm thần học rồi, chẳng mấy chốc ta cũng sẽ có chân trong Hội đồng quản trị.
Mỗi lần Osanai dùng DC Mini để bước vào giấc mơ của Inui Seijirou, hắn được ngài yêu thương và chỉ dạy cho những điều mới mẻ. Bởi đó không phải những giấc mơ thông thường. Chúng thể hiện sự thông tuệ, xúc cảm tinh tế và sức mạnh ý chí của ngài. Osanai đê mê ngây ngất trong niềm khoái lạc vô bờ bến.
Inui, bằng nguồn tri thức sâu rộng của ngài, dẫn dắt hắn tới một chân trời mới, với những trải nghiệm hoàn toàn khác biệt. Hai người dần có phản ứng quá mẫn tự miễn với DC Mini, phạm vi sử dụng của thiết bị cũng ngày càng được mở rộng. Osanai không cần phải qua căn hộ của Inui nữa. Hắn có thể dùng DC Mini để thăm ngài trong giấc mơ. Inui cũng có thể bước vào giấc mơ của hắn.
Inui đã cảnh báo Osanai, rằng nếu có một thiết bị PT hoạt động trong phạm vi gần, hình ảnh trong giấc mơ của hai người sẽ lọt vào bộ xử lý của cỗ máy. Nhưng thiết bị PT hầu hết đều ở trong Viện Nghiên cứu cách đây hơn hai ki-lô-mét, mà chắc cũng không có ai lại miệt mài nghiên cứu đến đêm hôm khuya khoắt như thế. Kể cả Tokita Kousaku và Chiba Atsuko có thiết bị PT trong nhà đi chăng nữa, Inui và Osanai cũng chỉ lén lút sử dụng DC Mini vào lúc tảng sáng mà thôi nên hầu như không có rủi ro gì cả.
Đến Viện rồi, hắn ghé qua phòng nghiên cứu một chút rồi nhanh chóng tới khu điều trị bệnh nhân. Trong văn phòng, y tá và nghiên cứu sinh đang đợi Osanai dẫn đi thăm khám các phòng bệnh. Tình trạng của Kakimoto Nobue dần dần càng lúc càng tệ đi, y như hắn đã dự đoán. Osanai vẫn hơi mệt, nhưng bệnh trạng kinh hoàng của các bệnh nhân tâm thần phân liệt đã tác động lên hắn, kích thích dục tính tàn bạo trong hắn dâng cao. Hắn ra hiệu cho Sayama Misako đang tròn mắt nhìn hắn và ra hiệu, “Giờ nghỉ chiều nay qua phòng làm việc của tôi.”
Giờ nghỉ trưa, Osanai Morio tạt qua phòng nhân viên một chút. Hắn cáu kỉnh vì bàn làm việc của hắn đặt ở phòng nhân viên chứ không phải phòng điều hành, chính vì lẽ đó nên hắn chỉ hoàn thành công việc giấy tờ trong văn phòng. Nhưng Viện phó đã nhắc nhở Osanai phải theo dõi tình hình Tokita và Atsuko nên bất đắc dĩ hắn mới phải tới đây. Bàn của Osanai kê sát phòng điều hành, ngay bên cạnh cánh cửa kính luôn mở, ngồi đây cũng dễ quan sát hai người đó hơn vì họ thường tới đây ăn trưa.
Trong phòng điều hành chỉ có Tokita Kousaku đang ngồi ăn cơm hộp. Chiba Atsuko bước vào với một chiếc sandwich và tách cà phê trên tay khi Osanai đang nói một hai câu với Hashimoto và các đồng nghiệp ngồi đối diện, mắt đảo qua lịch làm việc. Vừa ngồi vào chỗ, cô ta nhìn thấy hắn và tỏ vẻ ngạc nhiên ra mặt.
“Ôi, giật cả mình”, Atsuko cười nói. “Trông anh Osanai càng ngày càng giống ngài Inui, làm tôi hết hồn, cứ tưởng Viện phó ngồi đấy chứ.”
“Làm gì có chuyện”, Osanai đáp. “Không thể nào tác động đến mức làm mặt người ta giống mặt mình được đâu.”
Hai người đều coi nhau là kẻ thù đứng ở hai đầu chiến tuyến, nhưng cũng chưa đến mức phải nạt nộ nhau ngay nơi công cộng, trước mặt bao người.
