Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hoa Tàn Hoa Nở
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 25
H
oàng hôn dần xuống, ánh mặt trời tắt dần và chỉ còn lại một đốm rất nhỏ nơi cuối chân trời cũng chính là lúc xác thân của cô gái được vùi chôn dưới lòng đất lạnh. Rồi đây trong giấc ngủ dài nàng không phải mệt mỏi với những toan tính đời thường, với cuộc đời đầy ưu phiền bất hạnh. Thế nhưng mọi người đều tiếc nuối. Họ cảm thấy không cam tâm với kết cuộc như thế và cho rằng đó là sự bất công của cuộc đời.
Mãi đến khi một nấm mộ con được mọc lên phía bên cạnh bờ biển, nơi có từng ngọn sóng rì rào vỗ bờ, lúc êm dịu, lúc dâng cao như chính cuộc đời đầy thăng trầm của nàng, đến khi ấy mọi người mới miễn cưỡng ra về trong nỗi xót thương. Từng bước chân dần xa, họ vẫn cố ngoảnh đầu lại nhìn nấm mộ của cô gái lần cuối. Trên ngôi mộ mới vẫn còn phảng phất mùi nhang khói kia là những đóa huệ trắng, tinh khiến, sáng trong. Thế mà những ngọn gió biển cứ vô tình vùi vập không một chút xót thương.
Trong lúc mọi người cảm thấy đau xót vì phải nhìn cảnh chia tay tay dần với người thân qua từng nấm đấy lạnh lẽo băng giá. Cũng chính là lúc Chấn Nguyên đang giam mình trong căn phòng lạnh lùng, tăm tối. Anh không thể nào chịu được khi phải nhìn người yêu mất dần sau lớp đất vô tình kia. Ngồi một mình nơi căn phòng với những chai rượu cạn dần, ngổn ngang nơi góc phòng Chấn Nguyên vẫn không say. Anh uống, anh càng cảm thấy nỗi đau ấy hiện về rõ hơn, như oán trách anh nhiều hơn.
- Chấn Nguyên! Sao anh lại nghi oan cho em? Có phải là anh đã hết thương em rồi sao?Anh hãy nói cho em biết đi.
- Không Hân à! Anh rất yêu em. Anh rất muốn em mãi mãi bên anh. Xin em đừng đi.
- Anh nói thế chỉ gạt em thôi, chứ thật ra anh đã hết yêu em rồi. Thái độ của anh đã cho em biết điều ấy. Em nói có đúng không?
- Không đúng, không đúng mà...
Trong cơn say nỗi đau đã đưa Chấn Nguyên về với hiện tại. Bao dòng chữ đã nhòa lệ trong quyển nhật ký của Thúy Hân lại hiện về trong tâm trí anh:
"Ngày... tháng... năm...
Mình cảm thấy cô đơn lạc lõng quá! Đi bên Chấn Nguyên mà cứ ngỡ như một người nào đó xa lạ, đôi lúc rất khó hiểu, tuy gần gũi lại cảm thấy quá xa. Bao tiếng cười đùa của ngày nào không còn nữa, thay vào đó là tĩnh trầm tư, ít nói. Khác hẳn với Chấn Nguyên của ngày nào. Mình cố hỏi rõ nguyên nhân nhưng rồi vẫn nhận được câu trả lời: Không có chi. Biết làm sao được mình đã làm hết sức mình để cho anh được vui rồi. Phải chăng anh đã có người con gái khác... Chấn Nguyên ơi! Em rất cần có anh... "
Từng dòng chữ như bóp nghẹt tim anh. Thúy Hân yêu anh đến thế, mà sao anh có thể hờ hững nghi oan cho nàng vì những chuyện không đâu. Có phải do tính nhỏ nhen, ích kỷ của mình đã làm cho anh mất người yêu không? Chấn Nguyên như điên dại trước suy nghĩ đang diễn ra trong đầu. Từng giọt lệ cứ trào dâng nơi khóe mắt anh như muốn gào thét lên:
- Không. Thúy Hân! Anh yêu em nhiều lắm. Anh không muốn mất em đâu. Đó chẳng qua là sự hiểu lầm thôi. Xin em đừng giận anh. Hãy ở lại đây với anh, đừng đi!
