Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Học Viện Thiên Tài
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 25: Kẻ Bị Bỏ Rơi
C
hưa bao giờ cậu dùng ngữ khí nặng nề với tôi như vậy, tôi hơi ngẩn người
- Gì…chứ?
- Cậu điếc hả? Tôi bảo cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Hãy cút khỏi tầm mắt của tôi! -Vũ nhấn giọng, gằn từng chữ. Tôi chỉ có thể sững người ra nhìn
- Tại sao? Tôi….đáng ghét như vậy sao?
- Đúng vậy! Tôi rất ghét khuôn mặt giả tạo của cậu! Từ khi cậu mới xuất hiện thì đã khiến tôi vô cùng căm ghét! Đừng có đến trước mặt tôi và làm trò ngu ngốc này nữa! Tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt cậu! – Vũ nói rồi xoay người bỏ đi. Lon nước từ tủ lạnh như làm tôi cũng đóng băng theo. Những kẻ tọc mạch thì lắc đầu, thấy đoạn hội thoại đã có chút thay đổi.
Tôi im lặng. Tôi đáng ghét như vậy? Thực sự đáng ghét như vậy sao? Đúng lúc này, tôi thấy Vĩ từ xa đi đến, một tay vẫn còn cầm cốc cháo nóng hổi. Nhưng khuôn mặt cậu không hề tươi cười
- Cậu còn muốn điên đến bao giờ? – Cũng như Vũ, đây là lần đầu tiên Vĩ nặng lời với tôi như vậy. Tôi lắc đầu
- Cậu vẫn còn chưa hiểu ra sao? Cậu ta đã xua đuổi cậu như vậy! Tuyết Mai! Cậu còn làm như vậy sẽ hại chết mình đấy! – Vĩ gào lên
Tôi biết. Tôi biết tất cả. Chỉ cần tôi dừng lại, nhưng đó là điều không thể. Vĩ hạ giọng nhìn tôi
- Dừng lại đi!
Tôi mím chặt môi, lắc đầu
- Không được!
- Vì sao? – Cậu nhíu mày - Chẳng lẽ cậu thực sự thích cậu ta?
Tôi im lặng, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
- Tuyết Mai! Tại sao cậu cứ thích hành hạ bản thân mình như vậy? Rốt cuộc là cậu muốn bị đuổi khỏi đây mới bằng lòng sao?
Tôi nhìn Vĩ, chỉ thấy trong mắt cậu là sự tức giận. Tôi biết cậu đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi trở về đây được cũng là nhờ Vĩ. Cậu ấy làm nhiều việc cho tôi như vậy, vậy mà tôi lại luôn khiến cậu ấy nổi giận.
- Nói ình biết đi! Rốt cuộc là đã có chuyện gì? – Vĩ nhìn tôi chờ đợi. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy, một mực lắc đầu.
- Cậu không nói được chứ gì? – Vĩ bỗng nhiên đổi giọng. Khi tôi ngẩng lên nhìn cậu, chỉ thấy ánh mắt Vĩ lạnh lẽo. Không có chút cảm xúc nào. Tôi nín lặng
- Vậy thì cứ tiếp tục điên một mình đi! Tôi chán điên cùng cậu lắm rồi!
Vừa nói cậu vừa thẳng tay ném cốc cháo vào sọt rác. Tôi ngỡ ngàng. Vĩ không nói gì, quay người bỏ đi. Tôi nhìn cốc cháo còn bốc hơi trong sọt rác, lại nhìn lon nước lạnh buốt đang chảy nhỏ giọt trong tay mình. Vũ bỏ đi, Vĩ cũng không cần tôi nữa. Cậu ấy cũng đi mất rồi! Người duy nhất còn quan tâm tôi cũng không muốn quan tâm tôi nữa! Tôi đã khiến cho cả thế giới ghét tôi! Người bạn cuối cùng cũng không giữ được. Tôi thật sự là ngu ngốc mà!
………
- Khụ…khụ…! – Ánh mắt khói chịu liếc về phía tôi, tôi ghìm giọng, kiềm chế lại cơn ho. Hai người ngồi bên cạnh mất hứng cầm túi đứng dậy, không thèm đáp lại nụ cười xin lỗi của tôi. Can – tin không ngồi được. Về phòng thì sợ Vĩ tức giận, ngay cả ghế đá cũng có người tranh giành, không cho tôi được thỏa thích một mình. Tôi nhìn tô cháo đã loãng, ngán ngẩm thả vào thùng rác. Miệng đắng ngắt, bụng đói nhưng lại không muốn ăn. Ánh nắng chiếu qua tán lá làm tôi khẽ chau mày, phải dùng tay che bớt lại. Dưới bầu trời này hình như không còn chỗ dành cho tôi nữa. Tôi bất giác nhớ tới nụ cười của Vĩ, nhớ tới khi tôi mới chuyển đến đây luôn bị Vĩ trêu trọc. Tôi thoáng thở dài.