Mà chuyện hắn càng lúc càng giống Inui cũng không phải vô căn cứ. Vợ chồng giống nhau là chuyện thường gặp, sau vài ngày yêu đương như cặp đôi trong tuần trăng mật, Viện phó chắc hẳn đã tác động đến tầng sâu trong hắn qua thế giới mộng mơ của ái ân hoan lạc.
“Cái gì thế trời?”, Chiba Atsuko thảng thốt. “Cơm hợp mua ngoài hàng đấy hả?”
“Mẹ không có nhà”, Tokita Kousaku ủ rũ đáp. “Họ hàng dưới quê mới mất nên mẹ tôi phải đi dự đám tang. Tuần sau mới về cơ.”
“Ôi, tội nghiệp.”
“Ma chay dưới quê cách rách rườm rà, nhiều việc phải làm lắm.”
“Anh mua cơm ở đâu đấy?”
“Yurakucho. Cơm hộp ở đấy ngon hết sảy, nhưng phải xếp hàng lâu ơi là lâu.”
“Mệt nhỉ.”
Hai người nói không to lắm, nhưng Osanai ngồi gần đó có thể nghe hết không sót chữ nào. Hai người ấy chỉ toàn nói chuyện phiếm. Bởi họ không bàn tán gì, nên việc Himuro mất tích và vụ thất lạc DC Mini mới không bị lọt ra ngoài.
Phải xử lý nhanh hai kẻ này mới được, Osanai nghĩ. Không thể cứ để im mọi thứ như vậy. Có lẽ bắt đầu với những con tốt thí vặt vãnh như Tsumura, Himuro hay Kakimoto là một sai lầm, bởi động thái này chỉ làm lộ tẩy ý đồ và đánh động kẻ địch mà thôi. Nhưng hắn không có cơ hội nào cả, kẻ địch cũng không hề lơi là cảnh giác. Bắt buộc phải giải quyết những vật cản đường như Tsumura, Himuro và Kakimoto Nobue trước. Và giờ đến lượt Shima Toratarou.
Osanai cảm giác như bị ai đập vào đầu, tai ù đi, đầu óc choáng váng. Hashimoto đứng đối diện, nhìn hắn ngạc nhiên.
Osanai không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lắc đầu hai ba lần rồi chầm chậm quay lưng lại, thấy Viện trưởng Shima Toratarou đang đứng đó. Ông ta đã dùng lòng bàn tay đập vào đầu hắn. Shima mang vẻ mặt của một kẻ sắp mất đi lý trí, nhưng Osanai vẫn nhìn ra vẻ thỏa mãn trong nụ cười trên môi ông ta. Cứ như thể Shima đã biết tất thảy sự thực về việc truyền hình ảnh vào tiềm thức, và hành động ban nãy của ông ta có thể coi là một động thái trả đũa những hành vi bẩn thỉu của Osanai. Nhưng Shima đâu thể hành xử như trẻ con thế được? Có lẽ ông ta cũng chỉ định vỗ nhẹ vào vai nhân viên như mọi bận, nhưng lại lỡ tay đánh vào đầu Osanai. Những nhân viên đang đứng xung quanh dường như cũng nghĩ vậy nên bật cười to.
Chỉ riêng Tokita Kousaku và Chiba Atsuko không cười. Hai người lo lắng dồn ánh mắt về phía Shima Toratarou, có vẻ như cảm nhận được có gì đó không đúng. Osanai cười xòa.
“Đau lắm đấy nhé.”
Nhưng Viện trưởng Shima vẫn mỉm cười. Ông không đùa lại Osanai, cũng không xin lỗi, chỉ ngâm nga gì đó bằng giọng mũi rồi bước ra khỏi phòng nhân viên.
Osanai hiểu ra ngay rằng Shima đã không còn tỉnh táo nữa rồi. Nhưng các nhân viên khác có vẻ không nhận ra điều đó. Khi Shima ra khỏi phòng rồi, họ lại phá lên cười, tếu táo quay sang hỏi Osanai đã làm gì kinh động đến Viện trưởng. Tokita và Atsuko quay sang nhìn nhau. Chắc chắn hai người đó đã bắt đầu nghi ngờ rồi.