Thế nhưng cô gái dường như xa dần và mất sau lớp sương khói mơ hồ kia. Bên tai Chấn Nguyên còn kịp nghe những lời như oán hờn như than trách:
- Anh yêu em nhiều lắm à? Yêu em mà sao lại nghi oan cho em? Không cùng em chia sớt bao buồn vui cuộc sống. Lại còn nghi ngờ em là cô gái lẳng lơ, yêu thương chỉ là sự "qua đường". Anh yêu em mà sao trước lưỡi hái tử thần, anh lại không tìm cách cứu em? Để cho những người xa lạ mang em đến với thế giới khác mà em rất xa lạ và lạnh lẽo. Sao thế anh?
Toàn thân Chấn Nguyên nóng lên, đôi bàn tay run rẩy và vô dụng. Cũng đôi tay này cách đây không lâu, anh đã lấy làm hãnh diện về những vết mổ vô cùng chính xác. Mọi người thường cho rằng đó là đôi tay tài hoa của bệnh viện và của đất nước nghèo nàn hiếm hoi nhân tài này. Nhưng hôm nay nhìn vào nó, anh thấy căm ghét vô cùng. Đôi tay này còn có thể làm được điều gì đây, ngay cả người anh yêu thương nhất cũng không giữ được thì nói chi đến ai khác?
Chấn Nguyên đấm mạnh tay vào tường. Từng giọt máu đỏ trên đôi bàn tay anh từ từ rơi xuống. Vết đau thể xác đó không làm cho anh đau như vết thương lòng đang rỉ máu. Anh luôn dằn vặt với bản thân mình:
- Chấn Nguyên! Mày là một thằng tồi. Một gã đàn ông đã bỏ đi rồi...
Tiếng khóc, tiếng chai rượu chạm vào nhau tạo nên âm thanh hỗn tạp. Trên bà, những điếu thuốc đang đốt dở dang vẫn còn nằm đấy vung vãi với làn khói thuốc mỏng manh như mơ hồ xa xôi. Bên dưới chiếc bàn là mảnh thủy tinh vỡ nát, những giọt máu đỏ thắm đang hòa vào thứ nước lỏng của những chai nằm ngổn ngang, tạo nên không gian bê bết máu về đầy đau thương.
Dì Ngọc từ ngoài bước vào, không biết chuyện gì xảy ra đã hốt hoảng:
- Cậu Nguyên! Cậu đang làm gì thế, hãy tỉnh lại đi!
Chấn Nguyên nở nụ cười như một kẻ điên loạn:
- Vâng. Tôi đang điên đây, dì có biết không? Điên vì giờ đây tôi đã mãi mãi mất Thúy Hân rồi đấy. Tôi điên... ha ha...
Trước cái chết của Thúy Hân là bà Ngọc cảm thấy đau lòng rồi. Đến hôm nay nhìn cậu chủ với thân xác héo gầy suy tư như thế này, bà càng đau lòng gấp nghìn lần. Tuy không sinh, nhưng qua bao nhiêu năm nuôi dưỡng, bà xem anh như con ruột của mình. Hỏi có người mẹ nào không lo lắng khi con mình phải sống trong đau đớn như thế? Bà Ngọc tìm cách vỗ về:
- Cậu Nguyên à! Đừnng quá đau lòng. Mọi chuyện dù sao cũng đã qua rồi. Cậu có làm thế nào đi chăng nữa thì cô ấy cũng đâu có sống lại. Vả lại, tôi biết cô ấy cũng không trách cậu đâu.
