Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hắc Thánh Thần Tiêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 25 - Lão tiều kỳ bí
T
ử Quyên hừ nhẹ:
- Ác độc thì đã sao?
Thiết Diện Thần Phán mỉm cười:
- Cô nương vừa bảo phu nhân chẳng bao giờ chấp nhận cho cô nương động thủ với bất kỳ ai phải không?
Tử Quyên gật đầu:
- Nhưng tại lão ấy xuất thủ trước, ngươi trách ta thế nào được.
Thiết Diện Thần Phán gật đầu:
- Đành rằng lỗi không phải do cô nương, song phu nhân đã ngăn cản việc động thủ thì lẽ nào cô nương lại đánh người khác mang trọng thương như vậy chả là ác độc lắm sao?
Tử Quyên giật mình:
- Vậy để ta giải huyệt đạo cho hắn nhé!
Nàng bước đến bên cạnh Tần Quý Lương lạnh lùng thốt:
- Ta không có ý hạ độc thủ chỉ tại ngươi sanh sự đó thôi. Lần này thì ta làm phước ta cho, lần sau thì đừng hòng.
Nàng đánh ra một chưởng nhẹ. Chưởng phong cuốn tới đập vào huyệt đạo của Đường chủ Thần Oai đường.
Lão ngầm vận khí, thấy toàn thân thư thái như cũ, vừa mừng vừa thẹn, mặt lão đỏ bừng.
Thân danh là một Đường chủ, dưới tay có nhiều thuộc hạ vào hạng khá, từ bao lâu chưa hề thất bại trước một nhân vật nào, đến như Hắc Thủ Đồ Phu mà còn không làm gì được nổi lão, vậy mà lão phải thọ nhục trước một thiếu nữ tuổi chưa đầy mười bảy chỉ trong hai chiêu thôi. Nghĩ đến đó Tần Quý Lương phẫn uất vô cùng, nhưng phẫn uất làm gì khi tài nghệ đôi bên như trời với vực!
Lão đưa mắt nhìn trừng trừng thiếu nữ, không một lời cám ơn.
Tử Quyên giải khai huyệt đạo còn Tần Quý Lương xong trở về vị trí cũ, bảo Hắc Thủ Đồ Phu và Ác Cái Tiền Bình:
- Mình đi thôi hai vị ạ, đã muộn lắm rồi!
Thiết Diện Thần Phán vội ngăn:
- Khoan đi đã cô nương!
Tử Quyên nhìn sững lão:
- Ngươi còn muốn gì nữa?
Thiết Diện Thần Phán điểm một nụ cười:
- Đồ huynh và Tiền huynh, hai vị đó điều do bổn tòa vâng lệnh thượng cấp mời đến đây, nếu bao giờ cô nương mang họ đi thì làm sao bổn tòa giải thích với cấp trên?
Tử Quyên lạnh lùng rùn vai:
- Ngươi muốn sao?
Thiết Diện Thần Phán suy nghĩ một chút:
- Tự nhiên bổn tòa sẽ để cho cô nương mang họ đi, song ít ra bổn tòa cũng phải biết đại khái họ sẽ đi về đâu? Do ai đòi hỏi chứ? Chẳng hạn như cô nương cho bổn tòa biết vật gì đó đã làm cho họ tùng phục nhanh chóng mà bằng lòng đi theo cô nương. Có như vậy thì khi bẩm báo với thượng cấp bổn tòa khỏi phải mang tiếng hành động hồ đồ. Vật đó phải là một tín hiệu, biết được tín hiệu thì biết được chủ nhân, chắc cô nương không lạ gì điều đó!
Tử Quyên gật đầu:
- Được! Ta có hẹp hòi gì mà không cho các ngươi xem vật đó. Chỉ tại cái lão kia nóng nảy hung hăng cứ nghĩ đến chuyện đánh nhau, không chịu nói rõ cho ta biết nên mới xảy ra chuyện đánh nhau, mới bị khổ như thế đấy chứ.
Nàng đưa tay vào mình lấy vật đó ra, nháng lên cho Thiết Diện Thần Phán xem.
Thiết Diện Thần Phán biến sắc mặt vội vàng quì xuống:
- Thuộc hạ không ngờ cô nương lại là Chấp Lệnh sứ giả nên có những lời xúc phạm, mong cô nương xá lỗi cho.