Lẽ nào Shima dù không còn minh mẫn nữa, nhưng bằng một cách nào đó vẫn biết được những điều Osanai đang toan tính. Lẽ nào lão ta cố tình đánh vào đầu mình với một sự thù ghét có phần điên dại? Suy nghĩ đó vụt qua trong đầu Osanai nhưng bị hắn gạt đi ngay. Không, không. Làm sao Shima biết được tiềm thức lão ta đã bị tác động bởi DC Mini? Hắn lúc nào cũng chỉ cài DC Mini vào đầu Shima khi lão đã ngủ rồi, đương nhiên không có chuyện lão ta nhận ra được. Nếu biết thì đã gỡ ngay ra rồi. Khi hình ảnh bắt đầu được truyền vào tiềm thức, lão ta sẽ ngay lập tức bước vào giai đoạn ngủ REM và phải một lúc lâu sau mới tỉnh dậy. Osanai vẫn thường gỡ DC Mini ra sau một giờ. Lúc đó Shima vẫn ngủ say không biết gì.
Tokita và Atsuko đang thậm thụt bàn tán với nhau. Tình hình có vẻ không ổn, chắc hôm nay hắn sẽ không tới văn phòng Viện trưởng nữa. Nếu chúng mở cửa vào phòng và phát hiện ra Osanai đang ở đó thì coi như xong. Nhưng đối tượng chỉ là Shima thôi mà, lúc nào xử lý lão già đó chẳng được. Osanai đứng dậy.
Hắn sải bước trên hành lang và ngẫm nghĩ. Bởi DC Mini không có chức năng vô hiệu hóa truy cập, nó có thể ảnh hưởng tới các máy thu PT đang được sử dụng trong phạm vi gần. Liệu Atsuko và Tokita có biết điều này không? Có lẽ không. Hai kẻ đó làm gì có thời gian để thử nghiệm tính năng của thiết bị. Thực chất, nó có rất nhiều tính năng. Có những tính năng mà thậm chí đến cả người làm ra nó là Tokita Kousaku cũng chưa chắc đã biết. Tiềm năng của thứ hạt mầm ác quỷ này là vô hạn. Sau khi đã khai phá hết các tính năng đó rồi, DC Mini sẽ trở thành thành tựu của ta. Nghĩ đến đây, tim hắn đập rộn ràng.
Hắn cố tiêu hóa món mỳ soba vô vị trong nhà ăn, sau đó ghé qua phòng điều trị tổng hợp và trở lại phòng nghiên cứu của mình. Hắn và hai cộng sự là Tsumura và Hashimoto cùng làm việc trong căn phòng rộng thênh thang, nhưng Tsumura không có ở đây, Hashimoto buổi chiều phải đi trực ở phòng điều trị tổng hợp.
Osanai nhâm nhi cà phê trong lúc đợi Sayama Misako tới. Sự phấn khích trong hắn mỗi lúc một dâng cao. Sau mỗi buổi gặp mặt với Chiba Atsuko, hay khi nhác thấy vóc dáng kiều diễm của nàng ở cự ly gần, dục tính trong hắn lại càng cuồng loạn. Bình thường hắn sẽ thủ dâm khi mường tượng về nàng, nhưng may sao hôm nay hắn đã hẹn sẵn với Sayama Misako. Hắn có thể dùng cơ thể của cô ta để thỏa mãn nhu cầu xác thịt cháy bỏng đang thiêu đốt tâm can.
Cô y tá gõ cửa. Sayama bước vào, nụ cười thẹn thùng trên môi. Cô ta không bạo dạn, nhưng phong cách hơi lỗi thời đó của cô ta làm Osanai thấy hứng thú. Với Sayama, không cần những màn vuốt ve dạo đầu dài dòng, không cần những lời nói ngọt ngào đầu môi. Ngủ với cô ta dễ dàng như thủ dâm vậy. Osanai khóa cửa, dẫn Sayama tới thẳng sofa. Hắn thích nhìn cô ta trong chiếc blouse trắng.
“Bác sỹ!”
Hắn đẩy cô y tá đang lưỡng lự xuống sofa, hôn vội hai ba cái, luồn tay xuống dưới váy cô ta và lột đôi tất dài ra.
“Chưa được, em ra mồ hôi mất.”
Cô xúi hắn cởi áo khoác ra trước đã, nhưng Osanai không bận tâm. Sayama vì dễ bị lạnh nên mặc đến vài lớp quần lót, nhưng hắn chẳng buồn để ý tới điều đó. Hắn lật váy cô lên và chăm chú nhìn trong giây lát. “Trời đất ơi”, cô y tá rên rỉ và lấy hai tay che mặt.
Kẻ Trộm Giấc Mơ Kẻ Trộm Giấc Mơ - Yasutaka Tsutsui Kẻ Trộm Giấc Mơ