Chấn Nguyên ngả vào lòng bà Ngọc và khóc như một đứa trẻ:
- Chính vì Thúy Hân không trách nên tôi mới cảm thấy ray rứt như thế này. Phải chi nàng còn sống và đến đây quát mắng tôi một lần thì tôi sẽ thấy mình nhẹ đi phần nào tội lỗi. Còn đằng này...
Hai người họ vẫn nhìn nhau với đôi mắt đầy ngấn lệ:
- Dì biết không? Tôi là người yêu của cô ấy, mà trước khó khăn gánh nặng của nàng, tôi nào hay biết. Dì hãy nhìn đây, những dòng chữ như từng giọt nước mắt của nàng đã khóc khi ghi lại quyển nhật ký này.
Bà Ngọc nhìn vào quyển nhật ký mà thấy lòng đầy xót xa. Bên trên những dòng chữ nguyệch ngoạc đó là những mảnh bị nhòm đi. Có lẽ đó là những giọt nước mắt của Thúy Hân và ngay cả Chấn Nguyên khi viết và đọc lên điều ấy chăng? Bà liếc nhanh những hàng chữ ấy:
"Ngày.. tháng... năm...
Cuối cùng rồi những mối lo sợ của mình cũng đã xảy ra. Thế là gia đình mình đã thật sự đi đến bước đường phá sản rồi. Căn nhà đã bị các chủ nợ và ngân hàng tịch thu. Mẹ thì bị giam chờ ngày xét xử. Thật sự mình rối trí quá, không biết giải quyết sao đây? Có nên nói với Chấn Nguyên biết không? Nhưng trong thời gian gần đây anh quá bề bộn với công việc nơi bệnh viện. Nếu nói ra, liệu có ảnh hưởng gì đến công việc không? Thôi thì mình hãy cố tự tìm cách giải quyết. Sự việc này, nhiều người biết chỉ thêm lo lắng mà thôi. Thế thì sao ta không im lặng mà để cho anh được an lòng... "
Cả Chấn Nguyên và bà Ngọc đều cảm thấy như vừa có ai đó bóp nghẹn ở tim mình. Trong lúc Thúy Hân đang chạy vay lo tiền để giúp đỡ gia đình, thậm chí không có một chút thời gian rảnh để nghỉ ngơi thì ở nơi đây họ cho rằng nàng cũng như bao cô gái khác, chuẩn bị bước vào cuộc sống ăn chơi sa đoa.. Thật không có nỗi đau nào hơn nghi ngờ oan của người khác về phẩm hạnh của mình.
Chấn Nguyên vẫn như kẻ điên loạn. Anh đập mạnh đầu mình vào chiếc bàn trước mặt và than khóc:
- Chấn Nguyên ơi! Sao mày không chết đi, chứ sống chỉ như một kẻ đui mù.Mày là một thằng khốn nạn... khốn nạn mà...
Bà Ngọc nhìn cậu chủ mà cảm thấy lòng đau nhói. Hơn hai mươi năm nay, bà chưa bao giờ thấy cậu chủ với cơn say "bí tỉ" như thế này. Dù đã bao lần thất vọng, nhưng bà chưa bao giờ thấy anh chán chường tuyệt vọng như thế. Trong phút giây này, phải chỉ có cách nào làm cho cô gái ấy sống lại, có lẽ bà Ngọc sẽ không tiếc thân mình để đổi lấy sự bình yên cho đôi bạn trẻ và cho cậu chủ của mình.
Trời về đêm với những trận mưa như trút nước. Từng cơn gió lạnh thổi về, lùa lạnh, cô đơn của người ở lại. Cái lạnh từ da thịt con người có thể mau chóng qua nhanh nhưng cái lạnh của tâm hồn rồi đây sẽ là vết thương lòng, mà người đời sẽ không thể quên được.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hoa Tàn Hoa Nở
Dạ Miên
Hoa Tàn Hoa Nở - Dạ Miên
https://isach.info/story.php?story=hoa_tan_hoa_no__da_mien