Tử Quyên ngửa lòng bàn tay đưa ngay mặt Thiết Diện Thần Phán nên chỉ có mỗi mình Thiết Diện Thần Phán trông thấy rõ vật đó mà thôi, còn Tần Quý Lương và Tất Hồng Sanh thì đứng hơi xa nên không nhìn kỹ được. Gia dĩ vật đó rất nhỏ, nên cả hai đều không hiểu vật gì.
Họ thấy Thiết Diện Thần Phán quì xuống rồi thốt lên câu nói cung kính đó tự nhiên họ không còn cao ngạo đối với thiếu nữ nữa. Họ đứng thẳng xuôi tay, gương mặt nghiêm trọng lạ thường.
Tiết Thiếu Lăng vô cùng kinh ngạc nghĩ thầm:
- Vật gì trong tay nàng thế? Bọn Hắc Thủ Đồ Phu và Ác Cái Tiền Bình hoảng sợ đã đành, đến bọn Thiết Diện Thần Phán cũng khiếp sợ nữa sao? Vậy vật đó có uy tín đối với đôi bên à? Thiết Diện Thần Phán lại còn xưng là thuộc hạ, vậy là nghĩa lý gì? Một tín vật có thể chế ngự cả đôi bên?
Tử Quyên thu tín vật về cất vào mình, đoạn cười nhẹ:
- Ngươi đã nhận ra Hoa lệnh chưa?
Tiết Thiếu Lăng lại càng kinh ngạc, không hiểu Hoa lệnh là vật gì? Tuy nhiên, oai lực của nó chắc hẳn phải lớn lắm.
Thiết Diện Thần Phán rịn mồ hôi trán, hấp tấp đáp:
- Thuộc hạ nhận ra rồi!
Tử Quyên lại hỏi:
- Giờ thì ta đi được chưa?
Thiết Diện Thần Phán kinh hãi:
- Được! Được! Cô nương cứ đi đi, không còn ai dám ngăn trở nữa đâu.
Rồi lão vòng tay nghiêng mình:
- Thuộc hạ xin đưa tiễn Hoa Lệnh sứ giả một đoạn đường.
Tử Quyên khoác tay:
- Không cần! Ta không thích những gì có vẻ khách sáo.
Thiết Diện Thần Phán đưa đẫy:
- Phu nhân chờ đã lâu, cô nương hãy mau về cho sớm.
Tử Quyên điểm một nụ cười, day qua Hắc Thủ Đồ Phu và Ác Cái Tiền Bình:
- Mình đi được rồi hai vị ạ!
Nàng bước lần ra cửa miếu.
Hắc Thủ Đồ Phu liếc mắt sang Ác Cái Tiền Bình cười mỉa:
- Đánh nhau suốt đêm rốt cuộc rồi cũng chỉ là người một nhà.
Tử Quyên quay đầu lại sừng sộ:
- Ai là người cùng một nhà với bọn ấy?
Ác Cái Tiền Bình gằn giọng:
- Lão mổ lợn! Đi đi thì cứ đi, nhiều lời làm chi thế?
Hắc Thủ Đồ Phu hừ một tiếng:
- Tên đồ đệ của ta còn kẹt trong tay chúng...
Ác Cái Tiền Bình chận lại:
- Gặp phu nhân rồi sẽ giải quyết chuyện đó, cần gì phải rối lên như vậy?
Trong thoáng mắt, Tử Quyên và hai Đại ác nhân đã khuất dạng trong đêm mờ.
Đến lúc đó, Thiết Diện Thần Phán mới dám đứng thẳng lưng lên thở phào nhẹ nhõm, nhìn ra phương trời xa theo hướng của Tử Quyên trầm ngâm nghĩ ngợi.
Tần Quý Lương chợt hỏi:
- Thống lãnh có cảm thấy sự tình này có nhiều uẩn khuất không?
Thiết Diện Thần Phán ngưng trọng sắc mặt:
- Sự việc này nếu đúng là người trong Cung mang tín vật đến đây thì trong sắc dụ vừa rồi phải có ghi điều đó...
Tất Hồng Sanh trầm giọng:
- Thuộc hạ thấy tiểu liễu đầu đó có vẻ khả nghi.
Thiết Diện Thần Phán lắc đầu:
- Ai lại không thấy là nàng có vẻ khả nghi, song chiếc Hoa lệnh trong tay nàng đúng là vật trong Cung, điều đó ta dám quả quyết.
Tần Quý Lương suy đoán:
- Theo thuộc hạ suy đoán thì sự việc này phải liên quan đến sự thất tung của bọn Thiết Đảm Thắng.