- Phương Tuyết Mai! Mày bị như vậy thật là đáng!
Tôi tự cười mình, lại cúi người, ho dữ dội.
……………
Trong lớp học, Vĩ không hề nói chuyện với tôi. Thật sự giống như Vũ, trong mắt Vĩ, tôi hiện giờ đã biến thành không khí. Vĩ không cười đùa, chỉ lạnh lùng ngồi đọc sách vở. Khi tôi nhẹ nhàng đẩy miếng bánh nhỏ sang cho cậu, Vĩ cũng không thèm đếm xỉa. Tôi thở dài.
Buổi tối, Vĩ không về kí túc xá. Tôi ngồi chờ cậu suốt cả đêm, thỉnh thoảng lại ra ngó cửa nhưng không thấy Vĩ đâu cả. Căn phòng vắng lặng đến khó chịu. Nếu như là bình thường, hẳn cậu ấy sẽ không ngừng kể chuyện cho tôi nghe. Hoặc là sẽ rủ tôi cùng chơi trò gì đó. Đôi khi hứng lên còn bảo tôi dạy cậu ấy cách mở khóa bằng cặp ghim. Tôi không phải là muốn giữ bí kíp cho riêng mình, nhưng quả thật với kiểu người “nguy hiểm” như Vĩ, việc này chẳng khác gì giao trứng cho ác. Không biết cậu ấy sẽ lại nghĩ ra trò gì, hay trong đêm tối lại đột nhập vào đâu đó tìm cảm giác mạnh. Mặc dù bị từ chối, nhưng cậu cũng không giận. Phải rồi! Vĩ chưa bao giờ giận tôi cả. Trừ lần này! Có lẽ tôi đã quen luôn được cậu bảo vệ và giúp đỡ. Có lẽ tôi đã quen dựa dẫm vào người khác. Nhưng từ bây giờ, chắc tôi sẽ phải học cách sống một mình.
Vĩ vẫn không chịu nói chuyện với tôi. Mỗi ngày tôi đều đến lớp một mình, ngồi học một mình. Đi ăn một mình. Tối cũng trở về kí túc xá một mình. Sáng sớm vẫn đến can – tin mua nước cho Vũ, sau đó bí mật bỏ vào ngăn bàn. Cậu ta đã ghét tôi như vậy, có để ghét thêm chút nữa cũng chẳng sao. Da mặt tôi khi sinh ra chắc là đã dày hơn người bình thường.
…………
Khi đến lớp học, bàn học và sách vở đều không thấy đâu. Tôi giật mình nhìn quanh. Từ phía sau rộ lên tiếng cười ác ý của Huyền
- Đáng thương quá! Lủi thủi một mình ở học viện! Ngay cả bạn Diên Vĩ của mày cũng bỏ mày rồi! Vậy mà vẫn chịu đựng được nhỉ?
Tôi không thèm để ý đến bọn họ, sắp đến giờ học, tìm bàn học của mình tốt hơn. Huyền thấy vậy thì tức giận kéo tôi lại
- Đứng lại! Bộ điếc hả?
Tôi im lặng nhìn cô ta, Huyền nghiến răng
- Khôn hồn thì mau mau cuốn xéo khỏi chỗ này đi!
Huyền ném cho tôi ánh nhìn cảnh cáo. Tôi vẫn một mực không đáp trả. Đúng lúc đó thì đến giờ vào lớp, Huyền thả tôi ra, cùng đám bạn của mình trở về lớp. Tôi lại tiếp tục tìm bàn học của mình. Nhưng đã tìm khắp mọi nơi mà vẫn chưa thấy. Phòng học, phòng nhạc, phòng thí nghiệm, thậm chí là cả phòng ăn cũng tìm rồi mà chẳng thấy đâu. Tôi lững thững nhìn nhà kho trước mặt. Chắc chỉ còn chỗ này là chưa tìm thôi. Hơi e ngại nhưng cuối cùng tôi cũng đẩy cửa bước vào. Bên trong tối om, đồ đạc vứt lỉnh kỉnh. Tôi mò mẫm bước vào, trong lòng hơi lo lắng. Xung quanh chỉ có bóng tối dày đặc, làm cho người ta có đôi chút chột dạ. Tôi bị vấp mấy lần, va vào đồ dùng đến tím cả chân. Thỉnh thoảng lại có tiếng đổ vỡ làm tôi giật bắn. Đến cuối phòng mới có một chút ánh sáng ít ỏi chiếu vào qua khung cửa sổ đã gần rơi xuống. Tôi nhìn một đống đồ đã bị bỏ ở đây không biết là bao lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc bàn gỗ của mình. Nhưng trên mặt bàn chằng chịt vết khắc làm tróc cả lớp gỗ màu nâu bóng. Trong bóng tối, dường như nghe thấy tiếng cười thỏa mãn của bọn họ sau khi rạch nát cái bàn rồi vứt nó vào đây. Hóa ra vứt bỏ một con người cũng đơn giản như vứt bỏ một đồ vật vậy. Chỉ cần không thuận mắt là có thể đem bỏ vào nhà kho, có thể dùng dao rạch lên mặt bàn những vết thương. Có lẽ so với những món đồ ở đây, tôi cũng chỉ là một con người bị vứt bỏ. Là một con người vô dụng không ai cần đến.