Thiết Diện Thần Phán thoáng giật mình biến sắc:
- Nếu vậy, ta phải cấp tốc trở về nội phủ báo cáo tình hình, lãnh chỉ thị hầu đối phó với các việc trong tương lai. Phần Tần huynh và Tất huynh, lập tức phái người theo dõi bọn chúng xem bọn chúng đi về đâu, tuyệt đối giữ cho hành tung được bí mật cho đến khi nào có lệnh mới của thượng cấp.
Tất Hồng Sanh và Tần Quý Lương đồng thanh nghiêng mình:
- Thuộc hạ xin tuân lệnh.
Cả hai đồng phi thân ra ngoài, phút chốc đã mất dạng.
Tiếp theo đó, một tên đại hán túc trực bên ngoài cổng đại điện bước tới giải khai huyệt đạo cho Thần Sai viên số mười, rồi cùng nhau mang xác chết của Thần Sai viên số chín ra tòa cổ miếu.
Thiết Diện Thần Phán hướng về phía Long Môn ngũ quái điểm một nụ cười:
- Kể từ nay các vị là Hộ pháp trong bổn đường, vậy phải đồng tâm hiệp lực cùng lão phu, khi nào đại cuộc hoàn thành thì cái công sẽ không nhỏ đâu.
Tây Môn Hạo nghiêng mình:
- Anh em tại hạ xin kính tuân theo lệnh dạy của Thống Lãnh.
Thiết Diện Thần Phán gật đầu:
- Tốt lắm! Các vị hãy ra ngoài tuần sát chung quanh chờ lão phu, mình sẽ cùng về Đường sở một lượt.
Long Môn ngũ quái cúi đầu chào lão, đoạn kéo nhau ra ngoài.
Phát lạt đâu đó xong xuôi, Thiết Diện Thần Phán liếc nhìn về hướng Tiết Thiếu Lăng cất cao giọng một chút:
- Bây giờ thì người tiểu huynh đệ có thể xuống đây được rồi đó.
Tiết Thiếu Lăng giật mình:
- Lão ấy đã phát hiện ra ta? Hồi nào thế?
Người ta đã phát hiện ra chàng, người ta đã lên tiếng gọi chàng tự nhiên chàng phải xuống, và xuống đến sân lộ thiên rồi chàng trịnh trọng vượt lên bậc thềm bước vào đại điện.
Chàng vừa đi vừa lạnh lùng hỏi:
- Các hạ có điều chi chỉ giáo?
Thiết Diện Thần Phán vòng tay điểm một nụ cười tươi:
- Lão phu vừa đến đây đã phát hiện tiểu huynh đệ đang ẩn núp trong tàng cây cạnh miếu.
Tiết Thiếu Lăng chưa rõ đối phương có ý tứ như thế nào đối với chàng, chàng lại thừa hiểu lão là người có võ công siêu thượng nên không dám khinh thường, ngầm vội vận khí hộ vệ toàn cơ thể, đoạn nói:
- Điều đó chứng tỏ Thống lãnh là bậc cao minh!
Thiết Diện Thần Phán điềm nhiên:
- Tiểu huynh đệ là công tử của Tiết thần y?
Tiết Thiếu Lăng gật đầu:
- Phải! Thống Lãnh có ý tứ gì chăng?
Thiết Diện Thần Phán lại vòng tay tỏ vẻ cung kính:
- Năm xưa không may lão phu bị trọng thương nhờ lệnh tôn chữa trị mới còn sống sót đến giờ. Hai mươi năm qua lão phu không bao giờ quên được cái ơn tái sanh đó.
Tiết Thiếu Lăng nghĩ thầm:
- Nghĩa phụ của ta đã bị ngươi cho người bắt đi quản thúc đến ngày hôm nay ngươi còn đóng kịch với ta làm gì cơ chứ, đừng hòng ta tin được con người quá nham hiểm như ngươi.
Chừng như Thiết Diện Thần Phán đã đoán được tâm tư của chàng liền nói:
- Tiết thế huynh vì việc của lệnh tôn mà đến đây có phải chăng?
Tiết Thiếu Lăng vẫn với giọng lạnh lùng:
- Thống lãnh đã hiểu rồi thì còn hỏi làm gì.
Thiết Diện Thần Phán dàu dàu nét mặt, thở dài mấy tiếng:
- Tiết thế huynh đã lầm một đoạn chân tình của lão phu.
Tiết Thiếu Lăng cười nhẹ chận lại:
- Vậy ra thân phụ tôi không bị Thống lãnh quản thúc?