Tôi im lặng nhìn những món đồ trong nhà kho. Thì ra, cảm giác bị vứt bỏ là như thế này! Tôi đưa tay, định kéo chiếc bàn ra khỏi đống đồ đạc kia thì nó bị mắc lại. Tôi dùng tay kéo mạnh hơn, vẫn không được. Những món đồ bị vứt bỏ còn níu kéo nhau như vậy, còn con người lại có thể thản nhiên xua đuổi đồng loại ư? Tôi lắc đầu. Đúng lúc đó thì có thứ gì mềm nhũn dưới chân. Tôi giật mình, chưa kịp định thần thì thấy chít một tiếng. Tôi hốt hoảng không kịp bám vào bàn, ngã lăn ra đất. Phía sau một đống lộn xộn lập tức đổ về phía trước.
Rầm! Một tiếng. Tôi xanh mặt nhìn cả đống đồ dùng chỉ cách mình có chút xíu. Lỡ mà rơi trúng người thì… Xoa dịu lại nhịp tim gấp gáp của mình, cảm giác đau nhói lại xuất hiện. Trong lúc không chú ý, chân tôi bị một cái ghế đè lên. Vết thương cũ còn chưa khỏi lại thêm vết thương mới. Tôi ôm lấy chân, ngỡ như có một giọng nói tinh nghịch vang lên bên tai
- Phải biết tự bảo vệ mình chứ? Cậu là tài sản của mình mà cứ bắt mình phải bảo dưỡng thế này, có biết mất công lắm không hả?
Phải rồi! Mỗi lần tôi bị thương đều luôn có Vĩ bên cạnh hỏi han. Đều đi mua thuốc cho tôi. Nhưng khi tôi ngước lên, hiện tại chỉ thấy một màu đen dày đặc. Tôi cúi người, cuối cùng bật khóc nức nở.
Cho dù bị Huyền xô ngã bao nhiêu lần, dù bị thương đau đến như thế nào tôi đều không khóc. Cho dù bị cả học viện này xa lánh, bị ghét bỏ, bị nghe những lời miệt thị nặng nề như thế nào tôi cũng không lùi bước. Nhưng đến lúc này, khi Vĩ cũng bỏ rơi tôi thì tôi thật sự không chịu được nữa. Không có ai biến tôi thành chuột bạch mà băng bó. Không có ai ở bên cạnh. Cảm giác bị người thân bỏ rơi mới thật là đáng sợ. Trước kia, khi anh bỏ đi, tôi đã được nếm trải cảm giác này. Bây giờ, tôi phải đối mặt với cảm giác cô độc thêm một lần nữa. Những giọt nước mắt chảy dài. Trong bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng khóc vang lên. Xung quanh lạnh lùng không một tiếng đáp trả.
Tôi không trở về lớp. Một mình đến lớp tự học buổi chiều. Lớp học vắng hoe không một bóng người. Tôi mệt mỏi gục ra bàn. Ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Khi tôi tỉnh dậy đã là 4.00 chiều. Cả người mệt mỏi. Tôi vươn vai ra ngoài rửa mặt cho tinh thần tỉnh táo hơn. Lúc trở vào thì thấy Vân từ trong phòng tự học bước ra, vừa nhìn thấy tôi thì giật mình lúng túng
- Cậu đang làm gì thế? – Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta
- Không…không liên quan đến cậu!
Vân nói rồi xô tôi qua một bên, hấp tấp chạy ra ngoài. Tôi ngơ ngác nhìn ra đã thấy Vân chạy mất dạng. Nhìn đồng hồ đã muộn, tôi đành lấy cặp, quay trở lại kí túc xá!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Học Viện Thiên Tài
Tử Bình
Học Viện Thiên Tài - Tử Bình
https://isach.info/story.php?story=hoc_vien_thien_tai__tu_binh