Thiết Diện Thần Phán tỏ vẻ thẹn, nhếch miệng cười khổ:
- Vì có lệnh trên nên bất đắc dĩ lão phu phải có hành động vô lễ với Tiết thần y, nhưng lão phu xin lấy chiếc đầu để bảo kiết cho sự an toàn của lệnh tôn. Thế huynh cứ yên tâm, hiện nay lệnh tôn là một thượng khách của Nội phủ, hưởng đầy đủ mọi tiện nghi như tại nhà.
Tiết Thiếu Lăng cười lớn:
- Chứ không phải các ngươi có ý muốn mua chuộc để lợi dụng? Nội phủ đã nhờ phụ thân tại hạ chế được mấy loại thuốc rồi?
Thiết Diện Thần Phán thoáng biến sắc:
- Lão phu thọ đại ơn của lệnh tôn nên luôn luôn tìm cách báo đáp, lẽ nào lại manh tâm hại người? Những sự việc trên giang hồ thế là thế huynh chưa hiểu được cho lắm do đó không tránh khỏi hiểu lầm.
Tiết Thiếu Lăng hừ lạnh:
- Việc gì mà tôi không được minh bạch?
Thiết Diện Thần Phán thấp giọng:
- Bất quá trong vòng hai năm đổ lại đây bổn môn sẽ thống trị toàn thể giang hồ, hào kiệt võ lâm sẽ qui tụ về một mối, ai thuận thì sống nghịch thì chết. Như lệnh tôn, nếu tận tâm cộng tác với bổn môn thì sau này sẽ được danh cao vị trọng, đó là điều tốt đẹp vô cùng.
Tiết Thiếu Lăng chau mày nghĩ thầm:
- Trương Quả Lão thật đoán đúng, cái dã tâm của bọn này thật không nhỏ.
Chàng ngẩng mặt lên gằn giọng:
- Các ngươi thuộc môn phái nào?
Thiết Diện Thần Phán tỏ vẻ khó khăn:
- Hiện tại lão phu chưa thể tiết lộ cho thế huynh biết được. Đêm nay lão phu muốn gặp mặt thế huynh là cốt ý để bài tỏ hai điều...
Tiết Thiếu Lăng bĩu môi hỏi:
- Hai điều gì?
Thiết Diện Thần Phán thành khẩn ra mặt:
- Điều thứ nhất là cho dù lệnh tôn đang ở Nội phủ nhưng luôn có lão phu cạnh bên thì không có gì đáng ngại, thế huynh hãy cho lệnh đường biết để người được an lòng, phần thế huynh thì không cần phải theo dõi chúng tôi để tìm cách giải cứu lệnh tôn hoặc dọ thám hành động của bổn môn.
Tiết Thiếu Lăng lại hỏi:
- Còn điều thứ hai?
Thiết Diện Thần Phán hơi do dự:
- Tiết thế huynh và Trương Quả Phụ đã biết khá nhiều về bí mật của bổn môn nên Nội phủ đã ra lệnh phải bắt cho kỳ được thế huynh. Cũng vì lẽ đó lão phu sợ thế huynh không tránh khỏi lưới rập của bổn môn đang giăng bủa khắp nơi, lão phu mong thế huynh hãy tạm thời ẩn náu, cải dung mạo, đổi họ tên, phần lão phu thì sẽ cực lực phân trần với thượng cấp để cuộc truy nã thế huynh sẽ không ráo riết như hiện tại. Chỉ trong vòng một năm hay sáu tháng, thế huynh sẽ được an ổn như thường.
Tiết Thiếu Lăng lạnh lùng:
- Đa tạ các hạ!
Thiết Diện Thần Phán nói hết rồi mà trước sau Tiết Thiếu Lăng vẫn một mực lãnh đạm, Thiết Diện Thần Phán thở dài:
- Lão phu biết thế huynh sẽ không tin lời lão phu nhưng bổn phận mình thì mình cứ nói, sau này thế huynh sẽ hiểu rõ được nổi khổ tâm của lão phu. Hiện tại thời gian cấp bách lão phu không thể lưu lại lâu hơn, chỉ mong từ nay thế huynh nên thận trọng.
Nói xong lão vòng tay nghiêng mình chào từ biệt. Cánh tay áo vừa phất lên, thân hình đã bay vút ra ngoài đại điện khuất dạng trong màn đêm.
Tiết Thiếu Lăng nhìn theo bóng lão thở dài:
- Một tay kình địch lợi hại, võ công của lão không kém gì sư phụ và Trương Quả Lão.
Chàng nhìn quanh tòa cổ miếu, không gian vắng lặng đến lạnh lùng. Lòng bồi hồi một lúc, chàng lặng lẽ bước ra ngoài phi thân lao đi vùn vụt trở lại Kỳ Dương vào khách sạn nghỉ ngơi đợi sáng ngày mai sẽ lên đường.
Ba hôm sau chàng đến Cửu Nghi sơn.
Cửu Nghi sơn ngoài chín ngọn chánh còn có vô số đồi cao, đồi thấp, có khe, có suối, có rừng. Núi sâu không biết bao nhiêu dặm, rừng dày không biết bao nhiêu lớp. Đặc biệt nhất là chín ngọn chánh ngọn nào cũng như ngọn nào, hình thức giống như nhau, đến nỗi suối chảy quanh, rừng bọc đều đồng dạng đồng thể, cho nên muốn một ngọn nhất định rất khó bề nhận thức để khỏi lầm với các ngọn khác.
Gia dĩ địa thế hiểm trở, quang cảnh hùng vĩ vô cùng, chân núi lại không có dân cư đừng mong gặp được ma nào để hỏi thăm đường.
Tiết Thiếu Lăng kêu khổ luôn miệng, nghĩ thầm:
- Như thế này thì làm sao ta biết được Cửu Nghi động ở đâu?
Chàng đánh liều đi sâu vào núi. Đi được một lúc, chàng đến được một khoảng đất rộng. Nơi đó là một khoảng đất trũng, chung quanh có núi cao bao bọc.
Trên khoảng đất rộng có một tòa cổ miếu, tuy cũ kỹ nhưng vẫn giữ được vẻ hùng vị uy nghi, chỉ phải cái là hoang phế lạnh lùng.
Tiết Thiếu Lăng mừng rỡ vô cùng, tự thốt:
- Ta đi cầu may như thế lại trúng đường! Trương Quả Lão có bảo là Cửu Nghi động cách lăng vua Thuấn không xa, mà ngôi miếu này thuộc phạm vi lăng vua Thuấn, vậy Cửu Nghi động chắc chỉ ở quanh đây.
Trước mặt chàng có một con đường mòn, chàng liền dò theo đó mà đi dần tới.
Đi không bao lâu, chàng trông thấy một cái động rất lớn, quanh động đá to đá nhỏ chập chồng.
Cửa động giống như miệng con thú dữ hả rộng, thạch nhủ trên buông xuống dưới nhô lên không khác nào những hàm răng nhọn.
Tiết Thiếu Lăng reo lên:
- A! Cửu Nghi động đây rồi!
Chàng thở phào khoan khoái, bao nhiêu sự nhọc mệt đều tan biến hết. Cố nhớ lại bốn câu thơ, chàng đọc to lên.
Trước khi ra đi chàng đã được Trương Quả Lão dặn dò, khi đến cửa động Cửu Nghi thì cứ đọc to lên mấy câu thơ đó, tức khắc có người xuất hiện đón tiếp.
Bấy giờ chàng đọc xong, dù đọc to chàng mới thức ngộ ra là mình làm chuyện vô ích.
Động đã lớn lại sâu, từ bên ngoài nhìn vào tận tầm mắt chẳng thấy được gì bởi bóng tối dày đặc.
Nếu đem chuông đồng mà gióng lên liên hồi chưa chắc gì người trong động nghe được, nói chi đến tiếng người.
Tuy nhiên, nếu không theo cách đó thì không còn phương pháp nào khác nữa đâu! Tiết Thiếu Lăng thất vọng ra mặt, chàng định đọc to lên một lần nữa xem có ứng hiện như lời Trương Quả Lão đã dặn chàng không? Đột nhiên có tiếng chân người bước trên sỏi đá rạo rạo phía sau lưng chàng.
Chàng giật mình, xoay người lại thấy một lão nhân dáng dấp như tiều phu từ từ đi đến.
Lão tiều phu nhìn chàng từ đầu đến chân, nở một nụ cười hỏi:
- Tướng công du sơn ngoạn thủy hay đi tìm người?
Tiết Thiếu Lăng vòng tay cung kính đáp:
- Tiểu bối đến đây tìm người.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hắc Thánh Thần Tiêu
Giả Kim Dung
Hắc Thánh Thần Tiêu - Giả Kim Dung
https://isach.info/story.php?story=hac_thanh_than_tieu__gia_kim_dung